Mặc dù mỗi ngày trái tim đều giống như bị mèo cào, nhưng Lôi Ti Ti thật rất bận. Chính sách của đại học T tương đối khá, hệ của bọn Lôi Ti Ti có khoảng 20% tỷ lệ sinh viên lên nghiên cứu sinh. Lưu Chiêu Chiêu nói thật hay, xã công phỏng vấn gì đều là vô nghĩa, tài cao học rộng mới là đúng.
Để tránh mẹ Lôi càu nhàu, Lôi Ti Ti không thể không rút ngắn thời gian Võng Du. Hơn nữa bi thống hơn là cô còn ở trong đoàn nghệ thuật của trường. Bài luyện tập trong đoàn nặng đến làm cho người ta orz, xế chiều ba giờ mỗi ngày đều đến trung tâm nghệ thuật “cưa gỗ”. Được rồi, cô kéo đàn vi-ô-lông.
Bi thống duy nhất trong cuộc đời đúng là, Nghiêm Vũ Vi thân yêu còn là học trưởng trong đoàn nghệ thuật.
Gần đây đoàn nghệ thuật có cuộc biểu diễn, tên là ‘hương thơm mùa hè’. Lưu Chiêu Chiêu rất ghét tên này: “Mùa hè thơm cái nỗi gì, tất cả đều là mùi chua bốc từ vớ!”
Lôi Ti Ti quyết định không để ý người đang nổi giận này.
Hôm nay là thứ ba, đoàn nghệ thuật vẫn luyện tập.
Lôi Ti Ti đến vô cùng sớm, trong phòng tập luyện chỉ có Nghiêm Vũ Vi.
“Ti Ti.” Nghiêm Vũ Vi cười cười với cô, khóe mắt cong cong rất đẹp mắt.
Lôi Ti Ti rất không bình tĩnh đỏ mặt, yên lặng trốn trong góc tường kéo đàn.
Nghiêm Vũ Vi cười, đi tới trước mặt Lôi Ti Ti: “Học muội rất ghét anh sao?”
Cô sợ hết hồn, vội vàng ngưng đàn: “Làm sao có thể!”
Nghiêm Vũ Vi chộp cây đàn trong tay, ngón tay thon dài chạy lên dọc theo dây đàn: “Vậy vì sao hay trốn anh?”
Nghiêm Vũ Vi càng ngày càng đến gần, hơi thở ấm áp thổi vào tóc mai của cô. Ánh mắt của hắn ta màu nâu nhạt, xinh đẹp giống như hổ phách.
Nhưng mà chẳng lẽ thổ lộ với mình sao?
Nai con trong lòng Lôi Ti Ti chạy loạn, chật vật nghiêng đầu: “Học trưởng, anh gần em quá.”
Em sắp không thở được >
“Thật ghét anh như vậy?” Nghiêm Vũ Vi hơi nhíu lông mày, mặc dù nhẹ nhưng rất uất ức.
Lôi Ti Ti vội vàng kéo ống tay áo của hắn: “Không có, không có!”
“Không?” Nghiêm Vũ Vi nhíu mày, “Đó chính là từ trái nghĩa của ghét sao?”
Thanh âm của hắn rất êm tai, mang theo chút lười biếng và đầu độc. Lôi Ti Ti lúng ta lúng túng gật đầu. Trong không gian thu hẹp, bọn họ có thể nghe thấy cả tiếng hít thở.
Lôi Ti Ti mất hồn nhìn Nghiêm Vũ Vi: tóc rơi trên trán, hai mắt trầm tĩnh, sống mũi cao thẳng và môi thật mỏng.
“Từ trái nghĩa của ghét, là cái gì?”
Lôi Ti Ti nhớ, thời điểm hắn ta nói như vậy, ánh mặt trời bên ngoài rất tốt. Ánh mặt trời tinh khiết chiếu đến, từ phía tây phòng tập luyện nghiêng nghiêng rọi vào. Gò má của hắn bị ánh mặt trời chiếu, khóe mắt đuôi mày đều dịu dàng.
Lôi Ti Ti hé miệng, lại nghe được tiếng bước chân từ xa đang đến. Cô đẩy Nghiêm Vũ Vi ra, lúng túng nhìn chằm chằm mũi chân: “Từ trái nghĩa của ghét, là không ghét.”
Lôi Ti Ti vừa nói ra khỏi miệng liền hối hận. Rõ ràng thích người ta, ngươi còn giả bộ làm gì thế!
Quả nhiên Nghiêm Vũ Vi đen mặt lại, đi mất. Lôi Ti Ti rất hối tiếc trong lòng, hối hận cả buổi chiều, hối hận đến buổi tối《Trung Quốc mỹ thuật sử luận》vẫn còn nói thầm với Lưu Chiêu Chiêu.
Lưu Chiêu Chiêu trầm thống nói: “Mình nghĩ cậu là kẻ biến thái, hôm nay mới phát hiện nguyên lai cậu là người ngoài hành tinh!”
Lôi Ti Ti nghiêm nghị: “Bạn học Lưu Chiêu Chiêu, nói chuyện không cần thẳng thắng vậy.”
Lưu Chiêu Chiêu xì một tiếng: “Hừ, đây là thật để ý, chân lý đều rõ rành rành ~”
Lôi Ti Ti than thở: “Chiêu Chiêu, mình chỉ cảm thấy quá nhanh. Trước đây chúng mình cũng chưa nói được mấy câu, anh ấy làm sao có thể, anh ấy làm sao có thể...”
Lưu Chiêu Chiêu phê bình: “Tình cảm không thể nói trước được... giống như chiến hữu đang xem sách với cậu hôm sau lại trở thành chủ tịch?”
Lôi Ti Ti đổ mồ hôi hột, hai chữ chủ tịch này gợi lên trí nhớ thê thảm của cô: chủ tịch, Giang chủ tịch, Giang gia gia a!
“Đúng rồi, Chiêu Chiêu, cậu cảm thấy Yên Vũ trong Mộng Tưởng quốc có ý tứ gì với mình không?”
“Có chút thôi... Mẹ kiếp, không phải cậu tự ăn dấm của mình chứ?!”
“Mặc dù Phỉ Ngã và Lôi Ti Ti là một người, nhưng nghĩ đến anh ấy mập mờ với mình trong Mộng Tưởng quốc, mình vẫn có chút không thoải mái >
Lưu Chiêu Chiêu trợn to hai mắt, tức giận mắng: “Cậu là đại ngốc!”
Hai ngày nay Lôi Ti Ti đại ngốc đều lo lắng đề phòng.
Cô càng không muốn gặp phải Nghiêm Vũ Vi, Nghiêm Vũ Vi lại càng thường xuất hiện trước mặt cô. Hơn nữa gương mặt soái ca luôn chỉ có một màu sắc, đen thùi lùi khiến cho TiểuTi Ti của chúng ta run sợ trong lòng.
Rơi lệ, Lôi Ti Ti, ngươi giả bộ thế làm chi?
Lôi Ti Ti cũng rất cố gắng. Nói ví dụ luyện tập lúc thứ sáu, cô nghiêm mặt tiến tới bên cạnh Nghiêm Vũ Vi: “Học trưởng, cái đó, em em cũng thích thích...”
Nghiêm Vũ Vi nhàn nhạt không nhìn ra biểu tình gì.
“Em cũng rất thích Piano, ha ha ha!” Lôi Ti Ti chợt vỗ nắp đàn.
Vậy mà nắp đàn không có tiền đồ này ‘phang’ một tiếng khép lại, phát ra một chuỗi loạn âm chói tay.
Nghiêm Vũ Vi nhìn nó một cái, đi mất.
Trời muốn đổ mưa nương phải lấy chồng, Ti Ti bi thống mất mặt, đều không cách nào ngăn trở trào lưu lịch sử...!
Lôi Ti Ti lại mở nắp đàn, nhìn bóng lưng thon gầy của Nghiêm Vũ Vi mất hồn: học trưởng thật sự thích mình, thì phải nói trước chứ? Mình, có phải tự mình đa tình hay không?
Lôi Ti Ti là cô gái thích ở nhà, phương thức tiêu khiển của cô gái thích ở nhà, chính là login đánh quái vật. Mặc dù bộ dạng Lôi Ti Ti thường thường, nhưng không giải thích được vẫn có người từng theo đuổi cô. Nhưng cô cuối cùng vẫn không giải thích được ngả bài với người ta. Trừ Ngụy Dịch luôn quấy rối “Đúng dịp”, tính tình vừa thích ở nhà vừa cổ hủ của Lôi Ti Ti cũng là một nguyên nhân.
Kéo cô đi hẹn hò còn không bằng giết cô!!!
Lưu Chiêu Chiêu dạy cô, cậu là chưa gặp phải người trong lòng chân chính, nếu đối phương là Nghiêm Vũ Vi cậu còn ở trong phòng ngủ đánh quái vật sao?
Lôi Ti Ti suy nghĩ một chút, rất nghiêm túc nói cho Lưu Chiêu Chiêu, cô sẽ không ở trong phòng ngủ đánh quái vật, cô sẽ cùng vào internet đánh quái vật với Nghiêm Vũ Vi!
Lưu Chiêu Chiêu giận đến hộc ba lít máu.
Như vậy có thể thấy được Ti Ti của chúng ta thích ở nhà cỡ nào rồi. Thật vất vả nhịn đến Chủ nhật, Lôi Ti Ti hận không thể dùng bàn chãi đánh răng viết một hàng chữ to trên trán: “Ta muốn lên net, ta muốn đánh quái vật! Người lạ chớ quấy rầy, người quen chớ tìm! Muốn tìm thì đến Mộng Tưởng quốc tìm!”
Trận chiến tranh giành máy vi tính với Ngụy Dịch chấm dứt bằng sự thất bại lần nữa của Lôi Ti Ti.
Người thắng Ngụy Dịch và người thất bại Lôi Ti Ti bắt đầu tự lên net bằng máy vi tính của mình.
Lôi Ti Ti lại mở ra QQ và Mộng Tưởng quốc.
Nhưng bi thống là máy vi tính nhỏ của cô căn bản không chạy nổi, nếu không phải là Ngụy công công tiếp tế một ổ cứng để cho cô chứa các loại trò chơi, thì máy vi tính của cô căn bản chỉ có ba loại trạng thái: chết máy, tắt máy và đi trên đường chết máy.
Đúng vậy, ổ cứng 1T, Ngụy công công người ta thật có tiền!
Còn chưa log in vào Mộng Tưởng quốc thì QQ lại gào thét trước một tiếng.
Lôi Ti Ti mở ra xem, không có gì cả, trừ chữ to máu đỏ Ngụy công công gửi: “Ngu ngốc”.
Lôi Ti Ti nổi giận, nhặt con chuột lên liền đập tới Ngụy Dịch.
Ngụy Dịch híp mắt, vững vàng chộp con chuột vào lòng bàn tay.
Anh ngước mắt nhìn cô: “Ngây thơ.”
Lôi Ti Ti ngu ngốc lại ngây thơ không thể nhẫn nhịn rồi, trực tiếp nhào tới trên người Ngụy Dịch làm một trận.
Một mực làm đến quần áo bọn họ xốc xếch, đè đến hai má Ngụy công công ửng đỏ, Lôi Ti Ti mới hấp ta hấp tấp quay trở lại lên mạng.
Ngụy công công a, mỗi lần vật lộn sát người với anh ta thì anh ta luôn thua, a ha ha ha...
Tiểu Ti Ti thật thuần khiết, cũng không nghĩ tại sao orz
Trình độ tìm đường của Lôi Ti Ti cũng không tốt.
Coi như lần trước không có Tề Thiên đại thẩm, cô cũng chưa chắc có thể...
Được rồi, cô đánh quái vật thường họp thành đội với người ta, họp thành đội có thể mở ngăn cản tự động mà >v
Lần này Lôi Ti Ti muốn đến cầu Ô Thước.
Nơi đó, cô tưởng nhớ.
Nhưng cô không nghĩ đến gặp phải Yên Vũ.
Này này, có thể nào là một chữ 囧?!
Lôi Ti Ti làm N lần thủ thế, mới dám chuyển đến bên người Yên Vũ: “Chào bang chủ.”
Yên Bụi trả lại cô một khuôn mặt tươi cười.
Lôi Ti Ti lại cảm thấy trong lòng ấm áp.
Nhìn lại dưới chân một chút, là ngân hà sáng chói sáng lạng, những con đom đóm nhỏ vây quanh, người ‘toàn cơ bắp’ (có thể hiểu là không có não) như Lôi Ti Ti cũng thấm nhuần ở trong hương vị lãng mạn này.
Cô không tự chủ được nói: “Từ trái nghĩa của ghét, là thích đấy.”
Thân hình nam tử áo tím dừng một chút.
Ở bên trong võng du, tuyệt đối là tình bạn ra từ báng súng. Mặc dù “Báng súng” có thể là đao lớn có thể là mũi tên.
Sau khi lãng mạn, lập tức đánh quái vật ~
Nhưng Lôi Ti Ti không ngờ tới đến núi Côn Lôn, sẽ có nhiều nhà chơi như vậy.
Lôi Ti Ti rất khẩn trương hỏi Yên Vũ: “Không phải bọn họ muốn đoạt quái với chúng ta chứ?”
Nhiệm vụ Côn Luân thần thú này, phần thưởng rất phong phú rất phong phú.
Yên Vũ trả lời cô cô: “Chỉ cần bọn họ dám, anh nhất định theo cùng.”
Vấn đề là không ai dám a, Đệ Nhất Đại thần à!
Vậy thì là vì cái gì?
Lôi Ti Ti rơi lệ: “Em cảm thấy mình giống như con khỉ bị nhiều người vây xem”.
“Có con khỉ đẹp trai như anh đi cùng với em, Phỉ Ngã được lợi.”
Yên Vũ không hổ là Khổng tước nam đứng đầu tộc Khổng Tước >
Chuyện nhưng thật ra là vậy.
“Phỉ Ngã và Yên Vũ quen nhau...” Có người thông báo ở trên thế giới.
“Tọa độ, tọa độ!” Một đám sói bắt đầu rống giận.
Đáng thương Ti Ti cô không biết a. Tề Thiên đại thẩm gửi một tin tức, từ cấp bậc hai người đến cả gia tộc, toàn bộ phương diện tám đều nói về trình độ xứng đôi.
Hơn nữa Yên Vũ nổi tiếng cùng với Phỉ Ngã vừa nổi, không bị đưa lên đỉnh, có thể sao?
Còn có lời đồn đãi nói, có người đưa tin nhắn cho Yên Vũ xem, Yên Vũ phát biểu bình luận với print screen hai người bên cầu Ô Thước là: “Không tệ. Chỉ là góc độ của tôi hơi nghiêng.”
Thật bất hạnh, một người nào đó trong Mộng Tưởng quốc, cũng nhìn thấy cái này.
Lôi Ti Ti và Yên Vũ vui vẻ khiến đại Boss bị lảo đảo.
Con Boss này là Boss đáng yêu nhất mà Lôi Ti Ti từng gặp, làm nó nổ chết rồi, miệng nó vẫn còn kêu: “Ta sẽ quay trở về!”
Lôi Ti Ti còn chưa từ trong không khí sung sướng phục hồi lại tinh thần, trong thế giới đột nhiên vang lên tiếng chuông lớn, mà cô cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Yên Bụi mất thể diện như vậy.
Trên thế giới thông báo: nhà chơi [Nhất Vi Độ Giang] chiến thắng thành chủ Du Hiệp thành [Yên Vũ Nhâm Bình sinh], cũng muốn mời thành chủ quyết chiến ở Tử Kinh đỉnh!
Nhất Vi Độ Giang còn là một người bạn của cô.
[Thỉnh Đằng Đằng (xin chờ một chút)] bí mật hỏi anh: “Lão Đại đại đại đại, anh muốn làm gì?”
Nhất Vi Độ Giang trả lời: “Lão tử nhìn hắn ta không thuận mắt!”