Ngay ngày đầu tiên trở về ngôi nhà quen thuộc, Tử Lam đã chôn chặt tấm lòng nhân từ của một người mẹ vào sâu trong tim, thay vào đó là một khuôn mặt thâm trầm, dữ dằn. Thực ra, nó muốn nhào nặn Song Mao bằng cách mô phỏng, coi gia đình của mình là một bầy sói thu nhỏ, bản thân nó đóng vai trò một Sói Vương tính tình hung tàn, bạo ngược, để Mi Mi đồng hành cùng với nó, còn Song Mao là một tên nô dịch.
Màn kịch này là giả nhưng Tử Lam lại phải diễn thật, chỉ có như thế mới đảm bảo thành công.
Tử Lam thực hiện sự thống trị tàn bạo và vô tình với Song Mao. Những khi săn mồi, Tử Lam thường ép Song Mao phải dũng cảm đi đầu, Song Mao dù có mệt tới phì bọt mép hay tứ chi run rẩy đi nữa cũng phải cố sống cố chết để đuổi bắt, chẳng chút niệm tình trong khi đó Tử Lam và Mi Mi dành thời gian nghỉ ngơi, đứng yên một chỗ thảnh thơi nhìn Song Mao ra sức đuổi bắt con mồi và chỉ trợ giúp Song Mao vào những thời khắc quan trọng như lúc sắp vồ được con mồi hoặc con mồi đã cận kề cái chết. Mỗi khi Song Mao tỏ ra lười biếng hoặc cố ý quậy phá một chút, Tử Lam liền nhảy xổ lên mình Song Mao mà cắn mà xé. Cắn thật mạnh, thật đau, tới khi nào ngoạm đứt mấy chòm lông hoặc Song Mao chảy máu mới thôi. Trừng phạt xong, Tử Lam tức khắc uy hiếp Song Mao phải tiếp tục thục mạng đuổi bắt con mồi. Hừ, ai bảo ngươi là con sói mạt hạng, ngươi đương nhiên phải làm những công việc khổ sở như thế.
Song Mao vồ được mồi, Tử Lam xộc ngay tới, đuổi Song Mao ra chỗ khác. Nó thỏa thuê hưởng thụ trước tiên rồi sau đó tới lượt Mi Mi chén đẫy bụng, cuối cùng mới đến Song Mao. Lúc ấy, chỉ còn lại một vài miếng da và mấy khúc xương dính tí thịt khó nuốt mà thôi. Thỉnh thoảng săn được một con mồi cỡ lớn, dù hai mẹ con không thể ăn hết phần nội tạng và phần thịt ngon lành của con vật, Tử Lam cũng không dành phần cho Song Mao, nó độc ác ném thức ăn lên vách núi hoặc tha về hang để thối rữa, làm mồi cho giòi bọ và lũ nhặng.
Ngươi hãy tức giận đi chứ, ngươi là một con sói tầm thường, ngươi không có tư cách hưởng thụ đám nội tạng và mấy miếng thịt hảo hạng đó.
Ngay cả những lúc thong dong dạo bước trên thảo nguyên sau mỗi bữa no nê, Tử Lam cũng không để Song Mao được yên thân. Mi Mi có thể nô đùa thỏa thích trong đám hoa dại rực rỡ, mặc sức đuổi bắt bươm bướm hay chuồn chuồn nhưng Song Mao thì không. Nó phải đi theo Tử Lam từng bước từng bước như một tên nô tài hết mực trung thành, bị đánh bất cứ khi nào Tử Lam không vui.
Trong hang, nếu không được sự cho phép của Tử Lam, Song Mao không được tự do ra vào. Đầu xuân, tiết trời còn chưa ấm hẳn, ban đêm khi ngủ, Tử Lam và Mi Mi nằm phía cuối hang, nơi đó thật ấm áp bởi gió lạnh không thể lùa tới, còn Song Mao phải nằm ở cửa hang để chắn hơi lạnh trong gió thoảng và trong ánh bình minh của buổi sớm mùa xuân. Một đôi lần, Song Mao tỉnh giấc vì hơi lạnh tê buốt, bèn khẽ khàng bò vào giữa động nằm ngủ nhưng ngay lúc ấy, Tử Lam liền bừng dậy, nó hung hãn lao vào Song Mao, dạy con bằng răng và móng vuốt rồi tức tối đuổi Song Mao quay lại cửa động nằm ngủ.
Hừ, ngươi là một con sói địa vị thấp hèn, sinh ra đã là một khúc xương tàn nên ngươi chỉ có thể làm công cụ chắn gió che mưa cho Sói Vương mà thôi.
Nhiều lúc, Song Mao rất cẩn trọng trong mọi việc, ngoan ngoãn làm theo mọi ý muốn của Tử Lam, Tử Lam không thể tìm ra mọt sai sót nào. Dẫu thế, Tử Lam vẫn không để nó yên ổn, thường vô duyên vô cớ nhảy lên người nó cắn xé khiến cả người Song Mao đầm đìa máu. Những lúc như thế, đuôi mắt của Song Mao lại ậc lên những giọt nước mắt tủi thân.
Khóc lóc cái gì! Ngươi là đồ vô dụng, đồ bỏ đi, là cái ung nhọt trời sinh, có sống cũng chỉ làm đồ chơi, là nơi trút xả giận bực, là đối tượng để Sói Vương mài răng và móng vuốt mà thôi. Ngươi không cần phải cảm thấy tủi thân vì thứ ấm ức đó chẳng giúp được gì cho ngươi. Ngươi cũng chẳng cần phải tốn công sức nghĩ xem mình phạm lỗi gì, chẳng cần phải dằn vặt tại sao mình lại bị trừng phạt. Bởi vì bắt nạt ngươi, ức hiếp ngươi không cần phải có lý do hay cái cớ nào cả, ngươi thân phận thấp hèn, đó đã là câu trả lời tốt nhất rồi.
Tử Lam thường dung túng để Mi Mi giễu cợt và lăng nhục Song Mao. Mi Mi cũng thật ranh mãnh, nghĩ ra hết trò này đến trò khác để bắt nạt anh. Một lần, Mi Mi tóm được một con ếch, nó bắt Song Mao đứng dưới ánh nắng chói chang dùng chân giẫm con ếch, nhưng giẫm thế nào vừa không làm con ếch chết vừa không để nó chạy thoát. Song Mao cứ đứng như thế suốt cả một buổi chiều, đám lông của nó suýt chút nữa bị mặt trời thiêu đốt.
Hừ, ngươi đã cam tâm tình nguyện làm một con sói tầm thường như vậy thì ai cũng có thể cười nhạo ngươi, bắt nạt ngươi, ai cũng có thể giẫm đạp lên ngươi.
Song Mao gầy rộc hẳn đi. Tới mùa hè, bụng nó hằn lên từng chiếc xương sườn. Sự tĩnh tại và tự tin trong ánh mắt giờ đây đã nhường chỗ cho nỗi âu lo hoảng hốt. Nó ngoan ngoãn phục tùng, lúc nào cũng lấm lét quan sát sắc mặt của Tử Lam, lúc nào cũng sợ Tử Lam không vui. Nó đã quên mất mình là một con sói đực sắp trưởng thành, nó chỉ biết tung tăng nhảy nhót, lăn lộn vài vòng trên mặt đất, làm mấy động tác nịnh nọt của mấy con sói non mới chào đời, những mong mẹ có thể vui vẻ, để nó không phải chịu nỗi đau thể xác.
Tử Lam không ưa biểu hiện của Song Mao, nó trừng phạt con còn ác hơn trước.
Song Mao cả ngày sợ hãi, cả ngày rầu rĩ, như thể đang nằm trong chảo dầu sôi, đang sống nơi địa ngục.
Hừ, không phải ngươi tình nguyện làm một thần dân ngoan ngoãn, nhất nhất thuần phục Sói Vương Lạc Giáp hay sao? Nếu thế thì ngươi hãy nếm mùi vị của một kẻ bị trị đi nhé, hãy từ từ mà thưởng thức những vị đắng cay mặn ngọt của đời nô lệ đi nhé.
Trong lòng Tử Lam hiểu rõ, quá trình mài luyện qua một mùa xuân và nửa mùa hè như thế thì lòng nhẫn nại và sức chịu đựng của Song Mao sẽ lên tới đỉnh điểm. Khi ấy, tính cách của Song Mao sẽ có sự thay đổi đột biến theo hai chiều hướng. Chiều hướng thứ nhất, mọi dây thần kinh vốn có của một con sói của Song Mao hoàn toàn bị chặt đứt, bị hủy hoại, lúc ấy Song Mao sẽ biến thành một con chó cam chịu suốt đời làm thân nô lệ. Đức hạnh của loài chó nằm ở chỗ chúng luôn luôn tự ti trước mặt chủ nhân, sung sướng hồ hởi ăn cơm thừa canh cặn mà chủ nhân ném cho, chúng tự nguyện chịu khuất phục để được sủng ái. Và dù chủ nhân có trừng phạt chúng dã man đến đâu đi nữa, chúng cũng chẳng bao giờ kháng cự và phản bội lại chủ nhân của mình, bởi chúng sinh ra đã mang trên mình số mệnh của một kẻ nô dịch bị trị. Nếu Song Mao thật sự biến chất thành một con chó ngoan hiền như thế thì Tử Lam cũng đành chấp nhận số phận. Nó sẽ tìm cơ hội để cắn chết Song Mao, coi như nó chưa từng sinh ra đứa con đó. Chiều hướng thứ hai, cách đối xử tàn bạo và lăng nhục ngày này qua ngày khác sẽ kích thích tất cả sự nhẫn nhịn của Song Mao, chôn vùi mọi ý nghĩ cam chịu làm thân nô lệ, khiến Song Mao bộc phát tất cả bản tính hoang dã vốn có của loài sói. Tử Lam rất có niềm tin vào khả năng thứ hai này, bởi lẽ, dòng máu chảy trong huyết quản của Song Mao là dòng máu sói thuần chủng, trái tim đang phập phồng trong lồng ngực của Song Mao cũng là trái tim sói không chút pha tạp. Tử Lam kiên nhẫn chờ đợi.
Đã vào giữa hè, thời tiết ngày một oi bức. Hôm đó, Tử Lam dẫn Song Mao và Mi Mi tới thảo nguyên tìm mồi, ba mẹ con chộp được một con hươu đực có đốm hoa mai màu xám trắng. Không hiểu do con hươu đực này giỏi chạy nhảy hay vì trời nắng nóng gay gắt làm ảnh hưởng tới tốc độ chạy mà ba mẹ con phải chật vật đuổi bắt suốt sáu tiếng đồng hồ tới tận cùng của thảo nguyên mới vồ bắt được con hươu.
Phải phi thân lâu giữa trưa hè nóng như thiêu như đốt khiến Tử Lam mệt lả, cổ họng khô khốc. Mặt trời vô tình trút cả lò hỏa diệm sơn xuống mặt đất. Bầu trời trong cao vời vợi, không một gợn mây âm u. Gió đứng yên lặng. Khắp bốn bề là thảo nguyên ngút ngàn tầm mắt, trên đồng cỏ xanh ngăn ngắt không thể tìm thấy một bóng cây râm mát, chỉ có cái nóng như đổ lửa. Loài sói không có tuyến mồ hôi để tản nhiệt, thế nên chúng chỉ đành thè dài lưỡi nhằm làm dịu cơ thể.
Vồ được con hươu thì cái đói không còn đáng lo ngại nữa. Nhưng ăn thịt uống máu rồi thì phải cần uống nước. Cái khát đang làm cổ họng Tử Lam bỏng rát, ngặt một nỗi xung quanh chẳng hề có nguồn nước nào cả. Những lá cỏ bị ánh nắng thiêu đốt, rũ mình gục xuống mặt đất.
Tử Lam đạp lớp cỏ bỏng rẫy quay trở lại thảo nguyên. Cơn khát hành hạ nó khiến nó bước đi uể oải. Phía trước cái hang của nó có một con suối nước trong vắt, vũng nước thối cũng có chút nước để uống, nhưng hai nơi đó đều đang cách nó rất xa, nước xa làm sao cứu được lửa gần cơ chứ! Nước lúc này trở nên thật quý giá. Nếu không được uống nước, có lẽ chưa về tới hang hoặc chưa tới bên vũng nước thối chúng đã ngất giữa đường rồi.
Song Mao đang phăm phăm đi trước bỗng tru lên vui mừng. Tử Lam phi thân, nó mừng rỡ tự nhủ, ông trời không tuyệt đường sống của con người hay của loài sói. Trước mặt nó là một đường nứt do động đất gây ra, dưới đáy có một cái vũng nhỏ do mấy hòn nham thạch tạo thành, trong vũng là những giọt nước mát lành. Những giọt nước quý giá bởi nằm sâu dưới mặt đất và trong bồn đá do thiên nhiên tạo thành nên không bị ánh nắng gay gắt hút mất, cũng không chảy trôi theo đường núi. Đây quả nhiên là một kỳ tích, kỳ tích cứu sống tính mạng của ba mẹ con nó. Nước trong thấu đáy, soi rõ mấy con nòng nọc đang tung tăng vẫy đuôi bơi qua bơi lại, khuấy động những giọt ngọc long lanh gối nhau trên mặt nước. Nước trong vũng tuy không nhiều nhưng cũng đủ thỏa cơn khát của ba mẹ con.
Song Mao nhất định đã khát cháy cổ nên nó chẳng thèm để ý đến tôn ti trật tự nữa, cuống cuồng cúi đầu muốn vục xuống đường nứt. Đường nứt chật chội, khoảng không gian bé tí quanh vũng nước chỉ vừa đủ cho hai con sói cùng cúi xuống uống một lúc. Hừ, ngươi lại là một con sói bị thoái hóa, ngươi phải uống nước cuối cùng là lẽ đương nhiên rồi!
Tử Lam tru lên đầy oai nghiêm. Song Mao run lẩy bẩy, hốt hoảng rụt đầu lại, co mình trên mặt đất, khúm núm tránh đường cho mẹ. Tử Lam dẫn Mi Mi xuống đường nứt. Hai mẹ con ngồi xổm đối diện nhau bên vũng nước, thè lưỡi liếm những giọt nước trong lành. Chu choa, những giọt nước mới mát ngọt và sảng khoái làm sao! Luồng khí nóng bức đang thiêu đốt cơ thể dường như tan biến, Tử Lam cuộn tròn lưỡi để những giọt nước tạo thành những hạt châu tròn trĩnh lăn vào trong cổ họng, tưới mát cổ họng đang khát cháy. Tinh thần nó tức thì tươi tỉnh trở lại. Nó không phải đang uống nước mà đang tận hưởng niềm khoái lạc cả về nhục thể lẫn tinh thần.
Tử Lam dùng đầu lưỡi hứng lấy từng giọt ngọc long lanh đưa vào trong miệng và từ từ nuốt xuống bụng, nó mải miết thụ hưởng tới khi bụng căng đầy. Mi Mi cũng bắt chước điệu bộ uống nước của mẹ, sảng khoái tận hưởng cơn giải khát.
Song Mao vẫn ngồi xổm bên mép của đường nứt. Lưỡi nó thè dài, ánh mắt nó nhìn chăm chăm vào vũng nước, tỏ rõ vẻ thèm thuồng.
Tử Lam ngẩng đầu liếc xéo về Song Mao. Ồ, Song Mao sắp không nhịn nổi cơn khát nữa rồi, nếu lúc này Tử Lam tìm cách kích thích nó, chưa biết chừng Song Mao sẽ bật ra sự thay đổi đột biến mà Tử Lam hằng mong đợi. Tử Lam hi vọng nó và Mi Mi có thể uống cạn nước trong vũng, nhưng lượng nước dồi dào hơn nó tưởng mà sức chứa của bụng thì có hạn. Hai mẹ con uống căng cả bụng, nước mới vơi đi một nửa. Quả là ông trời cũng có chút lòng thương xót.
Mi Mi rướn thẳng người muốn nhường chỗ cho anh. Không, không thể nhường nhịn dễ dàng như vậy được, một con sói mạt hạng làm sao có thể thụ hưởng những thứ này, nếu làm thế nó sẽ không bao giờ khiến Song Mao lột xác thành con sói mới. Tử Lam cau mày nghĩ ngợi, một chủ ý vụt lóe lên trong đầu nó. Nó đánh mắt sang Mi Mi. Mi Mi ngoan ngoãn vẫy đuôi tỏ ý đồng tình với mẹ.
Tử Lam kêu khe khẽ rồi tung người nhảy ùm xuống vũng nước. Bõm, nước bắn tung tóe. Tử Lam lăn qua lăn lại trong vũng nước chỉ cao ngang đầu gối, nó lấy hai chân trước vốc từng vốc nước vã lên mặt. Giữa thời tiết oi nồng mà được thỏa thuê vùng vẫy trong nước lạnh thật sảng khoái biết bao! Bùn và đất lấm lem trên cơ thể Tử Lam hòa vào trong nước, vũng nước trong leo lẻo lúc trước giờ trở nên đục ngầu. Tử Lam tắm xong đến lượt Mi Mi nhảy tùm xuống nước.
Song Mao đứng trên đường nứt, nhắm chặt mắt, đầy vẻ đau khổ. Nó chỉ có thể uống thứ nước tắm bẩn thỉu của kẻ khác để lại, chỉ có thể vượt qua cơn khát bằng những giọt nước bùn ngầu đục. Nếu Tử Lam chỉ dừng lại ở đó thì nỗi căm hận kìm nén bấy lâu trong lòng của Song Mao có lẽ sẽ không bộc phát ra được. Bởi Song Mao đã quen ngậm hờn nuốt tủi, tuy rằng mùi vị của những giọt nước tắm của Tử Lam và Mi Mi chẳng ngọt lành gì, nhưng vẫn giúp nó giải khát. Tử Lam cảm thấy chế giễu Song Mao, như thế vẫn chưa đủ sức kích thích Song Mao thế nên khi cơ thể ướt đẫm của Mi Mi vừa bước lên khỏi vũng nước thì hai mẹ con đã nhanh chóng tới bên vũng nước hếch chân trái phía sau lên và duỗi thẳng cổ, dựng đuôi, chuẩn bị đi tiểu. Tử Lam muốn tiểu vào vũng nước.
Song Mao liếc nhìn nhận thấy gương mặt mẹ đầy vẻ khinh khi, cười cợt và nhạo báng. Hừ, ngươi là một con sói tầm thường, cho ngươi chết khát, nếu không muốn thế thì ngươi chịu khó nếm mùi nước tiểu sói nhé.
Cả cơ thể Song Mao run lên từng hồi. Nó không thể hiểu nổi tại sao mẹ nó lại biến thành một Sói Vương bạo ngược chẳng chút niệm tình như thế. Nếu bị trừng phạt do phạm lỗi, nó có thể chấp nhận, nhưng đằng này nó nghĩ mãi không ra và điều khiến nó đau lòng nhất là mẹ nó cứ vô duyên vô cớ lăng nhục nó hết lần này đến lần khác. Lần này, mẹ nó và Mi Mi muốn tiểu vào vũng nước thì thật không phải là một trò đùa ác ý bình thường nữa rồi, mà là cố ý làm tổn thương tới lòng tự trọng của nó, cố ý chà đạp lên phẩm cách của nó. Con người có phẩm cách thì một con sói như nó đương nhiên cũng có. Mẹ nó và Mi Mi đang muốn nó chết khát, muốn nó biến thành miếng thịt bị khô quắt dưới bầu trời nóng gắt. Phải, nó tự ti thật đấy, nhưng dù sao nó vẫn là một con sói, một con sói có huyết thống thuần chủng, nó không phải là một con chó sinh ra chỉ biết cúi đầu vâng lệnh, sự nhẫn nhịn của nó cũng chỉ có mức thôi! Miệng và họng nó đang khô khốc, khô tới mức xác xơ, khô tới mức kích động. Bởi thế, khi thấy mẹ và Mi Mi muốn đi tiểu vào vũng nước, dòng máu trong cơ thể nó sôi trào, nó rống lên một tiếng chát chúa.
Tiếng gầm rống của nó âm vang và cùng lúc biểu hiện nhiều cảm xúc. Tiếng rống cao lanh lảnh chất chứa nhiều bi thương nửa như tiếng rên xiết của một kẻ bị áp bức lâu ngày nửa như tiếng hét của một kẻ đã giác ngộ và thức tỉnh. Tiếng gầm rống chát chúa gọi dậy linh hồn bị vùi nén của Song Mao, bản tính khát máu hoang dã bị khuất lấp bao ngày của nó trỗi dậy. Nó lao về phía Tử Lam như núi đổ.
Tử Lam kinh hãi tru lên một tiếng, muốn né người sang một bên nhưng không kịp. Dù sao đi nữa nó vẫn là một con sói cái, cơ thể yếu đuối, sức lực có hạn, nếu muốn động thủ thì đương nhiên nó không phải là đối thủ của một con sói đực tráng kiện như Song Mao. Tử Lam thấy bụng mình bị hai chân của Song Mao đấm vào một cái thật mạnh, cả người nó lao vút lên cao, lộn nhào mấy vòng trên không, rơi phịch một cái xuống chỗ cuối bên kia đường nứt. Những hòn đá dăm nhọn và mặt đất gồ ghề đón lấy Tử Lam. Lúc Tử Lam rơi xuống đất, chân trước của nó chẳng may bị kẹp vào một kẽ đá, chỉ nghe rắc một cái, xương cốt bên trong của nó gãy lìa, đau thấu tận tim.
Mi Mi thấy mẹ bị tấn công vội vã quay đầu chạy khỏi vũng nước, trốn về phía bên kia của đường nứt, co tròn người lên, rên lên ư ử, thể hiện sự thần phục tuyệt đối.
Song Mao trợn trừng đôi mắt hung bạo hết nhìn Tử Lam đang rên rỉ trên lớp đá bắn tung tóe rồi lại liếc sang nhìn Mi Mi. Nó tru lên một tiếng đầy uy mãnh sau đó mới vục đầu uống nước. Nước trong vũng tuy đục nhưng vẫn còn hơn là chết khát, nếu chậm một giây nữa, có lẽ nó đã phải thưởng thức thêm vị khai khai của nước đái sói rồi.
Tử Lam nhìn Song Mao đang đứng uống nước, cảm giác vui buồn lẫn lộn. Buồn vì một chân nó bị gãy, từ giờ trở đi nó sẽ thành con sói què; vui vì bao tâm huyết của nó cũng không đến nỗi đổ sông đổ bể, Song Mao quả nhiên đã có sự thay đổi nhanh chóng và đột biến như nó hằng mong mỏi. Niềm vui khôn xiết mạnh hơn cả nỗi đau thấu tim. Tử Lam cắn răng rút chân ra khỏi kẽ đá, nó muốn đứng dậy, nhưng vốn đã quen đứng trên bốn chân nay chỉ còn ba chân chống đỡ cơ thể, cái chân bị gãy cứ lơ lửng phía trước khiến nó không tài nào giữ thăng bằng được. Phải chật vật mấy lần nó mới đứng lên được rồi lại chật vật bò từ đường nứt lên mặt đất.
Mặt trời vẫn tiếp tục đổ những tia nắng gay gắt và cái nóng như lò lửa xuống mặt đất. Thảo nguyên Ga Mar như bị chụp trong một chiếc lồng hấp. Song Mao đã làm nên kỳ tích, vẻ mặt nó hoàn toàn thay đổi, trở nên vô cùng oai phong lẫm liệt.
Thời điểm này, mối quan hệ giữa ba mẹ con Tử Lam, Song Mao và Mi Mi đang ở vào thời kỳ tốt đẹp nhất. Song Mao tuy đã khôi phục bản tính hoang dã bị khuất lấp lâu ngày, nhưng bóng đen của sự tự ti trong lòng nó vẫn chưa tan biến hẳn. Sự thay đổi đột biến mang tính bộc phát đó rất yếu đuối và nó có hai xu hướng phát triển. Một là Tử Lam sẽ lợi dụng thân phận làm mẹ và cái uy đã thành thói quen hàng ngày, phối hợp với Mi Mi để tận dụng ưu thế về số lượng tạo thành một lực lượng đối kháng với Song Mao, hai bên không bên nào áp đảo bên nào, hình thành một mối quan hệ chung sống hòa bình, nói cách khác, Tử Lam mới chỉ giúp Song Mao khôi phục lại địa vị bình đẳng trong gia đình nhỏ bé của mình. Hai là, Tử Lam phải gắng sức củng cố và tăng cường tâm lý kẻ mạnh đang manh nha trong tâm hồn nhu nhược của Song Mao, để Song Mao trở thành kẻ thống trị thực sự của bầy sói.
Đương nhiên, Tử Lam sẽ không chần chừ mà chọn phương án thứ hai dẫu biết rằng làm như thế nó và Mi Mi sẽ phải trả giá, nhưng nó chấp nhận. Bởi lẽ, nó khao khát con trai mình có thể trở thành Sói Vương của thời đại mới.
Tử Lam bắt tay vào thực hiện giai đoạn hai của kế hoạch huấn luyện đặc biệt mà nó khổ công suy tính. Nó biến thành một con sói khác, mất hẳn thần thái ngạo nghễ, bước đi tập tà tập tễnh, lúc nào trông cũng xiêu vẹo như kẻ mất hồn bạt vía. Mỗi khi nhìn thấy Song Mao, ánh mắt nó lại trở nên hãi hùng hoảng loạn, cả người run lên cầm cập, khúm núm nép sang một bên, chỉ sợ Song Mao sẽ nhảy tới cắn nó. Nó như muốn nói với Song Mao, mẹ biết con có thể nhảy tới cắn mẹ, mẹ sợ lắm! Chiêu này của Tử Lam quả rất linh nghiệm, là một liều thuốc kích thích hiệu quả đối với ý thức kẻ mạnh của Song Mao, gợi dậy bản tính hung tàn ỷ mạnh hiếp yếu vốn có của loài sói. Mỗi lần như thế, Song Mao lại đắc ý lao bổ vào Tử Lam mà cắn xé tới khi Tử Lam rách da lòi thịt và mấy đám lông sói lượn vòng trên không.
Tôn ti trật tự của cái gia đình nhỏ bé bỗng nhiên bị đảo lộn, mối quan hệ giữa kẻ thống trị và kẻ bị trị hoàn toàn đổi ngược. Song Mao giờ đã trở thành kẻ làm chủ còn Tử Lam và Mi Mi biến thành kẻ nô lệ ngoan ngoãn phục tùng. Tử Lam và Mi Mi phải ra ngoài cửa hang nằm ngủ để chắn gió che mưa, nhường lại phần cuối hang đông ấm hè mát cho Song Mao độc hưởng. Những lúc đuổi bắt mồi, Tử Lam và Mi Mi tuy đổ mồ hôi sôi nước mắt nhưng khi đã quật ngã con mồi thì phần nội tạng ngon lành và phần thịt thượng hạng phải dâng tặng Song Mao. Mỗi tiếng tru của Song Mao trở thành một mệnh lệnh không thể kháng cự. Lúc cao hứng, Song Mao bắt Tử Lam hoặc Mi Mi phải men theo sườn dốc dựng đứng bò lên đỉnh núi tuyết Streca cho tới khi tứ chi bủn rủn, bọt mép trào ra mới được xuống núi; lúc thích chí nó có thể nhảy xổ vào Tử Lam hoặc Mi Mi cắn xé điên cuồng để giải khuây.
Sự khác biệt một trời một vực giữa làm chủ nô lệ và làm nô lệ khiến Song Mao cảm nhận sâu sắc quyền lực và sự uy nghiêm của một kẻ thống trị, thẩm thấu được vị ngọt ngào và niềm vui thú của việc nô dịch kẻ khác. Vận mệnh của ta nằm trong tay ta, thật tuyệt biết bao! Ta có thể gieo rắc tai họa, cũng có thể đem lại hạnh phúc cho kẻ khác. Ta có thể thỏa thích sống theo ý mình, không bị ràng buộc, cũng chẳng ai gò ép, cuộc sống tự do đạt tới cảnh giới tuyệt đối. Ta nắm trong tay quyền sinh sát với kẻ khác. Được sử dụng quyền lực thật là một sự thụ hưởng tinh thần tuyệt diệu, những lúc thấy kẻ khác phải ngoan ngoãn phục tùng quyền lực và hành động theo ý muốn của mình, ta sẽ cảm nhận được một niềm khoái cảm lâng lâng như muôn hoa đua nở trong tim. Núi tuyết Streca hùng vĩ là của ta, thảo nguyên Ga Marra bao la là của ta, cả thế giới này đều thuộc về ta. Nhìn vào nét mặt sợ sệt và vẻ cung kính của những con sói khác mỗi khi đứng trước ta, ta sẽ cảm nhận được giá trị của mình. Quyền lực của kẻ thống trị thơm ngọt hơn những giọt máu hươu nóng hổi, tươi ngon hơn nội tạng của sơn dương. Cuộc sống như thế mới gọi là cuộc sống chứ!
Song Mao hối hận vì đã giác ngộ quá muộn. Nhìn lại những tháng ngày trước kia của nó, sống trong cảnh nô lệ bị ức hiếp, bị lăng nhục, đó không phải là cuộc sống mà chỉ là sống cho qua ngày thôi, sống trong cam go và ấm ức. Nếu như bây giờ Trái đất ngược vòng quay và thời gian trở lại những tháng ngày xưa cũ khiến nó nếm trải lại thân phận của một con sói tầm thường ở dưới đáy của bầy sói thì quả thật nó không sống nổi một ngày.
Công trình huấn luyện đặc biệt của Tử Lam mang lại kết quả mỹ mãn, nhưng cái giá mà nó phải trả thật thê thảm, chẳng những chân trước bị què vĩnh viễn mà người nó hốc hác hẳn đi và trở nên tiều tụy hơn nhiều so với tuổi vì những mỏi mệt quá sức chịu đựng và thức ăn không đủ. Ngay cả Mi Mi cũng phải chịu tội cùng nó. Có điều, nó cam tâm tình nguyện hi sinh như thế vì nó là một con sói cái ôm giấc mộng lớn lao.
Qua những trải nghiệm thực tiễn trong suốt nửa mùa hè và cả một mùa thu, ý thức phải trở thành Sói Vương của Song Mao ngày một mạnh mẽ và cuối cùng đã trở thành một lý tưởng kiên định. Song Mao hoàn toàn lĩnh ngộ chân lý cuộc sống của loài sói: Hoặc là thống trị kẻ khác, hoặc bị kẻ khác thống trị; hoặc là nắm giữ vận mệnh, hoặc bị vận mệnh giam cầm; hoặc là trở thành trung tâm của bầy sói, hoặc bị bầy sói lãng quên. Cuộc sống vốn dĩ vô tình như thế và nó không có con đường thứ hai để đi. Song Mao đã thấu suốt điều đó nên nó ngày càng thể hiện bản tính hung tàn và tham lam một cách mạnh mẽ hơn, dã tâm của nó cũng ngày một lớn hơn và tính tình của nó ngày một hung bạo hơn.
Buổi sáng hôm đó, con sói cụt đuôi Hoàng Độc đuổi bắt một con sơn dương, sỗ sàng xồ tới trước cửa hang của ba mẹ con Tử Lam. Theo tập tính của loài sói thì sau khi ly tán, mỗi một con sói có lãnh địa và phạm vi quyền lực cha truyền con nối, những con sói khác không được phép lấn tới. Đặc biệt là những con sói đực, chúng ghét nhất những kẻ xâm phạm tới cát cứ của mình. Bởi thế, vừa trông thấy Hoàng Độc, Song Mao đã rống lên một tiếng kinh hãi rồi phóng thẳng ra ngoài hang, chặn ngay lối đi của Hoàng Độc. Lúc đó, nếu con sói cụt đuôi Hoàng Độc thấu hiểu tình hình hơn một chút mà khôn khéo ngồi xổm tại chỗ tỏ ý thần phục, hoặc mau lẹ quay đầu chạy khỏi lãnh địa của Song Mao thì có lẽ đã tránh được một trận đổ máu. Đằng này, Hoàng Độc lại không làm như thế. Khi thấy Song Mao sát khí đằng đằng, nó cứ ngỡ Song Mao vẫn còn là một con sói mạt hạng lúc nào cũng rụt rè tự ti như hơn nửa năm về trước, thế nên nó hừ một cái khinh ra đằng mũi, nhe nanh giơ vuốt sẵn sàng nghênh chiến chẳng chút kiêng dè. Tiếc là nó đã phạm sai lầm chí mạng.
Song Mao lao xổ về phía trước. Bấy lâu nay, dưới sự đạo diễn cần mẫn của Tử Lam, nó đã quen được tôn trọng, quen là kẻ độc tôn duy nhất nên khi thấy Hoàng Độc dám khinh thường miệt thị mình như thế, lòng tự tôn của nó bị tổn thương trầm trọng, ruột gan nó sôi trào ý muốn báo thù. Ý muốn của nó như một cơn điên dại đang lúc phát tác không thể nào kìm nén được. Song Mao nhảy bổ lên người Hoàng Độc, nó ngoác cái miệng đầy răng sắc nhọn nhắm thẳng cổ họng đối phương mà cắn phập một cái. Hoàng Độc có chết cũng không thể nghĩ rằng đây lại là một trận tương tàn đẫm máu, nó cứ ngỡ chỉ là một trận ẩu đả bình thường giữa các con sói đực với nhau nên chỉ đỡ đòn với một nửa sức lực. Mãi tới khi thấy những chiếc răng nhọn hoắt của Song Mao cắm ngẳm vào cổ họng non mềm của mình, thấy những vằn máu đáng sợ nổi đầy trong mắt Song Mao nó mới tỉnh ngộ. Muộn mất rồi! Cùng với âm thanh nhè nhẹ bật ra từ cái cổ họng bị xé toang, gió và cát ào vào cổ họng nó. Nó thấy một luồng hơi buốt lạnh và dòng máu đỏ thẫm trong thân mình nó tuôn ra từ miệng vết cắn. Nó thấy khoan khái khắp người và cơ thể của nó trở nên mềm nhũn, xương cốt nó rụng rời. Nó đổ nhào xuống đất.
Khi Tử Lam chạy ra tới cửa hang thì con sói cụt đuôi Hoàng Độc đã nằm vật trong vũng máu. Song Mao đang đứng trân trân trước cái xác, tru lên liên hồi, dường như nỗi hận trong lòng nó chưa được hóa giải hoàn toàn, dường như nó đang muốn thể hiện khí khái thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết của một Sói Vương.
Đó là một lễ rửa tội, một cuộc diễn tập bằng máu. Tử Lam mỉm cười vui sướng. Nỗi đau đớn vì bị què một chân và cái giá đắt mà nó phải trả khi cam tâm tình nguyện làm kẻ nô dịch giờ đây đã được đền bù. Đứa con yêu dấu của nó đã trở thành một con sói theo đúng niềm mơ ước và mưu đồ của nó.
Ngay ngày đầu tiên trở về ngôi nhà quen thuộc, Tử Lam đã chôn chặt tấm lòng nhân từ của một người mẹ vào sâu trong tim, thay vào đó là một khuôn mặt thâm trầm, dữ dằn. Thực ra, nó muốn nhào nặn Song Mao bằng cách mô phỏng, coi gia đình của mình là một bầy sói thu nhỏ, bản thân nó đóng vai trò một Sói Vương tính tình hung tàn, bạo ngược, để Mi Mi đồng hành cùng với nó, còn Song Mao là một tên nô dịch.
Màn kịch này là giả nhưng Tử Lam lại phải diễn thật, chỉ có như thế mới đảm bảo thành công.
Tử Lam thực hiện sự thống trị tàn bạo và vô tình với Song Mao. Những khi săn mồi, Tử Lam thường ép Song Mao phải dũng cảm đi đầu, Song Mao dù có mệt tới phì bọt mép hay tứ chi run rẩy đi nữa cũng phải cố sống cố chết để đuổi bắt, chẳng chút niệm tình trong khi đó Tử Lam và Mi Mi dành thời gian nghỉ ngơi, đứng yên một chỗ thảnh thơi nhìn Song Mao ra sức đuổi bắt con mồi và chỉ trợ giúp Song Mao vào những thời khắc quan trọng như lúc sắp vồ được con mồi hoặc con mồi đã cận kề cái chết. Mỗi khi Song Mao tỏ ra lười biếng hoặc cố ý quậy phá một chút, Tử Lam liền nhảy xổ lên mình Song Mao mà cắn mà xé. Cắn thật mạnh, thật đau, tới khi nào ngoạm đứt mấy chòm lông hoặc Song Mao chảy máu mới thôi. Trừng phạt xong, Tử Lam tức khắc uy hiếp Song Mao phải tiếp tục thục mạng đuổi bắt con mồi. Hừ, ai bảo ngươi là con sói mạt hạng, ngươi đương nhiên phải làm những công việc khổ sở như thế.
Song Mao vồ được mồi, Tử Lam xộc ngay tới, đuổi Song Mao ra chỗ khác. Nó thỏa thuê hưởng thụ trước tiên rồi sau đó tới lượt Mi Mi chén đẫy bụng, cuối cùng mới đến Song Mao. Lúc ấy, chỉ còn lại một vài miếng da và mấy khúc xương dính tí thịt khó nuốt mà thôi. Thỉnh thoảng săn được một con mồi cỡ lớn, dù hai mẹ con không thể ăn hết phần nội tạng và phần thịt ngon lành của con vật, Tử Lam cũng không dành phần cho Song Mao, nó độc ác ném thức ăn lên vách núi hoặc tha về hang để thối rữa, làm mồi cho giòi bọ và lũ nhặng.
Ngươi hãy tức giận đi chứ, ngươi là một con sói tầm thường, ngươi không có tư cách hưởng thụ đám nội tạng và mấy miếng thịt hảo hạng đó.
Ngay cả những lúc thong dong dạo bước trên thảo nguyên sau mỗi bữa no nê, Tử Lam cũng không để Song Mao được yên thân. Mi Mi có thể nô đùa thỏa thích trong đám hoa dại rực rỡ, mặc sức đuổi bắt bươm bướm hay chuồn chuồn nhưng Song Mao thì không. Nó phải đi theo Tử Lam từng bước từng bước như một tên nô tài hết mực trung thành, bị đánh bất cứ khi nào Tử Lam không vui.
Trong hang, nếu không được sự cho phép của Tử Lam, Song Mao không được tự do ra vào. Đầu xuân, tiết trời còn chưa ấm hẳn, ban đêm khi ngủ, Tử Lam và Mi Mi nằm phía cuối hang, nơi đó thật ấm áp bởi gió lạnh không thể lùa tới, còn Song Mao phải nằm ở cửa hang để chắn hơi lạnh trong gió thoảng và trong ánh bình minh của buổi sớm mùa xuân. Một đôi lần, Song Mao tỉnh giấc vì hơi lạnh tê buốt, bèn khẽ khàng bò vào giữa động nằm ngủ nhưng ngay lúc ấy, Tử Lam liền bừng dậy, nó hung hãn lao vào Song Mao, dạy con bằng răng và móng vuốt rồi tức tối đuổi Song Mao quay lại cửa động nằm ngủ.
Hừ, ngươi là một con sói địa vị thấp hèn, sinh ra đã là một khúc xương tàn nên ngươi chỉ có thể làm công cụ chắn gió che mưa cho Sói Vương mà thôi.
Nhiều lúc, Song Mao rất cẩn trọng trong mọi việc, ngoan ngoãn làm theo mọi ý muốn của Tử Lam, Tử Lam không thể tìm ra mọt sai sót nào. Dẫu thế, Tử Lam vẫn không để nó yên ổn, thường vô duyên vô cớ nhảy lên người nó cắn xé khiến cả người Song Mao đầm đìa máu. Những lúc như thế, đuôi mắt của Song Mao lại ậc lên những giọt nước mắt tủi thân.
Khóc lóc cái gì! Ngươi là đồ vô dụng, đồ bỏ đi, là cái ung nhọt trời sinh, có sống cũng chỉ làm đồ chơi, là nơi trút xả giận bực, là đối tượng để Sói Vương mài răng và móng vuốt mà thôi. Ngươi không cần phải cảm thấy tủi thân vì thứ ấm ức đó chẳng giúp được gì cho ngươi. Ngươi cũng chẳng cần phải tốn công sức nghĩ xem mình phạm lỗi gì, chẳng cần phải dằn vặt tại sao mình lại bị trừng phạt. Bởi vì bắt nạt ngươi, ức hiếp ngươi không cần phải có lý do hay cái cớ nào cả, ngươi thân phận thấp hèn, đó đã là câu trả lời tốt nhất rồi.
Tử Lam thường dung túng để Mi Mi giễu cợt và lăng nhục Song Mao. Mi Mi cũng thật ranh mãnh, nghĩ ra hết trò này đến trò khác để bắt nạt anh. Một lần, Mi Mi tóm được một con ếch, nó bắt Song Mao đứng dưới ánh nắng chói chang dùng chân giẫm con ếch, nhưng giẫm thế nào vừa không làm con ếch chết vừa không để nó chạy thoát. Song Mao cứ đứng như thế suốt cả một buổi chiều, đám lông của nó suýt chút nữa bị mặt trời thiêu đốt.
Hừ, ngươi đã cam tâm tình nguyện làm một con sói tầm thường như vậy thì ai cũng có thể cười nhạo ngươi, bắt nạt ngươi, ai cũng có thể giẫm đạp lên ngươi.
Song Mao gầy rộc hẳn đi. Tới mùa hè, bụng nó hằn lên từng chiếc xương sườn. Sự tĩnh tại và tự tin trong ánh mắt giờ đây đã nhường chỗ cho nỗi âu lo hoảng hốt. Nó ngoan ngoãn phục tùng, lúc nào cũng lấm lét quan sát sắc mặt của Tử Lam, lúc nào cũng sợ Tử Lam không vui. Nó đã quên mất mình là một con sói đực sắp trưởng thành, nó chỉ biết tung tăng nhảy nhót, lăn lộn vài vòng trên mặt đất, làm mấy động tác nịnh nọt của mấy con sói non mới chào đời, những mong mẹ có thể vui vẻ, để nó không phải chịu nỗi đau thể xác.
Tử Lam không ưa biểu hiện của Song Mao, nó trừng phạt con còn ác hơn trước.
Song Mao cả ngày sợ hãi, cả ngày rầu rĩ, như thể đang nằm trong chảo dầu sôi, đang sống nơi địa ngục.
Hừ, không phải ngươi tình nguyện làm một thần dân ngoan ngoãn, nhất nhất thuần phục Sói Vương Lạc Giáp hay sao? Nếu thế thì ngươi hãy nếm mùi vị của một kẻ bị trị đi nhé, hãy từ từ mà thưởng thức những vị đắng cay mặn ngọt của đời nô lệ đi nhé.
Trong lòng Tử Lam hiểu rõ, quá trình mài luyện qua một mùa xuân và nửa mùa hè như thế thì lòng nhẫn nại và sức chịu đựng của Song Mao sẽ lên tới đỉnh điểm. Khi ấy, tính cách của Song Mao sẽ có sự thay đổi đột biến theo hai chiều hướng. Chiều hướng thứ nhất, mọi dây thần kinh vốn có của một con sói của Song Mao hoàn toàn bị chặt đứt, bị hủy hoại, lúc ấy Song Mao sẽ biến thành một con chó cam chịu suốt đời làm thân nô lệ. Đức hạnh của loài chó nằm ở chỗ chúng luôn luôn tự ti trước mặt chủ nhân, sung sướng hồ hởi ăn cơm thừa canh cặn mà chủ nhân ném cho, chúng tự nguyện chịu khuất phục để được sủng ái. Và dù chủ nhân có trừng phạt chúng dã man đến đâu đi nữa, chúng cũng chẳng bao giờ kháng cự và phản bội lại chủ nhân của mình, bởi chúng sinh ra đã mang trên mình số mệnh của một kẻ nô dịch bị trị. Nếu Song Mao thật sự biến chất thành một con chó ngoan hiền như thế thì Tử Lam cũng đành chấp nhận số phận. Nó sẽ tìm cơ hội để cắn chết Song Mao, coi như nó chưa từng sinh ra đứa con đó. Chiều hướng thứ hai, cách đối xử tàn bạo và lăng nhục ngày này qua ngày khác sẽ kích thích tất cả sự nhẫn nhịn của Song Mao, chôn vùi mọi ý nghĩ cam chịu làm thân nô lệ, khiến Song Mao bộc phát tất cả bản tính hoang dã vốn có của loài sói. Tử Lam rất có niềm tin vào khả năng thứ hai này, bởi lẽ, dòng máu chảy trong huyết quản của Song Mao là dòng máu sói thuần chủng, trái tim đang phập phồng trong lồng ngực của Song Mao cũng là trái tim sói không chút pha tạp. Tử Lam kiên nhẫn chờ đợi.
Đã vào giữa hè, thời tiết ngày một oi bức. Hôm đó, Tử Lam dẫn Song Mao và Mi Mi tới thảo nguyên tìm mồi, ba mẹ con chộp được một con hươu đực có đốm hoa mai màu xám trắng. Không hiểu do con hươu đực này giỏi chạy nhảy hay vì trời nắng nóng gay gắt làm ảnh hưởng tới tốc độ chạy mà ba mẹ con phải chật vật đuổi bắt suốt sáu tiếng đồng hồ tới tận cùng của thảo nguyên mới vồ bắt được con hươu.
Phải phi thân lâu giữa trưa hè nóng như thiêu như đốt khiến Tử Lam mệt lả, cổ họng khô khốc. Mặt trời vô tình trút cả lò hỏa diệm sơn xuống mặt đất. Bầu trời trong cao vời vợi, không một gợn mây âm u. Gió đứng yên lặng. Khắp bốn bề là thảo nguyên ngút ngàn tầm mắt, trên đồng cỏ xanh ngăn ngắt không thể tìm thấy một bóng cây râm mát, chỉ có cái nóng như đổ lửa. Loài sói không có tuyến mồ hôi để tản nhiệt, thế nên chúng chỉ đành thè dài lưỡi nhằm làm dịu cơ thể.
Vồ được con hươu thì cái đói không còn đáng lo ngại nữa. Nhưng ăn thịt uống máu rồi thì phải cần uống nước. Cái khát đang làm cổ họng Tử Lam bỏng rát, ngặt một nỗi xung quanh chẳng hề có nguồn nước nào cả. Những lá cỏ bị ánh nắng thiêu đốt, rũ mình gục xuống mặt đất.
Tử Lam đạp lớp cỏ bỏng rẫy quay trở lại thảo nguyên. Cơn khát hành hạ nó khiến nó bước đi uể oải. Phía trước cái hang của nó có một con suối nước trong vắt, vũng nước thối cũng có chút nước để uống, nhưng hai nơi đó đều đang cách nó rất xa, nước xa làm sao cứu được lửa gần cơ chứ! Nước lúc này trở nên thật quý giá. Nếu không được uống nước, có lẽ chưa về tới hang hoặc chưa tới bên vũng nước thối chúng đã ngất giữa đường rồi.
Song Mao đang phăm phăm đi trước bỗng tru lên vui mừng. Tử Lam phi thân, nó mừng rỡ tự nhủ, ông trời không tuyệt đường sống của con người hay của loài sói. Trước mặt nó là một đường nứt do động đất gây ra, dưới đáy có một cái vũng nhỏ do mấy hòn nham thạch tạo thành, trong vũng là những giọt nước mát lành. Những giọt nước quý giá bởi nằm sâu dưới mặt đất và trong bồn đá do thiên nhiên tạo thành nên không bị ánh nắng gay gắt hút mất, cũng không chảy trôi theo đường núi. Đây quả nhiên là một kỳ tích, kỳ tích cứu sống tính mạng của ba mẹ con nó. Nước trong thấu đáy, soi rõ mấy con nòng nọc đang tung tăng vẫy đuôi bơi qua bơi lại, khuấy động những giọt ngọc long lanh gối nhau trên mặt nước. Nước trong vũng tuy không nhiều nhưng cũng đủ thỏa cơn khát của ba mẹ con.
Song Mao nhất định đã khát cháy cổ nên nó chẳng thèm để ý đến tôn ti trật tự nữa, cuống cuồng cúi đầu muốn vục xuống đường nứt. Đường nứt chật chội, khoảng không gian bé tí quanh vũng nước chỉ vừa đủ cho hai con sói cùng cúi xuống uống một lúc. Hừ, ngươi lại là một con sói bị thoái hóa, ngươi phải uống nước cuối cùng là lẽ đương nhiên rồi!
Tử Lam tru lên đầy oai nghiêm. Song Mao run lẩy bẩy, hốt hoảng rụt đầu lại, co mình trên mặt đất, khúm núm tránh đường cho mẹ. Tử Lam dẫn Mi Mi xuống đường nứt. Hai mẹ con ngồi xổm đối diện nhau bên vũng nước, thè lưỡi liếm những giọt nước trong lành. Chu choa, những giọt nước mới mát ngọt và sảng khoái làm sao! Luồng khí nóng bức đang thiêu đốt cơ thể dường như tan biến, Tử Lam cuộn tròn lưỡi để những giọt nước tạo thành những hạt châu tròn trĩnh lăn vào trong cổ họng, tưới mát cổ họng đang khát cháy. Tinh thần nó tức thì tươi tỉnh trở lại. Nó không phải đang uống nước mà đang tận hưởng niềm khoái lạc cả về nhục thể lẫn tinh thần.
Tử Lam dùng đầu lưỡi hứng lấy từng giọt ngọc long lanh đưa vào trong miệng và từ từ nuốt xuống bụng, nó mải miết thụ hưởng tới khi bụng căng đầy. Mi Mi cũng bắt chước điệu bộ uống nước của mẹ, sảng khoái tận hưởng cơn giải khát.
Song Mao vẫn ngồi xổm bên mép của đường nứt. Lưỡi nó thè dài, ánh mắt nó nhìn chăm chăm vào vũng nước, tỏ rõ vẻ thèm thuồng.
Tử Lam ngẩng đầu liếc xéo về Song Mao. Ồ, Song Mao sắp không nhịn nổi cơn khát nữa rồi, nếu lúc này Tử Lam tìm cách kích thích nó, chưa biết chừng Song Mao sẽ bật ra sự thay đổi đột biến mà Tử Lam hằng mong đợi. Tử Lam hi vọng nó và Mi Mi có thể uống cạn nước trong vũng, nhưng lượng nước dồi dào hơn nó tưởng mà sức chứa của bụng thì có hạn. Hai mẹ con uống căng cả bụng, nước mới vơi đi một nửa. Quả là ông trời cũng có chút lòng thương xót.
Mi Mi rướn thẳng người muốn nhường chỗ cho anh. Không, không thể nhường nhịn dễ dàng như vậy được, một con sói mạt hạng làm sao có thể thụ hưởng những thứ này, nếu làm thế nó sẽ không bao giờ khiến Song Mao lột xác thành con sói mới. Tử Lam cau mày nghĩ ngợi, một chủ ý vụt lóe lên trong đầu nó. Nó đánh mắt sang Mi Mi. Mi Mi ngoan ngoãn vẫy đuôi tỏ ý đồng tình với mẹ.
Tử Lam kêu khe khẽ rồi tung người nhảy ùm xuống vũng nước. Bõm, nước bắn tung tóe. Tử Lam lăn qua lăn lại trong vũng nước chỉ cao ngang đầu gối, nó lấy hai chân trước vốc từng vốc nước vã lên mặt. Giữa thời tiết oi nồng mà được thỏa thuê vùng vẫy trong nước lạnh thật sảng khoái biết bao! Bùn và đất lấm lem trên cơ thể Tử Lam hòa vào trong nước, vũng nước trong leo lẻo lúc trước giờ trở nên đục ngầu. Tử Lam tắm xong đến lượt Mi Mi nhảy tùm xuống nước.
Song Mao đứng trên đường nứt, nhắm chặt mắt, đầy vẻ đau khổ. Nó chỉ có thể uống thứ nước tắm bẩn thỉu của kẻ khác để lại, chỉ có thể vượt qua cơn khát bằng những giọt nước bùn ngầu đục. Nếu Tử Lam chỉ dừng lại ở đó thì nỗi căm hận kìm nén bấy lâu trong lòng của Song Mao có lẽ sẽ không bộc phát ra được. Bởi Song Mao đã quen ngậm hờn nuốt tủi, tuy rằng mùi vị của những giọt nước tắm của Tử Lam và Mi Mi chẳng ngọt lành gì, nhưng vẫn giúp nó giải khát. Tử Lam cảm thấy chế giễu Song Mao, như thế vẫn chưa đủ sức kích thích Song Mao thế nên khi cơ thể ướt đẫm của Mi Mi vừa bước lên khỏi vũng nước thì hai mẹ con đã nhanh chóng tới bên vũng nước hếch chân trái phía sau lên và duỗi thẳng cổ, dựng đuôi, chuẩn bị đi tiểu. Tử Lam muốn tiểu vào vũng nước.
Song Mao liếc nhìn nhận thấy gương mặt mẹ đầy vẻ khinh khi, cười cợt và nhạo báng. Hừ, ngươi là một con sói tầm thường, cho ngươi chết khát, nếu không muốn thế thì ngươi chịu khó nếm mùi nước tiểu sói nhé.
Cả cơ thể Song Mao run lên từng hồi. Nó không thể hiểu nổi tại sao mẹ nó lại biến thành một Sói Vương bạo ngược chẳng chút niệm tình như thế. Nếu bị trừng phạt do phạm lỗi, nó có thể chấp nhận, nhưng đằng này nó nghĩ mãi không ra và điều khiến nó đau lòng nhất là mẹ nó cứ vô duyên vô cớ lăng nhục nó hết lần này đến lần khác. Lần này, mẹ nó và Mi Mi muốn tiểu vào vũng nước thì thật không phải là một trò đùa ác ý bình thường nữa rồi, mà là cố ý làm tổn thương tới lòng tự trọng của nó, cố ý chà đạp lên phẩm cách của nó. Con người có phẩm cách thì một con sói như nó đương nhiên cũng có. Mẹ nó và Mi Mi đang muốn nó chết khát, muốn nó biến thành miếng thịt bị khô quắt dưới bầu trời nóng gắt. Phải, nó tự ti thật đấy, nhưng dù sao nó vẫn là một con sói, một con sói có huyết thống thuần chủng, nó không phải là một con chó sinh ra chỉ biết cúi đầu vâng lệnh, sự nhẫn nhịn của nó cũng chỉ có mức thôi! Miệng và họng nó đang khô khốc, khô tới mức xác xơ, khô tới mức kích động. Bởi thế, khi thấy mẹ và Mi Mi muốn đi tiểu vào vũng nước, dòng máu trong cơ thể nó sôi trào, nó rống lên một tiếng chát chúa.
Tiếng gầm rống của nó âm vang và cùng lúc biểu hiện nhiều cảm xúc. Tiếng rống cao lanh lảnh chất chứa nhiều bi thương nửa như tiếng rên xiết của một kẻ bị áp bức lâu ngày nửa như tiếng hét của một kẻ đã giác ngộ và thức tỉnh. Tiếng gầm rống chát chúa gọi dậy linh hồn bị vùi nén của Song Mao, bản tính khát máu hoang dã bị khuất lấp bao ngày của nó trỗi dậy. Nó lao về phía Tử Lam như núi đổ.
Tử Lam kinh hãi tru lên một tiếng, muốn né người sang một bên nhưng không kịp. Dù sao đi nữa nó vẫn là một con sói cái, cơ thể yếu đuối, sức lực có hạn, nếu muốn động thủ thì đương nhiên nó không phải là đối thủ của một con sói đực tráng kiện như Song Mao. Tử Lam thấy bụng mình bị hai chân của Song Mao đấm vào một cái thật mạnh, cả người nó lao vút lên cao, lộn nhào mấy vòng trên không, rơi phịch một cái xuống chỗ cuối bên kia đường nứt. Những hòn đá dăm nhọn và mặt đất gồ ghề đón lấy Tử Lam. Lúc Tử Lam rơi xuống đất, chân trước của nó chẳng may bị kẹp vào một kẽ đá, chỉ nghe rắc một cái, xương cốt bên trong của nó gãy lìa, đau thấu tận tim.
Mi Mi thấy mẹ bị tấn công vội vã quay đầu chạy khỏi vũng nước, trốn về phía bên kia của đường nứt, co tròn người lên, rên lên ư ử, thể hiện sự thần phục tuyệt đối.
Song Mao trợn trừng đôi mắt hung bạo hết nhìn Tử Lam đang rên rỉ trên lớp đá bắn tung tóe rồi lại liếc sang nhìn Mi Mi. Nó tru lên một tiếng đầy uy mãnh sau đó mới vục đầu uống nước. Nước trong vũng tuy đục nhưng vẫn còn hơn là chết khát, nếu chậm một giây nữa, có lẽ nó đã phải thưởng thức thêm vị khai khai của nước đái sói rồi.
Tử Lam nhìn Song Mao đang đứng uống nước, cảm giác vui buồn lẫn lộn. Buồn vì một chân nó bị gãy, từ giờ trở đi nó sẽ thành con sói què; vui vì bao tâm huyết của nó cũng không đến nỗi đổ sông đổ bể, Song Mao quả nhiên đã có sự thay đổi nhanh chóng và đột biến như nó hằng mong mỏi. Niềm vui khôn xiết mạnh hơn cả nỗi đau thấu tim. Tử Lam cắn răng rút chân ra khỏi kẽ đá, nó muốn đứng dậy, nhưng vốn đã quen đứng trên bốn chân nay chỉ còn ba chân chống đỡ cơ thể, cái chân bị gãy cứ lơ lửng phía trước khiến nó không tài nào giữ thăng bằng được. Phải chật vật mấy lần nó mới đứng lên được rồi lại chật vật bò từ đường nứt lên mặt đất.
Mặt trời vẫn tiếp tục đổ những tia nắng gay gắt và cái nóng như lò lửa xuống mặt đất. Thảo nguyên Ga Mar như bị chụp trong một chiếc lồng hấp. Song Mao đã làm nên kỳ tích, vẻ mặt nó hoàn toàn thay đổi, trở nên vô cùng oai phong lẫm liệt.
Thời điểm này, mối quan hệ giữa ba mẹ con Tử Lam, Song Mao và Mi Mi đang ở vào thời kỳ tốt đẹp nhất. Song Mao tuy đã khôi phục bản tính hoang dã bị khuất lấp lâu ngày, nhưng bóng đen của sự tự ti trong lòng nó vẫn chưa tan biến hẳn. Sự thay đổi đột biến mang tính bộc phát đó rất yếu đuối và nó có hai xu hướng phát triển. Một là Tử Lam sẽ lợi dụng thân phận làm mẹ và cái uy đã thành thói quen hàng ngày, phối hợp với Mi Mi để tận dụng ưu thế về số lượng tạo thành một lực lượng đối kháng với Song Mao, hai bên không bên nào áp đảo bên nào, hình thành một mối quan hệ chung sống hòa bình, nói cách khác, Tử Lam mới chỉ giúp Song Mao khôi phục lại địa vị bình đẳng trong gia đình nhỏ bé của mình. Hai là, Tử Lam phải gắng sức củng cố và tăng cường tâm lý kẻ mạnh đang manh nha trong tâm hồn nhu nhược của Song Mao, để Song Mao trở thành kẻ thống trị thực sự của bầy sói.
Đương nhiên, Tử Lam sẽ không chần chừ mà chọn phương án thứ hai dẫu biết rằng làm như thế nó và Mi Mi sẽ phải trả giá, nhưng nó chấp nhận. Bởi lẽ, nó khao khát con trai mình có thể trở thành Sói Vương của thời đại mới.
Tử Lam bắt tay vào thực hiện giai đoạn hai của kế hoạch huấn luyện đặc biệt mà nó khổ công suy tính. Nó biến thành một con sói khác, mất hẳn thần thái ngạo nghễ, bước đi tập tà tập tễnh, lúc nào trông cũng xiêu vẹo như kẻ mất hồn bạt vía. Mỗi khi nhìn thấy Song Mao, ánh mắt nó lại trở nên hãi hùng hoảng loạn, cả người run lên cầm cập, khúm núm nép sang một bên, chỉ sợ Song Mao sẽ nhảy tới cắn nó. Nó như muốn nói với Song Mao, mẹ biết con có thể nhảy tới cắn mẹ, mẹ sợ lắm! Chiêu này của Tử Lam quả rất linh nghiệm, là một liều thuốc kích thích hiệu quả đối với ý thức kẻ mạnh của Song Mao, gợi dậy bản tính hung tàn ỷ mạnh hiếp yếu vốn có của loài sói. Mỗi lần như thế, Song Mao lại đắc ý lao bổ vào Tử Lam mà cắn xé tới khi Tử Lam rách da lòi thịt và mấy đám lông sói lượn vòng trên không.
Tôn ti trật tự của cái gia đình nhỏ bé bỗng nhiên bị đảo lộn, mối quan hệ giữa kẻ thống trị và kẻ bị trị hoàn toàn đổi ngược. Song Mao giờ đã trở thành kẻ làm chủ còn Tử Lam và Mi Mi biến thành kẻ nô lệ ngoan ngoãn phục tùng. Tử Lam và Mi Mi phải ra ngoài cửa hang nằm ngủ để chắn gió che mưa, nhường lại phần cuối hang đông ấm hè mát cho Song Mao độc hưởng. Những lúc đuổi bắt mồi, Tử Lam và Mi Mi tuy đổ mồ hôi sôi nước mắt nhưng khi đã quật ngã con mồi thì phần nội tạng ngon lành và phần thịt thượng hạng phải dâng tặng Song Mao. Mỗi tiếng tru của Song Mao trở thành một mệnh lệnh không thể kháng cự. Lúc cao hứng, Song Mao bắt Tử Lam hoặc Mi Mi phải men theo sườn dốc dựng đứng bò lên đỉnh núi tuyết Streca cho tới khi tứ chi bủn rủn, bọt mép trào ra mới được xuống núi; lúc thích chí nó có thể nhảy xổ vào Tử Lam hoặc Mi Mi cắn xé điên cuồng để giải khuây.
Sự khác biệt một trời một vực giữa làm chủ nô lệ và làm nô lệ khiến Song Mao cảm nhận sâu sắc quyền lực và sự uy nghiêm của một kẻ thống trị, thẩm thấu được vị ngọt ngào và niềm vui thú của việc nô dịch kẻ khác. Vận mệnh của ta nằm trong tay ta, thật tuyệt biết bao! Ta có thể gieo rắc tai họa, cũng có thể đem lại hạnh phúc cho kẻ khác. Ta có thể thỏa thích sống theo ý mình, không bị ràng buộc, cũng chẳng ai gò ép, cuộc sống tự do đạt tới cảnh giới tuyệt đối. Ta nắm trong tay quyền sinh sát với kẻ khác. Được sử dụng quyền lực thật là một sự thụ hưởng tinh thần tuyệt diệu, những lúc thấy kẻ khác phải ngoan ngoãn phục tùng quyền lực và hành động theo ý muốn của mình, ta sẽ cảm nhận được một niềm khoái cảm lâng lâng như muôn hoa đua nở trong tim. Núi tuyết Streca hùng vĩ là của ta, thảo nguyên Ga Marra bao la là của ta, cả thế giới này đều thuộc về ta. Nhìn vào nét mặt sợ sệt và vẻ cung kính của những con sói khác mỗi khi đứng trước ta, ta sẽ cảm nhận được giá trị của mình. Quyền lực của kẻ thống trị thơm ngọt hơn những giọt máu hươu nóng hổi, tươi ngon hơn nội tạng của sơn dương. Cuộc sống như thế mới gọi là cuộc sống chứ!
Song Mao hối hận vì đã giác ngộ quá muộn. Nhìn lại những tháng ngày trước kia của nó, sống trong cảnh nô lệ bị ức hiếp, bị lăng nhục, đó không phải là cuộc sống mà chỉ là sống cho qua ngày thôi, sống trong cam go và ấm ức. Nếu như bây giờ Trái đất ngược vòng quay và thời gian trở lại những tháng ngày xưa cũ khiến nó nếm trải lại thân phận của một con sói tầm thường ở dưới đáy của bầy sói thì quả thật nó không sống nổi một ngày.
Công trình huấn luyện đặc biệt của Tử Lam mang lại kết quả mỹ mãn, nhưng cái giá mà nó phải trả thật thê thảm, chẳng những chân trước bị què vĩnh viễn mà người nó hốc hác hẳn đi và trở nên tiều tụy hơn nhiều so với tuổi vì những mỏi mệt quá sức chịu đựng và thức ăn không đủ. Ngay cả Mi Mi cũng phải chịu tội cùng nó. Có điều, nó cam tâm tình nguyện hi sinh như thế vì nó là một con sói cái ôm giấc mộng lớn lao.
Qua những trải nghiệm thực tiễn trong suốt nửa mùa hè và cả một mùa thu, ý thức phải trở thành Sói Vương của Song Mao ngày một mạnh mẽ và cuối cùng đã trở thành một lý tưởng kiên định. Song Mao hoàn toàn lĩnh ngộ chân lý cuộc sống của loài sói: Hoặc là thống trị kẻ khác, hoặc bị kẻ khác thống trị; hoặc là nắm giữ vận mệnh, hoặc bị vận mệnh giam cầm; hoặc là trở thành trung tâm của bầy sói, hoặc bị bầy sói lãng quên. Cuộc sống vốn dĩ vô tình như thế và nó không có con đường thứ hai để đi. Song Mao đã thấu suốt điều đó nên nó ngày càng thể hiện bản tính hung tàn và tham lam một cách mạnh mẽ hơn, dã tâm của nó cũng ngày một lớn hơn và tính tình của nó ngày một hung bạo hơn.
Buổi sáng hôm đó, con sói cụt đuôi Hoàng Độc đuổi bắt một con sơn dương, sỗ sàng xồ tới trước cửa hang của ba mẹ con Tử Lam. Theo tập tính của loài sói thì sau khi ly tán, mỗi một con sói có lãnh địa và phạm vi quyền lực cha truyền con nối, những con sói khác không được phép lấn tới. Đặc biệt là những con sói đực, chúng ghét nhất những kẻ xâm phạm tới cát cứ của mình. Bởi thế, vừa trông thấy Hoàng Độc, Song Mao đã rống lên một tiếng kinh hãi rồi phóng thẳng ra ngoài hang, chặn ngay lối đi của Hoàng Độc. Lúc đó, nếu con sói cụt đuôi Hoàng Độc thấu hiểu tình hình hơn một chút mà khôn khéo ngồi xổm tại chỗ tỏ ý thần phục, hoặc mau lẹ quay đầu chạy khỏi lãnh địa của Song Mao thì có lẽ đã tránh được một trận đổ máu. Đằng này, Hoàng Độc lại không làm như thế. Khi thấy Song Mao sát khí đằng đằng, nó cứ ngỡ Song Mao vẫn còn là một con sói mạt hạng lúc nào cũng rụt rè tự ti như hơn nửa năm về trước, thế nên nó hừ một cái khinh ra đằng mũi, nhe nanh giơ vuốt sẵn sàng nghênh chiến chẳng chút kiêng dè. Tiếc là nó đã phạm sai lầm chí mạng.
Song Mao lao xổ về phía trước. Bấy lâu nay, dưới sự đạo diễn cần mẫn của Tử Lam, nó đã quen được tôn trọng, quen là kẻ độc tôn duy nhất nên khi thấy Hoàng Độc dám khinh thường miệt thị mình như thế, lòng tự tôn của nó bị tổn thương trầm trọng, ruột gan nó sôi trào ý muốn báo thù. Ý muốn của nó như một cơn điên dại đang lúc phát tác không thể nào kìm nén được. Song Mao nhảy bổ lên người Hoàng Độc, nó ngoác cái miệng đầy răng sắc nhọn nhắm thẳng cổ họng đối phương mà cắn phập một cái. Hoàng Độc có chết cũng không thể nghĩ rằng đây lại là một trận tương tàn đẫm máu, nó cứ ngỡ chỉ là một trận ẩu đả bình thường giữa các con sói đực với nhau nên chỉ đỡ đòn với một nửa sức lực. Mãi tới khi thấy những chiếc răng nhọn hoắt của Song Mao cắm ngẳm vào cổ họng non mềm của mình, thấy những vằn máu đáng sợ nổi đầy trong mắt Song Mao nó mới tỉnh ngộ. Muộn mất rồi! Cùng với âm thanh nhè nhẹ bật ra từ cái cổ họng bị xé toang, gió và cát ào vào cổ họng nó. Nó thấy một luồng hơi buốt lạnh và dòng máu đỏ thẫm trong thân mình nó tuôn ra từ miệng vết cắn. Nó thấy khoan khái khắp người và cơ thể của nó trở nên mềm nhũn, xương cốt nó rụng rời. Nó đổ nhào xuống đất.
Khi Tử Lam chạy ra tới cửa hang thì con sói cụt đuôi Hoàng Độc đã nằm vật trong vũng máu. Song Mao đang đứng trân trân trước cái xác, tru lên liên hồi, dường như nỗi hận trong lòng nó chưa được hóa giải hoàn toàn, dường như nó đang muốn thể hiện khí khái thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết của một Sói Vương.
Đó là một lễ rửa tội, một cuộc diễn tập bằng máu. Tử Lam mỉm cười vui sướng. Nỗi đau đớn vì bị què một chân và cái giá đắt mà nó phải trả khi cam tâm tình nguyện làm kẻ nô dịch giờ đây đã được đền bù. Đứa con yêu dấu của nó đã trở thành một con sói theo đúng niềm mơ ước và mưu đồ của nó.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Ngay ngày đầu tiên trở về ngôi nhà quen thuộc, Tử Lam đã chôn chặt tấm lòng nhân từ của một người mẹ vào sâu trong tim, thay vào đó là một khuôn mặt thâm trầm, dữ dằn. Thực ra, nó muốn nhào nặn Song Mao bằng cách mô phỏng, coi gia đình của mình là một bầy sói thu nhỏ, bản thân nó đóng vai trò một Sói Vương tính tình hung tàn, bạo ngược, để Mi Mi đồng hành cùng với nó, còn Song Mao là một tên nô dịch.
Màn kịch này là giả nhưng Tử Lam lại phải diễn thật, chỉ có như thế mới đảm bảo thành công.
Tử Lam thực hiện sự thống trị tàn bạo và vô tình với Song Mao. Những khi săn mồi, Tử Lam thường ép Song Mao phải dũng cảm đi đầu, Song Mao dù có mệt tới phì bọt mép hay tứ chi run rẩy đi nữa cũng phải cố sống cố chết để đuổi bắt, chẳng chút niệm tình trong khi đó Tử Lam và Mi Mi dành thời gian nghỉ ngơi, đứng yên một chỗ thảnh thơi nhìn Song Mao ra sức đuổi bắt con mồi và chỉ trợ giúp Song Mao vào những thời khắc quan trọng như lúc sắp vồ được con mồi hoặc con mồi đã cận kề cái chết. Mỗi khi Song Mao tỏ ra lười biếng hoặc cố ý quậy phá một chút, Tử Lam liền nhảy xổ lên mình Song Mao mà cắn mà xé. Cắn thật mạnh, thật đau, tới khi nào ngoạm đứt mấy chòm lông hoặc Song Mao chảy máu mới thôi. Trừng phạt xong, Tử Lam tức khắc uy hiếp Song Mao phải tiếp tục thục mạng đuổi bắt con mồi. Hừ, ai bảo ngươi là con sói mạt hạng, ngươi đương nhiên phải làm những công việc khổ sở như thế.
Song Mao vồ được mồi, Tử Lam xộc ngay tới, đuổi Song Mao ra chỗ khác. Nó thỏa thuê hưởng thụ trước tiên rồi sau đó tới lượt Mi Mi chén đẫy bụng, cuối cùng mới đến Song Mao. Lúc ấy, chỉ còn lại một vài miếng da và mấy khúc xương dính tí thịt khó nuốt mà thôi. Thỉnh thoảng săn được một con mồi cỡ lớn, dù hai mẹ con không thể ăn hết phần nội tạng và phần thịt ngon lành của con vật, Tử Lam cũng không dành phần cho Song Mao, nó độc ác ném thức ăn lên vách núi hoặc tha về hang để thối rữa, làm mồi cho giòi bọ và lũ nhặng.
Ngươi hãy tức giận đi chứ, ngươi là một con sói tầm thường, ngươi không có tư cách hưởng thụ đám nội tạng và mấy miếng thịt hảo hạng đó.
Ngay cả những lúc thong dong dạo bước trên thảo nguyên sau mỗi bữa no nê, Tử Lam cũng không để Song Mao được yên thân. Mi Mi có thể nô đùa thỏa thích trong đám hoa dại rực rỡ, mặc sức đuổi bắt bươm bướm hay chuồn chuồn nhưng Song Mao thì không. Nó phải đi theo Tử Lam từng bước từng bước như một tên nô tài hết mực trung thành, bị đánh bất cứ khi nào Tử Lam không vui.
Trong hang, nếu không được sự cho phép của Tử Lam, Song Mao không được tự do ra vào. Đầu xuân, tiết trời còn chưa ấm hẳn, ban đêm khi ngủ, Tử Lam và Mi Mi nằm phía cuối hang, nơi đó thật ấm áp bởi gió lạnh không thể lùa tới, còn Song Mao phải nằm ở cửa hang để chắn hơi lạnh trong gió thoảng và trong ánh bình minh của buổi sớm mùa xuân. Một đôi lần, Song Mao tỉnh giấc vì hơi lạnh tê buốt, bèn khẽ khàng bò vào giữa động nằm ngủ nhưng ngay lúc ấy, Tử Lam liền bừng dậy, nó hung hãn lao vào Song Mao, dạy con bằng răng và móng vuốt rồi tức tối đuổi Song Mao quay lại cửa động nằm ngủ.
Hừ, ngươi là một con sói địa vị thấp hèn, sinh ra đã là một khúc xương tàn nên ngươi chỉ có thể làm công cụ chắn gió che mưa cho Sói Vương mà thôi.
Nhiều lúc, Song Mao rất cẩn trọng trong mọi việc, ngoan ngoãn làm theo mọi ý muốn của Tử Lam, Tử Lam không thể tìm ra mọt sai sót nào. Dẫu thế, Tử Lam vẫn không để nó yên ổn, thường vô duyên vô cớ nhảy lên người nó cắn xé khiến cả người Song Mao đầm đìa máu. Những lúc như thế, đuôi mắt của Song Mao lại ậc lên những giọt nước mắt tủi thân.
Khóc lóc cái gì! Ngươi là đồ vô dụng, đồ bỏ đi, là cái ung nhọt trời sinh, có sống cũng chỉ làm đồ chơi, là nơi trút xả giận bực, là đối tượng để Sói Vương mài răng và móng vuốt mà thôi. Ngươi không cần phải cảm thấy tủi thân vì thứ ấm ức đó chẳng giúp được gì cho ngươi. Ngươi cũng chẳng cần phải tốn công sức nghĩ xem mình phạm lỗi gì, chẳng cần phải dằn vặt tại sao mình lại bị trừng phạt. Bởi vì bắt nạt ngươi, ức hiếp ngươi không cần phải có lý do hay cái cớ nào cả, ngươi thân phận thấp hèn, đó đã là câu trả lời tốt nhất rồi.
Tử Lam thường dung túng để Mi Mi giễu cợt và lăng nhục Song Mao. Mi Mi cũng thật ranh mãnh, nghĩ ra hết trò này đến trò khác để bắt nạt anh. Một lần, Mi Mi tóm được một con ếch, nó bắt Song Mao đứng dưới ánh nắng chói chang dùng chân giẫm con ếch, nhưng giẫm thế nào vừa không làm con ếch chết vừa không để nó chạy thoát. Song Mao cứ đứng như thế suốt cả một buổi chiều, đám lông của nó suýt chút nữa bị mặt trời thiêu đốt.
Hừ, ngươi đã cam tâm tình nguyện làm một con sói tầm thường như vậy thì ai cũng có thể cười nhạo ngươi, bắt nạt ngươi, ai cũng có thể giẫm đạp lên ngươi.
Song Mao gầy rộc hẳn đi. Tới mùa hè, bụng nó hằn lên từng chiếc xương sườn. Sự tĩnh tại và tự tin trong ánh mắt giờ đây đã nhường chỗ cho nỗi âu lo hoảng hốt. Nó ngoan ngoãn phục tùng, lúc nào cũng lấm lét quan sát sắc mặt của Tử Lam, lúc nào cũng sợ Tử Lam không vui. Nó đã quên mất mình là một con sói đực sắp trưởng thành, nó chỉ biết tung tăng nhảy nhót, lăn lộn vài vòng trên mặt đất, làm mấy động tác nịnh nọt của mấy con sói non mới chào đời, những mong mẹ có thể vui vẻ, để nó không phải chịu nỗi đau thể xác.
Tử Lam không ưa biểu hiện của Song Mao, nó trừng phạt con còn ác hơn trước.
Song Mao cả ngày sợ hãi, cả ngày rầu rĩ, như thể đang nằm trong chảo dầu sôi, đang sống nơi địa ngục.
Hừ, không phải ngươi tình nguyện làm một thần dân ngoan ngoãn, nhất nhất thuần phục Sói Vương Lạc Giáp hay sao? Nếu thế thì ngươi hãy nếm mùi vị của một kẻ bị trị đi nhé, hãy từ từ mà thưởng thức những vị đắng cay mặn ngọt của đời nô lệ đi nhé.
Trong lòng Tử Lam hiểu rõ, quá trình mài luyện qua một mùa xuân và nửa mùa hè như thế thì lòng nhẫn nại và sức chịu đựng của Song Mao sẽ lên tới đỉnh điểm. Khi ấy, tính cách của Song Mao sẽ có sự thay đổi đột biến theo hai chiều hướng. Chiều hướng thứ nhất, mọi dây thần kinh vốn có của một con sói của Song Mao hoàn toàn bị chặt đứt, bị hủy hoại, lúc ấy Song Mao sẽ biến thành một con chó cam chịu suốt đời làm thân nô lệ. Đức hạnh của loài chó nằm ở chỗ chúng luôn luôn tự ti trước mặt chủ nhân, sung sướng hồ hởi ăn cơm thừa canh cặn mà chủ nhân ném cho, chúng tự nguyện chịu khuất phục để được sủng ái. Và dù chủ nhân có trừng phạt chúng dã man đến đâu đi nữa, chúng cũng chẳng bao giờ kháng cự và phản bội lại chủ nhân của mình, bởi chúng sinh ra đã mang trên mình số mệnh của một kẻ nô dịch bị trị. Nếu Song Mao thật sự biến chất thành một con chó ngoan hiền như thế thì Tử Lam cũng đành chấp nhận số phận. Nó sẽ tìm cơ hội để cắn chết Song Mao, coi như nó chưa từng sinh ra đứa con đó. Chiều hướng thứ hai, cách đối xử tàn bạo và lăng nhục ngày này qua ngày khác sẽ kích thích tất cả sự nhẫn nhịn của Song Mao, chôn vùi mọi ý nghĩ cam chịu làm thân nô lệ, khiến Song Mao bộc phát tất cả bản tính hoang dã vốn có của loài sói. Tử Lam rất có niềm tin vào khả năng thứ hai này, bởi lẽ, dòng máu chảy trong huyết quản của Song Mao là dòng máu sói thuần chủng, trái tim đang phập phồng trong lồng ngực của Song Mao cũng là trái tim sói không chút pha tạp. Tử Lam kiên nhẫn chờ đợi.
Đã vào giữa hè, thời tiết ngày một oi bức. Hôm đó, Tử Lam dẫn Song Mao và Mi Mi tới thảo nguyên tìm mồi, ba mẹ con chộp được một con hươu đực có đốm hoa mai màu xám trắng. Không hiểu do con hươu đực này giỏi chạy nhảy hay vì trời nắng nóng gay gắt làm ảnh hưởng tới tốc độ chạy mà ba mẹ con phải chật vật đuổi bắt suốt sáu tiếng đồng hồ tới tận cùng của thảo nguyên mới vồ bắt được con hươu.
Phải phi thân lâu giữa trưa hè nóng như thiêu như đốt khiến Tử Lam mệt lả, cổ họng khô khốc. Mặt trời vô tình trút cả lò hỏa diệm sơn xuống mặt đất. Bầu trời trong cao vời vợi, không một gợn mây âm u. Gió đứng yên lặng. Khắp bốn bề là thảo nguyên ngút ngàn tầm mắt, trên đồng cỏ xanh ngăn ngắt không thể tìm thấy một bóng cây râm mát, chỉ có cái nóng như đổ lửa. Loài sói không có tuyến mồ hôi để tản nhiệt, thế nên chúng chỉ đành thè dài lưỡi nhằm làm dịu cơ thể.
Vồ được con hươu thì cái đói không còn đáng lo ngại nữa. Nhưng ăn thịt uống máu rồi thì phải cần uống nước. Cái khát đang làm cổ họng Tử Lam bỏng rát, ngặt một nỗi xung quanh chẳng hề có nguồn nước nào cả. Những lá cỏ bị ánh nắng thiêu đốt, rũ mình gục xuống mặt đất.
Tử Lam đạp lớp cỏ bỏng rẫy quay trở lại thảo nguyên. Cơn khát hành hạ nó khiến nó bước đi uể oải. Phía trước cái hang của nó có một con suối nước trong vắt, vũng nước thối cũng có chút nước để uống, nhưng hai nơi đó đều đang cách nó rất xa, nước xa làm sao cứu được lửa gần cơ chứ! Nước lúc này trở nên thật quý giá. Nếu không được uống nước, có lẽ chưa về tới hang hoặc chưa tới bên vũng nước thối chúng đã ngất giữa đường rồi.
Song Mao đang phăm phăm đi trước bỗng tru lên vui mừng. Tử Lam phi thân, nó mừng rỡ tự nhủ, ông trời không tuyệt đường sống của con người hay của loài sói. Trước mặt nó là một đường nứt do động đất gây ra, dưới đáy có một cái vũng nhỏ do mấy hòn nham thạch tạo thành, trong vũng là những giọt nước mát lành. Những giọt nước quý giá bởi nằm sâu dưới mặt đất và trong bồn đá do thiên nhiên tạo thành nên không bị ánh nắng gay gắt hút mất, cũng không chảy trôi theo đường núi. Đây quả nhiên là một kỳ tích, kỳ tích cứu sống tính mạng của ba mẹ con nó. Nước trong thấu đáy, soi rõ mấy con nòng nọc đang tung tăng vẫy đuôi bơi qua bơi lại, khuấy động những giọt ngọc long lanh gối nhau trên mặt nước. Nước trong vũng tuy không nhiều nhưng cũng đủ thỏa cơn khát của ba mẹ con.
Song Mao nhất định đã khát cháy cổ nên nó chẳng thèm để ý đến tôn ti trật tự nữa, cuống cuồng cúi đầu muốn vục xuống đường nứt. Đường nứt chật chội, khoảng không gian bé tí quanh vũng nước chỉ vừa đủ cho hai con sói cùng cúi xuống uống một lúc. Hừ, ngươi lại là một con sói bị thoái hóa, ngươi phải uống nước cuối cùng là lẽ đương nhiên rồi!
Tử Lam tru lên đầy oai nghiêm. Song Mao run lẩy bẩy, hốt hoảng rụt đầu lại, co mình trên mặt đất, khúm núm tránh đường cho mẹ. Tử Lam dẫn Mi Mi xuống đường nứt. Hai mẹ con ngồi xổm đối diện nhau bên vũng nước, thè lưỡi liếm những giọt nước trong lành. Chu choa, những giọt nước mới mát ngọt và sảng khoái làm sao! Luồng khí nóng bức đang thiêu đốt cơ thể dường như tan biến, Tử Lam cuộn tròn lưỡi để những giọt nước tạo thành những hạt châu tròn trĩnh lăn vào trong cổ họng, tưới mát cổ họng đang khát cháy. Tinh thần nó tức thì tươi tỉnh trở lại. Nó không phải đang uống nước mà đang tận hưởng niềm khoái lạc cả về nhục thể lẫn tinh thần.
Tử Lam dùng đầu lưỡi hứng lấy từng giọt ngọc long lanh đưa vào trong miệng và từ từ nuốt xuống bụng, nó mải miết thụ hưởng tới khi bụng căng đầy. Mi Mi cũng bắt chước điệu bộ uống nước của mẹ, sảng khoái tận hưởng cơn giải khát.
Song Mao vẫn ngồi xổm bên mép của đường nứt. Lưỡi nó thè dài, ánh mắt nó nhìn chăm chăm vào vũng nước, tỏ rõ vẻ thèm thuồng.
Tử Lam ngẩng đầu liếc xéo về Song Mao. Ồ, Song Mao sắp không nhịn nổi cơn khát nữa rồi, nếu lúc này Tử Lam tìm cách kích thích nó, chưa biết chừng Song Mao sẽ bật ra sự thay đổi đột biến mà Tử Lam hằng mong đợi. Tử Lam hi vọng nó và Mi Mi có thể uống cạn nước trong vũng, nhưng lượng nước dồi dào hơn nó tưởng mà sức chứa của bụng thì có hạn. Hai mẹ con uống căng cả bụng, nước mới vơi đi một nửa. Quả là ông trời cũng có chút lòng thương xót.
Mi Mi rướn thẳng người muốn nhường chỗ cho anh. Không, không thể nhường nhịn dễ dàng như vậy được, một con sói mạt hạng làm sao có thể thụ hưởng những thứ này, nếu làm thế nó sẽ không bao giờ khiến Song Mao lột xác thành con sói mới. Tử Lam cau mày nghĩ ngợi, một chủ ý vụt lóe lên trong đầu nó. Nó đánh mắt sang Mi Mi. Mi Mi ngoan ngoãn vẫy đuôi tỏ ý đồng tình với mẹ.
Tử Lam kêu khe khẽ rồi tung người nhảy ùm xuống vũng nước. Bõm, nước bắn tung tóe. Tử Lam lăn qua lăn lại trong vũng nước chỉ cao ngang đầu gối, nó lấy hai chân trước vốc từng vốc nước vã lên mặt. Giữa thời tiết oi nồng mà được thỏa thuê vùng vẫy trong nước lạnh thật sảng khoái biết bao! Bùn và đất lấm lem trên cơ thể Tử Lam hòa vào trong nước, vũng nước trong leo lẻo lúc trước giờ trở nên đục ngầu. Tử Lam tắm xong đến lượt Mi Mi nhảy tùm xuống nước.
Song Mao đứng trên đường nứt, nhắm chặt mắt, đầy vẻ đau khổ. Nó chỉ có thể uống thứ nước tắm bẩn thỉu của kẻ khác để lại, chỉ có thể vượt qua cơn khát bằng những giọt nước bùn ngầu đục. Nếu Tử Lam chỉ dừng lại ở đó thì nỗi căm hận kìm nén bấy lâu trong lòng của Song Mao có lẽ sẽ không bộc phát ra được. Bởi Song Mao đã quen ngậm hờn nuốt tủi, tuy rằng mùi vị của những giọt nước tắm của Tử Lam và Mi Mi chẳng ngọt lành gì, nhưng vẫn giúp nó giải khát. Tử Lam cảm thấy chế giễu Song Mao, như thế vẫn chưa đủ sức kích thích Song Mao thế nên khi cơ thể ướt đẫm của Mi Mi vừa bước lên khỏi vũng nước thì hai mẹ con đã nhanh chóng tới bên vũng nước hếch chân trái phía sau lên và duỗi thẳng cổ, dựng đuôi, chuẩn bị đi tiểu. Tử Lam muốn tiểu vào vũng nước.
Song Mao liếc nhìn nhận thấy gương mặt mẹ đầy vẻ khinh khi, cười cợt và nhạo báng. Hừ, ngươi là một con sói tầm thường, cho ngươi chết khát, nếu không muốn thế thì ngươi chịu khó nếm mùi nước tiểu sói nhé.
Cả cơ thể Song Mao run lên từng hồi. Nó không thể hiểu nổi tại sao mẹ nó lại biến thành một Sói Vương bạo ngược chẳng chút niệm tình như thế. Nếu bị trừng phạt do phạm lỗi, nó có thể chấp nhận, nhưng đằng này nó nghĩ mãi không ra và điều khiến nó đau lòng nhất là mẹ nó cứ vô duyên vô cớ lăng nhục nó hết lần này đến lần khác. Lần này, mẹ nó và Mi Mi muốn tiểu vào vũng nước thì thật không phải là một trò đùa ác ý bình thường nữa rồi, mà là cố ý làm tổn thương tới lòng tự trọng của nó, cố ý chà đạp lên phẩm cách của nó. Con người có phẩm cách thì một con sói như nó đương nhiên cũng có. Mẹ nó và Mi Mi đang muốn nó chết khát, muốn nó biến thành miếng thịt bị khô quắt dưới bầu trời nóng gắt. Phải, nó tự ti thật đấy, nhưng dù sao nó vẫn là một con sói, một con sói có huyết thống thuần chủng, nó không phải là một con chó sinh ra chỉ biết cúi đầu vâng lệnh, sự nhẫn nhịn của nó cũng chỉ có mức thôi! Miệng và họng nó đang khô khốc, khô tới mức xác xơ, khô tới mức kích động. Bởi thế, khi thấy mẹ và Mi Mi muốn đi tiểu vào vũng nước, dòng máu trong cơ thể nó sôi trào, nó rống lên một tiếng chát chúa.
Tiếng gầm rống của nó âm vang và cùng lúc biểu hiện nhiều cảm xúc. Tiếng rống cao lanh lảnh chất chứa nhiều bi thương nửa như tiếng rên xiết của một kẻ bị áp bức lâu ngày nửa như tiếng hét của một kẻ đã giác ngộ và thức tỉnh. Tiếng gầm rống chát chúa gọi dậy linh hồn bị vùi nén của Song Mao, bản tính khát máu hoang dã bị khuất lấp bao ngày của nó trỗi dậy. Nó lao về phía Tử Lam như núi đổ.
Tử Lam kinh hãi tru lên một tiếng, muốn né người sang một bên nhưng không kịp. Dù sao đi nữa nó vẫn là một con sói cái, cơ thể yếu đuối, sức lực có hạn, nếu muốn động thủ thì đương nhiên nó không phải là đối thủ của một con sói đực tráng kiện như Song Mao. Tử Lam thấy bụng mình bị hai chân của Song Mao đấm vào một cái thật mạnh, cả người nó lao vút lên cao, lộn nhào mấy vòng trên không, rơi phịch một cái xuống chỗ cuối bên kia đường nứt. Những hòn đá dăm nhọn và mặt đất gồ ghề đón lấy Tử Lam. Lúc Tử Lam rơi xuống đất, chân trước của nó chẳng may bị kẹp vào một kẽ đá, chỉ nghe rắc một cái, xương cốt bên trong của nó gãy lìa, đau thấu tận tim.
Mi Mi thấy mẹ bị tấn công vội vã quay đầu chạy khỏi vũng nước, trốn về phía bên kia của đường nứt, co tròn người lên, rên lên ư ử, thể hiện sự thần phục tuyệt đối.
Song Mao trợn trừng đôi mắt hung bạo hết nhìn Tử Lam đang rên rỉ trên lớp đá bắn tung tóe rồi lại liếc sang nhìn Mi Mi. Nó tru lên một tiếng đầy uy mãnh sau đó mới vục đầu uống nước. Nước trong vũng tuy đục nhưng vẫn còn hơn là chết khát, nếu chậm một giây nữa, có lẽ nó đã phải thưởng thức thêm vị khai khai của nước đái sói rồi.
Tử Lam nhìn Song Mao đang đứng uống nước, cảm giác vui buồn lẫn lộn. Buồn vì một chân nó bị gãy, từ giờ trở đi nó sẽ thành con sói què; vui vì bao tâm huyết của nó cũng không đến nỗi đổ sông đổ bể, Song Mao quả nhiên đã có sự thay đổi nhanh chóng và đột biến như nó hằng mong mỏi. Niềm vui khôn xiết mạnh hơn cả nỗi đau thấu tim. Tử Lam cắn răng rút chân ra khỏi kẽ đá, nó muốn đứng dậy, nhưng vốn đã quen đứng trên bốn chân nay chỉ còn ba chân chống đỡ cơ thể, cái chân bị gãy cứ lơ lửng phía trước khiến nó không tài nào giữ thăng bằng được. Phải chật vật mấy lần nó mới đứng lên được rồi lại chật vật bò từ đường nứt lên mặt đất.
Mặt trời vẫn tiếp tục đổ những tia nắng gay gắt và cái nóng như lò lửa xuống mặt đất. Thảo nguyên Ga Mar như bị chụp trong một chiếc lồng hấp. Song Mao đã làm nên kỳ tích, vẻ mặt nó hoàn toàn thay đổi, trở nên vô cùng oai phong lẫm liệt.
Thời điểm này, mối quan hệ giữa ba mẹ con Tử Lam, Song Mao và Mi Mi đang ở vào thời kỳ tốt đẹp nhất. Song Mao tuy đã khôi phục bản tính hoang dã bị khuất lấp lâu ngày, nhưng bóng đen của sự tự ti trong lòng nó vẫn chưa tan biến hẳn. Sự thay đổi đột biến mang tính bộc phát đó rất yếu đuối và nó có hai xu hướng phát triển. Một là Tử Lam sẽ lợi dụng thân phận làm mẹ và cái uy đã thành thói quen hàng ngày, phối hợp với Mi Mi để tận dụng ưu thế về số lượng tạo thành một lực lượng đối kháng với Song Mao, hai bên không bên nào áp đảo bên nào, hình thành một mối quan hệ chung sống hòa bình, nói cách khác, Tử Lam mới chỉ giúp Song Mao khôi phục lại địa vị bình đẳng trong gia đình nhỏ bé của mình. Hai là, Tử Lam phải gắng sức củng cố và tăng cường tâm lý kẻ mạnh đang manh nha trong tâm hồn nhu nhược của Song Mao, để Song Mao trở thành kẻ thống trị thực sự của bầy sói.
Đương nhiên, Tử Lam sẽ không chần chừ mà chọn phương án thứ hai dẫu biết rằng làm như thế nó và Mi Mi sẽ phải trả giá, nhưng nó chấp nhận. Bởi lẽ, nó khao khát con trai mình có thể trở thành Sói Vương của thời đại mới.
Tử Lam bắt tay vào thực hiện giai đoạn hai của kế hoạch huấn luyện đặc biệt mà nó khổ công suy tính. Nó biến thành một con sói khác, mất hẳn thần thái ngạo nghễ, bước đi tập tà tập tễnh, lúc nào trông cũng xiêu vẹo như kẻ mất hồn bạt vía. Mỗi khi nhìn thấy Song Mao, ánh mắt nó lại trở nên hãi hùng hoảng loạn, cả người run lên cầm cập, khúm núm nép sang một bên, chỉ sợ Song Mao sẽ nhảy tới cắn nó. Nó như muốn nói với Song Mao, mẹ biết con có thể nhảy tới cắn mẹ, mẹ sợ lắm! Chiêu này của Tử Lam quả rất linh nghiệm, là một liều thuốc kích thích hiệu quả đối với ý thức kẻ mạnh của Song Mao, gợi dậy bản tính hung tàn ỷ mạnh hiếp yếu vốn có của loài sói. Mỗi lần như thế, Song Mao lại đắc ý lao bổ vào Tử Lam mà cắn xé tới khi Tử Lam rách da lòi thịt và mấy đám lông sói lượn vòng trên không.
Tôn ti trật tự của cái gia đình nhỏ bé bỗng nhiên bị đảo lộn, mối quan hệ giữa kẻ thống trị và kẻ bị trị hoàn toàn đổi ngược. Song Mao giờ đã trở thành kẻ làm chủ còn Tử Lam và Mi Mi biến thành kẻ nô lệ ngoan ngoãn phục tùng. Tử Lam và Mi Mi phải ra ngoài cửa hang nằm ngủ để chắn gió che mưa, nhường lại phần cuối hang đông ấm hè mát cho Song Mao độc hưởng. Những lúc đuổi bắt mồi, Tử Lam và Mi Mi tuy đổ mồ hôi sôi nước mắt nhưng khi đã quật ngã con mồi thì phần nội tạng ngon lành và phần thịt thượng hạng phải dâng tặng Song Mao. Mỗi tiếng tru của Song Mao trở thành một mệnh lệnh không thể kháng cự. Lúc cao hứng, Song Mao bắt Tử Lam hoặc Mi Mi phải men theo sườn dốc dựng đứng bò lên đỉnh núi tuyết Streca cho tới khi tứ chi bủn rủn, bọt mép trào ra mới được xuống núi; lúc thích chí nó có thể nhảy xổ vào Tử Lam hoặc Mi Mi cắn xé điên cuồng để giải khuây.
Sự khác biệt một trời một vực giữa làm chủ nô lệ và làm nô lệ khiến Song Mao cảm nhận sâu sắc quyền lực và sự uy nghiêm của một kẻ thống trị, thẩm thấu được vị ngọt ngào và niềm vui thú của việc nô dịch kẻ khác. Vận mệnh của ta nằm trong tay ta, thật tuyệt biết bao! Ta có thể gieo rắc tai họa, cũng có thể đem lại hạnh phúc cho kẻ khác. Ta có thể thỏa thích sống theo ý mình, không bị ràng buộc, cũng chẳng ai gò ép, cuộc sống tự do đạt tới cảnh giới tuyệt đối. Ta nắm trong tay quyền sinh sát với kẻ khác. Được sử dụng quyền lực thật là một sự thụ hưởng tinh thần tuyệt diệu, những lúc thấy kẻ khác phải ngoan ngoãn phục tùng quyền lực và hành động theo ý muốn của mình, ta sẽ cảm nhận được một niềm khoái cảm lâng lâng như muôn hoa đua nở trong tim. Núi tuyết Streca hùng vĩ là của ta, thảo nguyên Ga Marra bao la là của ta, cả thế giới này đều thuộc về ta. Nhìn vào nét mặt sợ sệt và vẻ cung kính của những con sói khác mỗi khi đứng trước ta, ta sẽ cảm nhận được giá trị của mình. Quyền lực của kẻ thống trị thơm ngọt hơn những giọt máu hươu nóng hổi, tươi ngon hơn nội tạng của sơn dương. Cuộc sống như thế mới gọi là cuộc sống chứ!
Song Mao hối hận vì đã giác ngộ quá muộn. Nhìn lại những tháng ngày trước kia của nó, sống trong cảnh nô lệ bị ức hiếp, bị lăng nhục, đó không phải là cuộc sống mà chỉ là sống cho qua ngày thôi, sống trong cam go và ấm ức. Nếu như bây giờ Trái đất ngược vòng quay và thời gian trở lại những tháng ngày xưa cũ khiến nó nếm trải lại thân phận của một con sói tầm thường ở dưới đáy của bầy sói thì quả thật nó không sống nổi một ngày.
Công trình huấn luyện đặc biệt của Tử Lam mang lại kết quả mỹ mãn, nhưng cái giá mà nó phải trả thật thê thảm, chẳng những chân trước bị què vĩnh viễn mà người nó hốc hác hẳn đi và trở nên tiều tụy hơn nhiều so với tuổi vì những mỏi mệt quá sức chịu đựng và thức ăn không đủ. Ngay cả Mi Mi cũng phải chịu tội cùng nó. Có điều, nó cam tâm tình nguyện hi sinh như thế vì nó là một con sói cái ôm giấc mộng lớn lao.
Qua những trải nghiệm thực tiễn trong suốt nửa mùa hè và cả một mùa thu, ý thức phải trở thành Sói Vương của Song Mao ngày một mạnh mẽ và cuối cùng đã trở thành một lý tưởng kiên định. Song Mao hoàn toàn lĩnh ngộ chân lý cuộc sống của loài sói: Hoặc là thống trị kẻ khác, hoặc bị kẻ khác thống trị; hoặc là nắm giữ vận mệnh, hoặc bị vận mệnh giam cầm; hoặc là trở thành trung tâm của bầy sói, hoặc bị bầy sói lãng quên. Cuộc sống vốn dĩ vô tình như thế và nó không có con đường thứ hai để đi. Song Mao đã thấu suốt điều đó nên nó ngày càng thể hiện bản tính hung tàn và tham lam một cách mạnh mẽ hơn, dã tâm của nó cũng ngày một lớn hơn và tính tình của nó ngày một hung bạo hơn.
Buổi sáng hôm đó, con sói cụt đuôi Hoàng Độc đuổi bắt một con sơn dương, sỗ sàng xồ tới trước cửa hang của ba mẹ con Tử Lam. Theo tập tính của loài sói thì sau khi ly tán, mỗi một con sói có lãnh địa và phạm vi quyền lực cha truyền con nối, những con sói khác không được phép lấn tới. Đặc biệt là những con sói đực, chúng ghét nhất những kẻ xâm phạm tới cát cứ của mình. Bởi thế, vừa trông thấy Hoàng Độc, Song Mao đã rống lên một tiếng kinh hãi rồi phóng thẳng ra ngoài hang, chặn ngay lối đi của Hoàng Độc. Lúc đó, nếu con sói cụt đuôi Hoàng Độc thấu hiểu tình hình hơn một chút mà khôn khéo ngồi xổm tại chỗ tỏ ý thần phục, hoặc mau lẹ quay đầu chạy khỏi lãnh địa của Song Mao thì có lẽ đã tránh được một trận đổ máu. Đằng này, Hoàng Độc lại không làm như thế. Khi thấy Song Mao sát khí đằng đằng, nó cứ ngỡ Song Mao vẫn còn là một con sói mạt hạng lúc nào cũng rụt rè tự ti như hơn nửa năm về trước, thế nên nó hừ một cái khinh ra đằng mũi, nhe nanh giơ vuốt sẵn sàng nghênh chiến chẳng chút kiêng dè. Tiếc là nó đã phạm sai lầm chí mạng.
Song Mao lao xổ về phía trước. Bấy lâu nay, dưới sự đạo diễn cần mẫn của Tử Lam, nó đã quen được tôn trọng, quen là kẻ độc tôn duy nhất nên khi thấy Hoàng Độc dám khinh thường miệt thị mình như thế, lòng tự tôn của nó bị tổn thương trầm trọng, ruột gan nó sôi trào ý muốn báo thù. Ý muốn của nó như một cơn điên dại đang lúc phát tác không thể nào kìm nén được. Song Mao nhảy bổ lên người Hoàng Độc, nó ngoác cái miệng đầy răng sắc nhọn nhắm thẳng cổ họng đối phương mà cắn phập một cái. Hoàng Độc có chết cũng không thể nghĩ rằng đây lại là một trận tương tàn đẫm máu, nó cứ ngỡ chỉ là một trận ẩu đả bình thường giữa các con sói đực với nhau nên chỉ đỡ đòn với một nửa sức lực. Mãi tới khi thấy những chiếc răng nhọn hoắt của Song Mao cắm ngẳm vào cổ họng non mềm của mình, thấy những vằn máu đáng sợ nổi đầy trong mắt Song Mao nó mới tỉnh ngộ. Muộn mất rồi! Cùng với âm thanh nhè nhẹ bật ra từ cái cổ họng bị xé toang, gió và cát ào vào cổ họng nó. Nó thấy một luồng hơi buốt lạnh và dòng máu đỏ thẫm trong thân mình nó tuôn ra từ miệng vết cắn. Nó thấy khoan khái khắp người và cơ thể của nó trở nên mềm nhũn, xương cốt nó rụng rời. Nó đổ nhào xuống đất.
Khi Tử Lam chạy ra tới cửa hang thì con sói cụt đuôi Hoàng Độc đã nằm vật trong vũng máu. Song Mao đang đứng trân trân trước cái xác, tru lên liên hồi, dường như nỗi hận trong lòng nó chưa được hóa giải hoàn toàn, dường như nó đang muốn thể hiện khí khái thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết của một Sói Vương.
Đó là một lễ rửa tội, một cuộc diễn tập bằng máu. Tử Lam mỉm cười vui sướng. Nỗi đau đớn vì bị què một chân và cái giá đắt mà nó phải trả khi cam tâm tình nguyện làm kẻ nô dịch giờ đây đã được đền bù. Đứa con yêu dấu của nó đã trở thành một con sói theo đúng niềm mơ ước và mưu đồ của nó.