Cuối thu, những con sói tản mạn khắp thảo nguyên lại trở về với bầy đàn. Dưới sự khổ tâm bồi dưỡng của mẹ, Song Mao đã trở thành một con sói đực cao lớn, thân hình vạm vỡ, tài ba và dã tâm cuồn cuộn.
Ngày đầu tiên trở lại bầy đàn là một trải nghiệm khốn khổ của Song Mao. Trong gia đình nhỏ bé của nó, nó đã quen ra lệnh, còn ở đây, nó lại phải chịu sự quản thúc của Sói Vương Lạc Giáp giống như mọi con sói đực khác. Nó bắt buộc phải phục tùng ý chí của Lạc Giáp, phải khuất phục sự bất công của Lạc Giáp và phải hành động theo mệnh lệnh của Lạc Giáp. Nhưng nó bây giờ đâu còn là con sói Song Mao ngu xuẩn không biết gì của mùa đông năm ngoái nữa, nó đã được nếm vị ngọt ngào và tận hưởng niềm vui thú của kẻ thống trị, làm sao có thể chịu đựng nổi cuộc sống bị trị gò bó, làm sao có thể để kẻ khác dày vò linh hồn nó? Nó cảm thấy vô cùng bức bối. Nhất là khi nó phải giương mắt nhìn Sói Vương Lạc Giáp nuốt từng miếng, từng miếng nội tạng ngon lành của con mồi mà nó cùng những con sói khác phải vất vả mới vồ được. Trông cảnh ấy nó thèm rỏ dãi và từ đáy lòng trào một ham muốn không thể kìm giữ được, nó chỉ muốn nhảy bổ vào Lạc Giáp mà cắn đứt cổ họng của hắn để nó có thể thay vào vị trí ấy. Lạc Giáp chẳng phải ba đầu sáu tay, hơn nữa, trí tuệ phi phàm và bản lĩnh siêu quần cũng chẳng có, hắn dựa vào cái gì mà thống trị bầy sói? Song Mao sục sôi phẫn nộ: Tại sao ta không được làm Sói Vương?
Tử Lam kịp thời đánh mắt về phía Song Mao, chặn lại ham muốn giết người của nó. Con không thể lỗ mãng được, Lạc Giáp không dễ đối phó như Hoàng Độc đâu con! Song Mao, con trai yêu quý của mẹ, con hãy nhìn xem, Lạc Giáp hắn bắt đầu cảnh giác con rồi nên chiêu đánh lén của con không thể thành công. Hơn nữa, bên cạnh Lạc Giáp còn có con sói Cổ Cổ rất dữ dằn.
Mối quan hệ giữa các con sói với nhau cũng phân biệt thân sơ xa gần. Bảy năm về trước, nhờ có sự trợ giúp đắc lực của Cổ Cổ mà Lạc Giáp mới có thể lật đổ Sói Vương Mã Trát. Tử Lam nhớ như in, vào một buổi sáng mùa đông âm u lạnh lẽo, Lạc Giáp và Cổ Cổ con trước con sau kẹp chặt Sói Vương Mã Trát, lao vào cắn xé Mã Trát khiến Sói Vương Mã Trát thương tích đầy mình. Sói Vương Mã Trát chạy tới một vách núi dựng đứng, tru lên thảm thiết ý muốn đầu hàng, nhưng Lạc Giáp và Cổ Cổ không thèm đếm xỉa tới, chúng vẫn truy đuổi và lao vào cắn xé như điên như dại. Sói Vương Mã Trát trong lúc trốn chạy chẳng may trượt chân ngã xuống vực, hồn về với đất. Có thể nói, nếu không có sự trợ giúp của Cổ Cổ thì sẽ không có sự huy hoàng của Lạc Giáp ngày hôm nay. Chính bởi mối quan hệ đặc biệt như vậy nên Lạc Giáp rất mực ưu ái Cổ Cổ, dù khi săn mồi, thưởng mồi hay những lúc chọn chỗ ở, Lạc Giáp luôn dành cho Cổ Cổ đặc quyền chỉ dưới mình một bậc. Cổ Cổ cũng rất mực trung thành bầu bạn bên cạnh Lạc Giáp không rời nửa bước. Mỗi khi có con sói đực nào cả gan ra mặt tranh giành với Lạc Giáp, Cổ Cổ sẽ cùng Lạc Giáp liên thủ cắn con sói bất hạnh đó tới thừa sống thiếu chết. Cổ Cổ trở thành trụ cột bảo vệ ngôi vị Sói Vương của Lạc Giáp.
Bởi thế, muốn đoạt ngôi soán vị trước tiên phải phá vỡ liên minh lợi ích của Lạc Giáp và Cổ Cổ. Tử Lam hạ quyết tâm giúp Song Mao trừ khử vật cản này.
Ban đầu, Tử Lam muốn kích thích lòng đố kỵ của Cổ Cổ. Không phải là ngài và Lạc Giáp cùng nhau lật đổ Sói Vương Mã Trát hay sao, công lao của ngài đâu kém Lạc Giáp, cớ sao ngài phải chịu ở dưới hắn? Với Cổ Cổ, Tử Lam luôn tỏ ra kính trọng hơn hẳn so với Lạc Giáp. Nó còn câu kết với mấy con sói cái giao tình nhiều năm, vô tình hoặc cố ý liên tục đảo mắt nhìn Cổ Cổ, hi vọng có thể gợi dậy lòng ham hư vinh của Cổ Cổ, để Cổ Cổ bất bình với Lạc Giáp, như thế con trai Song Mao yêu quý của nó đương nhiên ngư ông đắc lợi. Đáng tiếc là, Cổ Cổ tuy thân hình cao lớn mà dã tâm lại nhỏ, nó hoàn toàn thỏa mãn với địa vị dưới một con sói trên muôn vạn sói của mình.
Mưu kế đầu tiên của Tử Lam sớm chết yểu, thật uổng phí bao nhiêu thời gian và công sức của nó. Tử Lam bắt đầu rình tìm cơ hội để ngầm ly gián Lạc Giáp và Cổ Cổ. Lạc Giáp tính tình nóng nảy hung bạo, chỉ biết mình mình, rất dễ bị mắc lừa.
Tử Lam chẳng phải chờ lâu. Cuối chiều hôm đó, bầy sói vồ được một con lợn rừng. Lạc Giáp hưởng quả tim lợn ngon lành nhưng nó chỉ ăn hết một nửa, nửa còn lại nó bèn tha về đặt trong bụi cây ngân hoa là nơi ở của nó. Nó muốn để dành cho bữa điểm tâm sáng mai. Đêm khuya, từng trận gió lạnh rít gào mang theo bụi tuyết lất phất bay, cành cây khẳng khiu va vào nhau răng rắc. Trăng hạ huyền từ từ lặn, bầu trời tối đen như một chum mực khổng lồ. Tử Lam nín thở, cẩn thận từng chút một bò về phía Lạc Giáp, nhân lúc hắn ngủ say, khẽ khàng cắp nửa quả tim dở mang đặt dưới miệng Cổ Cổ đang nằm ngủ cách đó vài cây. Tử Lam làm mọi chuyện êm thấm tới mức thần không biết quỷ không hay.
Sớm hôm sau, Cổ Cổ thức giấc. Mùi máu tanh ngọt lướt qua mũi nó. Nó mở mắt ra nhìn thấy nửa quả tim nằm ngay ngắn trước mặt. Ái chà chà, bụng nó đang đói, phải ăn ngay mới được. Vừa hay Lạc Giáp lúc ấy cũng tỉnh dậy, nó nhận thấy ngay bữa điểm tâm của mình không cánh mà bay. Con sói nào mà to gan đến vậy, dám tới trộm đồ ăn của Sói Vương! Đây rõ ràng là hành vi làm phản! Cơn giận bừng bừng, nó rống lên một tiếng kinh hoàng, đứng bật dậy trên bãi cỏ, lần theo tia sáng mờ mờ của buổi sớm để đi tìm tên nghịch tặc. Xúc giác và thính giác tinh nhạy của nó nhanh chóng đưa nó tới chỗ Cổ Cổ. Cổ Cổ đang đánh chén nửa quả tim một cách ngon lành. Từ trong cổ họng Lạc Giáp bật ra một tiếng thét chát chúa, đôi mắt nó vằn lên ánh nhìn âm u đáng sợ, nó tiến về phía Cổ Cổ từng bước, từng bước một. Cổ Cổ ngây người giây lát rồi tru lên tấm tức. Lạc Giáp hừ một cái, nó vẫn nhe nanh giơ vuốt với Cổ Cổ. Cổ Cổ giận dữ vì bị oan ức, nó xù lông, chuẩn bị sẵn sàng liều mạng một phen.
Tử Lam hí hửng chen vào bầy sói đang đứng xem trò vui, ngầm cổ vũ cho hai con sói ngu xuẩn trúng kế ly gián của mình: Lạc Giáp ngươi còn do dự gì nữa, mau nhảy lên đi, cắn xé thật mạnh vào, cắn đứt chân trước của Cổ Cổ đi, xem nó có còn dám trộm đồ ăn của nguơi nữa không; Cổ Cổ, đừng ngu ngốc nữa, ngươi nên ra tay trước để chiếm thế thượng phong, ngươi bị oan kia mà, ngươi không ăn trộm, là Lạc Giáp cố tình giá họa cho ngươi, ngươi hoàn toàn có quyền ra tay trước.
Lạc Giáp và Cổ Cổ chỉ còn cách nhau chừng hai mét, là khoảng cách tấn công tốt nhất với một con sói đực trưởng thành vì cự ly này cho phép chúng dồn đối phương vào chỗ chết. Lạc Giáp kéo lê cái đuôi và dừng bước chân. Nó đứng đó, đối diện với Cổ Cổ. Bốn mắt trân trân nhìn nhau. Đồng tử của Cổ Cổ rạng ngời trong ánh sáng buổi sớm mai, vằn máu trong mắt chuyển động. Một trận giết chóc đẫm máu sắp bắt đầu. Tử Lam vui quá, muốn nhoẻn miệng cười. Đúng thế, chỉ cần chúng lao vào cắn nhau, hai sói tranh hùng tất sẽ bị thương. Cho dù Lạc Giáp cuối cùng cũng chế ngự được Cổ Cổ đi nữa thì nguyên khí cũng bị tổn hao nhiều, hơn nữa lại mất đi trợ thủ, như thế Song Mao sẽ dễ dàng lật đổ nó rồi. Tử Lam đã tính sẵn trong đầu.
Nhìn kìa, hai chân sau của Lạc Giáp đang gập cong, đuôi dựng đứng, hợp với đôi vai rắn chắc tạo thành một mặt phẳng, đó là tư thế sẵn sàng của một con sói trước khi vào trận cắn xé.
Cổ Cổ cũng dựng đứng đuôi, chân trước của nó cố tình vạch một vệt sâu và thẳng xuống lớp đất bùn mà nó đang đứng, tạo thành một cái rãnh nhỏ. Cắn đi, mau lao vào cắn xé đi, trong lòng Tử Lam cực lực cổ vũ hai con sói.
Đúng vào giây cuối cùng trước khi cuộc ẩu đả mở màn, Lạc Giáp bất ngờ lắc đầu, cụp đuôi và bộ lông đang xù, ngồi phịch xuống đất, vẻ âm u đáng sợ trong ánh mắt biến mất, thay vào đó là sự lạnh lùng quét qua bầy sói đang vây lại xem trò vui. Có lẽ do chột dạ bởi mình chính là kẻ trộm, Tử Lam thấy dường như ánh mắt của Lạc Giáp dừng lại ở mình lâu hơn, sắc lạnh hơn. Có lẽ, Lạc Giáp đã nhận ra đây là một âm mưu.
Cổ Cổ cũng rút lại tư thế sẵn sàng nghênh chiến của mình.
Lạc Giáp nhìn Cổ Cổ, tru lên một tiếng dịu dàng giữa những người bạn rồi quay người bước đi.
Con Lạc Giáp đáng ghét, vào giây cuối cùng nó lại chợt hiểu ra liên minh giữa nó và Cổ Cổ quan trọng hơn nửa quả tim lợn, tình nguyện hi sinh nửa quả tim để bảo vệ liên minh ấy.
Tử Lam thở dài não nuột. Ài, lại thất bại rồi. Xem ra đành phải tìm cơ hội khác vậy.
Cuối thu, những con sói tản mạn khắp thảo nguyên lại trở về với bầy đàn. Dưới sự khổ tâm bồi dưỡng của mẹ, Song Mao đã trở thành một con sói đực cao lớn, thân hình vạm vỡ, tài ba và dã tâm cuồn cuộn.
Ngày đầu tiên trở lại bầy đàn là một trải nghiệm khốn khổ của Song Mao. Trong gia đình nhỏ bé của nó, nó đã quen ra lệnh, còn ở đây, nó lại phải chịu sự quản thúc của Sói Vương Lạc Giáp giống như mọi con sói đực khác. Nó bắt buộc phải phục tùng ý chí của Lạc Giáp, phải khuất phục sự bất công của Lạc Giáp và phải hành động theo mệnh lệnh của Lạc Giáp. Nhưng nó bây giờ đâu còn là con sói Song Mao ngu xuẩn không biết gì của mùa đông năm ngoái nữa, nó đã được nếm vị ngọt ngào và tận hưởng niềm vui thú của kẻ thống trị, làm sao có thể chịu đựng nổi cuộc sống bị trị gò bó, làm sao có thể để kẻ khác dày vò linh hồn nó? Nó cảm thấy vô cùng bức bối. Nhất là khi nó phải giương mắt nhìn Sói Vương Lạc Giáp nuốt từng miếng, từng miếng nội tạng ngon lành của con mồi mà nó cùng những con sói khác phải vất vả mới vồ được. Trông cảnh ấy nó thèm rỏ dãi và từ đáy lòng trào một ham muốn không thể kìm giữ được, nó chỉ muốn nhảy bổ vào Lạc Giáp mà cắn đứt cổ họng của hắn để nó có thể thay vào vị trí ấy. Lạc Giáp chẳng phải ba đầu sáu tay, hơn nữa, trí tuệ phi phàm và bản lĩnh siêu quần cũng chẳng có, hắn dựa vào cái gì mà thống trị bầy sói? Song Mao sục sôi phẫn nộ: Tại sao ta không được làm Sói Vương?
Tử Lam kịp thời đánh mắt về phía Song Mao, chặn lại ham muốn giết người của nó. Con không thể lỗ mãng được, Lạc Giáp không dễ đối phó như Hoàng Độc đâu con! Song Mao, con trai yêu quý của mẹ, con hãy nhìn xem, Lạc Giáp hắn bắt đầu cảnh giác con rồi nên chiêu đánh lén của con không thể thành công. Hơn nữa, bên cạnh Lạc Giáp còn có con sói Cổ Cổ rất dữ dằn.
Mối quan hệ giữa các con sói với nhau cũng phân biệt thân sơ xa gần. Bảy năm về trước, nhờ có sự trợ giúp đắc lực của Cổ Cổ mà Lạc Giáp mới có thể lật đổ Sói Vương Mã Trát. Tử Lam nhớ như in, vào một buổi sáng mùa đông âm u lạnh lẽo, Lạc Giáp và Cổ Cổ con trước con sau kẹp chặt Sói Vương Mã Trát, lao vào cắn xé Mã Trát khiến Sói Vương Mã Trát thương tích đầy mình. Sói Vương Mã Trát chạy tới một vách núi dựng đứng, tru lên thảm thiết ý muốn đầu hàng, nhưng Lạc Giáp và Cổ Cổ không thèm đếm xỉa tới, chúng vẫn truy đuổi và lao vào cắn xé như điên như dại. Sói Vương Mã Trát trong lúc trốn chạy chẳng may trượt chân ngã xuống vực, hồn về với đất. Có thể nói, nếu không có sự trợ giúp của Cổ Cổ thì sẽ không có sự huy hoàng của Lạc Giáp ngày hôm nay. Chính bởi mối quan hệ đặc biệt như vậy nên Lạc Giáp rất mực ưu ái Cổ Cổ, dù khi săn mồi, thưởng mồi hay những lúc chọn chỗ ở, Lạc Giáp luôn dành cho Cổ Cổ đặc quyền chỉ dưới mình một bậc. Cổ Cổ cũng rất mực trung thành bầu bạn bên cạnh Lạc Giáp không rời nửa bước. Mỗi khi có con sói đực nào cả gan ra mặt tranh giành với Lạc Giáp, Cổ Cổ sẽ cùng Lạc Giáp liên thủ cắn con sói bất hạnh đó tới thừa sống thiếu chết. Cổ Cổ trở thành trụ cột bảo vệ ngôi vị Sói Vương của Lạc Giáp.
Bởi thế, muốn đoạt ngôi soán vị trước tiên phải phá vỡ liên minh lợi ích của Lạc Giáp và Cổ Cổ. Tử Lam hạ quyết tâm giúp Song Mao trừ khử vật cản này.
Ban đầu, Tử Lam muốn kích thích lòng đố kỵ của Cổ Cổ. Không phải là ngài và Lạc Giáp cùng nhau lật đổ Sói Vương Mã Trát hay sao, công lao của ngài đâu kém Lạc Giáp, cớ sao ngài phải chịu ở dưới hắn? Với Cổ Cổ, Tử Lam luôn tỏ ra kính trọng hơn hẳn so với Lạc Giáp. Nó còn câu kết với mấy con sói cái giao tình nhiều năm, vô tình hoặc cố ý liên tục đảo mắt nhìn Cổ Cổ, hi vọng có thể gợi dậy lòng ham hư vinh của Cổ Cổ, để Cổ Cổ bất bình với Lạc Giáp, như thế con trai Song Mao yêu quý của nó đương nhiên ngư ông đắc lợi. Đáng tiếc là, Cổ Cổ tuy thân hình cao lớn mà dã tâm lại nhỏ, nó hoàn toàn thỏa mãn với địa vị dưới một con sói trên muôn vạn sói của mình.
Mưu kế đầu tiên của Tử Lam sớm chết yểu, thật uổng phí bao nhiêu thời gian và công sức của nó. Tử Lam bắt đầu rình tìm cơ hội để ngầm ly gián Lạc Giáp và Cổ Cổ. Lạc Giáp tính tình nóng nảy hung bạo, chỉ biết mình mình, rất dễ bị mắc lừa.
Tử Lam chẳng phải chờ lâu. Cuối chiều hôm đó, bầy sói vồ được một con lợn rừng. Lạc Giáp hưởng quả tim lợn ngon lành nhưng nó chỉ ăn hết một nửa, nửa còn lại nó bèn tha về đặt trong bụi cây ngân hoa là nơi ở của nó. Nó muốn để dành cho bữa điểm tâm sáng mai. Đêm khuya, từng trận gió lạnh rít gào mang theo bụi tuyết lất phất bay, cành cây khẳng khiu va vào nhau răng rắc. Trăng hạ huyền từ từ lặn, bầu trời tối đen như một chum mực khổng lồ. Tử Lam nín thở, cẩn thận từng chút một bò về phía Lạc Giáp, nhân lúc hắn ngủ say, khẽ khàng cắp nửa quả tim dở mang đặt dưới miệng Cổ Cổ đang nằm ngủ cách đó vài cây. Tử Lam làm mọi chuyện êm thấm tới mức thần không biết quỷ không hay.
Sớm hôm sau, Cổ Cổ thức giấc. Mùi máu tanh ngọt lướt qua mũi nó. Nó mở mắt ra nhìn thấy nửa quả tim nằm ngay ngắn trước mặt. Ái chà chà, bụng nó đang đói, phải ăn ngay mới được. Vừa hay Lạc Giáp lúc ấy cũng tỉnh dậy, nó nhận thấy ngay bữa điểm tâm của mình không cánh mà bay. Con sói nào mà to gan đến vậy, dám tới trộm đồ ăn của Sói Vương! Đây rõ ràng là hành vi làm phản! Cơn giận bừng bừng, nó rống lên một tiếng kinh hoàng, đứng bật dậy trên bãi cỏ, lần theo tia sáng mờ mờ của buổi sớm để đi tìm tên nghịch tặc. Xúc giác và thính giác tinh nhạy của nó nhanh chóng đưa nó tới chỗ Cổ Cổ. Cổ Cổ đang đánh chén nửa quả tim một cách ngon lành. Từ trong cổ họng Lạc Giáp bật ra một tiếng thét chát chúa, đôi mắt nó vằn lên ánh nhìn âm u đáng sợ, nó tiến về phía Cổ Cổ từng bước, từng bước một. Cổ Cổ ngây người giây lát rồi tru lên tấm tức. Lạc Giáp hừ một cái, nó vẫn nhe nanh giơ vuốt với Cổ Cổ. Cổ Cổ giận dữ vì bị oan ức, nó xù lông, chuẩn bị sẵn sàng liều mạng một phen.
Tử Lam hí hửng chen vào bầy sói đang đứng xem trò vui, ngầm cổ vũ cho hai con sói ngu xuẩn trúng kế ly gián của mình: Lạc Giáp ngươi còn do dự gì nữa, mau nhảy lên đi, cắn xé thật mạnh vào, cắn đứt chân trước của Cổ Cổ đi, xem nó có còn dám trộm đồ ăn của nguơi nữa không; Cổ Cổ, đừng ngu ngốc nữa, ngươi nên ra tay trước để chiếm thế thượng phong, ngươi bị oan kia mà, ngươi không ăn trộm, là Lạc Giáp cố tình giá họa cho ngươi, ngươi hoàn toàn có quyền ra tay trước.
Lạc Giáp và Cổ Cổ chỉ còn cách nhau chừng hai mét, là khoảng cách tấn công tốt nhất với một con sói đực trưởng thành vì cự ly này cho phép chúng dồn đối phương vào chỗ chết. Lạc Giáp kéo lê cái đuôi và dừng bước chân. Nó đứng đó, đối diện với Cổ Cổ. Bốn mắt trân trân nhìn nhau. Đồng tử của Cổ Cổ rạng ngời trong ánh sáng buổi sớm mai, vằn máu trong mắt chuyển động. Một trận giết chóc đẫm máu sắp bắt đầu. Tử Lam vui quá, muốn nhoẻn miệng cười. Đúng thế, chỉ cần chúng lao vào cắn nhau, hai sói tranh hùng tất sẽ bị thương. Cho dù Lạc Giáp cuối cùng cũng chế ngự được Cổ Cổ đi nữa thì nguyên khí cũng bị tổn hao nhiều, hơn nữa lại mất đi trợ thủ, như thế Song Mao sẽ dễ dàng lật đổ nó rồi. Tử Lam đã tính sẵn trong đầu.
Nhìn kìa, hai chân sau của Lạc Giáp đang gập cong, đuôi dựng đứng, hợp với đôi vai rắn chắc tạo thành một mặt phẳng, đó là tư thế sẵn sàng của một con sói trước khi vào trận cắn xé.
Cổ Cổ cũng dựng đứng đuôi, chân trước của nó cố tình vạch một vệt sâu và thẳng xuống lớp đất bùn mà nó đang đứng, tạo thành một cái rãnh nhỏ. Cắn đi, mau lao vào cắn xé đi, trong lòng Tử Lam cực lực cổ vũ hai con sói.
Đúng vào giây cuối cùng trước khi cuộc ẩu đả mở màn, Lạc Giáp bất ngờ lắc đầu, cụp đuôi và bộ lông đang xù, ngồi phịch xuống đất, vẻ âm u đáng sợ trong ánh mắt biến mất, thay vào đó là sự lạnh lùng quét qua bầy sói đang vây lại xem trò vui. Có lẽ do chột dạ bởi mình chính là kẻ trộm, Tử Lam thấy dường như ánh mắt của Lạc Giáp dừng lại ở mình lâu hơn, sắc lạnh hơn. Có lẽ, Lạc Giáp đã nhận ra đây là một âm mưu.
Cổ Cổ cũng rút lại tư thế sẵn sàng nghênh chiến của mình.
Lạc Giáp nhìn Cổ Cổ, tru lên một tiếng dịu dàng giữa những người bạn rồi quay người bước đi.
Con Lạc Giáp đáng ghét, vào giây cuối cùng nó lại chợt hiểu ra liên minh giữa nó và Cổ Cổ quan trọng hơn nửa quả tim lợn, tình nguyện hi sinh nửa quả tim để bảo vệ liên minh ấy.
Tử Lam thở dài não nuột. Ài, lại thất bại rồi. Xem ra đành phải tìm cơ hội khác vậy.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Cuối thu, những con sói tản mạn khắp thảo nguyên lại trở về với bầy đàn. Dưới sự khổ tâm bồi dưỡng của mẹ, Song Mao đã trở thành một con sói đực cao lớn, thân hình vạm vỡ, tài ba và dã tâm cuồn cuộn.
Ngày đầu tiên trở lại bầy đàn là một trải nghiệm khốn khổ của Song Mao. Trong gia đình nhỏ bé của nó, nó đã quen ra lệnh, còn ở đây, nó lại phải chịu sự quản thúc của Sói Vương Lạc Giáp giống như mọi con sói đực khác. Nó bắt buộc phải phục tùng ý chí của Lạc Giáp, phải khuất phục sự bất công của Lạc Giáp và phải hành động theo mệnh lệnh của Lạc Giáp. Nhưng nó bây giờ đâu còn là con sói Song Mao ngu xuẩn không biết gì của mùa đông năm ngoái nữa, nó đã được nếm vị ngọt ngào và tận hưởng niềm vui thú của kẻ thống trị, làm sao có thể chịu đựng nổi cuộc sống bị trị gò bó, làm sao có thể để kẻ khác dày vò linh hồn nó? Nó cảm thấy vô cùng bức bối. Nhất là khi nó phải giương mắt nhìn Sói Vương Lạc Giáp nuốt từng miếng, từng miếng nội tạng ngon lành của con mồi mà nó cùng những con sói khác phải vất vả mới vồ được. Trông cảnh ấy nó thèm rỏ dãi và từ đáy lòng trào một ham muốn không thể kìm giữ được, nó chỉ muốn nhảy bổ vào Lạc Giáp mà cắn đứt cổ họng của hắn để nó có thể thay vào vị trí ấy. Lạc Giáp chẳng phải ba đầu sáu tay, hơn nữa, trí tuệ phi phàm và bản lĩnh siêu quần cũng chẳng có, hắn dựa vào cái gì mà thống trị bầy sói? Song Mao sục sôi phẫn nộ: Tại sao ta không được làm Sói Vương?
Tử Lam kịp thời đánh mắt về phía Song Mao, chặn lại ham muốn giết người của nó. Con không thể lỗ mãng được, Lạc Giáp không dễ đối phó như Hoàng Độc đâu con! Song Mao, con trai yêu quý của mẹ, con hãy nhìn xem, Lạc Giáp hắn bắt đầu cảnh giác con rồi nên chiêu đánh lén của con không thể thành công. Hơn nữa, bên cạnh Lạc Giáp còn có con sói Cổ Cổ rất dữ dằn.
Mối quan hệ giữa các con sói với nhau cũng phân biệt thân sơ xa gần. Bảy năm về trước, nhờ có sự trợ giúp đắc lực của Cổ Cổ mà Lạc Giáp mới có thể lật đổ Sói Vương Mã Trát. Tử Lam nhớ như in, vào một buổi sáng mùa đông âm u lạnh lẽo, Lạc Giáp và Cổ Cổ con trước con sau kẹp chặt Sói Vương Mã Trát, lao vào cắn xé Mã Trát khiến Sói Vương Mã Trát thương tích đầy mình. Sói Vương Mã Trát chạy tới một vách núi dựng đứng, tru lên thảm thiết ý muốn đầu hàng, nhưng Lạc Giáp và Cổ Cổ không thèm đếm xỉa tới, chúng vẫn truy đuổi và lao vào cắn xé như điên như dại. Sói Vương Mã Trát trong lúc trốn chạy chẳng may trượt chân ngã xuống vực, hồn về với đất. Có thể nói, nếu không có sự trợ giúp của Cổ Cổ thì sẽ không có sự huy hoàng của Lạc Giáp ngày hôm nay. Chính bởi mối quan hệ đặc biệt như vậy nên Lạc Giáp rất mực ưu ái Cổ Cổ, dù khi săn mồi, thưởng mồi hay những lúc chọn chỗ ở, Lạc Giáp luôn dành cho Cổ Cổ đặc quyền chỉ dưới mình một bậc. Cổ Cổ cũng rất mực trung thành bầu bạn bên cạnh Lạc Giáp không rời nửa bước. Mỗi khi có con sói đực nào cả gan ra mặt tranh giành với Lạc Giáp, Cổ Cổ sẽ cùng Lạc Giáp liên thủ cắn con sói bất hạnh đó tới thừa sống thiếu chết. Cổ Cổ trở thành trụ cột bảo vệ ngôi vị Sói Vương của Lạc Giáp.
Bởi thế, muốn đoạt ngôi soán vị trước tiên phải phá vỡ liên minh lợi ích của Lạc Giáp và Cổ Cổ. Tử Lam hạ quyết tâm giúp Song Mao trừ khử vật cản này.
Ban đầu, Tử Lam muốn kích thích lòng đố kỵ của Cổ Cổ. Không phải là ngài và Lạc Giáp cùng nhau lật đổ Sói Vương Mã Trát hay sao, công lao của ngài đâu kém Lạc Giáp, cớ sao ngài phải chịu ở dưới hắn? Với Cổ Cổ, Tử Lam luôn tỏ ra kính trọng hơn hẳn so với Lạc Giáp. Nó còn câu kết với mấy con sói cái giao tình nhiều năm, vô tình hoặc cố ý liên tục đảo mắt nhìn Cổ Cổ, hi vọng có thể gợi dậy lòng ham hư vinh của Cổ Cổ, để Cổ Cổ bất bình với Lạc Giáp, như thế con trai Song Mao yêu quý của nó đương nhiên ngư ông đắc lợi. Đáng tiếc là, Cổ Cổ tuy thân hình cao lớn mà dã tâm lại nhỏ, nó hoàn toàn thỏa mãn với địa vị dưới một con sói trên muôn vạn sói của mình.
Mưu kế đầu tiên của Tử Lam sớm chết yểu, thật uổng phí bao nhiêu thời gian và công sức của nó. Tử Lam bắt đầu rình tìm cơ hội để ngầm ly gián Lạc Giáp và Cổ Cổ. Lạc Giáp tính tình nóng nảy hung bạo, chỉ biết mình mình, rất dễ bị mắc lừa.
Tử Lam chẳng phải chờ lâu. Cuối chiều hôm đó, bầy sói vồ được một con lợn rừng. Lạc Giáp hưởng quả tim lợn ngon lành nhưng nó chỉ ăn hết một nửa, nửa còn lại nó bèn tha về đặt trong bụi cây ngân hoa là nơi ở của nó. Nó muốn để dành cho bữa điểm tâm sáng mai. Đêm khuya, từng trận gió lạnh rít gào mang theo bụi tuyết lất phất bay, cành cây khẳng khiu va vào nhau răng rắc. Trăng hạ huyền từ từ lặn, bầu trời tối đen như một chum mực khổng lồ. Tử Lam nín thở, cẩn thận từng chút một bò về phía Lạc Giáp, nhân lúc hắn ngủ say, khẽ khàng cắp nửa quả tim dở mang đặt dưới miệng Cổ Cổ đang nằm ngủ cách đó vài cây. Tử Lam làm mọi chuyện êm thấm tới mức thần không biết quỷ không hay.
Sớm hôm sau, Cổ Cổ thức giấc. Mùi máu tanh ngọt lướt qua mũi nó. Nó mở mắt ra nhìn thấy nửa quả tim nằm ngay ngắn trước mặt. Ái chà chà, bụng nó đang đói, phải ăn ngay mới được. Vừa hay Lạc Giáp lúc ấy cũng tỉnh dậy, nó nhận thấy ngay bữa điểm tâm của mình không cánh mà bay. Con sói nào mà to gan đến vậy, dám tới trộm đồ ăn của Sói Vương! Đây rõ ràng là hành vi làm phản! Cơn giận bừng bừng, nó rống lên một tiếng kinh hoàng, đứng bật dậy trên bãi cỏ, lần theo tia sáng mờ mờ của buổi sớm để đi tìm tên nghịch tặc. Xúc giác và thính giác tinh nhạy của nó nhanh chóng đưa nó tới chỗ Cổ Cổ. Cổ Cổ đang đánh chén nửa quả tim một cách ngon lành. Từ trong cổ họng Lạc Giáp bật ra một tiếng thét chát chúa, đôi mắt nó vằn lên ánh nhìn âm u đáng sợ, nó tiến về phía Cổ Cổ từng bước, từng bước một. Cổ Cổ ngây người giây lát rồi tru lên tấm tức. Lạc Giáp hừ một cái, nó vẫn nhe nanh giơ vuốt với Cổ Cổ. Cổ Cổ giận dữ vì bị oan ức, nó xù lông, chuẩn bị sẵn sàng liều mạng một phen.
Tử Lam hí hửng chen vào bầy sói đang đứng xem trò vui, ngầm cổ vũ cho hai con sói ngu xuẩn trúng kế ly gián của mình: Lạc Giáp ngươi còn do dự gì nữa, mau nhảy lên đi, cắn xé thật mạnh vào, cắn đứt chân trước của Cổ Cổ đi, xem nó có còn dám trộm đồ ăn của nguơi nữa không; Cổ Cổ, đừng ngu ngốc nữa, ngươi nên ra tay trước để chiếm thế thượng phong, ngươi bị oan kia mà, ngươi không ăn trộm, là Lạc Giáp cố tình giá họa cho ngươi, ngươi hoàn toàn có quyền ra tay trước.
Lạc Giáp và Cổ Cổ chỉ còn cách nhau chừng hai mét, là khoảng cách tấn công tốt nhất với một con sói đực trưởng thành vì cự ly này cho phép chúng dồn đối phương vào chỗ chết. Lạc Giáp kéo lê cái đuôi và dừng bước chân. Nó đứng đó, đối diện với Cổ Cổ. Bốn mắt trân trân nhìn nhau. Đồng tử của Cổ Cổ rạng ngời trong ánh sáng buổi sớm mai, vằn máu trong mắt chuyển động. Một trận giết chóc đẫm máu sắp bắt đầu. Tử Lam vui quá, muốn nhoẻn miệng cười. Đúng thế, chỉ cần chúng lao vào cắn nhau, hai sói tranh hùng tất sẽ bị thương. Cho dù Lạc Giáp cuối cùng cũng chế ngự được Cổ Cổ đi nữa thì nguyên khí cũng bị tổn hao nhiều, hơn nữa lại mất đi trợ thủ, như thế Song Mao sẽ dễ dàng lật đổ nó rồi. Tử Lam đã tính sẵn trong đầu.
Nhìn kìa, hai chân sau của Lạc Giáp đang gập cong, đuôi dựng đứng, hợp với đôi vai rắn chắc tạo thành một mặt phẳng, đó là tư thế sẵn sàng của một con sói trước khi vào trận cắn xé.
Cổ Cổ cũng dựng đứng đuôi, chân trước của nó cố tình vạch một vệt sâu và thẳng xuống lớp đất bùn mà nó đang đứng, tạo thành một cái rãnh nhỏ. Cắn đi, mau lao vào cắn xé đi, trong lòng Tử Lam cực lực cổ vũ hai con sói.
Đúng vào giây cuối cùng trước khi cuộc ẩu đả mở màn, Lạc Giáp bất ngờ lắc đầu, cụp đuôi và bộ lông đang xù, ngồi phịch xuống đất, vẻ âm u đáng sợ trong ánh mắt biến mất, thay vào đó là sự lạnh lùng quét qua bầy sói đang vây lại xem trò vui. Có lẽ do chột dạ bởi mình chính là kẻ trộm, Tử Lam thấy dường như ánh mắt của Lạc Giáp dừng lại ở mình lâu hơn, sắc lạnh hơn. Có lẽ, Lạc Giáp đã nhận ra đây là một âm mưu.
Cổ Cổ cũng rút lại tư thế sẵn sàng nghênh chiến của mình.
Lạc Giáp nhìn Cổ Cổ, tru lên một tiếng dịu dàng giữa những người bạn rồi quay người bước đi.
Con Lạc Giáp đáng ghét, vào giây cuối cùng nó lại chợt hiểu ra liên minh giữa nó và Cổ Cổ quan trọng hơn nửa quả tim lợn, tình nguyện hi sinh nửa quả tim để bảo vệ liên minh ấy.
Tử Lam thở dài não nuột. Ài, lại thất bại rồi. Xem ra đành phải tìm cơ hội khác vậy.