Tiết trời cuối thu, sương giăng giăng vào mỗi sáng sớm và cuối chiều, buổi trưa thường ấm áp nhờ ánh mặt trời soi rọi. Trên thảm cỏ úa vàng điểm xuyết một vài bông cúc dại trắng muốt. Bầy sói đang ở vào thời kỳ động dục, những con sói đực và sói cái trưởng thành chọn ý trung nhân để cùng nhau sinh con đẻ cái. Tử Lam không có tâm tư ấy, nó bồn chồn không yên vì chưa tìm ra cách để phá vỡ liên minh giữa Lạc Giáp và Cổ Cổ.
Cuối chiều hôm đó, Tử Lam một mình lang thang trên thảo nguyên dưới ánh hoàng hôn, đầu óc chỉ tìm kế để gây chuyện giữa Lạc Giáp và Cổ Cổ. Mối quan hệ giữa Lạc Giáp và Cổ Cổ được xây dựng trên nền tảng địa vị và lợi ích, khăng khít tới mức dường như không có một kẽ hở nào có thể lợi dụng. Gió thu se lạnh làm lòng người tê tái. Lòng sói cũng vậy. Tâm trạng nặng nề u uất, Tử Lam cứ thế bước, không để ý rằng mình đang cách bầy sói rất xa và vô tình lạc vào một đầm lầy vắng vẻ. Trong đầm nổi lên một vài đám lau sậy thưa thớt, thân cây xác xơ. Một vài sợi hoa mỏng manh như lông ngỗng còn sót lại trên ngọn cây bị gió thu cuốn đi, múa một vũ điệu xoay tròn trên không trung. Ánh tà dương thẫm đỏ, tiếng chim quy sầu thảm càng làm tăng nỗi thê lương của chiều cuối thu.
Tử Lam đảo nửa vòng quanh đầm lầy, không gian vắng lạnh và cô tịch. Đang định quay gót, Tử Lam bỗng nghe thấy một thanh âm đặc biệt vọng ra từ giữa đám lau sậy. Tử Lam là một con sói cái đã có chồng và sinh con nên vừa thoảng nghe nó đã biết đó là thanh âm của một đôi sói đang quấn quýt nhau. Con sói đực thở dốc, rên lên sung sướng vì được chiếm hữu, con sói cái nũng nịu nửa kéo nửa đẩy, rên lên những tiếng thân ái ngọt ngào. Hai con sói đang tấu lên bản giao hưởng của loài vật lúc yêu nhau. Tử Lam lắng tai nghe thật kỹ, âm thanh của con sói đực và con sói cái này nghe quen quá! Hình như là tiếng của Cổ Cổ và Sa Sa. Tử Lam vội vàng nấp vào một cái hố trũng. Một lúc sau, đám lau sậy kêu xào xạc, hai bóng sói bước ra. Quả nhiên là Cổ Cổ và Sa Sa, chúng đang hoan hỉ vai kề vai sánh bước về phía bầy sói. Tử Lam dõi mắt nhìn theo bóng của Cổ Cổ và Sa Sa, kế ly gián vụt lóe lên trong đầu nó.
Sa Sa là một con sói cái có tư thái và vị thế đặc biệt. Trời phú cho nó cái eo thon nhỏ, cánh tay mỡ màng và nhan sắc kiều diễm khiến lũ sói đực thần hồn điên đảo. Nó là con sói cái mà Lạc Giáp sủng ái nhất, là Vương Hậu của bầy sói. Trong tình yêu, loài sói cũng giống như bao nhiêu loài vật khác trên Trái đất, đều có lòng ích kỷ, đặc biệt là với những con sói đực, giữa chúng đã xảy ra không biết bao nhiêu trận đấu đá bởi tranh đoạt nữ sắc. Những con sói đực có thân phận hiển hách và địa vị cao quý nhất đương nhiên sẽ sở hữu con sói cái xinh đẹp nhất mà không con sói đực nào được phép tư tình hay nghĩ đến. Mỗi khi vào mùa động dục thì lòng tham hư vinh, tính đố kỵ và khát khao chiếm hữu của sói đực càng trở nên mãnh liệt khiến nó sẵn sàng lao vào cắn kẻ thứ ba đến vỡ đầu chảy máu. Thậm chí, cuộc ẩu đả bùng nổ thành một cuộc tranh giành, đánh giết vì tình thảm khốc mà những kẻ tham chiến có thể liều mình đánh cược tính mạng. Sa Sa là Vương Hậu, là vật sở hữu chỉ thuộc về một mình Lạc Giáp, Lạc Giáp làm sao chấp nhận để Cổ Cổ cướp Sa Sa khỏi lòng nó, cho dù Cổ Cổ là bạn đồng hành thân thiết nhất của nó đi nữa, nó cũng không đời nào nhân nhượng.
Chỉ cần tìm cách để Lạc Giáp tận mắt thấy chuyện phong tình của Cổ Cổ và Sa Sa thì Tử Lam không còn phải đau đầu nghĩ cách phá vỡ liên minh này nữa. Quả là cơ hội ngàn năm có một! Đám mây rầu rĩ trên gương mặt chợt bay biến hoàn toàn.
Tử Lam trở về bầy đàn, âm thầm và lặng lẽ như chưa hề phát giác điều gì. Cuối chiều hôm sau, khi bầy sói săn mồi trở về, Tử Lam lười biếng tản mát trong khu rừng nhỏ, ngầm theo dõi nhất cử nhất động của Cổ Cổ và Sa Sa. Nó thấy Cổ Cổ giả vờ đuổi bắt một con chuột núi, khẽ khàng rời khỏi khu rừng. Một lúc sau, Sa Sa cũng biến mất. Tử Lam vội vã chạy tới trước mặt Sói Vương Lạc Giáp tru lên mấy tiếng, tiếng tru của nó như muốn nhắc nhở Sói Vương hãy cảnh giác. Có điều, tiếng tru của loài sói chỉ có thể biểu hiện một số tình cảnh nhất định, không thể nào diễn đạt những sự việc quá phức tạp. Thêm vào đó, Sói Vương Lạc Giáp vốn có thành kiến sâu sắc với Tử Lam, nên nó chỉ hừ mũi một cái, chẳng thèm để ý tới Tử Lam. Nó tiếp tục nằm dài bên gốc cây, nhắm mắt gà gà ngủ. Tử Lam sốt sắng. Phải để Sói Vương Lạc Giáp tận mắt thấy cảnh Cổ Cổ và Sa Sa ân ái với nhau mới có thể kích động để Lạc Giáp và Cổ Cổ trở mặt thành thù được. Thời gian quan trọng hơn tất thảy. Tử Lam suy nghĩ rồi nhảy lên người Lạc Giáp, không ngần ngại cắn vào mông nó một cái vừa phải rồi nhảy xuống, quay người chạy về phía đầm lầy. Lạc Giáp bị chọc giận cũng bật dậy đuổi theo.
Tử Lam chạy một mạch tới đầm lầy vừa hay những âm thanh hoan hỉ của Cổ Cổ và Sa Sa đang thân thiết cuốn vào nhau vọng ra ngoài. Chúng như những mũi tên nhọn bắn trúng tim Lạc Giáp. Lạc Giáp đứng chết trân trước bụi lau, vẻ nghi hoặc ban đầu trên gương mặt dần chuyển sang hung dữ, nó điên cuồng thét lên một tiếng như muốn thách thức với những âm thanh hoan hỉ trong đám lau.
Tử Lam sung sướng tránh sang một bên quan sát tình hình. Một trận ác đấu sắp diễn ra. Đám lau sậy bị xô mạnh, gãy răng rắc, tiếng thét điên dại cùng tiếng kêu thảm thiết làm bầy chim đang bay về tổ hoảng hốt bay loạn xạ. Một lúc sau, cổ Cổ Cổ bị cắn một miếng sâu hai thốn, máu tuôn như suối. Phần bụng của Lạc Giáp cũng bị móng vuốt của Cổ Cổ cào xước mấy vệt, máu chảy đầm đìa.
Con sói cái Sa Sa lẳng lơ thảnh thơi nằm bên cạnh hố trũng, nhàn nhã dùng bộ vuốt vuốt đám lông trên cổ, dạt dào hứng thú thưởng thức cảnh giết chóc giữa Lạc Giáp và Cổ Cổ. Đối với một con sói trẻ trung và muôn phần xinh đẹp như nó thì chuyện hai con sói đực đánh nhau vì nó chẳng còn mới lạ nữa. Dường như chỉ có như thế mới làm tăng giá trị bản thân nó, cho nên nó chẳng những không hề hoảng sợ hay đau khổ mà thản nhiên ngồi đợi xem Lạc Giáp và Cổ Cổ ai là kẻ thắng để nó nép mình vào lòng kẻ đó.
Lạc Giáp là Sói Vương nên sức lực và kỹ xảo của nó hơn hẳn Cổ Cổ, nó ra đòn càng lúc càng dũng mãnh. Cổ Cổ có lẽ do xấu hổ vì việc vụng trộm tình ái bị bắt tại trận và do áp lực tâm lý nên nó lao vào một cuộc chiến một cách bị động, vừa đỡ đòn vừa tìm cách rút lui. Cuối cùng, Lạc Giáp lại nhảy lên Cổ Cổ cắn thêm một miếng chí mạng nữa. Cổ Cổ rú lên thống thiết, chạy vội về thảo nguyên mênh mông. Theo lệ thường thì Cổ Cổ sẽ không còn mặt mũi nào mà xuất hiện trước bầy sói trong mùa đông này nữa.
Liên minh giữa Lạc Giáp và Cổ Cổ tan rã, Tử Lam sung sướng nghĩ, vật cản cuối cùng trên con đường tranh đoạt ngôi vị Sói Vương của con trai Song Mao yêu quý đã bị loại trừ.
Tiết trời cuối thu, sương giăng giăng vào mỗi sáng sớm và cuối chiều, buổi trưa thường ấm áp nhờ ánh mặt trời soi rọi. Trên thảm cỏ úa vàng điểm xuyết một vài bông cúc dại trắng muốt. Bầy sói đang ở vào thời kỳ động dục, những con sói đực và sói cái trưởng thành chọn ý trung nhân để cùng nhau sinh con đẻ cái. Tử Lam không có tâm tư ấy, nó bồn chồn không yên vì chưa tìm ra cách để phá vỡ liên minh giữa Lạc Giáp và Cổ Cổ.
Cuối chiều hôm đó, Tử Lam một mình lang thang trên thảo nguyên dưới ánh hoàng hôn, đầu óc chỉ tìm kế để gây chuyện giữa Lạc Giáp và Cổ Cổ. Mối quan hệ giữa Lạc Giáp và Cổ Cổ được xây dựng trên nền tảng địa vị và lợi ích, khăng khít tới mức dường như không có một kẽ hở nào có thể lợi dụng. Gió thu se lạnh làm lòng người tê tái. Lòng sói cũng vậy. Tâm trạng nặng nề u uất, Tử Lam cứ thế bước, không để ý rằng mình đang cách bầy sói rất xa và vô tình lạc vào một đầm lầy vắng vẻ. Trong đầm nổi lên một vài đám lau sậy thưa thớt, thân cây xác xơ. Một vài sợi hoa mỏng manh như lông ngỗng còn sót lại trên ngọn cây bị gió thu cuốn đi, múa một vũ điệu xoay tròn trên không trung. Ánh tà dương thẫm đỏ, tiếng chim quy sầu thảm càng làm tăng nỗi thê lương của chiều cuối thu.
Tử Lam đảo nửa vòng quanh đầm lầy, không gian vắng lạnh và cô tịch. Đang định quay gót, Tử Lam bỗng nghe thấy một thanh âm đặc biệt vọng ra từ giữa đám lau sậy. Tử Lam là một con sói cái đã có chồng và sinh con nên vừa thoảng nghe nó đã biết đó là thanh âm của một đôi sói đang quấn quýt nhau. Con sói đực thở dốc, rên lên sung sướng vì được chiếm hữu, con sói cái nũng nịu nửa kéo nửa đẩy, rên lên những tiếng thân ái ngọt ngào. Hai con sói đang tấu lên bản giao hưởng của loài vật lúc yêu nhau. Tử Lam lắng tai nghe thật kỹ, âm thanh của con sói đực và con sói cái này nghe quen quá! Hình như là tiếng của Cổ Cổ và Sa Sa. Tử Lam vội vàng nấp vào một cái hố trũng. Một lúc sau, đám lau sậy kêu xào xạc, hai bóng sói bước ra. Quả nhiên là Cổ Cổ và Sa Sa, chúng đang hoan hỉ vai kề vai sánh bước về phía bầy sói. Tử Lam dõi mắt nhìn theo bóng của Cổ Cổ và Sa Sa, kế ly gián vụt lóe lên trong đầu nó.
Sa Sa là một con sói cái có tư thái và vị thế đặc biệt. Trời phú cho nó cái eo thon nhỏ, cánh tay mỡ màng và nhan sắc kiều diễm khiến lũ sói đực thần hồn điên đảo. Nó là con sói cái mà Lạc Giáp sủng ái nhất, là Vương Hậu của bầy sói. Trong tình yêu, loài sói cũng giống như bao nhiêu loài vật khác trên Trái đất, đều có lòng ích kỷ, đặc biệt là với những con sói đực, giữa chúng đã xảy ra không biết bao nhiêu trận đấu đá bởi tranh đoạt nữ sắc. Những con sói đực có thân phận hiển hách và địa vị cao quý nhất đương nhiên sẽ sở hữu con sói cái xinh đẹp nhất mà không con sói đực nào được phép tư tình hay nghĩ đến. Mỗi khi vào mùa động dục thì lòng tham hư vinh, tính đố kỵ và khát khao chiếm hữu của sói đực càng trở nên mãnh liệt khiến nó sẵn sàng lao vào cắn kẻ thứ ba đến vỡ đầu chảy máu. Thậm chí, cuộc ẩu đả bùng nổ thành một cuộc tranh giành, đánh giết vì tình thảm khốc mà những kẻ tham chiến có thể liều mình đánh cược tính mạng. Sa Sa là Vương Hậu, là vật sở hữu chỉ thuộc về một mình Lạc Giáp, Lạc Giáp làm sao chấp nhận để Cổ Cổ cướp Sa Sa khỏi lòng nó, cho dù Cổ Cổ là bạn đồng hành thân thiết nhất của nó đi nữa, nó cũng không đời nào nhân nhượng.
Chỉ cần tìm cách để Lạc Giáp tận mắt thấy chuyện phong tình của Cổ Cổ và Sa Sa thì Tử Lam không còn phải đau đầu nghĩ cách phá vỡ liên minh này nữa. Quả là cơ hội ngàn năm có một! Đám mây rầu rĩ trên gương mặt chợt bay biến hoàn toàn.
Tử Lam trở về bầy đàn, âm thầm và lặng lẽ như chưa hề phát giác điều gì. Cuối chiều hôm sau, khi bầy sói săn mồi trở về, Tử Lam lười biếng tản mát trong khu rừng nhỏ, ngầm theo dõi nhất cử nhất động của Cổ Cổ và Sa Sa. Nó thấy Cổ Cổ giả vờ đuổi bắt một con chuột núi, khẽ khàng rời khỏi khu rừng. Một lúc sau, Sa Sa cũng biến mất. Tử Lam vội vã chạy tới trước mặt Sói Vương Lạc Giáp tru lên mấy tiếng, tiếng tru của nó như muốn nhắc nhở Sói Vương hãy cảnh giác. Có điều, tiếng tru của loài sói chỉ có thể biểu hiện một số tình cảnh nhất định, không thể nào diễn đạt những sự việc quá phức tạp. Thêm vào đó, Sói Vương Lạc Giáp vốn có thành kiến sâu sắc với Tử Lam, nên nó chỉ hừ mũi một cái, chẳng thèm để ý tới Tử Lam. Nó tiếp tục nằm dài bên gốc cây, nhắm mắt gà gà ngủ. Tử Lam sốt sắng. Phải để Sói Vương Lạc Giáp tận mắt thấy cảnh Cổ Cổ và Sa Sa ân ái với nhau mới có thể kích động để Lạc Giáp và Cổ Cổ trở mặt thành thù được. Thời gian quan trọng hơn tất thảy. Tử Lam suy nghĩ rồi nhảy lên người Lạc Giáp, không ngần ngại cắn vào mông nó một cái vừa phải rồi nhảy xuống, quay người chạy về phía đầm lầy. Lạc Giáp bị chọc giận cũng bật dậy đuổi theo.
Tử Lam chạy một mạch tới đầm lầy vừa hay những âm thanh hoan hỉ của Cổ Cổ và Sa Sa đang thân thiết cuốn vào nhau vọng ra ngoài. Chúng như những mũi tên nhọn bắn trúng tim Lạc Giáp. Lạc Giáp đứng chết trân trước bụi lau, vẻ nghi hoặc ban đầu trên gương mặt dần chuyển sang hung dữ, nó điên cuồng thét lên một tiếng như muốn thách thức với những âm thanh hoan hỉ trong đám lau.
Tử Lam sung sướng tránh sang một bên quan sát tình hình. Một trận ác đấu sắp diễn ra. Đám lau sậy bị xô mạnh, gãy răng rắc, tiếng thét điên dại cùng tiếng kêu thảm thiết làm bầy chim đang bay về tổ hoảng hốt bay loạn xạ. Một lúc sau, cổ Cổ Cổ bị cắn một miếng sâu hai thốn, máu tuôn như suối. Phần bụng của Lạc Giáp cũng bị móng vuốt của Cổ Cổ cào xước mấy vệt, máu chảy đầm đìa.
Con sói cái Sa Sa lẳng lơ thảnh thơi nằm bên cạnh hố trũng, nhàn nhã dùng bộ vuốt vuốt đám lông trên cổ, dạt dào hứng thú thưởng thức cảnh giết chóc giữa Lạc Giáp và Cổ Cổ. Đối với một con sói trẻ trung và muôn phần xinh đẹp như nó thì chuyện hai con sói đực đánh nhau vì nó chẳng còn mới lạ nữa. Dường như chỉ có như thế mới làm tăng giá trị bản thân nó, cho nên nó chẳng những không hề hoảng sợ hay đau khổ mà thản nhiên ngồi đợi xem Lạc Giáp và Cổ Cổ ai là kẻ thắng để nó nép mình vào lòng kẻ đó.
Lạc Giáp là Sói Vương nên sức lực và kỹ xảo của nó hơn hẳn Cổ Cổ, nó ra đòn càng lúc càng dũng mãnh. Cổ Cổ có lẽ do xấu hổ vì việc vụng trộm tình ái bị bắt tại trận và do áp lực tâm lý nên nó lao vào một cuộc chiến một cách bị động, vừa đỡ đòn vừa tìm cách rút lui. Cuối cùng, Lạc Giáp lại nhảy lên Cổ Cổ cắn thêm một miếng chí mạng nữa. Cổ Cổ rú lên thống thiết, chạy vội về thảo nguyên mênh mông. Theo lệ thường thì Cổ Cổ sẽ không còn mặt mũi nào mà xuất hiện trước bầy sói trong mùa đông này nữa.
Liên minh giữa Lạc Giáp và Cổ Cổ tan rã, Tử Lam sung sướng nghĩ, vật cản cuối cùng trên con đường tranh đoạt ngôi vị Sói Vương của con trai Song Mao yêu quý đã bị loại trừ.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Tiết trời cuối thu, sương giăng giăng vào mỗi sáng sớm và cuối chiều, buổi trưa thường ấm áp nhờ ánh mặt trời soi rọi. Trên thảm cỏ úa vàng điểm xuyết một vài bông cúc dại trắng muốt. Bầy sói đang ở vào thời kỳ động dục, những con sói đực và sói cái trưởng thành chọn ý trung nhân để cùng nhau sinh con đẻ cái. Tử Lam không có tâm tư ấy, nó bồn chồn không yên vì chưa tìm ra cách để phá vỡ liên minh giữa Lạc Giáp và Cổ Cổ.
Cuối chiều hôm đó, Tử Lam một mình lang thang trên thảo nguyên dưới ánh hoàng hôn, đầu óc chỉ tìm kế để gây chuyện giữa Lạc Giáp và Cổ Cổ. Mối quan hệ giữa Lạc Giáp và Cổ Cổ được xây dựng trên nền tảng địa vị và lợi ích, khăng khít tới mức dường như không có một kẽ hở nào có thể lợi dụng. Gió thu se lạnh làm lòng người tê tái. Lòng sói cũng vậy. Tâm trạng nặng nề u uất, Tử Lam cứ thế bước, không để ý rằng mình đang cách bầy sói rất xa và vô tình lạc vào một đầm lầy vắng vẻ. Trong đầm nổi lên một vài đám lau sậy thưa thớt, thân cây xác xơ. Một vài sợi hoa mỏng manh như lông ngỗng còn sót lại trên ngọn cây bị gió thu cuốn đi, múa một vũ điệu xoay tròn trên không trung. Ánh tà dương thẫm đỏ, tiếng chim quy sầu thảm càng làm tăng nỗi thê lương của chiều cuối thu.
Tử Lam đảo nửa vòng quanh đầm lầy, không gian vắng lạnh và cô tịch. Đang định quay gót, Tử Lam bỗng nghe thấy một thanh âm đặc biệt vọng ra từ giữa đám lau sậy. Tử Lam là một con sói cái đã có chồng và sinh con nên vừa thoảng nghe nó đã biết đó là thanh âm của một đôi sói đang quấn quýt nhau. Con sói đực thở dốc, rên lên sung sướng vì được chiếm hữu, con sói cái nũng nịu nửa kéo nửa đẩy, rên lên những tiếng thân ái ngọt ngào. Hai con sói đang tấu lên bản giao hưởng của loài vật lúc yêu nhau. Tử Lam lắng tai nghe thật kỹ, âm thanh của con sói đực và con sói cái này nghe quen quá! Hình như là tiếng của Cổ Cổ và Sa Sa. Tử Lam vội vàng nấp vào một cái hố trũng. Một lúc sau, đám lau sậy kêu xào xạc, hai bóng sói bước ra. Quả nhiên là Cổ Cổ và Sa Sa, chúng đang hoan hỉ vai kề vai sánh bước về phía bầy sói. Tử Lam dõi mắt nhìn theo bóng của Cổ Cổ và Sa Sa, kế ly gián vụt lóe lên trong đầu nó.
Sa Sa là một con sói cái có tư thái và vị thế đặc biệt. Trời phú cho nó cái eo thon nhỏ, cánh tay mỡ màng và nhan sắc kiều diễm khiến lũ sói đực thần hồn điên đảo. Nó là con sói cái mà Lạc Giáp sủng ái nhất, là Vương Hậu của bầy sói. Trong tình yêu, loài sói cũng giống như bao nhiêu loài vật khác trên Trái đất, đều có lòng ích kỷ, đặc biệt là với những con sói đực, giữa chúng đã xảy ra không biết bao nhiêu trận đấu đá bởi tranh đoạt nữ sắc. Những con sói đực có thân phận hiển hách và địa vị cao quý nhất đương nhiên sẽ sở hữu con sói cái xinh đẹp nhất mà không con sói đực nào được phép tư tình hay nghĩ đến. Mỗi khi vào mùa động dục thì lòng tham hư vinh, tính đố kỵ và khát khao chiếm hữu của sói đực càng trở nên mãnh liệt khiến nó sẵn sàng lao vào cắn kẻ thứ ba đến vỡ đầu chảy máu. Thậm chí, cuộc ẩu đả bùng nổ thành một cuộc tranh giành, đánh giết vì tình thảm khốc mà những kẻ tham chiến có thể liều mình đánh cược tính mạng. Sa Sa là Vương Hậu, là vật sở hữu chỉ thuộc về một mình Lạc Giáp, Lạc Giáp làm sao chấp nhận để Cổ Cổ cướp Sa Sa khỏi lòng nó, cho dù Cổ Cổ là bạn đồng hành thân thiết nhất của nó đi nữa, nó cũng không đời nào nhân nhượng.
Chỉ cần tìm cách để Lạc Giáp tận mắt thấy chuyện phong tình của Cổ Cổ và Sa Sa thì Tử Lam không còn phải đau đầu nghĩ cách phá vỡ liên minh này nữa. Quả là cơ hội ngàn năm có một! Đám mây rầu rĩ trên gương mặt chợt bay biến hoàn toàn.
Tử Lam trở về bầy đàn, âm thầm và lặng lẽ như chưa hề phát giác điều gì. Cuối chiều hôm sau, khi bầy sói săn mồi trở về, Tử Lam lười biếng tản mát trong khu rừng nhỏ, ngầm theo dõi nhất cử nhất động của Cổ Cổ và Sa Sa. Nó thấy Cổ Cổ giả vờ đuổi bắt một con chuột núi, khẽ khàng rời khỏi khu rừng. Một lúc sau, Sa Sa cũng biến mất. Tử Lam vội vã chạy tới trước mặt Sói Vương Lạc Giáp tru lên mấy tiếng, tiếng tru của nó như muốn nhắc nhở Sói Vương hãy cảnh giác. Có điều, tiếng tru của loài sói chỉ có thể biểu hiện một số tình cảnh nhất định, không thể nào diễn đạt những sự việc quá phức tạp. Thêm vào đó, Sói Vương Lạc Giáp vốn có thành kiến sâu sắc với Tử Lam, nên nó chỉ hừ mũi một cái, chẳng thèm để ý tới Tử Lam. Nó tiếp tục nằm dài bên gốc cây, nhắm mắt gà gà ngủ. Tử Lam sốt sắng. Phải để Sói Vương Lạc Giáp tận mắt thấy cảnh Cổ Cổ và Sa Sa ân ái với nhau mới có thể kích động để Lạc Giáp và Cổ Cổ trở mặt thành thù được. Thời gian quan trọng hơn tất thảy. Tử Lam suy nghĩ rồi nhảy lên người Lạc Giáp, không ngần ngại cắn vào mông nó một cái vừa phải rồi nhảy xuống, quay người chạy về phía đầm lầy. Lạc Giáp bị chọc giận cũng bật dậy đuổi theo.
Tử Lam chạy một mạch tới đầm lầy vừa hay những âm thanh hoan hỉ của Cổ Cổ và Sa Sa đang thân thiết cuốn vào nhau vọng ra ngoài. Chúng như những mũi tên nhọn bắn trúng tim Lạc Giáp. Lạc Giáp đứng chết trân trước bụi lau, vẻ nghi hoặc ban đầu trên gương mặt dần chuyển sang hung dữ, nó điên cuồng thét lên một tiếng như muốn thách thức với những âm thanh hoan hỉ trong đám lau.
Tử Lam sung sướng tránh sang một bên quan sát tình hình. Một trận ác đấu sắp diễn ra. Đám lau sậy bị xô mạnh, gãy răng rắc, tiếng thét điên dại cùng tiếng kêu thảm thiết làm bầy chim đang bay về tổ hoảng hốt bay loạn xạ. Một lúc sau, cổ Cổ Cổ bị cắn một miếng sâu hai thốn, máu tuôn như suối. Phần bụng của Lạc Giáp cũng bị móng vuốt của Cổ Cổ cào xước mấy vệt, máu chảy đầm đìa.
Con sói cái Sa Sa lẳng lơ thảnh thơi nằm bên cạnh hố trũng, nhàn nhã dùng bộ vuốt vuốt đám lông trên cổ, dạt dào hứng thú thưởng thức cảnh giết chóc giữa Lạc Giáp và Cổ Cổ. Đối với một con sói trẻ trung và muôn phần xinh đẹp như nó thì chuyện hai con sói đực đánh nhau vì nó chẳng còn mới lạ nữa. Dường như chỉ có như thế mới làm tăng giá trị bản thân nó, cho nên nó chẳng những không hề hoảng sợ hay đau khổ mà thản nhiên ngồi đợi xem Lạc Giáp và Cổ Cổ ai là kẻ thắng để nó nép mình vào lòng kẻ đó.
Lạc Giáp là Sói Vương nên sức lực và kỹ xảo của nó hơn hẳn Cổ Cổ, nó ra đòn càng lúc càng dũng mãnh. Cổ Cổ có lẽ do xấu hổ vì việc vụng trộm tình ái bị bắt tại trận và do áp lực tâm lý nên nó lao vào một cuộc chiến một cách bị động, vừa đỡ đòn vừa tìm cách rút lui. Cuối cùng, Lạc Giáp lại nhảy lên Cổ Cổ cắn thêm một miếng chí mạng nữa. Cổ Cổ rú lên thống thiết, chạy vội về thảo nguyên mênh mông. Theo lệ thường thì Cổ Cổ sẽ không còn mặt mũi nào mà xuất hiện trước bầy sói trong mùa đông này nữa.
Liên minh giữa Lạc Giáp và Cổ Cổ tan rã, Tử Lam sung sướng nghĩ, vật cản cuối cùng trên con đường tranh đoạt ngôi vị Sói Vương của con trai Song Mao yêu quý đã bị loại trừ.