Mấy hôm sau, từ tờ mờ sớm, nhân lúc Mi Mi còn đang đánh giấc say sưa, Tử Lam khẽ khàng tới bãi cỏ nơi có những đóa linh lăng màu tím nhạt đang nở rội, rồi dựa vào khứu giác cực kỳ mẫn cảm của mình để đánh hơi thấy mùi của Ngai Ngai còn vương lại trên hoa cỏ, lần theo đó tìm tới sào huyệt náu thân của Ngai Ngai.
Khi ánh ban mai nhuộm đỏ đỉnh núi tuyết Streca, Tử Lam bước tới một cái gò hình mai rùa. Mùi tanh nồng của Ngai Ngai trong không khí càng lúc càng nồng nặc, xem ra chốn nương thân của nó ở gần đây thôi. Tử Lam cẩn thận từng chút thám thính quanh cái gò một vòng, phát hiện trên sườn dốc khuất ánh mặt trời có một tảng đá to hình mỏ diều hâu, tạo thành một hang đá tự nhiên. Tiến lại gần thêm chút nữa, Tử Lam nghe thấy tiếng ngáy phì phò của loài sói vọng ra từ bên trong. Ài, chỗ này chắc chắn là nơi con Ngai Ngai náu mình rồi.
Tử Lam nấp vào bên con đường mòn mà Ngai Ngai ngày thường vẫn hay qua lại, mây mù và sương mai phủ lấp mùi hơi của nó.
Mãi tới khi vầng thái dương trải những ánh huy hoàng xuống mặt đất bao la, Ngai Ngai mới uể oải bước ra khỏi hang. Xem ra, anh chàng cũng bị nỗi tương tư giày vò khổ sở nên thần thái trông như kẻ mắc bệnh lâu ngày, cơ thể gầy guộc càng trở nên xơ xác hơn, vẻ chết chóc trong con mắt bị sừng dê chọc thủng như u uất hơn, khuôn mặt nó xấu xí đến tởm lợm.
Tử Lam càng thêm buồn bã, nó không hiểu Mi Mi say mê Ngai Ngai ở điểm gì. Hình tượng chẳng có mà khí chất cũng không, tuổi trẻ cũng xa rời nó từ lâu. Ngai Ngai chỉ kém Tử Lam hai tuổi, nó đã sớm bước qua thời hào hoa phong nhã. Rõ ràng là thằng Ngai Ngai đã dùng lời ngon ngọt và thủ đoạn lừa gạt của một con sói đực trưởng thành để khơi dậy lòng nhiệt tình của một con sói cái mới lớn như Mi Mi.
Lửa giận của Tử Lam ngùn ngụt bốc lên đầu không sao kìm nén được. Tử Lam quyết định sẽ đánh lén Ngai Ngai. Nó sẽ chờ tới khi thằng Ngai Ngai bước gần về phía nó, ở một cự ly thuận tiện nhất cho việc tấn công, nó sẽ tung một cú song phi lên người thằng Ngai Ngai, cắn một miếng thật mạnh làm cổ họng con vật đứt lìa. Và dù Tử Lam có lỡ tay đi nữa thì ít nhất nó cũng cắn thằng Ngai Ngai thành tật, cào rách khuôn mặt hay dáng vẻ của hắn, khiến thằng mạt hạng này không còn mặt mũi nào tới gặp Mi Mi nữa.
Tử Lam chỉ có thể trách hận cái chân bị què của mình quá vô dụng, làm cú song phi của nó không thể vươn đủ xa mà chỉ có thể tiếp đất ở cự ly cách thằng Ngai Ngai nửa mét. Tiếc thật, Tử Lam thở dài trong lòng. Cực chẳng đã, nó đành phải thay chiến thuật, từ đánh lén sang tấn công trực diện.
Ngai Ngai tuy chột một mắt nhưng cũng nhìn thấu mưu đồ của Tử Lam. Nó vốn giận sôi người vì Tử Lam dám ngang nhiên cản trở những buổi hẹn hò vụng trộm của nó với Mi Mi, nó đang chẳng biết tìm nơi nào trút giận thì vừa may lại gặp Tử Lam. Thế là, nó lao vào quấn lấy Tử Lam, mạnh tay cắn xé.
Tử Lam suy cho cùng cũng đã già yếu nên chưa được vài hiệp đã phải thủ thế. Nó liên tiếp lùi về phía sau và bất ngờ dẫm phải một hòn đá cuội, cả thân mình nghiêng ngả, cái chân tàn phế mất trọng tâm khiến nó ngã bổ chửng ra đất. Ngai Ngai mau mắn xông tới đè lên người Tử Lam, nhe hàm răng sắc nhọn chĩa thẳng vào cái cổ mềm mại của Tử Lam.
Tử Lam nằm ngửa trên mặt đất, nhắm nghiền đôi mắt, chẳng chút sợ hãi. Nó chỉ cảm thấy thật kỳ lạ, bình thường thằng Ngai Ngai bị thịt là thế, tại sao bây giờ lại bất ngờ bộc phát bản tính hung tàn khát máu vốn có của loài sói? Có lẽ, trước đây, Tử Lam đã đánh giá một cách phiến diện, hoặc có lẽ vẻ bề ngoài nhu nhược đã che khuất bản chất bên trong, trước đây bản chất ấy chưa có cơ hội bộc lộ, hôm nay nó đã bùng lên dữ dội khi đứng trước ranh giới giữa cái sống và cái chết. Nếu quả thực như thế thì cái mạng già này của Tử Lam cũng đáng để hi sinh. Nếu sinh mệnh rệu rã vô dụng của Tử Lam có thể gọi dậy bản tính hoang dã ẩn sâu trong cơ thể Ngai Ngai thì Tử Lam sẽ không còn phải ưu phiền vì sự thoái hóa giống nòi của Mi Mi và đám con cháu sau này.
Tử Lam thôi không tranh đấu nữa mà ngoan ngoãn chờ đợi đòn tấn công chí mạng của Ngai Ngai. Nhưng đợi mãi, đợi mãi, Tử Lam vẫn chưa thấy cổ mình dấy lên nỗi đau đứt đoạn. Nó ngạc nhiên mở bừng đôi mắt. Chỉ qua vài giây ngắn ngủi mà ngọn lửa thù hận trong mắt Ngai Ngai đã lụi tàn, thay vào đó là vẻ sợ sệt vốn có. Bộ móng vuốt rắn chắc và mạnh mẽ giẫm lên người Tử Lam cũng nới lỏng.
Tử Lam bật dậy, dễ dàng thoát khỏi nanh vuốt của Ngai Ngai. Lúc này, nó và Ngai Ngai mặt đối mặt với nhau, bốn con mắt nhìn xoáy vào nhau. Chúng đang đọ tinh thần.
Tinh thần của Ngai Ngai cứ từ từ mềm đi cho tới nhũn hẳn. Nó cụp chiếc đuôi đang dựng đứng và thả trôi xuống đất, ngồi xổm trên mặt đất, ánh mắt hờn tủi, khẽ rên lên tiếng trầm trầm bi thiết. Bộ dạng nó mới đáng thương làm sao!
Tử Lam hiểu rằng, Ngai Ngai đang cầu xin Tử Lam hãy rủ lòng thương mà khai ân cho nó. Tử Lam ghét nhất là biểu hiện cầu xin sự thương hại của một kẻ bạc nhược. Nó không tài nào chịu nổi. Nếu Ngai Ngai kiên trì thái độ cứng rắn như ban nãy, nhảy xổ vào Tử Lam mà cắn xé, tranh giành, cướp đoạt thì Tử Lam có lẽ đã thay đổi chủ ý, đã từ bỏ toan tính cắt lìa niềm hạnh phúc của một đôi uyên ương mà ban phát chút lòng từ bi, cho nó và Mi Mi được hưởng vị ngọt ngào và tự do được yêu. Nhưng cái bộ dạng yếu đuối khiến nó buồn nôn của Ngai Ngai bây giờ càng làm nỗi căm ghét trong lòng Tử Lam sâu sắc thêm.
Hừ, một con sói đực ngay cả lúc tranh giành con sói cái mình yêu cũng chẳng thể phát huy dã tâm và lòng can đảm của mình thì con sói đó tất yếu sẽ bị cuộc sống đào thải.
Đáng tiếc là Tử Lam chẳng thể nhảy xổ lên người Ngai Ngai để ngoạm một miếng đứt cổ con sói đực hèn mạt đó. Nó đã tuổi cao sức yếu, lại bị què một chân, nếu đánh giết giáp lá cà tất nhiên không phải là đối thủ của Ngai Ngai. Nó chỉ có thể giành chiến thắng bằng cơ trí.
Gương mặt Tử Lam hiển hiện hình ảnh của một kẻ bó tay xin hàng. Tử Lam cúi gập đầu, khẽ khàng ngồi xổm xuống đất, dụi mõm vào nách như muốn bảo Ngai Ngai tao đã chịu thua rồi, tao đã thỏa hiệp rồi, tao không chịu nổi sự van lơn tha thiết của mày nên đồng ý rồi.
Ngai Ngai ngỡ là thật, vội vàng bước tới bên cạnh Tử Lam, dịu dàng dùng đầu lưỡi ướt mềm liếm láp móng vuốt của Tử Lam, bày tỏ lòng biết ơn của một kẻ yếu với kẻ mạnh.
Tử Lam lật người, nằm ngửa trên mặt đất. Ngai Ngai liếm hết chân sau rồi lại tới chân trước của Tử Lam. Tử Lam vờ như vô cùng mãn nguyện, khép hờ đôi mắt, lặng lẽ vòng chân trước lên phía trước ngực, chuẩn bị tư thế đá tốt nhất. Và khi chiếc lưỡi mềm mại của Ngai Ngai liếm tới chân trước của Tử Lam, Tử Lam nhắm trúng cằm của Ngai Ngai dồn hết sức đá một cái. Ngai Ngai không đề phòng nên bị đá mạnh tới mức hai chân trước bật khỏi mặt đất, nửa thân trên văng lên không trung, để lộ hoàn toàn cái cổ. Tử Lam không chờ cơ thể của Ngai Ngai tiếp đất, nhảy phốc một cái nhanh như chảo chớp, ngoạm vào cổ họng Ngai Ngai và cắn một cái thật hung bạo.
"Phựt", huyết tương từ cái cổ non mềm của Ngai Ngai vọt ra tứ phía, cơ thể nó mềm nhũn và rơi xuống đất nghe "phịch" một tiếng. Bốn chân co giật từng hồi rồi cơ thể nó từ từ cứng lạnh, chỉ còn một con mắt chột vẫn trợn trừng trừng, ngưng đọng niềm di hận.
Tử Lam vốn dĩ định tha thi thể của Ngai Ngai giấu vào một nơi nào ở sâu trong rừng hoặc tìm một chỗ kín đáo nào đó chôn vùi, nhưng nghĩ lại, nó thấy sự việc này chẳng thể giấu Mi Mi được và dù thi thể của Ngai Ngai bị nó chôn vùi ở đâu đi nữa Mi Mi cũng sẽ tìm thấy nhờ vào khứu giác mẫn cảm của nó. Nếu thế chi bằng đem thi thể Ngai Ngai đặt trên sườn núi dễ thấy nhất để cảnh cáo Mi Mi vậy.
Mấy hôm sau, từ tờ mờ sớm, nhân lúc Mi Mi còn đang đánh giấc say sưa, Tử Lam khẽ khàng tới bãi cỏ nơi có những đóa linh lăng màu tím nhạt đang nở rội, rồi dựa vào khứu giác cực kỳ mẫn cảm của mình để đánh hơi thấy mùi của Ngai Ngai còn vương lại trên hoa cỏ, lần theo đó tìm tới sào huyệt náu thân của Ngai Ngai.
Khi ánh ban mai nhuộm đỏ đỉnh núi tuyết Streca, Tử Lam bước tới một cái gò hình mai rùa. Mùi tanh nồng của Ngai Ngai trong không khí càng lúc càng nồng nặc, xem ra chốn nương thân của nó ở gần đây thôi. Tử Lam cẩn thận từng chút thám thính quanh cái gò một vòng, phát hiện trên sườn dốc khuất ánh mặt trời có một tảng đá to hình mỏ diều hâu, tạo thành một hang đá tự nhiên. Tiến lại gần thêm chút nữa, Tử Lam nghe thấy tiếng ngáy phì phò của loài sói vọng ra từ bên trong. Ài, chỗ này chắc chắn là nơi con Ngai Ngai náu mình rồi.
Tử Lam nấp vào bên con đường mòn mà Ngai Ngai ngày thường vẫn hay qua lại, mây mù và sương mai phủ lấp mùi hơi của nó.
Mãi tới khi vầng thái dương trải những ánh huy hoàng xuống mặt đất bao la, Ngai Ngai mới uể oải bước ra khỏi hang. Xem ra, anh chàng cũng bị nỗi tương tư giày vò khổ sở nên thần thái trông như kẻ mắc bệnh lâu ngày, cơ thể gầy guộc càng trở nên xơ xác hơn, vẻ chết chóc trong con mắt bị sừng dê chọc thủng như u uất hơn, khuôn mặt nó xấu xí đến tởm lợm.
Tử Lam càng thêm buồn bã, nó không hiểu Mi Mi say mê Ngai Ngai ở điểm gì. Hình tượng chẳng có mà khí chất cũng không, tuổi trẻ cũng xa rời nó từ lâu. Ngai Ngai chỉ kém Tử Lam hai tuổi, nó đã sớm bước qua thời hào hoa phong nhã. Rõ ràng là thằng Ngai Ngai đã dùng lời ngon ngọt và thủ đoạn lừa gạt của một con sói đực trưởng thành để khơi dậy lòng nhiệt tình của một con sói cái mới lớn như Mi Mi.
Lửa giận của Tử Lam ngùn ngụt bốc lên đầu không sao kìm nén được. Tử Lam quyết định sẽ đánh lén Ngai Ngai. Nó sẽ chờ tới khi thằng Ngai Ngai bước gần về phía nó, ở một cự ly thuận tiện nhất cho việc tấn công, nó sẽ tung một cú song phi lên người thằng Ngai Ngai, cắn một miếng thật mạnh làm cổ họng con vật đứt lìa. Và dù Tử Lam có lỡ tay đi nữa thì ít nhất nó cũng cắn thằng Ngai Ngai thành tật, cào rách khuôn mặt hay dáng vẻ của hắn, khiến thằng mạt hạng này không còn mặt mũi nào tới gặp Mi Mi nữa.
Tử Lam chỉ có thể trách hận cái chân bị què của mình quá vô dụng, làm cú song phi của nó không thể vươn đủ xa mà chỉ có thể tiếp đất ở cự ly cách thằng Ngai Ngai nửa mét. Tiếc thật, Tử Lam thở dài trong lòng. Cực chẳng đã, nó đành phải thay chiến thuật, từ đánh lén sang tấn công trực diện.
Ngai Ngai tuy chột một mắt nhưng cũng nhìn thấu mưu đồ của Tử Lam. Nó vốn giận sôi người vì Tử Lam dám ngang nhiên cản trở những buổi hẹn hò vụng trộm của nó với Mi Mi, nó đang chẳng biết tìm nơi nào trút giận thì vừa may lại gặp Tử Lam. Thế là, nó lao vào quấn lấy Tử Lam, mạnh tay cắn xé.
Tử Lam suy cho cùng cũng đã già yếu nên chưa được vài hiệp đã phải thủ thế. Nó liên tiếp lùi về phía sau và bất ngờ dẫm phải một hòn đá cuội, cả thân mình nghiêng ngả, cái chân tàn phế mất trọng tâm khiến nó ngã bổ chửng ra đất. Ngai Ngai mau mắn xông tới đè lên người Tử Lam, nhe hàm răng sắc nhọn chĩa thẳng vào cái cổ mềm mại của Tử Lam.
Tử Lam nằm ngửa trên mặt đất, nhắm nghiền đôi mắt, chẳng chút sợ hãi. Nó chỉ cảm thấy thật kỳ lạ, bình thường thằng Ngai Ngai bị thịt là thế, tại sao bây giờ lại bất ngờ bộc phát bản tính hung tàn khát máu vốn có của loài sói? Có lẽ, trước đây, Tử Lam đã đánh giá một cách phiến diện, hoặc có lẽ vẻ bề ngoài nhu nhược đã che khuất bản chất bên trong, trước đây bản chất ấy chưa có cơ hội bộc lộ, hôm nay nó đã bùng lên dữ dội khi đứng trước ranh giới giữa cái sống và cái chết. Nếu quả thực như thế thì cái mạng già này của Tử Lam cũng đáng để hi sinh. Nếu sinh mệnh rệu rã vô dụng của Tử Lam có thể gọi dậy bản tính hoang dã ẩn sâu trong cơ thể Ngai Ngai thì Tử Lam sẽ không còn phải ưu phiền vì sự thoái hóa giống nòi của Mi Mi và đám con cháu sau này.
Tử Lam thôi không tranh đấu nữa mà ngoan ngoãn chờ đợi đòn tấn công chí mạng của Ngai Ngai. Nhưng đợi mãi, đợi mãi, Tử Lam vẫn chưa thấy cổ mình dấy lên nỗi đau đứt đoạn. Nó ngạc nhiên mở bừng đôi mắt. Chỉ qua vài giây ngắn ngủi mà ngọn lửa thù hận trong mắt Ngai Ngai đã lụi tàn, thay vào đó là vẻ sợ sệt vốn có. Bộ móng vuốt rắn chắc và mạnh mẽ giẫm lên người Tử Lam cũng nới lỏng.
Tử Lam bật dậy, dễ dàng thoát khỏi nanh vuốt của Ngai Ngai. Lúc này, nó và Ngai Ngai mặt đối mặt với nhau, bốn con mắt nhìn xoáy vào nhau. Chúng đang đọ tinh thần.
Tinh thần của Ngai Ngai cứ từ từ mềm đi cho tới nhũn hẳn. Nó cụp chiếc đuôi đang dựng đứng và thả trôi xuống đất, ngồi xổm trên mặt đất, ánh mắt hờn tủi, khẽ rên lên tiếng trầm trầm bi thiết. Bộ dạng nó mới đáng thương làm sao!
Tử Lam hiểu rằng, Ngai Ngai đang cầu xin Tử Lam hãy rủ lòng thương mà khai ân cho nó. Tử Lam ghét nhất là biểu hiện cầu xin sự thương hại của một kẻ bạc nhược. Nó không tài nào chịu nổi. Nếu Ngai Ngai kiên trì thái độ cứng rắn như ban nãy, nhảy xổ vào Tử Lam mà cắn xé, tranh giành, cướp đoạt thì Tử Lam có lẽ đã thay đổi chủ ý, đã từ bỏ toan tính cắt lìa niềm hạnh phúc của một đôi uyên ương mà ban phát chút lòng từ bi, cho nó và Mi Mi được hưởng vị ngọt ngào và tự do được yêu. Nhưng cái bộ dạng yếu đuối khiến nó buồn nôn của Ngai Ngai bây giờ càng làm nỗi căm ghét trong lòng Tử Lam sâu sắc thêm.
Hừ, một con sói đực ngay cả lúc tranh giành con sói cái mình yêu cũng chẳng thể phát huy dã tâm và lòng can đảm của mình thì con sói đó tất yếu sẽ bị cuộc sống đào thải.
Đáng tiếc là Tử Lam chẳng thể nhảy xổ lên người Ngai Ngai để ngoạm một miếng đứt cổ con sói đực hèn mạt đó. Nó đã tuổi cao sức yếu, lại bị què một chân, nếu đánh giết giáp lá cà tất nhiên không phải là đối thủ của Ngai Ngai. Nó chỉ có thể giành chiến thắng bằng cơ trí.
Gương mặt Tử Lam hiển hiện hình ảnh của một kẻ bó tay xin hàng. Tử Lam cúi gập đầu, khẽ khàng ngồi xổm xuống đất, dụi mõm vào nách như muốn bảo Ngai Ngai tao đã chịu thua rồi, tao đã thỏa hiệp rồi, tao không chịu nổi sự van lơn tha thiết của mày nên đồng ý rồi.
Ngai Ngai ngỡ là thật, vội vàng bước tới bên cạnh Tử Lam, dịu dàng dùng đầu lưỡi ướt mềm liếm láp móng vuốt của Tử Lam, bày tỏ lòng biết ơn của một kẻ yếu với kẻ mạnh.
Tử Lam lật người, nằm ngửa trên mặt đất. Ngai Ngai liếm hết chân sau rồi lại tới chân trước của Tử Lam. Tử Lam vờ như vô cùng mãn nguyện, khép hờ đôi mắt, lặng lẽ vòng chân trước lên phía trước ngực, chuẩn bị tư thế đá tốt nhất. Và khi chiếc lưỡi mềm mại của Ngai Ngai liếm tới chân trước của Tử Lam, Tử Lam nhắm trúng cằm của Ngai Ngai dồn hết sức đá một cái. Ngai Ngai không đề phòng nên bị đá mạnh tới mức hai chân trước bật khỏi mặt đất, nửa thân trên văng lên không trung, để lộ hoàn toàn cái cổ. Tử Lam không chờ cơ thể của Ngai Ngai tiếp đất, nhảy phốc một cái nhanh như chảo chớp, ngoạm vào cổ họng Ngai Ngai và cắn một cái thật hung bạo.
"Phựt", huyết tương từ cái cổ non mềm của Ngai Ngai vọt ra tứ phía, cơ thể nó mềm nhũn và rơi xuống đất nghe "phịch" một tiếng. Bốn chân co giật từng hồi rồi cơ thể nó từ từ cứng lạnh, chỉ còn một con mắt chột vẫn trợn trừng trừng, ngưng đọng niềm di hận.
Tử Lam vốn dĩ định tha thi thể của Ngai Ngai giấu vào một nơi nào ở sâu trong rừng hoặc tìm một chỗ kín đáo nào đó chôn vùi, nhưng nghĩ lại, nó thấy sự việc này chẳng thể giấu Mi Mi được và dù thi thể của Ngai Ngai bị nó chôn vùi ở đâu đi nữa Mi Mi cũng sẽ tìm thấy nhờ vào khứu giác mẫn cảm của nó. Nếu thế chi bằng đem thi thể Ngai Ngai đặt trên sườn núi dễ thấy nhất để cảnh cáo Mi Mi vậy.