Sói con đã cai sữa. Do được mẹ yêu thương và ăn uống đầy đủ nên nom Hắc Tử vô cùng tráng kiệt: cái cổ cứng chắc, đôi vai tròn lẳn, bốn chân thon dài, cao hơn Lam Hồn Nhi, Song Mao và Mi Mi hẳn nửa vai. Bộ lông đen ngày càng óng mượt. Ngoài sáu tháng tuổi một chút nhưng Hắc Tử đã lớn bằng nửa con sói đực trưởng thành. Điều khiến Tử Lam vui mừng hơn nữa là sự trưởng thành sớm về mặt tinh thần của Hắc Tử. Hắc Tử ít khi lăn lộn chơi đùa cùng các em, nét tinh nghịch của sói con dường như không còn nữa. Mỗi khi Lam Hồn Nhi, Song Mao và Mi Mi hào hứng chơi trò đuổi bắt trong hang thì Hắc Tử lại đứng dẹp sang một bên, tỏ vẻ thờ ơ lạnh nhạt. Biểu hiện ấy tuy có chút cô độc nhưng Tử Lam cho rằng, cô độc trên thực tế là biểu hiện của sự xuất chúng. Nó là một phẩm chất cao quý. Còn nhớ năm xưa, trong bầy sói của thảo nguyên Ga Marr, Hắc Tang cũng không hề có lấy một người bạn nào gắn bó như hình với bóng để cùng nhau vui đùa thỏa thích. Lũ sói không muốn kéo gần khoảng cách, thậm chí tránh xa Hắc Tang là vì lòng đố kỵ, nỗi sợ hãi hay sự khiếp nhược. Hắc Tang không thể hòa hợp với bầy đàn là vì nó quá xuất sắc. Ông trời sinh ra nó là để nó giành được ngôi vị Sói Vương cao quý. Tử Lam không hề lo lắng về tính cách cô độc của Hắc Tử.
Cai sữa xong, sói con rất phàm ăn. Bốn chú sói con mỗi bữa có thể chén sạch một con dê rừng. Tử Lam giờ tuy không phải chịu nỗi đau đớn do bầu vú bị day cắn nữa nhưng lại vất vả hơn lúc trước rất nhiều. Mới sớm tinh sương, nó đã phải vào rừng săn mồi, không những phải làm mình no bụng mà còn phải tha miếng mồi tươi ngon về hang cho các con.
Hôm đó, Tử Lam đang tha một con gà lôi về hang, vừa vòng qua sườn núi, từ xa nhìn lại, Tử Lam thấy Hắc Tử đang đứng ngoài cửa hang. Hình dáng của Hắc Tử trở nên nổi bật nhờ được những bông hoa li ti nở trên đám dây leo chằng chịt tô điểm. Trông thấy con, Tử Lam vừa mừng vừa sợ. Sợ là vì Hắc Tử không nghe lời dặn dò ân cần của mẹ, chẳng chịu kiên nhẫn ở trong hang đợi mẹ tha mồi về mà lại chạy ra cửa hang. Bên ngoài hang là nơi lành ít dữ nhiều, những kẻ săn mồi luôn rình rập, sói con có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào. Mừng là vì Hắc Tử quả nhiên có khí chất phi phàm bởi những sói con mới nửa tuổi, móng vuốt và răng còn non và mềm yếu nên không dám ra khỏi hang nếu không có sự bảo vệ sát sao của mẹ. Chúng phải rất dè dặt và cẩn thận, chỉ khi nghe thấy tiếng gọi thân thương của mẹ, ngửi thấy mùi hơi quen thuộc của mẹ mới dám chạy ra khỏi hang để háo hức tranh giành con mồi mẹ tha về. Sói con phải hết sức cẩn thận như thế tới khi được hơn một tuổi, đợi móng vuốt và răng dần trở nên sắc nhọn, kĩ năng cắn mồi dần trở nên hoàn thiện mới dám ra khỏi hang một mình.
Hắc Tử quả là can đảm hơn đám sói cùng trang lứa nhiều lắm!
Hắc Tử nhìn thấy bóng mẹ ở đằng xa bèn tru lên một tiếng vui mừng, chạy vụt ra khỏi hang, vội vàng giành lấy con gà lôi mẹ đang ngoạm trong miệng.
Tử Lam chần chừ không biết xử trí ra sao với hành động mạo hiểm vừa rồi của con. Nó nên trách cứ hay là cổ vũ con? Xuất phát từ trái tim của một người mẹ, chắc chắn nó phải nghiêm khắc dạy bảo con, cấm con từ này không được mạo hiểm ra khỏi hang như thế nữa, nó phải bảo con biết rằng, đứng ở ngoài cửa hang như thế tức là đem sinh mạng chưa đủ khả năng phòng vệ của mình tặng cho loài mãnh thú đói mồi. Nhưng nếu muốn đào luyện Sói Vương tương lai thì nó chẳng những không nên trách cứ hành động can đảm khác thường ấy của con mà phải cổ vũ con để có thể bồi dưỡng nên một Sói Vương kiệt xuất trong tương lai. Tử Lam chợt nhớ tới Hắc Tang. Từ nhỏ, Hắc Tang cũng đã dũng cảm hơn người như thế. Mới một tuổi, Hắc Tang đã một mình xông xáo đuổi bắt bầy linh dương, lần theo dấu chân để lại trên đống phân của bầy linh dương để đuổi bắt và cắn chết một con linh dương. Như thế có nghĩa là sự can đảm trước tuổi là một tố chất không thể thiếu nếu muốn đăng quang ngôi vị Sói Vương tương lai.
Nghĩ đến đây, Tử Lam nhả con gà lôi đang ngoạm trong miệng, để một mình Hắc Tử độc chiếm. Tử Lam muốn nói với con rằng, Hắc Tử à, mẹ khuyến khích hành động dũng cảm đứng trước cửa hang đợi mẹ của con, con gà lôi này là phần thưởng dành riêng cho con, sau này nếu con biết tiếp tục phát huy con sẽ được hưởng nhiều mồi ngon hơn các em.
Hắc Tử quả nhiên không phụ lòng kỳ vọng của Tử Lam, ngày càng trở nên can đảm. Mỗi lúc mẹ ra ngoài săn mồi, Hắc Tử không những chạy ra ngoài cửa hang chơi đùa mà có lúc còn tìm bắt chuột trong đám cỏ bên ngoài hang. Một lần, bất chợt trông thấy một con thỏ xám lướt qua hang, Hắc Tử một mình rượt theo nó tới hơn một dặm. Hắc Tử phải vất vả đuổi theo tới tận bên dòng suối gần khe núi mới bắt được con mồi. Khi thấy Hắc Tử tha con thỏ về hang với dáng vẻ xiêu vẹo, Tử Lam mừng vui hơn cả khi cắn vào tĩnh mạch con hươu đực và tận hưởng dòng máu nóng hổi trong ngày đông giá lạnh bội phần. Phải rồi, khi những con sói non khác đang còn ru rú trong hang không dám ra ngoài thì Hắc Tử đã có thể một mình vào rừng săn thỏ, vậy thì tới khi những con sói non có thể vào rừng săn mồi thì con của nó có thể trở thành một con sói đực trưởng thành đầy đủ về cả thể chất lẫn tinh thần.
Vui mừng là thế nhưng Tử Lam vẫn lo sợ cho sự an toàn của con đến toát mồ hôi hột. Dù sao đi nữa, nó vẫn là một người mẹ, vẫn mang trong mình nỗi lo của người mẹ. Tử Lam lấy hang động làm trục, khảo sát kỹ càng vùng rừng quanh đó vài dặm, thăm dò cẩn thận tới mức không bỏ sót một hòn đá nào trong các hang động. Khắp nơi, không có một bãi phân hay một dấu vết nào của những loài mãnh thú có thể uy hiếp tới tính mạng của con nó như hổ, báo, lợn lòi, rắn độc… Hang động của nó đúng là một nơi kín đáo và an toàn. Tử Lam thấy yên tâm trở lại.
Nhưng nó hoàn toàn quên mất nguy cơ từ trên trời cao.
Sói con đã cai sữa. Do được mẹ yêu thương và ăn uống đầy đủ nên nom Hắc Tử vô cùng tráng kiệt: cái cổ cứng chắc, đôi vai tròn lẳn, bốn chân thon dài, cao hơn Lam Hồn Nhi, Song Mao và Mi Mi hẳn nửa vai. Bộ lông đen ngày càng óng mượt. Ngoài sáu tháng tuổi một chút nhưng Hắc Tử đã lớn bằng nửa con sói đực trưởng thành. Điều khiến Tử Lam vui mừng hơn nữa là sự trưởng thành sớm về mặt tinh thần của Hắc Tử. Hắc Tử ít khi lăn lộn chơi đùa cùng các em, nét tinh nghịch của sói con dường như không còn nữa. Mỗi khi Lam Hồn Nhi, Song Mao và Mi Mi hào hứng chơi trò đuổi bắt trong hang thì Hắc Tử lại đứng dẹp sang một bên, tỏ vẻ thờ ơ lạnh nhạt. Biểu hiện ấy tuy có chút cô độc nhưng Tử Lam cho rằng, cô độc trên thực tế là biểu hiện của sự xuất chúng. Nó là một phẩm chất cao quý. Còn nhớ năm xưa, trong bầy sói của thảo nguyên Ga Marr, Hắc Tang cũng không hề có lấy một người bạn nào gắn bó như hình với bóng để cùng nhau vui đùa thỏa thích. Lũ sói không muốn kéo gần khoảng cách, thậm chí tránh xa Hắc Tang là vì lòng đố kỵ, nỗi sợ hãi hay sự khiếp nhược. Hắc Tang không thể hòa hợp với bầy đàn là vì nó quá xuất sắc. Ông trời sinh ra nó là để nó giành được ngôi vị Sói Vương cao quý. Tử Lam không hề lo lắng về tính cách cô độc của Hắc Tử.
Cai sữa xong, sói con rất phàm ăn. Bốn chú sói con mỗi bữa có thể chén sạch một con dê rừng. Tử Lam giờ tuy không phải chịu nỗi đau đớn do bầu vú bị day cắn nữa nhưng lại vất vả hơn lúc trước rất nhiều. Mới sớm tinh sương, nó đã phải vào rừng săn mồi, không những phải làm mình no bụng mà còn phải tha miếng mồi tươi ngon về hang cho các con.
Hôm đó, Tử Lam đang tha một con gà lôi về hang, vừa vòng qua sườn núi, từ xa nhìn lại, Tử Lam thấy Hắc Tử đang đứng ngoài cửa hang. Hình dáng của Hắc Tử trở nên nổi bật nhờ được những bông hoa li ti nở trên đám dây leo chằng chịt tô điểm. Trông thấy con, Tử Lam vừa mừng vừa sợ. Sợ là vì Hắc Tử không nghe lời dặn dò ân cần của mẹ, chẳng chịu kiên nhẫn ở trong hang đợi mẹ tha mồi về mà lại chạy ra cửa hang. Bên ngoài hang là nơi lành ít dữ nhiều, những kẻ săn mồi luôn rình rập, sói con có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào. Mừng là vì Hắc Tử quả nhiên có khí chất phi phàm bởi những sói con mới nửa tuổi, móng vuốt và răng còn non và mềm yếu nên không dám ra khỏi hang nếu không có sự bảo vệ sát sao của mẹ. Chúng phải rất dè dặt và cẩn thận, chỉ khi nghe thấy tiếng gọi thân thương của mẹ, ngửi thấy mùi hơi quen thuộc của mẹ mới dám chạy ra khỏi hang để háo hức tranh giành con mồi mẹ tha về. Sói con phải hết sức cẩn thận như thế tới khi được hơn một tuổi, đợi móng vuốt và răng dần trở nên sắc nhọn, kĩ năng cắn mồi dần trở nên hoàn thiện mới dám ra khỏi hang một mình.
Hắc Tử quả là can đảm hơn đám sói cùng trang lứa nhiều lắm!
Hắc Tử nhìn thấy bóng mẹ ở đằng xa bèn tru lên một tiếng vui mừng, chạy vụt ra khỏi hang, vội vàng giành lấy con gà lôi mẹ đang ngoạm trong miệng.
Tử Lam chần chừ không biết xử trí ra sao với hành động mạo hiểm vừa rồi của con. Nó nên trách cứ hay là cổ vũ con? Xuất phát từ trái tim của một người mẹ, chắc chắn nó phải nghiêm khắc dạy bảo con, cấm con từ này không được mạo hiểm ra khỏi hang như thế nữa, nó phải bảo con biết rằng, đứng ở ngoài cửa hang như thế tức là đem sinh mạng chưa đủ khả năng phòng vệ của mình tặng cho loài mãnh thú đói mồi. Nhưng nếu muốn đào luyện Sói Vương tương lai thì nó chẳng những không nên trách cứ hành động can đảm khác thường ấy của con mà phải cổ vũ con để có thể bồi dưỡng nên một Sói Vương kiệt xuất trong tương lai. Tử Lam chợt nhớ tới Hắc Tang. Từ nhỏ, Hắc Tang cũng đã dũng cảm hơn người như thế. Mới một tuổi, Hắc Tang đã một mình xông xáo đuổi bắt bầy linh dương, lần theo dấu chân để lại trên đống phân của bầy linh dương để đuổi bắt và cắn chết một con linh dương. Như thế có nghĩa là sự can đảm trước tuổi là một tố chất không thể thiếu nếu muốn đăng quang ngôi vị Sói Vương tương lai.
Nghĩ đến đây, Tử Lam nhả con gà lôi đang ngoạm trong miệng, để một mình Hắc Tử độc chiếm. Tử Lam muốn nói với con rằng, Hắc Tử à, mẹ khuyến khích hành động dũng cảm đứng trước cửa hang đợi mẹ của con, con gà lôi này là phần thưởng dành riêng cho con, sau này nếu con biết tiếp tục phát huy con sẽ được hưởng nhiều mồi ngon hơn các em.
Hắc Tử quả nhiên không phụ lòng kỳ vọng của Tử Lam, ngày càng trở nên can đảm. Mỗi lúc mẹ ra ngoài săn mồi, Hắc Tử không những chạy ra ngoài cửa hang chơi đùa mà có lúc còn tìm bắt chuột trong đám cỏ bên ngoài hang. Một lần, bất chợt trông thấy một con thỏ xám lướt qua hang, Hắc Tử một mình rượt theo nó tới hơn một dặm. Hắc Tử phải vất vả đuổi theo tới tận bên dòng suối gần khe núi mới bắt được con mồi. Khi thấy Hắc Tử tha con thỏ về hang với dáng vẻ xiêu vẹo, Tử Lam mừng vui hơn cả khi cắn vào tĩnh mạch con hươu đực và tận hưởng dòng máu nóng hổi trong ngày đông giá lạnh bội phần. Phải rồi, khi những con sói non khác đang còn ru rú trong hang không dám ra ngoài thì Hắc Tử đã có thể một mình vào rừng săn thỏ, vậy thì tới khi những con sói non có thể vào rừng săn mồi thì con của nó có thể trở thành một con sói đực trưởng thành đầy đủ về cả thể chất lẫn tinh thần.
Vui mừng là thế nhưng Tử Lam vẫn lo sợ cho sự an toàn của con đến toát mồ hôi hột. Dù sao đi nữa, nó vẫn là một người mẹ, vẫn mang trong mình nỗi lo của người mẹ. Tử Lam lấy hang động làm trục, khảo sát kỹ càng vùng rừng quanh đó vài dặm, thăm dò cẩn thận tới mức không bỏ sót một hòn đá nào trong các hang động. Khắp nơi, không có một bãi phân hay một dấu vết nào của những loài mãnh thú có thể uy hiếp tới tính mạng của con nó như hổ, báo, lợn lòi, rắn độc… Hang động của nó đúng là một nơi kín đáo và an toàn. Tử Lam thấy yên tâm trở lại.
Nhưng nó hoàn toàn quên mất nguy cơ từ trên trời cao.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Sói con đã cai sữa. Do được mẹ yêu thương và ăn uống đầy đủ nên nom Hắc Tử vô cùng tráng kiệt: cái cổ cứng chắc, đôi vai tròn lẳn, bốn chân thon dài, cao hơn Lam Hồn Nhi, Song Mao và Mi Mi hẳn nửa vai. Bộ lông đen ngày càng óng mượt. Ngoài sáu tháng tuổi một chút nhưng Hắc Tử đã lớn bằng nửa con sói đực trưởng thành. Điều khiến Tử Lam vui mừng hơn nữa là sự trưởng thành sớm về mặt tinh thần của Hắc Tử. Hắc Tử ít khi lăn lộn chơi đùa cùng các em, nét tinh nghịch của sói con dường như không còn nữa. Mỗi khi Lam Hồn Nhi, Song Mao và Mi Mi hào hứng chơi trò đuổi bắt trong hang thì Hắc Tử lại đứng dẹp sang một bên, tỏ vẻ thờ ơ lạnh nhạt. Biểu hiện ấy tuy có chút cô độc nhưng Tử Lam cho rằng, cô độc trên thực tế là biểu hiện của sự xuất chúng. Nó là một phẩm chất cao quý. Còn nhớ năm xưa, trong bầy sói của thảo nguyên Ga Marr, Hắc Tang cũng không hề có lấy một người bạn nào gắn bó như hình với bóng để cùng nhau vui đùa thỏa thích. Lũ sói không muốn kéo gần khoảng cách, thậm chí tránh xa Hắc Tang là vì lòng đố kỵ, nỗi sợ hãi hay sự khiếp nhược. Hắc Tang không thể hòa hợp với bầy đàn là vì nó quá xuất sắc. Ông trời sinh ra nó là để nó giành được ngôi vị Sói Vương cao quý. Tử Lam không hề lo lắng về tính cách cô độc của Hắc Tử.
Cai sữa xong, sói con rất phàm ăn. Bốn chú sói con mỗi bữa có thể chén sạch một con dê rừng. Tử Lam giờ tuy không phải chịu nỗi đau đớn do bầu vú bị day cắn nữa nhưng lại vất vả hơn lúc trước rất nhiều. Mới sớm tinh sương, nó đã phải vào rừng săn mồi, không những phải làm mình no bụng mà còn phải tha miếng mồi tươi ngon về hang cho các con.
Hôm đó, Tử Lam đang tha một con gà lôi về hang, vừa vòng qua sườn núi, từ xa nhìn lại, Tử Lam thấy Hắc Tử đang đứng ngoài cửa hang. Hình dáng của Hắc Tử trở nên nổi bật nhờ được những bông hoa li ti nở trên đám dây leo chằng chịt tô điểm. Trông thấy con, Tử Lam vừa mừng vừa sợ. Sợ là vì Hắc Tử không nghe lời dặn dò ân cần của mẹ, chẳng chịu kiên nhẫn ở trong hang đợi mẹ tha mồi về mà lại chạy ra cửa hang. Bên ngoài hang là nơi lành ít dữ nhiều, những kẻ săn mồi luôn rình rập, sói con có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào. Mừng là vì Hắc Tử quả nhiên có khí chất phi phàm bởi những sói con mới nửa tuổi, móng vuốt và răng còn non và mềm yếu nên không dám ra khỏi hang nếu không có sự bảo vệ sát sao của mẹ. Chúng phải rất dè dặt và cẩn thận, chỉ khi nghe thấy tiếng gọi thân thương của mẹ, ngửi thấy mùi hơi quen thuộc của mẹ mới dám chạy ra khỏi hang để háo hức tranh giành con mồi mẹ tha về. Sói con phải hết sức cẩn thận như thế tới khi được hơn một tuổi, đợi móng vuốt và răng dần trở nên sắc nhọn, kĩ năng cắn mồi dần trở nên hoàn thiện mới dám ra khỏi hang một mình.
Hắc Tử quả là can đảm hơn đám sói cùng trang lứa nhiều lắm!
Hắc Tử nhìn thấy bóng mẹ ở đằng xa bèn tru lên một tiếng vui mừng, chạy vụt ra khỏi hang, vội vàng giành lấy con gà lôi mẹ đang ngoạm trong miệng.
Tử Lam chần chừ không biết xử trí ra sao với hành động mạo hiểm vừa rồi của con. Nó nên trách cứ hay là cổ vũ con? Xuất phát từ trái tim của một người mẹ, chắc chắn nó phải nghiêm khắc dạy bảo con, cấm con từ này không được mạo hiểm ra khỏi hang như thế nữa, nó phải bảo con biết rằng, đứng ở ngoài cửa hang như thế tức là đem sinh mạng chưa đủ khả năng phòng vệ của mình tặng cho loài mãnh thú đói mồi. Nhưng nếu muốn đào luyện Sói Vương tương lai thì nó chẳng những không nên trách cứ hành động can đảm khác thường ấy của con mà phải cổ vũ con để có thể bồi dưỡng nên một Sói Vương kiệt xuất trong tương lai. Tử Lam chợt nhớ tới Hắc Tang. Từ nhỏ, Hắc Tang cũng đã dũng cảm hơn người như thế. Mới một tuổi, Hắc Tang đã một mình xông xáo đuổi bắt bầy linh dương, lần theo dấu chân để lại trên đống phân của bầy linh dương để đuổi bắt và cắn chết một con linh dương. Như thế có nghĩa là sự can đảm trước tuổi là một tố chất không thể thiếu nếu muốn đăng quang ngôi vị Sói Vương tương lai.
Nghĩ đến đây, Tử Lam nhả con gà lôi đang ngoạm trong miệng, để một mình Hắc Tử độc chiếm. Tử Lam muốn nói với con rằng, Hắc Tử à, mẹ khuyến khích hành động dũng cảm đứng trước cửa hang đợi mẹ của con, con gà lôi này là phần thưởng dành riêng cho con, sau này nếu con biết tiếp tục phát huy con sẽ được hưởng nhiều mồi ngon hơn các em.
Hắc Tử quả nhiên không phụ lòng kỳ vọng của Tử Lam, ngày càng trở nên can đảm. Mỗi lúc mẹ ra ngoài săn mồi, Hắc Tử không những chạy ra ngoài cửa hang chơi đùa mà có lúc còn tìm bắt chuột trong đám cỏ bên ngoài hang. Một lần, bất chợt trông thấy một con thỏ xám lướt qua hang, Hắc Tử một mình rượt theo nó tới hơn một dặm. Hắc Tử phải vất vả đuổi theo tới tận bên dòng suối gần khe núi mới bắt được con mồi. Khi thấy Hắc Tử tha con thỏ về hang với dáng vẻ xiêu vẹo, Tử Lam mừng vui hơn cả khi cắn vào tĩnh mạch con hươu đực và tận hưởng dòng máu nóng hổi trong ngày đông giá lạnh bội phần. Phải rồi, khi những con sói non khác đang còn ru rú trong hang không dám ra ngoài thì Hắc Tử đã có thể một mình vào rừng săn thỏ, vậy thì tới khi những con sói non có thể vào rừng săn mồi thì con của nó có thể trở thành một con sói đực trưởng thành đầy đủ về cả thể chất lẫn tinh thần.
Vui mừng là thế nhưng Tử Lam vẫn lo sợ cho sự an toàn của con đến toát mồ hôi hột. Dù sao đi nữa, nó vẫn là một người mẹ, vẫn mang trong mình nỗi lo của người mẹ. Tử Lam lấy hang động làm trục, khảo sát kỹ càng vùng rừng quanh đó vài dặm, thăm dò cẩn thận tới mức không bỏ sót một hòn đá nào trong các hang động. Khắp nơi, không có một bãi phân hay một dấu vết nào của những loài mãnh thú có thể uy hiếp tới tính mạng của con nó như hổ, báo, lợn lòi, rắn độc… Hang động của nó đúng là một nơi kín đáo và an toàn. Tử Lam thấy yên tâm trở lại.
Nhưng nó hoàn toàn quên mất nguy cơ từ trên trời cao.