Khi thấy anh ta có dấu hiệu tỉnh lại, tôi bèn biến mình thành một con ruồi bám trên áo anh ta. Hừm! Một con người có thể nhìn thấy tôi quả là không tầm thường, chắc có lẽ hắn ta chính là tên chủ nhà mà tôi cần tìm. Haha, sắp có nhiều chuyện vui rồi đây.
--------------=.=-------------
Tú tỉnh dậy trong cơn hoảng loạn. Đảo đôi mắt sang bên trái, kéo đôi mắt sang bên phải, dụi dụi, anh vẫn không tìm thấy cô gái. Tự dặn lòng mình chắc là do đói nên hoa mắt nghĩ ngợi linh tinh, anh bắt đầu lật đật leo lên ô tô cùng đám bạn trở về nhà.
Tạm biệt lũ bạn quỷ, Tú mệt mỏi lê đôi chân nặng nhọc của mình đi vào trong. Mở cánh cửa ra, căn phòng bỗng ánh lên những tia sáng đỏ rùng rợn. Vốn tính không sợ trời chẳng sợ đất, Tú nắm chặt bàn tay giữ bình tĩnh và từ từ bước vào xem sự thể bên trong. Nhưng thật lạ, khi anh bước chân vào thì những ánh sáng đó cũng mờ nhạt dần rồi vụt biến vào trong không gian để lại những màu đen u ám. Tiến lại chiếc cửa sổ, Tú bật tung cánh cửa thì thấy một cô gái ló mặt vào khiến anh giật mình.
-Cô, là cô cô... anh hốt hoảng lắp bắp không nên lời. Chả phải cô gái này là cô gái lúc nãy sao? Nhưng mà tại sao cô ta lại ở đây...
Hàng vạn câu hỏi vì sao được đặt ra trong đầu anh. Vốn thông minh từ nhỏ và được coi là cuốn từ điện đa di nằng của mọi người. Ấy vậy mà ngày hôm nay anh luôn ở thế bị động của mọi tình huống khiến anh khó chịu trong lòng.
---------=.=-------------
Mới đến cổng nhà chàng trai trai lạ, chiếc vòng cổ của tôi bắt đầu nhấp nháy những ánh sáng màu đỏ. Càng tiến sát lại gần cánh cửa thì nó lại càng sáng và nóng muốn cháy da cháy thịt. Giựt vội chiếc vòng, tôi ném qua ô cửa sổ. Lạ thay, vừa chạm tới mặt đất chiếc vòng chợt tắt và trở về trạng thái ban đầu. Biến hình như cũ tôi chạy tới ô cửa sổ để nhặt chiếc vòng. Đúng lúc đứng dậy thì chiếc cửa sổ chợt hé mở, lộ ra khuôn mặt điển trai của tên nhát gan đó.
-Cô, là cô cô... sau tiếng nói lắp bắp không nên lời của anh ta, tôi chạy vòng ra cửa chính mà đi vào, kẻo anh ta lại hoảng hốt ngất xỉu thì chết.
-Đây là nhà của anh sao? Tôi tiến lại gần anh ta và hỏi. Nhưng mỗi bước tiến của tôi thì bước chân của anh ta lại cũng lùi một nhịp về phía tường cho đến khi...
"Cốp" đầu anh ta đập vào cánh cửa không thương tiếc.
-Dừng lại.. Nghe tiếng nói tôi dừng bước chân lại nhìn anh ta. Chắc gặp ma lần đầu. Thôi thì cứ từ từ cho anh ta bình tâm trấn tĩnh. Thấy vậy tôi liền ngồi vào chiếc salong gần đó xem xét tình hình. Vốn ý thức tự do như ruồi, tính cánh như nhặng tôi vô tư rót nước uống rồi nằm ườn ra ghế khiến cho anh ta tức sôi máu nhưng không dám làm gì. Cứ thế trong vòng bốn tiếng tôi thì nằm tay vắt lên trán mắt dán trần nhà. Còn anh ta thì ngồi bệt xuống đất ngắm nhìn dung nhan của tôi ( tôi đoán là vậy). Người xưa đã có câu:" Im lặng là vàng nhưng rộn ràng là kim cương". Có lẽ vì vậy mà anh anh ta đã đánh động sau bốn tiếng làm bắt chước tượng a di đà rồi.
-Này cô kia, cô là ma hay là người, là quỷ hay là tiên, tên là gì, từ đâu tới và tới đây làm gì? Vừa nói anh ta vừa đứng dậy rồi tiến sát chỗ tôi. Công nhận là anh ta có trình độ nói với đẳng cấp kèm theo level quá cao.
-Trước khi tôi nói, tôi muốn anh phải thật là bình tĩnh, mong anh đừng có làm điều gì dại dột.
-Thì cô cứ nói đi.
-Chuyện là...abc
Tôi kể lần lượt theo ba phần nguyên nhân, diễn biến và kết quả cho anh ta nghe. Chuyện quá dài khiến tôi khô hết cả cổ. Đưa tay vớ lấy cốc nước tôi uống một hơi sảng khoái. Ngửa người ra ghế tôi bắt đầu có cảm giác lạ. Dường như có một thứ gì đó đang chăm chăm vào tôi thì phải. Mà quái lạ, anh ta vừa ngồi trước mặt tôi mà giờ mất tiêu đâu rồi. Đứng dậy nhìn quanh thì tôi thấy anh ta đi từ trên lầu xuống với ba que nhan cháy dở. Lạ thật, mới đấy thôi mà anh ta đã leo lên tầng rồi xuống tầng trệt như tôi rồi.
Để anh ta bước xuống tôi mới lên tiếng:
-Anh làm...
-Con lạy cụ ma... Chưa để tôi nói hết câu anh ta nhìn tôi quỳ xuống lạy. Ôi trời, cái trò gì đây, tôi có bị... đâu mà lạy. Người gì mà nhát quá vậy.
-Chắc cụ nhầm nhà rồi. Con ở đây bao nhiêu năm có ma quỷ gì đâu mà hôm nay cụ vào nhà con cụ bảo nhà con có ma. Lạy cụ ma, van cụ ma, con mọng cụ ra khỏi nhà con và tìm ngôi nhà ma thật. Cụ làm ơn làm phước...
-Này! Đứng lên. Tôi bực mình ngắt lời cậu ta mà quát.-Tôi nói đúng là đúng, nói một là hai ý nhầm một là một, anh nghe rõ chưa. Từ giờ tôi sẽ ở đây, tại ngôi nhà này, ok.Bye baybe.
Sau khi quát cho anh ta một trận tôi bước ra ngoài cửa. Người gì mà ích kỉ quá vậy, thấy người ta gặp khó khăn đã không giúp gì cả lại còn đuổi người ta ra ngoài đường. Ờ mà mình là ma mà có phải là người đâu nên anh ta làm thế cũng đúng. Mà công nhận nhà anh ta đẹp thật. Đến đây một lúc rồi mới có dịp ngắm cảnh ngôi nhà. Xung quanh nhà trồng toàn hoa hồng leo, chưa kể sau nhà còn có một cái ao to đùng toàn sen trắng thơm ngát một vùng. Thấy vậy, tôi liền bay đến đó.
Ngắt một vài bông hoa, tôi tiến lên bờ nghịch chúng. Nghĩ lại, thì tôi cũng thấy có lỗi với anh ta. Dù gì thì anh ta cũng là chủ nhà, lẽ ra tôi phải nhỏ nhẹ lễ phép xin ở nhờ chứ đằng này...Nghĩ vậy tôi cầm đóa hoa tiến vào nhà nói chuyện lại với anh ta. Nhưng lạ thay trong nhà không một bóng người. Tôi đoán là anh ta đã bỏ chốn. Hừm!!Anh ta nghĩ là có thể trốn được tôi sao. Nghĩ gì...vậy? Vung đôi tay của mình, một làn khói xuất hiện kèm theo hình ảnh của anh ta. Chả hiểu anh ta đánh xe máy đi đâu vậy. Thôi thì cứ theo. Bước qua làn khói tôi ngồi sau chiếc xe máy của anh ta.
-A Maaa.....
-Uỳnh, bụp, xoảng rầm...
Bớ người ta có người tai nạn...
Khi thấy anh ta có dấu hiệu tỉnh lại, tôi bèn biến mình thành một con ruồi bám trên áo anh ta. Hừm! Một con người có thể nhìn thấy tôi quả là không tầm thường, chắc có lẽ hắn ta chính là tên chủ nhà mà tôi cần tìm. Haha, sắp có nhiều chuyện vui rồi đây.
--------------=.=-------------
Tú tỉnh dậy trong cơn hoảng loạn. Đảo đôi mắt sang bên trái, kéo đôi mắt sang bên phải, dụi dụi, anh vẫn không tìm thấy cô gái. Tự dặn lòng mình chắc là do đói nên hoa mắt nghĩ ngợi linh tinh, anh bắt đầu lật đật leo lên ô tô cùng đám bạn trở về nhà.
Tạm biệt lũ bạn quỷ, Tú mệt mỏi lê đôi chân nặng nhọc của mình đi vào trong. Mở cánh cửa ra, căn phòng bỗng ánh lên những tia sáng đỏ rùng rợn. Vốn tính không sợ trời chẳng sợ đất, Tú nắm chặt bàn tay giữ bình tĩnh và từ từ bước vào xem sự thể bên trong. Nhưng thật lạ, khi anh bước chân vào thì những ánh sáng đó cũng mờ nhạt dần rồi vụt biến vào trong không gian để lại những màu đen u ám. Tiến lại chiếc cửa sổ, Tú bật tung cánh cửa thì thấy một cô gái ló mặt vào khiến anh giật mình.
-Cô, là cô cô... anh hốt hoảng lắp bắp không nên lời. Chả phải cô gái này là cô gái lúc nãy sao? Nhưng mà tại sao cô ta lại ở đây...
Hàng vạn câu hỏi vì sao được đặt ra trong đầu anh. Vốn thông minh từ nhỏ và được coi là cuốn từ điện đa di nằng của mọi người. Ấy vậy mà ngày hôm nay anh luôn ở thế bị động của mọi tình huống khiến anh khó chịu trong lòng.
---------=.=-------------
Mới đến cổng nhà chàng trai trai lạ, chiếc vòng cổ của tôi bắt đầu nhấp nháy những ánh sáng màu đỏ. Càng tiến sát lại gần cánh cửa thì nó lại càng sáng và nóng muốn cháy da cháy thịt. Giựt vội chiếc vòng, tôi ném qua ô cửa sổ. Lạ thay, vừa chạm tới mặt đất chiếc vòng chợt tắt và trở về trạng thái ban đầu. Biến hình như cũ tôi chạy tới ô cửa sổ để nhặt chiếc vòng. Đúng lúc đứng dậy thì chiếc cửa sổ chợt hé mở, lộ ra khuôn mặt điển trai của tên nhát gan đó.
-Cô, là cô cô... sau tiếng nói lắp bắp không nên lời của anh ta, tôi chạy vòng ra cửa chính mà đi vào, kẻo anh ta lại hoảng hốt ngất xỉu thì chết.
-Đây là nhà của anh sao? Tôi tiến lại gần anh ta và hỏi. Nhưng mỗi bước tiến của tôi thì bước chân của anh ta lại cũng lùi một nhịp về phía tường cho đến khi...
"Cốp" đầu anh ta đập vào cánh cửa không thương tiếc.
-Dừng lại.. Nghe tiếng nói tôi dừng bước chân lại nhìn anh ta. Chắc gặp ma lần đầu. Thôi thì cứ từ từ cho anh ta bình tâm trấn tĩnh. Thấy vậy tôi liền ngồi vào chiếc salong gần đó xem xét tình hình. Vốn ý thức tự do như ruồi, tính cánh như nhặng tôi vô tư rót nước uống rồi nằm ườn ra ghế khiến cho anh ta tức sôi máu nhưng không dám làm gì. Cứ thế trong vòng bốn tiếng tôi thì nằm tay vắt lên trán mắt dán trần nhà. Còn anh ta thì ngồi bệt xuống đất ngắm nhìn dung nhan của tôi ( tôi đoán là vậy). Người xưa đã có câu:" Im lặng là vàng nhưng rộn ràng là kim cương". Có lẽ vì vậy mà anh anh ta đã đánh động sau bốn tiếng làm bắt chước tượng a di đà rồi.
-Này cô kia, cô là ma hay là người, là quỷ hay là tiên, tên là gì, từ đâu tới và tới đây làm gì? Vừa nói anh ta vừa đứng dậy rồi tiến sát chỗ tôi. Công nhận là anh ta có trình độ nói với đẳng cấp kèm theo level quá cao.
-Trước khi tôi nói, tôi muốn anh phải thật là bình tĩnh, mong anh đừng có làm điều gì dại dột.
-Thì cô cứ nói đi.
-Chuyện là...abc
Tôi kể lần lượt theo ba phần nguyên nhân, diễn biến và kết quả cho anh ta nghe. Chuyện quá dài khiến tôi khô hết cả cổ. Đưa tay vớ lấy cốc nước tôi uống một hơi sảng khoái. Ngửa người ra ghế tôi bắt đầu có cảm giác lạ. Dường như có một thứ gì đó đang chăm chăm vào tôi thì phải. Mà quái lạ, anh ta vừa ngồi trước mặt tôi mà giờ mất tiêu đâu rồi. Đứng dậy nhìn quanh thì tôi thấy anh ta đi từ trên lầu xuống với ba que nhan cháy dở. Lạ thật, mới đấy thôi mà anh ta đã leo lên tầng rồi xuống tầng trệt như tôi rồi.
Để anh ta bước xuống tôi mới lên tiếng:
-Anh làm...
-Con lạy cụ ma... Chưa để tôi nói hết câu anh ta nhìn tôi quỳ xuống lạy. Ôi trời, cái trò gì đây, tôi có bị... đâu mà lạy. Người gì mà nhát quá vậy.
-Chắc cụ nhầm nhà rồi. Con ở đây bao nhiêu năm có ma quỷ gì đâu mà hôm nay cụ vào nhà con cụ bảo nhà con có ma. Lạy cụ ma, van cụ ma, con mọng cụ ra khỏi nhà con và tìm ngôi nhà ma thật. Cụ làm ơn làm phước...
-Này! Đứng lên. Tôi bực mình ngắt lời cậu ta mà quát.-Tôi nói đúng là đúng, nói một là hai ý nhầm một là một, anh nghe rõ chưa. Từ giờ tôi sẽ ở đây, tại ngôi nhà này, ok.Bye baybe.
Sau khi quát cho anh ta một trận tôi bước ra ngoài cửa. Người gì mà ích kỉ quá vậy, thấy người ta gặp khó khăn đã không giúp gì cả lại còn đuổi người ta ra ngoài đường. Ờ mà mình là ma mà có phải là người đâu nên anh ta làm thế cũng đúng. Mà công nhận nhà anh ta đẹp thật. Đến đây một lúc rồi mới có dịp ngắm cảnh ngôi nhà. Xung quanh nhà trồng toàn hoa hồng leo, chưa kể sau nhà còn có một cái ao to đùng toàn sen trắng thơm ngát một vùng. Thấy vậy, tôi liền bay đến đó.
Ngắt một vài bông hoa, tôi tiến lên bờ nghịch chúng. Nghĩ lại, thì tôi cũng thấy có lỗi với anh ta. Dù gì thì anh ta cũng là chủ nhà, lẽ ra tôi phải nhỏ nhẹ lễ phép xin ở nhờ chứ đằng này...Nghĩ vậy tôi cầm đóa hoa tiến vào nhà nói chuyện lại với anh ta. Nhưng lạ thay trong nhà không một bóng người. Tôi đoán là anh ta đã bỏ chốn. Hừm!!Anh ta nghĩ là có thể trốn được tôi sao. Nghĩ gì...vậy? Vung đôi tay của mình, một làn khói xuất hiện kèm theo hình ảnh của anh ta. Chả hiểu anh ta đánh xe máy đi đâu vậy. Thôi thì cứ theo. Bước qua làn khói tôi ngồi sau chiếc xe máy của anh ta.
-A Maaa.....
-Uỳnh, bụp, xoảng rầm...
Bớ người ta có người tai nạn...