Mặc dù Chung Hách không phải là dạng con nhà giàu hay ăn chơi trác táng, cũng rất hiểu lễ nghĩa, nhưng lại lôi kéo Vinh Nhung đến của hàng để mua quà tặng. Vinh Nhung xụ mặt đi theo bên cạnh anh. Trong lòng oán thầm, giả bộ cái gì giả bộ, thanh danh của mình ở bên ngoài nổi đến thế nào rồi, mà còn trông chờ vào ít đồ này để gây ấn tượng sao. Cũng đâu phải lần đầu tiên anh tới nhà họ Vinh đâu, cần gì chuẩn bị chu đáo như vậy để lấy lòng Vinh Kiến Nhạc chứ.
"Ngàn vạn lần đừng có hiểu lầm, đây là chủ ý của cha anh, anh đây không cô tâm tình đâu mà đi lấy lòng ông cụ." Chung Hách giống như hiểu rõ trong lòng cô đang nghỉ gì.
Vinh Nhung rùng mình một cái, xoa xoa cánh tay, "Ban ngày đừng có chơi dọa người như vậy chứ, giả bộ làm như mình có năng lực siêu nhiên làm cái gì."
"Là trên mặt em đã viết rõ ràng, đàn ông trên đời này đều là kẻ lừa gạt, là kẻ khốn khiếp!" Mặt Chung Hách nghiêm túc lại đưa đầu ngón tay chỉ vào giữa hai hàng lông mày của cô. Nhưng khi anh chạm tới da thịt thì hình như nghĩ tới chuyện gì đó rồi lại bỏ tay xuống.
"Cái gì? Em cho rằng mình che giấu rất tốt mà, sao có thể biểu hiện ra bên ngoài rõ ràng tới vậy chứ?"
Chung Hách bị cô hỏi như vậy nhưng chỉ im lặng nhíu mày không nói gì, "Em… trước kia có từng chịu kích thích gì không? Bị kích thích đến mức căm ghét cả phái nam?"
"...."
Lông mày của anh càng nhíu càng chặt ra vẻ vô cùng đau đớn, "Thật đáng thương cho nụ hoa, còn chưa kịp nở rộ đâu thì đã khô héo. Ai, nếu không thì anh giúp em chữa trị? Anh giỏi nhất là hiểu rõ tâm tư của con gái, trên đời này không có ai hiểu rõ con gái hơn anh."
Khóe miệng Vinh Nhung co giật, "Nếu còn muốn em phối hợp diễn với anh thì anh nên đàng hoàng một chút, còn lộn xộn nữa thì chúng ta đường ai nấy đi. Dù sao thì em bị mẹ mình quấy rầy quen rồi có thêm vài câu nữa cũng không sao."
"...."
Được lắm, đại tiểu thư như cô không ngại để ý đến anh! Nhưng anh thì lại bị anh cha gây phiền phức tới mức phải chạy ra khỏi nhà để tị nạn. Chung Hách lộ vẻ tức giận nhưng vẫn câm miệng lại không dám chọc cô chủ này, chuẩn bị dẫn cô vào thang máy. Hai người vào thang máy cũng cách hơn nữa ly, Chung Hách nhìn cô giống như là đang đề phòng cướp, thấy tên đàn ông nào thì liền cách xa ra nữa mét. Trong lòng không khỏi có chút tò mò cũng đồng thời có chút nhút nhát, rốt cuộc thì trong lòng cô có bóng ma tâm lý lớn đến thế nào?
Vào lúc cửa thang máy đang khép lại, trong lúc vô tình Vinh Nhung ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy có hai người từ cửa đi vào....
Chung Hách thấy Vinh Nhung liều mạng ấn nút thang máy, dáng vẻ nóng nảy này của cô so với dáng vẻ tỉnh táo lạnh nhạt quá khứ đúng là một trời một vực. Anh buồn bực cản cô lại, cô lại cố tình không cho anh đụng vào mình, chỉ là anh không hiểu cô tại sao lại đột nhiên mất khống chế tới như vậy.
"Này, tiểu thư. Thang máy đã lên tới nơi rồi, em có làm gì đi nữa thì cũng không xuống được đâu."
Vinh Nhung ngơ ngác nhìn trên con số màu đỏ của thang máy không ngừng tăng lên, trong lòng điên cuồng rung động cũng dần dần bình tĩnh lại. Tại sao lại là anh? Không có khả năng là anh, nhưng nếu như anh trở lại.... Cô suy nghĩ một chút lại không ngừng an ủi mình, chỉ là hoa mắt mà thôi. Nhất định là do cô đã nhìn lầm.
Cô yên lặng dựa vào vách tường bên trong thang máy, hơi lạnh của vách tường truyền tới lòng bàn tay đang đổ đầy mồ hôi. Cả người cô cảm thấy hình như có cái gì đó không đúng, Vinh Nhung mê mang liếc nhìn người xung quanh. Sau đó lại nhìn về phía Chung Hách, "Chúng ta đi thôi, tôi muốn trở về nhà."
Chung Hách nhìn sắc mặt cô tái nhợt, giờ phút này anh tự nói với chính mình vẻ mặt này của cô có thể coi là.... giống như đang cầu xin? Làm cho anh không ngừng cảm thấy tò mò, cô gái này....Rốt cuộc là cái gì đã làm cho cô trở nên.... bí ẩn đến như vậy?Trở lại nhà họ Vinh, sắc mặt của Tống Hải Thanh dịu đi rất nhiều khi nhìn thấy Vinh Nhung và Chung Hách cùng nhau đến. Bà hỏi han ân cần Vinh Nhung vài câu, ra dáng vẻ của một người mẹ hiền làm cho Vinh Nhung không được tự nhiên. Vinh Kiến Nhạc chỉ lạnh nhạt liếc nhìn cô một cái, còn Vinh Nhung thì rủ mắt gọi một tiếng "Cha". Sau đó thì cả hai người không nói gì nữa.
Chung Hách đã quen khi nhìn thấy cha con hai người này gặp nhau rồi, anh chỉ mỉm cười khách sáo trò chuyện với Vinh Kiến Nhạc. Vinh Nhung có chút không được tự nhiên. Cô không nói lời nào chỉ kiên nhẫn nghe Tống Hải Thanh dặn dò và dạy bảo. Tống Hải thanh nói mấy câu, khi nhìn thấy dáng vẻ của cô như chết rồi thì nhéo vào eo của cô một cái: "Lời nói của mẹ con có nghe không?"
"Dạ nghe."
"Tức giận bốn năm rồi còn chưa đủ hả?" Tống Hải Thanh nhỏ giọng nói, con gái của bà và bà đúng là chẳng hợp nhau tí nào, mỗi lần gặp mặt đều luôn nổi lửa.
Vinh Nhung thở dài, ngẩng đầu nhìn bà, "Mẹ nói cái gì thì chính là cái đó, tất cả mọi thứ con đều nghe mẹ rồi, mẹ còn muốn thế nào nữa?"
"Con!" Tống Hải Thanh nén giận, từ từ đè ép lửa giận ở lòng ngực, "Bây giờ là bình nứt không sợ bể rồi hả?"
"Con vốn là cái bình đã bị bể rồi...." Âm thanh của Vinh Nhung thật thấp, nhưng từng chữ lại rơi vào tai Tống Hải Thanh rất rõ ràng.
Bà cắn răng nhìn cô, lửa giận trong lòng đi từ từ nhảy lên, "Mẹ không cho con nhắc lại chuyện này!" Đã bốn năm rồi, trong lòng con còn hận tới vậy sao? Ngay cả mẹ ruột mình cũng oán hận như vậy. Mẹ cũng là vì con, chẳng lẽ con muốn mẹ trơ mắt đứng nhìn cả đời con bị hủy sao?
Sống gió của hai mẹ con bốc lên, Vinh Nhung đã sớm biết trở về nhà lớn của họ Vinh thì sẽ có kết quả như vậy. Mỗi lần cô đều bị kích thích đến mức không khống chế được, thứ cô đã chôn sâu trong trí nhớ lại ùa về, từng đạo xé nát tim cô làm cho nó đầy vết thương. Tống Hải Thanh tức giận đi vào phòng bếp coi món ăn, Vinh Nhung ngồi một mình ở phòng khách mà ngẩn người.
Vinh Kiến Nhạc và Chung Hách ở bên kia không biết nói đến cái gì mà cả hai đều vui mừng cười ra tiếng.
Đột nhiên Vinh Nhung cảm thấy vô cùng chán ghét nhà họ Vinh này, rõ ràng hai người kia đều có quan hệ quyết thống với cô, nhưng họ lại làm cho lòng của cô trở nên lạnh hoàn toàn.
Lúc Tống Hải Thanh trở lại lần nữa thì khóe miệng hiện lên một nụ cười không rõ ràng, chậm rãi quan sát Vinh Nhung, "Quên nói cho con biết...." Bà chăm chú nhìn vào mắt Vinh Nhung, một chút chuyển động cũng không bỏ qua, "Hôm nay tiểu Hưởng sẽ trở về...."
Nhìn con người của con gái mình co rút lại, ánh mắt của bà trở nên lành lạnh, từ từ ném ra một câu cuối cùng như một con dao làm cho cô hết hy vọng, phải chấm dứt đoạn tình cảm kia, "Nó dẫn theo bạn gái."
Vinh Nhung ngây ngô nhìn đôi môi khép mở của bà, đây chính là mục đích hôm nay Tống Hải Thanh muốn cô trở về sao? Đây chính nguyên nhân vì sao cô phải dẫn theo Chung Hách? Cảnh tượng như thế này Vinh Nhung đã sớm xây dựng hàng trăm lần ở trong lòng, cho nên dù có phản ứng cô cũng không hề biểu hiện sơ hở ra bên ngoài. Chỉ khẽ mỉm cười, bình tĩnh mà hỏi: "Thật sao?"
Ánh mắt Tống Hải Thanh khẽ chớp, dịu dàng vỗ về vai của cô, "Nó là anh trai của con, không phải con nên mừng cho nó hay sao?"
"Mẹ vui là tốt rồi."
Vinh Nhung vẫn cười như cũ, nhưng trong lòng là hàng trăm loại đau đớn. Anh đã trở lại còn dẫn theo một người khác.... Chuông cửa vang lên, cả trái tim của cô cũng thót lên tới cổ họng, cả người cứng ngắc không dám quay đầu lại.
Dì Lưu đi mở cửa, nhìn thấy dáng người cường tráng ở bên ngoài, trong lòng của bà là trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Mặc dù là vui mừng kêu tô nhưng đôi mắt vẫn đỏ lên, bàn tay thô ráp nắm lấy tay của anh không buông, "Cuối cùng cũng trở về rồi."
"Dì Lưu." Vinh Hưởng nghiêng người ôm lấy bà, ánh mắt đầy dịu dàng. Khi ánh mắt của anh chạm đến mấy người sau lưng bà thì anh từ từ đứng thẳng dậy khóe miệng khẽ nhếch, "Cha, dì."
Khi Vinh Nhung nghe giọng nói quen thuộc của người nọ, thì trong lòng cô vẫn mỉm cười nói với mình phải quay đầu lại chào hỏi! Nhưng mà làm thế nào cũng không động đậy được, toàn thân như bị đóng đinh tại chỗ.
Trên mặt Vinh Kiến Nhạc không kiềm nén được sự vui sướng, đôi môi động mấy lần cũng không biết nên nói gì. Chỉ có Tống Hải Thanh là mở miệng trước tiên: "Tiểu Hưởng về rồi a. Mau vào nhà đi chứ, đừng cứ đứng đó." Nói xong bà nhìn về phía sau lưng anh: "Ah, không phải nói dẫn theo....bạn sao."
Sau lưng Vinh Hưởng đột nhiên xuất hiện một bón dáng xinh xắn chen vào, gương mặt thanh tú mang theo sự ai oán nồng đậm, "Đi không chịu đợi mình...nếu mình lạc đường thì sao?"
Vinh Hưởng cười cười, không trả lời cô. Anh cởi áo khác đưa cho dì Lưu, rồi mở vài cái cúc áo sơ mình, giữa hai lông mày cũng đổi lại sự trầm ổn. Anh nắm bả vai của cô đẩy tới trước mặt mình rồi giới thiệu với mọi người: "Đây là Tô Mộng."
Tống Hải Thanh cười gật đầu, "Thật xinh đẹp."
Tô Mộng nhìn Tống Hải thanh, ánh mắt lóe sáng: "Dì là dì Tống phải không, Vinh Hưởng đã nói với con trước rồi. Dáng vẻ này của dì, phải gọi là chị mới đúng."
Tống Hải Thanh cười, ngầm cẩn thận quan sát tiểu cô nương trước mặt, "Thật biết nói chuyện, không trách được tiểu Hưởng của chúng ta thích tới vậy."
Trên mặt Vinh Hưởng từ đầu tới cuối luôn mang theo một nụ cười, không nhìn ra rõ tâm tình của anh. Chỉ là ánh mắt chuyển qua ghế sa lon ở phòng khách thì nhẹ nhàng lóe lên.
Chung Hách nghi ngờ liếc mắt nhìn Vinh Nhung còn đang ngẩn người, "Này, anh của em đã trở về, em cũng nên chào hỏi đi chứ?"
Vinh Nhung đứng dậy, đứng ở trước Chung Hách, hai người đứng cạnh nhau quả thật là trai tài gái sắc. Vinh Hưởng ở xa cũng nhìn thẳng vào mắt của cô, khóe miệng mang theo hận ý như có như không, hình như hận ý này chỉ có cô có thể nhìn thấy, chỉ có cô mới có thể đọc hiểu được. Anh nắm tay Tô Mộng đi về phía cô, mỗi một bước đi cũng như đang lăng trì thần kinh của cô.
"Nhung nhung, không chào đón anh trở về sao?"
Mắt của anh cong cực kỳ đẹp đẽ, thời gian bốn năm đã sớm làm cho thiếu niên trẻ trung lột vỏ thành một người đàn ông kín kẽ ôn hòa. Ngũ quan so với lúc xưa trở nên thâm trầm hơn rất nhiều, ngay cả đôi mắt, từ lâu cô đã không thể hiểu rõ được rồi. Anh híp mắt nhìn cô, ánh sáng trong mắt từ chút uốn lượn vào trong lòng cô của từng chút từng chút một như đang thiêu đốt.
"Anh… anh có khỏe không?"
Vinh Nhung có chút buồn phiền, vẫn khách sáo như cũng, đồng thời cũng ngây ngốc như cũ! Anh có thể tốt sao? Dùng dáng vẻ như thế rời nhà họ Vinh mà đi, trong lòng vô cùng hận từng người của nhà họ Vinh, bao gồm cô!
"Ưm, rất tốt."
Vinh Hưởng không có nhìn cô, đưa tay nhận lấy ly trà đang đưa tới tay Tô Mộng, nhíu mày nói: "Đổi thành nước lọc, cô ấy không uống trà."
Vinh Nhung nhìn hai người chen chút ở một chiếc ghế nho nhỏ, đột nhiên cô cảm thấy cả nhà họ Vinh vô cùng chật chọi làm cho cô không thể nào hít thở được. Chỉ biết hạ mí mắt nhìn ly sứ màu trắng ở trước mặt.
Tô Mộng ngồi vững được hai phút thì bắt đầu tò mò quan sát khắp nơi những món đồ cỗ ở phòng khách.
Lúc Vinh Kiến Nhạc giới thiệu về Chung Hách còn cố cường điệu thêm ba chữ "Vị hôn phu", Vinh Nhung giật mình nhưng mí mắt vẫn hạ như cũ, mất hồn nhìn chằm chằm ly trà trên tay. Chung Hách và Vinh Hưởng chào hỏi nhau, dáng vẻ lễ độ khiêm tốn rất là hù dọa người. Vinh Hưởng nhìn Vinh Nhung, dần dần thu lại nụ cười, lúc Vinh Nhung ngẩng đầu liền va vào con ngươi lạnh lẽo của anh.
Tim của Vinh Nhung nhảy thình thịch, đón nhận tầm mắt của anh nhìn trở lại, trong đó có một chút xíu hận. Tại sao cô phải sống ở quá khứ đau khổ không chịu nổi, còn anh thì có thể thỏi mái mà đi kiếm mỹ nữ. Cô vẫn còn ở trong khổ sở, thế nhưng anh lại đã sớm thoát khỏi cái đó gông cùm xiềng xiếc để tự do, còn cô thì một mình giãy giụa.
Lúc ăn cơm, Vinh Nhung được Tống Hải Thanh sắp xếp ngồi đối diện Vinh Hưởng và Tô Mộng. Tống Hải Thanh từ trước đến giờ luôn cứng cỏi, bà muốn dùng loại phương thức tàn nhẫn nhất để cô quên đi người này. Tính tình của Tô Mộng như một đứa trẻ, cái này không ăn cái đó không thích, cái nào không thích thì liền ném vào trong đĩa của Vinh Hưởng. Còn Vinh Hưởng thì lại dễ dàng mà chấp nhận.
Vinh Nhung nắm chiếc đũa tay mà hơi sức dần dần bị rút khô, dường như đến cả sức cầm cũng không có. Thì ra là Vinh Hưởng không phải không hiểu dịu dàng, cũng không phải không nhân nhượng. Chỉ là không có gặp được người kia, mà người kia, vừa đúng lúc không phải là cô.
Vinh Nhung hạ mí mắt ăn cơm, coi thường ánh mắt phẫn nộ và bực bội của Tống Hải Thanh đang phóng tới chỗ mình. Cô không có bản lãnh, không có chí khí, trong lòng của cô không thể quên được người này. Coi như lúc anh ở trước mặt cô đối cưng chiều yêu thương người phụ nữ khác thì cô cũng không thể quên được, không bỏ được. Anh là tai nạn của cô, cuộc đời này trốn không thoát cũng tránh không khỏi, muốn trốn cũng trốn không xong.
Chung Hách gắp thêm món ăn cho cô, nhỏ giọng trêu chọc: "Em làm cho người hầu nhà em khóc đi ra kìa, tốt xấu gì cũng nên ăn thêm một chút. Đừng làm cho người khác thất nghiệp chứ."
Vinh Nhung lườm anh, gắp miếng sườn lên. Lúc đang chuẩn bị ăn thì thấy gương mặt của Vinh Hưởng trở nên âm u, cô có một chút buồn trong lòng, cắn răng một cái đem miếng sườn ở trước mặt bỏ vào chén của Chung Hách, cười nói tự nhiên: "Vậy thì anh ăn đi, anh ‘vất vả’ nhiều như vậy cũng nên bồi bổ cho chính mình." Tiếp đó cô còn chăm sóc cho anh tỉ mỉ tự tay mình múc canh đưa cho anh uống.
"...." Mẹ nó, Chung Hách hận không thể một ngụm cắn chết cô gái đang ngồi trước mặt này. Bồi bổ? Bổ cái gì? Anh cường tráng như vậy, cần bồi bổ chỗ nào? Thanh danh một đời của anh, ‘vất vả’ hơn nữa anh cũng chịu được?