Editor: Tử Tinh
Vinh Nhung làm bài tập, suy nghĩ vẫn còn đang dừng lại ở tất cả những chuyện vừa xảy ra. Vì sao chuyện đột nhiên lại không phát triển theo hướng của kiếp trước? Mình còn chưa làm gì mà. Là số phận đột nhiên nghịch chuyển, không ngờ Tống Hải Thanh lại gặp được người chồng làm thay đổi mọi điều Nhân Quả của kiếp trước như vậy?
Vinh Nhung không kìm chế được ngẩng đầu lên, liếc nhìn Vinh Hưởng đang nằm lỳ ở trên giường. Anh và cô? Tiếp theo sẽ còn xảy ra chuyện gì nữa?
Vinh Hưởng đang xem tiểu thuyết nên không để ý tới, nghiêng đầu nhìn cô một cái, không nhịn được cười, “Bạn nhỏ Tống Niệm Nhung, em cứ ngây ngô như vậy là có thể đổi tên thành Tống Tiểu Ngốc được rồi đấy.”
Vinh Nhung nhìn anh chằm chằm, lúc lâu, vẻ mặt hơi mất tự nhiên, nói vòng vo: “Anh quay về hôm đó…. Ách, có thấy cái gì không?”
Cô không biết nên hỏi như thế nào, nhưng có những thứ hỗn tạp đang quấy nhiễu trong lòng. Vì sao Vinh Kiến Nhạc lại đồng ý nuôi cô? Giữ một quả bom hẹn giờ như cô ở bên người, không giống với phong cách của Vunh Kiến Nhạc. Cô lại càng không ngây thơ cho rằng, Vinh Kiến Nhạc vẫn còn có ý nghĩ máu mủ tình thâm đối với mình.
Vinh Hưởng nhíu mày nhìn cô, ngẩn ra như không hiểu: “… Ngày đó?”
“Chính là ngày em giúp Tưởng Mạch đó.”
Vinh Nhung chạy đến bên giường, gắt gao nhìn anh chằm chằm, “Không phải là anh nói sẽ về nhà trước ư, có thấy gì không …. Đúng hơn là, có chuyện gì đặc biệt xảy ra không?”
Con ngươi đen như mực của Vinh Hưởng nhìn cô thật sâu, trong mắt là vẻ mặt tò mò lo lắng của cô. Vẻ mặt anh bình tĩnh, trong mắt chợt hiện một tia sáng tỏ, “Có ….”
“Cái gì?” Trán Vinh Nhung giật giật, hai tay không tự chủ mà chống bên người anh, hơi thở cũng đè nén từng chút một.
Vinh Hưởng cười, chậm rãi đưa hai cánh tay lên gối đầu, sờ soạng một chút dưới cái gối. Bất chợt anh lấy từ dưới gối ra một vật gì đó, dọa Vinh Nhung giật mình, chờ tới lúc nhìn kỹ, trong nháy mắt mặt mũi trở nên trắng bệch.
“Anh phát hiện ra cái này, em còn có thói quen viết nhật ký à?” Vinh Hưởng ung dung nhìn chằm chằm cô, lòng bàn tay vuốt ve bìa cuốn nhật ký, ánh mắt lại tỏa ra khí lạnh tới bức người. Vinh Nhung không khỏi có chút rụt rè, đây chẳng qua chỉ là nhật ký của một đứa bé tám tuổi?
Cô hơi chột dạ, sau khi trấn định lại giận tái mặt, túm chặt lấy vạt áo của anh, “Anh xem rồi?”
“Không có ….”
Vinh Hưởng lập tức chối biến, làm ra vẻ mặt chân thành vô tội, “Em khóa mật mã mất rồi, anh xem kiểu gì?”
Vinh Nhung híp mắt, tuyệt đối không bỏ qua cho bất kỳ thay đổi nào trên khuôn mặt anh, nghiêm túc nhìn, thế nhưng anh lại không hề né tránh. Vì vậy Vinh Nhung đành buông anh ra, đoạt lại cuốn nhật ký của mình, “Sao lại tùy tiện động vào đồ người khác, không có lễ phép.”
Vinh Hưởng nhún vai một cái không đáp, cầm tiểu thuyết lên xem tiếp. Được một lát lại làm như vô ý nói thầm, “Hình như ba mình nói …. Chủ nhật muốn mời luật sư về nhà một chuyến.”
Vinh Nhung sửng sốt nhìn anh, đôi mắt to đen nhánh trợn tròn.
Nhìn thấy dáng vẻ sửng sốt của cô, anh cong khóe miệng lên nhìn cô, “Bảo là muốn là thủ tục nhận con nuôi, về sau …. Em chính là con nuôi của nhà họ Vinh.”
Vinh Nhung ngẩn ra, trong đầu đều vang lên hai chữ “con nuôi”. Nói như vậy….. Từ nay về sau cô không còn là “Vinh Nhung” nữa, không phải là em gái của anh?
Nhưng trên thực tế, quan hệ huyết thống của bọn họ thì không có cách nào thay đổi cả.
Vinh Hưởng ngồi dậy, tiến sát về phía cô, ngón tay phủ lên đầu ngón tay lạnh như băng của cô, nói một cách chuyên tâm nghiêm túc “Nhung Nhung, nhớ kỹ, em là Tống Niệm Nhung.”
Vinh Nhung cảm nhận được càng ngày càng rõ ràng, khiến cho toàn thân rùng mình. Cô không sao tin được mà nhìn chằm chằm Vinh Hưởng, “Anh ….”
Vinh Hưởng chỉ cười, giữ chặt lấy mười ngón tay nhỏ của cô, “Làm sao bây giờ, sau này vẫn phải chịu anh bắt nạt rồi. Cả đời, chúng ta đều sẽ sống chung một chỗ.”
Vinh Nhung thở hổn hển, từ từ bình phục nội tâm kinh ngạc, quay đầu không nhìn anh nữa. Nhưng mà trên mặt đều là vẻ khổ sở, giọng nói nhỏ tới mức chính cô cũng không nghe rõ nữa, “Vậy sao ….. Thật không may, lại phải làm em gái anh rồi.”
Nụ cười trên mặt Vinh Hưởng cứng đờ, trầm mặc quan sát một bên mặt cô.
Vinh Kiến Nhạc thật sự làm thủ tục nhận con nuôi.
Năm lên bảy, Vinh Nhung lấy thân phận là con nuôi của nhà họ Vinh đổi tên thành “Vinh Nhung”, tất cả đều có xu hướng tốt đẹp. Vinh Kiến Nhạc vẫn tỏ ra kín đáo với cô như cũ, ánh mắt lúc nhìn cô phức tạp gian nan, Vinh Nhung có thể khẳng định, Vinh Kiến Nhạc biết được thân phận của cô. Nếu không sẽ không kiêng dè cô như thế, nhưng đã như vậy, vì sao vẫn còn muốn giữ cô ở lại? Không sợ sự việc sẽ bại lộ sao?
Vinh Nhung rất khó hiểu.
Hồng Mộ đối xử với cô rất tốt, yêu thương giống như con gái ruột. Lần đầu tiên, có một người như thế, đóng vai một người mẹ, thật lòng lại thẳng thắn đối xử với cô.
Vinh Nhung cảm thấy mọi sự thay đổi đều quá không chân thật, có vẻ như sau khi chết thì cái gì cũng khác đi. Kiếp trước khát khao tình thương của mẹ như vậy, kiếp này rốt cuộc cũng có, mặc dù vẫn không phải là từ Tống Hải Thanh.
Nhưng ít ra, có người rất thích cô. Mà người đó, không phải chỉ là anh.
Nhiều khi Vinh Nhung hạnh phúc đến nỗi sợ hãi mình sẽ tỉnh dậy từ trong giấc mơ, cảm thấy mọi chuyện đều như một giấc mơ, khi tỉnh lại sẽ phát hiện ra mình vẫn còn sống, vẫn còn ở trong một cuộc sống như nước sôi lửa bỏng. Có lẽ anh vẫn còn ngủ say bên cạnh, có lẽ vẫn còn đang hành hạ lẫn nhau.
Nhưng sự thực là, cô thật sự đã chết rồi, sau đó sống lại một cách siêu nhiên. Mà lúc này, có quá nhiều chuyện vốn không thể thay đổi lại đổi thay chỉ trong nháy mắt.
Cô mông lung nhìn lên trần nhà, cuộc sống thật đúng là hay thay đổi. Đã từng chịu những tổn thương đó, có thể thật sự xóa bỏ hay không? Nhưng vẫn là thân phận này ở lại nhà họ Vinh, như vậy chờ sau khi Vinh Hưởng trưởng thành, cô nên dùng tâm trạng như thế nào để đối mặt với anh đây?
Đối mặt với đoạn đường kia, yêu hận đan xen.
Thời điểm mười lăm tuổi, Vinh Nhung bắt đầu cẩn thận né tránh Vinh Hưởng. Tìm đủ các loại lý do để đi cùng Tưởng Mạch từ giờ vào học tới giờ tan lớp, cố ý không ngồi xe của nhà để tới trường.
Nếu như nhớ không lầm, năm nay, chính là lúc bắt đầu sai lầm của bọn họ.
Ở trong khoảng rừng nhỏ, lần đầu tiên anh hôn cô. Nụ hôn kiếp trước đối với cô mà nói tuyệt đối không có gì tốt đẹp, kèm theo hoảng sợ và kinh ngạc. Đó là anh trai cô, đang trong cơn tức giận mà hôn cô, cuối cùng còn hung hăng hù dọa cô “Còn gọi anh là anh trai nữa thì sẽ trừng phạt em như vậy.”
Lúc đó, hoảng sợ nhanh chóng qua đi, trong lòng lại mơ hồ bị phủ bởi chút gì đó tê dại. Rất lâu sau đó cô mới nhận ra rằng, cảm giác này, chính là động lòng.
Chính là thời điểm kia Vinh Nhung bắt đầu để ý tới anh, bắt đầu nhìn anh với ánh mắt mang theo ham muốn bất thường. Thiếu niên vừa anh tuấn vừa trầm lặng từng chút từng chút xâm chiếm trái tim cô, anh mọc rễ nảy mầm trong đó. Lớn dần như một cây anh túc, khiến cho cô muốn ngừng mà không được.
Vinh Nhung tự nhủ với bản thân, không thể tái phạm sai lầm như thế nữa, đây mới chính là ý nghĩa của việc tái sinh.
Vinh Hưởng không phát hiện ra thay đổi của cô, vẫn bình thường như mọi ngày. Lúc rảnh rỗi lại tới trêu chọc cô, Vinh Nhung không thích cái cảm giác này, giống như con vật cưng của anh vậy.
Mà vật cưng, đều sẽ có ngày bị thất sủng.
Có một nam sinh bên ngoài trường, Vinh Nhung hình như đã quên mất hắn. Nếu như không phải thời điểm đó Vinh Hưởng giận chó đánh mèo, sợ rằng mình đã quên mất chuyện này rồi, lại càng mơ hồ không nhớ rõ bộ dáng của hắn ta. Cho nên lúc ở trên xe điện ngầm gặp phải Thẩm Trạm thì Vinh Nhung cũng không ý thức được rằng mọi chuyện giống như lại trở về lúc bắt đầu.
Thẩm Trạm là nam sinh ở trường thể thao bên cạnh, mười tám tuổi, bởi vì hàng năm đều trải qua luyện tập nên thân thể khỏe mạnh hơn rất nhiều so với những đứa trẻ cùng tuổi. Hắn thỉnh thoảng sẽ làm như vô ý lôi kéo Vinh Nhung ở tay ghế trước mặt, cũng sẽ ‘tình cờ’ trễ giờ lúc Vinh Nhung trễ giờ. Nói tóm lại chính là lần lượt, ở trên tàu điện ngầm tình cờ gặp gỡ.
Vinh Nhung ở phương diện khác rất trì độn, ngay cả thần kinh thô như Tưởng Mạch cũng nhận ra Thẩm Trạm có cái gì đó không đúng, Vinh Nhung mới nhớ lại, hình như chính là cậu bé này rồi…..
Nhưng nhìn mặt mày thanh tú, vóc dáng cao lớn, Vinh Nhung vẫn có chút kinh ngạc, chỉ là tình cờ gặp vài lần trên tàu điện ngầm. Không hiểu vì sao lại bị quấn lấy, cô không lý giải được cách suy nghĩ của cậu nam sinh này.
Gọi là cậu nam sinh, là bởi vì nội tâm của Vinh Nhung đã ở tuổi trưởng thành rồi, thậm chí đã trải qua nhiều thăng trầm, cho nên tự nhiên sẽ coi những người bên cạnh là đứa trẻ.
Thẩm Trạm, hình như trẻ hơn rất nhiều so với trí nhớ vụn vặt, chẳng qua là hơi ngốc nghếch trong màn kịch tình cờ gặp gỡ. Thậm chí còn không chủ động nói với Vinh Nhung câu nào, cũng không đột ngột chặn đường của cô giống như kiếp trước.
Hai người đánh tan trầm mặc chính vào ngày đó, Vinh Nhung và Tưởng Mạch đã ra khỏi tàu điện ngầm, hắn chợt đuổi theo, có vẻ hơi ngập ngừng nhìn cô chằm chằm.
“….Anh tên là Thẩm Trạm.”
“…..”
Vinh Nhung có chút kinh ngạc, không biết nên phản ứng như thế nào, bị bắt chuyện, trên thực tế đây là lần đầu tiên.
Tưởng Mạch tỏ vẻ cười nhạo đứng bên cạnh, cười như không cười nhìn chằm chằm nam sinh cao lớn đó, đã sớm quan sát hắn từ lâu, còn một mực đánh cược trong lòng, xem hắn có thể giằng co tới khi nào. Quả nhiên vẫn còn thiếu kiên nhẫn.
“Chúng ta quen nhau sao?”
Hình như Thẩm Trạm cũng không quen bắt chuyện, nói thẳng như thế cũng không quan tâm có dọa đối phương sợ không. Chỉ biết là, nếu không mở miệng nói chút gì đó, quan hệ của hai người sẽ chỉ dừng lại ở bề ngoài.
Vinh Nhung muốn cự tuyệt, vì Thẩm Trạm mà phát sinh xích mích với Vinh Hưởng, vậy thì cô không hề muốn. Thời điểm mất hồn, Tưởng Mạch đột nhiên nhiên tiếp chuyện, nháy mắt giảo hoạt, “Bọn em học Nhất Trung, lớp mười ban .”
Vinh Nhung nhéo Tưởng Mạch một cái, Tưởng Mạch bĩu môi, mất hứng liếc cô.
Thẩm Trạm cười cười nhìn hai người bọn họ, chợt quay lưng về phía ánh mặt trời vẫy tay với các cô, “Anh biết rồi, anh đi trước, hẹn gặp lại.”
“…..”
Ngay cả Tưởng Mạch cũng trợn tròn mắt, đúng là hai thật, vất vả bắt chuyện, rồi cứ thế chạy mất? Còn không thèm hỏi tên nữa!
Vinh Nhung rất nhanh đã đem chuyện này ném ra sau đầu, về sau cũng rất lâu không hề gặp lại Thẩm Trạm, cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nếu cứ bình an vô sự như thế này vượt qua tuổi mười lăm, có thể giải thích rằng, quan hệ của bọn họ cũng sẽ bình an vô sự mà phát triển?
Nhưng mà mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt càng ngày càng trưởng thành của Vinh Hưởng thì Vinh Nhung lại không kìm chế được khó chịu. Nhìn gương mặt đó, trí nhớ lại ùa về mãnh liệt, khiến cho cô lại một lần nữa chịu đựng sự đau khổ như roi quất. Cho nên càng trốn tránh anh, ngay cả nhìn một cái cũng sợ hãi.
Sau này Tưởng Mạch lại còn buột miệng nói ra, “Ngày hôm qua, thấy Thẩm Trạm và Vinh Hưởng ngồi với nhau ở Điêu Thạch Quang, còn tưởng là nhìn lầm nữa cơ. Hai người bọn họ biết nhau sao?”
Tim của Vinh Nhung nhảy lên tận cổ họng, nghĩ lại, lại cảm thấy hình như không có gì phải khẩn trương. Ở quán cà phê chắc chắn không thể đánh nhau, còn nữa, tối hôm qua cũng không thấy Vinh Hưởng nói gì, vẫn như bình thường ở lỳ trong phòng cô tới mười một giờ. Bây giờ suy nghĩ một chút, có lẽ kiếp này Vinh Hưởng đối với cô chỉ là tình anh em, cho nên, cho dù có người tới gần cô, anh cũng chỉ dùng tư cách anh trai để dò xét thôi?
Lúc nghĩ như vậy, Vinh Nhung thừa nhận cô rất khó chịu, trong nháy mắt lòng cô trống rỗng.
Tối về nhà thấy Vinh Hưởng, anh vẫn mang dáng vẻ bình tĩnh không hề gợn sóng. Vinh Nhung không nhịn được âm thầm quan sát anh, lúc này mới phát hiện, hình như con người này khó hiểu hơn so với trước kia. Có thể khiến cho mình không nhìn ra chút tình cảm nào lộ ra ngoài.
Vinh Nhung tắm xong ra ngoài, Vinh Hưởng nằm trên giường cô chơi trò chơi, bộ dạng vô cùng mê mẩn. Sợi tóc đen xõa xuống mi mắt, ngón tay thon dài nhanh chóng di chuyển con chuột. Vinh Nhung tựa bên cạnh cửa nhìn một lúc, cuối cùng hít sâu đi tới, “Tới giờ ngủ rồi, tiễn khách.”
Vinh Hưởng rũ mắt, khóe miệng cong lên, cuối cùng gấp laptop lại, “Được, ngủ.”
Vinh Nhung nhìn anh đặt laptop lên trên bàn học, sau đó kéo chăn nằm lên. Vinh Nhung há to miệng, nửa ngày mới thốt ra lời, “Vinh Hưởng, anh làm gì thế?”
“Ngủ mà.” Người nào đó lười biếng nheo mắt lại, chống đầu cười tới mê hoặc lòng người, “Không phải em nói là tới giờ ngủ rồi à.”
Vinh Nhung hít một hơi, cắn răng nói, “Đây là giường của em!”
“Ừ.” Vinh Hưởng mang bộ mặt phớt tỉnh gật đầu một cái, “Giường của anh cứng quá, không thoải mái, ngủ chung đi.”
Vinh Nhung kinh ngạc trợn to mắt, “Anh ….. Anh có biết mình nói gì không….”
Vinh Hưởng đứng dậy, cười tới ôn nhu dưới ánh đèn, “Nhung Nhung, trước kia chúng ta cũng hay ngủ chung mà, em sợ cái gì chứ?”
Vinh Nhung hốt hoảng di dời tầm mắt, “Anh thích giường của em thì tặng cho anh đấy, em ngủ trong phòng anh.”
Vinh Hưởng nhìn cô ôm cái gối đi ra cửa, chưa từng do dự lấy một giây. Anh sải bước nhảy xuống giường, kéo cô ôm vào trong ngực, “Nhung Nhung, ngoan một chút, đừng đi nhanh quá, anh không đuổi kịp.”
Vinh Nhung vì hạnh động của anh mà sợ tới cứng người, nghe anh nói không đầu không cuối khiến cho đầu óc càng thêm hỗn loạn.
Vinh Hưởng ôm cô, có thể thấy được sự sợ hãi sâu trong mắt cô lúc này, cuối cùng ôm cô thả nhẹ lên giường, “Anh trêu em thôi, Nhung Nhung không thích, anh nhất định sẽ không ép em. Ngủ ngon…..”
Anh tắt đèn giúp cô, chỉ dừng lại vài giây ở cửa, trong bóng tối, cả căn phòng yên lặng.