Vương Lâm Vân livestream lần đầu tiên kết quả vô thưởng vô phạt, số liệu miễn cưỡng vừa mắt Đoạn Siêu.
Người tới vây xem phần lớn đều là fan của diễn viên chính, hỏi cũng toàn hỏi liên quan tới diễn viên chính.
Vương Lâm Vân hỏi gì đáp nấy, lại biết khen người khác, đặc biệt là khen Tiêu Hạo khen đến tận trên trời, biểu tình còn đặc biệt chân thành, không khác gì fan não tàn của Tiêu Hạo.
Cả nhà cũng thực nể mặt fan não tàn, Vương Lâm Vân livestream xong, Weibo của hắn rốt cuộc bước qua mốc mười vạn fan.
Với các minh tinh khác thì đây chỉ là số lẻ, mà Vương Lâm Vân lại mất ba năm mới có được.
Hắn nhìn con số từ từ nâng lên, âm thầm cổ vũ chính mình.
Tất cả đang dần dần tốt hơn.
Mùa thu thay áo mới, Vương Lâm Vân được Tiêu Hạo dẫn tới gặp La Hoài Nam, đạo diễn “Khúc tình ca mùa hè”.
Đạo diễn La có màu da tiểu mạch khỏe mạnh, qua tuổi vẫn duy trì lòng hiếu kỳ đối với mọi vật và tính trẻ con, vẫn nguyện ý tự mình cầm tay chỉ việc dàn diễn viên trẻ tuổi.
Cốt truyện của phim này là điển hình “tình yêu của tổng tài bá đạo”, nhưng trong khuôn sáo cũ lại có những nét chấm phá, có thể coi là bình cũ rượu mới.
Để khắc họa mị lực của Vương Lạc Thần, nam chính Diệp Khiêm Ngôn cũng không đi theo mô típ cũ tổng tài băng sơn ở sạch ngạo kiều, mà tính cách khá ôn nhu thân thiện.
Quá khứ bất hạnh và gia đình không trọn vẹn, nhưng hắn vẫn tràn ngập nhiệt tình đối với thế giới này.
Nữ chính Hướng Vãn là một nữ phóng viên “ngọt mà không ngốc”, tự nhiên hào phóng, không thích ra vẻ.
Khi Diệp Khiêm Ngôn tự ti lùi bước trước phần tình cảm này, nàng còn đảo khách thành chủ, chủ động tiến lên cứu rỗi nam chính.
Câu chuyện có tiết tấu thanh thoát, nam nữ chính đều thành thục đáng tin cậy, không có tình tiết nào quá cẩu huyết, một đoạn ngược duy nhất là do Diệp Khiêm Ngôn nội tâm đau xót mà muốn chia tay.
Dù vậy Diệp Khiêm Ngôn cũng vẫn nói rõ với Hướng Vãn, cô cũng mau chóng nghĩ thông, cởi bỏ khúc mắc và xác định quan hệ, đoạn sau đều là những ngày tháng sinh hoạt ngọt ngào không ngấy.
Đối với xã hội toàn thanh niên cả ngày chỉ biết cắm mặt cày bừa với ru rú ở nhà thì đây đúng là một kịch bản hay.
Phần lớn các cảnh xoay quanh Vương Lạc Thần nhưng vai phụ cũng rất có đất diễn.
Vai phụ là bí thư của Diệp Khiêm Ngôn, một quản gia toàn năng, bề ngoài hoàn mỹ, mặt mũi lạnh lùng, không chỉ khảo nghiệm diễn xuất mà càng quan trọng hơn là, hắn rốt cuộc diễn tới phim tình cảm rồi!
Nữ phụ Cố Tuyên là bạn thân của nữ chính, gặp nam phụ liền nhất kiến chung tình, bắt đầu nghe ngóng rồi theo đuổi.
Nếu cặp chính cống hiến % phần ngọt ngào của phim thì cặp phụ này cống hiến % phần khôi hài.
Chung Hạ là kẻ nghiện làm việc, hoàn toàn không có kinh nghiệm yêu đương, bị Cố Tuyên theo đuổi quả thực chật vật không biết nên làm sao.
Hôm nay, cảnh mà đạo diễn La muốn Vương Lâm Vân diễn thử chính là một cảnh như vậy.
“Tiểu Vương, trước khi diễn thử tôi hỏi cậu,” đạo diễn La đối với nghệ sĩ trẻ luôn rất kiên nhẫn, hắn cười tủm tỉm nói, “Trong mắt cậu Chung Hạ là loại người nào?”
Câu hỏi này kỳ thật không chỉ khảo nghiệm năng lực lý giải nhân vật, còn thăm dò xem Vương Lâm Vân quen thuộc kịch bản đến mức độ nào.
Vương Lâm Vân tự hỏi một chút liền trả lời: “Chung Hạ là một người tận chức tận trách, năng lực xuất chúng, nhưng cũng không phải một kẻ máy móc đơn thuần, cũng không phải nghiện làm việc, hắn được gọi là công tác cuồng chỉ vì hắn luôn hoàn thành công việc một cách hoàn hảo.
Trước khi Hướng Vãn xuất hiện, hắn vẫn là bạn tốt duy nhất của Diệp Khiêm Ngôn, cho thấy hắn có một trái tim mềm mại, thiệt tình hy vọng bạn tốt được hạnh phúc.”
“Ừm ~ không sai.” đạo diễn La tán đồng gật gật đầu, trêu ghẹo nói, “Sao toàn nói về Diệp Khiêm Ngôn thế, lát nữa diễn thử là cảnh tình cảm đấy nhé.”
“A…” Vương Lâm Vân co quắp gãi gãi ót, “Chung Hạ tuy rằng biểu cảm ạnh lùng, nhưng hắn cũng là có tình cảm như người bình thường, chỉ là đối với tình yêu quả thật tương đối trì độn, hơn nữa không kinh nghiệm, đột nhiên bị theo đuổi nhiệt tình thì hắn sẽ có vẻ bị động và vô thố, nhưng một khi ý thức được sẽ hết sức nghiêm túc đối đãi.
Điểm này chúng tôi còn rất giống nhau…”
“Ồ ~” đạo diễn La lập tức bắt được trọng điểm, “Chưa từng yêu đương nha!”
Vương Lâm Vân rưng rưng cam chịu.
Đạo diễn La cười to: “Ha ha ha không sao, từ từ rồi luyện, không vội không vội, chúng ta trước tiên diễn thử đoạn này ha.”
La Hoài Nam hướng dẫn từng bước: “Khi diễn Chung Hạ điểm mấu chốt là hắn chỉ là theo thói quen mà không thể hiện biểu cảm, nhưng không phải hắn lãnh khốc, khác nhau ở đâu nào? Đầu tiên, quan trọng nhất, là ở ánh mắt! Mắt nhất định phải sáng! Phải có thần! Phải hấp dẫn! Một khi vô thần thì không khác nào người chết.
Rồi sao nữa, hắn không phải thật sự lạnh lùng, có thể có một số cử chỉ nhỏ, ví dụ như gặp phải người đáng ghét thì nhíu mày, gặp người mình thích thì khóe miệng hơi hơi nhếch một chút.
Đều phải chú ý nha.”
Vương Lâm Vân chuyên chú nghe, thi thoảng gật đầu.
“Tốt, bắt đầu đi!” La Hoài Nam cầm kịch bản nhìn chung quanh phòng một vòng, ánh mắt dừng lại ở Tiêu Hạo ngồi một góc đang nhìn sang đây, “Vừa lúc có Tiểu Tiếu! Cậu diễn Cố Tuyên, phối hợp với Tiểu Vương đi!”
“Gì cơ?”, nụ cười của Vương Lâm Vân cứng đờ trên mặt, “Thầy thầy thầy Tiêu diễn diễn diễn Cố Tuyên? Vậy vậy vậy không không ổn lắm đâu?”
“Ồ, ok nha.” Tiêu Hạo bình tĩnh tự nhiên đứng lên.
“Thầy Tiêu……!” Vương Lâm Vân mặt nhăn thành giẻ lau, nhìn như sắp khóc.
“Có gì đâu, đóng thế vai cũng là môn bắt buộc đó! Tiểu Vương, mở mắt ra đi nào~” đạo diễn La cười vỗ vỗ vai hắn.
Tiêu Hạo tiếp nhận kịch bản.
Vài phút sau, y thả kịch bản xuống, mang theo tươi cười châm biếm đi tới chỗ Vương Lâm Vân: “Tôi đã chuẩn bị tốt, đến đây đi thầy Vương.”
“Vâng vâng vâng.” Vương Lâm Vân thống khổ gật đầu.
Giây tiếp theo, Tiêu Hạo đột nhiên dán sát vào Vương Lâm Vân, một tay đặt trên vai hắn, ngẩng đầu, ánh mắt nhìn hắn có chút khiêu khích: “Chung tiên sinh có người yêu chưa?”
Tiêu Hạo cùng Vương Lâm Vân cao xấp xỉ nhau, để ra dáng một đôi nam nữ Tiêu Hạo còn cố tỉnh nửa ngồi xổm xuống.
Sợ Tiêu Hạo mất trọng tâm té ngã, Vương Lâm Vân hơi nghiêng về phía trước một chút.
Cứ như vậy, Tiêu Hạo gần như dựa hẳn lên người hắn, từ xa nhìn cứ như đã ngã vào lòng hắn vậy.
Chóp mũi phiêu tán mùi nước hoa như có như không của đối phương, Vương Lâm Vân hoảng hốt cả người, tay chân không biết để vào đâu, trái tim nhỏ “thình thịch” nảy lên.
Hắn hơi nghiêng mặt đi, ánh mắt tán loạn, không dám nhìn người trước mắt: “Không, không có.”
“Ồ~” Tiêu Hạo đáp, một tay bắt đầu không an phận sờ sờ cằm Vương Lâm Vân, xoay mặt hắn về phía mình: “Vậy không biết Chung tiên sinh có cân nhắc đàn chị hơn tuổi mình không?”
Khi nói lời này Tiêu Hạo hơi dừng một chút, đôi mắt do dự một chút, sau đó lại nhão nhão dính dính dán lên người Vương Lâm Vân, bộ dáng mỹ nữ thành thục mị lực mười phần.
Vương Lâm Vân nào đã bao giờ bị dụ hoặc đến mức này, mặt đỏ bừng, cả người như là bị điện giật nảy lên một chút, liên tiếp lui vài bước, ngã thẳng tắp vào ghế.
“Chị chị chị chị Cố, chị chị chị… xin hãy tự tự trọng…” Vương Lâm Vân mặt mũi hoảng loạn, ánh mắt lại như là bị đối phương hấp dẫn không rời đi được, hắn gian nan nuốt nước miếng, cảm thấy mình thế mà còn có thể nói đúng lời kịch đã là giỏi lắm rồi.
“Tôi làm sao?” Tiêu Hạo dứt khoát ngồi lên đùi Vương Lâm Vân, ôm cổ hắn oán trách, “Đôi ta đều là thanh niên độc thân chất lượng tốt, trai tài gái sắc, cậu nếu cũng có ý với tôi thì đó chính là tình đầu ý hợp, tự trọng hay không liên quan gì?”
“Không phải…” Vương Lâm Vân chưa nói xong đã cảm thấy trên môi nóng lên, ngón tay Tiêu Hạo dí lên miệng hắn.
Y lại chọc chọc trên vai Vương Lâm Vân, “Tôi khó nhìn sao?”
“Không phải!” Vương Lâm Vân quyết đoán lắc đầu.
Tiêu Hạo lại kéo tay Vương Lâm Vân đặt lên eo mình, “Dáng người tôi không đẹp sao?”
“Không phải!” Vương Lâm Vân cảm giác trái tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Vậy cậu có gì mà không thích tôi?”
“Tôi…” Vương Lâm Vân ngây ra một chút, vô tội nói, “Nhưng tôi hôm nay mới vừa quen chị mà?”
“Vậy là cảm thấy chúng ta còn chưa đủ hiểu biết sao?” Lý do này tựa hồ thuyết phục được Tiêu Hạo, y gật đầu, rốt cuộc đứng lên, “Vậy được, tôi sửa sang một chút info, ngày mai gửi vào mail cho cậu, hy vọng cậu cũng sẽ gửi info cho tôi trước h chiều mai.
Danh thiếp của tôi cậu có rồi đó.”
“Vâng.” Vương Lâm Vân nhất thời chưa kịp phản ứng lại, theo phản xạ có điều kiện đồng ý rồi, chờ Tiêu Hạo đi xa, hắn mới giật mình vừa rồi đáp ứng lung tung cái gì, gọi với lại một câu, “Này!”
“Cut, vậy được rồi!” Ngồi ở một bên vây xem, đạo diễn La vừa lòng dựng ngón cái, “Vậy mà nói không có kinh nghiệm sao? Vậy còn không phải diễn khá tốt sao?”
Vương Lâm Vân hư thoát mỉm cười: “Nhập diễn đều nhờ vào thầy Tiêu thôi ạ.”
La Hoài Nam châm biếm liếc Tiêu Hạo một cái.
Y phất phất tay vui vẻ tiếp nhận lời ca ngợi này.
Lần này thử diễn thuận lợi qua, Vương Lâm Vân để lại cho trợ lý contact của Đoạn Siêu.
Rời khỏi phòng làm việc, Tiêu Hạo bảo Vương Lâm Vân chờ một chút, xoay người đi vào lấy ra một hộp giấy.
“Chúc mừng Chung tiên sinh.” Tiêu Hạo đưa hộp giấy cho Vương Lâm Vân, khóe miệng nhếch lên ý cười ôn nhu.
“Cảm ơn thầy Tiêu.” Bị màn diễn vừa rồi ảnh hưởng, Vương Lâm Vân đến giờ còn có chút không dám nhìn thẳng Tiêu Hạo, đầu cúi gằm, bộ dáng giống như cô vợ nhỏ tiếp nhận hộp giấy.
“Không phải chứ, vẫn còn đang hồi hộp sao?” Tiêu Hạo bật cười, “Vậy không được, làm một diễn viên chuyên nghiệp thì cut cảnh xong phải biết thoát diễn ngay.”
“Tôi đang cố gắng mà!” Vương Lâm Vân lấy hộp giấy che mặt, hết cách rồi, mị lực của thầy Tiêu quá lớn, hiện tại nhìn thấy Tiêu Hạo hắn vẫn nhịn không được mặt đỏ tim đập.
“Được rồi, vậy tôi không tiễn cậu, cho cậu một chút thời gian để thoát diễn.” Tiêu Hạo lắc lắc đầu lên xe, trước khi đi còn giơ nắm đấm cổ vũ, “Vai diễn mới cố lên nha.”
“Vâng vâng! Tôi sẽ cố gắng!” Vương Lâm Vân từ sau hộp giấy ló ra nửa cái đầu, cũng giơ nắm đấm lấy tinh thần.
Trở lại xe của mình, Vương Lâm Vân mở hộp giấy ra, hai cái bánh kem tỏa hương thơm ngây ngất, nháy mắt tràn ngập cả xe, khiến ngón tay hắn ngứa ngáy.
Vương Lâm Vân hai mắt tỏa sáng, hưng phấn lấy muỗng đào một thìa ăn, trên mặt dào dạt sung sướng, nhưng mà không bao lâu hắn liền biến thành mặt khóc.
Thầy Tiêu quá xấu rồi, cứ như vậy làm sao hắn thoát diễn cho nổi!.