Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Điện thoại ngắt, Vương Tụ đồng cảm nhìn phía Vương Lâm Vân: “Sư tử Hà Đông…”
Vương Lâm Vân hỗn độn trong gió: “Trước nay em chưa từng thấy A Tiêu như vậy bao giờ……”
“Tôi cũng chưa thấy qua……” Vương Tụ chọt chọt vai Vương Lâm Vân, “Tôi thấy cậu come out đi thôi, tính độc chiếm của Tiêu Hạo đối với cậu rõ ràng như vậy, cậu ta vừa rồi nói gì cậu cũng nghe rồi, còn tiếp tục như vậy nữa tôi cũng không dám bảo đảm cậu ta sẽ không làm ra chuyện gì khác người đâu…”
“Nhưng mà em…” Vương Lâm Vân còn định nói gì, bị Vương Tụ ngắt lời.
“Cậu chẳng qua chỉ lo lắng bên Tiêu Hạo, cậu ta lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm như vậy, tự có nhân mạch của mình, không cần cậu lo. Còn cậu hôm nay đã bạo hồng rồi, là diễn viên, cũng không có vấn đề gì về đạo đức tác phong, khả năng thông cảm của fans hẳn là ổn, có tôi ở đây cũng không sợ mất tài nguyên, còn sợ cái gì nữa? A Tiêu nhà cậu trong giới thực nổi tiếng, người theo đuổi cậu ta không ít đâu, sớm come out thì sớm yên ổn, khỏi cần đề phòng tình địch.”
Đại khái là bị câu cuối của Vương Tụ đả kích, Vương Lâm Vân vốn đang có chút do dự liền nháy mắt hạ quyết tâm.
“Được! Em come out!”
Chỉ khổ cho fan, vừa tiếp nhận cú shock tàu ngầm lại sắp bị một quả bom dội trúng đầu!