Sư huynh hoài nghi: Ngươi bị làm sao vậy hả? Có phải ngươi muốn lâm trận bỏ chạy hay không?
Lâm Nhiễm gật đầu như điên: Đúng đúng đúng, ta muốn lâm trận bỏ chạy, tạm biệt sư huynh.
Sư huynh túm hắn lại: Không có cửa đâu!
Lâm Nhiễm: Ta làm không được đâu a để ta giải thích với ngươi, ta mất trí nhớ rồi.
Sư huynh cười lạnh: Giả bộ đi, ngươi giả bộ nữa đi, trong Lục Phiến Môn ai mà chả biết tiểu tử ngươi toàn giả bộ, nếu không cũng sẽ không phái ngươi đi nằm vùng.
Lâm Nhiễm mặt mũi khổ sở: Ngươi nói coi các ngươi làm bộ khoái, vì thăm dò tình báo còn phải hiến thân cho Ma giáo giáo chủ, có nhất thiết phải liều mạng như vậy hay không?
Sư huynh làm mặt nghiêm túc: Vì dân phục vụ trong lòng ngọt ngào.
Lâm Nhiễm rất muốn khóc: Ngọt cha ngươi á, suy cho cùng cũng không phải ngươi bị người ta thượng!
Sư huynh cười hì hì, sờ sờ mặt mình: Ta thật ra cũng muốn a, nhưng mà người ta chướng mắt ta không phải sao? Đây là điểm tốt của bộ dạng an toàn đó, ngươi nhìn lại mình đi, da dẻ mịn màng mi thanh mục tú, bình thường có không ít cô nương thích ngươi, nhưng mà xách ra ngoài lăn lộn cũng không tốt lắm đâu thấy không.
Lâm Nhiễm khóc hức hức đấm y: Ta mặc kệ, ta không làm đâu.
Sư huynh không để ý tới hắn, từ trong ngực móc ra một bình thuốc nhỏ khả nghi đưa qua: Ngươi nên uống một viên này đi.
Lâm Nhiễm cầm lên: Đây là cái gì?
Sư huynh: Xuân dược.
Lâm Nhiễm: …
Sư huynh nghiêm túc dạy bảo: Nếu kiểu gì cũng phải hiến thân, còn không bằng để mình được thoải mái một chút, chịu khổ ít một chút, bằng không tới lúc bắt đầu này này nọ nọ ngươi kêu cha gọi mẹ đến mức khiến giáo chủ mất hứng sau này không thèm lâm hạnh8ngươi, ngươi làm sao mà thăm dò tình báo được nữa?
Lâm Nhiễm tỏ vẻ cự tuyệt, hoàn toàn không muốn uống thuốc.
Sư huynh thấy thế, quyết định thật nhanh liền điểm huyệt Lâm Nhiễm, sau đó lắc ra một viên thuốc nhỏ bóp mỏ Lâm Nhiễm nhét vào, tiện tay đổ rượu mừng trên bàn vào cho hắn nuốt, vừa đổ vừa nói: Đừng trách sư huynh độc ác, sư huynh cũng là muốn tốt cho ngươi, cố gắng biểu hiện tốt tốt chút nha, lão thập bát9.
Lâm Nhiễm bị sặc ho khụ khụ.
Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, sư huynh vội giải huyệt cho Lâm Nhiễm, ý vị thâm trường10 vỗ vỗ vai hắn, sau đó lại chui cửa sổ bay ra ngoài.
Lâm Nhiễm gật đầu như điên: Đúng đúng đúng, ta muốn lâm trận bỏ chạy, tạm biệt sư huynh.
Sư huynh túm hắn lại: Không có cửa đâu!
Lâm Nhiễm: Ta làm không được đâu a để ta giải thích với ngươi, ta mất trí nhớ rồi.
Sư huynh cười lạnh: Giả bộ đi, ngươi giả bộ nữa đi, trong Lục Phiến Môn ai mà chả biết tiểu tử ngươi toàn giả bộ, nếu không cũng sẽ không phái ngươi đi nằm vùng.
Lâm Nhiễm mặt mũi khổ sở: Ngươi nói coi các ngươi làm bộ khoái, vì thăm dò tình báo còn phải hiến thân cho Ma giáo giáo chủ, có nhất thiết phải liều mạng như vậy hay không?
Sư huynh làm mặt nghiêm túc: Vì dân phục vụ trong lòng ngọt ngào.
Lâm Nhiễm rất muốn khóc: Ngọt cha ngươi á, suy cho cùng cũng không phải ngươi bị người ta thượng!
Sư huynh cười hì hì, sờ sờ mặt mình: Ta thật ra cũng muốn a, nhưng mà người ta chướng mắt ta không phải sao? Đây là điểm tốt của bộ dạng an toàn đó, ngươi nhìn lại mình đi, da dẻ mịn màng mi thanh mục tú, bình thường có không ít cô nương thích ngươi, nhưng mà xách ra ngoài lăn lộn cũng không tốt lắm đâu thấy không.
Lâm Nhiễm khóc hức hức đấm y: Ta mặc kệ, ta không làm đâu.
Sư huynh không để ý tới hắn, từ trong ngực móc ra một bình thuốc nhỏ khả nghi đưa qua: Ngươi nên uống một viên này đi.
Lâm Nhiễm cầm lên: Đây là cái gì?
Sư huynh: Xuân dược.
Lâm Nhiễm: …
Sư huynh nghiêm túc dạy bảo: Nếu kiểu gì cũng phải hiến thân, còn không bằng để mình được thoải mái một chút, chịu khổ ít một chút, bằng không tới lúc bắt đầu này này nọ nọ ngươi kêu cha gọi mẹ đến mức khiến giáo chủ mất hứng sau này không thèm lâm hạnh8ngươi, ngươi làm sao mà thăm dò tình báo được nữa?
Lâm Nhiễm tỏ vẻ cự tuyệt, hoàn toàn không muốn uống thuốc.
Sư huynh thấy thế, quyết định thật nhanh liền điểm huyệt Lâm Nhiễm, sau đó lắc ra một viên thuốc nhỏ bóp mỏ Lâm Nhiễm nhét vào, tiện tay đổ rượu mừng trên bàn vào cho hắn nuốt, vừa đổ vừa nói: Đừng trách sư huynh độc ác, sư huynh cũng là muốn tốt cho ngươi, cố gắng biểu hiện tốt tốt chút nha, lão thập bát9.
Lâm Nhiễm bị sặc ho khụ khụ.
Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, sư huynh vội giải huyệt cho Lâm Nhiễm, ý vị thâm trường10 vỗ vỗ vai hắn, sau đó lại chui cửa sổ bay ra ngoài.