Theo công tác thống kê, một nam một nữ mà dành dao với nhau thì tuyệt đối sẽ là nam bị nữ làm cho bị thương, mà hung khí có tính uy hiếp lại không phải là trường kiếm hay đại đao mà chính là dao gọt hoa quả hay kéo nhỏ không bắt mắt nhất.
============
Từ lúc Thẩm Tĩnh Thù “Khoan hồng độ lượng” tha thứ cho Thượng Quan Cẩn về sau, mấy người trẻ tuổi cũng dần thân thiết với nhau hơn, đua ngựa, đá cầu, chơi xúc xắc… lúc nào cũng có nhau. Thỉnh thoảng nhàn rỗi còn mở trận thi mã cầu với nhau. Mã cầu là môn thể thao thịnh hành trong tầng lớp quý tộc và quân đội ở Đại Doãn vương triều, hầu như thanh niên trẻ tuổi nào cũng thích. Hôm nay dưới sự cầm đầu của hoàng đế, mọi người lại kéo nhau đến sân bóng.
Doãn Thọ An, Thẩm Tĩnh Chi, Quýnh vương cùng các quan viên trẻ tuổi và thanh niên quý tộc làm thành một đội. Sở Trung Thiên, Thượng Quan Cẩn, Trần Sơ cùng những người khác làm thành một đội. Tô Giang Tả làm trọng tài. Thẩm Tĩnh Thù, Thượng Quan Yến, Ngọc Như Ý cùng Tiểu Huyền Tử, Thương Nga làm cổ động viên, dù đội nào ghi bàn, bọn họ cũng đều vỗ tay, tung hoa, hò reo vang dội.
Hai đội chia nhau đồng phục màu hồng và lục, đầu quấn khăn, chân mang ủng. Tiếng trống trợ uy vang khắp bốn phía, thiếu niên tài tuấn phi ngựa như bay, tư thế oai hùng làm cho Ngọc Như Ý nhìn thấy mà chảy nước miếng ướt mấy cái khăn tay, Thượng Quan Yến thì nóng lòng muốn được tham gia, cuối cùng còn lôi kéo Thẩm Tĩnh Thù thay trang phục, gia nhập vào hai đội.
Thấy hai cô gái xinh đẹp cũng tham gia, các thanh niên như được cổ vũ tinh thần, càng ra sức tranh đoạt thể hiện. Lúc thì Doãn Thọ An tiến lên, chốc chốc lại là Sở Trung Thiên giành được cầu. Thẩm Tĩnh Thù ở trong đội của Doãn Thọ An, vừa cướp được cầu, Doãn Thọ An và toàn đội ở phía sau bọc lót cho nàng, cản đối phương lại, còn nàng cầm chắc cầu trong tay, giục ngựa phóng nhanh về phía cầu môn đối phương.
Sắp tới cầu môn đối phương thì đột nhiên Thượng Quan Cẩn thoát được truy cản, vội đuổi theo, tay trái vươn ra, muốn cướp lấy cầu trên tay nàng. Thẩm Tĩnh Thù quýnh lên, vất vả lắm mới cướp được cầu, ai dám tranh nàng liền cắn chết ah. Vì thế nàng liền nghiêng đầu, hung hăng trừng mắt với Thượng Quan Cẩn, nhe ranh trợn mắt uy hiếp, vươn cầu trượng đánh thật mạnh vào hắn « A Cẩn, không được giành cầu của ta »
Thấy nàng bộ dáng tức giận, Thượng Quan Cẩn sửng sốt, không tự chủ mà lui cầu trượng lại. Thẩm Tĩnh Thù liền đổi giận làm vui, giục ngựa chạy nhanh về phía trước, còn quay đầu lại dặn dò « ngươi không được đuổi theo, ta muốn vào cầu »
“…” Thượng Quan Cẩn yên lặng không nói gì ghìm ngựa đứng yên một chỗ.
Thượng Quan Yến cũng vừa lúc đuổi tới, giơ cầu trượng hầm hầm đánh hắn một cái « A Cẩn, tiểu tử này, cư nhiên dám thả nàng đi, còn ngây ngốc làm gì, mau đuổi theo cho ta. Nếu bọn họ thắng thì ta sẽ không để yên cho ngươi »
Vì thế dưới sự cưỡng bức và dụ lợi của Thẩm Tĩnh Thù cùng sự nhẹ dạ mềm lòng của Thượng Quan Cẩn, Thẩm Tĩnh Thù đã thành công đưa cầu vào lưới, trở thành người chiến thắng. Nàng còn đắc ý dạt dào giơ cao lá hồng kỳ đại biểu cho sự chiến thắng, mà đội cổ động viên cũng hò reo chúc mừng không ngừng.
Doãn Thọ An mỉm cười nhìn nàng tươi cười sáng lạn, quay đầu lại liền thấy Thượng Quan Cẩn cũng đang chăm chú nhìn nàng, thần sắc hắn có chút thay đổi nhưng rất nhanh đã khôi phục, giục ngựa đi đến bên Thượng Quan Cẩn, vỗ vai hắn « A Cẩn, hôm nay Thù Thù chơi xấu nên mới thắng, lần khác chúng ta đấu lại, đừng để nàng đến quấy rối, haha. Đúng rồi, Tây Vực mới tiến cống mấy con hãn huyết bảo mã, lần trước ngươi đua ngựa thắng ta, cho ngươi một con coi như là phần thưởng »
Thượng Quan Cẩn vội vàng thu hồi ánh mắt, vội vàng hướng Doãn Thọ An hạ thấp người « đa tạ Hoàng thượng »
********************************
Trong Thái Dịch trì hoa sen nở rội, phấn hồng bạch tử, bích diệp đan xen, hương thơm lan tỏa khắp nơi, một con thuyền điêu khắc tinh xảo đang chậm rãi trôi theo dòng nước. Thẩm Tĩnh Thù mặc váy hồng quần lụa mỏng ngồi bên mép thuyền, thả hai chân xuống nghịch nước. Dưới ánh mặt trời chiếu rọi, hai bàn chân trắng nõn khéo léo của nàng trở nên trong suốt, móng chân sơn hồng, hòa lẫn với màu hoa trong hồ.
“Thọ Thọ, cũng là ngươi thông minh, biết tránh khỏi Thái phó, giống như hiện tại chỉ có hai chúng ta cùng vui chơi, nếu như bị Thái phó nhìn thấy thế nào cũng giáo huấn ta : Thục phi nương nương, phải giữ lễ nghĩa, mau mang hài vào. Hahaha » Thẩm Tĩnh Thù vừa nghịch nước vừa hướng Thương Nga vung tay « đem liên dung mật cao tới đây, ta muốn vừa ăn vừa ngắm cảnh, như vậy mới có hương vị »
Doãn Thọ An vội vàng đem điểm tâm đến, ngồi bên cạnh Thẩm Tĩnh Thù, ngắt lấy hai lá sen che lên đầu mình và nàng, cười hì hì nói « Thù Thù, chờ khi kênh đào sửa chữa xong, chúng ta cùng nhau Nam tuần nha, nghe nói phong cảnh Giang Nam rất đẹp, so với Thái Dịch trì còn đẹp hơn »
“Tốt.” Thẩm Tĩnh Thù bỏ một viên mứt sen vào miệng « Thọ Thọ, lát nữa ngươi chỉnh lại quần áo giúp ta nha, mấy kiện quần áo lần trước đã sớm chật rồi, mặc rất khó chịu ». Nàng không hề kiêng kị mà chỉ vào bộ ngực hơi nhô cao của mình. Thẩm Tĩnh Thù đang trong thời kỳ dậy thì nên chẳng những thân hình cao lên mà bộ ngực cũng phát triển hơn, tuy rằng không đẫy đà no đủ như của Thượng Quan Yến nhưng bộ ngực dần lớn làm cho nàng cảm thấy hay bị đau nhức, không thoải mái, quần áo cũng càng ngày càng chật.
Doãn Thọ An mặt ửng hồng lên, hắn không giống Thẩm Tĩnh Thù ngây thơ trong chuyện nam nữ, nghĩ tới thân hình bán khỏa thân của nàng lần đó thì mặt lại đỏ bừng, xấu hổ vùi đầu ăn điểm tâm.
Di qua Thái Liên điện liền nghe từ nhà thủy tạ bên hồ truyền đến tiếng ca ngọt ngào « Giang Nam khả thái liên, liên diệp gì điền điền. Ngư diễn liên diệp gian, ngư diễn liên diệp đông…” thì ra là giáo phường đang luyện tập.
Trong lòng có quỷ nên vừa nghe đến ca khúc này Doãn Thọ An lại nhịn không được mà mặt đỏ tai hồng. Thẩm Tĩnh Thù tò mò đưa tay sờ trán hắn « Thọ Thọ, ngươi có phải vì phơi nắng mà choáng váng không, sao mặt lại đỏ như vậy ? »
Bàn tay nhỏ bé của nàng dính nước ao nên hơi lạnh, cứ ở trên mặt Doãn Thọ An sờ tới sờ lui làm cho Doãn Thọ An càng thêm luống cuống. Hắn vội vàn đứng dậy, đầy gương mặt gần trong gang tấc làm người ta nảy sinh ý nghĩ kỳ quái ra, hận không thể lập tức cắn một ngụm lên dung nhan mềm mại, nhỏ giọng ngập ngừng « ta, ta đi vào trước »
Một lát sau, Thẩm Tĩnh Thù cũng đi vào khoang thuyền, Doãn Thọ An liền giúp nàng chỉnh trang một chút. Đo vòng eo, đến chổ cánh tay và ngực thì bàn tay cầm thước của Doãn Thọ An hơi run run.
Thẩm Tĩnh Thù giơ hai tay lên, đợi hoài không thấy hắn có động tĩnh gì, không kiên nhẫn thúc giục « Thọ Thọ, ngươi sao không đo tiếp đi, nhanh chút, ta còn muốn nghịch nước nha ». Doãn Thọ An hít sâu một hơi, vòng tay qua nách nàng vòng ra sau lưng rồi lại đến trước ngực.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, gần đến mức chỉ cần cúi đầu có thể nhìn thấy cảnh xuân dạt dào lấp ló qua tầng lụa mỏng, bộ ngực thiếu nữ vun cao tràn đầy sức sống. Trên người Thẩm Tĩnh Thù tỏa ra mùi thản nhiên đặc trưng của thiếu nữ, quanh quẩn nơi chóp mũi của Doãn Thọ An, làm cho lòng hắn như bị lông chim quẹt nhẹ qua, ngứa ngáy không chịu nổi. Cái miệng nhỏ nhắn đỏ thẫm đang nói gì hắn cũng không nghe được, trong đầu chỉ là một mảnh hỗn độn, trong lòng như có tiếng thúc giục mau thân đi, nếm thử đi.
Thấy hắn bộ dáng xuất thần, nhìn chằm chằm cây thước trong tay đến ngẩn người, Thẩm Tĩnh Thù nhịn không được lại nũng nịu nói « Thọ Thọ, ngươi… »
Vừa mở miệng, Doãn Thọ An liền tiến tới, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng, thuận theo lời kêu gào của thân thể mà cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng. Vừa chạm vào đôi môi đỏ mọng mơ ước, Doãn Thọ An như người bị nắng hạ gặp mưa rào, lưu luyến không buông, hắn ôm chặt Thẩm Tĩnh Thù vào lòng, đầu lưỡi trúc trắc, không thuần thục trằn trọc trong miệng nàng, mặc cho Thẩm Tĩnh Thù bị dọa mà liều mạng phản kháng cũng không chịu buông tay.
Thẩm Tĩnh Thù tuy đã mười lăm tuổi nhưng đối với chuyện nam nữ tiếp xúc thân mật lại rất mơ hồ, trước kia xem qua mấy cuốn tiểu thuyết cũng chỉ đọc được mấy câu đại loại « nương tử thân yêu, chi bằng chúng ta nên sớm nghỉ ngơi, hôm sau thì trời đã sáng… ». Cho nên đối với sự nhiệt tình và thô bạo bất ngờ của Doãn Thọ An, nàng không biết làm gì cho phải. Phản ứng theo bản năng, đầu tiên là đẩy hắn ra nhưng Doãn Thọ An lại gắt gao nắm hai tay nàng quặt ra sau, làm nàng giãy không được, hô cứu cũng không xong. Cung nhân và nội thị thấy hai người thân thiết triền miên thì đã sớm thức thời mà rời đi, ngay cả quyền trợ giúp từ người thân cũng không được sử dụng.
Dây dưa mộ hồi, hai người cùng nhau ngã xuống thuyền đã lót thảm Ba Tư nên cũng không thấy đau. Mà cho dù có thì giờ Doãn Thọ An cũng không biết đến, chỉ một lòng ôm lấy Thẩm Tĩnh Thù thân thiết, hai chân rắn chắc khóa chặt nàng dưới thân, tay cũng sờ soàng lung tung trên người nàng.
“Thọ Thọ, buông, ta đau… » Thẩm Tĩnh Thù vừa run run lên tiếng liền bị Doãn Thọ An dùng miệng ngăn lại. Hắn chỉ thấy trong bụng có một cỗ hỏa khí chạy tán loạn, thân thể thiếu nữ ở dưới thân không ngừng giãy dụa,cọ xát càng làm cho hắn thêm khó chịu.
Váy bị kéo lên, áo bị tụt xuống lộ ra thân thể tuyết trắng mềm mại như ngọc, bên trên còn nhiễm một tầng đỏ ửng càng thêm mê người. Thiếu niên càng ra sức công thành chiếm đất, môi nóng ẩm ướt không ngừng công kích làm cho người ta càng thêm kích tình. Thẩm Tĩnh Thù trước giờ chưa trải qua tình cảnh này, cảm thấy kinh hoàng thất thố lại có chút cảm giác mặt đỏ tim đập khác thường dâng lên trong lòng làm nàng sợ tới mức phát ra tiếng khóc.
Nghe tiếng khóc của nàng, Doãn Thọ An cuối cùng cũng thanh tỉnh, vội vàng ngồi dậy, cẩn thận nâng Thẩm Tĩnh Thù dậy, chỉnh lại váy áo cho nàng vừa rồi bị hắn cậy mạnh mà trở nên xộc xệch, ngay cả cái yếm màu hồng nhạt cũng trở nên nhàu nhĩ.
Doãn Thọ An vừa ôm Thẩm Tĩnh Thù dậy vừa vỗ nhẹ vào lưng nàng, thấp giọng an ủi “ Thù Thù ,đừng khóc, ta sai rồi, ta nhận sai, ta không có cố ý”
“Hừ.” Thẩm Tĩnh Thù đẩy hắn ra, hít hít cái mũi, giận dữ phảbn ác « ngươi gạt người, ngươi là hoàng đế ah, ngươi chính là cố tình khi dễ ta, ta muốn nói cho hoàng hậu tỷ tỷ biết »
“Đừng đừng đừng.” Doãn Thọ An vội vàng năn nỉ “ Ta sai rồi, ta thực sự sai rồi” nói xong còn kéo tay áo Thẩm Tĩnh Thù ra vẻ hối lỗi.
Như chim sợ cành cong, Thẩm Tĩnh Thù liền lùi lại mấy bước, tay vừa vặn đung trúng cái bàn liền tùy tiện nắm lấy kéo nhỏ, run giọng uy hiếp “ Ngươi, ngươi đừng lại đây, nếu không, nếu không, ta liền, liền…”
Doãn Thọ An yên lặng nhìn chằm chằm cái kéo nhỏ không hề có chút uy hiếp nào trên tay nàng, ngượng ngùng lẩm bẩm « ta tuyệt đối sẽ không tiến lên, nếu không nhất định sẽ bị Thù Thù làm bị thương »
“Ngươi…” Thẩm Tĩnh Thù tức giận trừng mắt nhìn hắn, miệng chu lên, giậm chân ném kéo nhỏ đi, dựa vào khoang thuyền, nâng tay áo che mặt khóc.
Doãn Thọ An thật cẩn thận đi đến bên cạnh, kéo vai áo nàng lên, lại chột dạ chỉnh lại váy cho nàng, ăn nói khép nép « Thù Thù, đừng giận nữa, ta cam đoan sau này sẽ không khi dễ ngươi »
Thẩm Tĩnh Thù nghiêng đầu, hừ lạnh một tiếng, không để ý tới hắn. Lát sau lại nghe thanh âm mất mát của Doãn Thọ An vang lên « ngươi nếu không muốn để ý tới ta vậy ta đi ra ngoài trước, để Thương Nga vào giúp ngươi đi » nói xong liền cúi đầu chán nản chậm rãi đi ra ngoài.
Cửa khoang thuyền đóng lại, tiếng bước chân cũng xa dần, Thẩm Tĩnh Thù lúc này mới ngẩng đầu lên,khóe miệng giật giật địhn gọi hắn lại nhưng lại không biết sau này nên làtm hế nào, vì thế lại khép miệng, cúi đầu không lên tiếng
Haizzz, đây chính là phiền não khi trưởng thành ah.
Theo công tác thống kê, một nam một nữ mà dành dao với nhau thì tuyệt đối sẽ là nam bị nữ làm cho bị thương, mà hung khí có tính uy hiếp lại không phải là trường kiếm hay đại đao mà chính là dao gọt hoa quả hay kéo nhỏ không bắt mắt nhất.
============
Từ lúc Thẩm Tĩnh Thù “Khoan hồng độ lượng” tha thứ cho Thượng Quan Cẩn về sau, mấy người trẻ tuổi cũng dần thân thiết với nhau hơn, đua ngựa, đá cầu, chơi xúc xắc… lúc nào cũng có nhau. Thỉnh thoảng nhàn rỗi còn mở trận thi mã cầu với nhau. Mã cầu là môn thể thao thịnh hành trong tầng lớp quý tộc và quân đội ở Đại Doãn vương triều, hầu như thanh niên trẻ tuổi nào cũng thích. Hôm nay dưới sự cầm đầu của hoàng đế, mọi người lại kéo nhau đến sân bóng.
Doãn Thọ An, Thẩm Tĩnh Chi, Quýnh vương cùng các quan viên trẻ tuổi và thanh niên quý tộc làm thành một đội. Sở Trung Thiên, Thượng Quan Cẩn, Trần Sơ cùng những người khác làm thành một đội. Tô Giang Tả làm trọng tài. Thẩm Tĩnh Thù, Thượng Quan Yến, Ngọc Như Ý cùng Tiểu Huyền Tử, Thương Nga làm cổ động viên, dù đội nào ghi bàn, bọn họ cũng đều vỗ tay, tung hoa, hò reo vang dội.
Hai đội chia nhau đồng phục màu hồng và lục, đầu quấn khăn, chân mang ủng. Tiếng trống trợ uy vang khắp bốn phía, thiếu niên tài tuấn phi ngựa như bay, tư thế oai hùng làm cho Ngọc Như Ý nhìn thấy mà chảy nước miếng ướt mấy cái khăn tay, Thượng Quan Yến thì nóng lòng muốn được tham gia, cuối cùng còn lôi kéo Thẩm Tĩnh Thù thay trang phục, gia nhập vào hai đội.
Thấy hai cô gái xinh đẹp cũng tham gia, các thanh niên như được cổ vũ tinh thần, càng ra sức tranh đoạt thể hiện. Lúc thì Doãn Thọ An tiến lên, chốc chốc lại là Sở Trung Thiên giành được cầu. Thẩm Tĩnh Thù ở trong đội của Doãn Thọ An, vừa cướp được cầu, Doãn Thọ An và toàn đội ở phía sau bọc lót cho nàng, cản đối phương lại, còn nàng cầm chắc cầu trong tay, giục ngựa phóng nhanh về phía cầu môn đối phương.
Sắp tới cầu môn đối phương thì đột nhiên Thượng Quan Cẩn thoát được truy cản, vội đuổi theo, tay trái vươn ra, muốn cướp lấy cầu trên tay nàng. Thẩm Tĩnh Thù quýnh lên, vất vả lắm mới cướp được cầu, ai dám tranh nàng liền cắn chết ah. Vì thế nàng liền nghiêng đầu, hung hăng trừng mắt với Thượng Quan Cẩn, nhe ranh trợn mắt uy hiếp, vươn cầu trượng đánh thật mạnh vào hắn « A Cẩn, không được giành cầu của ta »
Thấy nàng bộ dáng tức giận, Thượng Quan Cẩn sửng sốt, không tự chủ mà lui cầu trượng lại. Thẩm Tĩnh Thù liền đổi giận làm vui, giục ngựa chạy nhanh về phía trước, còn quay đầu lại dặn dò « ngươi không được đuổi theo, ta muốn vào cầu »
“…” Thượng Quan Cẩn yên lặng không nói gì ghìm ngựa đứng yên một chỗ.
Thượng Quan Yến cũng vừa lúc đuổi tới, giơ cầu trượng hầm hầm đánh hắn một cái « A Cẩn, tiểu tử này, cư nhiên dám thả nàng đi, còn ngây ngốc làm gì, mau đuổi theo cho ta. Nếu bọn họ thắng thì ta sẽ không để yên cho ngươi »
Vì thế dưới sự cưỡng bức và dụ lợi của Thẩm Tĩnh Thù cùng sự nhẹ dạ mềm lòng của Thượng Quan Cẩn, Thẩm Tĩnh Thù đã thành công đưa cầu vào lưới, trở thành người chiến thắng. Nàng còn đắc ý dạt dào giơ cao lá hồng kỳ đại biểu cho sự chiến thắng, mà đội cổ động viên cũng hò reo chúc mừng không ngừng.
Doãn Thọ An mỉm cười nhìn nàng tươi cười sáng lạn, quay đầu lại liền thấy Thượng Quan Cẩn cũng đang chăm chú nhìn nàng, thần sắc hắn có chút thay đổi nhưng rất nhanh đã khôi phục, giục ngựa đi đến bên Thượng Quan Cẩn, vỗ vai hắn « A Cẩn, hôm nay Thù Thù chơi xấu nên mới thắng, lần khác chúng ta đấu lại, đừng để nàng đến quấy rối, haha. Đúng rồi, Tây Vực mới tiến cống mấy con hãn huyết bảo mã, lần trước ngươi đua ngựa thắng ta, cho ngươi một con coi như là phần thưởng »
Thượng Quan Cẩn vội vàng thu hồi ánh mắt, vội vàng hướng Doãn Thọ An hạ thấp người « đa tạ Hoàng thượng »
Trong Thái Dịch trì hoa sen nở rội, phấn hồng bạch tử, bích diệp đan xen, hương thơm lan tỏa khắp nơi, một con thuyền điêu khắc tinh xảo đang chậm rãi trôi theo dòng nước. Thẩm Tĩnh Thù mặc váy hồng quần lụa mỏng ngồi bên mép thuyền, thả hai chân xuống nghịch nước. Dưới ánh mặt trời chiếu rọi, hai bàn chân trắng nõn khéo léo của nàng trở nên trong suốt, móng chân sơn hồng, hòa lẫn với màu hoa trong hồ.
“Thọ Thọ, cũng là ngươi thông minh, biết tránh khỏi Thái phó, giống như hiện tại chỉ có hai chúng ta cùng vui chơi, nếu như bị Thái phó nhìn thấy thế nào cũng giáo huấn ta : Thục phi nương nương, phải giữ lễ nghĩa, mau mang hài vào. Hahaha » Thẩm Tĩnh Thù vừa nghịch nước vừa hướng Thương Nga vung tay « đem liên dung mật cao tới đây, ta muốn vừa ăn vừa ngắm cảnh, như vậy mới có hương vị »
Doãn Thọ An vội vàng đem điểm tâm đến, ngồi bên cạnh Thẩm Tĩnh Thù, ngắt lấy hai lá sen che lên đầu mình và nàng, cười hì hì nói « Thù Thù, chờ khi kênh đào sửa chữa xong, chúng ta cùng nhau Nam tuần nha, nghe nói phong cảnh Giang Nam rất đẹp, so với Thái Dịch trì còn đẹp hơn »
“Tốt.” Thẩm Tĩnh Thù bỏ một viên mứt sen vào miệng « Thọ Thọ, lát nữa ngươi chỉnh lại quần áo giúp ta nha, mấy kiện quần áo lần trước đã sớm chật rồi, mặc rất khó chịu ». Nàng không hề kiêng kị mà chỉ vào bộ ngực hơi nhô cao của mình. Thẩm Tĩnh Thù đang trong thời kỳ dậy thì nên chẳng những thân hình cao lên mà bộ ngực cũng phát triển hơn, tuy rằng không đẫy đà no đủ như của Thượng Quan Yến nhưng bộ ngực dần lớn làm cho nàng cảm thấy hay bị đau nhức, không thoải mái, quần áo cũng càng ngày càng chật.
Doãn Thọ An mặt ửng hồng lên, hắn không giống Thẩm Tĩnh Thù ngây thơ trong chuyện nam nữ, nghĩ tới thân hình bán khỏa thân của nàng lần đó thì mặt lại đỏ bừng, xấu hổ vùi đầu ăn điểm tâm.
Di qua Thái Liên điện liền nghe từ nhà thủy tạ bên hồ truyền đến tiếng ca ngọt ngào « Giang Nam khả thái liên, liên diệp gì điền điền. Ngư diễn liên diệp gian, ngư diễn liên diệp đông…” thì ra là giáo phường đang luyện tập.
Trong lòng có quỷ nên vừa nghe đến ca khúc này Doãn Thọ An lại nhịn không được mà mặt đỏ tai hồng. Thẩm Tĩnh Thù tò mò đưa tay sờ trán hắn « Thọ Thọ, ngươi có phải vì phơi nắng mà choáng váng không, sao mặt lại đỏ như vậy ? »
Bàn tay nhỏ bé của nàng dính nước ao nên hơi lạnh, cứ ở trên mặt Doãn Thọ An sờ tới sờ lui làm cho Doãn Thọ An càng thêm luống cuống. Hắn vội vàn đứng dậy, đầy gương mặt gần trong gang tấc làm người ta nảy sinh ý nghĩ kỳ quái ra, hận không thể lập tức cắn một ngụm lên dung nhan mềm mại, nhỏ giọng ngập ngừng « ta, ta đi vào trước »
Một lát sau, Thẩm Tĩnh Thù cũng đi vào khoang thuyền, Doãn Thọ An liền giúp nàng chỉnh trang một chút. Đo vòng eo, đến chổ cánh tay và ngực thì bàn tay cầm thước của Doãn Thọ An hơi run run.
Thẩm Tĩnh Thù giơ hai tay lên, đợi hoài không thấy hắn có động tĩnh gì, không kiên nhẫn thúc giục « Thọ Thọ, ngươi sao không đo tiếp đi, nhanh chút, ta còn muốn nghịch nước nha ». Doãn Thọ An hít sâu một hơi, vòng tay qua nách nàng vòng ra sau lưng rồi lại đến trước ngực.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, gần đến mức chỉ cần cúi đầu có thể nhìn thấy cảnh xuân dạt dào lấp ló qua tầng lụa mỏng, bộ ngực thiếu nữ vun cao tràn đầy sức sống. Trên người Thẩm Tĩnh Thù tỏa ra mùi thản nhiên đặc trưng của thiếu nữ, quanh quẩn nơi chóp mũi của Doãn Thọ An, làm cho lòng hắn như bị lông chim quẹt nhẹ qua, ngứa ngáy không chịu nổi. Cái miệng nhỏ nhắn đỏ thẫm đang nói gì hắn cũng không nghe được, trong đầu chỉ là một mảnh hỗn độn, trong lòng như có tiếng thúc giục mau thân đi, nếm thử đi.
Thấy hắn bộ dáng xuất thần, nhìn chằm chằm cây thước trong tay đến ngẩn người, Thẩm Tĩnh Thù nhịn không được lại nũng nịu nói « Thọ Thọ, ngươi… »
Vừa mở miệng, Doãn Thọ An liền tiến tới, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng, thuận theo lời kêu gào của thân thể mà cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng. Vừa chạm vào đôi môi đỏ mọng mơ ước, Doãn Thọ An như người bị nắng hạ gặp mưa rào, lưu luyến không buông, hắn ôm chặt Thẩm Tĩnh Thù vào lòng, đầu lưỡi trúc trắc, không thuần thục trằn trọc trong miệng nàng, mặc cho Thẩm Tĩnh Thù bị dọa mà liều mạng phản kháng cũng không chịu buông tay.
Thẩm Tĩnh Thù tuy đã mười lăm tuổi nhưng đối với chuyện nam nữ tiếp xúc thân mật lại rất mơ hồ, trước kia xem qua mấy cuốn tiểu thuyết cũng chỉ đọc được mấy câu đại loại « nương tử thân yêu, chi bằng chúng ta nên sớm nghỉ ngơi, hôm sau thì trời đã sáng… ». Cho nên đối với sự nhiệt tình và thô bạo bất ngờ của Doãn Thọ An, nàng không biết làm gì cho phải. Phản ứng theo bản năng, đầu tiên là đẩy hắn ra nhưng Doãn Thọ An lại gắt gao nắm hai tay nàng quặt ra sau, làm nàng giãy không được, hô cứu cũng không xong. Cung nhân và nội thị thấy hai người thân thiết triền miên thì đã sớm thức thời mà rời đi, ngay cả quyền trợ giúp từ người thân cũng không được sử dụng.
Dây dưa mộ hồi, hai người cùng nhau ngã xuống thuyền đã lót thảm Ba Tư nên cũng không thấy đau. Mà cho dù có thì giờ Doãn Thọ An cũng không biết đến, chỉ một lòng ôm lấy Thẩm Tĩnh Thù thân thiết, hai chân rắn chắc khóa chặt nàng dưới thân, tay cũng sờ soàng lung tung trên người nàng.
“Thọ Thọ, buông, ta đau… » Thẩm Tĩnh Thù vừa run run lên tiếng liền bị Doãn Thọ An dùng miệng ngăn lại. Hắn chỉ thấy trong bụng có một cỗ hỏa khí chạy tán loạn, thân thể thiếu nữ ở dưới thân không ngừng giãy dụa,cọ xát càng làm cho hắn thêm khó chịu.
Váy bị kéo lên, áo bị tụt xuống lộ ra thân thể tuyết trắng mềm mại như ngọc, bên trên còn nhiễm một tầng đỏ ửng càng thêm mê người. Thiếu niên càng ra sức công thành chiếm đất, môi nóng ẩm ướt không ngừng công kích làm cho người ta càng thêm kích tình. Thẩm Tĩnh Thù trước giờ chưa trải qua tình cảnh này, cảm thấy kinh hoàng thất thố lại có chút cảm giác mặt đỏ tim đập khác thường dâng lên trong lòng làm nàng sợ tới mức phát ra tiếng khóc.
Nghe tiếng khóc của nàng, Doãn Thọ An cuối cùng cũng thanh tỉnh, vội vàng ngồi dậy, cẩn thận nâng Thẩm Tĩnh Thù dậy, chỉnh lại váy áo cho nàng vừa rồi bị hắn cậy mạnh mà trở nên xộc xệch, ngay cả cái yếm màu hồng nhạt cũng trở nên nhàu nhĩ.
Doãn Thọ An vừa ôm Thẩm Tĩnh Thù dậy vừa vỗ nhẹ vào lưng nàng, thấp giọng an ủi “ Thù Thù ,đừng khóc, ta sai rồi, ta nhận sai, ta không có cố ý”
“Hừ.” Thẩm Tĩnh Thù đẩy hắn ra, hít hít cái mũi, giận dữ phảbn ác « ngươi gạt người, ngươi là hoàng đế ah, ngươi chính là cố tình khi dễ ta, ta muốn nói cho hoàng hậu tỷ tỷ biết »
“Đừng đừng đừng.” Doãn Thọ An vội vàng năn nỉ “ Ta sai rồi, ta thực sự sai rồi” nói xong còn kéo tay áo Thẩm Tĩnh Thù ra vẻ hối lỗi.
Như chim sợ cành cong, Thẩm Tĩnh Thù liền lùi lại mấy bước, tay vừa vặn đung trúng cái bàn liền tùy tiện nắm lấy kéo nhỏ, run giọng uy hiếp “ Ngươi, ngươi đừng lại đây, nếu không, nếu không, ta liền, liền…”
Doãn Thọ An yên lặng nhìn chằm chằm cái kéo nhỏ không hề có chút uy hiếp nào trên tay nàng, ngượng ngùng lẩm bẩm « ta tuyệt đối sẽ không tiến lên, nếu không nhất định sẽ bị Thù Thù làm bị thương »
“Ngươi…” Thẩm Tĩnh Thù tức giận trừng mắt nhìn hắn, miệng chu lên, giậm chân ném kéo nhỏ đi, dựa vào khoang thuyền, nâng tay áo che mặt khóc.
Doãn Thọ An thật cẩn thận đi đến bên cạnh, kéo vai áo nàng lên, lại chột dạ chỉnh lại váy cho nàng, ăn nói khép nép « Thù Thù, đừng giận nữa, ta cam đoan sau này sẽ không khi dễ ngươi »
Thẩm Tĩnh Thù nghiêng đầu, hừ lạnh một tiếng, không để ý tới hắn. Lát sau lại nghe thanh âm mất mát của Doãn Thọ An vang lên « ngươi nếu không muốn để ý tới ta vậy ta đi ra ngoài trước, để Thương Nga vào giúp ngươi đi » nói xong liền cúi đầu chán nản chậm rãi đi ra ngoài.
Cửa khoang thuyền đóng lại, tiếng bước chân cũng xa dần, Thẩm Tĩnh Thù lúc này mới ngẩng đầu lên,khóe miệng giật giật địhn gọi hắn lại nhưng lại không biết sau này nên làtm hế nào, vì thế lại khép miệng, cúi đầu không lên tiếng
Haizzz, đây chính là phiền não khi trưởng thành ah.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Theo công tác thống kê, một nam một nữ mà dành dao với nhau thì tuyệt đối sẽ là nam bị nữ làm cho bị thương, mà hung khí có tính uy hiếp lại không phải là trường kiếm hay đại đao mà chính là dao gọt hoa quả hay kéo nhỏ không bắt mắt nhất.
============
Từ lúc Thẩm Tĩnh Thù “Khoan hồng độ lượng” tha thứ cho Thượng Quan Cẩn về sau, mấy người trẻ tuổi cũng dần thân thiết với nhau hơn, đua ngựa, đá cầu, chơi xúc xắc… lúc nào cũng có nhau. Thỉnh thoảng nhàn rỗi còn mở trận thi mã cầu với nhau. Mã cầu là môn thể thao thịnh hành trong tầng lớp quý tộc và quân đội ở Đại Doãn vương triều, hầu như thanh niên trẻ tuổi nào cũng thích. Hôm nay dưới sự cầm đầu của hoàng đế, mọi người lại kéo nhau đến sân bóng.
Doãn Thọ An, Thẩm Tĩnh Chi, Quýnh vương cùng các quan viên trẻ tuổi và thanh niên quý tộc làm thành một đội. Sở Trung Thiên, Thượng Quan Cẩn, Trần Sơ cùng những người khác làm thành một đội. Tô Giang Tả làm trọng tài. Thẩm Tĩnh Thù, Thượng Quan Yến, Ngọc Như Ý cùng Tiểu Huyền Tử, Thương Nga làm cổ động viên, dù đội nào ghi bàn, bọn họ cũng đều vỗ tay, tung hoa, hò reo vang dội.
Hai đội chia nhau đồng phục màu hồng và lục, đầu quấn khăn, chân mang ủng. Tiếng trống trợ uy vang khắp bốn phía, thiếu niên tài tuấn phi ngựa như bay, tư thế oai hùng làm cho Ngọc Như Ý nhìn thấy mà chảy nước miếng ướt mấy cái khăn tay, Thượng Quan Yến thì nóng lòng muốn được tham gia, cuối cùng còn lôi kéo Thẩm Tĩnh Thù thay trang phục, gia nhập vào hai đội.
Thấy hai cô gái xinh đẹp cũng tham gia, các thanh niên như được cổ vũ tinh thần, càng ra sức tranh đoạt thể hiện. Lúc thì Doãn Thọ An tiến lên, chốc chốc lại là Sở Trung Thiên giành được cầu. Thẩm Tĩnh Thù ở trong đội của Doãn Thọ An, vừa cướp được cầu, Doãn Thọ An và toàn đội ở phía sau bọc lót cho nàng, cản đối phương lại, còn nàng cầm chắc cầu trong tay, giục ngựa phóng nhanh về phía cầu môn đối phương.
Sắp tới cầu môn đối phương thì đột nhiên Thượng Quan Cẩn thoát được truy cản, vội đuổi theo, tay trái vươn ra, muốn cướp lấy cầu trên tay nàng. Thẩm Tĩnh Thù quýnh lên, vất vả lắm mới cướp được cầu, ai dám tranh nàng liền cắn chết ah. Vì thế nàng liền nghiêng đầu, hung hăng trừng mắt với Thượng Quan Cẩn, nhe ranh trợn mắt uy hiếp, vươn cầu trượng đánh thật mạnh vào hắn « A Cẩn, không được giành cầu của ta »
Thấy nàng bộ dáng tức giận, Thượng Quan Cẩn sửng sốt, không tự chủ mà lui cầu trượng lại. Thẩm Tĩnh Thù liền đổi giận làm vui, giục ngựa chạy nhanh về phía trước, còn quay đầu lại dặn dò « ngươi không được đuổi theo, ta muốn vào cầu »
“…” Thượng Quan Cẩn yên lặng không nói gì ghìm ngựa đứng yên một chỗ.
Thượng Quan Yến cũng vừa lúc đuổi tới, giơ cầu trượng hầm hầm đánh hắn một cái « A Cẩn, tiểu tử này, cư nhiên dám thả nàng đi, còn ngây ngốc làm gì, mau đuổi theo cho ta. Nếu bọn họ thắng thì ta sẽ không để yên cho ngươi »
Vì thế dưới sự cưỡng bức và dụ lợi của Thẩm Tĩnh Thù cùng sự nhẹ dạ mềm lòng của Thượng Quan Cẩn, Thẩm Tĩnh Thù đã thành công đưa cầu vào lưới, trở thành người chiến thắng. Nàng còn đắc ý dạt dào giơ cao lá hồng kỳ đại biểu cho sự chiến thắng, mà đội cổ động viên cũng hò reo chúc mừng không ngừng.
Doãn Thọ An mỉm cười nhìn nàng tươi cười sáng lạn, quay đầu lại liền thấy Thượng Quan Cẩn cũng đang chăm chú nhìn nàng, thần sắc hắn có chút thay đổi nhưng rất nhanh đã khôi phục, giục ngựa đi đến bên Thượng Quan Cẩn, vỗ vai hắn « A Cẩn, hôm nay Thù Thù chơi xấu nên mới thắng, lần khác chúng ta đấu lại, đừng để nàng đến quấy rối, haha. Đúng rồi, Tây Vực mới tiến cống mấy con hãn huyết bảo mã, lần trước ngươi đua ngựa thắng ta, cho ngươi một con coi như là phần thưởng »
Thượng Quan Cẩn vội vàng thu hồi ánh mắt, vội vàng hướng Doãn Thọ An hạ thấp người « đa tạ Hoàng thượng »
********************************
Trong Thái Dịch trì hoa sen nở rội, phấn hồng bạch tử, bích diệp đan xen, hương thơm lan tỏa khắp nơi, một con thuyền điêu khắc tinh xảo đang chậm rãi trôi theo dòng nước. Thẩm Tĩnh Thù mặc váy hồng quần lụa mỏng ngồi bên mép thuyền, thả hai chân xuống nghịch nước. Dưới ánh mặt trời chiếu rọi, hai bàn chân trắng nõn khéo léo của nàng trở nên trong suốt, móng chân sơn hồng, hòa lẫn với màu hoa trong hồ.
“Thọ Thọ, cũng là ngươi thông minh, biết tránh khỏi Thái phó, giống như hiện tại chỉ có hai chúng ta cùng vui chơi, nếu như bị Thái phó nhìn thấy thế nào cũng giáo huấn ta : Thục phi nương nương, phải giữ lễ nghĩa, mau mang hài vào. Hahaha » Thẩm Tĩnh Thù vừa nghịch nước vừa hướng Thương Nga vung tay « đem liên dung mật cao tới đây, ta muốn vừa ăn vừa ngắm cảnh, như vậy mới có hương vị »
Doãn Thọ An vội vàng đem điểm tâm đến, ngồi bên cạnh Thẩm Tĩnh Thù, ngắt lấy hai lá sen che lên đầu mình và nàng, cười hì hì nói « Thù Thù, chờ khi kênh đào sửa chữa xong, chúng ta cùng nhau Nam tuần nha, nghe nói phong cảnh Giang Nam rất đẹp, so với Thái Dịch trì còn đẹp hơn »
“Tốt.” Thẩm Tĩnh Thù bỏ một viên mứt sen vào miệng « Thọ Thọ, lát nữa ngươi chỉnh lại quần áo giúp ta nha, mấy kiện quần áo lần trước đã sớm chật rồi, mặc rất khó chịu ». Nàng không hề kiêng kị mà chỉ vào bộ ngực hơi nhô cao của mình. Thẩm Tĩnh Thù đang trong thời kỳ dậy thì nên chẳng những thân hình cao lên mà bộ ngực cũng phát triển hơn, tuy rằng không đẫy đà no đủ như của Thượng Quan Yến nhưng bộ ngực dần lớn làm cho nàng cảm thấy hay bị đau nhức, không thoải mái, quần áo cũng càng ngày càng chật.
Doãn Thọ An mặt ửng hồng lên, hắn không giống Thẩm Tĩnh Thù ngây thơ trong chuyện nam nữ, nghĩ tới thân hình bán khỏa thân của nàng lần đó thì mặt lại đỏ bừng, xấu hổ vùi đầu ăn điểm tâm.
Di qua Thái Liên điện liền nghe từ nhà thủy tạ bên hồ truyền đến tiếng ca ngọt ngào « Giang Nam khả thái liên, liên diệp gì điền điền. Ngư diễn liên diệp gian, ngư diễn liên diệp đông…” thì ra là giáo phường đang luyện tập.
Trong lòng có quỷ nên vừa nghe đến ca khúc này Doãn Thọ An lại nhịn không được mà mặt đỏ tai hồng. Thẩm Tĩnh Thù tò mò đưa tay sờ trán hắn « Thọ Thọ, ngươi có phải vì phơi nắng mà choáng váng không, sao mặt lại đỏ như vậy ? »
Bàn tay nhỏ bé của nàng dính nước ao nên hơi lạnh, cứ ở trên mặt Doãn Thọ An sờ tới sờ lui làm cho Doãn Thọ An càng thêm luống cuống. Hắn vội vàn đứng dậy, đầy gương mặt gần trong gang tấc làm người ta nảy sinh ý nghĩ kỳ quái ra, hận không thể lập tức cắn một ngụm lên dung nhan mềm mại, nhỏ giọng ngập ngừng « ta, ta đi vào trước »
Một lát sau, Thẩm Tĩnh Thù cũng đi vào khoang thuyền, Doãn Thọ An liền giúp nàng chỉnh trang một chút. Đo vòng eo, đến chổ cánh tay và ngực thì bàn tay cầm thước của Doãn Thọ An hơi run run.
Thẩm Tĩnh Thù giơ hai tay lên, đợi hoài không thấy hắn có động tĩnh gì, không kiên nhẫn thúc giục « Thọ Thọ, ngươi sao không đo tiếp đi, nhanh chút, ta còn muốn nghịch nước nha ». Doãn Thọ An hít sâu một hơi, vòng tay qua nách nàng vòng ra sau lưng rồi lại đến trước ngực.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, gần đến mức chỉ cần cúi đầu có thể nhìn thấy cảnh xuân dạt dào lấp ló qua tầng lụa mỏng, bộ ngực thiếu nữ vun cao tràn đầy sức sống. Trên người Thẩm Tĩnh Thù tỏa ra mùi thản nhiên đặc trưng của thiếu nữ, quanh quẩn nơi chóp mũi của Doãn Thọ An, làm cho lòng hắn như bị lông chim quẹt nhẹ qua, ngứa ngáy không chịu nổi. Cái miệng nhỏ nhắn đỏ thẫm đang nói gì hắn cũng không nghe được, trong đầu chỉ là một mảnh hỗn độn, trong lòng như có tiếng thúc giục mau thân đi, nếm thử đi.
Thấy hắn bộ dáng xuất thần, nhìn chằm chằm cây thước trong tay đến ngẩn người, Thẩm Tĩnh Thù nhịn không được lại nũng nịu nói « Thọ Thọ, ngươi… »
Vừa mở miệng, Doãn Thọ An liền tiến tới, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng, thuận theo lời kêu gào của thân thể mà cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng. Vừa chạm vào đôi môi đỏ mọng mơ ước, Doãn Thọ An như người bị nắng hạ gặp mưa rào, lưu luyến không buông, hắn ôm chặt Thẩm Tĩnh Thù vào lòng, đầu lưỡi trúc trắc, không thuần thục trằn trọc trong miệng nàng, mặc cho Thẩm Tĩnh Thù bị dọa mà liều mạng phản kháng cũng không chịu buông tay.
Thẩm Tĩnh Thù tuy đã mười lăm tuổi nhưng đối với chuyện nam nữ tiếp xúc thân mật lại rất mơ hồ, trước kia xem qua mấy cuốn tiểu thuyết cũng chỉ đọc được mấy câu đại loại « nương tử thân yêu, chi bằng chúng ta nên sớm nghỉ ngơi, hôm sau thì trời đã sáng… ». Cho nên đối với sự nhiệt tình và thô bạo bất ngờ của Doãn Thọ An, nàng không biết làm gì cho phải. Phản ứng theo bản năng, đầu tiên là đẩy hắn ra nhưng Doãn Thọ An lại gắt gao nắm hai tay nàng quặt ra sau, làm nàng giãy không được, hô cứu cũng không xong. Cung nhân và nội thị thấy hai người thân thiết triền miên thì đã sớm thức thời mà rời đi, ngay cả quyền trợ giúp từ người thân cũng không được sử dụng.
Dây dưa mộ hồi, hai người cùng nhau ngã xuống thuyền đã lót thảm Ba Tư nên cũng không thấy đau. Mà cho dù có thì giờ Doãn Thọ An cũng không biết đến, chỉ một lòng ôm lấy Thẩm Tĩnh Thù thân thiết, hai chân rắn chắc khóa chặt nàng dưới thân, tay cũng sờ soàng lung tung trên người nàng.
“Thọ Thọ, buông, ta đau… » Thẩm Tĩnh Thù vừa run run lên tiếng liền bị Doãn Thọ An dùng miệng ngăn lại. Hắn chỉ thấy trong bụng có một cỗ hỏa khí chạy tán loạn, thân thể thiếu nữ ở dưới thân không ngừng giãy dụa,cọ xát càng làm cho hắn thêm khó chịu.
Váy bị kéo lên, áo bị tụt xuống lộ ra thân thể tuyết trắng mềm mại như ngọc, bên trên còn nhiễm một tầng đỏ ửng càng thêm mê người. Thiếu niên càng ra sức công thành chiếm đất, môi nóng ẩm ướt không ngừng công kích làm cho người ta càng thêm kích tình. Thẩm Tĩnh Thù trước giờ chưa trải qua tình cảnh này, cảm thấy kinh hoàng thất thố lại có chút cảm giác mặt đỏ tim đập khác thường dâng lên trong lòng làm nàng sợ tới mức phát ra tiếng khóc.
Nghe tiếng khóc của nàng, Doãn Thọ An cuối cùng cũng thanh tỉnh, vội vàng ngồi dậy, cẩn thận nâng Thẩm Tĩnh Thù dậy, chỉnh lại váy áo cho nàng vừa rồi bị hắn cậy mạnh mà trở nên xộc xệch, ngay cả cái yếm màu hồng nhạt cũng trở nên nhàu nhĩ.
Doãn Thọ An vừa ôm Thẩm Tĩnh Thù dậy vừa vỗ nhẹ vào lưng nàng, thấp giọng an ủi “ Thù Thù ,đừng khóc, ta sai rồi, ta nhận sai, ta không có cố ý”
“Hừ.” Thẩm Tĩnh Thù đẩy hắn ra, hít hít cái mũi, giận dữ phảbn ác « ngươi gạt người, ngươi là hoàng đế ah, ngươi chính là cố tình khi dễ ta, ta muốn nói cho hoàng hậu tỷ tỷ biết »
“Đừng đừng đừng.” Doãn Thọ An vội vàng năn nỉ “ Ta sai rồi, ta thực sự sai rồi” nói xong còn kéo tay áo Thẩm Tĩnh Thù ra vẻ hối lỗi.
Như chim sợ cành cong, Thẩm Tĩnh Thù liền lùi lại mấy bước, tay vừa vặn đung trúng cái bàn liền tùy tiện nắm lấy kéo nhỏ, run giọng uy hiếp “ Ngươi, ngươi đừng lại đây, nếu không, nếu không, ta liền, liền…”
Doãn Thọ An yên lặng nhìn chằm chằm cái kéo nhỏ không hề có chút uy hiếp nào trên tay nàng, ngượng ngùng lẩm bẩm « ta tuyệt đối sẽ không tiến lên, nếu không nhất định sẽ bị Thù Thù làm bị thương »
“Ngươi…” Thẩm Tĩnh Thù tức giận trừng mắt nhìn hắn, miệng chu lên, giậm chân ném kéo nhỏ đi, dựa vào khoang thuyền, nâng tay áo che mặt khóc.
Doãn Thọ An thật cẩn thận đi đến bên cạnh, kéo vai áo nàng lên, lại chột dạ chỉnh lại váy cho nàng, ăn nói khép nép « Thù Thù, đừng giận nữa, ta cam đoan sau này sẽ không khi dễ ngươi »
Thẩm Tĩnh Thù nghiêng đầu, hừ lạnh một tiếng, không để ý tới hắn. Lát sau lại nghe thanh âm mất mát của Doãn Thọ An vang lên « ngươi nếu không muốn để ý tới ta vậy ta đi ra ngoài trước, để Thương Nga vào giúp ngươi đi » nói xong liền cúi đầu chán nản chậm rãi đi ra ngoài.
Cửa khoang thuyền đóng lại, tiếng bước chân cũng xa dần, Thẩm Tĩnh Thù lúc này mới ngẩng đầu lên,khóe miệng giật giật địhn gọi hắn lại nhưng lại không biết sau này nên làtm hế nào, vì thế lại khép miệng, cúi đầu không lên tiếng
Haizzz, đây chính là phiền não khi trưởng thành ah.