Lô Uyển Chi vừa đứng dậy tiễn chân Vương thị xong, nhìn thấy sắc trời đã khuya thì xoay đầu ngồi xuống trước gương đem búi tóc được buột chặt trên đầu nới lỏng, chuẩn bị chải đầu sơ một lượt rồi đợi muội muội Lô Hà Hoa trở lại ngủ.
Ngay khi đang ngồi đối diện gương chải xuống những lọn tóc đen nhánh, Lô Uyển Chi chợt nghe cánh cửa được nhẹ nhàng mở ra. Ban đầu cứ ngỡ đó là Lô Hà Hoa vừa trong phòng đệ đệ nhìn thấy khách ra về nên mới vội vàng chạy qua đây hỏi tình huống, vì thế nàng không quay đầu, vẫn tiếp tục chậm rãi chải tóc.
Lô Uyển Chi có một mái tóc dài đen như lụa, lúc này chúng được xõa rộng phía sau hai vai, giống như dòng thác nước đang rũ xuống tận chiếc eo thon mảnh mai, hình ảnh này có một loại cảm giác xinh đẹp không nói nên lời.
Tô Việt vừa đẩy cửa vào đập vào mắt là hình ảnh như thế, trong nháy mắt hắn ngây ngẩn cả người, hầu kết của hắn chuyển động lên xuống, lại không phát ra một chữ.
Một lúc lâu sau vẫn không nghe thấy tiếng động gì từ sau lưng, đặc biệt là không phải phản ứng gào to của muội muội nên có, Lô Uyển Chi buồn bực quay đầu nhìn xem, vì thế dáng vẻ ngây ngốc của Tô Việt xuất hiện ngay tầm mắt.
Nàng chỉ mới gặp qua Tô Việt một lần, hơn nữa là dưới đêm trăng mờ ảo, lần đó hoàn toàn không nhìn rõ Tô Việt, bởi vì luôn có một ý nghĩ được định hình trong đầu nàng, chính là nam nữ thụ thụ bất thân.
Mà lần này dưới ánh sáng ngọn đèn dầu trong phòng, diện mạo của Tô Việt ngược lại có thể nhìn được rõ ràng, mày kiếm mắt phượng, da trắng môi mỏng.
Mà Tô Việt tuy rằng từ lâu đã từng nhiều lần len lén nhìn trộm Lô Uyển Chi qua đầu vách tường, thế nhưng lúc này nhìn nàng với khoảng cách gần vẫn có phần rung động, hắn bỗng nhiên cảm thấy có thể vì một người con gái ngượng ngùng e thẹn trước mắt thế này, khiến hắn làm gì cũng đáng.
"Ta. . . ta đến lấy khăn tay của nương ta, bà ấy nói vừa rồi bị rơi ở nơi này", Tô Việt ấp úng nói, sau khi nói xong nhịn không được thật muốn tự vả vào miệng, không ngờ hắn khẩn trương đến mức lóa cả mắt bản thân hắn vừa rồi còn tự bịa ra một lý do đáng khinh đó, lại còn trước mặt Lô Uyển Chi nữa chứ.
Lần này không bị bao phủ bởi bóng đêm, Lô Uyển Chi cũng rất căng thẳng, nàng do dự dứng lên, giơ tay lên đáp, "À. . . ách. . . để ta tìm xem".
Sau khi nói xong, nàng liền quay đầu đi đến giường đất chỗ Vương thị từng ngồi, mới phát hiện trong tay mình vẫn đang nắm chặt chiếc lược, nàng vội vàng xoay người đặt chiếc lược trở lại bàn.
Nhìn Lô Uyển Chi luống cuống tay chân, Tô Việt ngược lại dưới vẻ bình tĩnh nhưng trái tim bên trong lồng ngực nảy lên thình thịch.
"Uyển Chi, nàng trước hết đừng tìm, ta có mấy câu muốn nói với nàng", Tô Việt gọi lại Lô Uyển Chi đang bước chân lộn xộn, duỗi hai tay ra phía sau đóng cửa lại rồi đến trước mặt nàng.
Lô Uyển Chi sau khi nghe hắn nói xong chỉ nhẹ nhàng nói một chữ 'Được' sau đó cúi đầu vặn vẹo ngón tay.
Cười một tiếng, Tô Việt nói, "Lần trước lúc trách mắng ta nàng ngược lại có tài ăn nói, tại sao lúc này không nói?"
Lô Uyển Chi nhớ tới hình ảnh chính nàng lần trước trách cứ Tô Việt, gò má hơi ửng hồng ban đầu lại càng đỏ rực. Chỉ là lúc này nàng vẫn không thể trả lời được, lại càng không cam lòng bị Tô Việt cười nhạo như thế, nhịn không được ngẩng đầu hờn dỗi liếc hắn một cái, sau đó ngay lập tức đầu càng cúi thấp trước ngực.
Lần này Tô Việt càng cười rạng rỡ hơn nữa, nếu không phải đang lo ngại bốn vị trưởng bối đang còn trong sân, giờ phút này Tô Việt hắn tuyệt đối đã muốn cất tiếng cười to. Bởi vậy lúc này chỉ có thể cười nhẹ.
Tiếng cười của hắn càng khiến Lô Uyển Chi tức giận hơn, nàng ngẩng đầu nhỏ giọng rống giận, "Hôm nay ngươi đến đây chỉ để cười nhạo ta hay sao?"
Nhìn thấy Lô Uyển Chi có vẻ thẹn quá hóa giận, Tô Việt vội vàng nhịn cười yên lặng, hắn cũng không dám thật sự chọc giận người trước mắt, bằng không khi hắn vừa rời khỏi đây Lô Uyển Chi sẽ đổi ý ngay, tới lúc đó đến lượt hắn khóc.
"Không dám nữa! Uyển Chi, ta không phải cười chê nàng, là ta thực lòng vui vẻ, chắc có lẽ nàng đã biết, việc hôn sự của chúng ta đã được xác định. Chuyện này ta đã đợi suốt năm năm rồi. . .", Tô Việt nói đến đây, chợt nghe giọng nói của nương hắn vọng vào, "A Việt, tìm thấy chưa? Nhanh lên, trời không còn sớm nữa!"
Tô Việt vội vàng cao giọng trả lời, "Tìm thấy rồi, nương! Lập tức tới ngay", nói xong hắn quay đầu rời khỏi.
"Ơ. . . ơ. . .! Không phải là ngươi muốn tìm khăn tay sao?", Lô Uyển Chi gọi hắn lại, hai gò má ửng đỏ lộ vẻ nghi ngờ.
"Nha đầu ngốc, nương ta trước giờ chưa từng có khăn tay, ta đi đây! Nàng ở nhà yên tâm chờ kiệu tám người nâng của ta đến đón nha!", Tô Việt nói xong xoay người mở cửa, trong nháy mắt trước khi đóng cửa bị đóng lại, hắn đột nhiên quay đầu, nghiêm túc nhìn Lô Uyển Chi nói, "Uyển Chi! Ta sẽ đối xử tốt với nàng cả đời!"
Lần này Tô Việt nói xong đi thẳng không quay đầu lại, để lại Lô Uyển Chi ngu ngơ, nghĩ đến những lời hắn vừa nói tim đập càng nhanh hơn, mặt càng nóng dữ dội.
Bộ dáng của nàng bị Lô Hà Hoa cười chê một lúc lâu, sau đó bị cha nương gọi riêng nàng ra ngoài dạy bảo.
Trương thị nhìn thấy hai gò má đỏ ửng của Lô Uyển Chi, trong lòng thở dài, thật là 'Con gái lớn khó giữ'.
Lô Dũng nói để ông ra ngoài xem Lô Văn Hiên đã ngủ chưa, để lại không gian cho hai mẹ con nói chuyện riêng.
"Uyển Chi, hôm nay Tô Việt và nương của hắn con đã gặp qua, tuy rằng trước đó con đã đồng ý nhưng hôm nay cha con nói muốn tặng nhiều của hồi môn hơn một chút nhưng Tô gia không đồng ý, mà Tô gia cũng không phải là phú hộ gì, không biết tại sao miếng thịt béo được đưa đến miệng mà còn không chịu ăn?", Trương thị oán giận nói.
Nhưng ngay lập tức bà mới nhớ những lời này không nên nói ra trước mặt Lô Uyển Chi, bà vội vàng im lặng, giọng điệu chậm rãi trở lại như trước, "Cho nên sau này khi con được gả vào Tô gia rồi cuộc sống hẳn là không được tốt lắm, sẽ không thư thái như nhà chúng ta, nếu bây giờ con không đồng ý, chúng ta còn có cơ hội cự tuyệt mối hôn sự này. Cùng lắm thì cha nương sẽ con nuôi con cả đời!"
Không biết tại sao khi nghe xong lời của Trương thị, Lô Uyển Chi đột nhiên nghĩ đến câu nói trước khi Tô Việt rời khỏi, 'Ta sẽ đối xử tốt với nàng cả đời!' cùng với ánh mắt kiên định đó.
Lắc đầu, Lô Uyển Chi nhẹ nhàng nói với Trương thị, "Nương, Tô gia không đồng ý nhận quà tặng của chúng ta chứng tỏ cả nhà họ đều có chí khí, quân tử không than thở thức ăn của người khác. Trái lại con cảm thấy cách làm của cả nhà bọn họ không sai, vả lại người cũng thấy tuổi Tô Việt còn trẻ, có tay có chân, sau này dựa vào bản thân cũng có thể sống tốt qua ngày".
Một hơi nói nhiều như vậy nhưng Lô Uyển Chi không trực tiếp trả lời câu hỏi của Trương thị, nhưng ý tứ trong lời nói của nàng hết sức rõ ràng, hơn nữa còn thể hiện qua vẻ mặt bình tĩnh nhìn Trương thị sau khi nói xong.
"Haiz, cũng được, con nghĩ thoáng như vậy cũng tốt, nhưng mà nói về A Việt kia! Thằng bé A Việt này trái lại không tồi, miệng ngọt thì không nói tới, vừa thấy biết ngay là người làm việc khôn khéo, hơn nữa trong khoảng thời gian này hắn còn đi theo cha hắn bắt đầu làm việc, chỉ cần hắn chịu làm việc, nhất định sẽ không ủy khuất con", Trương thị an ủi.
Bà cũng hiểu rõ đứa con gái luôn thích yên lặng của bà thế mà vừa rồi nói một mạch nhiều như thế, nhất định là để tâm tới chuyện này, như vậy cũng tốt, sau này tình cảm vợ chồng son nồng tình mật ý khi trãi qua khó khăn vất vả nhưng bên trong vẫn thấy ngọt ngào.
Lô Uyển Chi gật đầu rồi không nói gì nữa. Trương thị nói cho nàng biết ngày tốt được chọn của trưởng bối hai nhà, sau đó dặn dò thời gian kế tiếp nàng đừng may vá quần áo cho người nhà nữa, nhanh tay may áo cưới cho bản thân, cuối cùng kêu nàng đi ngủ.
Mà tối hôm đó Tô Việt không biết bản thân hắn trở về nhà bằng cách nào, rõ rằng chưa uống một giọt rượu nào, hắn thậm chí có cảm giác mơ hồ choáng váng, ngày thứ hai mới cười mà tỉnh dậy.
Đương nhiên, người lớn hai nhà cũng đem sự việc sau cuộc họp ngày hôm đó trở về tìm hiểu một chút, đều cảm thấy không có sai sót gì lớn, sau đó lập tức mời bà mối Lý thẩm xác định ngày thành thân, đó là ngày mười sáu tháng chạp.
Lúc này đã bước vào tuần thứ ba của tháng mười, thời gian còn lại không còn nhiều lắm, hai nhà đều vắt chân lên cổ mà chuẩn bị.
Tô Căn và Tô Việt cũng bắt đầu tự chủ trương, khi bước vào tháng mười một sẽ không làm việc, tất cả mọi người đều biết Tô Việt sắp thành thân, khi bắt đầu ngày làm việc bình thường có không ít người chọc ghẹo hắn, Tô Việt trái lại nói liên mồm mặc kệ bọn họ bác bỏ như thế nào, hắn vẫn luôn không ngừng đáp lại bằng mấy nụ cười ngây ngô.
Nhìn hắn như vậy, Nhị gia của Tô gia không chịu được nhắc nhở hắn, "A Việt! Nhìn ngươi bây giờ với bộ dáng 'có vợ là vạn sự sung túc' đại gia ta hỏi ngươi một câu, con dâu sắp cưới sau này sẽ làm gì?"
Tô Việt mĩm cười không trả lời lời ông ta, xoay người đi lấy cái bùn.
Thấy Tô Việt không thèm nghe lời ông ta nói, Nhị gia mặc kệ, quẳng cái xẻng xuống nói với Tô Việt, "Nghe nói tên tiểu tử ngươi trước kia lên trấn trên ăn uống chơi bời, mê đánh bạc thứ nào cũng có đủ, bây giờ tại sao chỉ một cô nương nhà Lô gia đã trói buộc lòng ngươi, nhìn bộ dạng không có tiền đồ của ngươi xem! Làm người ta tưởng ngươi chưa từng cưới vợ không bằng".
"Nhị gia, hắc hắc, thật sự bị người đoán trúng rồi, ta thật chưa từng cưới vợ đâu", Tô Việt cười hì hì xong, liền để cái bay trên tay xuống, tập trung nghe nhị gia giáo huấn, bằng không không biết lão già này muốn chụp cái mũ gì cho hắn nữa đây.
Nếu là trường hợp trước kia, hắn sẽ không thèm quan tâm tới ý kiến của người khác như thế nào, nhưng hiện tại hắn vẫn biết tự kiềm chế không để bị chụp cái mũ với cái tội danh không tôn kính trưởng bối, nếu truyền tới tai Lô gia sẽ không tốt. Đợi sau khi thành thân, ngươi chờ xem ta giày vò ngươi thế nào! Trong lòng Tô Việt nghĩ như vậy.
Thấy bộ dạng không biết nhìn xa trông rộng của Tô Việt, Nhị gia thở dài, "A Việt à, con vợ kia cưới về là để hầu hạ mình, ngươi nhìn xem Nhị nương của ngươi chăm sóc ta chu đáo thế nào, bảo bà ấy đi hướng đông, bà ấy không dám đi hướng Tây, bảo bà ấy đánh chó bà ấy không dám đánh gà. Ngươi nhìn lại ngươi xem, còn chưa cưới cô nương Lô gia vào cửa mà bộ dạng của ngươi đã xem nàng ta như trân như báu, về sau sau khi nàng ta vào cửa còn không mặt nặng mặt nhẹ với ngươi hay sao", Ông ta nói xong còn biểu lộ vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
"Nhị gia nói có lý, về sau cháu nhất định sẽ dựa theo lời Nhị gia nói mà làm, dạy dỗ nàng ấy đi đứng phải cúi đầu, tuyệt đối không ngẩng đầu nhìn người khác; chỉ biết cúi đầu làm việc, sẽ không mở miệng nói chuyện với bất kỳ người nào", Tô Việt cung kính nói theo lời ông ta.
Tô Nhị gia nghe xong hết sức hài lòng, nghĩ tên nhóc này cũng không tệ, trẻ nhỏ dễ dạy.
Nhưng mà, nghe hiểu được tầng nghĩa khác trong câu nói vừa rồi của Tô Việt, bên cạnh không ngừng vang lên tiếng cười chế giễu, ông ta cảm thấy không đúng, nhưng mà lời nói vừa rồi không có chỗ sai mà, tuy vậy cẩn thận suy nghĩ đúng là có chỗ không đúng. Đột nhiên nghĩ ra, bản thân vợ ông ta không phải là một người bảo thủ như những gì Tô Việt nói.
Tô Nhị gia tức trợn râu, nhưng lại không biết nên răn dạy Tô Việt như thế nào, chỉ bực bội nói một câu, "Tên tiểu tử kia, đại gia hôm nay không so đo với ngươi", nói xong xoay người bỏ đi làm việc.
Lô Uyển Chi vừa đứng dậy tiễn chân Vương thị xong, nhìn thấy sắc trời đã khuya thì xoay đầu ngồi xuống trước gương đem búi tóc được buột chặt trên đầu nới lỏng, chuẩn bị chải đầu sơ một lượt rồi đợi muội muội Lô Hà Hoa trở lại ngủ.
Ngay khi đang ngồi đối diện gương chải xuống những lọn tóc đen nhánh, Lô Uyển Chi chợt nghe cánh cửa được nhẹ nhàng mở ra. Ban đầu cứ ngỡ đó là Lô Hà Hoa vừa trong phòng đệ đệ nhìn thấy khách ra về nên mới vội vàng chạy qua đây hỏi tình huống, vì thế nàng không quay đầu, vẫn tiếp tục chậm rãi chải tóc.
Lô Uyển Chi có một mái tóc dài đen như lụa, lúc này chúng được xõa rộng phía sau hai vai, giống như dòng thác nước đang rũ xuống tận chiếc eo thon mảnh mai, hình ảnh này có một loại cảm giác xinh đẹp không nói nên lời.
Tô Việt vừa đẩy cửa vào đập vào mắt là hình ảnh như thế, trong nháy mắt hắn ngây ngẩn cả người, hầu kết của hắn chuyển động lên xuống, lại không phát ra một chữ.
Một lúc lâu sau vẫn không nghe thấy tiếng động gì từ sau lưng, đặc biệt là không phải phản ứng gào to của muội muội nên có, Lô Uyển Chi buồn bực quay đầu nhìn xem, vì thế dáng vẻ ngây ngốc của Tô Việt xuất hiện ngay tầm mắt.
Nàng chỉ mới gặp qua Tô Việt một lần, hơn nữa là dưới đêm trăng mờ ảo, lần đó hoàn toàn không nhìn rõ Tô Việt, bởi vì luôn có một ý nghĩ được định hình trong đầu nàng, chính là nam nữ thụ thụ bất thân.
Mà lần này dưới ánh sáng ngọn đèn dầu trong phòng, diện mạo của Tô Việt ngược lại có thể nhìn được rõ ràng, mày kiếm mắt phượng, da trắng môi mỏng.
Mà Tô Việt tuy rằng từ lâu đã từng nhiều lần len lén nhìn trộm Lô Uyển Chi qua đầu vách tường, thế nhưng lúc này nhìn nàng với khoảng cách gần vẫn có phần rung động, hắn bỗng nhiên cảm thấy có thể vì một người con gái ngượng ngùng e thẹn trước mắt thế này, khiến hắn làm gì cũng đáng.
"Ta. . . ta đến lấy khăn tay của nương ta, bà ấy nói vừa rồi bị rơi ở nơi này", Tô Việt ấp úng nói, sau khi nói xong nhịn không được thật muốn tự vả vào miệng, không ngờ hắn khẩn trương đến mức lóa cả mắt bản thân hắn vừa rồi còn tự bịa ra một lý do đáng khinh đó, lại còn trước mặt Lô Uyển Chi nữa chứ.
Lần này không bị bao phủ bởi bóng đêm, Lô Uyển Chi cũng rất căng thẳng, nàng do dự dứng lên, giơ tay lên đáp, "À. . . ách. . . để ta tìm xem".
Sau khi nói xong, nàng liền quay đầu đi đến giường đất chỗ Vương thị từng ngồi, mới phát hiện trong tay mình vẫn đang nắm chặt chiếc lược, nàng vội vàng xoay người đặt chiếc lược trở lại bàn.
Nhìn Lô Uyển Chi luống cuống tay chân, Tô Việt ngược lại dưới vẻ bình tĩnh nhưng trái tim bên trong lồng ngực nảy lên thình thịch.
"Uyển Chi, nàng trước hết đừng tìm, ta có mấy câu muốn nói với nàng", Tô Việt gọi lại Lô Uyển Chi đang bước chân lộn xộn, duỗi hai tay ra phía sau đóng cửa lại rồi đến trước mặt nàng.
Lô Uyển Chi sau khi nghe hắn nói xong chỉ nhẹ nhàng nói một chữ 'Được' sau đó cúi đầu vặn vẹo ngón tay.
Cười một tiếng, Tô Việt nói, "Lần trước lúc trách mắng ta nàng ngược lại có tài ăn nói, tại sao lúc này không nói?"
Lô Uyển Chi nhớ tới hình ảnh chính nàng lần trước trách cứ Tô Việt, gò má hơi ửng hồng ban đầu lại càng đỏ rực. Chỉ là lúc này nàng vẫn không thể trả lời được, lại càng không cam lòng bị Tô Việt cười nhạo như thế, nhịn không được ngẩng đầu hờn dỗi liếc hắn một cái, sau đó ngay lập tức đầu càng cúi thấp trước ngực.
Lần này Tô Việt càng cười rạng rỡ hơn nữa, nếu không phải đang lo ngại bốn vị trưởng bối đang còn trong sân, giờ phút này Tô Việt hắn tuyệt đối đã muốn cất tiếng cười to. Bởi vậy lúc này chỉ có thể cười nhẹ.
Tiếng cười của hắn càng khiến Lô Uyển Chi tức giận hơn, nàng ngẩng đầu nhỏ giọng rống giận, "Hôm nay ngươi đến đây chỉ để cười nhạo ta hay sao?"
Nhìn thấy Lô Uyển Chi có vẻ thẹn quá hóa giận, Tô Việt vội vàng nhịn cười yên lặng, hắn cũng không dám thật sự chọc giận người trước mắt, bằng không khi hắn vừa rời khỏi đây Lô Uyển Chi sẽ đổi ý ngay, tới lúc đó đến lượt hắn khóc.
"Không dám nữa! Uyển Chi, ta không phải cười chê nàng, là ta thực lòng vui vẻ, chắc có lẽ nàng đã biết, việc hôn sự của chúng ta đã được xác định. Chuyện này ta đã đợi suốt năm năm rồi. . .", Tô Việt nói đến đây, chợt nghe giọng nói của nương hắn vọng vào, "A Việt, tìm thấy chưa? Nhanh lên, trời không còn sớm nữa!"
Tô Việt vội vàng cao giọng trả lời, "Tìm thấy rồi, nương! Lập tức tới ngay", nói xong hắn quay đầu rời khỏi.
"Ơ. . . ơ. . .! Không phải là ngươi muốn tìm khăn tay sao?", Lô Uyển Chi gọi hắn lại, hai gò má ửng đỏ lộ vẻ nghi ngờ.
"Nha đầu ngốc, nương ta trước giờ chưa từng có khăn tay, ta đi đây! Nàng ở nhà yên tâm chờ kiệu tám người nâng của ta đến đón nha!", Tô Việt nói xong xoay người mở cửa, trong nháy mắt trước khi đóng cửa bị đóng lại, hắn đột nhiên quay đầu, nghiêm túc nhìn Lô Uyển Chi nói, "Uyển Chi! Ta sẽ đối xử tốt với nàng cả đời!"
Lần này Tô Việt nói xong đi thẳng không quay đầu lại, để lại Lô Uyển Chi ngu ngơ, nghĩ đến những lời hắn vừa nói tim đập càng nhanh hơn, mặt càng nóng dữ dội.
Bộ dáng của nàng bị Lô Hà Hoa cười chê một lúc lâu, sau đó bị cha nương gọi riêng nàng ra ngoài dạy bảo.
Trương thị nhìn thấy hai gò má đỏ ửng của Lô Uyển Chi, trong lòng thở dài, thật là 'Con gái lớn khó giữ'.
Lô Dũng nói để ông ra ngoài xem Lô Văn Hiên đã ngủ chưa, để lại không gian cho hai mẹ con nói chuyện riêng.
"Uyển Chi, hôm nay Tô Việt và nương của hắn con đã gặp qua, tuy rằng trước đó con đã đồng ý nhưng hôm nay cha con nói muốn tặng nhiều của hồi môn hơn một chút nhưng Tô gia không đồng ý, mà Tô gia cũng không phải là phú hộ gì, không biết tại sao miếng thịt béo được đưa đến miệng mà còn không chịu ăn?", Trương thị oán giận nói.
Nhưng ngay lập tức bà mới nhớ những lời này không nên nói ra trước mặt Lô Uyển Chi, bà vội vàng im lặng, giọng điệu chậm rãi trở lại như trước, "Cho nên sau này khi con được gả vào Tô gia rồi cuộc sống hẳn là không được tốt lắm, sẽ không thư thái như nhà chúng ta, nếu bây giờ con không đồng ý, chúng ta còn có cơ hội cự tuyệt mối hôn sự này. Cùng lắm thì cha nương sẽ con nuôi con cả đời!"
Không biết tại sao khi nghe xong lời của Trương thị, Lô Uyển Chi đột nhiên nghĩ đến câu nói trước khi Tô Việt rời khỏi, 'Ta sẽ đối xử tốt với nàng cả đời!' cùng với ánh mắt kiên định đó.
Lắc đầu, Lô Uyển Chi nhẹ nhàng nói với Trương thị, "Nương, Tô gia không đồng ý nhận quà tặng của chúng ta chứng tỏ cả nhà họ đều có chí khí, quân tử không than thở thức ăn của người khác. Trái lại con cảm thấy cách làm của cả nhà bọn họ không sai, vả lại người cũng thấy tuổi Tô Việt còn trẻ, có tay có chân, sau này dựa vào bản thân cũng có thể sống tốt qua ngày".
Một hơi nói nhiều như vậy nhưng Lô Uyển Chi không trực tiếp trả lời câu hỏi của Trương thị, nhưng ý tứ trong lời nói của nàng hết sức rõ ràng, hơn nữa còn thể hiện qua vẻ mặt bình tĩnh nhìn Trương thị sau khi nói xong.
"Haiz, cũng được, con nghĩ thoáng như vậy cũng tốt, nhưng mà nói về A Việt kia! Thằng bé A Việt này trái lại không tồi, miệng ngọt thì không nói tới, vừa thấy biết ngay là người làm việc khôn khéo, hơn nữa trong khoảng thời gian này hắn còn đi theo cha hắn bắt đầu làm việc, chỉ cần hắn chịu làm việc, nhất định sẽ không ủy khuất con", Trương thị an ủi.
Bà cũng hiểu rõ đứa con gái luôn thích yên lặng của bà thế mà vừa rồi nói một mạch nhiều như thế, nhất định là để tâm tới chuyện này, như vậy cũng tốt, sau này tình cảm vợ chồng son nồng tình mật ý khi trãi qua khó khăn vất vả nhưng bên trong vẫn thấy ngọt ngào.
Lô Uyển Chi gật đầu rồi không nói gì nữa. Trương thị nói cho nàng biết ngày tốt được chọn của trưởng bối hai nhà, sau đó dặn dò thời gian kế tiếp nàng đừng may vá quần áo cho người nhà nữa, nhanh tay may áo cưới cho bản thân, cuối cùng kêu nàng đi ngủ.
Mà tối hôm đó Tô Việt không biết bản thân hắn trở về nhà bằng cách nào, rõ rằng chưa uống một giọt rượu nào, hắn thậm chí có cảm giác mơ hồ choáng váng, ngày thứ hai mới cười mà tỉnh dậy.
Đương nhiên, người lớn hai nhà cũng đem sự việc sau cuộc họp ngày hôm đó trở về tìm hiểu một chút, đều cảm thấy không có sai sót gì lớn, sau đó lập tức mời bà mối Lý thẩm xác định ngày thành thân, đó là ngày mười sáu tháng chạp.
Lúc này đã bước vào tuần thứ ba của tháng mười, thời gian còn lại không còn nhiều lắm, hai nhà đều vắt chân lên cổ mà chuẩn bị.
Tô Căn và Tô Việt cũng bắt đầu tự chủ trương, khi bước vào tháng mười một sẽ không làm việc, tất cả mọi người đều biết Tô Việt sắp thành thân, khi bắt đầu ngày làm việc bình thường có không ít người chọc ghẹo hắn, Tô Việt trái lại nói liên mồm mặc kệ bọn họ bác bỏ như thế nào, hắn vẫn luôn không ngừng đáp lại bằng mấy nụ cười ngây ngô.
Nhìn hắn như vậy, Nhị gia của Tô gia không chịu được nhắc nhở hắn, "A Việt! Nhìn ngươi bây giờ với bộ dáng 'có vợ là vạn sự sung túc' đại gia ta hỏi ngươi một câu, con dâu sắp cưới sau này sẽ làm gì?"
Tô Việt mĩm cười không trả lời lời ông ta, xoay người đi lấy cái bùn.
Thấy Tô Việt không thèm nghe lời ông ta nói, Nhị gia mặc kệ, quẳng cái xẻng xuống nói với Tô Việt, "Nghe nói tên tiểu tử ngươi trước kia lên trấn trên ăn uống chơi bời, mê đánh bạc thứ nào cũng có đủ, bây giờ tại sao chỉ một cô nương nhà Lô gia đã trói buộc lòng ngươi, nhìn bộ dạng không có tiền đồ của ngươi xem! Làm người ta tưởng ngươi chưa từng cưới vợ không bằng".
"Nhị gia, hắc hắc, thật sự bị người đoán trúng rồi, ta thật chưa từng cưới vợ đâu", Tô Việt cười hì hì xong, liền để cái bay trên tay xuống, tập trung nghe nhị gia giáo huấn, bằng không không biết lão già này muốn chụp cái mũ gì cho hắn nữa đây.
Nếu là trường hợp trước kia, hắn sẽ không thèm quan tâm tới ý kiến của người khác như thế nào, nhưng hiện tại hắn vẫn biết tự kiềm chế không để bị chụp cái mũ với cái tội danh không tôn kính trưởng bối, nếu truyền tới tai Lô gia sẽ không tốt. Đợi sau khi thành thân, ngươi chờ xem ta giày vò ngươi thế nào! Trong lòng Tô Việt nghĩ như vậy.
Thấy bộ dạng không biết nhìn xa trông rộng của Tô Việt, Nhị gia thở dài, "A Việt à, con vợ kia cưới về là để hầu hạ mình, ngươi nhìn xem Nhị nương của ngươi chăm sóc ta chu đáo thế nào, bảo bà ấy đi hướng đông, bà ấy không dám đi hướng Tây, bảo bà ấy đánh chó bà ấy không dám đánh gà. Ngươi nhìn lại ngươi xem, còn chưa cưới cô nương Lô gia vào cửa mà bộ dạng của ngươi đã xem nàng ta như trân như báu, về sau sau khi nàng ta vào cửa còn không mặt nặng mặt nhẹ với ngươi hay sao", Ông ta nói xong còn biểu lộ vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
"Nhị gia nói có lý, về sau cháu nhất định sẽ dựa theo lời Nhị gia nói mà làm, dạy dỗ nàng ấy đi đứng phải cúi đầu, tuyệt đối không ngẩng đầu nhìn người khác; chỉ biết cúi đầu làm việc, sẽ không mở miệng nói chuyện với bất kỳ người nào", Tô Việt cung kính nói theo lời ông ta.
Tô Nhị gia nghe xong hết sức hài lòng, nghĩ tên nhóc này cũng không tệ, trẻ nhỏ dễ dạy.
Nhưng mà, nghe hiểu được tầng nghĩa khác trong câu nói vừa rồi của Tô Việt, bên cạnh không ngừng vang lên tiếng cười chế giễu, ông ta cảm thấy không đúng, nhưng mà lời nói vừa rồi không có chỗ sai mà, tuy vậy cẩn thận suy nghĩ đúng là có chỗ không đúng. Đột nhiên nghĩ ra, bản thân vợ ông ta không phải là một người bảo thủ như những gì Tô Việt nói.
Tô Nhị gia tức trợn râu, nhưng lại không biết nên răn dạy Tô Việt như thế nào, chỉ bực bội nói một câu, "Tên tiểu tử kia, đại gia hôm nay không so đo với ngươi", nói xong xoay người bỏ đi làm việc.