Trước mặt bằng hữu của Tô Việt, lúc đầu, Lô Uyển Chi cảm thấy khi nhìn thấy vẻ mặt say khước của Tô Việt thì có chút u ám, tuy nhiên lập tức hiểu ra không thể trước mặt người ngoài làm mất mặt mũi nam nhân của mình. Về điểm này Trương thị đã từng dạy nàng, nam nhân khi đóng cửa dù có xảy ra chuyện gì với con đều có thể, nhưng mà, ngàn vạn lần khong thể để bọn họ khó xử trước mặt người ngoài. Con bên ngoài nể mặt của hắn, trong lòng hắn sẽ nhớ rõ điểm tốt của con, về nhà cũng sẽ thương con.
Nhớ tới khi Trương thị nói lời này, Lô Uyển Chi còn vui cười hỏi bà, "Nương, đóng cửa xong, người không để cha ta quỳ bàn tính đó chứ?"
Nhận được là một cái đánh của Trương thị, mặt mũi cha mẹ ngươi mà mà ngươi cũng dám ghẹo. Nhưng Trương thị biết, khuê nữ đem mấy lời này của bà nhớ rõ.
Tiễn chân Lưu Tứ và a Phúc, Vương thị không cho Lô Uyển Chi rửa bát, bảo nàng nhanh vào phòng xem Tô Việt, sợ hắn lạnh hay khát nước.
Nhìn sắc mặt ửng hồng, cả bốn chi phè ra nằm ngang trên giường, ngáy phù phù, ngày thường hắn không ngủ ngáy thế nhưng sau khi say rượu lại ngáy. Trong lòng Lô Uyển CHi cũng không hề cảm thấy không vui, đặc biệt sau khi nghe lời giải thích của a Phúc và Lưu Tứ.
Bằng hữu tốt nhất sắp chia xa, dĩ nhiên không tránh khỏi đau lòng, bởi vì đau lòng nên 'rượu không làm người say mà người tự say'. Nàng chỉ là có chút đau lòng, tựa như có thể cảm nhận được cảm giác khó chịu giống như của Tô Việt, thấy trong lúc ngủ mà Tô Việt còn cau chặt mày, tâm trạng Lô Uyển Chi cũng ảm đạm hơn.
Vừa rồi mẹ chồng cho nàng biết khi Tô Việt uống say thì nhân phẩm hắn rất tốt, chỉ ngã đầu là ngủ, nhưng mà phải gọi hắn dậy để đút nước cho hắn uống, dù sao khi mùi rượu bốc hơi thì cần bổ sung chút nước.
Vì thế, Lô Uyển Chi nấu nước nóng, chờ nước trở nên thật là nóng thì vỗ hai gò má Tô Việt để hắn tỉnh lại, nhưng mà nàng phát hiện làm như vậy thì rất khó, đành phải một tay bưng nước, một tay đỡ Tô Việt đang khép chặt hai mắt cưỡng ép rót vào.
Sau khi uống nước xong, Tô Việt chầm chậm mở cặp mắt phượng thoáng hồng nhìn qua Lô Uyển Chi, chậm rãi giơ tay kéo nàng vào chăn. Miệng không ngừng lẩm bẩm.
Lô Uyển Chi vốn cũng định lên giường ngủ nên thuận tiện cởi áo khoác, nằm xuống, đem lỗ tai sát vào nghe xem Tô Việt than thở cái gì.
Không nghe thì không sao, vừa nghe mặt Lô Uyển Chi cũng ửng hồng như Tô Việt liều mạng mua say.
"Uyển Chi. . . Uyển Chi, nàng cũng biết, khi ta mười hai tuổi. . . Mười hai tuổi đã bắt đầu nhìn trúng nàng. Nàng là giấc mộng của ta, là giấc mộng tuyệt đẹp, một. . . Một giấc mộng không bao giờ muốn tỉnh lại" Tô Việt nỉ non đứt quãng ôm Lô Uyển Chi.
Nghe xong Lô Uyển Chi đỏ mặt tai hồng, một đôi tay nhỏ bé đến xoa lấy thắt lưng gầy yếu của hắn, gắt gao ôm chặt, mùi rượu nồng nặc đầy người giờ phút này cũng mê người như thế.
Tiếp đó, Tô Việt không ngừng lập lại chữ 'Mộng' này, cuối cùng chỉ còn hai chữ đơn giản 'Uyển Chi'. Bình thường khi nói chuyện với Lô Uyển Chi, nhiều lắm là hắn chỉ trêu ghẹo nàng dâu hắn xinh đẹp, trên thực tế lại không nói gì hơn, hiện tại dựa vào hơi men hắn lại nói không ngừng, Lô Uyển Chi cảm thấy sau khi say rượu Tô Việt có một chỗ đáng yêu khác.
Giọng nói thì thầm lúc này của hắn, tựa như đang nhẹ nhàng gõ lên trái tim của Lô Uyển Chi, khiến nàng cảm động muốn rơi lệ. Cảm thấy bản thân đã thấm vào trong xương tủy Tô Việt, khó có thể dứt ra.
Chỉ với cách gọi tên mộc mạc đơn giản nhất, lại làm hốc mắt Lô Uyển Chi lên men, nàng có tài đức gì mà lại nhận được tâm ý từ một nam tử như thế. Cảm thấy cuộc đời này như thế là đủ.
Buổi sáng Tô Việt tỉnh dậy cảm thấy đầu óc đau nhức, nhíu chặt mày mở mắt nhìn thấy nóc phòng quen thuộc, biết là đang ở trong phòng mình, thoả mãn nhắm mắt lại, cố gắng nhớ lại tình huống ngày hôm qua.
Hình như là hắn uống say, tiếp đó thì bị cắt đứt, đến gần sáng, hoảng hốt giống nửa đêm qua chính hắn vừa ôm nàng dâu vừa khóc vừa cười, nghĩ đến đó hắn vội vàng trợn to mắt, nhanh chóng ngồi dậy. Ngắm nhìn bốn phía, phát hiện Lô Uyển Chi không trong nhà.
Vì thế, hắn vội vàng khoác áo bông lên người, xách hài ra khỏi phòng, nhìn thấy Lô Uyển Chi vẻ mặt bình tĩnh trong phòng bếp bận việc, trong lòng hắn cũng an ổn đôi chút, sau đó trở về phòng mặc xong quần áo vừa nghĩ không biết tối qua hắn có nói cái gì không nên nói hay không, sẽ khiến Lô Uyển Chi mất hứng chứ, ngàn vạn lần đừng để thu được kết quả xấu.
Nhưng mà, nhìn thấy nàng dâu vùi đầu làm việc dáng vẻ cũng không có vẻ gì là không vui, hẳn là không có chuyện đó.
Vội vội vàng vàng mặc xong quần áo ra cửa phòng, lại bị Vương thị bắt gặp kể lể với hắn hai câu, chẳng qua nói nào là trong Tết, ngươi uống say mèm như vậy làm gì, còn muốn nàng dâu của hắn hầu hạ. Hôm nay tỷ tỷ ngươi và tỷ phu sẽ trở về thăm, để cho bọn họ nhìn thấy bộ dạng này còn ra gì nữa linh tinh gì đó. Tô Việt cười pha trò, chỉ nói sau này sẽ không như vậy nữa.
Sau khi rửa mặt vội vàng chạy vào phòng bếp, bưng điểm tâm để dành cho hắn ăn miệng nhai nuốt, tiếp đó hỏi có chuyện gì cần hắn làm không. Vương thị nói không có, bảo hắn đi ra ngoài gọi cả nhà Tô Sở về đây, nhìn xem khi nào thì về, đừng để đợi đến lúc khách tới nhà rồi mới qua thì không được đẹp mặt.
Vương thị thấy bảo Tô Việt đi mà hắn còn chưa đi, mà hai mắt không ngừng liếc nhìn Lô Uyển CHi đang cúi đầu nhào bột, biết hắn có chuyện muốn nói với nàng dâu hắn, liền viện cớ ra khỏi phòng bếp.
"Uyển Chi, thật xin lỗi. Tối hôm qua ta uống say quá" Thấy nương của hắn vừa đi khỏi, Tô Việt liền nhắm mắt theo đuôi đến trước mặt Lô Uyển Chi nhỏ giọng xin lỗi. Tuy là đoán được Lô Uyển Chi sẽ không trách tội hắn, nhưng mà Tô Việt vẫn cảm thấy trước hết nên tỏ rõ thái độ của hắn.
Ngẩng đầu dịu dàng mỉm cười, Lô Uyển Chi nhẹ giọng nói, "Cái này thì có gì xin lỗi, chàng cũng không phải đi uống rượu hoa, cùng bằng hữu ra ngoài uống rượu thì không có gì. Nhưng mà, về sau chàng nếu thật sự uống rượu hoa bị say, khi đó cũng đừng trách ta trở mặt" Nàng nửa đùa nửa thật trêu ghẹo.
Nếu biết bản thân mình nói một câu thật sự trở thành sự thật, Lô Uyển Chi hôm nay tuyệt đối sẽ không nói như vậy, ngày kia trong tương lai, một Lô Uyển Chi đang mang thai gắng gượng đối mặt với người trên quần áo đầy dấu son môi, cả người đầy mùi son phấn Tô Việt, lúc đó nàng không thể lạnh nhạt như vậy được nữa rồi.
Tô Việt vừa thấy nàng dâu vui vẻ ra mặt không tranh cãi gì với hắn, mà giờ phút này trong phòng bếp chỉ còn có hai người bọn họ, đột nhiên tiến lên hôn lên gò má Lô Uyển Chi một cái. Lô Uyển Chi có chút tức giận, nhìn hai tay đầy bột mì, chỉ có thể oán trách trừng mắt nhìn Tô Việt vài lần, Tô Việt cười hề hề đi khỏi đó.
Buổi trưa trong ngày nhanh đến, Tô Lan mang theo Cẩu tử và trượng phu Hồ Nhị Ngưu mới tới nhà.
Mà ngay trước khi bọn họ vừa bước chân vào nhà, cả nhà Tô Sở cũng vừa tới càng làm Vương thị bất mãn, rõ ràng là huynh muội bọn họ vài năm mới có cơ hội tụ tập cùng nhau cùng một chỗ, cho nên bà không cấp cho Tô Sở và Triệu thị sắc mặt tốt, chỉ có với đứa tôn tử duy nhất Tô Đại Hà mới có chút ôn hòa.
Nhưng mà, hiển nhiên Triệu thị căn bản không cần mẹ chồng này đối xử như thế nào với nàng ta, dù sao cũng không sống dưới một mái nhà, bà ấy không vui vẻ thì không cần nhìn thấy là được, từ lúc vào sân lập tức lôi kéo Lô Uyển CHi nói chuyện.
"Đệ muội, chuyện lần trước ta nói với ngươi về đệ đệ của ta, ngày hôm kia về nhà mẹ đẻ ngươi có nhắc tới với cha mẹ của ngươi không?" Nàng ta tha thiết nhìn Lô Uyển Chi.
Hôm kia Triệu thị cũng về nhà mẹ đẻ, đối với đứa đệ đệ duy nhất kia, mấy ca ca cũng chưa có người quản được, chỉ nhìn cha mẹ sầu lo bạc trắng cả đầu, nàng ta nhịn không được trước mặt mọi người trong nhà nhắc đến chuyện muội muội của đệ muội còn chưa đính hôn, mới mười sáu tuổi, quan trọng là Lô gia xem ra là nhà vung tay rộng rãi.
Nếu có thể lấy được nữ tử Lô gia làm vợ, nợ đánh bạc của đệ đệ có chỗ lo thì không nói, còn có thể giảm bớt vấn đề cơm áo của cha mẹ. Trong nhà có hai mẫu đất hai năm trước đã bị bán đi trả nợ, mà đệ đệ vừa nghe tới là hoa cúc khuê nữ mười sáu tuổi, nghe nói lớn lên cũng không tệ, nhất thời chỉ tay lên trời thề thốt chỉ cần có thể lấy được cô nương mỹ miều, bản thân hắn sẽ rửa tay gác kiếm, không bao giờ bước vào đổ phường nửa bước.
Có lời cam đoan của hắn, Triệu thị càng nóng ruột, cảm thấy cửa hôn sự này bất luận là thế nào cũng muốn xin cho bằng được, nghĩ bản thân dù sao cũng là đại tẩu của Lô Uyển Chi, mà nhà mẹ đẻ Triệu gia của nàng ta ở trong vùng cũng là nhà giàu có, năm ca ca này thì không cần phải nói, còn hai bá phụ, ba thúc thúc, mười dặm tám thôn phóng mắt nhìn ra cuối cùng cũng không thấy dòng tộc nào lớn như vậy. Cái này đối với hộ đơn chiếc như Lô gia mà nói, đó là đốt đèn lồng mới tìm được chuyện tốt này.
Vốn nghĩ ngày hôm qua là một trong ba ngày đầu năm có đến cũng không nói chuyện này với Lô Uyển Chi được, chĩ nghĩ dù sao ba ngày đầu ra khỏi cửa thì không may mắn lắm, chuyện hỷ sự lớn như vậy mà nói ra trong ba ngày này cảm giác trong lòng có chút không thoải mái, đã nghĩ dù sao mồng bốn cũng trở về nhà ông bà già, thầm nghĩ hôm nay sẽ nhắc với Lô Uyên Chi. Buổi sáng đã sớm thu xếp hành lý cho Tô Sở, bởi vì sáng sớm ngày mai hắn sẽ lên cửa hàng vải trấn trên, bắt đầu khởi công, cho nên mới tới chậm một chút.
Nhìn vẻ mặt đại tẩu nôn nóng hỏi thăm về chuyện hôn sự của muội muội, trong lòng Lô Uyển Chi có chút bất mãn, đặc biệt nhớ tới đệ đệ nàng ta là loại người nào, đã vậy còn là tái giá, hết ba lần bốn lượt nhắc tới.
Trong lòng mất hứng, là người không biết ngụy trang nên trên mặt Lô Uyển Chi cũng biểu hiện ra một chút, "Đại tẩu, viêc hôn sự từ xưa đến nay chính là lệnh của cha mẹ, lời của mối mai, ta là tỷ tỷ đã xuất giá lại càng không xen vào chuyện hôn sự của muội muội".
Triệu thị nghe lời Lô Uyển Chi nói xong sắc mặt hơi tối sầm, trong lòng có chút mất hứng, nhưng mà nghĩ đến mấy nâng đồ cưới, tiếp tục nhịn xuống, "Đệ muội, nói là nói như vậy nhưng mà ngươi dù sao cũng là thân tỷ tỷ của muội muội ngươi, một câu nói của ngươi còn hơn mười câu nói của bà mối".
Lô Uyển Chi nghe xong có chút không kiên nhẫn, "Muốn ta nói, chuyện này cũng phải gặp qua người rồi mới có thể nói chứ, tẩu tử, ta chưa gặp đệ đệ của tẩu bao giờ, là tròn hay méo ta cũng không biết mà nói, ta cũng đã hỏi thăm qua Tô Việt, thấy ta hỏi về đệ đệ của đại tẩu hắn thẳng thắn lắc đầu không nói gì, ta vẫn nghĩ thôi cứ chờ gặp người rồi nói sau. Nhưng mà lần trước trở về nhà nương ta có nói qua, muội muội này là người có chí lớn, quyết định muốn tìm người mang công danh trên người. Bằng không dù có tình nguyện xuất gia làm ni cô cũng không muốn lập gia đình".
Đương nhiên câu cuối cùng là Lô Uyển Chi nói thêm vào, nàng biết muội muội là người có chí hướng lớn, cũng biết nàng ấy cùng với một nam tử cử nhân thôn bên cạnh thường hay lui tới, bằng không nàng ấy sẽ không luôn miệng khuyên nàng nhanh xuất giá, nàng ấy có chuyện gì cũng không gạt mình, và người trong lòng kia lại càng không giấu được. Đã từng nhắc chuyện này với mình hai lần, nói là chỉ sợ phu phụ Lô Dũng không đồng ý nên không dám nói với cha mẹ, hiện tại xem ra, chuyện này dù có muốn hay không cũng phải nói.
Trước mặt bằng hữu của Tô Việt, lúc đầu, Lô Uyển Chi cảm thấy khi nhìn thấy vẻ mặt say khước của Tô Việt thì có chút u ám, tuy nhiên lập tức hiểu ra không thể trước mặt người ngoài làm mất mặt mũi nam nhân của mình. Về điểm này Trương thị đã từng dạy nàng, nam nhân khi đóng cửa dù có xảy ra chuyện gì với con đều có thể, nhưng mà, ngàn vạn lần khong thể để bọn họ khó xử trước mặt người ngoài. Con bên ngoài nể mặt của hắn, trong lòng hắn sẽ nhớ rõ điểm tốt của con, về nhà cũng sẽ thương con.
Nhớ tới khi Trương thị nói lời này, Lô Uyển Chi còn vui cười hỏi bà, "Nương, đóng cửa xong, người không để cha ta quỳ bàn tính đó chứ?"
Nhận được là một cái đánh của Trương thị, mặt mũi cha mẹ ngươi mà mà ngươi cũng dám ghẹo. Nhưng Trương thị biết, khuê nữ đem mấy lời này của bà nhớ rõ.
Tiễn chân Lưu Tứ và a Phúc, Vương thị không cho Lô Uyển Chi rửa bát, bảo nàng nhanh vào phòng xem Tô Việt, sợ hắn lạnh hay khát nước.
Nhìn sắc mặt ửng hồng, cả bốn chi phè ra nằm ngang trên giường, ngáy phù phù, ngày thường hắn không ngủ ngáy thế nhưng sau khi say rượu lại ngáy. Trong lòng Lô Uyển CHi cũng không hề cảm thấy không vui, đặc biệt sau khi nghe lời giải thích của a Phúc và Lưu Tứ.
Bằng hữu tốt nhất sắp chia xa, dĩ nhiên không tránh khỏi đau lòng, bởi vì đau lòng nên 'rượu không làm người say mà người tự say'. Nàng chỉ là có chút đau lòng, tựa như có thể cảm nhận được cảm giác khó chịu giống như của Tô Việt, thấy trong lúc ngủ mà Tô Việt còn cau chặt mày, tâm trạng Lô Uyển Chi cũng ảm đạm hơn.
Vừa rồi mẹ chồng cho nàng biết khi Tô Việt uống say thì nhân phẩm hắn rất tốt, chỉ ngã đầu là ngủ, nhưng mà phải gọi hắn dậy để đút nước cho hắn uống, dù sao khi mùi rượu bốc hơi thì cần bổ sung chút nước.
Vì thế, Lô Uyển Chi nấu nước nóng, chờ nước trở nên thật là nóng thì vỗ hai gò má Tô Việt để hắn tỉnh lại, nhưng mà nàng phát hiện làm như vậy thì rất khó, đành phải một tay bưng nước, một tay đỡ Tô Việt đang khép chặt hai mắt cưỡng ép rót vào.
Sau khi uống nước xong, Tô Việt chầm chậm mở cặp mắt phượng thoáng hồng nhìn qua Lô Uyển Chi, chậm rãi giơ tay kéo nàng vào chăn. Miệng không ngừng lẩm bẩm.
Lô Uyển Chi vốn cũng định lên giường ngủ nên thuận tiện cởi áo khoác, nằm xuống, đem lỗ tai sát vào nghe xem Tô Việt than thở cái gì.
Không nghe thì không sao, vừa nghe mặt Lô Uyển Chi cũng ửng hồng như Tô Việt liều mạng mua say.
"Uyển Chi. . . Uyển Chi, nàng cũng biết, khi ta mười hai tuổi. . . Mười hai tuổi đã bắt đầu nhìn trúng nàng. Nàng là giấc mộng của ta, là giấc mộng tuyệt đẹp, một. . . Một giấc mộng không bao giờ muốn tỉnh lại" Tô Việt nỉ non đứt quãng ôm Lô Uyển Chi.
Nghe xong Lô Uyển Chi đỏ mặt tai hồng, một đôi tay nhỏ bé đến xoa lấy thắt lưng gầy yếu của hắn, gắt gao ôm chặt, mùi rượu nồng nặc đầy người giờ phút này cũng mê người như thế.
Tiếp đó, Tô Việt không ngừng lập lại chữ 'Mộng' này, cuối cùng chỉ còn hai chữ đơn giản 'Uyển Chi'. Bình thường khi nói chuyện với Lô Uyển Chi, nhiều lắm là hắn chỉ trêu ghẹo nàng dâu hắn xinh đẹp, trên thực tế lại không nói gì hơn, hiện tại dựa vào hơi men hắn lại nói không ngừng, Lô Uyển Chi cảm thấy sau khi say rượu Tô Việt có một chỗ đáng yêu khác.
Giọng nói thì thầm lúc này của hắn, tựa như đang nhẹ nhàng gõ lên trái tim của Lô Uyển Chi, khiến nàng cảm động muốn rơi lệ. Cảm thấy bản thân đã thấm vào trong xương tủy Tô Việt, khó có thể dứt ra.
Chỉ với cách gọi tên mộc mạc đơn giản nhất, lại làm hốc mắt Lô Uyển Chi lên men, nàng có tài đức gì mà lại nhận được tâm ý từ một nam tử như thế. Cảm thấy cuộc đời này như thế là đủ.
Buổi sáng Tô Việt tỉnh dậy cảm thấy đầu óc đau nhức, nhíu chặt mày mở mắt nhìn thấy nóc phòng quen thuộc, biết là đang ở trong phòng mình, thoả mãn nhắm mắt lại, cố gắng nhớ lại tình huống ngày hôm qua.
Hình như là hắn uống say, tiếp đó thì bị cắt đứt, đến gần sáng, hoảng hốt giống nửa đêm qua chính hắn vừa ôm nàng dâu vừa khóc vừa cười, nghĩ đến đó hắn vội vàng trợn to mắt, nhanh chóng ngồi dậy. Ngắm nhìn bốn phía, phát hiện Lô Uyển Chi không trong nhà.
Vì thế, hắn vội vàng khoác áo bông lên người, xách hài ra khỏi phòng, nhìn thấy Lô Uyển Chi vẻ mặt bình tĩnh trong phòng bếp bận việc, trong lòng hắn cũng an ổn đôi chút, sau đó trở về phòng mặc xong quần áo vừa nghĩ không biết tối qua hắn có nói cái gì không nên nói hay không, sẽ khiến Lô Uyển Chi mất hứng chứ, ngàn vạn lần đừng để thu được kết quả xấu.
Nhưng mà, nhìn thấy nàng dâu vùi đầu làm việc dáng vẻ cũng không có vẻ gì là không vui, hẳn là không có chuyện đó.
Vội vội vàng vàng mặc xong quần áo ra cửa phòng, lại bị Vương thị bắt gặp kể lể với hắn hai câu, chẳng qua nói nào là trong Tết, ngươi uống say mèm như vậy làm gì, còn muốn nàng dâu của hắn hầu hạ. Hôm nay tỷ tỷ ngươi và tỷ phu sẽ trở về thăm, để cho bọn họ nhìn thấy bộ dạng này còn ra gì nữa linh tinh gì đó. Tô Việt cười pha trò, chỉ nói sau này sẽ không như vậy nữa.
Sau khi rửa mặt vội vàng chạy vào phòng bếp, bưng điểm tâm để dành cho hắn ăn miệng nhai nuốt, tiếp đó hỏi có chuyện gì cần hắn làm không. Vương thị nói không có, bảo hắn đi ra ngoài gọi cả nhà Tô Sở về đây, nhìn xem khi nào thì về, đừng để đợi đến lúc khách tới nhà rồi mới qua thì không được đẹp mặt.
Vương thị thấy bảo Tô Việt đi mà hắn còn chưa đi, mà hai mắt không ngừng liếc nhìn Lô Uyển CHi đang cúi đầu nhào bột, biết hắn có chuyện muốn nói với nàng dâu hắn, liền viện cớ ra khỏi phòng bếp.
"Uyển Chi, thật xin lỗi. Tối hôm qua ta uống say quá" Thấy nương của hắn vừa đi khỏi, Tô Việt liền nhắm mắt theo đuôi đến trước mặt Lô Uyển Chi nhỏ giọng xin lỗi. Tuy là đoán được Lô Uyển Chi sẽ không trách tội hắn, nhưng mà Tô Việt vẫn cảm thấy trước hết nên tỏ rõ thái độ của hắn.
Ngẩng đầu dịu dàng mỉm cười, Lô Uyển Chi nhẹ giọng nói, "Cái này thì có gì xin lỗi, chàng cũng không phải đi uống rượu hoa, cùng bằng hữu ra ngoài uống rượu thì không có gì. Nhưng mà, về sau chàng nếu thật sự uống rượu hoa bị say, khi đó cũng đừng trách ta trở mặt" Nàng nửa đùa nửa thật trêu ghẹo.
Nếu biết bản thân mình nói một câu thật sự trở thành sự thật, Lô Uyển Chi hôm nay tuyệt đối sẽ không nói như vậy, ngày kia trong tương lai, một Lô Uyển Chi đang mang thai gắng gượng đối mặt với người trên quần áo đầy dấu son môi, cả người đầy mùi son phấn Tô Việt, lúc đó nàng không thể lạnh nhạt như vậy được nữa rồi.
Tô Việt vừa thấy nàng dâu vui vẻ ra mặt không tranh cãi gì với hắn, mà giờ phút này trong phòng bếp chỉ còn có hai người bọn họ, đột nhiên tiến lên hôn lên gò má Lô Uyển Chi một cái. Lô Uyển Chi có chút tức giận, nhìn hai tay đầy bột mì, chỉ có thể oán trách trừng mắt nhìn Tô Việt vài lần, Tô Việt cười hề hề đi khỏi đó.
Buổi trưa trong ngày nhanh đến, Tô Lan mang theo Cẩu tử và trượng phu Hồ Nhị Ngưu mới tới nhà.
Mà ngay trước khi bọn họ vừa bước chân vào nhà, cả nhà Tô Sở cũng vừa tới càng làm Vương thị bất mãn, rõ ràng là huynh muội bọn họ vài năm mới có cơ hội tụ tập cùng nhau cùng một chỗ, cho nên bà không cấp cho Tô Sở và Triệu thị sắc mặt tốt, chỉ có với đứa tôn tử duy nhất Tô Đại Hà mới có chút ôn hòa.
Nhưng mà, hiển nhiên Triệu thị căn bản không cần mẹ chồng này đối xử như thế nào với nàng ta, dù sao cũng không sống dưới một mái nhà, bà ấy không vui vẻ thì không cần nhìn thấy là được, từ lúc vào sân lập tức lôi kéo Lô Uyển CHi nói chuyện.
"Đệ muội, chuyện lần trước ta nói với ngươi về đệ đệ của ta, ngày hôm kia về nhà mẹ đẻ ngươi có nhắc tới với cha mẹ của ngươi không?" Nàng ta tha thiết nhìn Lô Uyển Chi.
Hôm kia Triệu thị cũng về nhà mẹ đẻ, đối với đứa đệ đệ duy nhất kia, mấy ca ca cũng chưa có người quản được, chỉ nhìn cha mẹ sầu lo bạc trắng cả đầu, nàng ta nhịn không được trước mặt mọi người trong nhà nhắc đến chuyện muội muội của đệ muội còn chưa đính hôn, mới mười sáu tuổi, quan trọng là Lô gia xem ra là nhà vung tay rộng rãi.
Nếu có thể lấy được nữ tử Lô gia làm vợ, nợ đánh bạc của đệ đệ có chỗ lo thì không nói, còn có thể giảm bớt vấn đề cơm áo của cha mẹ. Trong nhà có hai mẫu đất hai năm trước đã bị bán đi trả nợ, mà đệ đệ vừa nghe tới là hoa cúc khuê nữ mười sáu tuổi, nghe nói lớn lên cũng không tệ, nhất thời chỉ tay lên trời thề thốt chỉ cần có thể lấy được cô nương mỹ miều, bản thân hắn sẽ rửa tay gác kiếm, không bao giờ bước vào đổ phường nửa bước.
Có lời cam đoan của hắn, Triệu thị càng nóng ruột, cảm thấy cửa hôn sự này bất luận là thế nào cũng muốn xin cho bằng được, nghĩ bản thân dù sao cũng là đại tẩu của Lô Uyển Chi, mà nhà mẹ đẻ Triệu gia của nàng ta ở trong vùng cũng là nhà giàu có, năm ca ca này thì không cần phải nói, còn hai bá phụ, ba thúc thúc, mười dặm tám thôn phóng mắt nhìn ra cuối cùng cũng không thấy dòng tộc nào lớn như vậy. Cái này đối với hộ đơn chiếc như Lô gia mà nói, đó là đốt đèn lồng mới tìm được chuyện tốt này.
Vốn nghĩ ngày hôm qua là một trong ba ngày đầu năm có đến cũng không nói chuyện này với Lô Uyển Chi được, chĩ nghĩ dù sao ba ngày đầu ra khỏi cửa thì không may mắn lắm, chuyện hỷ sự lớn như vậy mà nói ra trong ba ngày này cảm giác trong lòng có chút không thoải mái, đã nghĩ dù sao mồng bốn cũng trở về nhà ông bà già, thầm nghĩ hôm nay sẽ nhắc với Lô Uyên Chi. Buổi sáng đã sớm thu xếp hành lý cho Tô Sở, bởi vì sáng sớm ngày mai hắn sẽ lên cửa hàng vải trấn trên, bắt đầu khởi công, cho nên mới tới chậm một chút.
Nhìn vẻ mặt đại tẩu nôn nóng hỏi thăm về chuyện hôn sự của muội muội, trong lòng Lô Uyển Chi có chút bất mãn, đặc biệt nhớ tới đệ đệ nàng ta là loại người nào, đã vậy còn là tái giá, hết ba lần bốn lượt nhắc tới.
Trong lòng mất hứng, là người không biết ngụy trang nên trên mặt Lô Uyển Chi cũng biểu hiện ra một chút, "Đại tẩu, viêc hôn sự từ xưa đến nay chính là lệnh của cha mẹ, lời của mối mai, ta là tỷ tỷ đã xuất giá lại càng không xen vào chuyện hôn sự của muội muội".
Triệu thị nghe lời Lô Uyển Chi nói xong sắc mặt hơi tối sầm, trong lòng có chút mất hứng, nhưng mà nghĩ đến mấy nâng đồ cưới, tiếp tục nhịn xuống, "Đệ muội, nói là nói như vậy nhưng mà ngươi dù sao cũng là thân tỷ tỷ của muội muội ngươi, một câu nói của ngươi còn hơn mười câu nói của bà mối".
Lô Uyển Chi nghe xong có chút không kiên nhẫn, "Muốn ta nói, chuyện này cũng phải gặp qua người rồi mới có thể nói chứ, tẩu tử, ta chưa gặp đệ đệ của tẩu bao giờ, là tròn hay méo ta cũng không biết mà nói, ta cũng đã hỏi thăm qua Tô Việt, thấy ta hỏi về đệ đệ của đại tẩu hắn thẳng thắn lắc đầu không nói gì, ta vẫn nghĩ thôi cứ chờ gặp người rồi nói sau. Nhưng mà lần trước trở về nhà nương ta có nói qua, muội muội này là người có chí lớn, quyết định muốn tìm người mang công danh trên người. Bằng không dù có tình nguyện xuất gia làm ni cô cũng không muốn lập gia đình".
Đương nhiên câu cuối cùng là Lô Uyển Chi nói thêm vào, nàng biết muội muội là người có chí hướng lớn, cũng biết nàng ấy cùng với một nam tử cử nhân thôn bên cạnh thường hay lui tới, bằng không nàng ấy sẽ không luôn miệng khuyên nàng nhanh xuất giá, nàng ấy có chuyện gì cũng không gạt mình, và người trong lòng kia lại càng không giấu được. Đã từng nhắc chuyện này với mình hai lần, nói là chỉ sợ phu phụ Lô Dũng không đồng ý nên không dám nói với cha mẹ, hiện tại xem ra, chuyện này dù có muốn hay không cũng phải nói.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Trước mặt bằng hữu của Tô Việt, lúc đầu, Lô Uyển Chi cảm thấy khi nhìn thấy vẻ mặt say khước của Tô Việt thì có chút u ám, tuy nhiên lập tức hiểu ra không thể trước mặt người ngoài làm mất mặt mũi nam nhân của mình. Về điểm này Trương thị đã từng dạy nàng, nam nhân khi đóng cửa dù có xảy ra chuyện gì với con đều có thể, nhưng mà, ngàn vạn lần khong thể để bọn họ khó xử trước mặt người ngoài. Con bên ngoài nể mặt của hắn, trong lòng hắn sẽ nhớ rõ điểm tốt của con, về nhà cũng sẽ thương con.
Nhớ tới khi Trương thị nói lời này, Lô Uyển Chi còn vui cười hỏi bà, "Nương, đóng cửa xong, người không để cha ta quỳ bàn tính đó chứ?"
Nhận được là một cái đánh của Trương thị, mặt mũi cha mẹ ngươi mà mà ngươi cũng dám ghẹo. Nhưng Trương thị biết, khuê nữ đem mấy lời này của bà nhớ rõ.
Tiễn chân Lưu Tứ và a Phúc, Vương thị không cho Lô Uyển Chi rửa bát, bảo nàng nhanh vào phòng xem Tô Việt, sợ hắn lạnh hay khát nước.
Nhìn sắc mặt ửng hồng, cả bốn chi phè ra nằm ngang trên giường, ngáy phù phù, ngày thường hắn không ngủ ngáy thế nhưng sau khi say rượu lại ngáy. Trong lòng Lô Uyển CHi cũng không hề cảm thấy không vui, đặc biệt sau khi nghe lời giải thích của a Phúc và Lưu Tứ.
Bằng hữu tốt nhất sắp chia xa, dĩ nhiên không tránh khỏi đau lòng, bởi vì đau lòng nên 'rượu không làm người say mà người tự say'. Nàng chỉ là có chút đau lòng, tựa như có thể cảm nhận được cảm giác khó chịu giống như của Tô Việt, thấy trong lúc ngủ mà Tô Việt còn cau chặt mày, tâm trạng Lô Uyển Chi cũng ảm đạm hơn.
Vừa rồi mẹ chồng cho nàng biết khi Tô Việt uống say thì nhân phẩm hắn rất tốt, chỉ ngã đầu là ngủ, nhưng mà phải gọi hắn dậy để đút nước cho hắn uống, dù sao khi mùi rượu bốc hơi thì cần bổ sung chút nước.
Vì thế, Lô Uyển Chi nấu nước nóng, chờ nước trở nên thật là nóng thì vỗ hai gò má Tô Việt để hắn tỉnh lại, nhưng mà nàng phát hiện làm như vậy thì rất khó, đành phải một tay bưng nước, một tay đỡ Tô Việt đang khép chặt hai mắt cưỡng ép rót vào.
Sau khi uống nước xong, Tô Việt chầm chậm mở cặp mắt phượng thoáng hồng nhìn qua Lô Uyển Chi, chậm rãi giơ tay kéo nàng vào chăn. Miệng không ngừng lẩm bẩm.
Lô Uyển Chi vốn cũng định lên giường ngủ nên thuận tiện cởi áo khoác, nằm xuống, đem lỗ tai sát vào nghe xem Tô Việt than thở cái gì.
Không nghe thì không sao, vừa nghe mặt Lô Uyển Chi cũng ửng hồng như Tô Việt liều mạng mua say.
"Uyển Chi. . . Uyển Chi, nàng cũng biết, khi ta mười hai tuổi. . . Mười hai tuổi đã bắt đầu nhìn trúng nàng. Nàng là giấc mộng của ta, là giấc mộng tuyệt đẹp, một. . . Một giấc mộng không bao giờ muốn tỉnh lại" Tô Việt nỉ non đứt quãng ôm Lô Uyển Chi.
Nghe xong Lô Uyển Chi đỏ mặt tai hồng, một đôi tay nhỏ bé đến xoa lấy thắt lưng gầy yếu của hắn, gắt gao ôm chặt, mùi rượu nồng nặc đầy người giờ phút này cũng mê người như thế.
Tiếp đó, Tô Việt không ngừng lập lại chữ 'Mộng' này, cuối cùng chỉ còn hai chữ đơn giản 'Uyển Chi'. Bình thường khi nói chuyện với Lô Uyển Chi, nhiều lắm là hắn chỉ trêu ghẹo nàng dâu hắn xinh đẹp, trên thực tế lại không nói gì hơn, hiện tại dựa vào hơi men hắn lại nói không ngừng, Lô Uyển Chi cảm thấy sau khi say rượu Tô Việt có một chỗ đáng yêu khác.
Giọng nói thì thầm lúc này của hắn, tựa như đang nhẹ nhàng gõ lên trái tim của Lô Uyển Chi, khiến nàng cảm động muốn rơi lệ. Cảm thấy bản thân đã thấm vào trong xương tủy Tô Việt, khó có thể dứt ra.
Chỉ với cách gọi tên mộc mạc đơn giản nhất, lại làm hốc mắt Lô Uyển Chi lên men, nàng có tài đức gì mà lại nhận được tâm ý từ một nam tử như thế. Cảm thấy cuộc đời này như thế là đủ.
Buổi sáng Tô Việt tỉnh dậy cảm thấy đầu óc đau nhức, nhíu chặt mày mở mắt nhìn thấy nóc phòng quen thuộc, biết là đang ở trong phòng mình, thoả mãn nhắm mắt lại, cố gắng nhớ lại tình huống ngày hôm qua.
Hình như là hắn uống say, tiếp đó thì bị cắt đứt, đến gần sáng, hoảng hốt giống nửa đêm qua chính hắn vừa ôm nàng dâu vừa khóc vừa cười, nghĩ đến đó hắn vội vàng trợn to mắt, nhanh chóng ngồi dậy. Ngắm nhìn bốn phía, phát hiện Lô Uyển Chi không trong nhà.
Vì thế, hắn vội vàng khoác áo bông lên người, xách hài ra khỏi phòng, nhìn thấy Lô Uyển Chi vẻ mặt bình tĩnh trong phòng bếp bận việc, trong lòng hắn cũng an ổn đôi chút, sau đó trở về phòng mặc xong quần áo vừa nghĩ không biết tối qua hắn có nói cái gì không nên nói hay không, sẽ khiến Lô Uyển Chi mất hứng chứ, ngàn vạn lần đừng để thu được kết quả xấu.
Nhưng mà, nhìn thấy nàng dâu vùi đầu làm việc dáng vẻ cũng không có vẻ gì là không vui, hẳn là không có chuyện đó.
Vội vội vàng vàng mặc xong quần áo ra cửa phòng, lại bị Vương thị bắt gặp kể lể với hắn hai câu, chẳng qua nói nào là trong Tết, ngươi uống say mèm như vậy làm gì, còn muốn nàng dâu của hắn hầu hạ. Hôm nay tỷ tỷ ngươi và tỷ phu sẽ trở về thăm, để cho bọn họ nhìn thấy bộ dạng này còn ra gì nữa linh tinh gì đó. Tô Việt cười pha trò, chỉ nói sau này sẽ không như vậy nữa.
Sau khi rửa mặt vội vàng chạy vào phòng bếp, bưng điểm tâm để dành cho hắn ăn miệng nhai nuốt, tiếp đó hỏi có chuyện gì cần hắn làm không. Vương thị nói không có, bảo hắn đi ra ngoài gọi cả nhà Tô Sở về đây, nhìn xem khi nào thì về, đừng để đợi đến lúc khách tới nhà rồi mới qua thì không được đẹp mặt.
Vương thị thấy bảo Tô Việt đi mà hắn còn chưa đi, mà hai mắt không ngừng liếc nhìn Lô Uyển CHi đang cúi đầu nhào bột, biết hắn có chuyện muốn nói với nàng dâu hắn, liền viện cớ ra khỏi phòng bếp.
"Uyển Chi, thật xin lỗi. Tối hôm qua ta uống say quá" Thấy nương của hắn vừa đi khỏi, Tô Việt liền nhắm mắt theo đuôi đến trước mặt Lô Uyển Chi nhỏ giọng xin lỗi. Tuy là đoán được Lô Uyển Chi sẽ không trách tội hắn, nhưng mà Tô Việt vẫn cảm thấy trước hết nên tỏ rõ thái độ của hắn.
Ngẩng đầu dịu dàng mỉm cười, Lô Uyển Chi nhẹ giọng nói, "Cái này thì có gì xin lỗi, chàng cũng không phải đi uống rượu hoa, cùng bằng hữu ra ngoài uống rượu thì không có gì. Nhưng mà, về sau chàng nếu thật sự uống rượu hoa bị say, khi đó cũng đừng trách ta trở mặt" Nàng nửa đùa nửa thật trêu ghẹo.
Nếu biết bản thân mình nói một câu thật sự trở thành sự thật, Lô Uyển Chi hôm nay tuyệt đối sẽ không nói như vậy, ngày kia trong tương lai, một Lô Uyển Chi đang mang thai gắng gượng đối mặt với người trên quần áo đầy dấu son môi, cả người đầy mùi son phấn Tô Việt, lúc đó nàng không thể lạnh nhạt như vậy được nữa rồi.
Tô Việt vừa thấy nàng dâu vui vẻ ra mặt không tranh cãi gì với hắn, mà giờ phút này trong phòng bếp chỉ còn có hai người bọn họ, đột nhiên tiến lên hôn lên gò má Lô Uyển Chi một cái. Lô Uyển Chi có chút tức giận, nhìn hai tay đầy bột mì, chỉ có thể oán trách trừng mắt nhìn Tô Việt vài lần, Tô Việt cười hề hề đi khỏi đó.
Buổi trưa trong ngày nhanh đến, Tô Lan mang theo Cẩu tử và trượng phu Hồ Nhị Ngưu mới tới nhà.
Mà ngay trước khi bọn họ vừa bước chân vào nhà, cả nhà Tô Sở cũng vừa tới càng làm Vương thị bất mãn, rõ ràng là huynh muội bọn họ vài năm mới có cơ hội tụ tập cùng nhau cùng một chỗ, cho nên bà không cấp cho Tô Sở và Triệu thị sắc mặt tốt, chỉ có với đứa tôn tử duy nhất Tô Đại Hà mới có chút ôn hòa.
Nhưng mà, hiển nhiên Triệu thị căn bản không cần mẹ chồng này đối xử như thế nào với nàng ta, dù sao cũng không sống dưới một mái nhà, bà ấy không vui vẻ thì không cần nhìn thấy là được, từ lúc vào sân lập tức lôi kéo Lô Uyển CHi nói chuyện.
"Đệ muội, chuyện lần trước ta nói với ngươi về đệ đệ của ta, ngày hôm kia về nhà mẹ đẻ ngươi có nhắc tới với cha mẹ của ngươi không?" Nàng ta tha thiết nhìn Lô Uyển Chi.
Hôm kia Triệu thị cũng về nhà mẹ đẻ, đối với đứa đệ đệ duy nhất kia, mấy ca ca cũng chưa có người quản được, chỉ nhìn cha mẹ sầu lo bạc trắng cả đầu, nàng ta nhịn không được trước mặt mọi người trong nhà nhắc đến chuyện muội muội của đệ muội còn chưa đính hôn, mới mười sáu tuổi, quan trọng là Lô gia xem ra là nhà vung tay rộng rãi.
Nếu có thể lấy được nữ tử Lô gia làm vợ, nợ đánh bạc của đệ đệ có chỗ lo thì không nói, còn có thể giảm bớt vấn đề cơm áo của cha mẹ. Trong nhà có hai mẫu đất hai năm trước đã bị bán đi trả nợ, mà đệ đệ vừa nghe tới là hoa cúc khuê nữ mười sáu tuổi, nghe nói lớn lên cũng không tệ, nhất thời chỉ tay lên trời thề thốt chỉ cần có thể lấy được cô nương mỹ miều, bản thân hắn sẽ rửa tay gác kiếm, không bao giờ bước vào đổ phường nửa bước.
Có lời cam đoan của hắn, Triệu thị càng nóng ruột, cảm thấy cửa hôn sự này bất luận là thế nào cũng muốn xin cho bằng được, nghĩ bản thân dù sao cũng là đại tẩu của Lô Uyển Chi, mà nhà mẹ đẻ Triệu gia của nàng ta ở trong vùng cũng là nhà giàu có, năm ca ca này thì không cần phải nói, còn hai bá phụ, ba thúc thúc, mười dặm tám thôn phóng mắt nhìn ra cuối cùng cũng không thấy dòng tộc nào lớn như vậy. Cái này đối với hộ đơn chiếc như Lô gia mà nói, đó là đốt đèn lồng mới tìm được chuyện tốt này.
Vốn nghĩ ngày hôm qua là một trong ba ngày đầu năm có đến cũng không nói chuyện này với Lô Uyển Chi được, chĩ nghĩ dù sao ba ngày đầu ra khỏi cửa thì không may mắn lắm, chuyện hỷ sự lớn như vậy mà nói ra trong ba ngày này cảm giác trong lòng có chút không thoải mái, đã nghĩ dù sao mồng bốn cũng trở về nhà ông bà già, thầm nghĩ hôm nay sẽ nhắc với Lô Uyên Chi. Buổi sáng đã sớm thu xếp hành lý cho Tô Sở, bởi vì sáng sớm ngày mai hắn sẽ lên cửa hàng vải trấn trên, bắt đầu khởi công, cho nên mới tới chậm một chút.
Nhìn vẻ mặt đại tẩu nôn nóng hỏi thăm về chuyện hôn sự của muội muội, trong lòng Lô Uyển Chi có chút bất mãn, đặc biệt nhớ tới đệ đệ nàng ta là loại người nào, đã vậy còn là tái giá, hết ba lần bốn lượt nhắc tới.
Trong lòng mất hứng, là người không biết ngụy trang nên trên mặt Lô Uyển Chi cũng biểu hiện ra một chút, "Đại tẩu, viêc hôn sự từ xưa đến nay chính là lệnh của cha mẹ, lời của mối mai, ta là tỷ tỷ đã xuất giá lại càng không xen vào chuyện hôn sự của muội muội".
Triệu thị nghe lời Lô Uyển Chi nói xong sắc mặt hơi tối sầm, trong lòng có chút mất hứng, nhưng mà nghĩ đến mấy nâng đồ cưới, tiếp tục nhịn xuống, "Đệ muội, nói là nói như vậy nhưng mà ngươi dù sao cũng là thân tỷ tỷ của muội muội ngươi, một câu nói của ngươi còn hơn mười câu nói của bà mối".
Lô Uyển Chi nghe xong có chút không kiên nhẫn, "Muốn ta nói, chuyện này cũng phải gặp qua người rồi mới có thể nói chứ, tẩu tử, ta chưa gặp đệ đệ của tẩu bao giờ, là tròn hay méo ta cũng không biết mà nói, ta cũng đã hỏi thăm qua Tô Việt, thấy ta hỏi về đệ đệ của đại tẩu hắn thẳng thắn lắc đầu không nói gì, ta vẫn nghĩ thôi cứ chờ gặp người rồi nói sau. Nhưng mà lần trước trở về nhà nương ta có nói qua, muội muội này là người có chí lớn, quyết định muốn tìm người mang công danh trên người. Bằng không dù có tình nguyện xuất gia làm ni cô cũng không muốn lập gia đình".
Đương nhiên câu cuối cùng là Lô Uyển Chi nói thêm vào, nàng biết muội muội là người có chí hướng lớn, cũng biết nàng ấy cùng với một nam tử cử nhân thôn bên cạnh thường hay lui tới, bằng không nàng ấy sẽ không luôn miệng khuyên nàng nhanh xuất giá, nàng ấy có chuyện gì cũng không gạt mình, và người trong lòng kia lại càng không giấu được. Đã từng nhắc chuyện này với mình hai lần, nói là chỉ sợ phu phụ Lô Dũng không đồng ý nên không dám nói với cha mẹ, hiện tại xem ra, chuyện này dù có muốn hay không cũng phải nói.