Không nghĩ tới trước khi Tô Việt và nàng thành thân còn có một đoạn nhạc đệm nhỏ này, Vương biểu muội thoạt nhìn không giống như người dễ dàng bỏ cuộc, cho nên về sau biểu muội này nhất định sẽ gây ra chuyện gì đó nữa, nhưng không biết Tô Việt đã dùng biện pháp gì mà có thể cự tuyệt cửa hôn sự này.
Chuyện này để sau này chậm rãi nói với Tô Việt đi, đối với vị đại tẩu đem chuyện này nói ra, trong lòng Lô Uyển CHi hiểu rất rõ, chính nàng nhiều nhất chỉ có thể biết được một nửa.
Cho nên dọc đường đi, Triệu thị không ngừng nói, Lô Uyển Chi chỉ khi có khi không phối hợp một câu, thấy nàng như thế Triệu thị nói càng ngày càng mất hứng, cũng chậm lại, may mà ngay lập tức đến nhà. Khi tách ra ở cửa thôn, Triệu thị vẫn còn không quên kéo ống tay Lô Uyển Chi nói nhỏ, "Đệ muội, ngày mai đệ đệ ta qua thăm, ăn cơm trưa xong ta sẽ đưa hắn đi qua nhà cho ngươi xem".
Lô Uyển Chi không tỏ rõ ý kiến, không gật đầu cũng chẳng lắc đầu. Chỉ nói tạm biệt rồi theo Tô Việt trở về nhà.
Triệu thị nhận thấy Lô Uyển Chi như thế rất không vui, nhưng mà chuyện này liên quan đến nửa đời sau của đệ đệ mình, còn có cả đời yên ổn của cha mẹ mình, cho nên trong lòng Triệu thị hạ quyết tâm, chuyện này bất kể có thành công hay không cũng phải thành.
Lô Uyển mang đầy bụng tâm sự trở về, vào phòng đóng cửa xong lập tức hỏi Tô Việt xem có nghĩ ra biện pháp đối phó với đại tẩu chưa? Chẳng lẽ thật sự để muội muội như hoa như ngọc của mình gả cho một kẻ vô lại?
Tô Việt vốn đang tưởng là nàng nghiêm túc muốn chất vấn chuyện về mình và biểu muội Vương Thúy Hoa, dù sao suốt dọc đường đi thấy đại tẩu nói thầm với nàng chuyện này, hắn thính tai cũng nghe được vài chữ, biết chuyện đó không thể giấu được nàng, mà cũng không có gì để giấu.
Nhưng không ngờ tới là, té ra nàng hỏi về chuyện của muội muội nàng, xem ra nàng vẫn quan tâm muội muội nàng nhiều hơn hắn, tình cảm này khá sâu sắc nhưng có thể hiểu được.
Nhìn thấy sắc mặt từ nhiều mây chuyển sang quang đãng rồi lại âm u của Tô Việt liên tục thay đổi trước mặt, Lô Uyển Chi có chút sốt ruột, "Tô Việt, vậy phải làm sao bây giờ? Ta thấy thừa lúc trời còn chưa tối, chúng ta vẫn nên về nhà ta một chuyến đi, đem chuyện này nói rõ với cha mẹ ta để mọi người cùng nhau nghĩ biện pháp".
Ai ngờ Tô Việt giữ chặt người Lô Uyển Chi đang định ra ngoài, đầu tiên là trấn an, "Uyển Chi, biện pháp thì ta đã nghĩ ra, chẳng qua là thế này có khả năng sẽ đắc tội với nàng ta triệt để, ta thì trái lại không sợ nàng ta, thế này thì về sau chính thức không lui tới với nàng ta nữa, chỉ có nàng có lo lắng hay không thôi, dù sao sau này vạn nhất ta không ở nhà, nàng có thể ứng phó mấy trò làm khó của nàng ta được không?"
"Chàng nghĩ ra biện pháp gì?" Lô Uyển Chi mở to hai mắt dò hỏi.
Nhìn thấy hàng mi dày của nàng dâu vụt sáng, Tô Việt đến bên tai nàng nói thầm một hơi, sau khi nói xong còn không quên lấy ngón tay trỏ chạm vào hai hàng mi dày, nhìn chúng tựa như chiếc quạt nhỏ, Tô Việt cảm thấy chơi rất vui, đặc biệt là khi mi mắt rũ xuống nửa chừng, chiếc bóng của chúng ở dưới mi mắt trông cứ như đang đan xen vào nhau, nhìn thật là thích thú.
Lô Uyển Chi đánh lên cái tay chọc ghẹo của hắn, khuôn mặt đỏ bừng có chút nghi hoặc hỏi, "Cách này thật có thể sao? Có phải có thút thiếu đạo đức hay không?"
"Nàng yên tâm, cái vị đại tẩu kia, cái nàng ta muốn nhất chính là mặt mũi, đặc biệt là sĩ diện của bản thân với cái đại gia tộc kia, khổ thân cho kẻ chết vì dĩ diện, phương pháp này nhất định có thể dùng, vì chung thân hạnh phúc của em vợ ta - muội muội của nàng, chúng ta phải dùng phương thức ngoan độc để trị nàng ta, tuy nhiên, nói ra thì Hà Hoa cũng nên đính hôn rồi" Tô Việt than thở, nhớ tới lúc đầu khi nàng ấy tìm hắn bảo hắn đến nhà nói chuyện hôn sự với Lô Uyển Chi, thật bức thiết cỡ nào. Còn không phải vì muốn tỷ tỷ nàng ấy nhanh chóng gả ra ngoài để không cản trở chuyện đính thân của chính mình ấy sao.
"Đúng vậy, Hà Hoa nên đính hôn rồi, nhưng chàng cũng biết đó, bề ngoài muội ấy lúc nào cũng hi hi ha ha, nhưng trong xương là tâm cao khí ngạo, tuy nói là muội ấy vẫn làm việc trong nhà, nhưng thật sự chưa từng chịu khổ, gả cho gia đình nông dân bình thường sợ là muội ấy tuyệt đối sẽ không chịu, còn nếu gả cho cử nhân tú tài thì chưa chắc người ta đã để ý tới muội ấy, thật là cao thấp thế nào cũng không xong" Lô Uyển Chi lo lắng vừa nói vừa thở dài.
"Ta thấy Lý tú tài đầu thôn cũng không tệ, tuổi tác của hắn không lớn, vừa mới hai mươi tuổi, có điều trong nhà có hơi nghèo, còn có một bà mẹ nhiều chuyện, không thế thì việc hôn sự này coi như tốt đẹp" Tô Việt tìm tòi nửa ngày mới nhớ tới xung quanh trong vòng mười dặm tám thôn dường như chỉ có người này tương đối thích hợp.
"Trong thôn của cậu chàng không phải còn một Vương cử nhân sao? Ta nghe nói người kia cũng không tệ" Lô Uyển Chi không chỉ nhắc tới một người, tuy rằng bình thường nàng không nhấc chân ra khỏi nhà nhưng thanh niên nhà ai lân cận có công danh đều biết rõ, bởi vì trong nhà có một người luôn luôn nhận định muốn đỗ đạt công danh Lô Văn Hiên thường ngày sau khi đi học về, đệ ấy không ít lần nhắc thầm mấy chuyện này.
Tô Việt nghe xong nhăn mày, "Vương cử nhân này không phải là người góa vợ sao? Năm trước vừa cưới nàng dâu vào cửa đã bị hắn khắc chết, chuyện này nàng không nên nói ra, đặc biệt đừng nhắc tới trước mặt Nhạc phụ Nhạc mẫu, cho dù nàng có nói ra bọn họ cũng không đồng ý".
Lô Uyển Chi nghe xong thở dài, nghĩ thầm, cái này không phải là chuyện ta muốn nói hay không, nhưng lại không thể đem chuyện không tốt của muội muội chưa chồng âm thầm trao lòng cho Vương cử nhân nói cho đại nam nhân Tô Việt biết, cho dù hắn là trượng phu của nàng.
Hiện tại trong lòng nàng toàn suy nghĩ chuyện ngày mai, nhịn không được nói thầm, "Ngày mai chàng nhất định phải ở nhà cùng ta, cho ta thêm can đảm thì không nói, chuyện chàng nói vừa rồi có cho ta mười lá gan ta cũng nói không được, nhưng mà phải nói thật, thủ đoạn tổn hại người thế này thế mà chàng có thể nghĩ ra được, cũng rất không dễ dàng nha".
"Nương tử minh giám, ta quả thật chưa từng đi, thế nhưng dù chưa ăn thịt heo nhưng vẫn thấy heo chạy mà, hơn nữa đó là chỗ Lưu Tứ thích đi nhất, mỗi lần trở về hắn lại còn khoe khoang một phen, cô nương này trắng nhất, cô nương kia xinh nhất. Đương nhiên cũng đem mấy chuyện bát nháo này nói cho chúng ta nghe, lúc này ta không nghĩ ra phương pháp tốt nào, vả lại đó cũng thật sự là đệ đệ phiền phức của đại tẩu ta, trước kia tới nhà ta ỷ vào bản thân hắn nhiều tuổi hơn ta, luôn luôn khi dễ ta, lần này ta còn không khi dễ gỡ hòa hay sao" Tô Việt vừa nói vừa cười nham nhở.
Làm Lô Uyển Chi hoảng sợ nổi da gà lổm chổm, nhìn không ra Tô Việt còn là người hẹp hòi, chuyện xưa lắc mà còn ghi thù lâu như vậy. Trong lòng nàng không ngừng nhắc nhở bản thân, sau này ngàn vạn lần đừng đắc tội hắn.
"Ta mặc kệ, chuyện này toàn bộ đều giao cho chàng xử lý, chiều mai vừa đúng lúc ta phải tới Tề gia sát vách tìm nàng dâu của hắn thương lượng về cách thêu bình hoa một ít, chuyện này vốn đã quyết định từ năm trước, thế nhưng lại kéo dài đến tận năm nay, đúng lúc bên đó mọi người đều đi tới nhà người thân, ngày mai ta làm hai kiện quần áo cho nương, cũng để bà mặc quần áo do con dâu làm ra" Lô Uyển CHi hơi ngượng ngùng cười nói.
Nàng gả đến đây lâu như vậy mà thật sự còn chưa may quần áo cho mẹ chồng, chỉ có may hai cái áo lót ngoài cho Tô Việt, thầm nghĩ đợi qua Tết Nguyên tiêu hắn sẽ bắt đầu lên cửa hàng làm chưởng quầy, nhất định phải có hai bộ quần áo mới được, nhân dịp hai ngày này sẽ lục tung trong đống đồ cưới cắt ra hai cuộn vải, nàng chưa từng làm quần áo nam nhân bao giờ, ngoại trừ bộ hỉ phục đỏ thẩm Tô Việt mặc ngày thành thân.
Cho nên mới đi tới Tề gia học hỏi kinh nghiệm, nhưng mà trọng yếu là, nàng muốn tránh mặt cái tẩu tử khó chơi này, dù sao trực giác của bản thân chưa có ai qua được, cứ nhắm mắt làm ngơ thôi.
Quả nhiên, giữa trưa ngày hôm sau sau khi ăn trưa xong, Lô Uyển Chi lập tức ôm đống kim chỉ qua nhà cách vách, nhà Tô Tề - Ngô thị, là nữ quyến duy nhất mà Lô Uyển Chi biết được từ khi gả tới Tô gia. Thứ nhất, là vì cách vách, chỉ cách mỗi tấm vách; thứ hai là vì quan hệ giữa Tô Việt và Tô Tề không tệ, điểm cuối cùng và quan trọng nhất là Ngô thị là người chỉ biết cúi đầu làm việc không thích nói chuyện, cũng thú vị hợp ý với Lô Uyển Chi, cho nên hai người khá thân thiết.
Triệu thị bị kích động mà dẫn tiểu đệ đệ Triệu Cương trở về lão viện, lại buồn bực không thấy Lô Uyển Chi ở nhà, nhịn không được nói với Tô Việt, "A Việt, hôm qua ta đã nói với đệ muội là xế chiều hôm nay sẽ mang người tới cho nàng ấy xem, tại sao nàng không ở nhà?"
"Đại tẩu, ngươi cũng thật là, đúng, Uyển Chi là đệ muội của ngươi, nhưng trên hết nàng ấy còn là nàng dâu của ta, ngươi nói nàng ấy là một phụ nhân vô duyên vô cớ lại gặp mặt đại nam nhân, không nói tới trong lòng ta có thoải mái hay không, nếu để già trẻ lớn bé trong thôn biết được thì sẽ thế nào? Nam nữ thụ thụ bất thân, đạo lý này hẳn là đại tẩu hiểu rõ chứ". Tô Việt bình thản ung dung nói xong nhìn cũng không thèm liếc mắt tới Triệu thị một cái, đối với lòng người cao ngất so với tiền bạc của tỷ đệ Triệu gia, hắn không muốn thấy mặt.
"Nhìn tiểu thúc ngươi nói kìa, đây không phải đều là thân thích nhà mình sao, phòng này tránh kia làm gì, đệ đệ Triệu Cương của ta mười năm trước chẳng phải ngươi đã biết rồi sao" Triệu thị có chút phẫn nộ nói.
"Ta biết hay không không quan trọng, nhưng mà nàng dâu của ta không biết, hơn nữa mặc dù hắn đúng là thân thích của ngươi, nhưng chúng ta lại không nhớ có cửa thân thích này. Đại tẩu, ngươi còn nhớ vết sẹo trên gáy ta chứ, đấy là kiệt tác của ai trong lòng ngươi hẳn là rất rõ, chuyện này trôi qua lâu như vậy ta đều chưa từng nói tới các người, tóm lại là ngươi cũng biết một ít nguyên nhân trong đó. Cha ta cũng bởi vì chuyện này mà suýt chút nữa trở mặt với cha ngươi, đều ầm ĩ tới nước này, lại còn tách ra ở riêng, ta cũng không có vị thân thích nào cao quý như vậy, chưa từng đến chơi gia đình nông dân, đúng là thật sự rất hiếm thấy" Tô Việt vừa nói vừa dùng ánh mắt tà tà liếc Triệu Dũng* đứng sau Triệu thị.
*Cái tên trên kia là Triệu Cương, chạy xuống đây thành Triệu Dũng. Thế là thế lào???
Triệu Dũng mặt mày xanh xao vàng vọt này tuyệt đối không chỉ có mỗi cái tật đánh bạc không thôi, nhìn thấy cơ thể bị bào mòn như vậy, trước kia cũng không ít lần thấy hắn dạo chơi ở mấy kỹ viện, chắc chắn là hôm qua chính hắn không thành thật khai báo mọi chuyện với Lô Uyển Chi.
"Chuyện đã qua lâu như vậy rồi, ngươi còn nhắc tới làm gì, đệ muội đã không ở nhà, giờ thì ngươi đã thấy rồi đấy. Dù sao, ngươi và a Cương biết nhau cũng không ít năm, nể tình ngày xưa mà trước mặt đệ muội, nhạc phụ, nhạc mẫu ngươi nói tốt vài lời, về sau các ngươi có thể trở thành anh em cột chèo còn không phải thân lại càng thêm thân sao?" Triệu thị quyết định nhẫn nhịn kìm nén trong lòng, lấy đại cuộc làm trọng.
Nghe lời Triệu thị nói, Tô Việt không nhịn được sởn gai óc toàn thân, hắn mới không thèm cùng với cái tên bệnh sắp chết này làm anh em cột chèo đâu!
Không nghĩ tới trước khi Tô Việt và nàng thành thân còn có một đoạn nhạc đệm nhỏ này, Vương biểu muội thoạt nhìn không giống như người dễ dàng bỏ cuộc, cho nên về sau biểu muội này nhất định sẽ gây ra chuyện gì đó nữa, nhưng không biết Tô Việt đã dùng biện pháp gì mà có thể cự tuyệt cửa hôn sự này.
Chuyện này để sau này chậm rãi nói với Tô Việt đi, đối với vị đại tẩu đem chuyện này nói ra, trong lòng Lô Uyển CHi hiểu rất rõ, chính nàng nhiều nhất chỉ có thể biết được một nửa.
Cho nên dọc đường đi, Triệu thị không ngừng nói, Lô Uyển Chi chỉ khi có khi không phối hợp một câu, thấy nàng như thế Triệu thị nói càng ngày càng mất hứng, cũng chậm lại, may mà ngay lập tức đến nhà. Khi tách ra ở cửa thôn, Triệu thị vẫn còn không quên kéo ống tay Lô Uyển Chi nói nhỏ, "Đệ muội, ngày mai đệ đệ ta qua thăm, ăn cơm trưa xong ta sẽ đưa hắn đi qua nhà cho ngươi xem".
Lô Uyển Chi không tỏ rõ ý kiến, không gật đầu cũng chẳng lắc đầu. Chỉ nói tạm biệt rồi theo Tô Việt trở về nhà.
Triệu thị nhận thấy Lô Uyển Chi như thế rất không vui, nhưng mà chuyện này liên quan đến nửa đời sau của đệ đệ mình, còn có cả đời yên ổn của cha mẹ mình, cho nên trong lòng Triệu thị hạ quyết tâm, chuyện này bất kể có thành công hay không cũng phải thành.
Lô Uyển mang đầy bụng tâm sự trở về, vào phòng đóng cửa xong lập tức hỏi Tô Việt xem có nghĩ ra biện pháp đối phó với đại tẩu chưa? Chẳng lẽ thật sự để muội muội như hoa như ngọc của mình gả cho một kẻ vô lại?
Tô Việt vốn đang tưởng là nàng nghiêm túc muốn chất vấn chuyện về mình và biểu muội Vương Thúy Hoa, dù sao suốt dọc đường đi thấy đại tẩu nói thầm với nàng chuyện này, hắn thính tai cũng nghe được vài chữ, biết chuyện đó không thể giấu được nàng, mà cũng không có gì để giấu.
Nhưng không ngờ tới là, té ra nàng hỏi về chuyện của muội muội nàng, xem ra nàng vẫn quan tâm muội muội nàng nhiều hơn hắn, tình cảm này khá sâu sắc nhưng có thể hiểu được.
Nhìn thấy sắc mặt từ nhiều mây chuyển sang quang đãng rồi lại âm u của Tô Việt liên tục thay đổi trước mặt, Lô Uyển Chi có chút sốt ruột, "Tô Việt, vậy phải làm sao bây giờ? Ta thấy thừa lúc trời còn chưa tối, chúng ta vẫn nên về nhà ta một chuyến đi, đem chuyện này nói rõ với cha mẹ ta để mọi người cùng nhau nghĩ biện pháp".
Ai ngờ Tô Việt giữ chặt người Lô Uyển Chi đang định ra ngoài, đầu tiên là trấn an, "Uyển Chi, biện pháp thì ta đã nghĩ ra, chẳng qua là thế này có khả năng sẽ đắc tội với nàng ta triệt để, ta thì trái lại không sợ nàng ta, thế này thì về sau chính thức không lui tới với nàng ta nữa, chỉ có nàng có lo lắng hay không thôi, dù sao sau này vạn nhất ta không ở nhà, nàng có thể ứng phó mấy trò làm khó của nàng ta được không?"
"Chàng nghĩ ra biện pháp gì?" Lô Uyển Chi mở to hai mắt dò hỏi.
Nhìn thấy hàng mi dày của nàng dâu vụt sáng, Tô Việt đến bên tai nàng nói thầm một hơi, sau khi nói xong còn không quên lấy ngón tay trỏ chạm vào hai hàng mi dày, nhìn chúng tựa như chiếc quạt nhỏ, Tô Việt cảm thấy chơi rất vui, đặc biệt là khi mi mắt rũ xuống nửa chừng, chiếc bóng của chúng ở dưới mi mắt trông cứ như đang đan xen vào nhau, nhìn thật là thích thú.
Lô Uyển Chi đánh lên cái tay chọc ghẹo của hắn, khuôn mặt đỏ bừng có chút nghi hoặc hỏi, "Cách này thật có thể sao? Có phải có thút thiếu đạo đức hay không?"
"Nàng yên tâm, cái vị đại tẩu kia, cái nàng ta muốn nhất chính là mặt mũi, đặc biệt là sĩ diện của bản thân với cái đại gia tộc kia, khổ thân cho kẻ chết vì dĩ diện, phương pháp này nhất định có thể dùng, vì chung thân hạnh phúc của em vợ ta - muội muội của nàng, chúng ta phải dùng phương thức ngoan độc để trị nàng ta, tuy nhiên, nói ra thì Hà Hoa cũng nên đính hôn rồi" Tô Việt than thở, nhớ tới lúc đầu khi nàng ấy tìm hắn bảo hắn đến nhà nói chuyện hôn sự với Lô Uyển Chi, thật bức thiết cỡ nào. Còn không phải vì muốn tỷ tỷ nàng ấy nhanh chóng gả ra ngoài để không cản trở chuyện đính thân của chính mình ấy sao.
"Đúng vậy, Hà Hoa nên đính hôn rồi, nhưng chàng cũng biết đó, bề ngoài muội ấy lúc nào cũng hi hi ha ha, nhưng trong xương là tâm cao khí ngạo, tuy nói là muội ấy vẫn làm việc trong nhà, nhưng thật sự chưa từng chịu khổ, gả cho gia đình nông dân bình thường sợ là muội ấy tuyệt đối sẽ không chịu, còn nếu gả cho cử nhân tú tài thì chưa chắc người ta đã để ý tới muội ấy, thật là cao thấp thế nào cũng không xong" Lô Uyển Chi lo lắng vừa nói vừa thở dài.
"Ta thấy Lý tú tài đầu thôn cũng không tệ, tuổi tác của hắn không lớn, vừa mới hai mươi tuổi, có điều trong nhà có hơi nghèo, còn có một bà mẹ nhiều chuyện, không thế thì việc hôn sự này coi như tốt đẹp" Tô Việt tìm tòi nửa ngày mới nhớ tới xung quanh trong vòng mười dặm tám thôn dường như chỉ có người này tương đối thích hợp.
"Trong thôn của cậu chàng không phải còn một Vương cử nhân sao? Ta nghe nói người kia cũng không tệ" Lô Uyển Chi không chỉ nhắc tới một người, tuy rằng bình thường nàng không nhấc chân ra khỏi nhà nhưng thanh niên nhà ai lân cận có công danh đều biết rõ, bởi vì trong nhà có một người luôn luôn nhận định muốn đỗ đạt công danh Lô Văn Hiên thường ngày sau khi đi học về, đệ ấy không ít lần nhắc thầm mấy chuyện này.
Tô Việt nghe xong nhăn mày, "Vương cử nhân này không phải là người góa vợ sao? Năm trước vừa cưới nàng dâu vào cửa đã bị hắn khắc chết, chuyện này nàng không nên nói ra, đặc biệt đừng nhắc tới trước mặt Nhạc phụ Nhạc mẫu, cho dù nàng có nói ra bọn họ cũng không đồng ý".
Lô Uyển Chi nghe xong thở dài, nghĩ thầm, cái này không phải là chuyện ta muốn nói hay không, nhưng lại không thể đem chuyện không tốt của muội muội chưa chồng âm thầm trao lòng cho Vương cử nhân nói cho đại nam nhân Tô Việt biết, cho dù hắn là trượng phu của nàng.
Hiện tại trong lòng nàng toàn suy nghĩ chuyện ngày mai, nhịn không được nói thầm, "Ngày mai chàng nhất định phải ở nhà cùng ta, cho ta thêm can đảm thì không nói, chuyện chàng nói vừa rồi có cho ta mười lá gan ta cũng nói không được, nhưng mà phải nói thật, thủ đoạn tổn hại người thế này thế mà chàng có thể nghĩ ra được, cũng rất không dễ dàng nha".
"Nương tử minh giám, ta quả thật chưa từng đi, thế nhưng dù chưa ăn thịt heo nhưng vẫn thấy heo chạy mà, hơn nữa đó là chỗ Lưu Tứ thích đi nhất, mỗi lần trở về hắn lại còn khoe khoang một phen, cô nương này trắng nhất, cô nương kia xinh nhất. Đương nhiên cũng đem mấy chuyện bát nháo này nói cho chúng ta nghe, lúc này ta không nghĩ ra phương pháp tốt nào, vả lại đó cũng thật sự là đệ đệ phiền phức của đại tẩu ta, trước kia tới nhà ta ỷ vào bản thân hắn nhiều tuổi hơn ta, luôn luôn khi dễ ta, lần này ta còn không khi dễ gỡ hòa hay sao" Tô Việt vừa nói vừa cười nham nhở.
Làm Lô Uyển Chi hoảng sợ nổi da gà lổm chổm, nhìn không ra Tô Việt còn là người hẹp hòi, chuyện xưa lắc mà còn ghi thù lâu như vậy. Trong lòng nàng không ngừng nhắc nhở bản thân, sau này ngàn vạn lần đừng đắc tội hắn.
"Ta mặc kệ, chuyện này toàn bộ đều giao cho chàng xử lý, chiều mai vừa đúng lúc ta phải tới Tề gia sát vách tìm nàng dâu của hắn thương lượng về cách thêu bình hoa một ít, chuyện này vốn đã quyết định từ năm trước, thế nhưng lại kéo dài đến tận năm nay, đúng lúc bên đó mọi người đều đi tới nhà người thân, ngày mai ta làm hai kiện quần áo cho nương, cũng để bà mặc quần áo do con dâu làm ra" Lô Uyển CHi hơi ngượng ngùng cười nói.
Nàng gả đến đây lâu như vậy mà thật sự còn chưa may quần áo cho mẹ chồng, chỉ có may hai cái áo lót ngoài cho Tô Việt, thầm nghĩ đợi qua Tết Nguyên tiêu hắn sẽ bắt đầu lên cửa hàng làm chưởng quầy, nhất định phải có hai bộ quần áo mới được, nhân dịp hai ngày này sẽ lục tung trong đống đồ cưới cắt ra hai cuộn vải, nàng chưa từng làm quần áo nam nhân bao giờ, ngoại trừ bộ hỉ phục đỏ thẩm Tô Việt mặc ngày thành thân.
Cho nên mới đi tới Tề gia học hỏi kinh nghiệm, nhưng mà trọng yếu là, nàng muốn tránh mặt cái tẩu tử khó chơi này, dù sao trực giác của bản thân chưa có ai qua được, cứ nhắm mắt làm ngơ thôi.
Quả nhiên, giữa trưa ngày hôm sau sau khi ăn trưa xong, Lô Uyển Chi lập tức ôm đống kim chỉ qua nhà cách vách, nhà Tô Tề - Ngô thị, là nữ quyến duy nhất mà Lô Uyển Chi biết được từ khi gả tới Tô gia. Thứ nhất, là vì cách vách, chỉ cách mỗi tấm vách; thứ hai là vì quan hệ giữa Tô Việt và Tô Tề không tệ, điểm cuối cùng và quan trọng nhất là Ngô thị là người chỉ biết cúi đầu làm việc không thích nói chuyện, cũng thú vị hợp ý với Lô Uyển Chi, cho nên hai người khá thân thiết.
Triệu thị bị kích động mà dẫn tiểu đệ đệ Triệu Cương trở về lão viện, lại buồn bực không thấy Lô Uyển Chi ở nhà, nhịn không được nói với Tô Việt, "A Việt, hôm qua ta đã nói với đệ muội là xế chiều hôm nay sẽ mang người tới cho nàng ấy xem, tại sao nàng không ở nhà?"
"Đại tẩu, ngươi cũng thật là, đúng, Uyển Chi là đệ muội của ngươi, nhưng trên hết nàng ấy còn là nàng dâu của ta, ngươi nói nàng ấy là một phụ nhân vô duyên vô cớ lại gặp mặt đại nam nhân, không nói tới trong lòng ta có thoải mái hay không, nếu để già trẻ lớn bé trong thôn biết được thì sẽ thế nào? Nam nữ thụ thụ bất thân, đạo lý này hẳn là đại tẩu hiểu rõ chứ". Tô Việt bình thản ung dung nói xong nhìn cũng không thèm liếc mắt tới Triệu thị một cái, đối với lòng người cao ngất so với tiền bạc của tỷ đệ Triệu gia, hắn không muốn thấy mặt.
"Nhìn tiểu thúc ngươi nói kìa, đây không phải đều là thân thích nhà mình sao, phòng này tránh kia làm gì, đệ đệ Triệu Cương của ta mười năm trước chẳng phải ngươi đã biết rồi sao" Triệu thị có chút phẫn nộ nói.
"Ta biết hay không không quan trọng, nhưng mà nàng dâu của ta không biết, hơn nữa mặc dù hắn đúng là thân thích của ngươi, nhưng chúng ta lại không nhớ có cửa thân thích này. Đại tẩu, ngươi còn nhớ vết sẹo trên gáy ta chứ, đấy là kiệt tác của ai trong lòng ngươi hẳn là rất rõ, chuyện này trôi qua lâu như vậy ta đều chưa từng nói tới các người, tóm lại là ngươi cũng biết một ít nguyên nhân trong đó. Cha ta cũng bởi vì chuyện này mà suýt chút nữa trở mặt với cha ngươi, đều ầm ĩ tới nước này, lại còn tách ra ở riêng, ta cũng không có vị thân thích nào cao quý như vậy, chưa từng đến chơi gia đình nông dân, đúng là thật sự rất hiếm thấy" Tô Việt vừa nói vừa dùng ánh mắt tà tà liếc Triệu Dũng đứng sau Triệu thị.
Cái tên trên kia là Triệu Cương, chạy xuống đây thành Triệu Dũng. Thế là thế lào???
Triệu Dũng mặt mày xanh xao vàng vọt này tuyệt đối không chỉ có mỗi cái tật đánh bạc không thôi, nhìn thấy cơ thể bị bào mòn như vậy, trước kia cũng không ít lần thấy hắn dạo chơi ở mấy kỹ viện, chắc chắn là hôm qua chính hắn không thành thật khai báo mọi chuyện với Lô Uyển Chi.
"Chuyện đã qua lâu như vậy rồi, ngươi còn nhắc tới làm gì, đệ muội đã không ở nhà, giờ thì ngươi đã thấy rồi đấy. Dù sao, ngươi và a Cương biết nhau cũng không ít năm, nể tình ngày xưa mà trước mặt đệ muội, nhạc phụ, nhạc mẫu ngươi nói tốt vài lời, về sau các ngươi có thể trở thành anh em cột chèo còn không phải thân lại càng thêm thân sao?" Triệu thị quyết định nhẫn nhịn kìm nén trong lòng, lấy đại cuộc làm trọng.
Nghe lời Triệu thị nói, Tô Việt không nhịn được sởn gai óc toàn thân, hắn mới không thèm cùng với cái tên bệnh sắp chết này làm anh em cột chèo đâu!
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Không nghĩ tới trước khi Tô Việt và nàng thành thân còn có một đoạn nhạc đệm nhỏ này, Vương biểu muội thoạt nhìn không giống như người dễ dàng bỏ cuộc, cho nên về sau biểu muội này nhất định sẽ gây ra chuyện gì đó nữa, nhưng không biết Tô Việt đã dùng biện pháp gì mà có thể cự tuyệt cửa hôn sự này.
Chuyện này để sau này chậm rãi nói với Tô Việt đi, đối với vị đại tẩu đem chuyện này nói ra, trong lòng Lô Uyển CHi hiểu rất rõ, chính nàng nhiều nhất chỉ có thể biết được một nửa.
Cho nên dọc đường đi, Triệu thị không ngừng nói, Lô Uyển Chi chỉ khi có khi không phối hợp một câu, thấy nàng như thế Triệu thị nói càng ngày càng mất hứng, cũng chậm lại, may mà ngay lập tức đến nhà. Khi tách ra ở cửa thôn, Triệu thị vẫn còn không quên kéo ống tay Lô Uyển Chi nói nhỏ, "Đệ muội, ngày mai đệ đệ ta qua thăm, ăn cơm trưa xong ta sẽ đưa hắn đi qua nhà cho ngươi xem".
Lô Uyển Chi không tỏ rõ ý kiến, không gật đầu cũng chẳng lắc đầu. Chỉ nói tạm biệt rồi theo Tô Việt trở về nhà.
Triệu thị nhận thấy Lô Uyển Chi như thế rất không vui, nhưng mà chuyện này liên quan đến nửa đời sau của đệ đệ mình, còn có cả đời yên ổn của cha mẹ mình, cho nên trong lòng Triệu thị hạ quyết tâm, chuyện này bất kể có thành công hay không cũng phải thành.
Lô Uyển mang đầy bụng tâm sự trở về, vào phòng đóng cửa xong lập tức hỏi Tô Việt xem có nghĩ ra biện pháp đối phó với đại tẩu chưa? Chẳng lẽ thật sự để muội muội như hoa như ngọc của mình gả cho một kẻ vô lại?
Tô Việt vốn đang tưởng là nàng nghiêm túc muốn chất vấn chuyện về mình và biểu muội Vương Thúy Hoa, dù sao suốt dọc đường đi thấy đại tẩu nói thầm với nàng chuyện này, hắn thính tai cũng nghe được vài chữ, biết chuyện đó không thể giấu được nàng, mà cũng không có gì để giấu.
Nhưng không ngờ tới là, té ra nàng hỏi về chuyện của muội muội nàng, xem ra nàng vẫn quan tâm muội muội nàng nhiều hơn hắn, tình cảm này khá sâu sắc nhưng có thể hiểu được.
Nhìn thấy sắc mặt từ nhiều mây chuyển sang quang đãng rồi lại âm u của Tô Việt liên tục thay đổi trước mặt, Lô Uyển Chi có chút sốt ruột, "Tô Việt, vậy phải làm sao bây giờ? Ta thấy thừa lúc trời còn chưa tối, chúng ta vẫn nên về nhà ta một chuyến đi, đem chuyện này nói rõ với cha mẹ ta để mọi người cùng nhau nghĩ biện pháp".
Ai ngờ Tô Việt giữ chặt người Lô Uyển Chi đang định ra ngoài, đầu tiên là trấn an, "Uyển Chi, biện pháp thì ta đã nghĩ ra, chẳng qua là thế này có khả năng sẽ đắc tội với nàng ta triệt để, ta thì trái lại không sợ nàng ta, thế này thì về sau chính thức không lui tới với nàng ta nữa, chỉ có nàng có lo lắng hay không thôi, dù sao sau này vạn nhất ta không ở nhà, nàng có thể ứng phó mấy trò làm khó của nàng ta được không?"
"Chàng nghĩ ra biện pháp gì?" Lô Uyển Chi mở to hai mắt dò hỏi.
Nhìn thấy hàng mi dày của nàng dâu vụt sáng, Tô Việt đến bên tai nàng nói thầm một hơi, sau khi nói xong còn không quên lấy ngón tay trỏ chạm vào hai hàng mi dày, nhìn chúng tựa như chiếc quạt nhỏ, Tô Việt cảm thấy chơi rất vui, đặc biệt là khi mi mắt rũ xuống nửa chừng, chiếc bóng của chúng ở dưới mi mắt trông cứ như đang đan xen vào nhau, nhìn thật là thích thú.
Lô Uyển Chi đánh lên cái tay chọc ghẹo của hắn, khuôn mặt đỏ bừng có chút nghi hoặc hỏi, "Cách này thật có thể sao? Có phải có thút thiếu đạo đức hay không?"
"Nàng yên tâm, cái vị đại tẩu kia, cái nàng ta muốn nhất chính là mặt mũi, đặc biệt là sĩ diện của bản thân với cái đại gia tộc kia, khổ thân cho kẻ chết vì dĩ diện, phương pháp này nhất định có thể dùng, vì chung thân hạnh phúc của em vợ ta - muội muội của nàng, chúng ta phải dùng phương thức ngoan độc để trị nàng ta, tuy nhiên, nói ra thì Hà Hoa cũng nên đính hôn rồi" Tô Việt than thở, nhớ tới lúc đầu khi nàng ấy tìm hắn bảo hắn đến nhà nói chuyện hôn sự với Lô Uyển Chi, thật bức thiết cỡ nào. Còn không phải vì muốn tỷ tỷ nàng ấy nhanh chóng gả ra ngoài để không cản trở chuyện đính thân của chính mình ấy sao.
"Đúng vậy, Hà Hoa nên đính hôn rồi, nhưng chàng cũng biết đó, bề ngoài muội ấy lúc nào cũng hi hi ha ha, nhưng trong xương là tâm cao khí ngạo, tuy nói là muội ấy vẫn làm việc trong nhà, nhưng thật sự chưa từng chịu khổ, gả cho gia đình nông dân bình thường sợ là muội ấy tuyệt đối sẽ không chịu, còn nếu gả cho cử nhân tú tài thì chưa chắc người ta đã để ý tới muội ấy, thật là cao thấp thế nào cũng không xong" Lô Uyển Chi lo lắng vừa nói vừa thở dài.
"Ta thấy Lý tú tài đầu thôn cũng không tệ, tuổi tác của hắn không lớn, vừa mới hai mươi tuổi, có điều trong nhà có hơi nghèo, còn có một bà mẹ nhiều chuyện, không thế thì việc hôn sự này coi như tốt đẹp" Tô Việt tìm tòi nửa ngày mới nhớ tới xung quanh trong vòng mười dặm tám thôn dường như chỉ có người này tương đối thích hợp.
"Trong thôn của cậu chàng không phải còn một Vương cử nhân sao? Ta nghe nói người kia cũng không tệ" Lô Uyển Chi không chỉ nhắc tới một người, tuy rằng bình thường nàng không nhấc chân ra khỏi nhà nhưng thanh niên nhà ai lân cận có công danh đều biết rõ, bởi vì trong nhà có một người luôn luôn nhận định muốn đỗ đạt công danh Lô Văn Hiên thường ngày sau khi đi học về, đệ ấy không ít lần nhắc thầm mấy chuyện này.
Tô Việt nghe xong nhăn mày, "Vương cử nhân này không phải là người góa vợ sao? Năm trước vừa cưới nàng dâu vào cửa đã bị hắn khắc chết, chuyện này nàng không nên nói ra, đặc biệt đừng nhắc tới trước mặt Nhạc phụ Nhạc mẫu, cho dù nàng có nói ra bọn họ cũng không đồng ý".
Lô Uyển Chi nghe xong thở dài, nghĩ thầm, cái này không phải là chuyện ta muốn nói hay không, nhưng lại không thể đem chuyện không tốt của muội muội chưa chồng âm thầm trao lòng cho Vương cử nhân nói cho đại nam nhân Tô Việt biết, cho dù hắn là trượng phu của nàng.
Hiện tại trong lòng nàng toàn suy nghĩ chuyện ngày mai, nhịn không được nói thầm, "Ngày mai chàng nhất định phải ở nhà cùng ta, cho ta thêm can đảm thì không nói, chuyện chàng nói vừa rồi có cho ta mười lá gan ta cũng nói không được, nhưng mà phải nói thật, thủ đoạn tổn hại người thế này thế mà chàng có thể nghĩ ra được, cũng rất không dễ dàng nha".
"Nương tử minh giám, ta quả thật chưa từng đi, thế nhưng dù chưa ăn thịt heo nhưng vẫn thấy heo chạy mà, hơn nữa đó là chỗ Lưu Tứ thích đi nhất, mỗi lần trở về hắn lại còn khoe khoang một phen, cô nương này trắng nhất, cô nương kia xinh nhất. Đương nhiên cũng đem mấy chuyện bát nháo này nói cho chúng ta nghe, lúc này ta không nghĩ ra phương pháp tốt nào, vả lại đó cũng thật sự là đệ đệ phiền phức của đại tẩu ta, trước kia tới nhà ta ỷ vào bản thân hắn nhiều tuổi hơn ta, luôn luôn khi dễ ta, lần này ta còn không khi dễ gỡ hòa hay sao" Tô Việt vừa nói vừa cười nham nhở.
Làm Lô Uyển Chi hoảng sợ nổi da gà lổm chổm, nhìn không ra Tô Việt còn là người hẹp hòi, chuyện xưa lắc mà còn ghi thù lâu như vậy. Trong lòng nàng không ngừng nhắc nhở bản thân, sau này ngàn vạn lần đừng đắc tội hắn.
"Ta mặc kệ, chuyện này toàn bộ đều giao cho chàng xử lý, chiều mai vừa đúng lúc ta phải tới Tề gia sát vách tìm nàng dâu của hắn thương lượng về cách thêu bình hoa một ít, chuyện này vốn đã quyết định từ năm trước, thế nhưng lại kéo dài đến tận năm nay, đúng lúc bên đó mọi người đều đi tới nhà người thân, ngày mai ta làm hai kiện quần áo cho nương, cũng để bà mặc quần áo do con dâu làm ra" Lô Uyển CHi hơi ngượng ngùng cười nói.
Nàng gả đến đây lâu như vậy mà thật sự còn chưa may quần áo cho mẹ chồng, chỉ có may hai cái áo lót ngoài cho Tô Việt, thầm nghĩ đợi qua Tết Nguyên tiêu hắn sẽ bắt đầu lên cửa hàng làm chưởng quầy, nhất định phải có hai bộ quần áo mới được, nhân dịp hai ngày này sẽ lục tung trong đống đồ cưới cắt ra hai cuộn vải, nàng chưa từng làm quần áo nam nhân bao giờ, ngoại trừ bộ hỉ phục đỏ thẩm Tô Việt mặc ngày thành thân.
Cho nên mới đi tới Tề gia học hỏi kinh nghiệm, nhưng mà trọng yếu là, nàng muốn tránh mặt cái tẩu tử khó chơi này, dù sao trực giác của bản thân chưa có ai qua được, cứ nhắm mắt làm ngơ thôi.
Quả nhiên, giữa trưa ngày hôm sau sau khi ăn trưa xong, Lô Uyển Chi lập tức ôm đống kim chỉ qua nhà cách vách, nhà Tô Tề - Ngô thị, là nữ quyến duy nhất mà Lô Uyển Chi biết được từ khi gả tới Tô gia. Thứ nhất, là vì cách vách, chỉ cách mỗi tấm vách; thứ hai là vì quan hệ giữa Tô Việt và Tô Tề không tệ, điểm cuối cùng và quan trọng nhất là Ngô thị là người chỉ biết cúi đầu làm việc không thích nói chuyện, cũng thú vị hợp ý với Lô Uyển Chi, cho nên hai người khá thân thiết.
Triệu thị bị kích động mà dẫn tiểu đệ đệ Triệu Cương trở về lão viện, lại buồn bực không thấy Lô Uyển Chi ở nhà, nhịn không được nói với Tô Việt, "A Việt, hôm qua ta đã nói với đệ muội là xế chiều hôm nay sẽ mang người tới cho nàng ấy xem, tại sao nàng không ở nhà?"
"Đại tẩu, ngươi cũng thật là, đúng, Uyển Chi là đệ muội của ngươi, nhưng trên hết nàng ấy còn là nàng dâu của ta, ngươi nói nàng ấy là một phụ nhân vô duyên vô cớ lại gặp mặt đại nam nhân, không nói tới trong lòng ta có thoải mái hay không, nếu để già trẻ lớn bé trong thôn biết được thì sẽ thế nào? Nam nữ thụ thụ bất thân, đạo lý này hẳn là đại tẩu hiểu rõ chứ". Tô Việt bình thản ung dung nói xong nhìn cũng không thèm liếc mắt tới Triệu thị một cái, đối với lòng người cao ngất so với tiền bạc của tỷ đệ Triệu gia, hắn không muốn thấy mặt.
"Nhìn tiểu thúc ngươi nói kìa, đây không phải đều là thân thích nhà mình sao, phòng này tránh kia làm gì, đệ đệ Triệu Cương của ta mười năm trước chẳng phải ngươi đã biết rồi sao" Triệu thị có chút phẫn nộ nói.
"Ta biết hay không không quan trọng, nhưng mà nàng dâu của ta không biết, hơn nữa mặc dù hắn đúng là thân thích của ngươi, nhưng chúng ta lại không nhớ có cửa thân thích này. Đại tẩu, ngươi còn nhớ vết sẹo trên gáy ta chứ, đấy là kiệt tác của ai trong lòng ngươi hẳn là rất rõ, chuyện này trôi qua lâu như vậy ta đều chưa từng nói tới các người, tóm lại là ngươi cũng biết một ít nguyên nhân trong đó. Cha ta cũng bởi vì chuyện này mà suýt chút nữa trở mặt với cha ngươi, đều ầm ĩ tới nước này, lại còn tách ra ở riêng, ta cũng không có vị thân thích nào cao quý như vậy, chưa từng đến chơi gia đình nông dân, đúng là thật sự rất hiếm thấy" Tô Việt vừa nói vừa dùng ánh mắt tà tà liếc Triệu Dũng* đứng sau Triệu thị.
*Cái tên trên kia là Triệu Cương, chạy xuống đây thành Triệu Dũng. Thế là thế lào???
Triệu Dũng mặt mày xanh xao vàng vọt này tuyệt đối không chỉ có mỗi cái tật đánh bạc không thôi, nhìn thấy cơ thể bị bào mòn như vậy, trước kia cũng không ít lần thấy hắn dạo chơi ở mấy kỹ viện, chắc chắn là hôm qua chính hắn không thành thật khai báo mọi chuyện với Lô Uyển Chi.
"Chuyện đã qua lâu như vậy rồi, ngươi còn nhắc tới làm gì, đệ muội đã không ở nhà, giờ thì ngươi đã thấy rồi đấy. Dù sao, ngươi và a Cương biết nhau cũng không ít năm, nể tình ngày xưa mà trước mặt đệ muội, nhạc phụ, nhạc mẫu ngươi nói tốt vài lời, về sau các ngươi có thể trở thành anh em cột chèo còn không phải thân lại càng thêm thân sao?" Triệu thị quyết định nhẫn nhịn kìm nén trong lòng, lấy đại cuộc làm trọng.
Nghe lời Triệu thị nói, Tô Việt không nhịn được sởn gai óc toàn thân, hắn mới không thèm cùng với cái tên bệnh sắp chết này làm anh em cột chèo đâu!