Triệu thị thấy bộ dạng ghét bỏ của Tô Việt, hơn nữa người đáng lẽ ra phải ở cũng không có, nàng ta liền nghĩ muốn dẫn đệ đệ bảo bối trở về, trước khi đi còn không quên thả ra một câu.
"A Việt, chờ Uyển Chi về ngươi nói cho nàng một câu, mẹ ta đã nhờ bà mối, đợi qua Tết Nguyên tiêu sẽ tới cửa Lô gia cầu hôn, vốn nghĩ định để nàng ấy là chị vợ thấy mặt trước, kết quả là nàng ấy không có nhà, dù sao thì người có thể làm chủ cũng là cha mẹ nàng ấy" Nàng ta nói xong liền chuẩn bị bỏ đi.
Tô Việt nghĩ thầm, ngươi từ sớm đã biết Uyển Chi không thể làm chủ được, còn ở chỗ này khiến nàng ấy ghê tởm làm gì. Nhưng mà, thấy Triệu thị sắp bước chân ra khỏi cửa, hắn vội vàng gọi nàng ta lại, "Đại tẩu, ngươi chờ một chút"
Triệu thị nghe vậy đứng lại, nhìn Tô Việt chạy chậm đến trước mặt nàng ta, ra vẻ thần bí kéo tay áo nàng ta nói một câu, "Đại tẩu, kiếm một chỗ nói chuyện đi".
Vẻ mặt buồn bực nhìn đệ đệ cúi đầu không nói một lời đứng yên lặng, lại liếc mắt nhìn khuôn mặt hoạt bát khôn khéo của chú em, trong lòng nàng ta có chút không yên, đi theo Tô Việt vài bước, nhíu mày hỏi, "A Việt, chuyện gì mà thần bí như vậy?"
"Đại tẩu, nhìn dáng vẻ của A Cương ca, không giống như chỉ vì một tật đánh bạc thôi, có bệnh gì khác đúng không?" Tô Việt vẻ mặt lo lắng hỏi, tựa như A Cương ca là ca ruột của hắn.
Triệu thì vừa nghe không vui, trừng mắt lạnh lùng, "Tiểu tử ngươi nói cái gì vậy? Ngươi mới có bệnh! A Cương của chúng ta bởi vì không ngừng đánh bạc, lỡ mấy bữa cơm nên mới xanh xao vàng vọt như vậy, cái này là tật xấu chung của thói quen đánh bạc thôi, khi nào không còn nữa thì có thể đúng bữa ăn cơm, không tới mấy ngày là có thể dưỡng thành khỏe mạnh".
Tô Việt gật đầu, nhìn giống như mười phần tán thành lời Triệu thị, ngập ngừng còn muốn nói lời trong lòng một lúc, trong cái thế bị Triệu thị truy hỏi tới cùng mới đem mấy lời trong lòng đã được lên kế hoạch từ sớm ra, "Đại tẩu, a Cương dù sao cũng nhìn ta lớn lên, việc này là về thanh danh của hắn, thậm chí còn là thanh danh của đại gia tộc Triệu thị của các người, chuyện này ta không thể không nói, chẳng qua có phải là sự thật hay không thì không rõ lắm, cái này cũng là lần trước ta lên trấn trên được một bằng hữu nói lại".
"Có chuyện mau nói có rắm mau phóng, đừng có bày đặt ấp a ấp úng!" Triệu thị nhìn bộ mặt lo lắng của Tô Việt, trong lòng có cảm giác nôn nóng sợ hãi, cảm thấy đây không phải chuyện gì tốt.
Quả nhiên, Tô Việt chậm rãi nói, "Đại tẩu, ta nghe bằng hữu nói, a Cương ca bởi vì đi mấy chỗ phố làng chơi đó, nên mới dính phải cái bệnh không sạch sẽ đó"
Triệu thị nghe xong, trong lòng lộp bộp một chút, cả người chấn động, đăm đăm nhìn Tô Việt nhưng không nói một lời, bởi vì trong lòng nàng ta hiểu rõ cái đức hạnh của đệ đệ mình.
Tô Việt không đợi nàng ta phản ứng lại, liền ân cần khuyên nhủ, "Đại tẩu, chuyện này chúng ta thà rằng tin là có còn hơn là không tin, nếu như cưới cho a Cương một hoa cúc khuê nữ, người ta nhất định sẽ hỏi thăm tình huống của a Cương, chuyện này có một người biết, có lẽ còn có người thứ hai biết, cái ta muốn nói là thừa lúc này trước khi mọi chuyện còn chưa được lan truyền khắp nơi, trước hết nên tìm đại phu xem thử coi".
Nghe hắn nói xong TRiệu thị mới phản ứng kịp, mắng xối xả một hơi, "Hay cho Tô Việt ngươi, ngươi chính là không mong muốn a Cương có điểm tốt nào, vô duyên vô cớ ở nơi này rêu rao gây sự!" vừa nói vừa quơ lấy nhánh cây bên cạnh đánh lên người Tô Việt.
"Đại tẩu, ngươi nhỏ tiếng chút, chuyện này đừng làm cho hàng xóm biết!" Tô Việt bị đánh trúng, cũng không giận mà còn thấp giọng khuyên giải Triệu thị, Triệu thị dù sao cũng cần thể diện, lập tức dừng tay, nhưng miệng vẫn chửi mắng trách móc, chẳng qua thanh âm nhỏ chỉ đủ hai người họ nghe thấy.
Triệu Cương luôn đi theo Triệu thị giờ phút này cũng đi đi lại lại, vẻ mặt ngây thơ hỏi như thế nào. Triệu thị vội vàng nói không có chuyện gì liền kéo hắn rời đi.
Tô Việt nhìn bóng lưng của hai người, nhịn không được ôm bụng cười gập người, cảm giác báo thù thật quá sung sướng.
Đợi đến khi Lô Uyển Chi về nhà, Tô Việt đem chuyện từ đầu đến cuối kể rõ mấy lời của đại tẩu nói với hắn, Lô Uyển Chi nghe xong nhíu chặt mày, không ngừng hỏi cách này có được không? Triệu thị sẽ không sinh sự tiếp nữa chứ, đừng để mấy ngày nữa sẽ thật sự tới nhà nàng cầu hôn.
"Xử lý như vậy tuy không nói chắc là triệt để, nhưng mà theo tâm tính của đại tẩu nhà chúng ta, chắc sẽ tìm đại phu đến xem đệ đệ nàng ta. Cơ thể Triệu Cương đã sớm bị cái tật ăn nhậu đĩ điếm cờ bạc đục khoét, làm sao có thể không có bệnh tật nào, dù sao chỉ cần đại phu có thể tìm ra được bệnh xấu gì, bọn họ nhất định sẽ trị bệnh trước, trong khoảng thời gian này sẽ không nghĩ đến chuyện của muội muội nàng nữa, nhân cơ hội này, trước hết Nhạc phụ Nhạc mẫu nên nhanh chóng đem việc hôn sự của Hà Hoa định xuống" Tô Việt nhắc nhở.
Lần trước nghe Lô Uyển Chi nói Lô Hà Hoa có người trong lòng, hắn liền cân nhắc, dù sao sớm muộn gì cũng phải đính hôn, cũng đến tuổi này rồi, còn không bằng sớm định xuống, tránh đêm dài lắm mộng, không thôi lại xuất hiện con thiêu thân gì nữa.
Nghe Tô Việt nói thế cũng có chút đạo lý, chính mình vội vàng gả đi cũng bởi vì để muội muội Lô Hà Hoa nhanh chóng định hôn, dù sao tuổi của muội ấy cũng có thể làm mẹ đứa nhỏ, mấy người đến tuổi này đều đã được định hôn, nghĩ đến đây, Lô Uyển Chi cùng Tô Việt bàn bạc ngày mai sẽ quay về nhà mẹ đẻ một chuyến, buổi chiều trở lại.
"Không liên quan gì hết, sáng sớm mai nàng hãy trở về nhà, vừa đúng lúc ta phải lên trấn trên một chuyến, giữa trưa sẽ không về nhà ăn cơm, buổi chiều sau khi về ta sẽ trực tiếp đến nhà nhạc phụ đón nàng là được" Tô Việt biết suy nghĩ của nàng, chẳng qua chỉ cảm thấy chính mình hiện tại là người Tô gia, hở một tí là trở về nhà mẹ đẻ không được tốt lắm.
Lô Uyển Chi nghe xong lời của hắn có chút cảm kích nhìn hắn, còn chưa nói gì, càng không hỏi hắn lên trấn trên làm gì.
Trước kia Trương thị đã dặn dò nàng, nam nhân làm việc nữ nhi nên ít hỏi tới, chỉ cần hắn không mắc phải sai lầm cơ bản không đáng, cứ mở một mắt nhắm một mắt cho qua là được.
Lô Uyển Chi còn ra vẻ hồn nhiên hỏi sai lầm cơ cản là cái gì, Trương thị nghiêm túc mười phần nói, "Nguyên tắc của ta, sai nguyên tắc có hai điểm, một là đánh vợ, hai là đi □"
Hết sức tán thành gật đầu, Lô Uyển Chi trong lòng yên lặng thêm điểm thứ ba, đó chính là cưới tiểu thiếp. Nàng thầm nghĩ nhất sinh nhất thế chỉ hai người, như phu phụ Lô Dũng, cũng như phụ mẫu thân sinh của nàng, cử án tề mi (vợ chồng tôn trọng lẫn nhau) cũng tốt, tương kính như tân cũng được, chỉ có hai người hiểu nhau là tốt rồi.
Suy nghĩ này của nàng chưa từng nói ra với Tô Việt, mà là một phần chấp niệm, nàng không phải sợ khi nói ra sẽ làm Tô Việt chê cười, mà sợ khi nói ra sẽ bị Tô Việt phủ định ngay tại chỗ, thế thì chẳng phải là con đường phu thê của bọn họ không còn đi được nữa. Nhìn hắn hiện tại đối với chính mình toàn tâm toàn ý, về phần sau này, chuyện sau này ai có thể nói trước, trước hết cứ sống tốt qua ngày đi đã.
Kỳ thực, khi đồng ý để Tô Việt lên trấn trên làm việc, trong lòng nàng đã từng do dự, không phải lo lắng hắn không cố gắng làm việc, mà lo hắn bị nơi phồn hoa trên đó mê hoặc, chính xác mà nói thì nơi mà thời điểm trước kia hắn thường xuyên lui tới không giống nhau.
TRước kia mỗi lần lên trấn trên, Tô Việt đều đi tìm mấy người hồ bằng cẩu hữu (ở đây là chỉ bạn xấu) ăn chơi tiệc tùng, trong thời gian đó hắn đã làm những chuyện gì thì trước khi thành thân Lô Dũng đều tìm hiểu biết rõ mười mươi, nhưng sau này khi Tô Việt chủ động thành thật nói với nàng, vẫn khiến nàng cảm thấy rất là uất ức. Nghe người khác nói cùng với thời điểm chính miệng hắn nói ra vẫn bất đồng.
Mà về sau nếu thật sự có chuyển lên trấn trên, không thể thiếu chuyện hắn không trở về, hắn là một người miễn cưỡng lắm mới gối đầu ngủ một mình, nếu hắn thật sự có lòng muốn đi tìm hoa vấn liễu, chính mình có muốn ngăn cản cũng không được, nghĩ đến đây, trong lòng Lô Uyển Chi đau xót, nàng không muốn nhìn thấy Tô Việt ôm ấp một nữ tử khác, nghĩ đến đây lập tức cảm thấy trong lòng đau tựa như bị dao cắt.
Ngẫm lại thật kỳ quái, chỉ mới cùng hắn sớm chiều ở chung hai tháng mà đã có cảm giác không muốn chia lìa như thế, xem ra thật sự chính mình bị trúng độc rồi, trúng cái loại độc gọi là độc Tô Việt, giống như Tô Việt lúc trước trúng loại độc tên là độc Lô Uyển Chi.
Nhìn sắc mặt Lô Uyển CHi trước mặt mình giống như đang chơi trò thay đổi màu sắc, Tô Việt nhịn không được lay người làm tỉnh nàng, "Uyển Chi, nàng đang nghĩ gì vậy?"
"À, không có gì, không phải là ta đang nghĩ tới chuyện chàng lên trấn trên làm việc qua Tết Nguyên tiêu sao. Ta muốn làm thêm mấy bộ y phục cho chàng, dù sao thì trấn trên cũng không giống với nông thôn, mặc vải rách trên người, đừng để người khác chê cười nàng dâu của chàng" Lô Uyển Chi vội vàng điều chỉnh nỗi lòng, cười trêu ghẹo nói.
"Từ khi cưới nàng, ta ngay cả quần áo có mảnh vá cũng chưa mặc lần nào, ý ta là, nhà nàng có vẻ giàu có, như vậy dễ khiến người khác ganh tị, câu tục ngữ này nói không sai 'không sợ tặc trộm chỉ sợ tặc nhớ thương', nhà nàng như vậy dễ dàng làm người ta đỏ mắt đố kỵ, vạn nhất tương lai có người nào thực sự nổi lên ý xấu, đúng là hối hận không kịp, ngày mai lúc nàng trở về cũng thuận tiện nhắc nhở nhạc phụ một chút" Tô Việt nhớ tới đám đồ cưới Lô Uyển Chi mang đến cửa nhà mình, lại còn khoản thịnh tình chiêu đãi hắn nhận được khi đi đến Lô gia.
Tán dương xong trong lòng hắn càng bỡ ngỡ, nhịn không được dặn dò Lô Uyển Chi về sau ở nhà nên thu liễm một ít, còn muốn bịa đặt mấy câu trả lời lấy lệ về chuyện lên trấn trên trông coi cửa hàng nếu có người hỏi tới.
Lô Uyển Chi ra vẻ không ủng hộ hỏi, "Tất nhiên là thế rồi, cha ta thường ngày cũng tương đối khiêm tốn kín đáo, chẳng qua chỉ vì thương ta nên mới bồi nhiều đồ cứi hơn mà thôi, hơn nữa hàng xóm trong thôn đều không phải là người có tư tưởng xấu, còn ai cố ý tìm chúng ta gây sự phiền phức. Chuyện trấn trên chàng đừng lo lắng, cửa hàng trấn trên nhiều như vậy nhưng mà đích xác theo tính toán của chúng ta ngay cả xếp hạng cũng không hơn được".
"'Phòng trước vô hại' lúc nào cũng tốt, đúng rồi, Uyển Chi, ta luôn luôn buồn bực, vì sao nhà nàng có nhiều tài sản như vậy?" Tô Việt luôn lo lắng mãi, rốt cuộc cũng hỏi ra cục nghẹn trong cổ họng hai tháng nay.
"Mấy cái đó đều do cha ta mua, về phần lập nghiệp như thế nào thì ta chỉ nghe ông ấy nhắc qua vài câu thôi" Lô uyển Chi đem tất cả mọi chuyện giao cho Lô Dũng, nàng vẫn không dám đem sự việc nói thẳng ra, đối với Tô Việt, nàng vẫn không tin tưởng một trăm phần trăm.
"Vậy cả nhà nàng tại sao không chuyển lên sống ở trấn trên?" Tô Việt buồn bực hỏi.
"Cha ta cảm thấy hàng xóm láng giềng ở nông thôn không xấu, với lại trong nhà còn có vài mẫu đất, đi rồi phải cho người khác mướn, luôn thấy luyến tiếc cho nên ở luôn trong thôn. Nhưng mà cha ta dặn chuyện của chàng đừng để người khác phát hiện cũng như nhớ tới, ở trấn trên trước mặt người ngoài chàng đừng nói có quan hệ tới Lô gia chúng ta" Lô Uyển Chi còn không dám nói lí do tránh kẻ thù với hắn.
Có thể rõ ràng cảm giác được Lô Uyển Chi có vài điều giấu diếm với chính mình, tuy vậy Tô Việt không vội, tin tưởng qua chút thời gian nữa nàng sẽ nói cho hắn biết, hắn bắt đầu mở miệng trêu ghẹo nàng, "Nói là nói như vậy, trấn trên so với thôn quê này tóm lại là giàu có hơn, nhạc phụ hiện tại như vậy, còn muốn chạy tới lui hai bên, trước kia ta còn buồn bực vì sao hắn lại thích đi trấn trên như vậy, chẳng lẽ giống như ta ăn chơi tụ tập? Thật không dấu nàng, có một lần, ta còn theo dõi ông ấy, kết quả phát hiện ông ấy đến cửa hàng lương khô dầu ăn Vạn Lật nửa ngày còn chưa trở ra, làm hại ta cứ cho là cuối cùng bị mất dấu ông ấy nên bỏ đi. Sau này nghe ông ấy nói muốn ta đi cái cửa hàng kia, ta mới bừng tỉnh ngộ ra" Tô Việt nhới tới chuyện xấu trước kia không dám nhìn thẳng vào mắt Lô Uyển Chi.
Triệu thị thấy bộ dạng ghét bỏ của Tô Việt, hơn nữa người đáng lẽ ra phải ở cũng không có, nàng ta liền nghĩ muốn dẫn đệ đệ bảo bối trở về, trước khi đi còn không quên thả ra một câu.
"A Việt, chờ Uyển Chi về ngươi nói cho nàng một câu, mẹ ta đã nhờ bà mối, đợi qua Tết Nguyên tiêu sẽ tới cửa Lô gia cầu hôn, vốn nghĩ định để nàng ấy là chị vợ thấy mặt trước, kết quả là nàng ấy không có nhà, dù sao thì người có thể làm chủ cũng là cha mẹ nàng ấy" Nàng ta nói xong liền chuẩn bị bỏ đi.
Tô Việt nghĩ thầm, ngươi từ sớm đã biết Uyển Chi không thể làm chủ được, còn ở chỗ này khiến nàng ấy ghê tởm làm gì. Nhưng mà, thấy Triệu thị sắp bước chân ra khỏi cửa, hắn vội vàng gọi nàng ta lại, "Đại tẩu, ngươi chờ một chút"
Triệu thị nghe vậy đứng lại, nhìn Tô Việt chạy chậm đến trước mặt nàng ta, ra vẻ thần bí kéo tay áo nàng ta nói một câu, "Đại tẩu, kiếm một chỗ nói chuyện đi".
Vẻ mặt buồn bực nhìn đệ đệ cúi đầu không nói một lời đứng yên lặng, lại liếc mắt nhìn khuôn mặt hoạt bát khôn khéo của chú em, trong lòng nàng ta có chút không yên, đi theo Tô Việt vài bước, nhíu mày hỏi, "A Việt, chuyện gì mà thần bí như vậy?"
"Đại tẩu, nhìn dáng vẻ của A Cương ca, không giống như chỉ vì một tật đánh bạc thôi, có bệnh gì khác đúng không?" Tô Việt vẻ mặt lo lắng hỏi, tựa như A Cương ca là ca ruột của hắn.
Triệu thì vừa nghe không vui, trừng mắt lạnh lùng, "Tiểu tử ngươi nói cái gì vậy? Ngươi mới có bệnh! A Cương của chúng ta bởi vì không ngừng đánh bạc, lỡ mấy bữa cơm nên mới xanh xao vàng vọt như vậy, cái này là tật xấu chung của thói quen đánh bạc thôi, khi nào không còn nữa thì có thể đúng bữa ăn cơm, không tới mấy ngày là có thể dưỡng thành khỏe mạnh".
Tô Việt gật đầu, nhìn giống như mười phần tán thành lời Triệu thị, ngập ngừng còn muốn nói lời trong lòng một lúc, trong cái thế bị Triệu thị truy hỏi tới cùng mới đem mấy lời trong lòng đã được lên kế hoạch từ sớm ra, "Đại tẩu, a Cương dù sao cũng nhìn ta lớn lên, việc này là về thanh danh của hắn, thậm chí còn là thanh danh của đại gia tộc Triệu thị của các người, chuyện này ta không thể không nói, chẳng qua có phải là sự thật hay không thì không rõ lắm, cái này cũng là lần trước ta lên trấn trên được một bằng hữu nói lại".
"Có chuyện mau nói có rắm mau phóng, đừng có bày đặt ấp a ấp úng!" Triệu thị nhìn bộ mặt lo lắng của Tô Việt, trong lòng có cảm giác nôn nóng sợ hãi, cảm thấy đây không phải chuyện gì tốt.
Quả nhiên, Tô Việt chậm rãi nói, "Đại tẩu, ta nghe bằng hữu nói, a Cương ca bởi vì đi mấy chỗ phố làng chơi đó, nên mới dính phải cái bệnh không sạch sẽ đó"
Triệu thị nghe xong, trong lòng lộp bộp một chút, cả người chấn động, đăm đăm nhìn Tô Việt nhưng không nói một lời, bởi vì trong lòng nàng ta hiểu rõ cái đức hạnh của đệ đệ mình.
Tô Việt không đợi nàng ta phản ứng lại, liền ân cần khuyên nhủ, "Đại tẩu, chuyện này chúng ta thà rằng tin là có còn hơn là không tin, nếu như cưới cho a Cương một hoa cúc khuê nữ, người ta nhất định sẽ hỏi thăm tình huống của a Cương, chuyện này có một người biết, có lẽ còn có người thứ hai biết, cái ta muốn nói là thừa lúc này trước khi mọi chuyện còn chưa được lan truyền khắp nơi, trước hết nên tìm đại phu xem thử coi".
Nghe hắn nói xong TRiệu thị mới phản ứng kịp, mắng xối xả một hơi, "Hay cho Tô Việt ngươi, ngươi chính là không mong muốn a Cương có điểm tốt nào, vô duyên vô cớ ở nơi này rêu rao gây sự!" vừa nói vừa quơ lấy nhánh cây bên cạnh đánh lên người Tô Việt.
"Đại tẩu, ngươi nhỏ tiếng chút, chuyện này đừng làm cho hàng xóm biết!" Tô Việt bị đánh trúng, cũng không giận mà còn thấp giọng khuyên giải Triệu thị, Triệu thị dù sao cũng cần thể diện, lập tức dừng tay, nhưng miệng vẫn chửi mắng trách móc, chẳng qua thanh âm nhỏ chỉ đủ hai người họ nghe thấy.
Triệu Cương luôn đi theo Triệu thị giờ phút này cũng đi đi lại lại, vẻ mặt ngây thơ hỏi như thế nào. Triệu thị vội vàng nói không có chuyện gì liền kéo hắn rời đi.
Tô Việt nhìn bóng lưng của hai người, nhịn không được ôm bụng cười gập người, cảm giác báo thù thật quá sung sướng.
Đợi đến khi Lô Uyển Chi về nhà, Tô Việt đem chuyện từ đầu đến cuối kể rõ mấy lời của đại tẩu nói với hắn, Lô Uyển Chi nghe xong nhíu chặt mày, không ngừng hỏi cách này có được không? Triệu thị sẽ không sinh sự tiếp nữa chứ, đừng để mấy ngày nữa sẽ thật sự tới nhà nàng cầu hôn.
"Xử lý như vậy tuy không nói chắc là triệt để, nhưng mà theo tâm tính của đại tẩu nhà chúng ta, chắc sẽ tìm đại phu đến xem đệ đệ nàng ta. Cơ thể Triệu Cương đã sớm bị cái tật ăn nhậu đĩ điếm cờ bạc đục khoét, làm sao có thể không có bệnh tật nào, dù sao chỉ cần đại phu có thể tìm ra được bệnh xấu gì, bọn họ nhất định sẽ trị bệnh trước, trong khoảng thời gian này sẽ không nghĩ đến chuyện của muội muội nàng nữa, nhân cơ hội này, trước hết Nhạc phụ Nhạc mẫu nên nhanh chóng đem việc hôn sự của Hà Hoa định xuống" Tô Việt nhắc nhở.
Lần trước nghe Lô Uyển Chi nói Lô Hà Hoa có người trong lòng, hắn liền cân nhắc, dù sao sớm muộn gì cũng phải đính hôn, cũng đến tuổi này rồi, còn không bằng sớm định xuống, tránh đêm dài lắm mộng, không thôi lại xuất hiện con thiêu thân gì nữa.
Nghe Tô Việt nói thế cũng có chút đạo lý, chính mình vội vàng gả đi cũng bởi vì để muội muội Lô Hà Hoa nhanh chóng định hôn, dù sao tuổi của muội ấy cũng có thể làm mẹ đứa nhỏ, mấy người đến tuổi này đều đã được định hôn, nghĩ đến đây, Lô Uyển Chi cùng Tô Việt bàn bạc ngày mai sẽ quay về nhà mẹ đẻ một chuyến, buổi chiều trở lại.
"Không liên quan gì hết, sáng sớm mai nàng hãy trở về nhà, vừa đúng lúc ta phải lên trấn trên một chuyến, giữa trưa sẽ không về nhà ăn cơm, buổi chiều sau khi về ta sẽ trực tiếp đến nhà nhạc phụ đón nàng là được" Tô Việt biết suy nghĩ của nàng, chẳng qua chỉ cảm thấy chính mình hiện tại là người Tô gia, hở một tí là trở về nhà mẹ đẻ không được tốt lắm.
Lô Uyển Chi nghe xong lời của hắn có chút cảm kích nhìn hắn, còn chưa nói gì, càng không hỏi hắn lên trấn trên làm gì.
Trước kia Trương thị đã dặn dò nàng, nam nhân làm việc nữ nhi nên ít hỏi tới, chỉ cần hắn không mắc phải sai lầm cơ bản không đáng, cứ mở một mắt nhắm một mắt cho qua là được.
Lô Uyển Chi còn ra vẻ hồn nhiên hỏi sai lầm cơ cản là cái gì, Trương thị nghiêm túc mười phần nói, "Nguyên tắc của ta, sai nguyên tắc có hai điểm, một là đánh vợ, hai là đi □"
Hết sức tán thành gật đầu, Lô Uyển Chi trong lòng yên lặng thêm điểm thứ ba, đó chính là cưới tiểu thiếp. Nàng thầm nghĩ nhất sinh nhất thế chỉ hai người, như phu phụ Lô Dũng, cũng như phụ mẫu thân sinh của nàng, cử án tề mi (vợ chồng tôn trọng lẫn nhau) cũng tốt, tương kính như tân cũng được, chỉ có hai người hiểu nhau là tốt rồi.
Suy nghĩ này của nàng chưa từng nói ra với Tô Việt, mà là một phần chấp niệm, nàng không phải sợ khi nói ra sẽ làm Tô Việt chê cười, mà sợ khi nói ra sẽ bị Tô Việt phủ định ngay tại chỗ, thế thì chẳng phải là con đường phu thê của bọn họ không còn đi được nữa. Nhìn hắn hiện tại đối với chính mình toàn tâm toàn ý, về phần sau này, chuyện sau này ai có thể nói trước, trước hết cứ sống tốt qua ngày đi đã.
Kỳ thực, khi đồng ý để Tô Việt lên trấn trên làm việc, trong lòng nàng đã từng do dự, không phải lo lắng hắn không cố gắng làm việc, mà lo hắn bị nơi phồn hoa trên đó mê hoặc, chính xác mà nói thì nơi mà thời điểm trước kia hắn thường xuyên lui tới không giống nhau.
TRước kia mỗi lần lên trấn trên, Tô Việt đều đi tìm mấy người hồ bằng cẩu hữu (ở đây là chỉ bạn xấu) ăn chơi tiệc tùng, trong thời gian đó hắn đã làm những chuyện gì thì trước khi thành thân Lô Dũng đều tìm hiểu biết rõ mười mươi, nhưng sau này khi Tô Việt chủ động thành thật nói với nàng, vẫn khiến nàng cảm thấy rất là uất ức. Nghe người khác nói cùng với thời điểm chính miệng hắn nói ra vẫn bất đồng.
Mà về sau nếu thật sự có chuyển lên trấn trên, không thể thiếu chuyện hắn không trở về, hắn là một người miễn cưỡng lắm mới gối đầu ngủ một mình, nếu hắn thật sự có lòng muốn đi tìm hoa vấn liễu, chính mình có muốn ngăn cản cũng không được, nghĩ đến đây, trong lòng Lô Uyển Chi đau xót, nàng không muốn nhìn thấy Tô Việt ôm ấp một nữ tử khác, nghĩ đến đây lập tức cảm thấy trong lòng đau tựa như bị dao cắt.
Ngẫm lại thật kỳ quái, chỉ mới cùng hắn sớm chiều ở chung hai tháng mà đã có cảm giác không muốn chia lìa như thế, xem ra thật sự chính mình bị trúng độc rồi, trúng cái loại độc gọi là độc Tô Việt, giống như Tô Việt lúc trước trúng loại độc tên là độc Lô Uyển Chi.
Nhìn sắc mặt Lô Uyển CHi trước mặt mình giống như đang chơi trò thay đổi màu sắc, Tô Việt nhịn không được lay người làm tỉnh nàng, "Uyển Chi, nàng đang nghĩ gì vậy?"
"À, không có gì, không phải là ta đang nghĩ tới chuyện chàng lên trấn trên làm việc qua Tết Nguyên tiêu sao. Ta muốn làm thêm mấy bộ y phục cho chàng, dù sao thì trấn trên cũng không giống với nông thôn, mặc vải rách trên người, đừng để người khác chê cười nàng dâu của chàng" Lô Uyển Chi vội vàng điều chỉnh nỗi lòng, cười trêu ghẹo nói.
"Từ khi cưới nàng, ta ngay cả quần áo có mảnh vá cũng chưa mặc lần nào, ý ta là, nhà nàng có vẻ giàu có, như vậy dễ khiến người khác ganh tị, câu tục ngữ này nói không sai 'không sợ tặc trộm chỉ sợ tặc nhớ thương', nhà nàng như vậy dễ dàng làm người ta đỏ mắt đố kỵ, vạn nhất tương lai có người nào thực sự nổi lên ý xấu, đúng là hối hận không kịp, ngày mai lúc nàng trở về cũng thuận tiện nhắc nhở nhạc phụ một chút" Tô Việt nhớ tới đám đồ cưới Lô Uyển Chi mang đến cửa nhà mình, lại còn khoản thịnh tình chiêu đãi hắn nhận được khi đi đến Lô gia.
Tán dương xong trong lòng hắn càng bỡ ngỡ, nhịn không được dặn dò Lô Uyển Chi về sau ở nhà nên thu liễm một ít, còn muốn bịa đặt mấy câu trả lời lấy lệ về chuyện lên trấn trên trông coi cửa hàng nếu có người hỏi tới.
Lô Uyển Chi ra vẻ không ủng hộ hỏi, "Tất nhiên là thế rồi, cha ta thường ngày cũng tương đối khiêm tốn kín đáo, chẳng qua chỉ vì thương ta nên mới bồi nhiều đồ cứi hơn mà thôi, hơn nữa hàng xóm trong thôn đều không phải là người có tư tưởng xấu, còn ai cố ý tìm chúng ta gây sự phiền phức. Chuyện trấn trên chàng đừng lo lắng, cửa hàng trấn trên nhiều như vậy nhưng mà đích xác theo tính toán của chúng ta ngay cả xếp hạng cũng không hơn được".
"'Phòng trước vô hại' lúc nào cũng tốt, đúng rồi, Uyển Chi, ta luôn luôn buồn bực, vì sao nhà nàng có nhiều tài sản như vậy?" Tô Việt luôn lo lắng mãi, rốt cuộc cũng hỏi ra cục nghẹn trong cổ họng hai tháng nay.
"Mấy cái đó đều do cha ta mua, về phần lập nghiệp như thế nào thì ta chỉ nghe ông ấy nhắc qua vài câu thôi" Lô uyển Chi đem tất cả mọi chuyện giao cho Lô Dũng, nàng vẫn không dám đem sự việc nói thẳng ra, đối với Tô Việt, nàng vẫn không tin tưởng một trăm phần trăm.
"Vậy cả nhà nàng tại sao không chuyển lên sống ở trấn trên?" Tô Việt buồn bực hỏi.
"Cha ta cảm thấy hàng xóm láng giềng ở nông thôn không xấu, với lại trong nhà còn có vài mẫu đất, đi rồi phải cho người khác mướn, luôn thấy luyến tiếc cho nên ở luôn trong thôn. Nhưng mà cha ta dặn chuyện của chàng đừng để người khác phát hiện cũng như nhớ tới, ở trấn trên trước mặt người ngoài chàng đừng nói có quan hệ tới Lô gia chúng ta" Lô Uyển Chi còn không dám nói lí do tránh kẻ thù với hắn.
Có thể rõ ràng cảm giác được Lô Uyển Chi có vài điều giấu diếm với chính mình, tuy vậy Tô Việt không vội, tin tưởng qua chút thời gian nữa nàng sẽ nói cho hắn biết, hắn bắt đầu mở miệng trêu ghẹo nàng, "Nói là nói như vậy, trấn trên so với thôn quê này tóm lại là giàu có hơn, nhạc phụ hiện tại như vậy, còn muốn chạy tới lui hai bên, trước kia ta còn buồn bực vì sao hắn lại thích đi trấn trên như vậy, chẳng lẽ giống như ta ăn chơi tụ tập? Thật không dấu nàng, có một lần, ta còn theo dõi ông ấy, kết quả phát hiện ông ấy đến cửa hàng lương khô dầu ăn Vạn Lật nửa ngày còn chưa trở ra, làm hại ta cứ cho là cuối cùng bị mất dấu ông ấy nên bỏ đi. Sau này nghe ông ấy nói muốn ta đi cái cửa hàng kia, ta mới bừng tỉnh ngộ ra" Tô Việt nhới tới chuyện xấu trước kia không dám nhìn thẳng vào mắt Lô Uyển Chi.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Triệu thị thấy bộ dạng ghét bỏ của Tô Việt, hơn nữa người đáng lẽ ra phải ở cũng không có, nàng ta liền nghĩ muốn dẫn đệ đệ bảo bối trở về, trước khi đi còn không quên thả ra một câu.
"A Việt, chờ Uyển Chi về ngươi nói cho nàng một câu, mẹ ta đã nhờ bà mối, đợi qua Tết Nguyên tiêu sẽ tới cửa Lô gia cầu hôn, vốn nghĩ định để nàng ấy là chị vợ thấy mặt trước, kết quả là nàng ấy không có nhà, dù sao thì người có thể làm chủ cũng là cha mẹ nàng ấy" Nàng ta nói xong liền chuẩn bị bỏ đi.
Tô Việt nghĩ thầm, ngươi từ sớm đã biết Uyển Chi không thể làm chủ được, còn ở chỗ này khiến nàng ấy ghê tởm làm gì. Nhưng mà, thấy Triệu thị sắp bước chân ra khỏi cửa, hắn vội vàng gọi nàng ta lại, "Đại tẩu, ngươi chờ một chút"
Triệu thị nghe vậy đứng lại, nhìn Tô Việt chạy chậm đến trước mặt nàng ta, ra vẻ thần bí kéo tay áo nàng ta nói một câu, "Đại tẩu, kiếm một chỗ nói chuyện đi".
Vẻ mặt buồn bực nhìn đệ đệ cúi đầu không nói một lời đứng yên lặng, lại liếc mắt nhìn khuôn mặt hoạt bát khôn khéo của chú em, trong lòng nàng ta có chút không yên, đi theo Tô Việt vài bước, nhíu mày hỏi, "A Việt, chuyện gì mà thần bí như vậy?"
"Đại tẩu, nhìn dáng vẻ của A Cương ca, không giống như chỉ vì một tật đánh bạc thôi, có bệnh gì khác đúng không?" Tô Việt vẻ mặt lo lắng hỏi, tựa như A Cương ca là ca ruột của hắn.
Triệu thì vừa nghe không vui, trừng mắt lạnh lùng, "Tiểu tử ngươi nói cái gì vậy? Ngươi mới có bệnh! A Cương của chúng ta bởi vì không ngừng đánh bạc, lỡ mấy bữa cơm nên mới xanh xao vàng vọt như vậy, cái này là tật xấu chung của thói quen đánh bạc thôi, khi nào không còn nữa thì có thể đúng bữa ăn cơm, không tới mấy ngày là có thể dưỡng thành khỏe mạnh".
Tô Việt gật đầu, nhìn giống như mười phần tán thành lời Triệu thị, ngập ngừng còn muốn nói lời trong lòng một lúc, trong cái thế bị Triệu thị truy hỏi tới cùng mới đem mấy lời trong lòng đã được lên kế hoạch từ sớm ra, "Đại tẩu, a Cương dù sao cũng nhìn ta lớn lên, việc này là về thanh danh của hắn, thậm chí còn là thanh danh của đại gia tộc Triệu thị của các người, chuyện này ta không thể không nói, chẳng qua có phải là sự thật hay không thì không rõ lắm, cái này cũng là lần trước ta lên trấn trên được một bằng hữu nói lại".
"Có chuyện mau nói có rắm mau phóng, đừng có bày đặt ấp a ấp úng!" Triệu thị nhìn bộ mặt lo lắng của Tô Việt, trong lòng có cảm giác nôn nóng sợ hãi, cảm thấy đây không phải chuyện gì tốt.
Quả nhiên, Tô Việt chậm rãi nói, "Đại tẩu, ta nghe bằng hữu nói, a Cương ca bởi vì đi mấy chỗ phố làng chơi đó, nên mới dính phải cái bệnh không sạch sẽ đó"
Triệu thị nghe xong, trong lòng lộp bộp một chút, cả người chấn động, đăm đăm nhìn Tô Việt nhưng không nói một lời, bởi vì trong lòng nàng ta hiểu rõ cái đức hạnh của đệ đệ mình.
Tô Việt không đợi nàng ta phản ứng lại, liền ân cần khuyên nhủ, "Đại tẩu, chuyện này chúng ta thà rằng tin là có còn hơn là không tin, nếu như cưới cho a Cương một hoa cúc khuê nữ, người ta nhất định sẽ hỏi thăm tình huống của a Cương, chuyện này có một người biết, có lẽ còn có người thứ hai biết, cái ta muốn nói là thừa lúc này trước khi mọi chuyện còn chưa được lan truyền khắp nơi, trước hết nên tìm đại phu xem thử coi".
Nghe hắn nói xong TRiệu thị mới phản ứng kịp, mắng xối xả một hơi, "Hay cho Tô Việt ngươi, ngươi chính là không mong muốn a Cương có điểm tốt nào, vô duyên vô cớ ở nơi này rêu rao gây sự!" vừa nói vừa quơ lấy nhánh cây bên cạnh đánh lên người Tô Việt.
"Đại tẩu, ngươi nhỏ tiếng chút, chuyện này đừng làm cho hàng xóm biết!" Tô Việt bị đánh trúng, cũng không giận mà còn thấp giọng khuyên giải Triệu thị, Triệu thị dù sao cũng cần thể diện, lập tức dừng tay, nhưng miệng vẫn chửi mắng trách móc, chẳng qua thanh âm nhỏ chỉ đủ hai người họ nghe thấy.
Triệu Cương luôn đi theo Triệu thị giờ phút này cũng đi đi lại lại, vẻ mặt ngây thơ hỏi như thế nào. Triệu thị vội vàng nói không có chuyện gì liền kéo hắn rời đi.
Tô Việt nhìn bóng lưng của hai người, nhịn không được ôm bụng cười gập người, cảm giác báo thù thật quá sung sướng.
Đợi đến khi Lô Uyển Chi về nhà, Tô Việt đem chuyện từ đầu đến cuối kể rõ mấy lời của đại tẩu nói với hắn, Lô Uyển Chi nghe xong nhíu chặt mày, không ngừng hỏi cách này có được không? Triệu thị sẽ không sinh sự tiếp nữa chứ, đừng để mấy ngày nữa sẽ thật sự tới nhà nàng cầu hôn.
"Xử lý như vậy tuy không nói chắc là triệt để, nhưng mà theo tâm tính của đại tẩu nhà chúng ta, chắc sẽ tìm đại phu đến xem đệ đệ nàng ta. Cơ thể Triệu Cương đã sớm bị cái tật ăn nhậu đĩ điếm cờ bạc đục khoét, làm sao có thể không có bệnh tật nào, dù sao chỉ cần đại phu có thể tìm ra được bệnh xấu gì, bọn họ nhất định sẽ trị bệnh trước, trong khoảng thời gian này sẽ không nghĩ đến chuyện của muội muội nàng nữa, nhân cơ hội này, trước hết Nhạc phụ Nhạc mẫu nên nhanh chóng đem việc hôn sự của Hà Hoa định xuống" Tô Việt nhắc nhở.
Lần trước nghe Lô Uyển Chi nói Lô Hà Hoa có người trong lòng, hắn liền cân nhắc, dù sao sớm muộn gì cũng phải đính hôn, cũng đến tuổi này rồi, còn không bằng sớm định xuống, tránh đêm dài lắm mộng, không thôi lại xuất hiện con thiêu thân gì nữa.
Nghe Tô Việt nói thế cũng có chút đạo lý, chính mình vội vàng gả đi cũng bởi vì để muội muội Lô Hà Hoa nhanh chóng định hôn, dù sao tuổi của muội ấy cũng có thể làm mẹ đứa nhỏ, mấy người đến tuổi này đều đã được định hôn, nghĩ đến đây, Lô Uyển Chi cùng Tô Việt bàn bạc ngày mai sẽ quay về nhà mẹ đẻ một chuyến, buổi chiều trở lại.
"Không liên quan gì hết, sáng sớm mai nàng hãy trở về nhà, vừa đúng lúc ta phải lên trấn trên một chuyến, giữa trưa sẽ không về nhà ăn cơm, buổi chiều sau khi về ta sẽ trực tiếp đến nhà nhạc phụ đón nàng là được" Tô Việt biết suy nghĩ của nàng, chẳng qua chỉ cảm thấy chính mình hiện tại là người Tô gia, hở một tí là trở về nhà mẹ đẻ không được tốt lắm.
Lô Uyển Chi nghe xong lời của hắn có chút cảm kích nhìn hắn, còn chưa nói gì, càng không hỏi hắn lên trấn trên làm gì.
Trước kia Trương thị đã dặn dò nàng, nam nhân làm việc nữ nhi nên ít hỏi tới, chỉ cần hắn không mắc phải sai lầm cơ bản không đáng, cứ mở một mắt nhắm một mắt cho qua là được.
Lô Uyển Chi còn ra vẻ hồn nhiên hỏi sai lầm cơ cản là cái gì, Trương thị nghiêm túc mười phần nói, "Nguyên tắc của ta, sai nguyên tắc có hai điểm, một là đánh vợ, hai là đi □"
Hết sức tán thành gật đầu, Lô Uyển Chi trong lòng yên lặng thêm điểm thứ ba, đó chính là cưới tiểu thiếp. Nàng thầm nghĩ nhất sinh nhất thế chỉ hai người, như phu phụ Lô Dũng, cũng như phụ mẫu thân sinh của nàng, cử án tề mi (vợ chồng tôn trọng lẫn nhau) cũng tốt, tương kính như tân cũng được, chỉ có hai người hiểu nhau là tốt rồi.
Suy nghĩ này của nàng chưa từng nói ra với Tô Việt, mà là một phần chấp niệm, nàng không phải sợ khi nói ra sẽ làm Tô Việt chê cười, mà sợ khi nói ra sẽ bị Tô Việt phủ định ngay tại chỗ, thế thì chẳng phải là con đường phu thê của bọn họ không còn đi được nữa. Nhìn hắn hiện tại đối với chính mình toàn tâm toàn ý, về phần sau này, chuyện sau này ai có thể nói trước, trước hết cứ sống tốt qua ngày đi đã.
Kỳ thực, khi đồng ý để Tô Việt lên trấn trên làm việc, trong lòng nàng đã từng do dự, không phải lo lắng hắn không cố gắng làm việc, mà lo hắn bị nơi phồn hoa trên đó mê hoặc, chính xác mà nói thì nơi mà thời điểm trước kia hắn thường xuyên lui tới không giống nhau.
TRước kia mỗi lần lên trấn trên, Tô Việt đều đi tìm mấy người hồ bằng cẩu hữu (ở đây là chỉ bạn xấu) ăn chơi tiệc tùng, trong thời gian đó hắn đã làm những chuyện gì thì trước khi thành thân Lô Dũng đều tìm hiểu biết rõ mười mươi, nhưng sau này khi Tô Việt chủ động thành thật nói với nàng, vẫn khiến nàng cảm thấy rất là uất ức. Nghe người khác nói cùng với thời điểm chính miệng hắn nói ra vẫn bất đồng.
Mà về sau nếu thật sự có chuyển lên trấn trên, không thể thiếu chuyện hắn không trở về, hắn là một người miễn cưỡng lắm mới gối đầu ngủ một mình, nếu hắn thật sự có lòng muốn đi tìm hoa vấn liễu, chính mình có muốn ngăn cản cũng không được, nghĩ đến đây, trong lòng Lô Uyển Chi đau xót, nàng không muốn nhìn thấy Tô Việt ôm ấp một nữ tử khác, nghĩ đến đây lập tức cảm thấy trong lòng đau tựa như bị dao cắt.
Ngẫm lại thật kỳ quái, chỉ mới cùng hắn sớm chiều ở chung hai tháng mà đã có cảm giác không muốn chia lìa như thế, xem ra thật sự chính mình bị trúng độc rồi, trúng cái loại độc gọi là độc Tô Việt, giống như Tô Việt lúc trước trúng loại độc tên là độc Lô Uyển Chi.
Nhìn sắc mặt Lô Uyển CHi trước mặt mình giống như đang chơi trò thay đổi màu sắc, Tô Việt nhịn không được lay người làm tỉnh nàng, "Uyển Chi, nàng đang nghĩ gì vậy?"
"À, không có gì, không phải là ta đang nghĩ tới chuyện chàng lên trấn trên làm việc qua Tết Nguyên tiêu sao. Ta muốn làm thêm mấy bộ y phục cho chàng, dù sao thì trấn trên cũng không giống với nông thôn, mặc vải rách trên người, đừng để người khác chê cười nàng dâu của chàng" Lô Uyển Chi vội vàng điều chỉnh nỗi lòng, cười trêu ghẹo nói.
"Từ khi cưới nàng, ta ngay cả quần áo có mảnh vá cũng chưa mặc lần nào, ý ta là, nhà nàng có vẻ giàu có, như vậy dễ khiến người khác ganh tị, câu tục ngữ này nói không sai 'không sợ tặc trộm chỉ sợ tặc nhớ thương', nhà nàng như vậy dễ dàng làm người ta đỏ mắt đố kỵ, vạn nhất tương lai có người nào thực sự nổi lên ý xấu, đúng là hối hận không kịp, ngày mai lúc nàng trở về cũng thuận tiện nhắc nhở nhạc phụ một chút" Tô Việt nhớ tới đám đồ cưới Lô Uyển Chi mang đến cửa nhà mình, lại còn khoản thịnh tình chiêu đãi hắn nhận được khi đi đến Lô gia.
Tán dương xong trong lòng hắn càng bỡ ngỡ, nhịn không được dặn dò Lô Uyển Chi về sau ở nhà nên thu liễm một ít, còn muốn bịa đặt mấy câu trả lời lấy lệ về chuyện lên trấn trên trông coi cửa hàng nếu có người hỏi tới.
Lô Uyển Chi ra vẻ không ủng hộ hỏi, "Tất nhiên là thế rồi, cha ta thường ngày cũng tương đối khiêm tốn kín đáo, chẳng qua chỉ vì thương ta nên mới bồi nhiều đồ cứi hơn mà thôi, hơn nữa hàng xóm trong thôn đều không phải là người có tư tưởng xấu, còn ai cố ý tìm chúng ta gây sự phiền phức. Chuyện trấn trên chàng đừng lo lắng, cửa hàng trấn trên nhiều như vậy nhưng mà đích xác theo tính toán của chúng ta ngay cả xếp hạng cũng không hơn được".
"'Phòng trước vô hại' lúc nào cũng tốt, đúng rồi, Uyển Chi, ta luôn luôn buồn bực, vì sao nhà nàng có nhiều tài sản như vậy?" Tô Việt luôn lo lắng mãi, rốt cuộc cũng hỏi ra cục nghẹn trong cổ họng hai tháng nay.
"Mấy cái đó đều do cha ta mua, về phần lập nghiệp như thế nào thì ta chỉ nghe ông ấy nhắc qua vài câu thôi" Lô uyển Chi đem tất cả mọi chuyện giao cho Lô Dũng, nàng vẫn không dám đem sự việc nói thẳng ra, đối với Tô Việt, nàng vẫn không tin tưởng một trăm phần trăm.
"Vậy cả nhà nàng tại sao không chuyển lên sống ở trấn trên?" Tô Việt buồn bực hỏi.
"Cha ta cảm thấy hàng xóm láng giềng ở nông thôn không xấu, với lại trong nhà còn có vài mẫu đất, đi rồi phải cho người khác mướn, luôn thấy luyến tiếc cho nên ở luôn trong thôn. Nhưng mà cha ta dặn chuyện của chàng đừng để người khác phát hiện cũng như nhớ tới, ở trấn trên trước mặt người ngoài chàng đừng nói có quan hệ tới Lô gia chúng ta" Lô Uyển Chi còn không dám nói lí do tránh kẻ thù với hắn.
Có thể rõ ràng cảm giác được Lô Uyển Chi có vài điều giấu diếm với chính mình, tuy vậy Tô Việt không vội, tin tưởng qua chút thời gian nữa nàng sẽ nói cho hắn biết, hắn bắt đầu mở miệng trêu ghẹo nàng, "Nói là nói như vậy, trấn trên so với thôn quê này tóm lại là giàu có hơn, nhạc phụ hiện tại như vậy, còn muốn chạy tới lui hai bên, trước kia ta còn buồn bực vì sao hắn lại thích đi trấn trên như vậy, chẳng lẽ giống như ta ăn chơi tụ tập? Thật không dấu nàng, có một lần, ta còn theo dõi ông ấy, kết quả phát hiện ông ấy đến cửa hàng lương khô dầu ăn Vạn Lật nửa ngày còn chưa trở ra, làm hại ta cứ cho là cuối cùng bị mất dấu ông ấy nên bỏ đi. Sau này nghe ông ấy nói muốn ta đi cái cửa hàng kia, ta mới bừng tỉnh ngộ ra" Tô Việt nhới tới chuyện xấu trước kia không dám nhìn thẳng vào mắt Lô Uyển Chi.