Vì để hai vợ chồng Tô Căn càng dễ dàng chấp nhận nên Tô Việt lôi kéo Lô Uyển Chi cùng đi nói chuyện trấn trên với bọn họ.
Tô Căn và Vương thị đối với của cải nhà Lô gia đã có phỏng đoán đại khái, cho nên khi nghe Tô Việt nói muốn đi trấn trên làm chưởng quầy mấy tháng cho cửa tiệm Vạn Lật, hai người đều không có quá nhiều kinh ngạc.
Chỉ có Vương thị ừ hử nói câu, "A Việt, nói như vậy thì chắc là đại tẩu ngươi nhất định sẽ tìm ngươi vay tiền, thái độ của ta và cha ngươi rất rõ ràng, cái số đó phải tránh đi, cho nên có cho mượn bạc hay không là chuyện của ngươi và Uyển Chi, không cần kiêng kị ý kiến của hai vợ chồng chúng ta".
Tô Việt gật đầu nói đã biết, đối với vị đại tẩu kia, hẳn cũng chẳng phải là thúc thủ vô sách (không có đối sách).
Bọn họ sợ hai vợ chồng già bỗng chốc tiếp nhận nhiều tin tức sẽ không chịu nỗi, chuyện trưng binh thì không cần nói với họ, dù sao cũng còn mấy tháng nữa.
Cuối cùng quyết định phần ba mẫu đất phân cho Tô Việt vẫn là để Tô Căn trồng trọt, nhưng mà thu hoạch vụ mùa trên đất đó sẽ không có bất kỳ quan hệ nào với hai chồng son bọn họ, đương nhiên làm như vậy cũng là vì tránh mấy lời trách móc từ miệng lưỡi người đời.
Tô Việt biết bọn họ là sợ đại ca đại tẩu biết trong lòng mất hứng, hắn cũng không để ý tới mấy nông sản kia, nên đã gật đầu đồng ý.
Dù sao cũng ở riêng, hai vợ chồng già không cần cày cấy, đột nhiên tiểu nhi tử nói không trồng trọt cày cấy để ông bà già họ làm, dù có nảy sinh ra chuyện gì vẫn có thể đưa cho tiểu nhi tử một phần, hai vợ chồng Tô Sở bọn họ tuyệt đối sẽ không đáp ứng.
Làm chuyện này thỏa đáng xong, Tô Việt và Lô Uyển Chi đều nhẹ nhàng thở ra, dù sao trước đó bọn họ vẫn sợ hai vợ chồng lão không đồng ý.
Chẳng qua là, trước khi bọ họ đi, Tô Căn cố ý gọi một mình Tô Việt lên nói chuyện riêng, ông nhìn Tô Việt nói lời thành khẩn, "A Việt, ngươi từ nhỏ đã là đứa nóng nảy, nhưng cũng có chủ ý, ta không có nhiều năng lực, ngay cả ngươi đọc sách sau này cũng không tạo điều kiện được, uổng phí chậm trễ việc mở mang đầu óc của ngươi".
Tô Việt nghe tới đó đỏ mặt nói, "Cha, nghe ngươi nói kìa, cái đó không phải là vì ta không đọc sách tham khảo đâu, một năm học tư thục đó, chữ lớn còn viết không xong mấy cái, người ngàn vạn lần đừng nói như vậy".
Thở dài, Tô Căn rầu rĩ nói, "Đến giờ phút này, ngươi còn không nói thật với ta, ngươi còn không phải thấy ở thời điểm đó đại ca ngươi và chúng ta ở riêng, đồ cưới của tỷ ngươi đều không có tin tức, mới không đi đọc sách sao, người làm người thế nào tâm tư ta và nương ngươi đều nhìn không ra sao, đừng quên rằng biết rõ con cái chẳng ai bằng phụ mẫu".
Tô Việt nghe xong không phản bác, chỉ ra vẻ thoải mái ngây ngô cười vài cái, "Cha, cái ta muốn nói là đọc nhiều sách không có chỗ dùng, người ta nói trăm không dùng được là một thư sinh sao (百无一用). Người xem trong thôn này có mấy người đọc sách, người nào cũng vai không thể khiêng, tay không thể gánh, ta đây thân thể đều rắn chắc".
"Ngươi ấy à, còn có mấy năm trước ngươi làm ăn kiếm sống, cũng là vì cưới vợ chứ gì?" Tô Căn đột nhiên nhớ tới, tiểu nhi tử nhà ông tuy là bướng bỉnh, nhưng luôn luôn đúng mực, đột nhiên hư hỏng lúc nào cũng có nguyên nhân, lại liên tưởng đến chuyện đón dâu ngày hôm đó của hắn, nên đã vỡ lẽ ra.
Tô Việt hắc hắc cười mấy tiếng, khen cha hắn một câu, vẫn là cha hắn sáng suốt.
Liếc trắng mắt, Tô Căn chậm rãi nói, "Đại ca ngươi là đứa không nên thân, nhưng mà chất tử của ngươi xem như tiền đồ, hiện tại Đại Hà cũng là bảo bối tôn tử duy nhất trong nhà chúng ta, chỉ là nàng dâu của A Sở và Nhạc gia cũng là người không biết chuyện, ta lo lắng sau này sẽ chậm trễ tiền đồ của Đại Hà, cha hôm nay gọi ngươi tới đây chính là muốn nói một chuyện với ngươi" nói xong có chút áy náy ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tô Việt một cái.
Đoán được ông muốn nói gì nhưng Tô Việt vẫn ân cần hỏi câu, "Cha, người nói đi".
"Đại Hà về sau có cái gì cần hai vợ chồng ngươi hỗ trợ, cha mong các ngươi có thể giơ tay ra giúp đỡ, dù sao đó là cháu ruột của ngươi" Tô Căn nói xong một hơi rồi bình tĩnh nhìn Tô Việt, chờ hắn cho câu trả lời khẳng định thuyết phục.
Cười trấn an cha hắn một chút, Tô Việt mới chịu bình tĩnh nói, "Cha, người yên tâm, nếu Đại Hà có một ngày như vậy, ta nhất định sẽ dốc toàn lực đi giúp hắn".
Vẻ mặt già nua khẩn trương của Tô Căn lúc này mới chậm rãi giãn ra, cười gật đầu nhìn tiểu nhi tử nói, "A Việt, nàng dâu của ngươi vừa nhìn thấy là biết có cái mệnh đại tiểu thư, gả đến nhà chúng ta nàng cũng không hưởng thụ được cái phúc gì, về phần sau này thế nào, thì phải coi ngươi vì nàng ấy mà gắng gượng, chỉ là đừng bao giờ quên ân tình của nàng và Lô gia đối với ngươi".
Tô Việt trịnh trọng gật đầu, lại trò chuyện mấy câu cùng ông rồi rời đi.
Mối quan hệ tốt đẹp với mấy nhà trong thôn không nhiều lắm, vả lại chuyện này càng ít người biết càng tốt, vì thế vợ chồng Tô Việt đem mọi việc trong nhà thu xếp chu toàn, ngay khi ánh mặt trời chiều xuân chiếu sáng gay gắt, khi tất cả mọi người đều ở nhà đánh bài, thì bọn họ mướn một chiếc xe lừa trong thôn đi trấn trên.
Lô Dũng tới giờ ngọ đến nơi, thấy bọn họ đi đến dẫn họ đi đến một tiểu viện cách cửa hàng không xa, đây là chỗ ở tạm thời ông tìm được cho hai người bọn họ.
Kỳ thật, mặt sau của cửa hàng cũng có một cái sân, chỉ là bên trong bày biện phần lớn là hàng tích trữ, còn mấy gian phòng trống cũng để cho mấy bọn tiểu nhị làm phòng ngủ.
Tạm thời không thể đuổi bọn họ đi, hơn nữa Lô Uyển Chi còn là nữ tử nếu ở chung với một đám nam nhân cũng không tốt, cho nên Lô Dũng nghĩ trước nghĩ sau vẫn nên mua cho hai người bọn họ một trạch viện.
Sau khi thấy bọn họ thu xếp ổn thỏa, ông cố ý gọi một mình Lô Uyển Chi đến đưa khế ước sân này cho cho nàng.
Lô Dũng nghĩ sau này lên trấn trên không thể mỗi lần làm chuyện gì cũng phải che che dấu dấu, vậy là có thể quang minh chính đại tới xem nhi nữ nhà mình rồi.
Đặc biệt nghĩ tới sau này Lô Văn Hiên buổi tối cũng ở nơi này, lý do càng thêm đầy đủ.
Lô Uyển Chi nói ông quá cẩn thận, thậm chí có hơi cẩn thận quá, ai ngờ Lô Dũng lại mười phần nghiêm túc nói, cẩn thận có thể giữ được thuyền muôn năm.
Tô Việt được Lô Dũng mang theo đến gặp chưởng quầy cũ của cửa hàng Vạn Lật, là một cổ lão gia tử qua tuổi hộ giáp ( 护甲), chỉ là giọng nói vẫn vang vọng, nếu không phải nhóm nhi tử trong nhà thật sự sốt ruột bảo ông ta về nhà dưỡng lão thì ông ta thật sự không đồng ý rời cửa tiệm dầu Vạn Lật, Lô Dũng này cũng là một chủ tử biết rõ thế sự.
Khi nào thì nên thu hàng, khi nào thì tung hàng giữ kho, được ông ta dự đoán trước không lỡ mất lần nào, hơn nữa Lô Dũng đối với ông ta đối với ông ta tin tưởng tuyệt đối, trong cửa hàng việc nhỏ việc lớn trên cơ bản đều bỏ mặc để một mình ông ta làm chủ, đối với ông ta càng tôn trọng, xưng hô đều là cổ lão, nghe xong khiến người khác cảm thấy hết sức thoải mái.
Còn có một việc tương tự mà Lô Dũng còn yêu cầu rõ ràng, đó chính là nhất định không thể nói gì với người khác là cửa hàng này là của ông, người khác có hỏi thì nói là chủ cửa hàng này là người nơi khác, ngẫu nhiên sẽ đến một hai chuyến để thu tiền mà thôi, người bình thường nhìn không ra cũng không có gì là lạ.
Đợi tới khi Cổ lão ở thời điểm chuẩn bị sẵn sàng chỉ dạy Tô Việt, mới phát hiện vấn đề, Tô Việt không biết nhiều chữ, sổ sách xem không hiểu, bàn tính sẽ không gẩy được.
Chuyện này thật sự là nỗi băn khoăn điên tiết của Lô Dũng và cổ lão, hai người mắt to trừng mắt nhỏ nhìn vẻ mặt sốt ruột của Tô Việt, không có biện pháp, Cổ lão chỉ còn có khoảng thời gian mười ngày, cuối cùng vẫn là Lô Dũng nghĩ ra biện pháp, đó chính là để nữ nhi của ông Lô Uyển Chi và Tô Việt cùng học, Tô Việt học chưa hiểu hết không quan trọng, dù sao còn có ông và nàng dâu của hắn giúp đỡ nhìn ngó, trở về rồi từ từ chỉ dạy.
Vì thế, rõ ràng là nên ở nhà thu dọn phòng ở, thế mà Lô Uyển Chi bị gọi vào thư phòng, ôm một quyển sách kế toán gặm nhắm, cũng may nàng thông tuệ từ nhỏ, đối với mấy cái ký tự lít nha lít nhít cơ bản có thể làm đầy đủ không quên từng hạng mục, đương nhiên cái này cũng có liên hệ với cách giáo dục thường xuyên của Trương thị trước kia.
Tính bằng bàn tính rất tốt, đợi đến khi khẩu quyết giao cho Tô Việt, chỉ chốc lát sau hắn đã có bản lĩnh lãnh hội toàn bộ.
Lô Dũng cố ý mua cho hai người bọn họ hai nha đầu phụ giúp nấu cơm, ngay cả tay nghề cơm nước của Lô Uyển Chi ông cũng không dám mở miệng khen tặng.
Vợ chồng hai người ru rú trong thư phòng học tập đủ vất vả, vậy mà buổi tối Tô Việt nhìn qua sách vở sau đó lên giường, luôn muốn đánh thức Lô Uyển Chi dậy rồi ép buộc một phen.
Buổi tối ngày đầu tiên, Lô Uyển Chi tỉnh táo đến phút cuối chết sống gì cũng không đồng ý, thế nhưng sau khi Tô Việt nói một câu, nàng liền ngoan ngoãn nghe theo.
Tô Việt, vậy mà, nháy một đôi mắt đào hoa, tội nghiệp nói, "Uyển Chi, chúng ta thành thân được ba tháng nàng còn chưa có hỉ, qua mấy tháng nữa ta phải đi, để lại một mình nàng ở nhà ta lo lắng, nàng sinh cho ta con trai đi. Như vậy thì nàng nhìn hắn sẽ không nhớ ta, ta ở bên ngoài cũng có cái để nhớ nhiều hơn, nhất định sẽ sống sót trở về gặp mặt nhi tử ta".
Lô Uyển Chi sau khi nghe hắn nói xong, rơi nước mắt, nâng tay ôm chặt mặt gục đầu trước ngực hắn, đây là trượng phu của nàng, là người trong lòng nàng.
Vì thế, Lô Dũng rất nhanh đã phát hiện, Lô Uyển Chi thế nhưng lặng lẽ hơn, ông không khỏi cảm thấy quái lạ hỏi hai nha đầu kia làm cơm có hợp khẩu vị nàng không, còn nói muốn ra ngoài tìm đầu bếp nữ, Lô Uyển Chi một mực cự tuyệt, chỉ nói bản thân mấy ngày nay quá mệt mỏi, không thèm ăn.
Nghe nàng nói không thèm ăn, Lô Dũng đầu tiên là lo lắng ra mặt, thế nhưng đột nhiên nhớ tới cái gì, vội vàng lại vui vẻ đi thỉnh đại phu.
Lão đại phu có hàm râu hoa râm phấp phới đến xem mạch, nhàn nhạt nói một câu, "Vị tiểu nương tử này gần đây làm lụng vất vả quá độ, chú ý nghỉ ngơi nhiều là được, ta để lại mấy vị thuốc điều dưỡng khí huyết".
Nhìn vẻ mặt thất vọng của Lô Dũng và Tô Việt, Lô Uyển Chi thở dài, nhìn Tô Việt ra hiệu, Tô Việt biết nàng hẳn là có chuyện riêng tư muốn hỏi đại phu, liền kiếm cớ đưa Lô Dũng ra ngoài.
Đợi tới khi trong phòng chỉ còn lại nàng và đại phu đang viết đơn thuốc, Lô Uyển Chi vẻ mặt sốt ruột hỏi, "Lão tiên sinh, ngươi giúp ta xem một chút, ta hiện tại đã thành thân mấy tháng, lại chưa thấy mang thai, ngươi xem cơ thể ta có phải có vấn đề gì không?"
Nàng dù sao cũng có chút thẹn thùng, chỉ vì nàng và Tô Việt hạnh phúc, cả khuôn mặt ửng hồng một mảng nhưng vẫn mở miệng hỏi.
Đại phu giương mắt nhìn nàng một chút, vừa viết vừa nói, "Ngươi thể chất nghiêng về khí hàn, không dễ thụ thai, hơn nữa trong lòng chứa nhiều u sầu, tạo nên khí huyết không thuận, mấy vị thuốc sẽ có chút tác dụng, chỉ là tiểu nương tử này, lão phu muốn khuyên giải ngươi vài câu, chuyện gì cũng nên nghĩ thoáng một chút, bản thân mình vẫn là quan trọng nhất, hơn nữa, ngươi dù sao cũng là một nữ lưu, có việc gì thì có thể nói với trượng phu, để hắn đi xử lý là được rồi, ta thấy cái tiểu tử kia cũng thương ngươi lắm, đừng có chuyện gì cũng kìm nén trong lòng".
Khi ông ta nói đoạn đầu Lô Uyển Chi nhất thời thương tâm gần chết, một câu không dễ dàng thụ thai, đánh vỡ giấc mộng làm mẫu thân của chính mình, còn có nguyện vọng tha thiết của Tô Việt.
Nàng nhất thời có chút bất lực nhìn lão đại phu, lời nói nghẹn ngào, "Tiên sinh, ngươi xem bệnh này của ta có thể trị không?"
Lão đại phu nhìn thấy biểu cảm của nàng, biết nàng muốn được câu trả lời chắc chắn, "Không dễ thụ thai cũng không phải là không thể mang thai, chỉ cần cởi ra nút thắt trong lòng, điều dưỡng thật tốt, mang thai cũng không phải là không có khả năng, ngươi không cần đem chuyện này dồn nén trong lòng, đối với cơ thể không tốt".
Nói xong ông ta thở dài, lại bỏ thêm vài thang.
Trước khi đi đem phương thuốc giao cho Tô Việt vẫn còn không quên kéo hắn qua một bên dặn dò vài câu, thật sự là đại phu mang tấm lòng cha mẹ. (#Huongbb: Ta nghi là ông đại phu này bị Tô Việt mua chuộc bảo phải nói như vậy với Lô Uyển Chi nà)
Vì để hai vợ chồng Tô Căn càng dễ dàng chấp nhận nên Tô Việt lôi kéo Lô Uyển Chi cùng đi nói chuyện trấn trên với bọn họ.
Tô Căn và Vương thị đối với của cải nhà Lô gia đã có phỏng đoán đại khái, cho nên khi nghe Tô Việt nói muốn đi trấn trên làm chưởng quầy mấy tháng cho cửa tiệm Vạn Lật, hai người đều không có quá nhiều kinh ngạc.
Chỉ có Vương thị ừ hử nói câu, "A Việt, nói như vậy thì chắc là đại tẩu ngươi nhất định sẽ tìm ngươi vay tiền, thái độ của ta và cha ngươi rất rõ ràng, cái số đó phải tránh đi, cho nên có cho mượn bạc hay không là chuyện của ngươi và Uyển Chi, không cần kiêng kị ý kiến của hai vợ chồng chúng ta".
Tô Việt gật đầu nói đã biết, đối với vị đại tẩu kia, hẳn cũng chẳng phải là thúc thủ vô sách (không có đối sách).
Bọn họ sợ hai vợ chồng già bỗng chốc tiếp nhận nhiều tin tức sẽ không chịu nỗi, chuyện trưng binh thì không cần nói với họ, dù sao cũng còn mấy tháng nữa.
Cuối cùng quyết định phần ba mẫu đất phân cho Tô Việt vẫn là để Tô Căn trồng trọt, nhưng mà thu hoạch vụ mùa trên đất đó sẽ không có bất kỳ quan hệ nào với hai chồng son bọn họ, đương nhiên làm như vậy cũng là vì tránh mấy lời trách móc từ miệng lưỡi người đời.
Tô Việt biết bọn họ là sợ đại ca đại tẩu biết trong lòng mất hứng, hắn cũng không để ý tới mấy nông sản kia, nên đã gật đầu đồng ý.
Dù sao cũng ở riêng, hai vợ chồng già không cần cày cấy, đột nhiên tiểu nhi tử nói không trồng trọt cày cấy để ông bà già họ làm, dù có nảy sinh ra chuyện gì vẫn có thể đưa cho tiểu nhi tử một phần, hai vợ chồng Tô Sở bọn họ tuyệt đối sẽ không đáp ứng.
Làm chuyện này thỏa đáng xong, Tô Việt và Lô Uyển Chi đều nhẹ nhàng thở ra, dù sao trước đó bọn họ vẫn sợ hai vợ chồng lão không đồng ý.
Chẳng qua là, trước khi bọ họ đi, Tô Căn cố ý gọi một mình Tô Việt lên nói chuyện riêng, ông nhìn Tô Việt nói lời thành khẩn, "A Việt, ngươi từ nhỏ đã là đứa nóng nảy, nhưng cũng có chủ ý, ta không có nhiều năng lực, ngay cả ngươi đọc sách sau này cũng không tạo điều kiện được, uổng phí chậm trễ việc mở mang đầu óc của ngươi".
Tô Việt nghe tới đó đỏ mặt nói, "Cha, nghe ngươi nói kìa, cái đó không phải là vì ta không đọc sách tham khảo đâu, một năm học tư thục đó, chữ lớn còn viết không xong mấy cái, người ngàn vạn lần đừng nói như vậy".
Thở dài, Tô Căn rầu rĩ nói, "Đến giờ phút này, ngươi còn không nói thật với ta, ngươi còn không phải thấy ở thời điểm đó đại ca ngươi và chúng ta ở riêng, đồ cưới của tỷ ngươi đều không có tin tức, mới không đi đọc sách sao, người làm người thế nào tâm tư ta và nương ngươi đều nhìn không ra sao, đừng quên rằng biết rõ con cái chẳng ai bằng phụ mẫu".
Tô Việt nghe xong không phản bác, chỉ ra vẻ thoải mái ngây ngô cười vài cái, "Cha, cái ta muốn nói là đọc nhiều sách không có chỗ dùng, người ta nói trăm không dùng được là một thư sinh sao (百无一用). Người xem trong thôn này có mấy người đọc sách, người nào cũng vai không thể khiêng, tay không thể gánh, ta đây thân thể đều rắn chắc".
"Ngươi ấy à, còn có mấy năm trước ngươi làm ăn kiếm sống, cũng là vì cưới vợ chứ gì?" Tô Căn đột nhiên nhớ tới, tiểu nhi tử nhà ông tuy là bướng bỉnh, nhưng luôn luôn đúng mực, đột nhiên hư hỏng lúc nào cũng có nguyên nhân, lại liên tưởng đến chuyện đón dâu ngày hôm đó của hắn, nên đã vỡ lẽ ra.
Tô Việt hắc hắc cười mấy tiếng, khen cha hắn một câu, vẫn là cha hắn sáng suốt.
Liếc trắng mắt, Tô Căn chậm rãi nói, "Đại ca ngươi là đứa không nên thân, nhưng mà chất tử của ngươi xem như tiền đồ, hiện tại Đại Hà cũng là bảo bối tôn tử duy nhất trong nhà chúng ta, chỉ là nàng dâu của A Sở và Nhạc gia cũng là người không biết chuyện, ta lo lắng sau này sẽ chậm trễ tiền đồ của Đại Hà, cha hôm nay gọi ngươi tới đây chính là muốn nói một chuyện với ngươi" nói xong có chút áy náy ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tô Việt một cái.
Đoán được ông muốn nói gì nhưng Tô Việt vẫn ân cần hỏi câu, "Cha, người nói đi".
"Đại Hà về sau có cái gì cần hai vợ chồng ngươi hỗ trợ, cha mong các ngươi có thể giơ tay ra giúp đỡ, dù sao đó là cháu ruột của ngươi" Tô Căn nói xong một hơi rồi bình tĩnh nhìn Tô Việt, chờ hắn cho câu trả lời khẳng định thuyết phục.
Cười trấn an cha hắn một chút, Tô Việt mới chịu bình tĩnh nói, "Cha, người yên tâm, nếu Đại Hà có một ngày như vậy, ta nhất định sẽ dốc toàn lực đi giúp hắn".
Vẻ mặt già nua khẩn trương của Tô Căn lúc này mới chậm rãi giãn ra, cười gật đầu nhìn tiểu nhi tử nói, "A Việt, nàng dâu của ngươi vừa nhìn thấy là biết có cái mệnh đại tiểu thư, gả đến nhà chúng ta nàng cũng không hưởng thụ được cái phúc gì, về phần sau này thế nào, thì phải coi ngươi vì nàng ấy mà gắng gượng, chỉ là đừng bao giờ quên ân tình của nàng và Lô gia đối với ngươi".
Tô Việt trịnh trọng gật đầu, lại trò chuyện mấy câu cùng ông rồi rời đi.
Mối quan hệ tốt đẹp với mấy nhà trong thôn không nhiều lắm, vả lại chuyện này càng ít người biết càng tốt, vì thế vợ chồng Tô Việt đem mọi việc trong nhà thu xếp chu toàn, ngay khi ánh mặt trời chiều xuân chiếu sáng gay gắt, khi tất cả mọi người đều ở nhà đánh bài, thì bọn họ mướn một chiếc xe lừa trong thôn đi trấn trên.
Lô Dũng tới giờ ngọ đến nơi, thấy bọn họ đi đến dẫn họ đi đến một tiểu viện cách cửa hàng không xa, đây là chỗ ở tạm thời ông tìm được cho hai người bọn họ.
Kỳ thật, mặt sau của cửa hàng cũng có một cái sân, chỉ là bên trong bày biện phần lớn là hàng tích trữ, còn mấy gian phòng trống cũng để cho mấy bọn tiểu nhị làm phòng ngủ.
Tạm thời không thể đuổi bọn họ đi, hơn nữa Lô Uyển Chi còn là nữ tử nếu ở chung với một đám nam nhân cũng không tốt, cho nên Lô Dũng nghĩ trước nghĩ sau vẫn nên mua cho hai người bọn họ một trạch viện.
Sau khi thấy bọn họ thu xếp ổn thỏa, ông cố ý gọi một mình Lô Uyển Chi đến đưa khế ước sân này cho cho nàng.
Lô Dũng nghĩ sau này lên trấn trên không thể mỗi lần làm chuyện gì cũng phải che che dấu dấu, vậy là có thể quang minh chính đại tới xem nhi nữ nhà mình rồi.
Đặc biệt nghĩ tới sau này Lô Văn Hiên buổi tối cũng ở nơi này, lý do càng thêm đầy đủ.
Lô Uyển Chi nói ông quá cẩn thận, thậm chí có hơi cẩn thận quá, ai ngờ Lô Dũng lại mười phần nghiêm túc nói, cẩn thận có thể giữ được thuyền muôn năm.
Tô Việt được Lô Dũng mang theo đến gặp chưởng quầy cũ của cửa hàng Vạn Lật, là một cổ lão gia tử qua tuổi hộ giáp ( 护甲), chỉ là giọng nói vẫn vang vọng, nếu không phải nhóm nhi tử trong nhà thật sự sốt ruột bảo ông ta về nhà dưỡng lão thì ông ta thật sự không đồng ý rời cửa tiệm dầu Vạn Lật, Lô Dũng này cũng là một chủ tử biết rõ thế sự.
Khi nào thì nên thu hàng, khi nào thì tung hàng giữ kho, được ông ta dự đoán trước không lỡ mất lần nào, hơn nữa Lô Dũng đối với ông ta đối với ông ta tin tưởng tuyệt đối, trong cửa hàng việc nhỏ việc lớn trên cơ bản đều bỏ mặc để một mình ông ta làm chủ, đối với ông ta càng tôn trọng, xưng hô đều là cổ lão, nghe xong khiến người khác cảm thấy hết sức thoải mái.
Còn có một việc tương tự mà Lô Dũng còn yêu cầu rõ ràng, đó chính là nhất định không thể nói gì với người khác là cửa hàng này là của ông, người khác có hỏi thì nói là chủ cửa hàng này là người nơi khác, ngẫu nhiên sẽ đến một hai chuyến để thu tiền mà thôi, người bình thường nhìn không ra cũng không có gì là lạ.
Đợi tới khi Cổ lão ở thời điểm chuẩn bị sẵn sàng chỉ dạy Tô Việt, mới phát hiện vấn đề, Tô Việt không biết nhiều chữ, sổ sách xem không hiểu, bàn tính sẽ không gẩy được.
Chuyện này thật sự là nỗi băn khoăn điên tiết của Lô Dũng và cổ lão, hai người mắt to trừng mắt nhỏ nhìn vẻ mặt sốt ruột của Tô Việt, không có biện pháp, Cổ lão chỉ còn có khoảng thời gian mười ngày, cuối cùng vẫn là Lô Dũng nghĩ ra biện pháp, đó chính là để nữ nhi của ông Lô Uyển Chi và Tô Việt cùng học, Tô Việt học chưa hiểu hết không quan trọng, dù sao còn có ông và nàng dâu của hắn giúp đỡ nhìn ngó, trở về rồi từ từ chỉ dạy.
Vì thế, rõ ràng là nên ở nhà thu dọn phòng ở, thế mà Lô Uyển Chi bị gọi vào thư phòng, ôm một quyển sách kế toán gặm nhắm, cũng may nàng thông tuệ từ nhỏ, đối với mấy cái ký tự lít nha lít nhít cơ bản có thể làm đầy đủ không quên từng hạng mục, đương nhiên cái này cũng có liên hệ với cách giáo dục thường xuyên của Trương thị trước kia.
Tính bằng bàn tính rất tốt, đợi đến khi khẩu quyết giao cho Tô Việt, chỉ chốc lát sau hắn đã có bản lĩnh lãnh hội toàn bộ.
Lô Dũng cố ý mua cho hai người bọn họ hai nha đầu phụ giúp nấu cơm, ngay cả tay nghề cơm nước của Lô Uyển Chi ông cũng không dám mở miệng khen tặng.
Vợ chồng hai người ru rú trong thư phòng học tập đủ vất vả, vậy mà buổi tối Tô Việt nhìn qua sách vở sau đó lên giường, luôn muốn đánh thức Lô Uyển Chi dậy rồi ép buộc một phen.
Buổi tối ngày đầu tiên, Lô Uyển Chi tỉnh táo đến phút cuối chết sống gì cũng không đồng ý, thế nhưng sau khi Tô Việt nói một câu, nàng liền ngoan ngoãn nghe theo.
Tô Việt, vậy mà, nháy một đôi mắt đào hoa, tội nghiệp nói, "Uyển Chi, chúng ta thành thân được ba tháng nàng còn chưa có hỉ, qua mấy tháng nữa ta phải đi, để lại một mình nàng ở nhà ta lo lắng, nàng sinh cho ta con trai đi. Như vậy thì nàng nhìn hắn sẽ không nhớ ta, ta ở bên ngoài cũng có cái để nhớ nhiều hơn, nhất định sẽ sống sót trở về gặp mặt nhi tử ta".
Lô Uyển Chi sau khi nghe hắn nói xong, rơi nước mắt, nâng tay ôm chặt mặt gục đầu trước ngực hắn, đây là trượng phu của nàng, là người trong lòng nàng.
Vì thế, Lô Dũng rất nhanh đã phát hiện, Lô Uyển Chi thế nhưng lặng lẽ hơn, ông không khỏi cảm thấy quái lạ hỏi hai nha đầu kia làm cơm có hợp khẩu vị nàng không, còn nói muốn ra ngoài tìm đầu bếp nữ, Lô Uyển Chi một mực cự tuyệt, chỉ nói bản thân mấy ngày nay quá mệt mỏi, không thèm ăn.
Nghe nàng nói không thèm ăn, Lô Dũng đầu tiên là lo lắng ra mặt, thế nhưng đột nhiên nhớ tới cái gì, vội vàng lại vui vẻ đi thỉnh đại phu.
Lão đại phu có hàm râu hoa râm phấp phới đến xem mạch, nhàn nhạt nói một câu, "Vị tiểu nương tử này gần đây làm lụng vất vả quá độ, chú ý nghỉ ngơi nhiều là được, ta để lại mấy vị thuốc điều dưỡng khí huyết".
Nhìn vẻ mặt thất vọng của Lô Dũng và Tô Việt, Lô Uyển Chi thở dài, nhìn Tô Việt ra hiệu, Tô Việt biết nàng hẳn là có chuyện riêng tư muốn hỏi đại phu, liền kiếm cớ đưa Lô Dũng ra ngoài.
Đợi tới khi trong phòng chỉ còn lại nàng và đại phu đang viết đơn thuốc, Lô Uyển Chi vẻ mặt sốt ruột hỏi, "Lão tiên sinh, ngươi giúp ta xem một chút, ta hiện tại đã thành thân mấy tháng, lại chưa thấy mang thai, ngươi xem cơ thể ta có phải có vấn đề gì không?"
Nàng dù sao cũng có chút thẹn thùng, chỉ vì nàng và Tô Việt hạnh phúc, cả khuôn mặt ửng hồng một mảng nhưng vẫn mở miệng hỏi.
Đại phu giương mắt nhìn nàng một chút, vừa viết vừa nói, "Ngươi thể chất nghiêng về khí hàn, không dễ thụ thai, hơn nữa trong lòng chứa nhiều u sầu, tạo nên khí huyết không thuận, mấy vị thuốc sẽ có chút tác dụng, chỉ là tiểu nương tử này, lão phu muốn khuyên giải ngươi vài câu, chuyện gì cũng nên nghĩ thoáng một chút, bản thân mình vẫn là quan trọng nhất, hơn nữa, ngươi dù sao cũng là một nữ lưu, có việc gì thì có thể nói với trượng phu, để hắn đi xử lý là được rồi, ta thấy cái tiểu tử kia cũng thương ngươi lắm, đừng có chuyện gì cũng kìm nén trong lòng".
Khi ông ta nói đoạn đầu Lô Uyển Chi nhất thời thương tâm gần chết, một câu không dễ dàng thụ thai, đánh vỡ giấc mộng làm mẫu thân của chính mình, còn có nguyện vọng tha thiết của Tô Việt.
Nàng nhất thời có chút bất lực nhìn lão đại phu, lời nói nghẹn ngào, "Tiên sinh, ngươi xem bệnh này của ta có thể trị không?"
Lão đại phu nhìn thấy biểu cảm của nàng, biết nàng muốn được câu trả lời chắc chắn, "Không dễ thụ thai cũng không phải là không thể mang thai, chỉ cần cởi ra nút thắt trong lòng, điều dưỡng thật tốt, mang thai cũng không phải là không có khả năng, ngươi không cần đem chuyện này dồn nén trong lòng, đối với cơ thể không tốt".
Nói xong ông ta thở dài, lại bỏ thêm vài thang.
Trước khi đi đem phương thuốc giao cho Tô Việt vẫn còn không quên kéo hắn qua một bên dặn dò vài câu, thật sự là đại phu mang tấm lòng cha mẹ. (Huongbb: Ta nghi là ông đại phu này bị Tô Việt mua chuộc bảo phải nói như vậy với Lô Uyển Chi nà)