Phụ thân đã mất sớm của Lỗ Kính trước kia ở thôn trấn cũng có chút danh tiếng, là một vị tiên sinh dạy học, tuy nhiên thật sự không thể nhận ra một người miệng đầy chi, hồ, giả, dã lại có thể dưỡng ra một nhi tử chỉ thích múa thương động đao.
Ông nội hắn từng làm quan ở Kinh thành, về sau cáo lão hồi hương mới định cư ở thôn trấn, mấy tên quan lại nhỏ khác nhau ở Kinh Thành ấy thế mà không vơ vét được chút bạc nào, hơn nữa Lỗ Kính không còn bất kỳ thân thích nào, vậy nên tiền của hắn sẽ không có người thân thích nào tới gây sự.
Lô Uyển Chi bán tín bán nghi nghe xong lời giải thích tận tường của Tô Việt, có điều trong tình hình hiện tại, trước hết cũng chỉ có thể giải thích như vậy với mọi người.
Hai phu thê sau khi nói rõ chuyện này, chợt nghe có tiếng bước chân của người vào trong viện, sắc trời bên ngoài gần như tối đen, lúc này làm gì còn ai qua lại, đối diện với ánh mắt buồn bực của Lô Uyển Chi, Tô Việt nói để hắn đi ra ngoài xem một chút.
Lô Uyển Chi nghĩ muốn mang đồ đã mua qua cho cha mẹ chồng già, nên gọi Tô Việt, bảo hắn đến giúp mang một đống đồ đi đến phòng Tô Căn.
Ngay khi chân còn chưa bước vào nhà chính, chợt nghe thấy giọng nói của đại ca và đại tẩu Triệu thị từ bên trong , bầu không khí bị đè nén, Tô Việt nghe thế nhíu mày, còn bước chân của Lô Uyển Chi bị kìm hãm, không biết có nên tiếp tục vào trong hay không, chỉ biết đứng sững sờ tại cửa.
Nàng vốn đang muốn chạy đến trước mặt Tô Việt ngăn hắn lại bởi vì còn không biết bọn họ trong phòng đang nói chuyện gì, ai ngờ Tô Việt không nghe thấy tiếng bước chân của nàng, quay đầu gọi nàng nhanh lên một chút.
Đã thấy hắn không thèm quan tâm, nàng làm tức phụ của người ta tất nhiên là lấy chồng theo chồng, lập tức đi theo sau hắn vào trong.
Quả nhiên, sau khi vào nhà, dưới ngọn đèn dầu mờ nhạt, đã thấy một bên là hai vợ chồng già Tô Căn đang ngồi, bên kia là vợ chồng Tô Sở.
Trong phòng bốn người thấy vợ chồng Tô Việt đến đột nhiên dừng cuộc tranh chấp vừa rồi, bọn họ tuy rằng ở chỗ cửa không nghe rõ, nhưng vẫn có thể cảm nhận được bầu không khí giương cung bạc kiếm bên trong.
Mà giờ phút này chính mình và Tô Việt tiến vào, cha mẹ chồng cùng anh chồng, chị dâu cũng không nói chuyện tiếp, Lô Uyển Chi cảm thấy có chút xấu hổ, vội vàng chọc sau lưng Tô Việt, nói khẽ, "Cha, nương, đây là mấy món mà trước đó vài ngày ta mua cho cha nương, cái tẩu thuốc cho cha, quần áo cho nương. Tẩu tử, đúng lúc quá, còn có vài thước vải cho tẩu".
Nàng quả thật muốn phá vỡ sự yên tĩnh này, đặc biệt là nhìn thấy sự trầm mặc của bốn người, mà Tô Việt lại đang đưa lưng về phía mình nên nàng không nhìn thấy được biểu cảm trên mặt hắn, đột nhiên tăng thêm can đảm mở miệng.
TRiệu thị nghe xong cười nhạo nói, "Đệ muội, ta thấy là ngươi đừng ở chỗ này làm chồn chúc Tết gà nữa. Vả lại, ngươi cầm bạc không thuộc về mình đi mua đồ mà trong lòng không cảm thấy có chút áy náy nào sao? Da mặt của hai vợ chồng các ngươi sao có thể dày như vậy?"
Tô Sở bên cạnh nhanh tay kéo tay ngăn cản Triệu thị, nhưng vẫn không ngăn được lời nói ác độc từ miệng mồm nàng ta phun ra.
Ôm một bụng kiềm nén, Tô Việt vừa nghe xong lửa giận bốc lên ngút trời, thế nhưng khi nghĩ đến tất cả những món đồ mua cho cha nương là một mảnh tâm ý của Lô Uyển Chi, hắn không thể cứ như vậy mà ném xuống đất, đành phải nhịn xuống.
Không để ý Triệu thị, hắn xoay người hỏi Vương thị, "Nương mấy món đưa cho nương nên để nơi nào?"
Vương thị cũng có chút không yên đứng lên, muốn dẫn Tô Việt đi về phía phòng trong, thầm nghĩ trước tiên cứ để tiểu nhi tử đem mấy vật này để xuống đã.
Tô Việt vừa đi theo vừa nói, "Nương, vừa rồi Uyển Chi nhớ lầm, mấy đồ này là đưa cho người, nếu người mặc không hết thì đưa cho mấy người trong xóm, giữ lại cho tỷ tỷ một ít, nếu có dư nữa thì cứ ném ra đường không nên đưa cho loại người bị ma quỷ mê hoặc!"
Lời này của hắn nói là cho đại huynh và đại tẩu nghe, tuy hắn cảm thấy bản thân không phải là người hiếu thuận, nhưng mà so với cấp bậc của đại huynh và đại tẩu thì vẫn cách một khoảng khá xa, hắn không làm được việc nhưng mùa đông vẫn mua chăn mền cho cha mẹ, Tết tới còn mua y phục mới cho họ.
Mà đại ca, đại tẩu nhiều năm như vậy, sau khi ở riêng bấy nhiêu năm, quanh năm suốt tháng số lần bọn họ đến thăm hai vợ chồng già chỉ vừa đếm đủ trên một bàn tay, Mừng năm mới, Cúng ông Táo, Nguyên Tiêu, Thanh Minh, tết Trung Thu, vừa đúng năm lần, bọn họ chưa từng ghé thăm đến lần thứ sáu.
Lẽ ra, cha mẹ không để bọn họ hầu hạ bên cạnh đã là khoan dung lắm rồi, thế nhưng hiện tại đã bị đảo ngược, đừng nói chi tới hầu hạ, bọn họ còn hếch mũi lên mặt, thường xuyên đến chọc giận hai ông bà.
Triệu thị âm dương quái khí trầm giọng hỏi, "Tô Việt, ngươi nói ai là người bị ma quỷ mê hoặc hả?"
Tô Việt còn chưa trực tiếp trả lời câu hỏi của nàng ta, đã đem toàn bộ mọi thứ trên tay vào trong buồng trong rồi trở lại phòng chính, ở một bên khác ngồi xuống, Lô Uyển CHi cũng theo đó mà ngồi.
Thấy Tô Việt không trả lời câu hỏi của mình, còn ra vẻ không để mình vào mắt, TRiệu thị có chút dữ tợn, "Tô Việt, ta vừa rồi hỏi ngươi sao ngươi không trả lời? Nói thế nào thì ta cũng là trưởng bối của ngươi, trưởng bối hỏi ngươi mà ngươi có có thái độ này sao?"
"Xin trả lời câu hỏi của đại tẩu, ta vừa rồi nói người bị ma quỷ mê hoặc chỉ là thuận miệng nhắc tới thôi, không có ý gì, đại tẩu đừng có mà dựa vào đó mà đặt mình vào mới phải" Giọng nói lẫn thái độ của Tô Việt đột nhiên chuyển sang thành khẩn.
Hắn nhìn thấy cha và nương mình đang ngồi đó với vẻ mặt già nua sầu khổ, bọn họ còn chưa đến năm mươi tuổi thế nhưng trên mặt thậm chí có rất nhiều nếp nhăn, trong lòng hắn mơ hồ có cơn đau đang dần lan rộng.
Đột nhiên không muốn kiếm tiền, cũng cảm thấy không cần phải kiếm thật nhiều tiền, mấy năm trước chính hắn đã gây thương tổn, dằn vặt hai người trước mặt, hắn không muốn tiếp tục như thế nữa, vì như thế sẽ làm hắn cảm thấy bản thân thật sự là một người không bằng loài súc sinh.
Ai ngờ thái độ của Triệu thị khác thường, thậm chí với điệu bộ không bỏ qua dễ dàng như thế, nhất định muốn lôi kéo Tô Việt nói cho rõ ràng, ai là người bị ma quỷ ám.
Tô Việt có phần không kiên nhẫn, nhìn thoáng qua nương với vẻ mặt đau khổ và sự nghiêm túc của cha, hắn chậm rãi mở miệng, "Đại tẩu, ta vừa rồi là nói loại người như ta, mấy năm trước ta làm không ít chuyện ngu xuẩn, làm cho cha nương ta theo sau lo lắng tức giận không thôi, còn làm hại nhà chúng ta suýt chút nữa cửa nát nhà tan, hiện tại ngẫm lại, trong khoảng thời gian đó ta thật sự không ra gì. Còn không phải là bị ma quỷ mê hoặc hay sao".
Lô Uyển Chi ban đầu nghe có chút buồn bực, vừa rồi nàng rõ ràng cảm nhận được sự bất mãn mãnh liệt của Tô Việt dành cho đại tẩu, tại sao mới một lát mà hắn đột nhiên bắt đầu tự kiểm điểm mình.
Vốn nàng còn tưởng bấy giờ Tô Việt đang ném đá giấu tay, chỉ cây dâu mà mắng cây hòa, ai ngờ cẩn thận nghe tiếp, hắn thật sự đang tự suy ngẫm.
Từ giọng điệu của hắn nghe được sụ hối hận thật sự, Lộ Uyển Chi nghe thấy thanh âm nặng nề này, trong lòng cảm thấy đau đớn quặn thắt từng cơn, nghĩ muốn vươn tay ra giữ lấy bàn tay to kia của Tô Việt để an ủi hắn, thế nhưng trước mặt bao nhiêu người, nàng đành phải nhịn xuống.
Nàng đã từng ở bên cạnh Tô Việt nghe được lời tự giễu khi nhắc tới chuyện trước kia mấy ngày trước, tuy rằng ảm đạm không muốn phơi bày, nhưng mà hắn vẫn không hề cố kỵ nói cho nàng nghe, không chút giấu diếm, đồng thời nói cho nàng biết trong lòng hắn cảm thấy áy náy cỡ nào đối với những thương tổn và phiền phúc hắn đã gây ra cho cha mẹ.
Đến cuối cùng vẫn không nhịn được, thừa lúc khi tất cả mọi người không chú ý tới, nàng lén vươn tay nhẹ nhàng vỗ lên lưng Tô Việt, sau đó nhanh chóng thu tay về, phảng phất như chuyện vừa rồi chưa hề xảy ra.
Cả người Tô Việt cứng đờ, cảm thấy có một loại lực lượng vô cùng thần bí xuyên qua lớp áo xuân phong phanh truyền thẳng đến tận đáy lòng. Hắn quay đầu liếc nhìn Lô Uyển Chi, chỉ nhìn thấy đôi mắt ấm áp đầy thân thiết, hắn nháy mắt nhìn nàng, Lô Uyển Chi nở nụ cười trên môi.
Triệu thị thật không ngờ Tô Việt tự làm thương tổn bản thân, hơn nữa tự vạch vết thương lại được nói một cách trôi chảy như vậy, trong khoảng thời gian ngắn nàng ta không biết nên nói tiếp thế nào, trừng mắt nhìn Tô Sở vẫn đang ra sức kéo mình.
Giờ phút này, người chủ gia đình - Tô Căn mở miệng, "Hôm nay nhân lúc các ngươi đều có mặt tại đây, chúng ta nói cho rõ ràng, để giảm bớt nghi kỵ tồn đọng trong lòng".
Vương thị lo lắng trong lòng, bà sợ nếu lát nữa ngộ nhỡ nói ra không hợp nhau, quan hệ của hai đứa nhi tử sẽ sinh ra khoảng cách, vội vàng chen miệng nói, "Ông này, ông xem hôm nay đã trễ thế này, nếu không thì để buổi trưa ngày mai lại nói tiếp, hơn nữa sáng sớm ngày mai còn phải ra ruộng cấy mạ, hôm nay nên ngủ sớm thì hơn".
Ai ngờ không đợi Tô Căn phản đối, Triệu thị đã mở miệng trước, "Nương, lời này người nói không đúng rồi, hiện tại A Việt bọn họ đều là người bận rộn, khó khăn lắm mới trở về một chuyến, ta thấy là, có gì thì vẫn nên nói ra càng sớm càng tốt. Đợi đến lúc đó muốn họ nói lại không tìm thấy người".
Tô Sở có chút bực mình, bình thường hắn tuy là người thành thật, thế nhưng đối với cha mẹ ruột của mình, trong lòng vẫn có biết cân đong, không quá hiếu thuận nhưng những chuyện ngỗ nghịch hắn tuyệt đối sẽ không bao giờ làm.
Cho nên nhìn thấy nàng ta trực tiếp phản bác lời của nương mình, cộng thêm một phần vì thể diện, đến cuối cùng hắn vẫn có phần không nén được giận, nhịn không được nhẹ giọng quát, "Ngươi nói ít vài câu đi, nên làm như thế nào tùy cha nương làm chủ".
Triệu thị ngày thường xem trọng nhất là thể diện, mặc kệ là ở trước mặt người ngoài hay trước mặt người trong nhà, hiện tại thấy trượng phụ trước mặt nhiều người như vậy, đặc biệt là trước mặt đứa chú em nàng ta không thèm để vào mắt mà trách mắng mình, nàng ta có chút tức giận, sắc mặt càng lúc càng u ám, ẩn nhẫn không không được đang muốn bùng phát lại nghe Tô Căn nói.
Đầu tiên, ông đứng lên nói, "Con dâu của thằng cả nói đúng lắm, về chuyện này thì cần phải nói sớm, nói sớm thì sớm bớt chuyện".
Cúi xuống, ông nhìn lướt qua mấy người đang ngồi trên ghế, trịnh trọng mở miệng, "Lão đại gia, hôm nay đến đây cũng là vì muốn hỏi bạc mở cửa hàng trấn trên của Tô Việt từ đâu mà có? Có phải là hai vợ chồng già cọm bọn ta lén lút đưa bạc cho A Việt bọn họ hay không? Ta ngược lại muốn hỏi lão đại gia ngươi một chút, nếu như hai vợ chồng già bọn ta thật sự muốn đưa bạc cho con cháu, vậy thì chúng ta từ nơi nào mà có được số bạc đó?"
Đã thấy tình thế không đúng, tuy rằng trong lòng Triệu thị mơ hồ có chút sợ hãi, sợ người cha chồng luôn luôn không nói bất kỳ câu nói giỡn nào trước mặt mọi người sẽ phát hỏa với mình, thế nhưng nàng ta lấy thêm can đảm trả lời, "Nghe nói nhà cha có chút gia sản".
"Thái gia gia ngươi có tám nhi tử, hơn ba mươi tôn tử, ông nội ngươi có sáu nhi tử, không nói tới gia cảnh sa sút không có gì dành dụm, cho dù là có, các ngươi cảm thấy có thể chia tới đời này của ta rồi còn thừa lại đến vài người con?" Khi hỏi câu này hàm ý hết sức sâu xa.
"Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, tóm lại vẫn còn có một ít", Triệu thị tiếp tục với giọng nói sắc bén vâng dạ.
"Lão đại gia, ngươi thấy để mua cửa hàng trấn trên A Việt cần bao nhiêu bạc?" Tô Căn không giải thích gì với nàng ta, trực tiếp hỏi.
"Thế nào cũng phải mấy trăm lượng bạc" TRiệu thị từng tính toán sơ lược, cho nên cũng có thể trực tiếp trả lời.
"Ngươi thấy đó, cái nhà này của chúng ta chỉ có bốn bức tường, nhìn lại mà xem mấy năm nay ta và nương ngươi đều trãi qua cái dạng gì, hơn nữa nhìn xem cuộc sống của những người xung quanh ngươi đều là nhóm người đường bá đường huynh trong nhà", Tô Căn nói lời này rồi không tiếp nữa, ông sợ bản thân không kiềm chế nổi đem mấy lời khó nghe bật ra khỏi miệng, bởi vì suy cho cùng nàng ta vẫn là con dâu của ông.
Tô Việt thấy được sự khó xử của ông, vội vàng tiếp lời, "Đại tẩu, lời của phụ thân vừa rồi ngươi cẩn thận ngẫm lại rồi sẽ sáng tỏ, Thái gia gia không có khả năng để lại cái gì cho cha, ta nói thật với các ngươi vậy, thực chất số bạc ta có được là của một người bằng hữu ta, hắn cho ta mượn bạc".
Phụ thân đã mất sớm của Lỗ Kính trước kia ở thôn trấn cũng có chút danh tiếng, là một vị tiên sinh dạy học, tuy nhiên thật sự không thể nhận ra một người miệng đầy chi, hồ, giả, dã lại có thể dưỡng ra một nhi tử chỉ thích múa thương động đao.
Ông nội hắn từng làm quan ở Kinh thành, về sau cáo lão hồi hương mới định cư ở thôn trấn, mấy tên quan lại nhỏ khác nhau ở Kinh Thành ấy thế mà không vơ vét được chút bạc nào, hơn nữa Lỗ Kính không còn bất kỳ thân thích nào, vậy nên tiền của hắn sẽ không có người thân thích nào tới gây sự.
Lô Uyển Chi bán tín bán nghi nghe xong lời giải thích tận tường của Tô Việt, có điều trong tình hình hiện tại, trước hết cũng chỉ có thể giải thích như vậy với mọi người.
Hai phu thê sau khi nói rõ chuyện này, chợt nghe có tiếng bước chân của người vào trong viện, sắc trời bên ngoài gần như tối đen, lúc này làm gì còn ai qua lại, đối diện với ánh mắt buồn bực của Lô Uyển Chi, Tô Việt nói để hắn đi ra ngoài xem một chút.
Lô Uyển Chi nghĩ muốn mang đồ đã mua qua cho cha mẹ chồng già, nên gọi Tô Việt, bảo hắn đến giúp mang một đống đồ đi đến phòng Tô Căn.
Ngay khi chân còn chưa bước vào nhà chính, chợt nghe thấy giọng nói của đại ca và đại tẩu Triệu thị từ bên trong , bầu không khí bị đè nén, Tô Việt nghe thế nhíu mày, còn bước chân của Lô Uyển Chi bị kìm hãm, không biết có nên tiếp tục vào trong hay không, chỉ biết đứng sững sờ tại cửa.
Nàng vốn đang muốn chạy đến trước mặt Tô Việt ngăn hắn lại bởi vì còn không biết bọn họ trong phòng đang nói chuyện gì, ai ngờ Tô Việt không nghe thấy tiếng bước chân của nàng, quay đầu gọi nàng nhanh lên một chút.
Đã thấy hắn không thèm quan tâm, nàng làm tức phụ của người ta tất nhiên là lấy chồng theo chồng, lập tức đi theo sau hắn vào trong.
Quả nhiên, sau khi vào nhà, dưới ngọn đèn dầu mờ nhạt, đã thấy một bên là hai vợ chồng già Tô Căn đang ngồi, bên kia là vợ chồng Tô Sở.
Trong phòng bốn người thấy vợ chồng Tô Việt đến đột nhiên dừng cuộc tranh chấp vừa rồi, bọn họ tuy rằng ở chỗ cửa không nghe rõ, nhưng vẫn có thể cảm nhận được bầu không khí giương cung bạc kiếm bên trong.
Mà giờ phút này chính mình và Tô Việt tiến vào, cha mẹ chồng cùng anh chồng, chị dâu cũng không nói chuyện tiếp, Lô Uyển Chi cảm thấy có chút xấu hổ, vội vàng chọc sau lưng Tô Việt, nói khẽ, "Cha, nương, đây là mấy món mà trước đó vài ngày ta mua cho cha nương, cái tẩu thuốc cho cha, quần áo cho nương. Tẩu tử, đúng lúc quá, còn có vài thước vải cho tẩu".
Nàng quả thật muốn phá vỡ sự yên tĩnh này, đặc biệt là nhìn thấy sự trầm mặc của bốn người, mà Tô Việt lại đang đưa lưng về phía mình nên nàng không nhìn thấy được biểu cảm trên mặt hắn, đột nhiên tăng thêm can đảm mở miệng.
TRiệu thị nghe xong cười nhạo nói, "Đệ muội, ta thấy là ngươi đừng ở chỗ này làm chồn chúc Tết gà nữa. Vả lại, ngươi cầm bạc không thuộc về mình đi mua đồ mà trong lòng không cảm thấy có chút áy náy nào sao? Da mặt của hai vợ chồng các ngươi sao có thể dày như vậy?"
Tô Sở bên cạnh nhanh tay kéo tay ngăn cản Triệu thị, nhưng vẫn không ngăn được lời nói ác độc từ miệng mồm nàng ta phun ra.
Ôm một bụng kiềm nén, Tô Việt vừa nghe xong lửa giận bốc lên ngút trời, thế nhưng khi nghĩ đến tất cả những món đồ mua cho cha nương là một mảnh tâm ý của Lô Uyển Chi, hắn không thể cứ như vậy mà ném xuống đất, đành phải nhịn xuống.
Không để ý Triệu thị, hắn xoay người hỏi Vương thị, "Nương mấy món đưa cho nương nên để nơi nào?"
Vương thị cũng có chút không yên đứng lên, muốn dẫn Tô Việt đi về phía phòng trong, thầm nghĩ trước tiên cứ để tiểu nhi tử đem mấy vật này để xuống đã.
Tô Việt vừa đi theo vừa nói, "Nương, vừa rồi Uyển Chi nhớ lầm, mấy đồ này là đưa cho người, nếu người mặc không hết thì đưa cho mấy người trong xóm, giữ lại cho tỷ tỷ một ít, nếu có dư nữa thì cứ ném ra đường không nên đưa cho loại người bị ma quỷ mê hoặc!"
Lời này của hắn nói là cho đại huynh và đại tẩu nghe, tuy hắn cảm thấy bản thân không phải là người hiếu thuận, nhưng mà so với cấp bậc của đại huynh và đại tẩu thì vẫn cách một khoảng khá xa, hắn không làm được việc nhưng mùa đông vẫn mua chăn mền cho cha mẹ, Tết tới còn mua y phục mới cho họ.
Mà đại ca, đại tẩu nhiều năm như vậy, sau khi ở riêng bấy nhiêu năm, quanh năm suốt tháng số lần bọn họ đến thăm hai vợ chồng già chỉ vừa đếm đủ trên một bàn tay, Mừng năm mới, Cúng ông Táo, Nguyên Tiêu, Thanh Minh, tết Trung Thu, vừa đúng năm lần, bọn họ chưa từng ghé thăm đến lần thứ sáu.
Lẽ ra, cha mẹ không để bọn họ hầu hạ bên cạnh đã là khoan dung lắm rồi, thế nhưng hiện tại đã bị đảo ngược, đừng nói chi tới hầu hạ, bọn họ còn hếch mũi lên mặt, thường xuyên đến chọc giận hai ông bà.
Triệu thị âm dương quái khí trầm giọng hỏi, "Tô Việt, ngươi nói ai là người bị ma quỷ mê hoặc hả?"
Tô Việt còn chưa trực tiếp trả lời câu hỏi của nàng ta, đã đem toàn bộ mọi thứ trên tay vào trong buồng trong rồi trở lại phòng chính, ở một bên khác ngồi xuống, Lô Uyển CHi cũng theo đó mà ngồi.
Thấy Tô Việt không trả lời câu hỏi của mình, còn ra vẻ không để mình vào mắt, TRiệu thị có chút dữ tợn, "Tô Việt, ta vừa rồi hỏi ngươi sao ngươi không trả lời? Nói thế nào thì ta cũng là trưởng bối của ngươi, trưởng bối hỏi ngươi mà ngươi có có thái độ này sao?"
"Xin trả lời câu hỏi của đại tẩu, ta vừa rồi nói người bị ma quỷ mê hoặc chỉ là thuận miệng nhắc tới thôi, không có ý gì, đại tẩu đừng có mà dựa vào đó mà đặt mình vào mới phải" Giọng nói lẫn thái độ của Tô Việt đột nhiên chuyển sang thành khẩn.
Hắn nhìn thấy cha và nương mình đang ngồi đó với vẻ mặt già nua sầu khổ, bọn họ còn chưa đến năm mươi tuổi thế nhưng trên mặt thậm chí có rất nhiều nếp nhăn, trong lòng hắn mơ hồ có cơn đau đang dần lan rộng.
Đột nhiên không muốn kiếm tiền, cũng cảm thấy không cần phải kiếm thật nhiều tiền, mấy năm trước chính hắn đã gây thương tổn, dằn vặt hai người trước mặt, hắn không muốn tiếp tục như thế nữa, vì như thế sẽ làm hắn cảm thấy bản thân thật sự là một người không bằng loài súc sinh.
Ai ngờ thái độ của Triệu thị khác thường, thậm chí với điệu bộ không bỏ qua dễ dàng như thế, nhất định muốn lôi kéo Tô Việt nói cho rõ ràng, ai là người bị ma quỷ ám.
Tô Việt có phần không kiên nhẫn, nhìn thoáng qua nương với vẻ mặt đau khổ và sự nghiêm túc của cha, hắn chậm rãi mở miệng, "Đại tẩu, ta vừa rồi là nói loại người như ta, mấy năm trước ta làm không ít chuyện ngu xuẩn, làm cho cha nương ta theo sau lo lắng tức giận không thôi, còn làm hại nhà chúng ta suýt chút nữa cửa nát nhà tan, hiện tại ngẫm lại, trong khoảng thời gian đó ta thật sự không ra gì. Còn không phải là bị ma quỷ mê hoặc hay sao".
Lô Uyển Chi ban đầu nghe có chút buồn bực, vừa rồi nàng rõ ràng cảm nhận được sự bất mãn mãnh liệt của Tô Việt dành cho đại tẩu, tại sao mới một lát mà hắn đột nhiên bắt đầu tự kiểm điểm mình.
Vốn nàng còn tưởng bấy giờ Tô Việt đang ném đá giấu tay, chỉ cây dâu mà mắng cây hòa, ai ngờ cẩn thận nghe tiếp, hắn thật sự đang tự suy ngẫm.
Từ giọng điệu của hắn nghe được sụ hối hận thật sự, Lộ Uyển Chi nghe thấy thanh âm nặng nề này, trong lòng cảm thấy đau đớn quặn thắt từng cơn, nghĩ muốn vươn tay ra giữ lấy bàn tay to kia của Tô Việt để an ủi hắn, thế nhưng trước mặt bao nhiêu người, nàng đành phải nhịn xuống.
Nàng đã từng ở bên cạnh Tô Việt nghe được lời tự giễu khi nhắc tới chuyện trước kia mấy ngày trước, tuy rằng ảm đạm không muốn phơi bày, nhưng mà hắn vẫn không hề cố kỵ nói cho nàng nghe, không chút giấu diếm, đồng thời nói cho nàng biết trong lòng hắn cảm thấy áy náy cỡ nào đối với những thương tổn và phiền phúc hắn đã gây ra cho cha mẹ.
Đến cuối cùng vẫn không nhịn được, thừa lúc khi tất cả mọi người không chú ý tới, nàng lén vươn tay nhẹ nhàng vỗ lên lưng Tô Việt, sau đó nhanh chóng thu tay về, phảng phất như chuyện vừa rồi chưa hề xảy ra.
Cả người Tô Việt cứng đờ, cảm thấy có một loại lực lượng vô cùng thần bí xuyên qua lớp áo xuân phong phanh truyền thẳng đến tận đáy lòng. Hắn quay đầu liếc nhìn Lô Uyển Chi, chỉ nhìn thấy đôi mắt ấm áp đầy thân thiết, hắn nháy mắt nhìn nàng, Lô Uyển Chi nở nụ cười trên môi.
Triệu thị thật không ngờ Tô Việt tự làm thương tổn bản thân, hơn nữa tự vạch vết thương lại được nói một cách trôi chảy như vậy, trong khoảng thời gian ngắn nàng ta không biết nên nói tiếp thế nào, trừng mắt nhìn Tô Sở vẫn đang ra sức kéo mình.
Giờ phút này, người chủ gia đình - Tô Căn mở miệng, "Hôm nay nhân lúc các ngươi đều có mặt tại đây, chúng ta nói cho rõ ràng, để giảm bớt nghi kỵ tồn đọng trong lòng".
Vương thị lo lắng trong lòng, bà sợ nếu lát nữa ngộ nhỡ nói ra không hợp nhau, quan hệ của hai đứa nhi tử sẽ sinh ra khoảng cách, vội vàng chen miệng nói, "Ông này, ông xem hôm nay đã trễ thế này, nếu không thì để buổi trưa ngày mai lại nói tiếp, hơn nữa sáng sớm ngày mai còn phải ra ruộng cấy mạ, hôm nay nên ngủ sớm thì hơn".
Ai ngờ không đợi Tô Căn phản đối, Triệu thị đã mở miệng trước, "Nương, lời này người nói không đúng rồi, hiện tại A Việt bọn họ đều là người bận rộn, khó khăn lắm mới trở về một chuyến, ta thấy là, có gì thì vẫn nên nói ra càng sớm càng tốt. Đợi đến lúc đó muốn họ nói lại không tìm thấy người".
Tô Sở có chút bực mình, bình thường hắn tuy là người thành thật, thế nhưng đối với cha mẹ ruột của mình, trong lòng vẫn có biết cân đong, không quá hiếu thuận nhưng những chuyện ngỗ nghịch hắn tuyệt đối sẽ không bao giờ làm.
Cho nên nhìn thấy nàng ta trực tiếp phản bác lời của nương mình, cộng thêm một phần vì thể diện, đến cuối cùng hắn vẫn có phần không nén được giận, nhịn không được nhẹ giọng quát, "Ngươi nói ít vài câu đi, nên làm như thế nào tùy cha nương làm chủ".
Triệu thị ngày thường xem trọng nhất là thể diện, mặc kệ là ở trước mặt người ngoài hay trước mặt người trong nhà, hiện tại thấy trượng phụ trước mặt nhiều người như vậy, đặc biệt là trước mặt đứa chú em nàng ta không thèm để vào mắt mà trách mắng mình, nàng ta có chút tức giận, sắc mặt càng lúc càng u ám, ẩn nhẫn không không được đang muốn bùng phát lại nghe Tô Căn nói.
Đầu tiên, ông đứng lên nói, "Con dâu của thằng cả nói đúng lắm, về chuyện này thì cần phải nói sớm, nói sớm thì sớm bớt chuyện".
Cúi xuống, ông nhìn lướt qua mấy người đang ngồi trên ghế, trịnh trọng mở miệng, "Lão đại gia, hôm nay đến đây cũng là vì muốn hỏi bạc mở cửa hàng trấn trên của Tô Việt từ đâu mà có? Có phải là hai vợ chồng già cọm bọn ta lén lút đưa bạc cho A Việt bọn họ hay không? Ta ngược lại muốn hỏi lão đại gia ngươi một chút, nếu như hai vợ chồng già bọn ta thật sự muốn đưa bạc cho con cháu, vậy thì chúng ta từ nơi nào mà có được số bạc đó?"
Đã thấy tình thế không đúng, tuy rằng trong lòng Triệu thị mơ hồ có chút sợ hãi, sợ người cha chồng luôn luôn không nói bất kỳ câu nói giỡn nào trước mặt mọi người sẽ phát hỏa với mình, thế nhưng nàng ta lấy thêm can đảm trả lời, "Nghe nói nhà cha có chút gia sản".
"Thái gia gia ngươi có tám nhi tử, hơn ba mươi tôn tử, ông nội ngươi có sáu nhi tử, không nói tới gia cảnh sa sút không có gì dành dụm, cho dù là có, các ngươi cảm thấy có thể chia tới đời này của ta rồi còn thừa lại đến vài người con?" Khi hỏi câu này hàm ý hết sức sâu xa.
"Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, tóm lại vẫn còn có một ít", Triệu thị tiếp tục với giọng nói sắc bén vâng dạ.
"Lão đại gia, ngươi thấy để mua cửa hàng trấn trên A Việt cần bao nhiêu bạc?" Tô Căn không giải thích gì với nàng ta, trực tiếp hỏi.
"Thế nào cũng phải mấy trăm lượng bạc" TRiệu thị từng tính toán sơ lược, cho nên cũng có thể trực tiếp trả lời.
"Ngươi thấy đó, cái nhà này của chúng ta chỉ có bốn bức tường, nhìn lại mà xem mấy năm nay ta và nương ngươi đều trãi qua cái dạng gì, hơn nữa nhìn xem cuộc sống của những người xung quanh ngươi đều là nhóm người đường bá đường huynh trong nhà", Tô Căn nói lời này rồi không tiếp nữa, ông sợ bản thân không kiềm chế nổi đem mấy lời khó nghe bật ra khỏi miệng, bởi vì suy cho cùng nàng ta vẫn là con dâu của ông.
Tô Việt thấy được sự khó xử của ông, vội vàng tiếp lời, "Đại tẩu, lời của phụ thân vừa rồi ngươi cẩn thận ngẫm lại rồi sẽ sáng tỏ, Thái gia gia không có khả năng để lại cái gì cho cha, ta nói thật với các ngươi vậy, thực chất số bạc ta có được là của một người bằng hữu ta, hắn cho ta mượn bạc".