Nếu nhìn không ra suy nghĩ trong lòng của muội muội nàng, Lô Uyển Chi thật cảm thấy thật có lỗi với bản thân vì đã đọc nhiều sách như vậy, mà chính nàng còn không biết bước tiếp theo rốt cuộc nên làm như thế nào đây.
Nàng cũng hiểu hàng loạt mục đích và hành động của Lô Hà Hoa, chẳng qua chỉ muốn muội ấy chỉ muốn tỷ tỷ mình nhanh chóng gả ra ngoài, chuyện hôn sự của muội ấy mới có thể được nhắc tới, nghĩ lại thấy sự thiên vị của cha nương nàng mấy năm nay, nàng do dự.
Hai tỷ muội cởi áo xong nằm xuống, mỗi người mang một tâm sự riêng nằm đờ người trên giường như cá phơi nắng không dám trở mình, sợ làm phiền người kia.
Hai vợ chồng Lô Dũng bên gian phòng phía đông giờ phút này đang thấp giọng trăn trở.
"Xem ra kinh thành bên kia không có hy vọng, việc hôn sự của Uyển Chi tới lúc cần phải được định rồi, không thể cứ kéo dài chuyện này mãi, dù sao con cũng đã mười tám".
Lô Dũng nằm bên cạnh cũng thở dài thật sâu, "Theo năng lực của người nọ, cuối cùng cũng như muối bỏ biển. Hơn nữa, hôm nay từ trấn trên ta còn nhận được một tin tức xấu khác, Hoàng đại nhân đắc tội với Thái tử gia, bị giáng chức đẩy tới Lĩnh Nam. Chuyện đó mấy năm nay xem ra thật sự không có hy vọng. Chờ đợi thêm nữa Uyển CHi sẽ trở thành bà cô không chồng, chúng ta nên chọn cho con, không thể cứ như vậy mà chậm trễ con được".
"Haiz! Nếu thằng nhóc định thân trước kia không có chuyện ngoài ý muốn thì tốt biết bao, lúc trước nhìn trúng hắn cũng bởi vì thấy hắn học hành không tồi, tương lai có thể trúng cử nhân, ai ngờ trời xanh đố kị anh tài", Trương thị cũng thở dài theo, tiếc nuối nói.
"Chuyện quá khứ này nói tới làm gì, chúng ta lại không thể đem Uyển Chi gả cho thằng nhóc Tô gia kia được, nó căn bản không phải là đứa lương thiện!", Lô Dũng sống lưng cứng đờ, thâm trầm nói.
"Đúng vậy, ta hôm nay dùng mấy câu từ chối để tiễn chân Lý thị, nhưng mà ngươi cũng biết Lý thị vốn là con dâu nhà Tô gia, tất nhiên sẽ đứng về phía họ, hiện tại nếu như bọn họ muốn lấy Uyển Chi, chúng ta nếu trực tiếp từ chối, về sau trong thôn sẽ khó lưu lại. Ngươi phải nghĩ ra biện pháp biện pháp nào đó!", Trương thị sốt ruột nói, bà thật sự không nghĩ đến đứa con gái bà cực khổ nuôi dưỡng vừa biết chữ nghĩa lại có tài thêu xinh đẹp lại gả cho loại người này.
Chờ nửa ngày không nghe chồng trả lời, Trương thị đang muốn đẩy lưng ông để xem ông ngủ hay chưa, yên lặng nửa ngày cuối cùng Lô Dũng cũng lên tiếng, "Ngày mai ta đi trấn trên, mời người ta đi hỏi thăm một chút xem trong vòng mười dặm tám thôn có người nào thích hợp hay không, đương nhiên nếu là người trấn trên là tốt nhất!".
Trương thị nghe xong thở dài, nói câu 'trước hết chỉ có thể mong như vậy', chính bà cũng đã tự nhờ người khác hỏi thăm một chút, nhưng mà dặn dò nhất định phải làm trong yên lặng, không thể để người Lô gia biết.
Hai vợ chồng còn nói hôm nay sẽ đi trấn trên vì chuyện này, nên thấp thỏm chìm vào giấc ngủ.
Quả nhiên, ngày hôm sau cả nhà ăn cơm sáng xong, hai ông bà lập tức hành động, một người lên trấn trên, một người đi tới nhà hàng xóm bình thường thân thiết.
Còn có một Lô Hà Hoa thấp thỏm lo lắng thấy tỷ tỷ không nói gì trước mặt cha nương, lập tức thấy yên tâm, nghĩ lại mới nhớ, tỷ tỷ mình thật sự không phải là người lắm lời thì yên tâm hẳn, dọn dẹp xong phòng bếp liền đi tới trước mặt tỷ tỷ đang thêu hoa, sống chết tranh giành mà làm. Lô Uyển Chi làm như không nhớ chuyện xảy ra tối hôm qua chưa từng có, hai người tiếp tục làm tiếp bộ y phục hôm qua còn dang dỡ.
Trời không phụ người có lòng, quả nhiên vợ chồng Lô Dũng ra ngoài xong, sau dăm ba ngày trong nhà bắt đầu có người tấp nập tới, phần lớn đều là những bà mối trang điểm xinh đẹp biết ăn nói, ngẫu nhiên cũng có người từ trấn trên tự nhận là phu nhân của gia đình vọng tộc, bọn họ trực tiếp đến nhìn con dâu.
Nhưng mà, nghe xong điều kiện nhà trai, hai vợ chồng Lô Dũng trong lòng không ngừng chửi thầm, chẳng lẽ con gái chính mình thật sự không tìm được người trong sạch, đám người muốn liên hôn chỉ có một dạng là góa vợ có hai ba đứa con tới cầu hôn.
Mấy bà mối hoặc người tiến cử vừa nghe tuổi của Lô Uyển Chi, đương nhiên sẽ hướng tới vị trí vợ kế hoặc là người đã cưới hơn một người vợ. Con trai nhà bình thường đều thành thân ở tuổi mười lăm mười sáu, hơn nữa người bản địa không thích nữ lớn tuổi hơn nam.
Cuối cùng, vợ chồng Lô Dũng cũng vừa mắt con trai Trần gia ở trấn trên, Trần gia nơi đó được coi như một gia đình giàu có, tuy nói người đó là con vợ nhỏ nhưng cũng may được chủ mẫu đương gia hiện tại nuôi lớn, tương lai cũng có thể được chia chút tài sản; tuy rằng trước đó phải gả cho người ta làm mẹ kế, nhưng mà sau khi Lô Uyển Chi thành thân mà sinh con trai thì địa vị trong nhà nhất định không bị lung lay.
Tuy rằng trong lòng không nguyện ý, nhưng mà đối mặt với một đống điều kiện của người được chọn so với Tô Việt cách biệt quá xa, vợ chồng Lô Dũng cuối cùng cũng hạ quyết tâm, trong lòng gần như đã đồng ý cửa hôn sự này.
Vì thế, trong một ngày nào đó, sau khi ăn cơm tối xong chuẩn bị đi ngủ, Lô Uyển Chi bị cha nương gọi vào phòng trong nói chuyện.
Lô Uyển Chi tuy rằng bề ngoài làm như không để ý chuyện hôn sự, nhưng mà trước mặt nàng chính là cái loa nhỏ, Lô Hà Hoa mỗi ngày đều phát thanh tin tức về những gì những người tới nhà nói chuyện và bàn bạc, cho nên nàng cũng hiểu được nỗi khổ tâm của cha nương, chẳng qua họ cân nhắc muốn gả nàng tới một chỗ tốt.
"Uyển Chi, nghĩ chắc con cũng biết mấy ngày nay người lui tới trong nhà chúng ta là vì chuyện gì, hiện giờ ta và cha con vừa ý Trần gia ở trấn trên, Trần gia là thương nhân, nhưng là gia đình giàu có và đông đúc, tuy rằng Trần gia Tam công tử là con thứ góa vợ thế nhưng Trần lão gia không sống được mấy ngày, sau khi tự các con ở riêng, con sẽ là đương gia chủ mẫu, hơn nữa cũng có thể giúp đỡ chúng ta một chút", Trương thị nhìn Lô Uyển Chi nói lời thành khẩn.
"Nương, hôn sự của nữ nhi tất cả nhờ vào cha nương làm chủ!", Lô Uyển Chi dịu dàng đáp, nàng đau lòng vì quan tâm cuộc sống của nàng mà cha nương cảm thấy không yên lòng, mấy ngày nay cha nàng ít nói hơn, nương nàng ăn cơm không ngon, nàng muốn mau chóng đem hôn sự của chính mình xác định với người ta vì đó là biện pháp hiếu kính duy nhất hiện nay.
"Uyển Chi, chúng ta không phải làm chủ cho con, chọn ra từ nhiều người như thế, thật sự không thấy ai thích hợp. Haiz! Đều do cha nương làm chậm trễ con, con đừng trách cha nương! Chúng ta thật xin lỗi con!", Trương thị nói xong nhớ tới chuyện thương tâm mười năm trước đây, bất ngờ khóc to, trong lòng bà tràn ngập tuyệt vọng và đau khổ, đáng thương Uyển Chi của bà.
Lô Uyển Chi ngây ngẩn cả người, đây là lần đầu tiên nàng thấy nương khóc, lại còn thương tâm như vậy, không biết nên làm thế nào ngoại trừ tiến đến khẽ vuốt ve an ủi bà.
Ngồi bên cạnh vẫn không lên tiếng Lô Dũng bất ngờ vỗ mạnh lên bàn, cả giận nói, "Trước mặt con nhỏ, bà khóc cái gì mà khóc!"
Trương thị vội vàng ngừng khóc, còn nhịn không được thút thít nói với Lô Uyển Chi, "Uyển Chi, tự con quyết định đi, chúng ta đã nhờ bà mối mang Trần công tử đến để chúng ta nhìn xem, con tránh trong phòng để nhìn người kia xong, nếu con không đồng ý thì coi như xong, còn nếu con đồng ý thì sẽ để Trần gia tới cầu hôn".
Lô Uyển Chi gật nhẹ đầu, bị đuổi đi ngủ.
Mấy ngày nay Tô Việt như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, hắn cũng không đi lên trấn trên ăn uống hoang phí, càng không có tâm tư đi trộm đồ người khác, cả ngày đi tới mấy nhà xung quanh ở thôn Bắc Đầu đánh bài.
Nhưng mà, chỉ có bản thân hắn biết, tuy ánh mắt đang nhìn người ta chơi bài, nhưng lỗ tai và tâm tư đều đặt trên cánh cửa ngôi nhà bên đường kia, nhìn người ta tới lui hắn muốn biết xảy ra chuyện gì.
Quan sát hai ngày, đã hoàn toàn đoán được ý tứ của Lô gia càng khiến hắn giống như kiến bò chảo nóng, còn chưa kịp thương lượng với cha nương hắn, một mình hắn lơ mơ đi thăm dò Lý gia.
Đến Lý gia hắn đi thẳng vào vấn đề hỏi Lý thị, "Thẩm, lần này người phải giúp cháu trai của người! Lô gia kia người ta muốn đem đại cô nương hứa gả cho người khác!"
"ĐÃ xảy ra chuyện gì, con mau nhanh nói nào", Lý thị đang ở nhà dọn dẹp đống củi chưa kịp rửa tay, chỉ vỗ vỗ cho bụi rớt xuống rồi bị Tô Việt kéo tới phòng chính.
Tô Việt đem tình huống người ra kẻ vào tấp nập mấy ngày nay ở nhà Lô gia nói cho Lý thị nghe, tiện thể còn chỉ danh vài người, giống như bà mối Triệu của thôn Tây hay bà mối Trịnh của thôn Đông.
Lý thị nghe xong vỗ đùi, lớn giọng hét to, "Cái bà đồng bóng già đó nghĩ muốn đoạt mối làm ăn của lão nương, không có cửa đâu! Muốn tới cửa bắt nạt ta à, các bà ấy còn không hỏi thăm chút xem Lý thị ta là người dễ bắt nạt vậy sao?"
Tô Việt không nghĩ tới Lý thị sẽ phản ứng như vậy, hắn vốn đang nghĩ xin Lý thị giúp chạy nhanh tới Lô gia, đi nói tốt về mình, gây chút áp lực với họ, đừng để bọn họ đem Lô Uyển Chi hứa gả cho người khác. Nhưng khi nhìn thấy Lý thị dâng trào ý chí chiến đấu, phỏng chừng chính mình thậm chí chưa nói gì bà ấy cũng sẽ đi tới Lô gia. Tô Việt đem bọc tiền trong tay áo vừa kéo ra nhét trở vào, giờ phút này hắn biết bản thân không cần chi tiền.
"Thẩm, ai nói không phải, Lô gia kia là người trong thôn Tô gia chúng ta, làm sao có thể để mấy bà mối khác tới làm mối. Mấy người từ nơi khác tới có thể so sánh với bà mối được quan phủ thừa nhận như thẩm sao? Hơn nữa, con là cháu trai của thẩm, người nên thay con nói tốt hơn mới đúng", Tô Việt ân cần nói, còn không quên 'đảo khách thành chủ' thay Lý thị rót nước dâng lên hai tay.
"A Việt, cháu yên tâm, thẩm nhất định sẽ đem cái hôn sự này cho cháu! Thẩm lập tức đi Lô gia!", Lý thị đem chén nước uống cạn, cạch một tiếng, đặt chén trên bàn, thiếu chút nữa làm chén vỡ nát. Sau đó còn chưa dọn dẹp trực tiếp đi thẳng ra sân.
Lý thị đến Lô gia, vừa lúc Trương thị đang tiễn bà mối ra cửa, hơn nữa người nọ cũng biết Lý thị, còn lên tiếng chào hỏi.
Trương thị thật sự thấy xấu hổ mời Lý thị vào phòng, lại rót nước, lại mời ăn hoa quả, Lý thị không khách sáo với bà, uống một hớp, ăn một trái lê. Dù sao nhà mình cơ bản không mua mấy loại trái cây này. Huống chi, chờ chút nữa còn đấu võ mồm một trận, trước tiên làm thông cổ họng cũng tốt.
"Vợ Lô Dũng, lần trước ta nói chuyện đó với muội, muội thương lượng vơi Lô Dũng huynh thế nào rồi?", Lý thị ra vẻ bình tĩnh làm như cái gì cũng chưa biết mở miệng hỏi.
"Tẩu tử, không phải như tẩu nói lúc trước, người vừa đi đã có vài người tới đề nghị hôn sự với đại cô nương nhà ta, chúng ta còn đang tham khảo để xem tiểu tử nhà ai thích hợp hơn", Trương thị cũng không giấu diếm.
"Ta rất buồn bực, vì sao ta tới cầu thân trước, không thấy có người tới Lô gia cầu hôn cô nương nhà các người, tại sao gần đây ta nghe nói, bọn họ vội vàng tới cửa? Đệ muội ngươi không phải chướng mắt A Việt của chúng ta, muốn trèo lên địa vị cao hơn đó chứ?", Lý thị đè nén tức giận, châm chọc hỏi.
"Tẩu tử, chúng ta làm sao có thể làm như vậy. Đây không phải là tất cả đến cùng một lúc hay sao?", Trương thị sóng lớn cỡ nào mà chưa gặp qua, cùng so chiêu với bà mối này tinh thần vẫn ổn định.
Nếu nhìn không ra suy nghĩ trong lòng của muội muội nàng, Lô Uyển Chi thật cảm thấy thật có lỗi với bản thân vì đã đọc nhiều sách như vậy, mà chính nàng còn không biết bước tiếp theo rốt cuộc nên làm như thế nào đây.
Nàng cũng hiểu hàng loạt mục đích và hành động của Lô Hà Hoa, chẳng qua chỉ muốn muội ấy chỉ muốn tỷ tỷ mình nhanh chóng gả ra ngoài, chuyện hôn sự của muội ấy mới có thể được nhắc tới, nghĩ lại thấy sự thiên vị của cha nương nàng mấy năm nay, nàng do dự.
Hai tỷ muội cởi áo xong nằm xuống, mỗi người mang một tâm sự riêng nằm đờ người trên giường như cá phơi nắng không dám trở mình, sợ làm phiền người kia.
Hai vợ chồng Lô Dũng bên gian phòng phía đông giờ phút này đang thấp giọng trăn trở.
"Xem ra kinh thành bên kia không có hy vọng, việc hôn sự của Uyển Chi tới lúc cần phải được định rồi, không thể cứ kéo dài chuyện này mãi, dù sao con cũng đã mười tám".
Lô Dũng nằm bên cạnh cũng thở dài thật sâu, "Theo năng lực của người nọ, cuối cùng cũng như muối bỏ biển. Hơn nữa, hôm nay từ trấn trên ta còn nhận được một tin tức xấu khác, Hoàng đại nhân đắc tội với Thái tử gia, bị giáng chức đẩy tới Lĩnh Nam. Chuyện đó mấy năm nay xem ra thật sự không có hy vọng. Chờ đợi thêm nữa Uyển CHi sẽ trở thành bà cô không chồng, chúng ta nên chọn cho con, không thể cứ như vậy mà chậm trễ con được".
"Haiz! Nếu thằng nhóc định thân trước kia không có chuyện ngoài ý muốn thì tốt biết bao, lúc trước nhìn trúng hắn cũng bởi vì thấy hắn học hành không tồi, tương lai có thể trúng cử nhân, ai ngờ trời xanh đố kị anh tài", Trương thị cũng thở dài theo, tiếc nuối nói.
"Chuyện quá khứ này nói tới làm gì, chúng ta lại không thể đem Uyển Chi gả cho thằng nhóc Tô gia kia được, nó căn bản không phải là đứa lương thiện!", Lô Dũng sống lưng cứng đờ, thâm trầm nói.
"Đúng vậy, ta hôm nay dùng mấy câu từ chối để tiễn chân Lý thị, nhưng mà ngươi cũng biết Lý thị vốn là con dâu nhà Tô gia, tất nhiên sẽ đứng về phía họ, hiện tại nếu như bọn họ muốn lấy Uyển Chi, chúng ta nếu trực tiếp từ chối, về sau trong thôn sẽ khó lưu lại. Ngươi phải nghĩ ra biện pháp biện pháp nào đó!", Trương thị sốt ruột nói, bà thật sự không nghĩ đến đứa con gái bà cực khổ nuôi dưỡng vừa biết chữ nghĩa lại có tài thêu xinh đẹp lại gả cho loại người này.
Chờ nửa ngày không nghe chồng trả lời, Trương thị đang muốn đẩy lưng ông để xem ông ngủ hay chưa, yên lặng nửa ngày cuối cùng Lô Dũng cũng lên tiếng, "Ngày mai ta đi trấn trên, mời người ta đi hỏi thăm một chút xem trong vòng mười dặm tám thôn có người nào thích hợp hay không, đương nhiên nếu là người trấn trên là tốt nhất!".
Trương thị nghe xong thở dài, nói câu 'trước hết chỉ có thể mong như vậy', chính bà cũng đã tự nhờ người khác hỏi thăm một chút, nhưng mà dặn dò nhất định phải làm trong yên lặng, không thể để người Lô gia biết.
Hai vợ chồng còn nói hôm nay sẽ đi trấn trên vì chuyện này, nên thấp thỏm chìm vào giấc ngủ.
Quả nhiên, ngày hôm sau cả nhà ăn cơm sáng xong, hai ông bà lập tức hành động, một người lên trấn trên, một người đi tới nhà hàng xóm bình thường thân thiết.
Còn có một Lô Hà Hoa thấp thỏm lo lắng thấy tỷ tỷ không nói gì trước mặt cha nương, lập tức thấy yên tâm, nghĩ lại mới nhớ, tỷ tỷ mình thật sự không phải là người lắm lời thì yên tâm hẳn, dọn dẹp xong phòng bếp liền đi tới trước mặt tỷ tỷ đang thêu hoa, sống chết tranh giành mà làm. Lô Uyển Chi làm như không nhớ chuyện xảy ra tối hôm qua chưa từng có, hai người tiếp tục làm tiếp bộ y phục hôm qua còn dang dỡ.
Trời không phụ người có lòng, quả nhiên vợ chồng Lô Dũng ra ngoài xong, sau dăm ba ngày trong nhà bắt đầu có người tấp nập tới, phần lớn đều là những bà mối trang điểm xinh đẹp biết ăn nói, ngẫu nhiên cũng có người từ trấn trên tự nhận là phu nhân của gia đình vọng tộc, bọn họ trực tiếp đến nhìn con dâu.
Nhưng mà, nghe xong điều kiện nhà trai, hai vợ chồng Lô Dũng trong lòng không ngừng chửi thầm, chẳng lẽ con gái chính mình thật sự không tìm được người trong sạch, đám người muốn liên hôn chỉ có một dạng là góa vợ có hai ba đứa con tới cầu hôn.
Mấy bà mối hoặc người tiến cử vừa nghe tuổi của Lô Uyển Chi, đương nhiên sẽ hướng tới vị trí vợ kế hoặc là người đã cưới hơn một người vợ. Con trai nhà bình thường đều thành thân ở tuổi mười lăm mười sáu, hơn nữa người bản địa không thích nữ lớn tuổi hơn nam.
Cuối cùng, vợ chồng Lô Dũng cũng vừa mắt con trai Trần gia ở trấn trên, Trần gia nơi đó được coi như một gia đình giàu có, tuy nói người đó là con vợ nhỏ nhưng cũng may được chủ mẫu đương gia hiện tại nuôi lớn, tương lai cũng có thể được chia chút tài sản; tuy rằng trước đó phải gả cho người ta làm mẹ kế, nhưng mà sau khi Lô Uyển Chi thành thân mà sinh con trai thì địa vị trong nhà nhất định không bị lung lay.
Tuy rằng trong lòng không nguyện ý, nhưng mà đối mặt với một đống điều kiện của người được chọn so với Tô Việt cách biệt quá xa, vợ chồng Lô Dũng cuối cùng cũng hạ quyết tâm, trong lòng gần như đã đồng ý cửa hôn sự này.
Vì thế, trong một ngày nào đó, sau khi ăn cơm tối xong chuẩn bị đi ngủ, Lô Uyển Chi bị cha nương gọi vào phòng trong nói chuyện.
Lô Uyển Chi tuy rằng bề ngoài làm như không để ý chuyện hôn sự, nhưng mà trước mặt nàng chính là cái loa nhỏ, Lô Hà Hoa mỗi ngày đều phát thanh tin tức về những gì những người tới nhà nói chuyện và bàn bạc, cho nên nàng cũng hiểu được nỗi khổ tâm của cha nương, chẳng qua họ cân nhắc muốn gả nàng tới một chỗ tốt.
"Uyển Chi, nghĩ chắc con cũng biết mấy ngày nay người lui tới trong nhà chúng ta là vì chuyện gì, hiện giờ ta và cha con vừa ý Trần gia ở trấn trên, Trần gia là thương nhân, nhưng là gia đình giàu có và đông đúc, tuy rằng Trần gia Tam công tử là con thứ góa vợ thế nhưng Trần lão gia không sống được mấy ngày, sau khi tự các con ở riêng, con sẽ là đương gia chủ mẫu, hơn nữa cũng có thể giúp đỡ chúng ta một chút", Trương thị nhìn Lô Uyển Chi nói lời thành khẩn.
"Nương, hôn sự của nữ nhi tất cả nhờ vào cha nương làm chủ!", Lô Uyển Chi dịu dàng đáp, nàng đau lòng vì quan tâm cuộc sống của nàng mà cha nương cảm thấy không yên lòng, mấy ngày nay cha nàng ít nói hơn, nương nàng ăn cơm không ngon, nàng muốn mau chóng đem hôn sự của chính mình xác định với người ta vì đó là biện pháp hiếu kính duy nhất hiện nay.
"Uyển Chi, chúng ta không phải làm chủ cho con, chọn ra từ nhiều người như thế, thật sự không thấy ai thích hợp. Haiz! Đều do cha nương làm chậm trễ con, con đừng trách cha nương! Chúng ta thật xin lỗi con!", Trương thị nói xong nhớ tới chuyện thương tâm mười năm trước đây, bất ngờ khóc to, trong lòng bà tràn ngập tuyệt vọng và đau khổ, đáng thương Uyển Chi của bà.
Lô Uyển Chi ngây ngẩn cả người, đây là lần đầu tiên nàng thấy nương khóc, lại còn thương tâm như vậy, không biết nên làm thế nào ngoại trừ tiến đến khẽ vuốt ve an ủi bà.
Ngồi bên cạnh vẫn không lên tiếng Lô Dũng bất ngờ vỗ mạnh lên bàn, cả giận nói, "Trước mặt con nhỏ, bà khóc cái gì mà khóc!"
Trương thị vội vàng ngừng khóc, còn nhịn không được thút thít nói với Lô Uyển Chi, "Uyển Chi, tự con quyết định đi, chúng ta đã nhờ bà mối mang Trần công tử đến để chúng ta nhìn xem, con tránh trong phòng để nhìn người kia xong, nếu con không đồng ý thì coi như xong, còn nếu con đồng ý thì sẽ để Trần gia tới cầu hôn".
Lô Uyển Chi gật nhẹ đầu, bị đuổi đi ngủ.
Mấy ngày nay Tô Việt như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, hắn cũng không đi lên trấn trên ăn uống hoang phí, càng không có tâm tư đi trộm đồ người khác, cả ngày đi tới mấy nhà xung quanh ở thôn Bắc Đầu đánh bài.
Nhưng mà, chỉ có bản thân hắn biết, tuy ánh mắt đang nhìn người ta chơi bài, nhưng lỗ tai và tâm tư đều đặt trên cánh cửa ngôi nhà bên đường kia, nhìn người ta tới lui hắn muốn biết xảy ra chuyện gì.
Quan sát hai ngày, đã hoàn toàn đoán được ý tứ của Lô gia càng khiến hắn giống như kiến bò chảo nóng, còn chưa kịp thương lượng với cha nương hắn, một mình hắn lơ mơ đi thăm dò Lý gia.
Đến Lý gia hắn đi thẳng vào vấn đề hỏi Lý thị, "Thẩm, lần này người phải giúp cháu trai của người! Lô gia kia người ta muốn đem đại cô nương hứa gả cho người khác!"
"ĐÃ xảy ra chuyện gì, con mau nhanh nói nào", Lý thị đang ở nhà dọn dẹp đống củi chưa kịp rửa tay, chỉ vỗ vỗ cho bụi rớt xuống rồi bị Tô Việt kéo tới phòng chính.
Tô Việt đem tình huống người ra kẻ vào tấp nập mấy ngày nay ở nhà Lô gia nói cho Lý thị nghe, tiện thể còn chỉ danh vài người, giống như bà mối Triệu của thôn Tây hay bà mối Trịnh của thôn Đông.
Lý thị nghe xong vỗ đùi, lớn giọng hét to, "Cái bà đồng bóng già đó nghĩ muốn đoạt mối làm ăn của lão nương, không có cửa đâu! Muốn tới cửa bắt nạt ta à, các bà ấy còn không hỏi thăm chút xem Lý thị ta là người dễ bắt nạt vậy sao?"
Tô Việt không nghĩ tới Lý thị sẽ phản ứng như vậy, hắn vốn đang nghĩ xin Lý thị giúp chạy nhanh tới Lô gia, đi nói tốt về mình, gây chút áp lực với họ, đừng để bọn họ đem Lô Uyển Chi hứa gả cho người khác. Nhưng khi nhìn thấy Lý thị dâng trào ý chí chiến đấu, phỏng chừng chính mình thậm chí chưa nói gì bà ấy cũng sẽ đi tới Lô gia. Tô Việt đem bọc tiền trong tay áo vừa kéo ra nhét trở vào, giờ phút này hắn biết bản thân không cần chi tiền.
"Thẩm, ai nói không phải, Lô gia kia là người trong thôn Tô gia chúng ta, làm sao có thể để mấy bà mối khác tới làm mối. Mấy người từ nơi khác tới có thể so sánh với bà mối được quan phủ thừa nhận như thẩm sao? Hơn nữa, con là cháu trai của thẩm, người nên thay con nói tốt hơn mới đúng", Tô Việt ân cần nói, còn không quên 'đảo khách thành chủ' thay Lý thị rót nước dâng lên hai tay.
"A Việt, cháu yên tâm, thẩm nhất định sẽ đem cái hôn sự này cho cháu! Thẩm lập tức đi Lô gia!", Lý thị đem chén nước uống cạn, cạch một tiếng, đặt chén trên bàn, thiếu chút nữa làm chén vỡ nát. Sau đó còn chưa dọn dẹp trực tiếp đi thẳng ra sân.
Lý thị đến Lô gia, vừa lúc Trương thị đang tiễn bà mối ra cửa, hơn nữa người nọ cũng biết Lý thị, còn lên tiếng chào hỏi.
Trương thị thật sự thấy xấu hổ mời Lý thị vào phòng, lại rót nước, lại mời ăn hoa quả, Lý thị không khách sáo với bà, uống một hớp, ăn một trái lê. Dù sao nhà mình cơ bản không mua mấy loại trái cây này. Huống chi, chờ chút nữa còn đấu võ mồm một trận, trước tiên làm thông cổ họng cũng tốt.
"Vợ Lô Dũng, lần trước ta nói chuyện đó với muội, muội thương lượng vơi Lô Dũng huynh thế nào rồi?", Lý thị ra vẻ bình tĩnh làm như cái gì cũng chưa biết mở miệng hỏi.
"Tẩu tử, không phải như tẩu nói lúc trước, người vừa đi đã có vài người tới đề nghị hôn sự với đại cô nương nhà ta, chúng ta còn đang tham khảo để xem tiểu tử nhà ai thích hợp hơn", Trương thị cũng không giấu diếm.
"Ta rất buồn bực, vì sao ta tới cầu thân trước, không thấy có người tới Lô gia cầu hôn cô nương nhà các người, tại sao gần đây ta nghe nói, bọn họ vội vàng tới cửa? Đệ muội ngươi không phải chướng mắt A Việt của chúng ta, muốn trèo lên địa vị cao hơn đó chứ?", Lý thị đè nén tức giận, châm chọc hỏi.
"Tẩu tử, chúng ta làm sao có thể làm như vậy. Đây không phải là tất cả đến cùng một lúc hay sao?", Trương thị sóng lớn cỡ nào mà chưa gặp qua, cùng so chiêu với bà mối này tinh thần vẫn ổn định.