Lô Uyển Chi nghe nàng hỏi như vậy, khuôn mặt, trong lòng oán trách Tô Việt trăm ngàn lần, nàng quanh co mấy tiếng rồi mới có chút nói lắp nói: “Chính là hôm nay ngủ trưa trong màn có con muỗi, bị cắn một cái.”
Nàng nói xong cũng không dám nhìn Triệu thị, Triệu thị mập mờ nở nụ cười: “Ta nói đệ muội trong nhà có muỗi nên đi đến hiệu thuốc mua chút thuốc đuổi muỗi, vừa nhìn đã biết là con muỗi này rất lớn nha!”
Lô Uyển Chi vội vàng gật đầu, nghĩ mau đổi đề tài một chút: “Đúng rồi, đại tẩu, Đại Hà chuẩn bị tháng sau đi châu phủ tham gia thi hội sao?”
Quả nhiên, vừa nhắc tới nhi tử có tiền đồ này, sắc mặt Triệu thị tản ra vẻ xán lạn: “Đúng vậy, tháng sau liền lên đường, đến lúc đó ta cũng đi theo cùng, chăm sóc chuyện ăn uống của hắn ở châu phủ. Nghe nói ba ngày thi hội này quả thật tựa như rút một lớp da người, mọi người ngoài thí sinh ra mặt đều không có một chút máu. Đại Hà nhà chúng ta như vậy, không có người đi cùng chăm sóc cũng không được.”
“Là muốn đi cùng, ta thấy tốt nhất để A Sở cũng đi theo một chuyến, đi sớm trước mấy ngày, đến lúc đó thí sinh toàn tỉnh đều đi châu phủ, khách sạn này còn không sớm bị đặt hết.” Vương thị ở một bên phụ họa nói.
Nàng vốn đang muốn hỏi Triệu thị còn thiếu bao nhiêu bạc, hai lão nhân mình xuất một ít, nhưng vừa mới hé miệng nghĩ con dâu nhỏ cũng đang ngồi ở đây, lời này nói ra thì dễ mà nghe thì khó, dù sao đều là nhi tử, hai lão nhân mình ở cùng tiểu nhi tử, ăn cùng tiểu nhi tử, hôm nay nhìn còn giống như muốn bắt tiểu nhi tử đi trợ cấp cho nhà lão đại. Chính nàng ngẫm lại đều không nói được.
Lô Uyển Chi thấy bộ dạng của bà bà muốn nói gì đó rồi lại thôi, biết là nàng có lời muốn nói với đại tẩu, liền đứng dậy đi xem hai tiểu oa nhi đang chơi đùa ở trên giường, Tô Phán cùng Hồ Từ đã có chút buồn ngủ, Tiểu Thúy đang nhẹ nhàng vỗ lưng Hồ Tử.
Mà Tô Phán cũng miễn cưỡng chống mí mắt, nàng vẫn đang chờ phụ thân hôm nay mới trở về ngủ cùng đây.
Thường ngày lúc này, hai cái tiểu oa nhi đã muốn tiến vào mộng đẹp. Lô Uyển Chi nhẹ giọng để cho Tiểu Thúy ôm Hồ Tử trở về phòng nàng.
Lúc này Vương thị đứng dậy: “Nhà lão nhị, ta thấy Phán Phán buồn ngủ rồi, ngươi ở trong phòng dỗ nàng ngủ thôi, ta và đại tẩu ngươi đi vào trong phòng kia.”
Lô Uyển Chi gật đầu, nhìn nam nhân Tô gia bên ngoài đều còn cao hứng, cũng không nhẫn tâm đi quấy rầy, chỉ nói để cho bọn họ đi thôi.
Lúc Tô Phán cảm giác được hương vị quen thuộc của mẫu thân ở gần, mở to hai mắt: “Nương, ta muốn chờ phụ thân cùng ngủ.”
Nở nụ cười, Lô Uyển Chi nhẹ giọng nói: “Phán nhi nói cho nương, thích phụ thân sao?”
Tiểu oa nhi không ngừng gật đầu mạnh: “Thích, phụ thân có thể ôm con thật cao, phụ thân một tay cũng có thể ôm con, nương, sang năm lúc đi xem hoa đăng con muốn ngồi trên cổ phụ thân, giống như Hồ Tử năm nay ngồi ở trên người Hà thúc.”
Nàng vừa ngáp vừa nói năng có chút lộn xộn, nói qua cho Lô Uyển Chi biết điều nàng muốn, cuối cùng không cưỡng lại được cơn buồn ngủ nhắm mắt lại hô hấp nhỏ nhẹ đều đều.
Lô Uyển Chi thỏa mãn nhìn mặt nữ nhi, nữ nhi vui vẻ, nàng làm sao không vui được đây.
Người đã từng tâm tâm niệm niệm, người sớm chiều chung đụng, người hiểu rõ mình nhất đã trở lại, hắn không có chết nơi đất khách quê người, cho dù thế nào hắn không có bỏ mặc mình, hắn đã trở lại, chân chân thật thật trở về bên cạnh mình.
Buổi chiều bị Tô Việt lăn qua lộn lại giằng co hai lần như vậy, hơn nữa cả một buổi chiều tinh thần nàng cũng có chút kích động, cũng có thể buổi tối lúc Tô Việt vào phòng quá muộn, Lô Uyển Chi đã ngủ.
Tô Việt cáo từ cha mẹ anh trai và chị dâu, vào phòng thấy chính là một cảnh tượng như vậy, thê tử mặc y phục mà nằm, trên mặt có vẻ thỏa mãn mà yên ổn, mà nằm ở bên cạnh nàng là nữ nhi của hai người, khuôn mặt nhỏ nhắn kia quá giống mình như trong giấc mơ cũng không an tĩnh, đem chăn đá đến bên phải hông.
Nhìn tình cảnh trước mắt, ánh mắt Tô Việt chua xót, trong lòng đau nhức, hắn nghĩ đây chính là hạnh phúc mình muốn đi, thê nhi nằm trên giường, mà mình có thể nhìn các nàng ấm áp.
Sáng ngày thứ hai khi tỉnh lại, Lô Uyển Chi nhịn không được ảo não hối hận một chút, nàng không nên cứ ngủ như vậy, nàng còn có rất nhiều lời muốn nói cùng Tô Việt, nói chuyện lớn nhỏ trong nhà mấy năm nay, nói cửa hàng gần đây buôn bán thế nào, nói đến thân thể nương không bằng trước.
Nàng không chỉ muốn đem những thứ này nói cho hắn nghe, cũng muốn nghe hắn nói một chút về những năm gần đây, hắn đối mặt như thế nào, ngày hôm qua lúc ở trong phòng tắm tuy rằng ánh sáng không đủ, nhưng nàng vẫn thấy được trên người hắn có rất nhiều vết sẹo lớn nhỏ, nghĩ tới đây trong lòng của của nàng nhịn không được có chút đau, đúng là hắn ở bên ngoài chịu không ít khổ.
Nhiều năm sống trong quân doanh đã dưỡng cho Tô Việt thói quen dậy sớm, sắc trời mới sáng lên một chút thì hắn đã tỉnh lại, chỉ là nhìn hai nữ nhân lớn nhỏ bên cạnh đều ngủ say, hắn cũng không vội vã rời giường, liền chống cánh tay lẳng lặng thưởng thức cảnh đẹp mông lung sáng sớm, thuận tiện kéo lại chăn cho hai nữ nhân lớn nhỏ.
Thói quen đá chăn của khuê nữa thật không theo mình, nhưng ngược lại giống Lô Uyển Chi như đúc, xem ra về sau mình phải quan tâm, gánh nặng ngọt ngào.
Chỉ chốc lát sau Tô Phán cũng tỉnh, bởi vì giấc ngủ trưa của nàng tương đối dài, hơn nữa còn ngủ sớm, nàng căn bản mỗi sáng sớm đều tỉnh sớm hơn so với Lô Uyển Chi một chút.
Trước tiên sau khi tỉnh dậy nàng đi tìm mẫu thân bên cạnh, quay đầu nhìn thấy Tô Việt, mới nhớ tới đây là cha của mình, nàng mở mắt thật to nhìn Tô Việt, cũng không nói gì, cứ lẳng lặng nhìn Tô Việt như vậy.
Tô Việt cười, ý bảo nàng không cần nói chuyện, trước chậm rãi đứng lên, mặc xong y phục của mình mới thấp giọng hỏi Tô Phán: “Phán nhi, ngươi muốn rời giường sao?”
Thấy Tô Việt đè nén thanh âm, Tô Phán cảm thấy bộ dạng chơi đùa rất vui, nàng cũng thấp giọng tiến tới bên tai Tô Việt nói: “Phụ thân, con muốn đứng lên.”
Kỳ thật nàng càng muốn nói hơn là ta muốn đi tiểu, nhưng lại sợ cha vừa mới về nhà sẽ ghét bỏ mình, nàng liền nhịn, kỳ thật vừa rồi nàng có chút nhịn không nổi, liền cố gắng chịu đựng.
Tô Việt tìm tiểu y phục của nàng cho nàng mặc, nhưng mà bàn tay cầm vũ khí kia của hắn sử dụng để mặc y phục cho tiểu hài tử nhưng không đường của nó, mặc hồi lâu mới được cái quần, áo còn chưa có mặc.
Nhưng mà Tô Phán đã không đợi phụ thân mặc quần áo tử tế cho mình được, nàng chợt đẩy bàn tay Tô Việt, nhanh chóng nhảy xuống giường, cầm tiểu hài của mình vọt tới ngoài cửa.
Vẻ mặt Tô Việt không giải thích được đầu tiên là nhìn xuống bàn tay mình, chẳng lẽ vừa rồi mình làm khuê nữ đau, cũng không nghe thấy nàng kêu a.
Chỉ là Tô Phán còn chưa chạy tới nhà xí liền tiểu, nhìn quần phụ thân vừa mặc xong ướt nhẹp, nàng nước mắt chậc chậc rơi xuống, ngay cả khóc cũng không ra tiếng.
Bị Tiểu Thúy dậy sớm thấy, tới hỏi nàng thế nào, nàng cũng không nói, đuôi mắt Tiểu Thúy thấy được quần nàng ướt vội vàng ôm nàng trở về phòng mình, đổi y phục cho nàng sau đó khuyên giải nửa ngày Tô Phán mới ngừng được nước mắt.
“Thúy di, ta…ta tè ra quần chuyện này ngươi ngàn vạn lần đừng nói cho cha ta biết!” Tiểu oa nhi bốn tuổi đã biết lễ nghĩa liêm sỉ (danh dự) rồi. Tô Phán đỏ mặt năn nỉ nói.
Sau khi lấy được đảm bảo không nói của Tiểu Thúy nàng mới chậm rãi đi ra khỏi phòng, vừa ra khỏi cửa liền thấy Tô Việt đứng ở trong sân tìm mình, nàng theo bản năng muốn lùi lại, nhưng mà quay đầu liếc mắt một cái nàng lại không nhịn được, nếu như mình không đi ra ngoài, phụ thân nhất định sẽ mất hứng.
Lô Uyển Chi đứng dậy đi ra khỏi cửa phòng, liền nhìn thấy bóng dáng Tô Việt mang theo hai tiểu hài tử chơi đùa.