Trương thị vốn là muốn giữ bọn họ ở lại ăn cơm, để cho bọn họ tối nay ở lại trong thôn một đêm, nàng biết Lô Dũng nhất định có rất nhiều lời muốn nói cùng Tô Việt.
Nhưng Tô Việt kiên trì nói hôm nay nhất định phải trở lại trên trấn, mấy ngày nữa lại trở về trong thôn đi thăm bọn lão Nhị, còn mời bọn họ khi nào có thời gian lên trấn trên một chút, cũng có thể ở lại trên trấn mấy ngày, trên đó có phòng trống.
Trương thị cũng biết hắn vừa mới trở về, nhất định là muốn nói chuyện cùng Lô Uyển Chi, liền nói đôi câu giữ lại, nhìn Tô Việt kiên trì nên cũng không nói gì thêm nữa.
Nhìn bộ dạng Lô Dũng vài lần muốn nói lại thôi, Tô Việt chủ động nói: “Cha, hai ta đi thư phòng nói chuyện?”
Lô Dũng vội vàng gật đầu, vừa rồi vào cửa hắn liền cảm nhận được Tô Việt rõ ràng thay đổi, đã sớm không phải tiểu tử ngây ngô của năm năm trước, chỉ từ dáng đi mà nói, so với khi rời nhà hắn khỏe mạnh lên không ít, màu da đã sớm không còn trắng, mà là màu đồng, tản ra hơi thở cường tráng, một cái khác từ bên ngoài có thể nhận ra thay đổi chính là ánh mắt.
Phong thái của một người có thể từ lời nói cử chỉ mà nghe ra được, càng có thể từ hai con mắt nhìn ra thần thái rất rõ ràng.
Trước trong đôi mắt Tô Việt có thể thấy rõ ràng thấy rõ ràng một chút xíu thông minh, mà nay càng có thể sâu sắc nhìn ra cơ trí.
Cho nên vài năm trước ở trên mặt Tô Việt cảm thấy có ưu điểm hoặc là có một chút xíu cảm giác cao cao tại thượng, mà nay đã không còn sót lại chút nào rồi.
Năm năm có thể xảy ra rất nhiều chuyện, tiểu tử Tô Việt làm cha, thành thục, trầm ổn, Lô Dũng cũng không dễ dàng dám cùng hắn nói gì rồi.
Mấy năm nay Lô Uyển Chi thay đổi một cách tinh tế, một lòng báo thù trong hắn cũng từ từ buông lỏng, có lúc suy nghĩ một chút, những ngày này rất tốt, nhìn người trong nhà bình an, không phải là một loại hạnh phúc sao.
Nhưng mà đây chẳng qua là ý nghĩ, nhiều khi Lô Dũng vẫn đem ý nghĩ báo thù làm động lực lớn nhất để hắn sống trên cõi đời này.
Gật đầu, hai người đi tới thư phòng bên cạnh, Lô Văn Hiên cũng rục rịch đứng lên, muốn theo sau lưng hai người bọn họ cùng vào thư phòng, bị ánh mắt của Lô Dũng quét tới liền dừng bước chân lại.
Hắn đành phải bĩu môi cùng cháu gái Tô Phán chơi trong sân, mà lúc này Trương thị cùng Lô Uyển Chi đang ở trong phòng yên tĩnh nói chuyện.
“Uyển Chi, lần này A Việt trở lại, các ngươi cần phải nắm chặt thời gian sinh thêm một nhi tử, như vậy mới ngăn chặn được miệng của bà bà ngươi.” Trương thị lo lắng dặn dò.
Từ lúc Tô Phán sinh ra đến giờ, mỗi lần nàng lên trấn trên đều có thể cảm thấy Vương thị đối với cháu gái Tô Phán này đích thực là không hài lòng, mà khi nhắc tới tôn tử Tô Đại Hà thì lại là ý cười hài lòng, nhưng mà cũng là, đứa trẻ Tô Đại Hà kia quả thật hoàn hảo, tuổi còn nhỏ mà đã đỗ cử nhân, giống như nhi tử nhà mình, không kém so với người ta hơn mấy tuổi.
Lô Uyển Chi nghe Trương thị nói xong nở nụ cười, nàng hôm nay cũng không dễ đỏ mặt giống như vài năm trước, mỗi ngày đi cửa hàng gặp nhiều người như vậy, nếu nàng mỗi ngày đều đỏ mặt không chừng não đều sung huyết mà chết.
“Nương, cái này không phải nói có là có, phải nhìn ý tứ của lão thiên gia,lại nói Tô Việt vừa trở về, trước hết muôn để hắn cùng Phán nhi ở chung một thời gian ngắn, bồi dưỡng tình cảm cha và con gái, nếu như lúc này chúng ta có thêm một đứa bé nữa, ta lo lắng Phán nhi sẽ phải suy nghĩ nhiều.” Lô Uyển chi nghĩ đến nữ nhi của mình, giờ phút này trong lòng có nhiều chua xót.
Đứa bé này, từ lúc sinh ra đến ngày hôm qua, đều không được cảm nhận sự ấm áp của phụ thân, Lô Uyển Chi hiểu rõ nàng đối với phụ thân là mong ngóng, mỗi lần nhìn nàng ánh mắt buồn bã nhắc đến hai chữ phụ thân, nàng đều đau lòng xót xa.
Nay Tô Việt đã trở lại, nàng cũng không nóng lòng muốn sinh tiếp đứa nhỏ, may mắn thay thoạt nhìn là Tô Việt thích nữ nhi này, cũng không bởi vì mình sinh nữ nhi cho hắn mà cảm thấy không vui vẻ.
“Cái này là hai chuyện khác nhau, ta nghĩ Phán nhi nếu biết mình có thêm một đệ đệ nhất định là sẽ cao hứng, đứa bé kia cũng có lương tâm sớm thông minh.” Nghĩ đến ngoại tôn nữ này Trương thị cũng lộ ra đau lòng, nhưng mà nàng càng lo lắng hơn nếu như Lô Uyển Chi không sinh được nhi tử, qua một thời gian ngắn Tô gia có thể coi đây là cớ liền nạp một phòng tiểu thiếp.
Dù sao không sanh được nhi tử cũng là một loại thất xuất, nếu như đến lúc đó Tô gia thật sự làm như vậy Tô gia bọn họ cũng không thể nói ra một chữ không.
(thất xuất: là 7 điều trong tục lệ xưa của TQ, điều thứ 2 là không có con, vợ không sanh được con trai ~^_^~)
Đặc biệt là Trương thị thấy lần này Tô Việt trở về không chỉ có chút tuấn mỹ mà còn có thần thái phấn khởi, dáng vẻ khí thế hiên ngang, trong lòng nàng lo lắng hơn Lô Uyển Chi, còn có dù sao Lô Uyển Chi cũng lớn hơn Tô Việt một tuổi, đến một vài năm nữa nhan sắc suy tàn chưa biết chừng Tô Việt sẽ cưới thêm vợ bé, đến lúc đó dù có con trai bên cạnh, hai lão nhân bọn họ dưới cửu tuyền cũng coi như là cho lão gia một cái công đạo.
Bọn họ không có năng lực đi hoàn thành xong chuyện báo thù, trong lòng hai người đã cảm thấy hết sức hổ thẹn với cha mẹ ruột của Lô Uyển Chi, nếu như đến lúc đó Lô Uyển Chi còn sống không tốt, bọn họ thật chết cũng không nhắm mắt.
Thấy Trương thị nói như vậy, Lô Uyển Chi cũng không có tiếp tục phản đối, mà sắc mặt nhàn nhạt không có chút hào hứng, đối với chuyện sinh nhi tử này, nàng cảm thấy cứ thuận theo tự nhiên là được rồi. Nàng đã sớm không giống như năm đó khi biết mình không sanh được đứa bé mà khóc lóc nửa ngày, mấy năm nay có kinh nghiệm trong cửa hàng, đã cho nàng hiểu được đạo lý, vô luận là nam hay nữ, đều phải dựa vào chính mình.
Thấy nàng vẫn thản nhiên giống như chuyện này không liên quan gì đến mình, Trương thị nỏng nảy: “Ngươi đừng coi lời ta nói như gió thoảng bên tai, ngươi không sợ A Việt bị cha mẹ buộc cưới tiểu thiếp? Đến lúc đó cho dù hắn không đồng ý cũng không muốn mang tiếng bất hiếu trên lưng. Nam nhân trong thiên hạ này không phải cùng một dạng người! Ăn trong chén nhớ kỹ trong nồi, ngươi nhìn cũng quanh ngươi một chút, người nào không phải tam thê tứ thiếp.”
Lô Uyển Chi cười khổ: “Có cưới tiểu thiếp hay không, đâu phải do ta quyết định, mấu chốt nhất vẫn là ở Tô Việt, nếu như hắn thay lòng, chín trâu cũng không kéo trở về được. Hơn nữa mẹ người đừng nói năm nhân trong thiên hạ này đều cùng một dạng, cha ta không phải cả đời chỉ có mình người sao.”
Sắc mặt Trương thị hơi đỏ lên: “Ngươi thấy đều là bên ngoài, mèo nào không muốn ăn vụng.”
Lô Uyển Chi cười: “Chẳng lẽ cha ta cũng có ý tưởng cưới vợ bé? Ta thế nào lại không biết!”
Sở dĩ nàng nói như vậy là đã xác nhận trong lòng Lô Dũng thật sự chỉ có mình Trương thị, bởi vì một chuyện khác đã lấp đầy trong đầu của hắn, đó chính là báo thù, giống như hắn chính là vì báo thù mà sống, dáng vẻ hắn sốt ruột như vậy, để cho con gái ruột Lô Uyển Chi đã chết cũng cảm thấy có áp lực.
“Nào có? Hắn dám!” Trương thị giờ phút này lộ ra bản chất lợi hại, một đôi lông mày ngang mặt, nhìn điệu bộ nếu như Lô Dũng thật dám có cái gì, nàng nhất định sẽ cầm đao làm thịt hắn.
Cười ha ha mấy cái, Lô Uyển Chi vội vàng hỏi tin tức gần đây của Hà Hoa muội muội, nha đầu kia kể từ khi gả cho đến sau khi sinh nhi tử, hơn nữa còn dời đến ở trong Châu phủ, chỉ có lễ mừng năm mới cùng tiết trung thu là trở lại, còn ngày thường căn bản là không có tin tức gì của nàng.
Nhắc tới nhị khuê nữ đó, sắc mặt tối sầm của Trương thị mới chuyển biến tốt một chút: “Đang muốn truyền lên trấn trên cho ngươi một chút tin tức đây, Hà Hoa lại mang thai, ta cùng cha ngươi đang thương lượng xem khi nào thì đi thăm nàng đây, ngươi xem nếu như ngươi và A Việt có thời gian có muốn đi cùng hay không, nơi đó có cái cửa hàng son phấn giữ lại cho ngươi, người cũng không có đi xem qua, những năm trước đây ngươi không đi được vừa bận rộn hài tử vừa lo chuyện gia đình vừa nhìn cửa hàng, lần này A Việt trở về, ngươi có thể thở phào một cái rồi, cha ngươi cũng đang định đem cửa hàng này chuyển cho ngươi.”
Nghe xong lời nói của Vương thị, Lô Uyển Chi không trả lời, mà vẫn cúi đầu trầm tư trong chốc lát, mới chậm rãi ngẩng đầu nói: “Nương, chuyện chúng ta ở châu phủ có cửa hàng người ngàn vạn lần đừng nói cho A Việt biết!”
Trương thị ngạc nhiên: “Tại sao không nói cho hắn biết? Đây cũng là để tăng trọng lượng cho ngươi, không để cho hắn coi thường ngươi!”
“Nếu như trông cậy vào những cửa hàng này để Tô Việt không ghét bỏ ta…ta tình nguyện không cần, chỉ nói chuyện mấy cửa hàng trên trấn này, bây giờ công công bà bà ta còn cho là mấy bằng hữu của Tô Việt bỏ tiền ra đấy. Mặc dù nói là suy tính cho nhà chúng ta, không muốn xuất đầu lộ diện để cho người khác biết, nhưng nếu như mấy năm sau lại nói những thứ kia là của Lô gia chúng ta, nói ra còn có người tin hay sao?” Lô Uyển Chi từ lúc Trương thị nhắc tới cưới vợ bé, mí mắt vẫn đang nhảy lên.
Nhưng nàng nhanh chóng từ sự hoảng loạn đầu tiên , chân mềm nhũn chuyển tới, sau khi Tô Việt trở lại nàng cảm thấy có nhiều chỗ không được bình thường, lúc này nghe Vương thị nhắc tới mới phát hiện, nguyên lai là sâu trong nội tâm nàng cảm thấy bất an.
Bây giờ Tô Việt đối với mọi người xa lạ đều hoàn toàn quen thuộc, không như Tô Việt trước kia động một chút là víu lấy mình, Tô Việt bây giờ cũng có chủ kiến của riêng mình, trước kia trong mắt hắn chỉ có nàng, lấy nàng làm trung tâm, bây giờ Tô Việt tự lấy mình làm trung tâm.
Mặc dù hắn còn theo thói quen quan tâm tới mình, nhưng mà Lô Uyển Chi đã phát hiện rõ ràng, thân mật trước kia một đi không trở lại.
Mà những năm này làm việc trong cửa hàng, từ cất bước gian nan tới thuận buồm xuôi gió, nàng thông qua một số chuyện cũng nhìn thấu quan hệ nam nữ. Người làm trong cửa hàng nhà rất nghèo nhưng vẫn nạp thiếp, cũng có gia đình điều kiện tương đối khá từ đầu đến cuối cũng từ bỏ vợ, cho nên mấu chốt của chuyện với vợ bé là phải xem người đàn ông này có chí lực kiên định hay không.
“Cái này là chuyện tốt mà, A Việt mà biết nhất định sẽ rất cao hứng, cũng đối với ngươi càng ngày càng tốt, nhưng không thể nào nói gì nghe nấy, tựa như vừa rồi rõ ràng thấy ngươi muốn ở lại một đêm, nhưng A Việt nhất định không đồng ý, chỉ là như vậy mới giống người đàn ông, có kiến quyết, những chuyện kia nếu nam nhân không có ý từ gì tất cả đều nghe theo lời của nữ nhân, mang ra ngoài còn không phải là chuyện cười cho mọi người, ta xem A Việt như vậy là rất tốt.” Trương thị là cha mẹ vợ nhìn con rể càng xem càng thấy hài lòng.
“Ta chính là suy nghĩ thay Tô Việt, mới phát giác đuợc không cần nói với hắn chuyện cửa hàng son phấn, người nghĩ đi, nương. Nhà Tô Việt vốn là một nhà nghèo, nếu không phải là ta mang chút đồ cưới, đại tẩu ta hoang phí như vậy, lúc ấy bọn họ đã sớm hát tây bắc phong (không có gì ăn), cũng không phải là tranh công, ta cảm thấy hôm nay Lô gia chúng ta đối với Tô gia đã làm đủ rồi. Nhiều hơn nữa chỉ làm gia tăng gánh nặng cho Tô Việt.” Lô Uyển Chi phân tích cho nàng.
Suy tư, Trương thị cảm thấy Lô Uyển Chi nói cũng có chút đạo lý: “Ta và cha ngươi mặc kệ, dù sao khế ước trong cửa hàng đều đứng tên ngươi, qua vài ngày nữa sẽ dẫn ngươi đi qua nhận thức cửa hàng, cũng đem mấy quản sự đến để cho ngươi biết mặt một chút. Về phần có muốn nói cho Tô Việt biết hay không ngươi tự mình quyết định.”
Lô Uyển Chi cười gật đầu một cái, còn muốn dặn dò Trương thị một vài thứ, Lô Dũng và Tô Việt đã từ trong thư phòng đi ra, sắc mặt Lô Dũng rất vui mừng, thậm chí còn có chút kích động, cặp mắt bất chấp cũng từ từ chói lọi, giống như vừa mới lấy được cái tin tức vô cùng tốt gì đó.