Tô Việt thấy tiểu cữu tử (em trai vợ) đưa A Hương đi, mẫu thân cũng mất hứng nói không thoải mái trở về trong phòng.
hắn nghĩ cho Lô Uyển Chi một ánh mắt an ủi, không muốn để cho nàng lo lắng, kết quả nhìn sang Lô Uyển Chi không có việc gì đang dậy Lý Vọng bi bô tập nói. Cười khổ, Tô Việt gọi phụ thân qua một bên.
Tô Căn đối với chuyện nhi tử cưới tiểu thiếp cũng là mở một mắt nhắm một mắt (không để ý), thực hiện chính sạch ba không làm không hỏi không nói, mặc dù trong lòng hắn biết rõ con dâu nhỏ là người tốt, nhưng mà không chịu được việc cả ngày Vương thị ghé vào lỗ tai hắn nói thầm chuyện tôn tử.
Hắn định là không trông nom cái gì, hôm nay thấy nhi tử mặt không vui gọi mình đi, biết là không tránh thoát, hơn nữa nhìn thái độ của hắn tối hôm nay, sau khi trở về phải cùng lão bà tử nói về chuyện cưới tiểu thiếp này một chút, không đùa được rồi, để nàng ít quan tâm một chút.
Quả nhiên sau khi đứng lại Tô Việt đùng đùng nói một đống, cái gì mà ta không ở đây năm năm nay Lô Uyển Chi đối đãi với các người như thế nào, đất đai trong thôn bị tẩu tử gây sức ép trong nhà không có tiền không phải đều là Lô Uyển Chi xuất bạc, những năm nay Tô Đại Hà đi học không phải cũng đều dựa vào Uyển Chi, không nói những cái khác, chỉ những chuyện nàng làm vì chúng ta cũng không thể nạp thiếp, hơn nữa ta cũng chỉ vừa ý với một mình nàng, tìm thêm một nơi ở nhà hắn còn sợ Lô Uyển Chi bị khi dễ.
Tô lão đầu thầm nghĩ, vợ của ngươi như vậy, không khi dễ người khác đã là may rồi. Bất quá nhìn hắn khẩn thiết nói, hơn nữa bộ mặt nghiêm túc, Tô Căn gật đầu đáp ứng chỗ Vương thị để mình giải quyết, nhưng có một điều kiện, chính là trong vòng ba năm nhất định phải sinh tôn tử cho mình.
Tô Việt buồn bực suy xét trong đầu, đừng nói ba năm, với sức khỏe của mình và Lô Uyển Chi, ba năm hai đứa cũng có thể, liền gật đầu, phụ tử hai người đạt được thỏa thuận. Nói một câu khái quát là phải trông coi tốt vợ của mình.
Dặn đi dặn lại phải chú ý chuyện sau này, Tô Việt mới vào phòng, phát hiện đã ôm Lý Vọng buồn ngủ dỗ dành, ánh đèn hoàng hôn làm sắc mặt của nàng trở nên đặc biệt ôn hòa, vẻ mặt mẫu thân chói sáng, làm Tô Việt đứng ngoài cửa cũng cảm động.
Mà khuê nữ Tô Phán của mình, còn nằm ở trên bàn tập viết, tiểu cô nương cũng mệt mỏi, mí mắt không ngừng nhắm lại, hắn đau lòng đi lên lấy bút lông trong tay nàng: "Phán nhi, mệt mỏi thì đi ngủ đi."
Nói xong ôm lấy thân thể nhỏ nhắn mềm nhũng của nàng chuẩn bị đi đến phòng cách vách, ai biết Lô Uyển Chi ở bên cạnh nói: "Hôm nay đi ngủ trước đi, nhưng mà những chữ chưa viết hôm nay mai phải bổ sung."
Tô Phán ủy khuất cong miệng, ngẩng đầu nhìn cha đối với mình những ngày qua nói gì nghe nấy, phát hiện hắn chẳng những không nói giúp mình, còn phụ họa: "Đúng, ngày mai phụ thân nhìn ngươi tập viết."
Mặt mẫu thân đại nhân nơi đó uy nghiêm, dáng vẻ phụ thân nơi này cũng không dễ nói chuyện, Tô Phán chỉ đành bất đắt dĩ nói: "Biết."
Nàng nghĩ sau khi phụ thân trở lại sẽ là chỗ dựa cho mình, bây giờ phát hiện ra phụ thân là đứng về phía nương, nếu sau này có chuyện gì chỉ có thể dựa vào chính mình, trong lòng nàng cũng biết rõ, trong nhà này ai mới là lão đại.
Ôm Tô Phán đến trên giường, Tô Việt cũng không vội vàng rời đi, những ngày qua chỉ cần buổi tối rảnh rỗi hắn sẽ tự mình dỗ Tô Phán ngủ,có lẽ là đêt đền bù trước đây nương đối xử không tốt với nàng.
Cho đến khi nghe được tiếng ngáy vững vàng nho nhỏ của khuê nữ Tô Việt mới trở về phòng mình, phát hiện Lô Uyển Chi đã lên giường, đoán chừng Lý Vọng đã được nàng đưa qua chỗ Ha Hoa, mình cũng quay đầu rửa mặt sau đó vội vàng lên giường: "Uyển Chi, nàng không có ý gì với chuyện nương ta thu xếp cho ta nạp thiếp hay sao." Sau khi nằm xuống Tô Việt ẩn nhãn nửa ngày, rốt cuộc cũng không nhịn được hỏi ra miệng, hắn cảm thấy Lô Uyển Chi không quan tâm đến mình, trong lòng có chút không thoải mái.
Lúc này Lô Uyển Chi lại cười: “Tô Việt, chàng là chủ nhà chúng ta, nếu chàng thật muốn nạp thiếp, cho dù ta ngàn lần vạn lần không đồng ý cũng không ngăn cản được. Ta cho rằng chuyện này là do nương suy nghĩ linh tinh, chàng không để ý ta gấp làm cái gì.”
Nàng khí định thần nhàn (nhàn nhã) nói, Tô Việt nghe thấy cũng cảm thấy vui vẻ, thì ra là có lòng tin với ta.
Hắn đùa hỏi: “Vậy nếu như sau này một ngày nào đó đầu ta động kinh, tự mình nghĩ muốn nạp thiếp thì sao?”
“Chàng là một người thông minh như vậy, tại sao có thể có lúc nghĩ không ra, lại nói hậu viện nhiều nữ nhân cũng không có ngày yên tĩnh, ta nhớ ban đầu chúng ta đã nói qua nếu như chàng có nữ nhân khác, nói cho ta biết một tiếng là được, chúng ta trực tiếp kí thư hoà ly.” Lô Uyển Chi cũng theo ngữ khí của hắn cười nói.
Nhưng từ trong đó Tô Việt còn nghe được quyết tâm của nàng trong lúc bất chợt sau câu nói đàu nên cũng không mở miệng. Chỉ đành phải tiến lên quấn lấy thân thể mềm nhũn của nàng.
Những ngày qua bọn họ ở khách điếm, bên cạnh có Tô Phán ngủ cùng không nói, cách vách còn có nhạc phụ nhạc mẫu đại nhân, cho dù Tô Việt muốn hoạt động một chút cũng không dám hành động, nhưng mà hắn nghĩ nếu như mình đi trêu chọc thê tử, không chừng cũng bị nàng tát vào bàn tay một cái.
Ngày này sau khi trở về đơn giản giống như ở trên chiến trường, đầu tiên là đi cửa hàng một chuyến, sau đó tìm người thương lượng chuyện buôn bán, Tô Việt chợt nhớ tới hình như chưa có đề cập qua với Lô Uyển Chi, nhuwg mà hôm nay ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, hắn cũng không có tâm tình nói những chuyện kia.
Lúc trước hắn ở quân doanh, khi đêm tối cô đơn tịch mịch khó nhịn hắn thường sẽ nghĩ sau khi trở về sẽ giày vò Lô Uyển Chi ở trên giường như thế nào, kết quả trở về gần một tháng dường như còn không có hành động gì.
Vì vậy tối hôm nay, Tô Việt quyết định đại triển quyền cước, hắn quyết tâm, nhất định phải phục vụ vợ trong sự thoải mái của riêng mình.
Có một điều Lô Uyển Chi không thay đổi, chỉ cần Tô Việt hôn hơi lâu một chút, đầu nàng liền mơ mơ màng màng không phân rõ đông tây nam bắc.
Tô Việt bắt được nhược điểm của nàng, đầu tiên là hắn khuấy động miệng nhỏ của nàng đến long trời lở đất, hạ tay một cái hắn đã cởi xuống y phục của hai người.
Đợi đến lúc Lô Uyển Chi kịp phản ứng kêu một tiếng, mới phát hiện có một đầu lưỡi ướt nhẹp mềm nhũn đang khẽ liếm địa phương mắc cỡ ở giữa hai chân mình, bị doạ sợ nàng vội vàng đưa tay đẩy đầu Tô Việt ra.
“A Việt, đừng, nơi đó bẩn.” Mặt Lô Uyển Chi đỏ bừng không ngừng thở gấp, âm thanh cũng run rẩy không có chút khuyến khích, không có chút lực nhìn màn che giường lay động chập chờn, nghe càng giống như đang làm nũng.
Thay vì nói là đi cả hành động kế tiếp của Tô Việt, chẳng thà nói khích lệ hắn tiếp tục.
Tô Việt giống như nghe được tiếng kích trống tiến công ở trên chiến trường, đầu lưỡi càng thêm linh hoạt, Lô Uyển Chi không chịu nổi toàn thân run rẩy, lại sợ âm thanh trong miệng phát ra, nàng đành phải đưa tay lấy cái gối đầu bên cạnh ngăn chặn miệng mình.
Cho dù như vậy, vẫn có tiếng thở gấp đứt quãng từ dưới gối truyền đến, không thể nghi ngờ đây đối với Tô Việt là một sự khích lệ. Lúc Lô Uyển Chi cảm thấy mình đến Tây thiên chạy một vòng, sau đó lại trống không, đột nhiên bị Tô Việt lấp đầy, hắn luôn hiểu tâm tư của mình.
Tô Việt ở xoa thân dưới ướt dầm dề của nàng, ý thức của Lô Uyển Chi đã bắt đầu tan rã, chỉ là còn nghĩ sau này mình ngàn vạn lần không thể như vậy, mình phóng đãng như vậy làm cho mình sợ.
Đều nói hai vợ chống đầu giường đánh nhau cuối giường hoà, lần này Lô Uyển Chi đã hiểu sâu sắc đạo lý đó, từ xưa đến nay không đổi. Buổi sáng nhìn Tô Việt cũng thấy thuận mắt.
Hiển nhiên, Tô Căn không có giải quyết được vợ mình, sáng ngày thứ hai lúc cả nhà ở chung một chỗ ăn điểm tâm, Vương thị lại bắt đầu lẩm bẩm.
Tô Việt liếc phụ thân bên cạnh có chút bất an không yên, nghĩ trước kia ngài không phải như vậy, nhưng mà nghĩ sâu một chút hắn sẽ hiểu, không phải là Tô Căn không cố gắng, hắn không muốn đi khuyên, hoặc là hắn muốn mình nạp thiếp. Xem ra tối hôm qua không phải phụ thân đi thuyết phục mẫu thân, mà là phụ thân bị thuyết phục.
Lô Uyển Chi vẫn coi như chuyện không liên quan đến mình yên tĩnh ngồi ăn cơm, nhưng mà nhìn đệ đệ Lô Văn Hiên sắc mặt không vui bên cạnh, vội vàng đặt chén đũa xuống: “Văn Hiên, theo ta đi nhìn phòng ốc một chút, ngày hôm qua thấy được một chỗ, hôm nay qua xem nếu thấy được chúng ta liền quyết định đi, nếu ngân luowgj trong túi ngươi không đủ ta sẽ về nhà lấy.”
Nói xong nàng còn không khách khí hướng công công bà bà nói mình sắp ra ngoài, cũng không nhìn Tô Việt một cái, Tô Việt biết đây là đang tức giận.
Đợi nàng ra khỏi cửa viện, hắn liên hướng cha nương lo lắng nói: “hôm nay các người còn không hiểu cái gì, trạch viện cửa hàng này đều là của Lô gia, nếu ta nạp thiếp cả nhà chúng ta sẽ bị đuổi ra khỏi cửa. Hơn nữa Uyển Chi cũng không phải là không đồng ý, chúng ta không nỗ lực sao, hai người yên tâm đi, trong vòng ba năm nếu thật không sinh hạ được nhi tử, đến lúc đó lại nói đến chuyện nạp thiếp!”
Vương thị vừa nghe đến Lô Uyển Chi nói muốn về nhà lấy bạc mua trạch viện mặt liền xị xuống, bạc trong nhà phải để lại cho tôn tử tương lai.
Hôm nay lại nghe nhi tử mình nói như vậy, trong lòng nàng không thoải mái: “A Việt, không phải ngươi nói đây là mấy bằng hữu đồng môn với ngươi chung tiền để cho ngươi trông coi sao?”
Tô Việt thấy không giấu được nữa, đành phải chọn lọc nguyên nhân hậu quả nói rõ ràng cho bọn họ nghe, để cho bọn họ sao này ít có suy nghĩ động vào tài sản của Lô Uyển Chi.
Nghe nhi tử nói xong nhất thời hai lão nhân gia ủ rũ một cái, một lúc sau bọn họ mới phản ứng được, bất đắc dĩ nói: “Chuyện của các ngươi sau này ta cũng mặc kệ.”
Nhìn cha nương như vậy trog lòng Tô Việt có chút băn khoăn, không nhịn được khuyên nhủ: “Các ngươi nghĩ lại một chút sau khi Uyển Chi gả vào nhà chúng ta, đặc biệt là những năm ta không có ở đây, nàng đối với nhị lão các ngươi như thế nào, so với đại tẩu đối với các ngươi như thế nào.”
Người chỉ có lúc mang ra so sánh mới cảm thấy trong lòng thư thái một chút, đặc biệt là khi phát hiện ra kết quả so sánh đối với mình có lợi, cuối cùng hai lão nhân gia cũng cúi đầu đi ra ngoài tản bộ.
Bởi vì có bạc, cộng thêm người nhà kia nóng lòng muốn bán, cho nên ngược lại mua được toà trạch viện rất nhanh, cách chỗ ở của Lô Uyển Chi hiện tại cũng chỉ có thời gian một chung trà, qua lại dễ dàng, cách hai nơi ở giữa có một cái cửa hình vòng cung, Lô Uyển Chi liền nghĩ tương lai nếu nàng dâu đệ đệ cưới không vừa mắt muội muội Hà Hoa, trực tiếp đóng cái cửa này là được.
Tô Việt bị chuyện huyên náo trong nhà làm cho nhức đầu, ăn xong điểm tâm liền trực tiếp đi tìm cái bà mai đó, nhét một thỏi bạc, để cho nàng đem chuyện của A Hương giải quyết xong trong mấy ngày này, nhìn người bình thường không có khó khăn gì là được, dù sao đều là ở trong trấn trên, mình cùng mấy bằng hữu cũng tiện chăm sóc.
Tô Việt thấy tiểu cữu tử (em trai vợ) đưa A Hương đi, mẫu thân cũng mất hứng nói không thoải mái trở về trong phòng.
hắn nghĩ cho Lô Uyển Chi một ánh mắt an ủi, không muốn để cho nàng lo lắng, kết quả nhìn sang Lô Uyển Chi không có việc gì đang dậy Lý Vọng bi bô tập nói. Cười khổ, Tô Việt gọi phụ thân qua một bên.
Tô Căn đối với chuyện nhi tử cưới tiểu thiếp cũng là mở một mắt nhắm một mắt (không để ý), thực hiện chính sạch ba không làm không hỏi không nói, mặc dù trong lòng hắn biết rõ con dâu nhỏ là người tốt, nhưng mà không chịu được việc cả ngày Vương thị ghé vào lỗ tai hắn nói thầm chuyện tôn tử.
Hắn định là không trông nom cái gì, hôm nay thấy nhi tử mặt không vui gọi mình đi, biết là không tránh thoát, hơn nữa nhìn thái độ của hắn tối hôm nay, sau khi trở về phải cùng lão bà tử nói về chuyện cưới tiểu thiếp này một chút, không đùa được rồi, để nàng ít quan tâm một chút.
Quả nhiên sau khi đứng lại Tô Việt đùng đùng nói một đống, cái gì mà ta không ở đây năm năm nay Lô Uyển Chi đối đãi với các người như thế nào, đất đai trong thôn bị tẩu tử gây sức ép trong nhà không có tiền không phải đều là Lô Uyển Chi xuất bạc, những năm nay Tô Đại Hà đi học không phải cũng đều dựa vào Uyển Chi, không nói những cái khác, chỉ những chuyện nàng làm vì chúng ta cũng không thể nạp thiếp, hơn nữa ta cũng chỉ vừa ý với một mình nàng, tìm thêm một nơi ở nhà hắn còn sợ Lô Uyển Chi bị khi dễ.
Tô lão đầu thầm nghĩ, vợ của ngươi như vậy, không khi dễ người khác đã là may rồi. Bất quá nhìn hắn khẩn thiết nói, hơn nữa bộ mặt nghiêm túc, Tô Căn gật đầu đáp ứng chỗ Vương thị để mình giải quyết, nhưng có một điều kiện, chính là trong vòng ba năm nhất định phải sinh tôn tử cho mình.
Tô Việt buồn bực suy xét trong đầu, đừng nói ba năm, với sức khỏe của mình và Lô Uyển Chi, ba năm hai đứa cũng có thể, liền gật đầu, phụ tử hai người đạt được thỏa thuận. Nói một câu khái quát là phải trông coi tốt vợ của mình.
Dặn đi dặn lại phải chú ý chuyện sau này, Tô Việt mới vào phòng, phát hiện đã ôm Lý Vọng buồn ngủ dỗ dành, ánh đèn hoàng hôn làm sắc mặt của nàng trở nên đặc biệt ôn hòa, vẻ mặt mẫu thân chói sáng, làm Tô Việt đứng ngoài cửa cũng cảm động.
Mà khuê nữ Tô Phán của mình, còn nằm ở trên bàn tập viết, tiểu cô nương cũng mệt mỏi, mí mắt không ngừng nhắm lại, hắn đau lòng đi lên lấy bút lông trong tay nàng: "Phán nhi, mệt mỏi thì đi ngủ đi."
Nói xong ôm lấy thân thể nhỏ nhắn mềm nhũng của nàng chuẩn bị đi đến phòng cách vách, ai biết Lô Uyển Chi ở bên cạnh nói: "Hôm nay đi ngủ trước đi, nhưng mà những chữ chưa viết hôm nay mai phải bổ sung."
Tô Phán ủy khuất cong miệng, ngẩng đầu nhìn cha đối với mình những ngày qua nói gì nghe nấy, phát hiện hắn chẳng những không nói giúp mình, còn phụ họa: "Đúng, ngày mai phụ thân nhìn ngươi tập viết."
Mặt mẫu thân đại nhân nơi đó uy nghiêm, dáng vẻ phụ thân nơi này cũng không dễ nói chuyện, Tô Phán chỉ đành bất đắt dĩ nói: "Biết."
Nàng nghĩ sau khi phụ thân trở lại sẽ là chỗ dựa cho mình, bây giờ phát hiện ra phụ thân là đứng về phía nương, nếu sau này có chuyện gì chỉ có thể dựa vào chính mình, trong lòng nàng cũng biết rõ, trong nhà này ai mới là lão đại.
Ôm Tô Phán đến trên giường, Tô Việt cũng không vội vàng rời đi, những ngày qua chỉ cần buổi tối rảnh rỗi hắn sẽ tự mình dỗ Tô Phán ngủ,có lẽ là đêt đền bù trước đây nương đối xử không tốt với nàng.
Cho đến khi nghe được tiếng ngáy vững vàng nho nhỏ của khuê nữ Tô Việt mới trở về phòng mình, phát hiện Lô Uyển Chi đã lên giường, đoán chừng Lý Vọng đã được nàng đưa qua chỗ Ha Hoa, mình cũng quay đầu rửa mặt sau đó vội vàng lên giường: "Uyển Chi, nàng không có ý gì với chuyện nương ta thu xếp cho ta nạp thiếp hay sao." Sau khi nằm xuống Tô Việt ẩn nhãn nửa ngày, rốt cuộc cũng không nhịn được hỏi ra miệng, hắn cảm thấy Lô Uyển Chi không quan tâm đến mình, trong lòng có chút không thoải mái.
Lúc này Lô Uyển Chi lại cười: “Tô Việt, chàng là chủ nhà chúng ta, nếu chàng thật muốn nạp thiếp, cho dù ta ngàn lần vạn lần không đồng ý cũng không ngăn cản được. Ta cho rằng chuyện này là do nương suy nghĩ linh tinh, chàng không để ý ta gấp làm cái gì.”
Nàng khí định thần nhàn (nhàn nhã) nói, Tô Việt nghe thấy cũng cảm thấy vui vẻ, thì ra là có lòng tin với ta.
Hắn đùa hỏi: “Vậy nếu như sau này một ngày nào đó đầu ta động kinh, tự mình nghĩ muốn nạp thiếp thì sao?”
“Chàng là một người thông minh như vậy, tại sao có thể có lúc nghĩ không ra, lại nói hậu viện nhiều nữ nhân cũng không có ngày yên tĩnh, ta nhớ ban đầu chúng ta đã nói qua nếu như chàng có nữ nhân khác, nói cho ta biết một tiếng là được, chúng ta trực tiếp kí thư hoà ly.” Lô Uyển Chi cũng theo ngữ khí của hắn cười nói.
Nhưng từ trong đó Tô Việt còn nghe được quyết tâm của nàng trong lúc bất chợt sau câu nói đàu nên cũng không mở miệng. Chỉ đành phải tiến lên quấn lấy thân thể mềm nhũn của nàng.
Những ngày qua bọn họ ở khách điếm, bên cạnh có Tô Phán ngủ cùng không nói, cách vách còn có nhạc phụ nhạc mẫu đại nhân, cho dù Tô Việt muốn hoạt động một chút cũng không dám hành động, nhưng mà hắn nghĩ nếu như mình đi trêu chọc thê tử, không chừng cũng bị nàng tát vào bàn tay một cái.
Ngày này sau khi trở về đơn giản giống như ở trên chiến trường, đầu tiên là đi cửa hàng một chuyến, sau đó tìm người thương lượng chuyện buôn bán, Tô Việt chợt nhớ tới hình như chưa có đề cập qua với Lô Uyển Chi, nhuwg mà hôm nay ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, hắn cũng không có tâm tình nói những chuyện kia.
Lúc trước hắn ở quân doanh, khi đêm tối cô đơn tịch mịch khó nhịn hắn thường sẽ nghĩ sau khi trở về sẽ giày vò Lô Uyển Chi ở trên giường như thế nào, kết quả trở về gần một tháng dường như còn không có hành động gì.
Vì vậy tối hôm nay, Tô Việt quyết định đại triển quyền cước, hắn quyết tâm, nhất định phải phục vụ vợ trong sự thoải mái của riêng mình.
Có một điều Lô Uyển Chi không thay đổi, chỉ cần Tô Việt hôn hơi lâu một chút, đầu nàng liền mơ mơ màng màng không phân rõ đông tây nam bắc.
Tô Việt bắt được nhược điểm của nàng, đầu tiên là hắn khuấy động miệng nhỏ của nàng đến long trời lở đất, hạ tay một cái hắn đã cởi xuống y phục của hai người.
Đợi đến lúc Lô Uyển Chi kịp phản ứng kêu một tiếng, mới phát hiện có một đầu lưỡi ướt nhẹp mềm nhũn đang khẽ liếm địa phương mắc cỡ ở giữa hai chân mình, bị doạ sợ nàng vội vàng đưa tay đẩy đầu Tô Việt ra.
“A Việt, đừng, nơi đó bẩn.” Mặt Lô Uyển Chi đỏ bừng không ngừng thở gấp, âm thanh cũng run rẩy không có chút khuyến khích, không có chút lực nhìn màn che giường lay động chập chờn, nghe càng giống như đang làm nũng.
Thay vì nói là đi cả hành động kế tiếp của Tô Việt, chẳng thà nói khích lệ hắn tiếp tục.
Tô Việt giống như nghe được tiếng kích trống tiến công ở trên chiến trường, đầu lưỡi càng thêm linh hoạt, Lô Uyển Chi không chịu nổi toàn thân run rẩy, lại sợ âm thanh trong miệng phát ra, nàng đành phải đưa tay lấy cái gối đầu bên cạnh ngăn chặn miệng mình.
Cho dù như vậy, vẫn có tiếng thở gấp đứt quãng từ dưới gối truyền đến, không thể nghi ngờ đây đối với Tô Việt là một sự khích lệ. Lúc Lô Uyển Chi cảm thấy mình đến Tây thiên chạy một vòng, sau đó lại trống không, đột nhiên bị Tô Việt lấp đầy, hắn luôn hiểu tâm tư của mình.
Tô Việt ở xoa thân dưới ướt dầm dề của nàng, ý thức của Lô Uyển Chi đã bắt đầu tan rã, chỉ là còn nghĩ sau này mình ngàn vạn lần không thể như vậy, mình phóng đãng như vậy làm cho mình sợ.
Đều nói hai vợ chống đầu giường đánh nhau cuối giường hoà, lần này Lô Uyển Chi đã hiểu sâu sắc đạo lý đó, từ xưa đến nay không đổi. Buổi sáng nhìn Tô Việt cũng thấy thuận mắt.
Hiển nhiên, Tô Căn không có giải quyết được vợ mình, sáng ngày thứ hai lúc cả nhà ở chung một chỗ ăn điểm tâm, Vương thị lại bắt đầu lẩm bẩm.
Tô Việt liếc phụ thân bên cạnh có chút bất an không yên, nghĩ trước kia ngài không phải như vậy, nhưng mà nghĩ sâu một chút hắn sẽ hiểu, không phải là Tô Căn không cố gắng, hắn không muốn đi khuyên, hoặc là hắn muốn mình nạp thiếp. Xem ra tối hôm qua không phải phụ thân đi thuyết phục mẫu thân, mà là phụ thân bị thuyết phục.
Lô Uyển Chi vẫn coi như chuyện không liên quan đến mình yên tĩnh ngồi ăn cơm, nhưng mà nhìn đệ đệ Lô Văn Hiên sắc mặt không vui bên cạnh, vội vàng đặt chén đũa xuống: “Văn Hiên, theo ta đi nhìn phòng ốc một chút, ngày hôm qua thấy được một chỗ, hôm nay qua xem nếu thấy được chúng ta liền quyết định đi, nếu ngân luowgj trong túi ngươi không đủ ta sẽ về nhà lấy.”
Nói xong nàng còn không khách khí hướng công công bà bà nói mình sắp ra ngoài, cũng không nhìn Tô Việt một cái, Tô Việt biết đây là đang tức giận.
Đợi nàng ra khỏi cửa viện, hắn liên hướng cha nương lo lắng nói: “hôm nay các người còn không hiểu cái gì, trạch viện cửa hàng này đều là của Lô gia, nếu ta nạp thiếp cả nhà chúng ta sẽ bị đuổi ra khỏi cửa. Hơn nữa Uyển Chi cũng không phải là không đồng ý, chúng ta không nỗ lực sao, hai người yên tâm đi, trong vòng ba năm nếu thật không sinh hạ được nhi tử, đến lúc đó lại nói đến chuyện nạp thiếp!”
Vương thị vừa nghe đến Lô Uyển Chi nói muốn về nhà lấy bạc mua trạch viện mặt liền xị xuống, bạc trong nhà phải để lại cho tôn tử tương lai.
Hôm nay lại nghe nhi tử mình nói như vậy, trong lòng nàng không thoải mái: “A Việt, không phải ngươi nói đây là mấy bằng hữu đồng môn với ngươi chung tiền để cho ngươi trông coi sao?”
Tô Việt thấy không giấu được nữa, đành phải chọn lọc nguyên nhân hậu quả nói rõ ràng cho bọn họ nghe, để cho bọn họ sao này ít có suy nghĩ động vào tài sản của Lô Uyển Chi.
Nghe nhi tử nói xong nhất thời hai lão nhân gia ủ rũ một cái, một lúc sau bọn họ mới phản ứng được, bất đắc dĩ nói: “Chuyện của các ngươi sau này ta cũng mặc kệ.”
Nhìn cha nương như vậy trog lòng Tô Việt có chút băn khoăn, không nhịn được khuyên nhủ: “Các ngươi nghĩ lại một chút sau khi Uyển Chi gả vào nhà chúng ta, đặc biệt là những năm ta không có ở đây, nàng đối với nhị lão các ngươi như thế nào, so với đại tẩu đối với các ngươi như thế nào.”
Người chỉ có lúc mang ra so sánh mới cảm thấy trong lòng thư thái một chút, đặc biệt là khi phát hiện ra kết quả so sánh đối với mình có lợi, cuối cùng hai lão nhân gia cũng cúi đầu đi ra ngoài tản bộ.
Bởi vì có bạc, cộng thêm người nhà kia nóng lòng muốn bán, cho nên ngược lại mua được toà trạch viện rất nhanh, cách chỗ ở của Lô Uyển Chi hiện tại cũng chỉ có thời gian một chung trà, qua lại dễ dàng, cách hai nơi ở giữa có một cái cửa hình vòng cung, Lô Uyển Chi liền nghĩ tương lai nếu nàng dâu đệ đệ cưới không vừa mắt muội muội Hà Hoa, trực tiếp đóng cái cửa này là được.
Tô Việt bị chuyện huyên náo trong nhà làm cho nhức đầu, ăn xong điểm tâm liền trực tiếp đi tìm cái bà mai đó, nhét một thỏi bạc, để cho nàng đem chuyện của A Hương giải quyết xong trong mấy ngày này, nhìn người bình thường không có khó khăn gì là được, dù sao đều là ở trong trấn trên, mình cùng mấy bằng hữu cũng tiện chăm sóc.