Trần Khiêm Quân nhìn ma giáo chúng đang trước mặt hắn nịnh bợ, nhất thời muốn phân thân. Đây rốt cuộc là loạn thất bát tao gì? Nhìn cứ như đám hài tử trảo cưu(1) chọn đồ, giống như muốn đem tất cả cái gì có thể thấy đoạt về. Đám người này thế nhưng còn nói, đây đều là bảo bối, là từ ở trong tay người khác đoạt được.
(1): Rút thăm
Cho nên ma giáo ở đây đoạt đồ chơi tiểu hài tử làm vui sao? Vậy nhiều năm qua hắn vẫn đem ma giáo coi là đại địch cuối cùng hình như đã lệch tiêu chuẩn?
Trần Khiêm Quân lạnh lùng nhìn quét tứ phía, nhìn ánh mắt đám ma đầu đầy chờ mong. Hắn hừ lạnh một tiếng nói: “Ta xem các ngươi gần nhất là càng ngày càng nhàn .”
Mọi người lập tức cúi đầu, kỳ thật bọn họ mỗi ngày đều có rất nhiều việc, nhưng lúc trước giáo chủ nói chưa từng trảo cưu, muốn thử xem cảm giác trảo cưu như thế nào. Bọn họ cũng đã mất sức bình sinh mới chọn được nhiều thứ khác nhau hiến cho giáo chủ. Chẳng lẽ giáo chủ thay đổi chủ ý ? Mà gần đây giáo chủ tâm tình cũng trở nên hỉ nộ vô thường. Ai, giáo chủ tẩu hỏa nhập ma thật đáng sợ!
Trần Khiêm Quân tiếp tục nói: “Một khi đã như vậy, từ giờ các ngươi mỗi ngày đi làm một việc tốt, làm xong báo cho ta.”
Ma giáo mọi người kinh ngạc ngẩng đầu, trừng phạt này không khỏi nặng quá đi! Quả nhiên giáo chủ rất sinh khí, hậu quả thực nghiêm trọng nha?
Thái Âm trưởng lão Từ Mộ nhéo nhéo hạ thể đi tới nói: “A nha giáo chủ, ngài đây là muốn cho lão hổ ăn chay nha.”
Thiểu Âm trưởng lão Ẩn nương cười lạnh một tiếng nói: “Ngươi cái đồ ẻo lả, giáo chủ chính là muốn cho rồng ăn cỏ thì nó cũng phải ăn!”
Bọn giáo chúng nghĩ nghĩ, Thiểu Âm trưởng lão nói có lý, đành phải vẻ mặt cầu xin nơm nớp lo sợ đi nghe theo giáo chủ phân phó, mỗi ngày một việc tốt.
Trần Khiêm Quân cho tới giờ chưa từng chú ý qua oai môn tà đạo, cũng chưa từng nghĩ đến bọn họ thế nhưng có biểu tình phong phú như vậy, tựa hồ còn có một chút. . . . . .?
Bị ý tưởng của mình dọa Trần Khiêm Quân lập tức lắc lắc đầu, quyết định nếu hiện tại tạm thời không thể rời khỏi, trước hết điều tra phạm án của giáo chúng ma giáo để có căn cứ chính xác, nói không chừng về sau sẽ dùng được .
Vừa mới quay đầu, một nữ tử mặt mày thanh tú đứng ở phía trước hắn, là nữ tử khi hắn tỉnh lại đã xuất hiện, nhãn tình sáng lên nhìn chằm chằm Trần Khiêm Quân như con mồi. Trong lòng hắn không khỏi lộp bộp, chẳng lẽ hắn bị người phát hiện không phải giáo chủ chính chủ.
Nàng quả nhiên nghiêm túc đi tới trước mặt Trần Khiêm Quân, hơi hơi giương mắt hỏi: “Ngươi thật sự bị tẩu hỏa nhập ma”
Trần Khiêm Quân nhìn chăm chú vào nàng, cũng không trả lời. Nữ tử này không đơn giản, cũng dám nhìn thẳng vào mắt hắn không lùi bước.
Hai người nghiêm túc đối diện nhau, như nhìn thấu được đối phương, xung quanh còn muốn đóng băng.
Sau một lúc lâu, nàng đột nhiên anh anh xướng lên: “Lang, tâm như sắt, tâm như sắt, như sắt a như sắt.”
Trần Khiêm Quân: “. . . . . .”
Nữ tử xướng xong lau nước mắt, nói: “Ngươi cuối cùng cũng biết ta là ai, cũng sẽ đối đãi ta như trước.”
Trần Khiêm Quân lôi kéo gã tiểu tư bên cạnh hỏi: “Nàng là ai?”
Tiểu tư kinh ngạc nói: “Giáo chủ ngài chẳng lẽ thật sự ngay cả bọn ta cũng quên ?” Nói xong vẻ mặt vô cùng đau đớn.
Trần Khiêm Quân: “. . . . . .” Ngươi căn bản chưa có trả lời vấn đề của ta, đám ma giáo toàn người như vậy? Ai có thể nói cho hắn khi nào thì mới có thể rời khỏi nơi quái quỷ này?
Lúc này Cố Ngôn Chi đồng dạng nghĩ muốn rời khỏi Lục Phiến Môn. Thành Ưng Toàn cũng đã nói lải nhải cằn nhằn một buổi chiều. Y mỗi lần nhịn không được lại muốn đánh người, lại bị Thành Ưng Toàn phi thường cẩn thận né được. Y hơi hơi nheo mắt, xem ra Thành Ưng Toàn công phu không kém. Thế nhưng lại cam tâm kêu một người bản lãnh không bằng mình là lão Đại?
Không nghĩ nhiều, Thành Ưng Toàn lôi kéo Cố Ngôn Chi đi ra ngoài. Lại nhắc nhở: “Lão Đại, người lần này so với Triệu đại nhân cao hơn một bậc, ngài ngàn vạn lần không thể thể đánh người !”
“Họ Trương nói cấp lộ phí cho bổn tọa đi Lương Châu, khi nào thì có tin tức?” Cố Ngôn Chi căn bản là lười quản cái gì mà đại nhân tiểu nhân, y chỉ nghĩ lập tức trở về giáo.
Thành Ưng Toàn vừa nghe, lập tức khẩn trương nói: “Lão Đại, nếu như bị người nghe thấy huynh nói Trương đại nhân như vậy sẽ thảm, còn có, khi gặp La đại nhân ngàn vạn lần không được tự xưng bổn tọa.”
Bởi vì gần đây lão Đại càng ngày càng khác thường, cho nên vì để an toàn, vừa rồi Thành Ưng Toàn đã đem tất cả quy củ nói ra một lần, nhưng xem lão Đại biểu tình không quan tâm, trong lòng hắn thật sợ hãi. Không phải quan viên nào cũng tùy tiện có thể đắc tội nha.
“Hắn chính là đại nhân vật ngươi nói?” Cố Ngôn Chi tùy tiện giơ ngón tay chỉ, hỏi Thành Ưng Toàn.
Thành Ưng Toàn lập tức thu tay Cố Ngôn Chi lại nói: “Hắn chính là La đại nhân.”
Thành Ưng Toàn đến trước mặt La đại nhân hành lễ. La đại nhân một thân thường phục hồng sắc, trước ngực thêu hình lão hổ trông rất sống động thoạt nhìn rất uy nghiêm. Chỉ tiếc Cố Ngôn Chi trước giờ chỉ có người khác đối y hành lễ, nên y hiển nhiên không hành lễ theo.
Một tên công phục mặc lục sắc bên cạnh La đại nhân đi tới, giơ chân đá đầu gối Cố Ngôn Chi.
Đầu gối Cố Ngôn Chi hơi cong, một chân khác giơ lên, chuẩn xác đá tới trên mặt người nọ. Hắc, nhiều năm qua không ai dám chọc y như vậy, cho dù hiện tại y không có nội lực, cũng không đại biểu có thể khi dễ.
Người nọ không ngờ người này thế nhưng còn có thể phản kháng liền rút đao. Cố Ngôn Chi không cam lòng yếu thế, lập tức cũng rút ra miêu đao tùy thân.
Đây là Cố Ngôn Chi lần đầu tiên rút đao, khi nhìn bả đao y liền buồn bực. Nhìn như dao bán thịt không nói, lưỡi dao còn có lỗ. Mẹ nó, Lục Phiến Môn nguyên lai nghèo như vậy sao, ngay cả bả đao cũng kém đến vậy?
“Đều dừng tay.” La đại nhân hiển nhiên làm quan quen thói, trong lời nói có sự nhất phái uy nghiêm, so với Triệu đại nhân kia cao hơn không ít bậc.
Cố Ngôn Chi ôm tay nhìn qua, nhìn La đại nhân nói: “Bản quan đương nhiên sẽ không mạo muội đến đây, bất quá nghe nói Trần Khiêm Quân Lục Phiến Môn ở trên giang hồ có chút thanh danh. Lần này Thường Đức Tri Châu mất trộm án, sai ngươi đi điều tra.”
“Hừ, mặc kệ.” Cố Ngôn Chi một bộ khinh thường, chọc lục y nhân kia lại muốn rút đao.
La đại nhân ngăn trở người bên cạnh, tiếp tục nói: “Thường Đức Tri Châu Chu Duẫn là nhị công tử Chu gia trang, cho nên tính ra cũng coi như nhân sĩ giang hồ, lúc ấy bị một người mặc phục sức ma giáo bắt, cho nên việc này cùng ma giáo trốn không khỏi liên quan.”
Nguyên bản Cố Ngôn Chi không muốn quản, nhưng khi nghe nói giáo chúng của y tham gia, cảm thấy cần phải đi nhìn xem. Đám phế vật kia, đi trộm đồ còn bị người bắt được, quả thực làm mất mặt y
Tuy Cố Ngôn Chi phi thường chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhưng y từ trước đến nay luôn bao che khuyết điểm, cho nên cho dù giáo chúng của y thật sự phạm sai cái gì, cũng tuyệt đối là đúng, chỉ cần về sau phại giam coi như trừng phạt là được rồi.
Cố Ngôn Chi nói: “Ngươi đem tư liệu cho ta, chuyện này ta đi tra. Bất quá lộ phí các ngươi ra.”
Lục y nhân sinh khí cực kỳ, hai mắt trừng lớn lại muốn rút kiếm, La đại nhân lại nói: “Đây là tự nhiên.”!
Cố Ngôn Chi mang theo Thành Ưng Toàn nghênh ngang rời khỏi, lục y nhân kia đối La đại nhân nói: “Trần Khiêm Quân này thật sự không biết tốt xấu, nghĩ có Trương thúc bao che nên sinh kiêu ngạo, đại nhân ngươi vì sao ngăn ta?”
“La Uy, tiểu bất nhẫn tắc loạn đại mưu. Trương thúc quyền to thái đại, chỉ cần hắn còn một ngày, chúng ta cũng không có thể dễ dàng động tới Trần Khiêm Quân. Hắn chính là biết điểm này, mới có thể không coi ngươi ra gì.”
“Hừ, hắn sẽ kiêu ngạo không được mấy ngày, chờ khi hắn trở lại kinh thành, tất nhiên sẽ thay đổi.”
“La Uy, có nói không thể nói lung tung.” La đại nhân chậm rì cùng La Uy ly khai Lục Phiến môn.
Thành Ưng Toàn đuổi theo Cố Ngôn Chi nói: “Lão Đại, Thường Đức Tri Châu mất trộm, chúng ta không nên quản, cho dù trước mặt hắn nói cùng người trong giang hồ có quan hệ, nhưng cũng là phủ Tri Châu mất trộm, đây rõ ràng là kế điệu hổ ly sơn của bọn họ.”
Cố Ngôn Chi nhìn Thành Ưng Toàn liếc mắt một cái nói: “Ngươi có vẻ rất ngu ngốc.” Chuyện đơn giản như vậy y đương nhiên hiểu, chuyện của triều đình cùng y quả thực không liên quan nhau, y sẽ không lãng phí thời gian ở đây làm chuyện vô dụng. Nhưng y tới đó là có giáo chúng bị người thấy, ngày sau nếu y tìm được là ai, nhất định sẽ phạt hắn ở trên núi hái nấm! ( Phạt nhẹ quá )
Ngu ngốc thành như vậy còn học đòi người ta đi trộm! Hắn không biết đoạt sao!
Kỳ thật tên giáo chúng kia thật ra là bị hiểu lầm. Hắn không phải đi trộm đồ, mà là vâng theo chỉ lệnh mới của giáo chủ, ngày đi làm một việc tốt.
Cứu người chính là làm việc tốt, cho nên mặc kệ cứu người nào cũng coi là làm việc tốt. Khi hắn run rẩy xuất ra thiết bài giao cho Trần Khiêm Quân, kích động nói: “Giáo chủ, thuộc hạ mấy ngày trước đi Thường Đức, cứu một người, hắn vì cảm tạ ta, tặng ta một khối thiết bài.”
Hắn quả thật đã cứu người, nhưng đang sảng khoái cứu được người thì gặp bọn cường đạo Giang Uông Dương. Hơn nữa vì muốn cho thấy mình quả thật làm chuyện tốt, liền tặng vài thứ cho Giang Uông Dương làm chứng cớ.
Trải qua mấy ngày, Trần Khiêm Quân nhìn đám ma giáo chúng đại đại tiểu tiểu mỗi ngày đi làm một việc tốt liền hiểu ra, muốn cải tạo bọn họ, quả thực so với lên trời còn khó hơn.
Nghe nói mấy ngày nay thường dân ở Lương Châu thành cùng với nhiều nơi có ma giáo chúng hoạt động đều ngày ngày đóng cửa không ra, sợ lại gặp ai cũng muốn đến “Hỗ trợ” .
Làm ơn cứ làm người xấu của ngươi đi, đừng đến quấy rối nữa! — đây là tiếng lòng nhóm dân chúng Lương Châu.
Đỡ lão nhân gia về nhà —— kỳ thật lão nhân gia kia đã thật vất vả từ trong nhà đi ra chuẩn bị đi mua đồ ăn; giúp giỗ dành tiểu hài tử —— kết quả tiểu hài tử kia tê tâm liệt phế khóc một ngày; giúp đỡ người làm ruộng —— đem hoa màu trong phạm vi cắt sạch; cho tiền khất cái —— kết quả tạo thành đám khất cái tranh đoạt, giẫm đạp chết một người. . . . . .
Việc này nhiều đếm không hết, Trần Khiêm Quân nghe xong đầu muốn to ra. Cho nên hắn tuyệt không cảm thấy cái gọi là cứu người này sẽ cho hắn kinh hỉ.
Khi hắn tiếp nhận thiết bài xong, lại kinh ngạc. Khối thiết bài này hắn từng gặp qua! Đây là người trong Lục Phiến Môn phái ra làm nhiệm vụ bí mật, người mang yêu bài sẽ xác định được thân phận, hắn từng thấy ở trên người ca ca gặp qua khối yêu bài này.
“Người kia bây giờ còn ở Thường Đức không?” Trần Khiêm Quân lập tức bắt lấy người trước mặt hỏi.
Giáo chúng ăn đau nhíu mày, chỉ có thể như trước run rẩy nói: “Hắn nói có thể ở Thường Đức lưu lại vài ngày.”
“Ngươi đi gọi Thái Dương trưởng lão lại đây, nói ta hiện tại lập tức muốn tới Thường Đức, bất luận kẻ nào cũng không được ngăn cản!” Trần Khiêm Quân toàn thân đều nổi lên hàn khí. Đem tên giáo chúng kia sợ tới mức ngã xuống rồi chạy đi gọi người.
Mười ba năm, hắn rốt cục có một chút manh mối !
Trần Khiêm Quân nhìn ma giáo chúng đang trước mặt hắn nịnh bợ, nhất thời muốn phân thân. Đây rốt cuộc là loạn thất bát tao gì? Nhìn cứ như đám hài tử trảo cưu(1) chọn đồ, giống như muốn đem tất cả cái gì có thể thấy đoạt về. Đám người này thế nhưng còn nói, đây đều là bảo bối, là từ ở trong tay người khác đoạt được.
(1): Rút thăm
Cho nên ma giáo ở đây đoạt đồ chơi tiểu hài tử làm vui sao? Vậy nhiều năm qua hắn vẫn đem ma giáo coi là đại địch cuối cùng hình như đã lệch tiêu chuẩn?
Trần Khiêm Quân lạnh lùng nhìn quét tứ phía, nhìn ánh mắt đám ma đầu đầy chờ mong. Hắn hừ lạnh một tiếng nói: “Ta xem các ngươi gần nhất là càng ngày càng nhàn .”
Mọi người lập tức cúi đầu, kỳ thật bọn họ mỗi ngày đều có rất nhiều việc, nhưng lúc trước giáo chủ nói chưa từng trảo cưu, muốn thử xem cảm giác trảo cưu như thế nào. Bọn họ cũng đã mất sức bình sinh mới chọn được nhiều thứ khác nhau hiến cho giáo chủ. Chẳng lẽ giáo chủ thay đổi chủ ý ? Mà gần đây giáo chủ tâm tình cũng trở nên hỉ nộ vô thường. Ai, giáo chủ tẩu hỏa nhập ma thật đáng sợ!
Trần Khiêm Quân tiếp tục nói: “Một khi đã như vậy, từ giờ các ngươi mỗi ngày đi làm một việc tốt, làm xong báo cho ta.”
Ma giáo mọi người kinh ngạc ngẩng đầu, trừng phạt này không khỏi nặng quá đi! Quả nhiên giáo chủ rất sinh khí, hậu quả thực nghiêm trọng nha?
Thái Âm trưởng lão Từ Mộ nhéo nhéo hạ thể đi tới nói: “A nha giáo chủ, ngài đây là muốn cho lão hổ ăn chay nha.”
Thiểu Âm trưởng lão Ẩn nương cười lạnh một tiếng nói: “Ngươi cái đồ ẻo lả, giáo chủ chính là muốn cho rồng ăn cỏ thì nó cũng phải ăn!”
Bọn giáo chúng nghĩ nghĩ, Thiểu Âm trưởng lão nói có lý, đành phải vẻ mặt cầu xin nơm nớp lo sợ đi nghe theo giáo chủ phân phó, mỗi ngày một việc tốt.
Trần Khiêm Quân cho tới giờ chưa từng chú ý qua oai môn tà đạo, cũng chưa từng nghĩ đến bọn họ thế nhưng có biểu tình phong phú như vậy, tựa hồ còn có một chút. . . . . .?
Bị ý tưởng của mình dọa Trần Khiêm Quân lập tức lắc lắc đầu, quyết định nếu hiện tại tạm thời không thể rời khỏi, trước hết điều tra phạm án của giáo chúng ma giáo để có căn cứ chính xác, nói không chừng về sau sẽ dùng được .
Vừa mới quay đầu, một nữ tử mặt mày thanh tú đứng ở phía trước hắn, là nữ tử khi hắn tỉnh lại đã xuất hiện, nhãn tình sáng lên nhìn chằm chằm Trần Khiêm Quân như con mồi. Trong lòng hắn không khỏi lộp bộp, chẳng lẽ hắn bị người phát hiện không phải giáo chủ chính chủ.
Nàng quả nhiên nghiêm túc đi tới trước mặt Trần Khiêm Quân, hơi hơi giương mắt hỏi: “Ngươi thật sự bị tẩu hỏa nhập ma”
Trần Khiêm Quân nhìn chăm chú vào nàng, cũng không trả lời. Nữ tử này không đơn giản, cũng dám nhìn thẳng vào mắt hắn không lùi bước.
Hai người nghiêm túc đối diện nhau, như nhìn thấu được đối phương, xung quanh còn muốn đóng băng.
Sau một lúc lâu, nàng đột nhiên anh anh xướng lên: “Lang, tâm như sắt, tâm như sắt, như sắt a như sắt.”
Trần Khiêm Quân: “. . . . . .”
Nữ tử xướng xong lau nước mắt, nói: “Ngươi cuối cùng cũng biết ta là ai, cũng sẽ đối đãi ta như trước.”
Trần Khiêm Quân lôi kéo gã tiểu tư bên cạnh hỏi: “Nàng là ai?”
Tiểu tư kinh ngạc nói: “Giáo chủ ngài chẳng lẽ thật sự ngay cả bọn ta cũng quên ?” Nói xong vẻ mặt vô cùng đau đớn.
Trần Khiêm Quân: “. . . . . .” Ngươi căn bản chưa có trả lời vấn đề của ta, đám ma giáo toàn người như vậy? Ai có thể nói cho hắn khi nào thì mới có thể rời khỏi nơi quái quỷ này?
Lúc này Cố Ngôn Chi đồng dạng nghĩ muốn rời khỏi Lục Phiến Môn. Thành Ưng Toàn cũng đã nói lải nhải cằn nhằn một buổi chiều. Y mỗi lần nhịn không được lại muốn đánh người, lại bị Thành Ưng Toàn phi thường cẩn thận né được. Y hơi hơi nheo mắt, xem ra Thành Ưng Toàn công phu không kém. Thế nhưng lại cam tâm kêu một người bản lãnh không bằng mình là lão Đại?
Không nghĩ nhiều, Thành Ưng Toàn lôi kéo Cố Ngôn Chi đi ra ngoài. Lại nhắc nhở: “Lão Đại, người lần này so với Triệu đại nhân cao hơn một bậc, ngài ngàn vạn lần không thể thể đánh người !”
“Họ Trương nói cấp lộ phí cho bổn tọa đi Lương Châu, khi nào thì có tin tức?” Cố Ngôn Chi căn bản là lười quản cái gì mà đại nhân tiểu nhân, y chỉ nghĩ lập tức trở về giáo.
Thành Ưng Toàn vừa nghe, lập tức khẩn trương nói: “Lão Đại, nếu như bị người nghe thấy huynh nói Trương đại nhân như vậy sẽ thảm, còn có, khi gặp La đại nhân ngàn vạn lần không được tự xưng bổn tọa.”
Bởi vì gần đây lão Đại càng ngày càng khác thường, cho nên vì để an toàn, vừa rồi Thành Ưng Toàn đã đem tất cả quy củ nói ra một lần, nhưng xem lão Đại biểu tình không quan tâm, trong lòng hắn thật sợ hãi. Không phải quan viên nào cũng tùy tiện có thể đắc tội nha.
“Hắn chính là đại nhân vật ngươi nói?” Cố Ngôn Chi tùy tiện giơ ngón tay chỉ, hỏi Thành Ưng Toàn.
Thành Ưng Toàn lập tức thu tay Cố Ngôn Chi lại nói: “Hắn chính là La đại nhân.”
Thành Ưng Toàn đến trước mặt La đại nhân hành lễ. La đại nhân một thân thường phục hồng sắc, trước ngực thêu hình lão hổ trông rất sống động thoạt nhìn rất uy nghiêm. Chỉ tiếc Cố Ngôn Chi trước giờ chỉ có người khác đối y hành lễ, nên y hiển nhiên không hành lễ theo.
Một tên công phục mặc lục sắc bên cạnh La đại nhân đi tới, giơ chân đá đầu gối Cố Ngôn Chi.
Đầu gối Cố Ngôn Chi hơi cong, một chân khác giơ lên, chuẩn xác đá tới trên mặt người nọ. Hắc, nhiều năm qua không ai dám chọc y như vậy, cho dù hiện tại y không có nội lực, cũng không đại biểu có thể khi dễ.
Người nọ không ngờ người này thế nhưng còn có thể phản kháng liền rút đao. Cố Ngôn Chi không cam lòng yếu thế, lập tức cũng rút ra miêu đao tùy thân.
Đây là Cố Ngôn Chi lần đầu tiên rút đao, khi nhìn bả đao y liền buồn bực. Nhìn như dao bán thịt không nói, lưỡi dao còn có lỗ. Mẹ nó, Lục Phiến Môn nguyên lai nghèo như vậy sao, ngay cả bả đao cũng kém đến vậy?
“Đều dừng tay.” La đại nhân hiển nhiên làm quan quen thói, trong lời nói có sự nhất phái uy nghiêm, so với Triệu đại nhân kia cao hơn không ít bậc.
Cố Ngôn Chi ôm tay nhìn qua, nhìn La đại nhân nói: “Bản quan đương nhiên sẽ không mạo muội đến đây, bất quá nghe nói Trần Khiêm Quân Lục Phiến Môn ở trên giang hồ có chút thanh danh. Lần này Thường Đức Tri Châu mất trộm án, sai ngươi đi điều tra.”
“Hừ, mặc kệ.” Cố Ngôn Chi một bộ khinh thường, chọc lục y nhân kia lại muốn rút đao.
La đại nhân ngăn trở người bên cạnh, tiếp tục nói: “Thường Đức Tri Châu Chu Duẫn là nhị công tử Chu gia trang, cho nên tính ra cũng coi như nhân sĩ giang hồ, lúc ấy bị một người mặc phục sức ma giáo bắt, cho nên việc này cùng ma giáo trốn không khỏi liên quan.”
Nguyên bản Cố Ngôn Chi không muốn quản, nhưng khi nghe nói giáo chúng của y tham gia, cảm thấy cần phải đi nhìn xem. Đám phế vật kia, đi trộm đồ còn bị người bắt được, quả thực làm mất mặt y
Tuy Cố Ngôn Chi phi thường chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhưng y từ trước đến nay luôn bao che khuyết điểm, cho nên cho dù giáo chúng của y thật sự phạm sai cái gì, cũng tuyệt đối là đúng, chỉ cần về sau phại giam coi như trừng phạt là được rồi.
Cố Ngôn Chi nói: “Ngươi đem tư liệu cho ta, chuyện này ta đi tra. Bất quá lộ phí các ngươi ra.”
Lục y nhân sinh khí cực kỳ, hai mắt trừng lớn lại muốn rút kiếm, La đại nhân lại nói: “Đây là tự nhiên.”!
Cố Ngôn Chi mang theo Thành Ưng Toàn nghênh ngang rời khỏi, lục y nhân kia đối La đại nhân nói: “Trần Khiêm Quân này thật sự không biết tốt xấu, nghĩ có Trương thúc bao che nên sinh kiêu ngạo, đại nhân ngươi vì sao ngăn ta?”
“La Uy, tiểu bất nhẫn tắc loạn đại mưu. Trương thúc quyền to thái đại, chỉ cần hắn còn một ngày, chúng ta cũng không có thể dễ dàng động tới Trần Khiêm Quân. Hắn chính là biết điểm này, mới có thể không coi ngươi ra gì.”
“Hừ, hắn sẽ kiêu ngạo không được mấy ngày, chờ khi hắn trở lại kinh thành, tất nhiên sẽ thay đổi.”
“La Uy, có nói không thể nói lung tung.” La đại nhân chậm rì cùng La Uy ly khai Lục Phiến môn.
Thành Ưng Toàn đuổi theo Cố Ngôn Chi nói: “Lão Đại, Thường Đức Tri Châu mất trộm, chúng ta không nên quản, cho dù trước mặt hắn nói cùng người trong giang hồ có quan hệ, nhưng cũng là phủ Tri Châu mất trộm, đây rõ ràng là kế điệu hổ ly sơn của bọn họ.”
Cố Ngôn Chi nhìn Thành Ưng Toàn liếc mắt một cái nói: “Ngươi có vẻ rất ngu ngốc.” Chuyện đơn giản như vậy y đương nhiên hiểu, chuyện của triều đình cùng y quả thực không liên quan nhau, y sẽ không lãng phí thời gian ở đây làm chuyện vô dụng. Nhưng y tới đó là có giáo chúng bị người thấy, ngày sau nếu y tìm được là ai, nhất định sẽ phạt hắn ở trên núi hái nấm! ( Phạt nhẹ quá )
Ngu ngốc thành như vậy còn học đòi người ta đi trộm! Hắn không biết đoạt sao!
Kỳ thật tên giáo chúng kia thật ra là bị hiểu lầm. Hắn không phải đi trộm đồ, mà là vâng theo chỉ lệnh mới của giáo chủ, ngày đi làm một việc tốt.
Cứu người chính là làm việc tốt, cho nên mặc kệ cứu người nào cũng coi là làm việc tốt. Khi hắn run rẩy xuất ra thiết bài giao cho Trần Khiêm Quân, kích động nói: “Giáo chủ, thuộc hạ mấy ngày trước đi Thường Đức, cứu một người, hắn vì cảm tạ ta, tặng ta một khối thiết bài.”
Hắn quả thật đã cứu người, nhưng đang sảng khoái cứu được người thì gặp bọn cường đạo Giang Uông Dương. Hơn nữa vì muốn cho thấy mình quả thật làm chuyện tốt, liền tặng vài thứ cho Giang Uông Dương làm chứng cớ.
Trải qua mấy ngày, Trần Khiêm Quân nhìn đám ma giáo chúng đại đại tiểu tiểu mỗi ngày đi làm một việc tốt liền hiểu ra, muốn cải tạo bọn họ, quả thực so với lên trời còn khó hơn.
Nghe nói mấy ngày nay thường dân ở Lương Châu thành cùng với nhiều nơi có ma giáo chúng hoạt động đều ngày ngày đóng cửa không ra, sợ lại gặp ai cũng muốn đến “Hỗ trợ” .
Làm ơn cứ làm người xấu của ngươi đi, đừng đến quấy rối nữa! — đây là tiếng lòng nhóm dân chúng Lương Châu.
Đỡ lão nhân gia về nhà —— kỳ thật lão nhân gia kia đã thật vất vả từ trong nhà đi ra chuẩn bị đi mua đồ ăn; giúp giỗ dành tiểu hài tử —— kết quả tiểu hài tử kia tê tâm liệt phế khóc một ngày; giúp đỡ người làm ruộng —— đem hoa màu trong phạm vi cắt sạch; cho tiền khất cái —— kết quả tạo thành đám khất cái tranh đoạt, giẫm đạp chết một người. . . . . .
Việc này nhiều đếm không hết, Trần Khiêm Quân nghe xong đầu muốn to ra. Cho nên hắn tuyệt không cảm thấy cái gọi là cứu người này sẽ cho hắn kinh hỉ.
Khi hắn tiếp nhận thiết bài xong, lại kinh ngạc. Khối thiết bài này hắn từng gặp qua! Đây là người trong Lục Phiến Môn phái ra làm nhiệm vụ bí mật, người mang yêu bài sẽ xác định được thân phận, hắn từng thấy ở trên người ca ca gặp qua khối yêu bài này.
“Người kia bây giờ còn ở Thường Đức không?” Trần Khiêm Quân lập tức bắt lấy người trước mặt hỏi.
Giáo chúng ăn đau nhíu mày, chỉ có thể như trước run rẩy nói: “Hắn nói có thể ở Thường Đức lưu lại vài ngày.”
“Ngươi đi gọi Thái Dương trưởng lão lại đây, nói ta hiện tại lập tức muốn tới Thường Đức, bất luận kẻ nào cũng không được ngăn cản!” Trần Khiêm Quân toàn thân đều nổi lên hàn khí. Đem tên giáo chúng kia sợ tới mức ngã xuống rồi chạy đi gọi người.
Mười ba năm, hắn rốt cục có một chút manh mối !