Cố Ngôn Chi ngồi ở trên giường thở dài. Y mang theo người chạy nhiều ngày như vậy để tới Thường Đức, nhưng không ngờ gặp được cái tên giả mạo y.
Trước kia không phải chưa nghĩ tới, có thể y cùng người tên Trần Khiêm Quân này hoán đổi thân thể, cho tới khi tên đó xuất hiện trước mặt mình, đáy lòng Cố Ngôn Chi tức giận phi thường, tức giận hơn nữa chính là, hắn còn không nhìn ra một chút hòa cảm!
Cố gắng uống hết ly rượu, sau đó Cố Ngôn Chi trực tiếp nằm trên giường.
Thành Ưng Toàn đẩy cửa tiến vào thì thấy lão Đại tư thế chữ đại ( 大 ) nằm ở trên giường, hắn không khỏi sửng sốt, rồi đi tới bên cạnh y ngồi xuống, nói: “Lão Đại, huynh rất quen biết giáo chủ ma giáo?”
Cố Ngôn Chi nói: “Trên thế gian này, chỉ sợ không có ai so với ta hiểu biết hơn .” Đúng vậy, y không biết bản thân còn ai biết?
Ánh mắt Thành Ưng Toàn hơi hơi hạ xuống, cũng không nhiều lời, chỉ dặn dò Cố Ngôn Chi không nên uống nhiều, ngày mai còn phải đi gặp Tri phủ Thường Đức.
Cố Ngôn Chi nằm ở trên giường nhưng không ngủ được, y muốn biết thân thể của mình rốt cuộc chạy tới chỗ nào. Còn có Tứ đại trưởng lão tại sao phải đuổi theo hắn.
Cũng có người ngủ không được đương nhiên còn có Trần Khiêm Quân. Trước kia hắn nghĩ chỉ cần tìm được thân thể của mình là có thể hoán đổi thân xác, xem ra mọi chuyện lại không đơn giản như vậy.
Hắn đã thật vất vả thuyết phục Tứ đại trưởng lão để bọn họ mang hắn rời khỏi Thần giáo, cho nên lập tức cùng Tứ đại trưởng lão không ngừng từng ngày chạy tới Thường Đức.
Người ở trong thân thể hắn, có phải là giáo chủ ma giáo? Trần Khiêm Quân nghĩ nghĩ, so với trong tưởng tượng của hắn giáo chủ này còn kém xa. Người tài như vậy lại viết ra kế hoạch kỳ quái cho mình?
Nghĩ như vậy, Trần Khiêm Quân từ trong áo lấy tờ giấy ra, mặt trên viết đầy chữ: tháng tám muốn dẫn giáo chúng lên núi hái nấm; tháng chín muốn đem Cố Vọng Chi trói lại đánh một chút; tháng mười muốn cho đầu bếp trong giáo làm một bàn một trăm lẻ tám món mỹ thực; tháng mười một muốn điều Thiếu Dương trưởng lão đi trộm rượu hoa quế nhưỡng cho y. . . . . .
Trần Khiêm Quân mỗi khi nhớ tới cái kế hoạch hàng năm cho mình ra, thì cảm thấy cuộc sống giữa hắn và giáo chủ kia không cùng một thế gian, nhưng hôm nay nhìn thấy y lại cảm thấy được, bọn họ quả nhiên không phải người sống cùng một thế gian.
“Giáo chủ, sao ngài lại ngồi ở đây, không đi nghỉ ngơi sao ?”
Trần Khiêm Quân quay đầu nhìn, là Thiếu Dương trưởng lão Ôn Kì.
“Ngủ không được.” Trần Khiêm Quân ngẩng đầu ngắm sao trời.
Tối nay sao trên trời rất sáng, từng ánh sáng lòe nhòe cách nhau từng khoảng, lóe sáng lên nhìn như một viên bảo thạch.
“Giáo chủ có tâm sự?” Ôn Kì hỏi.
Nếu dựa theo bối phận, ai cũng phải gọi hắn một tiếng Thiếu Dương trưởng lão, nhưng hắn lại là người trẻ nhất trong Tứ đại trưởng lão.
Trần Khiêm Quân không có thói quen cùng người khác biểu đạt suy nghĩ với người, cho nên lúc này cũng chỉ trầm mặc, nhìn sao trời không biết suy nghĩ cái gì.
Ôn Kì cũng không hỏi tiếp, hắn cầm bầu rượu ngồi bên cạnh ngắm trăng uống rượu.
******
Cố Ngôn Chi sáng sớm đã bị Thành Ưng Toàn gọi dậy. Y đen mặt khua tới trên mặt Thành Ưng Toàn một quyền, tiếp tục nằm xuống ngủ tiếp.
Thành Ưng Toàn bụm mặt đứng một bên tỏ vẻ, nhất định phải nhanh chóng tới Tri châu phủ phá án.
Những chuyện ghét nhất trong nhân sinh của Cố Ngôn Chi đứng thứ nhất là lúc sáng sớm bị người gọi dậy. Trước kia Cố Vọng Chi thích nhất làm loại chuyện thất đức này, không ít lần bị y trói lại treo lên đánh, nhưng nha đầu Cố Vọng Chi kia da mặt dày thiếu đánh, dạy mãi không sửa.
Hiện giờ thật vất vả thay đổi chỗ ngủ, nghĩ nghĩ đã có thể ngủ ngon, nhưng lại bị tên không biết tốt xấu Thành Ưng Toàn này làm ầm ĩ. Cố Ngôn Chi sau khi rời giường tức giận luôn luôn ở mức độ cao nhất, cho nên đám Thần giáo trong vòng ba ngày hai phía đều phải tu sửa phòng ở.
Thành Ưng Toàn nhìn nhìn sắc trời, cảm thấy nhất định phải liều chết đem lão Đại từ trên giường kéo ra, vì thế lại đi tới lay tỉnh Cố Ngôn Chi.
Cố Ngôn Chi lúc này cũng không thèm lưu tình, trực tiếp khua thêm một quyền vào mặt Thành Ưng Toàn, mới lệ khí đầy người quay lưng ngủ tiếp.
Thành Ưng Toàn bị đánh nhìn như bạch bi(2), mở to con mắt nhìn lão Đại.
(1): Bạch bi theo cổ đại là gấu mèo.
Cố Ngôn Chi đương nhiên sẽ không đồng cảm với một tên quấy rầy giấc ngủ của mình. Sự thật, Cố Ngôn Chi đối bất luận kẻ nào cũng không thèm đồng cảm.
Thường Đức Tri châu Chu Trường Viễn là người thoạt nhìn chỉ mới hơn hai mươi tuổi, thần thái đôi mắt phi dương. Hắn vừa thấy quần áo đám người Cố Ngôn Chi mặc lập tức biết bọn họ là tới điều tra chuyện mất trộm. Liền chỉnh sửa lại đầu đuôi câu chuyện rồi kể lại.
Mất trộm chính là truyền chi bảo huyết ngọc phượng hoàng của Chu gia, thường đặt ở phòng ngủ có công hiệu ngưng khí cố thần kéo dài tuổi thọ, thậm chí còn có thể làm cho nam nhân đại triển hùng phong. Mấy ngày trước bị một người trộm đi. Vốn bọn họ phái người đuổi theo đã gần bắt được người, nhưng đột nhiên nhảy ra một tên đem đạo tặc kia cứu đi. Theo trong miệng vài tên bộ khoái đuổi theo biết được, tên tòng phạm mặc thập phần giống quần áo giáo chúng ma giáo.
Thành Ưng Toàn ấn lệ hỏi mấy vấn đề cơ bản, hỏi ai là người thấy tên trộm đi huyết ngọc phượng hoàng.
Cố Ngôn Chi vẫn không nói chuyện, huyết ngọc phượng hoàng loại này người Thần giáo y dùng để làm gì?
Chu Trường Viễn đem mấy người đi khám xét hiện trường, căn bản không có gì bị mất hay vỡ, huyết ngọc phượng hoàng giống như hư không tiêu thất.
Thành Ưng Toàn mang theo vài người khám xét xung quanh, thì thấy lão Đại rõ ràng hứng thú né tránh đứng ở một góc nhìn, tựa hồ không thèm quan tâm vụ án này, đành phải đi qua chỗ y hỏi: “Lão Đại, huynh đối việc này có ý kiến gì không?”
Cố Ngôn Chi tự hỏi một chút, hỏi Chu Trường Viễn: “Chẳng lẽ ngài còn trẻ như vậy đã bất lực?”
Chu Trường Viễn nghe xong muốn tái mặt, trừng mắt Cố Ngôn Chi, nửa ngày mới nói: “Nghe danh ngươi là nho bộ, thái độ làm người nho nhã tài hoa hơn người, nguyên lai cũng chỉ là tục nhân(1).”
(2): Người trần mắt thịt.
Cố Ngôn Chi cười cười, nói: “Thế nhân đều sinh hoạt dựa theo thế tục, ai mà không phải tục nhân? Giả thanh nhã có thể thật thanh nhã? Vậy thứ kia nếu đối với ngài vô dụng, còn muốn tìm làm gì? Không bằng đưa cho tên trộm kia.”
“Ngươi. . . . . .” Mặt Chu Trường Viễn muốn tím lại, nói: “Đó là truyền chi bảo của Chu gia ta.”
“Cũng không có gì khó, ngài chỉ tìm một thứ hiếm lạ rồi cho là truyền chi bảo truyền cho hậu nhân là được, đâu nhất định phải là tổ tiên truyền lại, dù sao một ngày nào đó ngài cũng sẽ biến thành tổ tiên kẻ khác. A, trừ phi ngài thật sự bất lực.” Cố Ngôn Chi nói mấy câu như đúng rồi, Chu Trường Viễn mặt giờ muốn trắng ra.
“A, còn đạo tặc kia, chờ ta tìm được sẽ nhất định giáo huấn hắn một trận, loại đồ này thế nhưng cũng đến trộm.” Nói xong Cố Ngôn Chi còn lắc lắc đầu, rất có ý tứ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Không nhìn biểu tình phấn khích hiện ra trên mặt Chu Trường Viễn, Cố Ngôn Chi đi thẳng ra ngoài.
Mới từ nha phủ ra ngoài, Cố Ngôn Chi va phải người đối diện, một quyền đang muốn khua tới liền khựng lại giữa đường. Đứng ở trước mặt y không phải ai khác, chính là thân thể y!
Trần Khiêm Quân không ngờ tới ở chỗ này gặp phải Cố Ngôn Chi, chỉ lăng lăng nhìn y liếc mắt một cái, rồi chuẩn bị đi vào nha phủ.
“Đứng lại ” Cố Ngôn Chi lập tức gọi Trần Khiêm Quân lại, nói: ” Thế nào, ngươi thấy xem trọng thân thể ta đúng không?”
Trần Khiêm Quân nhíu mày, hắn đối thân thể này một chút hứng thú cũng không có.
Cố Ngôn Chi nhìn biểu tình của hắn chỉ biết đối thân thể y hắn một chút hứng thú cũng không có, tiếp tục nói: “Một khi đã vậy, vậy theo ta đi đi.”
Hơi chút do dự một chút, Trần Khiêm Quân vẫn đi theo Cố Ngôn Chi đi vào một tửu lâu.
Cố Ngôn Chi liền một lúc gọi mười lăm món.
Trần Khiêm Quân nhìn Cố Ngôn Chi nói: “Ngươi nhưng thật ra rất có tiền.”
“Là triều đình có tiền.” Cố Ngôn Chi vẻ mặt không sao cả.
“Tiền triều đình ngươi cũng dám dùng như vậy?” Trần Khiêm Quân hiển nhiên rất không cao hứng, tiền triều đình là của dân chúng tân tân khổ khổ nộp thuế lên, sao có thể tiêu xài như thế.
Cố Ngôn Chi lại nói: “Tiền triều đình ta mới dùng như vậy, dù sao cũng không phải tiền của ta.”
Trần Khiêm Quân nắm chặt tay, cuối cùng trực tiếp hỏi: “Ngươi đối chuyện này có suy nghĩ gì?”
“Suy nghĩ? Nói không chừng ta giết ngươi, ta có thể trở về.” Cố Ngôn Chi nói.
“Giết ta? Là ngươi giết thân thể của chính mình?” Trần Khiêm Quân hỏi lại.
“. . . . . .” Cố Ngôn Chi sửng sốt một hồi, đúng vậy, nếu y đem thân thể của chính mình giết chết, vậy thì y tính là chết hay sống?”Vậy giết thân thể ngươi.”
Trần Khiêm Quân cười lạnh một tiếng hỏi: “Ngươi giết thân thể của ta, rồi ngươi không trở lại thân thể của mình được, chẳng lẽ muốn ta cả đời ngốc ở trong thân thể ngươi?”
Cố Ngôn Chi càng nghĩ càng không nói ra được ý gì nữa, đành phải hỏi Trần Khiêm Quân có biện pháp gì hay không.
Kết quả Trần Khiêm Quân so với y thẳng thắn hơn, trực tiếp trả lời một câu”Không biết”.
Cố Ngôn Chi chán nản, bây giờ đánh cũng đánh không được, vì dù sao cũng là thân thể của mình, còn có một vấn đề quan trọng hơn chính là, cơ thể này hoàn toàn đánh không lại vì không có nội lực.
“Nếu chúng ta hiện tại tạm thời không có cách nào lấy lại thân thể của mình, vì không để cho người phát hiện chúng ta đã trao đổi linh hồn, chỉ có thể làm một cái giao dịch.” Trần Khiêm Quân mở miệng đề nghị.
Cũng không trực tiếp trả lời, mà là hỏi trước đối phương, rốt cuộc là giao dịch gì. Cố Ngôn Chi y tuyệt đối sẽ không làm chuyện bất lợi cho bản thân.
“Trước khi chúng ta tìm được cách lấy lại thân thể, thì giờ cố gắng đóng vai nhau cho hảo, không được làm gì lộ ra sơ hở, như vậy nếu chúng ta trở lại thân thể của mình về sau sẽ không sinh ra rắc rối.”
Cố Ngôn Chi nghĩ nghĩ, cảm thấy điều này không gây hại cho bản thân, liền gật đầu đồng ý.
Trần Khiêm Quân lấy ra kế hoạch hàng năm cho Cố Ngôn Chi, nói: “Một khi đã như vậy, kế hoạch của ngươi ta có thể giúp ngươi làm xong, nhưng mà treo Cố Vọng Chi lên đánh. . . . . .”
Cố Ngôn Chi vừa nghe, lập tức đập bàn nói: “Ngươi dám đánh Cố Vọng Chi thử xem!” Cố Vọng Chi là muội muội Cố Ngôn Chi, Cố Ngôn Chi từ trước đến giờ trừ bỏ chính y ra, bất luận kẻ nào cũng không có tài cán động tới một sợi lông của muội muội y, cho dù tên kia khoác da y cũng không được!
Trần Khiêm Quân chọn mi, hắn nguyên bản muốn nói, hắn cũng không thích tùy tiện đánh người.
“Được rồi, như vậy hiện tại ngươi cũng nên giúp ta điều tra án trộm này, hơn nữa mau chóng lùng bắt phạm nhân về quy án.” Hắn hiện tại căn bản không có cách nào tùy tiện nhúng tay vào vụ án này, có người này giúp hắn mới là cách tốt nhất.
Cố Ngôn Chi lại vỗ bàn nói: “Ngươi thế nhưng sai ta đi điều tra chuyện của triều đình?”
Trần Khiêm Quân nói: “Ngươi cũng có thể đem manh mối điều tra được nói cho ta biết, chuyện sau đó ta sẽ xử lý.” Nói xong, không đợi đối phương phản bác liền tiếp tục nói: “Nếu không ta sẽ đem Cố Vọng Chi treo lên đánh.”
Cố Ngôn Chi nghe vậy, nắm chặt tay, cuối cùng đành phải căm giận nói: “Xem như ngươi lợi hại!”
Cố Ngôn Chi ngồi ở trên giường thở dài. Y mang theo người chạy nhiều ngày như vậy để tới Thường Đức, nhưng không ngờ gặp được cái tên giả mạo y.
Trước kia không phải chưa nghĩ tới, có thể y cùng người tên Trần Khiêm Quân này hoán đổi thân thể, cho tới khi tên đó xuất hiện trước mặt mình, đáy lòng Cố Ngôn Chi tức giận phi thường, tức giận hơn nữa chính là, hắn còn không nhìn ra một chút hòa cảm!
Cố gắng uống hết ly rượu, sau đó Cố Ngôn Chi trực tiếp nằm trên giường.
Thành Ưng Toàn đẩy cửa tiến vào thì thấy lão Đại tư thế chữ đại ( 大 ) nằm ở trên giường, hắn không khỏi sửng sốt, rồi đi tới bên cạnh y ngồi xuống, nói: “Lão Đại, huynh rất quen biết giáo chủ ma giáo?”
Cố Ngôn Chi nói: “Trên thế gian này, chỉ sợ không có ai so với ta hiểu biết hơn .” Đúng vậy, y không biết bản thân còn ai biết?
Ánh mắt Thành Ưng Toàn hơi hơi hạ xuống, cũng không nhiều lời, chỉ dặn dò Cố Ngôn Chi không nên uống nhiều, ngày mai còn phải đi gặp Tri phủ Thường Đức.
Cố Ngôn Chi nằm ở trên giường nhưng không ngủ được, y muốn biết thân thể của mình rốt cuộc chạy tới chỗ nào. Còn có Tứ đại trưởng lão tại sao phải đuổi theo hắn.
Cũng có người ngủ không được đương nhiên còn có Trần Khiêm Quân. Trước kia hắn nghĩ chỉ cần tìm được thân thể của mình là có thể hoán đổi thân xác, xem ra mọi chuyện lại không đơn giản như vậy.
Hắn đã thật vất vả thuyết phục Tứ đại trưởng lão để bọn họ mang hắn rời khỏi Thần giáo, cho nên lập tức cùng Tứ đại trưởng lão không ngừng từng ngày chạy tới Thường Đức.
Người ở trong thân thể hắn, có phải là giáo chủ ma giáo? Trần Khiêm Quân nghĩ nghĩ, so với trong tưởng tượng của hắn giáo chủ này còn kém xa. Người tài như vậy lại viết ra kế hoạch kỳ quái cho mình?
Nghĩ như vậy, Trần Khiêm Quân từ trong áo lấy tờ giấy ra, mặt trên viết đầy chữ: tháng tám muốn dẫn giáo chúng lên núi hái nấm; tháng chín muốn đem Cố Vọng Chi trói lại đánh một chút; tháng mười muốn cho đầu bếp trong giáo làm một bàn một trăm lẻ tám món mỹ thực; tháng mười một muốn điều Thiếu Dương trưởng lão đi trộm rượu hoa quế nhưỡng cho y. . . . . .
Trần Khiêm Quân mỗi khi nhớ tới cái kế hoạch hàng năm cho mình ra, thì cảm thấy cuộc sống giữa hắn và giáo chủ kia không cùng một thế gian, nhưng hôm nay nhìn thấy y lại cảm thấy được, bọn họ quả nhiên không phải người sống cùng một thế gian.
“Giáo chủ, sao ngài lại ngồi ở đây, không đi nghỉ ngơi sao ?”
Trần Khiêm Quân quay đầu nhìn, là Thiếu Dương trưởng lão Ôn Kì.
“Ngủ không được.” Trần Khiêm Quân ngẩng đầu ngắm sao trời.
Tối nay sao trên trời rất sáng, từng ánh sáng lòe nhòe cách nhau từng khoảng, lóe sáng lên nhìn như một viên bảo thạch.
“Giáo chủ có tâm sự?” Ôn Kì hỏi.
Nếu dựa theo bối phận, ai cũng phải gọi hắn một tiếng Thiếu Dương trưởng lão, nhưng hắn lại là người trẻ nhất trong Tứ đại trưởng lão.
Trần Khiêm Quân không có thói quen cùng người khác biểu đạt suy nghĩ với người, cho nên lúc này cũng chỉ trầm mặc, nhìn sao trời không biết suy nghĩ cái gì.
Ôn Kì cũng không hỏi tiếp, hắn cầm bầu rượu ngồi bên cạnh ngắm trăng uống rượu.
******
Cố Ngôn Chi sáng sớm đã bị Thành Ưng Toàn gọi dậy. Y đen mặt khua tới trên mặt Thành Ưng Toàn một quyền, tiếp tục nằm xuống ngủ tiếp.
Thành Ưng Toàn bụm mặt đứng một bên tỏ vẻ, nhất định phải nhanh chóng tới Tri châu phủ phá án.
Những chuyện ghét nhất trong nhân sinh của Cố Ngôn Chi đứng thứ nhất là lúc sáng sớm bị người gọi dậy. Trước kia Cố Vọng Chi thích nhất làm loại chuyện thất đức này, không ít lần bị y trói lại treo lên đánh, nhưng nha đầu Cố Vọng Chi kia da mặt dày thiếu đánh, dạy mãi không sửa.
Hiện giờ thật vất vả thay đổi chỗ ngủ, nghĩ nghĩ đã có thể ngủ ngon, nhưng lại bị tên không biết tốt xấu Thành Ưng Toàn này làm ầm ĩ. Cố Ngôn Chi sau khi rời giường tức giận luôn luôn ở mức độ cao nhất, cho nên đám Thần giáo trong vòng ba ngày hai phía đều phải tu sửa phòng ở.
Thành Ưng Toàn nhìn nhìn sắc trời, cảm thấy nhất định phải liều chết đem lão Đại từ trên giường kéo ra, vì thế lại đi tới lay tỉnh Cố Ngôn Chi.
Cố Ngôn Chi lúc này cũng không thèm lưu tình, trực tiếp khua thêm một quyền vào mặt Thành Ưng Toàn, mới lệ khí đầy người quay lưng ngủ tiếp.
Thành Ưng Toàn bị đánh nhìn như bạch bi(2), mở to con mắt nhìn lão Đại.
(1): Bạch bi theo cổ đại là gấu mèo.
Cố Ngôn Chi đương nhiên sẽ không đồng cảm với một tên quấy rầy giấc ngủ của mình. Sự thật, Cố Ngôn Chi đối bất luận kẻ nào cũng không thèm đồng cảm.
Thường Đức Tri châu Chu Trường Viễn là người thoạt nhìn chỉ mới hơn hai mươi tuổi, thần thái đôi mắt phi dương. Hắn vừa thấy quần áo đám người Cố Ngôn Chi mặc lập tức biết bọn họ là tới điều tra chuyện mất trộm. Liền chỉnh sửa lại đầu đuôi câu chuyện rồi kể lại.
Mất trộm chính là truyền chi bảo huyết ngọc phượng hoàng của Chu gia, thường đặt ở phòng ngủ có công hiệu ngưng khí cố thần kéo dài tuổi thọ, thậm chí còn có thể làm cho nam nhân đại triển hùng phong. Mấy ngày trước bị một người trộm đi. Vốn bọn họ phái người đuổi theo đã gần bắt được người, nhưng đột nhiên nhảy ra một tên đem đạo tặc kia cứu đi. Theo trong miệng vài tên bộ khoái đuổi theo biết được, tên tòng phạm mặc thập phần giống quần áo giáo chúng ma giáo.
Thành Ưng Toàn ấn lệ hỏi mấy vấn đề cơ bản, hỏi ai là người thấy tên trộm đi huyết ngọc phượng hoàng.
Cố Ngôn Chi vẫn không nói chuyện, huyết ngọc phượng hoàng loại này người Thần giáo y dùng để làm gì?
Chu Trường Viễn đem mấy người đi khám xét hiện trường, căn bản không có gì bị mất hay vỡ, huyết ngọc phượng hoàng giống như hư không tiêu thất.
Thành Ưng Toàn mang theo vài người khám xét xung quanh, thì thấy lão Đại rõ ràng hứng thú né tránh đứng ở một góc nhìn, tựa hồ không thèm quan tâm vụ án này, đành phải đi qua chỗ y hỏi: “Lão Đại, huynh đối việc này có ý kiến gì không?”
Cố Ngôn Chi tự hỏi một chút, hỏi Chu Trường Viễn: “Chẳng lẽ ngài còn trẻ như vậy đã bất lực?”
Chu Trường Viễn nghe xong muốn tái mặt, trừng mắt Cố Ngôn Chi, nửa ngày mới nói: “Nghe danh ngươi là nho bộ, thái độ làm người nho nhã tài hoa hơn người, nguyên lai cũng chỉ là tục nhân(1).”
(2): Người trần mắt thịt.
Cố Ngôn Chi cười cười, nói: “Thế nhân đều sinh hoạt dựa theo thế tục, ai mà không phải tục nhân? Giả thanh nhã có thể thật thanh nhã? Vậy thứ kia nếu đối với ngài vô dụng, còn muốn tìm làm gì? Không bằng đưa cho tên trộm kia.”
“Ngươi. . . . . .” Mặt Chu Trường Viễn muốn tím lại, nói: “Đó là truyền chi bảo của Chu gia ta.”
“Cũng không có gì khó, ngài chỉ tìm một thứ hiếm lạ rồi cho là truyền chi bảo truyền cho hậu nhân là được, đâu nhất định phải là tổ tiên truyền lại, dù sao một ngày nào đó ngài cũng sẽ biến thành tổ tiên kẻ khác. A, trừ phi ngài thật sự bất lực.” Cố Ngôn Chi nói mấy câu như đúng rồi, Chu Trường Viễn mặt giờ muốn trắng ra.
“A, còn đạo tặc kia, chờ ta tìm được sẽ nhất định giáo huấn hắn một trận, loại đồ này thế nhưng cũng đến trộm.” Nói xong Cố Ngôn Chi còn lắc lắc đầu, rất có ý tứ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Không nhìn biểu tình phấn khích hiện ra trên mặt Chu Trường Viễn, Cố Ngôn Chi đi thẳng ra ngoài.
Mới từ nha phủ ra ngoài, Cố Ngôn Chi va phải người đối diện, một quyền đang muốn khua tới liền khựng lại giữa đường. Đứng ở trước mặt y không phải ai khác, chính là thân thể y!
Trần Khiêm Quân không ngờ tới ở chỗ này gặp phải Cố Ngôn Chi, chỉ lăng lăng nhìn y liếc mắt một cái, rồi chuẩn bị đi vào nha phủ.
“Đứng lại ” Cố Ngôn Chi lập tức gọi Trần Khiêm Quân lại, nói: ” Thế nào, ngươi thấy xem trọng thân thể ta đúng không?”
Trần Khiêm Quân nhíu mày, hắn đối thân thể này một chút hứng thú cũng không có.
Cố Ngôn Chi nhìn biểu tình của hắn chỉ biết đối thân thể y hắn một chút hứng thú cũng không có, tiếp tục nói: “Một khi đã vậy, vậy theo ta đi đi.”
Hơi chút do dự một chút, Trần Khiêm Quân vẫn đi theo Cố Ngôn Chi đi vào một tửu lâu.
Cố Ngôn Chi liền một lúc gọi mười lăm món.
Trần Khiêm Quân nhìn Cố Ngôn Chi nói: “Ngươi nhưng thật ra rất có tiền.”
“Là triều đình có tiền.” Cố Ngôn Chi vẻ mặt không sao cả.
“Tiền triều đình ngươi cũng dám dùng như vậy?” Trần Khiêm Quân hiển nhiên rất không cao hứng, tiền triều đình là của dân chúng tân tân khổ khổ nộp thuế lên, sao có thể tiêu xài như thế.
Cố Ngôn Chi lại nói: “Tiền triều đình ta mới dùng như vậy, dù sao cũng không phải tiền của ta.”
Trần Khiêm Quân nắm chặt tay, cuối cùng trực tiếp hỏi: “Ngươi đối chuyện này có suy nghĩ gì?”
“Suy nghĩ? Nói không chừng ta giết ngươi, ta có thể trở về.” Cố Ngôn Chi nói.
“Giết ta? Là ngươi giết thân thể của chính mình?” Trần Khiêm Quân hỏi lại.
“. . . . . .” Cố Ngôn Chi sửng sốt một hồi, đúng vậy, nếu y đem thân thể của chính mình giết chết, vậy thì y tính là chết hay sống?”Vậy giết thân thể ngươi.”
Trần Khiêm Quân cười lạnh một tiếng hỏi: “Ngươi giết thân thể của ta, rồi ngươi không trở lại thân thể của mình được, chẳng lẽ muốn ta cả đời ngốc ở trong thân thể ngươi?”
Cố Ngôn Chi càng nghĩ càng không nói ra được ý gì nữa, đành phải hỏi Trần Khiêm Quân có biện pháp gì hay không.
Kết quả Trần Khiêm Quân so với y thẳng thắn hơn, trực tiếp trả lời một câu”Không biết”.
Cố Ngôn Chi chán nản, bây giờ đánh cũng đánh không được, vì dù sao cũng là thân thể của mình, còn có một vấn đề quan trọng hơn chính là, cơ thể này hoàn toàn đánh không lại vì không có nội lực.
“Nếu chúng ta hiện tại tạm thời không có cách nào lấy lại thân thể của mình, vì không để cho người phát hiện chúng ta đã trao đổi linh hồn, chỉ có thể làm một cái giao dịch.” Trần Khiêm Quân mở miệng đề nghị.
Cũng không trực tiếp trả lời, mà là hỏi trước đối phương, rốt cuộc là giao dịch gì. Cố Ngôn Chi y tuyệt đối sẽ không làm chuyện bất lợi cho bản thân.
“Trước khi chúng ta tìm được cách lấy lại thân thể, thì giờ cố gắng đóng vai nhau cho hảo, không được làm gì lộ ra sơ hở, như vậy nếu chúng ta trở lại thân thể của mình về sau sẽ không sinh ra rắc rối.”
Cố Ngôn Chi nghĩ nghĩ, cảm thấy điều này không gây hại cho bản thân, liền gật đầu đồng ý.
Trần Khiêm Quân lấy ra kế hoạch hàng năm cho Cố Ngôn Chi, nói: “Một khi đã như vậy, kế hoạch của ngươi ta có thể giúp ngươi làm xong, nhưng mà treo Cố Vọng Chi lên đánh. . . . . .”
Cố Ngôn Chi vừa nghe, lập tức đập bàn nói: “Ngươi dám đánh Cố Vọng Chi thử xem!” Cố Vọng Chi là muội muội Cố Ngôn Chi, Cố Ngôn Chi từ trước đến giờ trừ bỏ chính y ra, bất luận kẻ nào cũng không có tài cán động tới một sợi lông của muội muội y, cho dù tên kia khoác da y cũng không được!
Trần Khiêm Quân chọn mi, hắn nguyên bản muốn nói, hắn cũng không thích tùy tiện đánh người.
“Được rồi, như vậy hiện tại ngươi cũng nên giúp ta điều tra án trộm này, hơn nữa mau chóng lùng bắt phạm nhân về quy án.” Hắn hiện tại căn bản không có cách nào tùy tiện nhúng tay vào vụ án này, có người này giúp hắn mới là cách tốt nhất.
Cố Ngôn Chi lại vỗ bàn nói: “Ngươi thế nhưng sai ta đi điều tra chuyện của triều đình?”
Trần Khiêm Quân nói: “Ngươi cũng có thể đem manh mối điều tra được nói cho ta biết, chuyện sau đó ta sẽ xử lý.” Nói xong, không đợi đối phương phản bác liền tiếp tục nói: “Nếu không ta sẽ đem Cố Vọng Chi treo lên đánh.”
Cố Ngôn Chi nghe vậy, nắm chặt tay, cuối cùng đành phải căm giận nói: “Xem như ngươi lợi hại!”