Đại tướng quân Hầu Thiết Tranh đập bàn đứng dậy, ông ta vốn dĩ là người mình hổ thân gấu, vóc dáng cao lớn uy mãnh, vừa nổi giận, chòm râu liền rung lên, đôi mắt trợn to như chuông đồng, nếu như là người bình thường, e là đã bị dọa cho phát hãi.
Minh Trọng Mưu hơi cau mày, không chấp nhặt với sự vô lễ của ông ta, chỉ gật đầu, “Đại tướng quân trấn giữ ngoài biên ải nhiều năm, giao thiệp với nước Di lâu, đôi bên đã quá hiểu nhau, tướng lĩnh có đọc binh pháp đến nằm lòng hơn nữa, cũng chưa chắc đã có thể đối phó được với nhóm người nước Di đó bằng Hầu tướng quân. Trẫm vốn không có ý thay tướng, đương nhiên sẽ không đưa lệnh bài triệu Hầu tướng quân hồi triều.”
Con gái Hầu Vận Vi của Hầu Thiết Tranh gả đến nước Di xa xôi, kết mối lương duyên Tấn Tần, định quốc an bang, khiến đại tướng quân không còn đất dụng võ nữa, nên triều đình bảo ông ta lui binh hồi triều, đây vốn dĩ là chuyện hiển nhiên, Hầu Thiết Tranh tuy rằng bất đắc dĩ, nhưng cũng nghe theo sự điều động của bệ hạ.
Nhưng không ngờ hôm nay lại biết được rằng, Minh Trọng Mưu chưa từng hạ lệnh bảo ông ta hồi triều, lệnh triều về mà Hầu Thiết Tranh nhận được, rốt cuộc là do ai ban ra?
…… Ai dám giả truyền thánh chỉ? Khắp thiên hạ này đều biết, chỉ có một người duy nhất dám mà thôi.
Hầu Thiết Tranh từ từ ngồi xuống, “Quyền thế của Thừa tướng đại nhân lớn như vậy, ngay cả chuyện ở ở biên quan cũng có thể nhúng tay vào, thần tận trung với xã tắc mười mấy năm nay, trước giờ luôn cần cù trên cương vị được giao, tận tụy cẩn thận, không ngờ hôm nay lại gặp phải kẻ nói dối tày trời như thế, cũng chẳng sợ việc để lộ sơ hở, bệ hạ đã biết rõ, tại sao không trừ bỏ tên gian thần đó đi? Mà ngược lại còn khiến hắn cáo mượn oai hùm, mặc sức hoành hành như vậy?”
Minh Trọng Mưu uống một ngụm trà, “Trẫm tự có quyết định.”
“Bệ hạ,” Hầu Thiết Tranh nhìn động tác không cuống không vội của Minh Trọng Mưu, không khỏi sốt sắng, “Bệ hạ còn đợi, thì không biết tên gian thần đó sẽ còn làm ra những chuyện gì nữa, hạng người hại nước hại dân này, nếu không sớm ngày chém đầu, thì sợ rằng sẽ gây ra nhiều tai họa hơn, sao bệ hạ có thể nhắm mắt làm ngơ được?”.
Minh Trọng Mưu nhớ tới mấy ngày trước, lời Tạ Lâm đã từng nói “Chuyện phải tự mình làm” đều cần phải có “mức” của nó, hắn vốn dĩ không phải là người ung dung bình tĩnh như vậy, nên giờ phút này không khỏi có chút mệt mỏi, “Những gì khanh nói, trẫm đều hiểu cả, trẫm đã nói rồi, trẫm tự có quyết định của mình.” Hắn cầm lấy quyền sách trên bàn, đọc chăm chú, “Hầu tướng quân, khanh hãy tạm lui ra đi đã.”
Hầu Thiết Tranh thầm thở dài, tung tà áo lên quỳ xuống một cái, rồi sải bước ra ngoài.
Dưới ánh đèn vàng ảm đạm, khuôn mặt Minh Trọng Mưu lúc sáng lúc tối, cuối cùng đắm chìm trong đống sách.
X﹏X
Sau khi được thông báo xong, lúc Úy Trì Chính bước chân vào phủ Thừa tướng, thì Tạ Lâm đang uể oải nằm ở trên ghế, để Thục Hà phe phẩy quạt, Khởi La đấm chân, Mặc Nhi cầm lấy từng quả nho, đút vào trong miệng cho Tạ Lâm. Tên Tạ Lâm kia nhắm hờ mắt, thần thái thư giãn thoải mái, thê thiếp hàng đàn, trông vô cùng hưởng thụ.
Úy Trì Chính sinh ra và sống như vậy nhiều năm, còn lớn hơn Tạ Lâm một tuổi, lại không thê chẳng thiếp, một lòng chỉ muốn báo đáp quốc gia, cả ngày trải qua quãng thời gian thanh tâm quả dục, đương nhiên là không nhìn quen tình trạng đời sống xa hoa buông thả phóng túng của Tạ Lâm, trông thấy thế chỉ cảm thấy tức giận, “Tạ đại nhân, lâu rồi không gặp.”
Tạ Lâm thấp giọng cười khẽ, “Đúng là lâu rồi không gặp, ngài và ta sáng nay vừa thấy nhau lúc thượng triều xong, giờ mới qua trưa, thời tiết đang lúc nóng bức, Úy Trì đại nhân lại không ngại vất vả, khiến tệ xá cảm thấy vinh hạnh quá.” Hắn nhẹ giọng gọi, “Mặc Nhi.”
Mặc Nhi cũng khẽ dạ một tiếng.
“Đi đi, cũng đút cho Úy Trì đại nhân mấy quả nho, tránh để người ta nói phủ Thừa tướng chúng ta, không biết tiếp đãi khách khứa.”
Hàng mày xinh đẹp của Mặc Nhi chau lại, khẽ nhún mình, ngón tay như bạch ngọc nhón lấy một quả nho, sau đó chân thành đi đến tới trước mặt Úy Trì Chính, ngón trỏ và ngón cái cầm lấy quả nho, đưa tới bên miệng Úy Trì Chính, giọng nói giòn tan: “Úy Trì đại nhân mời.”
Tạ Lâm nói “đút” nho cho Úy Trì đại nhân ăn, và Mặc Nhi này đút cho hắn thật. Thừa tướng của triều đình, lại không coi thị thiếp nhà mình ra gì, bảo bọn họ đi phục vụ một người ngoài như mình đây. Úy Trì Chính càng nghĩ lại càng thấy tức, mắt thấy tay Mặc Nhi vẫn còn mang theo vẻ sợ sệt dừng ở bên miệng mình, Úy Trì Chính thẳng thừng đập tay một cái, chỉ nghe một tiếng “bốp” vang lên, Úy Trì Chính đã đánh vào tay của Mặc Nhi, tay Mặc Nhi không vững, quả nho cũng văng ra luôn.
Bàn tay trắng nõn như ngọc của Mặc Nhi, bị đánh một cái, đỏ ửng hết cả lên, tay kia của nàng giữ chặt lấy phần sưng đỏ, đôi mắt đã ươn ướt, lệ chùng chình nửa muốn rơi nửa không, nhìn vô cùng đáng thương.
Úy Trì Chính cũng bị cú đánh ấy dọa cho ngây người, thấy dáng vẻ đáng thương sợ sệt của Mặc Nhi, không khỏi có đôi phần hối hận, “Cô nương ta không phải…… ta……” Nhưng tổn thương chung quy lại thì cũng đã gây ra rồi, Úy Trì Chính “ta ta” cả nửa ngày, cuối cùng chẳng thể giải thích được gì, chỉ đành biến thành một tiếng thở dài.
Tạ Lâm trông thấy cảnh tượng ấy, từ từ ngồi dậy, “Xem ra, Úy Trì đại nhân đang chê phủ Thừa tướng thất lễ trước rồi.”
Úy Trì Chính nghe thấy những lời bóng gió kỳ quặc của Tạ Lâm, sắc mặt liền tái đi, nhưng thấy dáng vẻ hốc mắt ngân ngấn lệ, một tay xoa lấy tay kia nén nhịn đau của Mặc Nhi, chỉ đành kìm cơn giận xuống, nhẫn nại nói: “Hạ quan không có ý nói như vậy.”
“Ồ?” Tạ Lâm nhướng nhướng mày, “Vậy sao?”.
Úy Trì Chính trầm mặc.
Tạ Lâm cười cười, bảo Khởi La chuyển một cái ghế tới, để Úy Trì đại nhân ngồi. Nhưng Úy Trì Chính lại lắc đầu: “Hạ quan chỉ là có lời muốn nói, không thốt ra được thì lòng không thoải mái, nói xong sẽ đi ngay.”
Tạ Lâm nhận chén trà Thục Hà đưa tới, chậm rãi chiêu một ngụm, đoạn nói: “Úy Trì đại nhân có lời gì, xin cứ nói.”
Úy Trì Chính thấy động tác không nhanh không chậm của Tạ Lâm, liền hơi có chút phân tâm. Vị Thừa tướng này, ngàn vạn vinh hoa phú quý vượt hẳn người thường đều tập trung trên người, hắn mới chỉ có hai mươi sáu tuổi, mà đã khống chế chặt chẽ tất cả quyền lực trong lòng bàn tay, thủ đoạn và sự thâm cơ, người bình thường không thể so sánh được. Hắn còn muốn gì nữa? Cực điểm của đời người, chẳng qua cũng là phong vương bái tướng, hắn đã được bái tướng rồi, còn mong mỏi gì hơn?
Úy Trì Chính không nghĩ ra, cũng không muốn nghĩ nữa, hắn đột nhiên hất vạt áo lên rồi quỳ xuống.
Vạt áo bay lên hạ xuống, bụi đất tung lên dính đầy đầu gối.
Đường đường là một người đàn ông thân dài vai rộng, từng là phó tướng, hiện giờ là Thượng thư, một đại nam nhi ngời ngời, lại không quan tâm gì đến chuyện dưới đầu gối người đàn ông có hoàng kim, chỉ vì Hầu Thiết Tranh, vì đại nghĩa dân tộc, vì bách tính vì thánh thượng, hoặc có lẽ là cũng vì Tạ Lâm, mà quỳ phục dưới đất, ngơ ngẩn rơi lệ.
“Cầu xin Tạ đại nhân, hãy tha cho đại tướng quân.”
Nói xong, Úy Trì Chính, dập đầu.
Tạ Lâm sững sờ.
Bàn tay đang cầm quạt của Khởi La khựng lại, Thục Hạ liếc nhìn qua đó, đôi tay đang chùi nước mắt của Mặc Nhi dừng lại buông xuống. Là bởi vì các nàng cũng đang sững sờ.
Vừa nãy, Mặc Nhi chỉ giả vờ khóc thôi, hiện giờ thì quên luôn cả việc chảy nước mắt rồi.
Trước khi Úy Trì Chính bước vào cửa, bọn họ vẫn còn đùa giỡn với nhau, suy nghĩ xem làm thế nào để sửa lưng vị Thượng thư cổ hủ này. Tạ Lâm cố ý bảo Mặc Nhi tới “bón” nho cho Úy Trì Chính, chính là vì muốn nhìn thấy dáng vẻ uất nghẹn tức giận đến đỏ mặt tía tai của tên Úy Trì Chính đầu đầy trung nghĩa, bụng đầy cổ hủ kia.
Ai ngờ tên đứng đắn này thật sự rất đứng đắn, đã vậy còn đứng đắn đến tận mức độ này.
Đường đường là một Binh bộ Thượng thư lại trực tiếp quỳ gối dưới đất, thực sự còn ra thể thống gì nữa!
Tạ Lâm xua tay cho ba nàng thị thiếp lui xuống, ánh mắt vốn như còn đang cười, liền lạnh hẳn đi. Hắn đi tới trước mặt Úy Trì Chính, giọng nói khàn khàn cũng mang theo ý lạnh, “Úy Trì đại nhân đang làm gì vậy? Đường đường là một Binh bộ Thượng thư lại quỳ ở trước mặt Tạ mỗ, sẽ làm giảm thọ của Tạ mỗ mất. Tạ mỗ không gánh được đâu. Xin Úy Trì đại nhân đừng khiến người khác phải khó xử.”
Tuy hắn nói “không gánh được”, nhưng lại chẳng may mảy có động tác nâng đỡ nào, hiển nhiên là không có ý để Úy Trì Chính đứng dậy.
Mà Úy Trì Chính cũng chẳng có ý định đứng lên, chỉ khàn giọng nói: “Tạ Lâm, ngài có được ân đức của thánh thượng, nhưng sao lại không biết cảm tạ ân đức đó? Đại nhân, ai cũng biết lệnh triệu tướng quân hồi triều, cuối cùng là do người nào ban ra. Đại nhân có ý định đối phó với tướng quân, cả triều đều biết cả, đại nhân có muốn giả vờ không hiểu, cũng không được đâu!”.
Khuôn mặt Tạ Lâm không chút biểu cảm, chỉ lặp lại từng chữ từng chữ một: “Ta có ý muốn đối phó với Hầu Thiết Tranh? Cả triều đều biết?”.
Úy Trì Chính hai mắt trừng lớn, trầm giọng nói: “…… Phải.”
Tạ Lâm nhìn chăm chú rất lâu, hai tay vắt sau lưng, tuy rằng bất động như núi, nhưng đột nhiên Úy Trì Chính cảm nhận được vẻ tịnh mịch xung quanh người hắn.
Hồi lâu sau, Tạ Lâm mới nói: “Ngài quay về nói với Hầu Thiết Tranh, Tạ mỗ không định lấy cái mạng của ông ta, chỉ cần ông ta giao đại quyền binh mã ra,” Tạ Lâm nhìn vào mắt Úy Trì Chính, “Ta đảm bảo cái mạng của ông ta không cần phải lo nữa.”
Úy Trì Chính ngây người, nhìn đăm đăm vào mắt Tạ Lâm, chỉ cảm thấy ánh mắt của đối phương đen thăm thẳm như một cái hồ sâu, mọi suy nghĩ, từ trong đôi mắt ấy, cũng có thể nhìn thấy những tính toán, có thể nhìn thấy trí tuệ, có thể nhìn thấy âm mưu, duy chỉ có lòng dạ của đối phương là không nhìn thấy.
Lòng dạ của đối phương đang ẩn giấu ở đâu?
“Hạ quan…… sẽ chuyển lời đến cho đại tướng quân.” Úy Trì Chính nghiến răng, “Xin đại nhân chấp thuận với hạ quan một việc.”
Tạ Lâm cười giễu, Úy Trì đại nhân không ngờ cũng là người biết hùa lòng đón ý kẻ khác để leo lên.
“Nói.”
Chỉ nghe Úy Trì Chính từ từ lên tiếng: “Xin đại nhân, hãy tặng cho hạ quan bức tranh tả ý vẽ ngày hôm trước.”
Tạ Lâm không ngờ Úy Trì Chính lại đề ra một yêu cầu như vậy, nên không khỏi ngây người, một lúc lâu sâu sau cũng chưa có câu trả lời.
Úy Trì Chính thấy hắn không đáp, tưởng rằng hắn không đồng ý, vội vàng nói: “Bức tranh đó, hạ quan nhất định sẽ giữ gìn cẩn thận, nếu như có nửa phần hư hại, Thừa tướng cứ đến chất vấn, hạ quan chắc chắn sẽ bồi thường vạn kim.”
Bức họa đó là tiện tay vẽ mà thôi, một bức họa không mảy may có ý nghĩa gì, vậy mà Úy Trì Chính lại muốn cầm nó về cất giữ như bảo bối ư?
Tạ Lâm nhìn hắn, thấy Úy Trì Chính đang quỳ rất nghiêm túc, sống lưng thẳng tắp.
Tên này đã từng là một binh sĩ, còn trở thành phó tướng, không ngờ giờ lại bỏ võ theo văn, lẽ nào còn thật sự muốn làm một họa sĩ nữa à? Đúng là một con người kỳ quặc.
“Ngài muốn phá hỏng bức tranh, thì cũng có gì là không được?” Tạ Lâm cười lạnh một tiếng, “Úy Trì đại nhân, cho ngài là xong thôi mà.”
Nói đoạn, Tạ Lâm sải bước đi ra, gọi người đem bức tranh tới, Tạ Lâm cầm lấy, sau đó lại quay về, tay áo dài vung lên, ném thẳng xuống dưới chân Úy Trì Chính, trên tờ giấy Tuyên màu trắng, lập tức dính đầy bụi bẩn.
Tạ Lâm lạnh lùng nói: “Úy Trì đại nhân, ngài đã coi nó như bảo vật, vậy thì cầm lấy đi.
Úy Trì Chính lấy hai tay nhặt bức tranh lên, run rẩy nhét vào trong người, “Tạ ơn đại nhân.”
Ngày hôm đó, chuyện Úy Trì Chính bị Tạ Lâm quét ra khỏi cửa, Binh bộ Thượng thư mất hết sạch cả thể diện, đã lan truyền đi khắp trong ngoài triều đình.
“Thần không tin!”.
Đại tướng quân Hầu Thiết Tranh đập bàn đứng dậy, ông ta vốn dĩ là người mình hổ thân gấu, vóc dáng cao lớn uy mãnh, vừa nổi giận, chòm râu liền rung lên, đôi mắt trợn to như chuông đồng, nếu như là người bình thường, e là đã bị dọa cho phát hãi.
Minh Trọng Mưu hơi cau mày, không chấp nhặt với sự vô lễ của ông ta, chỉ gật đầu, “Đại tướng quân trấn giữ ngoài biên ải nhiều năm, giao thiệp với nước Di lâu, đôi bên đã quá hiểu nhau, tướng lĩnh có đọc binh pháp đến nằm lòng hơn nữa, cũng chưa chắc đã có thể đối phó được với nhóm người nước Di đó bằng Hầu tướng quân. Trẫm vốn không có ý thay tướng, đương nhiên sẽ không đưa lệnh bài triệu Hầu tướng quân hồi triều.”
Con gái Hầu Vận Vi của Hầu Thiết Tranh gả đến nước Di xa xôi, kết mối lương duyên Tấn Tần, định quốc an bang, khiến đại tướng quân không còn đất dụng võ nữa, nên triều đình bảo ông ta lui binh hồi triều, đây vốn dĩ là chuyện hiển nhiên, Hầu Thiết Tranh tuy rằng bất đắc dĩ, nhưng cũng nghe theo sự điều động của bệ hạ.
Nhưng không ngờ hôm nay lại biết được rằng, Minh Trọng Mưu chưa từng hạ lệnh bảo ông ta hồi triều, lệnh triều về mà Hầu Thiết Tranh nhận được, rốt cuộc là do ai ban ra?
…… Ai dám giả truyền thánh chỉ? Khắp thiên hạ này đều biết, chỉ có một người duy nhất dám mà thôi.
Hầu Thiết Tranh từ từ ngồi xuống, “Quyền thế của Thừa tướng đại nhân lớn như vậy, ngay cả chuyện ở ở biên quan cũng có thể nhúng tay vào, thần tận trung với xã tắc mười mấy năm nay, trước giờ luôn cần cù trên cương vị được giao, tận tụy cẩn thận, không ngờ hôm nay lại gặp phải kẻ nói dối tày trời như thế, cũng chẳng sợ việc để lộ sơ hở, bệ hạ đã biết rõ, tại sao không trừ bỏ tên gian thần đó đi? Mà ngược lại còn khiến hắn cáo mượn oai hùm, mặc sức hoành hành như vậy?”
Minh Trọng Mưu uống một ngụm trà, “Trẫm tự có quyết định.”
“Bệ hạ,” Hầu Thiết Tranh nhìn động tác không cuống không vội của Minh Trọng Mưu, không khỏi sốt sắng, “Bệ hạ còn đợi, thì không biết tên gian thần đó sẽ còn làm ra những chuyện gì nữa, hạng người hại nước hại dân này, nếu không sớm ngày chém đầu, thì sợ rằng sẽ gây ra nhiều tai họa hơn, sao bệ hạ có thể nhắm mắt làm ngơ được?”.
Minh Trọng Mưu nhớ tới mấy ngày trước, lời Tạ Lâm đã từng nói “Chuyện phải tự mình làm” đều cần phải có “mức” của nó, hắn vốn dĩ không phải là người ung dung bình tĩnh như vậy, nên giờ phút này không khỏi có chút mệt mỏi, “Những gì khanh nói, trẫm đều hiểu cả, trẫm đã nói rồi, trẫm tự có quyết định của mình.” Hắn cầm lấy quyền sách trên bàn, đọc chăm chú, “Hầu tướng quân, khanh hãy tạm lui ra đi đã.”
Hầu Thiết Tranh thầm thở dài, tung tà áo lên quỳ xuống một cái, rồi sải bước ra ngoài.
Dưới ánh đèn vàng ảm đạm, khuôn mặt Minh Trọng Mưu lúc sáng lúc tối, cuối cùng đắm chìm trong đống sách.
X﹏X
Sau khi được thông báo xong, lúc Úy Trì Chính bước chân vào phủ Thừa tướng, thì Tạ Lâm đang uể oải nằm ở trên ghế, để Thục Hà phe phẩy quạt, Khởi La đấm chân, Mặc Nhi cầm lấy từng quả nho, đút vào trong miệng cho Tạ Lâm. Tên Tạ Lâm kia nhắm hờ mắt, thần thái thư giãn thoải mái, thê thiếp hàng đàn, trông vô cùng hưởng thụ.
Úy Trì Chính sinh ra và sống như vậy nhiều năm, còn lớn hơn Tạ Lâm một tuổi, lại không thê chẳng thiếp, một lòng chỉ muốn báo đáp quốc gia, cả ngày trải qua quãng thời gian thanh tâm quả dục, đương nhiên là không nhìn quen tình trạng đời sống xa hoa buông thả phóng túng của Tạ Lâm, trông thấy thế chỉ cảm thấy tức giận, “Tạ đại nhân, lâu rồi không gặp.”
Tạ Lâm thấp giọng cười khẽ, “Đúng là lâu rồi không gặp, ngài và ta sáng nay vừa thấy nhau lúc thượng triều xong, giờ mới qua trưa, thời tiết đang lúc nóng bức, Úy Trì đại nhân lại không ngại vất vả, khiến tệ xá cảm thấy vinh hạnh quá.” Hắn nhẹ giọng gọi, “Mặc Nhi.”
Mặc Nhi cũng khẽ dạ một tiếng.
“Đi đi, cũng đút cho Úy Trì đại nhân mấy quả nho, tránh để người ta nói phủ Thừa tướng chúng ta, không biết tiếp đãi khách khứa.”
Hàng mày xinh đẹp của Mặc Nhi chau lại, khẽ nhún mình, ngón tay như bạch ngọc nhón lấy một quả nho, sau đó chân thành đi đến tới trước mặt Úy Trì Chính, ngón trỏ và ngón cái cầm lấy quả nho, đưa tới bên miệng Úy Trì Chính, giọng nói giòn tan: “Úy Trì đại nhân mời.”
Tạ Lâm nói “đút” nho cho Úy Trì đại nhân ăn, và Mặc Nhi này đút cho hắn thật. Thừa tướng của triều đình, lại không coi thị thiếp nhà mình ra gì, bảo bọn họ đi phục vụ một người ngoài như mình đây. Úy Trì Chính càng nghĩ lại càng thấy tức, mắt thấy tay Mặc Nhi vẫn còn mang theo vẻ sợ sệt dừng ở bên miệng mình, Úy Trì Chính thẳng thừng đập tay một cái, chỉ nghe một tiếng “bốp” vang lên, Úy Trì Chính đã đánh vào tay của Mặc Nhi, tay Mặc Nhi không vững, quả nho cũng văng ra luôn.
Bàn tay trắng nõn như ngọc của Mặc Nhi, bị đánh một cái, đỏ ửng hết cả lên, tay kia của nàng giữ chặt lấy phần sưng đỏ, đôi mắt đã ươn ướt, lệ chùng chình nửa muốn rơi nửa không, nhìn vô cùng đáng thương.
Úy Trì Chính cũng bị cú đánh ấy dọa cho ngây người, thấy dáng vẻ đáng thương sợ sệt của Mặc Nhi, không khỏi có đôi phần hối hận, “Cô nương ta không phải…… ta……” Nhưng tổn thương chung quy lại thì cũng đã gây ra rồi, Úy Trì Chính “ta ta” cả nửa ngày, cuối cùng chẳng thể giải thích được gì, chỉ đành biến thành một tiếng thở dài.
Tạ Lâm trông thấy cảnh tượng ấy, từ từ ngồi dậy, “Xem ra, Úy Trì đại nhân đang chê phủ Thừa tướng thất lễ trước rồi.”
Úy Trì Chính nghe thấy những lời bóng gió kỳ quặc của Tạ Lâm, sắc mặt liền tái đi, nhưng thấy dáng vẻ hốc mắt ngân ngấn lệ, một tay xoa lấy tay kia nén nhịn đau của Mặc Nhi, chỉ đành kìm cơn giận xuống, nhẫn nại nói: “Hạ quan không có ý nói như vậy.”
“Ồ?” Tạ Lâm nhướng nhướng mày, “Vậy sao?”.
Úy Trì Chính trầm mặc.
Tạ Lâm cười cười, bảo Khởi La chuyển một cái ghế tới, để Úy Trì đại nhân ngồi. Nhưng Úy Trì Chính lại lắc đầu: “Hạ quan chỉ là có lời muốn nói, không thốt ra được thì lòng không thoải mái, nói xong sẽ đi ngay.”
Tạ Lâm nhận chén trà Thục Hà đưa tới, chậm rãi chiêu một ngụm, đoạn nói: “Úy Trì đại nhân có lời gì, xin cứ nói.”
Úy Trì Chính thấy động tác không nhanh không chậm của Tạ Lâm, liền hơi có chút phân tâm. Vị Thừa tướng này, ngàn vạn vinh hoa phú quý vượt hẳn người thường đều tập trung trên người, hắn mới chỉ có hai mươi sáu tuổi, mà đã khống chế chặt chẽ tất cả quyền lực trong lòng bàn tay, thủ đoạn và sự thâm cơ, người bình thường không thể so sánh được. Hắn còn muốn gì nữa? Cực điểm của đời người, chẳng qua cũng là phong vương bái tướng, hắn đã được bái tướng rồi, còn mong mỏi gì hơn?
Úy Trì Chính không nghĩ ra, cũng không muốn nghĩ nữa, hắn đột nhiên hất vạt áo lên rồi quỳ xuống.
Vạt áo bay lên hạ xuống, bụi đất tung lên dính đầy đầu gối.
Đường đường là một người đàn ông thân dài vai rộng, từng là phó tướng, hiện giờ là Thượng thư, một đại nam nhi ngời ngời, lại không quan tâm gì đến chuyện dưới đầu gối người đàn ông có hoàng kim, chỉ vì Hầu Thiết Tranh, vì đại nghĩa dân tộc, vì bách tính vì thánh thượng, hoặc có lẽ là cũng vì Tạ Lâm, mà quỳ phục dưới đất, ngơ ngẩn rơi lệ.
“Cầu xin Tạ đại nhân, hãy tha cho đại tướng quân.”
Nói xong, Úy Trì Chính, dập đầu.
Tạ Lâm sững sờ.
Bàn tay đang cầm quạt của Khởi La khựng lại, Thục Hạ liếc nhìn qua đó, đôi tay đang chùi nước mắt của Mặc Nhi dừng lại buông xuống. Là bởi vì các nàng cũng đang sững sờ.
Vừa nãy, Mặc Nhi chỉ giả vờ khóc thôi, hiện giờ thì quên luôn cả việc chảy nước mắt rồi.
Trước khi Úy Trì Chính bước vào cửa, bọn họ vẫn còn đùa giỡn với nhau, suy nghĩ xem làm thế nào để sửa lưng vị Thượng thư cổ hủ này. Tạ Lâm cố ý bảo Mặc Nhi tới “bón” nho cho Úy Trì Chính, chính là vì muốn nhìn thấy dáng vẻ uất nghẹn tức giận đến đỏ mặt tía tai của tên Úy Trì Chính đầu đầy trung nghĩa, bụng đầy cổ hủ kia.
Ai ngờ tên đứng đắn này thật sự rất đứng đắn, đã vậy còn đứng đắn đến tận mức độ này.
Đường đường là một Binh bộ Thượng thư lại trực tiếp quỳ gối dưới đất, thực sự còn ra thể thống gì nữa!
Tạ Lâm xua tay cho ba nàng thị thiếp lui xuống, ánh mắt vốn như còn đang cười, liền lạnh hẳn đi. Hắn đi tới trước mặt Úy Trì Chính, giọng nói khàn khàn cũng mang theo ý lạnh, “Úy Trì đại nhân đang làm gì vậy? Đường đường là một Binh bộ Thượng thư lại quỳ ở trước mặt Tạ mỗ, sẽ làm giảm thọ của Tạ mỗ mất. Tạ mỗ không gánh được đâu. Xin Úy Trì đại nhân đừng khiến người khác phải khó xử.”
Tuy hắn nói “không gánh được”, nhưng lại chẳng may mảy có động tác nâng đỡ nào, hiển nhiên là không có ý để Úy Trì Chính đứng dậy.
Mà Úy Trì Chính cũng chẳng có ý định đứng lên, chỉ khàn giọng nói: “Tạ Lâm, ngài có được ân đức của thánh thượng, nhưng sao lại không biết cảm tạ ân đức đó? Đại nhân, ai cũng biết lệnh triệu tướng quân hồi triều, cuối cùng là do người nào ban ra. Đại nhân có ý định đối phó với tướng quân, cả triều đều biết cả, đại nhân có muốn giả vờ không hiểu, cũng không được đâu!”.
Khuôn mặt Tạ Lâm không chút biểu cảm, chỉ lặp lại từng chữ từng chữ một: “Ta có ý muốn đối phó với Hầu Thiết Tranh? Cả triều đều biết?”.
Úy Trì Chính hai mắt trừng lớn, trầm giọng nói: “…… Phải.”
Tạ Lâm nhìn chăm chú rất lâu, hai tay vắt sau lưng, tuy rằng bất động như núi, nhưng đột nhiên Úy Trì Chính cảm nhận được vẻ tịnh mịch xung quanh người hắn.
Hồi lâu sau, Tạ Lâm mới nói: “Ngài quay về nói với Hầu Thiết Tranh, Tạ mỗ không định lấy cái mạng của ông ta, chỉ cần ông ta giao đại quyền binh mã ra,” Tạ Lâm nhìn vào mắt Úy Trì Chính, “Ta đảm bảo cái mạng của ông ta không cần phải lo nữa.”
Úy Trì Chính ngây người, nhìn đăm đăm vào mắt Tạ Lâm, chỉ cảm thấy ánh mắt của đối phương đen thăm thẳm như một cái hồ sâu, mọi suy nghĩ, từ trong đôi mắt ấy, cũng có thể nhìn thấy những tính toán, có thể nhìn thấy trí tuệ, có thể nhìn thấy âm mưu, duy chỉ có lòng dạ của đối phương là không nhìn thấy.
Lòng dạ của đối phương đang ẩn giấu ở đâu?
“Hạ quan…… sẽ chuyển lời đến cho đại tướng quân.” Úy Trì Chính nghiến răng, “Xin đại nhân chấp thuận với hạ quan một việc.”
Tạ Lâm cười giễu, Úy Trì đại nhân không ngờ cũng là người biết hùa lòng đón ý kẻ khác để leo lên.
“Nói.”
Chỉ nghe Úy Trì Chính từ từ lên tiếng: “Xin đại nhân, hãy tặng cho hạ quan bức tranh tả ý vẽ ngày hôm trước.”
Tạ Lâm không ngờ Úy Trì Chính lại đề ra một yêu cầu như vậy, nên không khỏi ngây người, một lúc lâu sâu sau cũng chưa có câu trả lời.
Úy Trì Chính thấy hắn không đáp, tưởng rằng hắn không đồng ý, vội vàng nói: “Bức tranh đó, hạ quan nhất định sẽ giữ gìn cẩn thận, nếu như có nửa phần hư hại, Thừa tướng cứ đến chất vấn, hạ quan chắc chắn sẽ bồi thường vạn kim.”
Bức họa đó là tiện tay vẽ mà thôi, một bức họa không mảy may có ý nghĩa gì, vậy mà Úy Trì Chính lại muốn cầm nó về cất giữ như bảo bối ư?
Tạ Lâm nhìn hắn, thấy Úy Trì Chính đang quỳ rất nghiêm túc, sống lưng thẳng tắp.
Tên này đã từng là một binh sĩ, còn trở thành phó tướng, không ngờ giờ lại bỏ võ theo văn, lẽ nào còn thật sự muốn làm một họa sĩ nữa à? Đúng là một con người kỳ quặc.
“Ngài muốn phá hỏng bức tranh, thì cũng có gì là không được?” Tạ Lâm cười lạnh một tiếng, “Úy Trì đại nhân, cho ngài là xong thôi mà.”
Nói đoạn, Tạ Lâm sải bước đi ra, gọi người đem bức tranh tới, Tạ Lâm cầm lấy, sau đó lại quay về, tay áo dài vung lên, ném thẳng xuống dưới chân Úy Trì Chính, trên tờ giấy Tuyên màu trắng, lập tức dính đầy bụi bẩn.
Tạ Lâm lạnh lùng nói: “Úy Trì đại nhân, ngài đã coi nó như bảo vật, vậy thì cầm lấy đi.
Úy Trì Chính lấy hai tay nhặt bức tranh lên, run rẩy nhét vào trong người, “Tạ ơn đại nhân.”
Ngày hôm đó, chuyện Úy Trì Chính bị Tạ Lâm quét ra khỏi cửa, Binh bộ Thượng thư mất hết sạch cả thể diện, đã lan truyền đi khắp trong ngoài triều đình.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
“Thần không tin!”.
Đại tướng quân Hầu Thiết Tranh đập bàn đứng dậy, ông ta vốn dĩ là người mình hổ thân gấu, vóc dáng cao lớn uy mãnh, vừa nổi giận, chòm râu liền rung lên, đôi mắt trợn to như chuông đồng, nếu như là người bình thường, e là đã bị dọa cho phát hãi.
Minh Trọng Mưu hơi cau mày, không chấp nhặt với sự vô lễ của ông ta, chỉ gật đầu, “Đại tướng quân trấn giữ ngoài biên ải nhiều năm, giao thiệp với nước Di lâu, đôi bên đã quá hiểu nhau, tướng lĩnh có đọc binh pháp đến nằm lòng hơn nữa, cũng chưa chắc đã có thể đối phó được với nhóm người nước Di đó bằng Hầu tướng quân. Trẫm vốn không có ý thay tướng, đương nhiên sẽ không đưa lệnh bài triệu Hầu tướng quân hồi triều.”
Con gái Hầu Vận Vi của Hầu Thiết Tranh gả đến nước Di xa xôi, kết mối lương duyên Tấn Tần, định quốc an bang, khiến đại tướng quân không còn đất dụng võ nữa, nên triều đình bảo ông ta lui binh hồi triều, đây vốn dĩ là chuyện hiển nhiên, Hầu Thiết Tranh tuy rằng bất đắc dĩ, nhưng cũng nghe theo sự điều động của bệ hạ.
Nhưng không ngờ hôm nay lại biết được rằng, Minh Trọng Mưu chưa từng hạ lệnh bảo ông ta hồi triều, lệnh triều về mà Hầu Thiết Tranh nhận được, rốt cuộc là do ai ban ra?
…… Ai dám giả truyền thánh chỉ? Khắp thiên hạ này đều biết, chỉ có một người duy nhất dám mà thôi.
Hầu Thiết Tranh từ từ ngồi xuống, “Quyền thế của Thừa tướng đại nhân lớn như vậy, ngay cả chuyện ở ở biên quan cũng có thể nhúng tay vào, thần tận trung với xã tắc mười mấy năm nay, trước giờ luôn cần cù trên cương vị được giao, tận tụy cẩn thận, không ngờ hôm nay lại gặp phải kẻ nói dối tày trời như thế, cũng chẳng sợ việc để lộ sơ hở, bệ hạ đã biết rõ, tại sao không trừ bỏ tên gian thần đó đi? Mà ngược lại còn khiến hắn cáo mượn oai hùm, mặc sức hoành hành như vậy?”
Minh Trọng Mưu uống một ngụm trà, “Trẫm tự có quyết định.”
“Bệ hạ,” Hầu Thiết Tranh nhìn động tác không cuống không vội của Minh Trọng Mưu, không khỏi sốt sắng, “Bệ hạ còn đợi, thì không biết tên gian thần đó sẽ còn làm ra những chuyện gì nữa, hạng người hại nước hại dân này, nếu không sớm ngày chém đầu, thì sợ rằng sẽ gây ra nhiều tai họa hơn, sao bệ hạ có thể nhắm mắt làm ngơ được?”.
Minh Trọng Mưu nhớ tới mấy ngày trước, lời Tạ Lâm đã từng nói “Chuyện phải tự mình làm” đều cần phải có “mức” của nó, hắn vốn dĩ không phải là người ung dung bình tĩnh như vậy, nên giờ phút này không khỏi có chút mệt mỏi, “Những gì khanh nói, trẫm đều hiểu cả, trẫm đã nói rồi, trẫm tự có quyết định của mình.” Hắn cầm lấy quyền sách trên bàn, đọc chăm chú, “Hầu tướng quân, khanh hãy tạm lui ra đi đã.”
Hầu Thiết Tranh thầm thở dài, tung tà áo lên quỳ xuống một cái, rồi sải bước ra ngoài.
Dưới ánh đèn vàng ảm đạm, khuôn mặt Minh Trọng Mưu lúc sáng lúc tối, cuối cùng đắm chìm trong đống sách.
X﹏X
Sau khi được thông báo xong, lúc Úy Trì Chính bước chân vào phủ Thừa tướng, thì Tạ Lâm đang uể oải nằm ở trên ghế, để Thục Hà phe phẩy quạt, Khởi La đấm chân, Mặc Nhi cầm lấy từng quả nho, đút vào trong miệng cho Tạ Lâm. Tên Tạ Lâm kia nhắm hờ mắt, thần thái thư giãn thoải mái, thê thiếp hàng đàn, trông vô cùng hưởng thụ.
Úy Trì Chính sinh ra và sống như vậy nhiều năm, còn lớn hơn Tạ Lâm một tuổi, lại không thê chẳng thiếp, một lòng chỉ muốn báo đáp quốc gia, cả ngày trải qua quãng thời gian thanh tâm quả dục, đương nhiên là không nhìn quen tình trạng đời sống xa hoa buông thả phóng túng của Tạ Lâm, trông thấy thế chỉ cảm thấy tức giận, “Tạ đại nhân, lâu rồi không gặp.”
Tạ Lâm thấp giọng cười khẽ, “Đúng là lâu rồi không gặp, ngài và ta sáng nay vừa thấy nhau lúc thượng triều xong, giờ mới qua trưa, thời tiết đang lúc nóng bức, Úy Trì đại nhân lại không ngại vất vả, khiến tệ xá cảm thấy vinh hạnh quá.” Hắn nhẹ giọng gọi, “Mặc Nhi.”
Mặc Nhi cũng khẽ dạ một tiếng.
“Đi đi, cũng đút cho Úy Trì đại nhân mấy quả nho, tránh để người ta nói phủ Thừa tướng chúng ta, không biết tiếp đãi khách khứa.”
Hàng mày xinh đẹp của Mặc Nhi chau lại, khẽ nhún mình, ngón tay như bạch ngọc nhón lấy một quả nho, sau đó chân thành đi đến tới trước mặt Úy Trì Chính, ngón trỏ và ngón cái cầm lấy quả nho, đưa tới bên miệng Úy Trì Chính, giọng nói giòn tan: “Úy Trì đại nhân mời.”
Tạ Lâm nói “đút” nho cho Úy Trì đại nhân ăn, và Mặc Nhi này đút cho hắn thật. Thừa tướng của triều đình, lại không coi thị thiếp nhà mình ra gì, bảo bọn họ đi phục vụ một người ngoài như mình đây. Úy Trì Chính càng nghĩ lại càng thấy tức, mắt thấy tay Mặc Nhi vẫn còn mang theo vẻ sợ sệt dừng ở bên miệng mình, Úy Trì Chính thẳng thừng đập tay một cái, chỉ nghe một tiếng “bốp” vang lên, Úy Trì Chính đã đánh vào tay của Mặc Nhi, tay Mặc Nhi không vững, quả nho cũng văng ra luôn.
Bàn tay trắng nõn như ngọc của Mặc Nhi, bị đánh một cái, đỏ ửng hết cả lên, tay kia của nàng giữ chặt lấy phần sưng đỏ, đôi mắt đã ươn ướt, lệ chùng chình nửa muốn rơi nửa không, nhìn vô cùng đáng thương.
Úy Trì Chính cũng bị cú đánh ấy dọa cho ngây người, thấy dáng vẻ đáng thương sợ sệt của Mặc Nhi, không khỏi có đôi phần hối hận, “Cô nương ta không phải…… ta……” Nhưng tổn thương chung quy lại thì cũng đã gây ra rồi, Úy Trì Chính “ta ta” cả nửa ngày, cuối cùng chẳng thể giải thích được gì, chỉ đành biến thành một tiếng thở dài.
Tạ Lâm trông thấy cảnh tượng ấy, từ từ ngồi dậy, “Xem ra, Úy Trì đại nhân đang chê phủ Thừa tướng thất lễ trước rồi.”
Úy Trì Chính nghe thấy những lời bóng gió kỳ quặc của Tạ Lâm, sắc mặt liền tái đi, nhưng thấy dáng vẻ hốc mắt ngân ngấn lệ, một tay xoa lấy tay kia nén nhịn đau của Mặc Nhi, chỉ đành kìm cơn giận xuống, nhẫn nại nói: “Hạ quan không có ý nói như vậy.”
“Ồ?” Tạ Lâm nhướng nhướng mày, “Vậy sao?”.
Úy Trì Chính trầm mặc.
Tạ Lâm cười cười, bảo Khởi La chuyển một cái ghế tới, để Úy Trì đại nhân ngồi. Nhưng Úy Trì Chính lại lắc đầu: “Hạ quan chỉ là có lời muốn nói, không thốt ra được thì lòng không thoải mái, nói xong sẽ đi ngay.”
Tạ Lâm nhận chén trà Thục Hà đưa tới, chậm rãi chiêu một ngụm, đoạn nói: “Úy Trì đại nhân có lời gì, xin cứ nói.”
Úy Trì Chính thấy động tác không nhanh không chậm của Tạ Lâm, liền hơi có chút phân tâm. Vị Thừa tướng này, ngàn vạn vinh hoa phú quý vượt hẳn người thường đều tập trung trên người, hắn mới chỉ có hai mươi sáu tuổi, mà đã khống chế chặt chẽ tất cả quyền lực trong lòng bàn tay, thủ đoạn và sự thâm cơ, người bình thường không thể so sánh được. Hắn còn muốn gì nữa? Cực điểm của đời người, chẳng qua cũng là phong vương bái tướng, hắn đã được bái tướng rồi, còn mong mỏi gì hơn?
Úy Trì Chính không nghĩ ra, cũng không muốn nghĩ nữa, hắn đột nhiên hất vạt áo lên rồi quỳ xuống.
Vạt áo bay lên hạ xuống, bụi đất tung lên dính đầy đầu gối.
Đường đường là một người đàn ông thân dài vai rộng, từng là phó tướng, hiện giờ là Thượng thư, một đại nam nhi ngời ngời, lại không quan tâm gì đến chuyện dưới đầu gối người đàn ông có hoàng kim, chỉ vì Hầu Thiết Tranh, vì đại nghĩa dân tộc, vì bách tính vì thánh thượng, hoặc có lẽ là cũng vì Tạ Lâm, mà quỳ phục dưới đất, ngơ ngẩn rơi lệ.
“Cầu xin Tạ đại nhân, hãy tha cho đại tướng quân.”
Nói xong, Úy Trì Chính, dập đầu.
Tạ Lâm sững sờ.
Bàn tay đang cầm quạt của Khởi La khựng lại, Thục Hạ liếc nhìn qua đó, đôi tay đang chùi nước mắt của Mặc Nhi dừng lại buông xuống. Là bởi vì các nàng cũng đang sững sờ.
Vừa nãy, Mặc Nhi chỉ giả vờ khóc thôi, hiện giờ thì quên luôn cả việc chảy nước mắt rồi.
Trước khi Úy Trì Chính bước vào cửa, bọn họ vẫn còn đùa giỡn với nhau, suy nghĩ xem làm thế nào để sửa lưng vị Thượng thư cổ hủ này. Tạ Lâm cố ý bảo Mặc Nhi tới “bón” nho cho Úy Trì Chính, chính là vì muốn nhìn thấy dáng vẻ uất nghẹn tức giận đến đỏ mặt tía tai của tên Úy Trì Chính đầu đầy trung nghĩa, bụng đầy cổ hủ kia.
Ai ngờ tên đứng đắn này thật sự rất đứng đắn, đã vậy còn đứng đắn đến tận mức độ này.
Đường đường là một Binh bộ Thượng thư lại trực tiếp quỳ gối dưới đất, thực sự còn ra thể thống gì nữa!
Tạ Lâm xua tay cho ba nàng thị thiếp lui xuống, ánh mắt vốn như còn đang cười, liền lạnh hẳn đi. Hắn đi tới trước mặt Úy Trì Chính, giọng nói khàn khàn cũng mang theo ý lạnh, “Úy Trì đại nhân đang làm gì vậy? Đường đường là một Binh bộ Thượng thư lại quỳ ở trước mặt Tạ mỗ, sẽ làm giảm thọ của Tạ mỗ mất. Tạ mỗ không gánh được đâu. Xin Úy Trì đại nhân đừng khiến người khác phải khó xử.”
Tuy hắn nói “không gánh được”, nhưng lại chẳng may mảy có động tác nâng đỡ nào, hiển nhiên là không có ý để Úy Trì Chính đứng dậy.
Mà Úy Trì Chính cũng chẳng có ý định đứng lên, chỉ khàn giọng nói: “Tạ Lâm, ngài có được ân đức của thánh thượng, nhưng sao lại không biết cảm tạ ân đức đó? Đại nhân, ai cũng biết lệnh triệu tướng quân hồi triều, cuối cùng là do người nào ban ra. Đại nhân có ý định đối phó với tướng quân, cả triều đều biết cả, đại nhân có muốn giả vờ không hiểu, cũng không được đâu!”.
Khuôn mặt Tạ Lâm không chút biểu cảm, chỉ lặp lại từng chữ từng chữ một: “Ta có ý muốn đối phó với Hầu Thiết Tranh? Cả triều đều biết?”.
Úy Trì Chính hai mắt trừng lớn, trầm giọng nói: “…… Phải.”
Tạ Lâm nhìn chăm chú rất lâu, hai tay vắt sau lưng, tuy rằng bất động như núi, nhưng đột nhiên Úy Trì Chính cảm nhận được vẻ tịnh mịch xung quanh người hắn.
Hồi lâu sau, Tạ Lâm mới nói: “Ngài quay về nói với Hầu Thiết Tranh, Tạ mỗ không định lấy cái mạng của ông ta, chỉ cần ông ta giao đại quyền binh mã ra,” Tạ Lâm nhìn vào mắt Úy Trì Chính, “Ta đảm bảo cái mạng của ông ta không cần phải lo nữa.”
Úy Trì Chính ngây người, nhìn đăm đăm vào mắt Tạ Lâm, chỉ cảm thấy ánh mắt của đối phương đen thăm thẳm như một cái hồ sâu, mọi suy nghĩ, từ trong đôi mắt ấy, cũng có thể nhìn thấy những tính toán, có thể nhìn thấy trí tuệ, có thể nhìn thấy âm mưu, duy chỉ có lòng dạ của đối phương là không nhìn thấy.
Lòng dạ của đối phương đang ẩn giấu ở đâu?
“Hạ quan…… sẽ chuyển lời đến cho đại tướng quân.” Úy Trì Chính nghiến răng, “Xin đại nhân chấp thuận với hạ quan một việc.”
Tạ Lâm cười giễu, Úy Trì đại nhân không ngờ cũng là người biết hùa lòng đón ý kẻ khác để leo lên.
“Nói.”
Chỉ nghe Úy Trì Chính từ từ lên tiếng: “Xin đại nhân, hãy tặng cho hạ quan bức tranh tả ý vẽ ngày hôm trước.”
Tạ Lâm không ngờ Úy Trì Chính lại đề ra một yêu cầu như vậy, nên không khỏi ngây người, một lúc lâu sâu sau cũng chưa có câu trả lời.
Úy Trì Chính thấy hắn không đáp, tưởng rằng hắn không đồng ý, vội vàng nói: “Bức tranh đó, hạ quan nhất định sẽ giữ gìn cẩn thận, nếu như có nửa phần hư hại, Thừa tướng cứ đến chất vấn, hạ quan chắc chắn sẽ bồi thường vạn kim.”
Bức họa đó là tiện tay vẽ mà thôi, một bức họa không mảy may có ý nghĩa gì, vậy mà Úy Trì Chính lại muốn cầm nó về cất giữ như bảo bối ư?
Tạ Lâm nhìn hắn, thấy Úy Trì Chính đang quỳ rất nghiêm túc, sống lưng thẳng tắp.
Tên này đã từng là một binh sĩ, còn trở thành phó tướng, không ngờ giờ lại bỏ võ theo văn, lẽ nào còn thật sự muốn làm một họa sĩ nữa à? Đúng là một con người kỳ quặc.
“Ngài muốn phá hỏng bức tranh, thì cũng có gì là không được?” Tạ Lâm cười lạnh một tiếng, “Úy Trì đại nhân, cho ngài là xong thôi mà.”
Nói đoạn, Tạ Lâm sải bước đi ra, gọi người đem bức tranh tới, Tạ Lâm cầm lấy, sau đó lại quay về, tay áo dài vung lên, ném thẳng xuống dưới chân Úy Trì Chính, trên tờ giấy Tuyên màu trắng, lập tức dính đầy bụi bẩn.
Tạ Lâm lạnh lùng nói: “Úy Trì đại nhân, ngài đã coi nó như bảo vật, vậy thì cầm lấy đi.
Úy Trì Chính lấy hai tay nhặt bức tranh lên, run rẩy nhét vào trong người, “Tạ ơn đại nhân.”
Ngày hôm đó, chuyện Úy Trì Chính bị Tạ Lâm quét ra khỏi cửa, Binh bộ Thượng thư mất hết sạch cả thể diện, đã lan truyền đi khắp trong ngoài triều đình.