“Không phải thần, mà là Hầu tướng quân ngài ấy có việc ạ.” Quyền thần Thừa tướng trải qua ba đời vua Đại Sở Tạ Lâm, quay đầu lại, nhếch môi nhìn vị đại nguyên soái nắm binh mã trong tay, “Có phải không, Hầu tướng quân?” Thừa tướng đại nhân ngoại hình thanh tú xuất chúng, mím môi cười nhạt, ôn hòa ấm áp, dịu dàng như mơ.
Hầu Thiết Tranh chỉ cảm thấy toàn hơi giá dâng lên từ dưới chân, bàn tay nắm chặt dưới bộ triều phục rồi lại thả ra, thả ra rồi lại nắm vào, mười ngón tay siết chặt vào lòng bàn tay, thậm chí móng tay đâm sâu vào trong da thịt, ông ta cũng không hề hay biết. Hầu Thiết Tranh chỉ thấy cả người mình căng cứng như dây cung, hoặc mang theo đầy tên nhọn bắn hết ra, hoặc dây đứt cung gãy, hoàn toàn không còn chút uy phong nào nữa.
Tên gian thần kia không chỉ hủy hoại hạnh phúc của con gái ta, còn lấy muôn dân bách tính ra để ép ta phải phuất phục. Hầu Thiết Tranh gừng càng già càng cay, ánh mắt như chuông đồng, nhìn chằm chằm vào Tạ Lâm. Ánh mắt được tích lũy suốt bao nhiêu năm tháng làm tướng quân, cực kỳ có tính uy hiếp, nếu là người thường, sợ rằng đã tè ra quần từ lâu rồi.
Nhưng dường như Tạ Lâm chẳng cảm thấy gì hết, vẫn chỉ cười nhạt như trước, nhìn thấy vẻ giãy dụa do dự của Hầu Thiết Tranh, Tạ Lâm lại bồi thêm một liều thuốc mạnh nữa, xin chỉ thị từ bệ hạ: “Triều đình ta có Hầu tướng quân, chính là phúc của vạn dân, xưa nay Hầu tướng quân luôn quan tâm đến phúc của muôn dân, tính mạng của bách tính còn quan trọng hơn cả tính mạng và chức quan của bản thân. Tuy tướng quân là võ tướng, nhưng trong việc xảy ra lũ lụt ở hai vùng Giang Chiết, cũng từng đề xuất vài ý kiến, có thể coi là lương thần của triều đình ta.”
“Ồ?” Minh Trọng Mưu nghe vậy, không khỏi nhướng nhướng mày, lộ ra vẻ hưng phấn. “Hầu tướng quân đề xuất thế nào vậy? Chi bằng nói ra thử xem sao.”
Tuy rằng hiện giờ hắn cứ nghe đến chuyện lũ lụt là thấy mệt, nhưng võ tướng cũng góp chút sức nghĩ đôi ba cách cho chuyện của quan văn, khiến Minh Trọng Mưu cảm thấy vô cùng hứng thú, rất muốn nghe thử xem rốt cuộc Hầu Thiết Tranh định nói gì.
Thánh thượng đã lên tiếng, Hầu Thiết Tranh đương nhiên không thể không nói.
Nhưng Hầu Thiết Tranh lại không thể mở miệng!
Bàn tay của ông ta siết càng lúc chặt, máu tươi từ kẽ năm ngón tay chảy xuống ống tay áo to rộng, may mà triều phục tối màu, nên mới không nhìn rõ màu máu đỏ. Sắc mặt của ông ta u ám, mấy lần há miệng ra thì cũng bấy nhiêu lần ngậm miệng vào, khuôn mặt thoạt xanh thoạt trắng, khiến các triều thần đoán già đoán non, rằng sau khi Hầu tướng quân bị đánh ba mươi roi, dưỡng bệnh suốt nửa tháng xong, sắc mặt xám xịt thế kia, chắc chắn là vì miệng vết thương vẫn chưa lành.
Hầu Thiết Tranh chỉ cảm thấy sợi dây trên cánh cung trong đầu mình, càng lúc càng căng, càng lúc càng căng, gần như bất cứ lúc nào cũng có thể đứt.
Thánh thượng đang đợi ông ta lên tiếng, các đại thần đang đợi ông ta lên tiếng.
Và tên Tạ Lâm kia cũng đang đợi ông mở lời.
“Tướng quân đừng ngần ngại,” Tạ Lâm cười nhạt nói, “Võ tướng đương nhiên không bằng được quan văn, nếu sợ ý tưởng không đủ hoàn thiện, thì giờ cứ nói ra, Tạ mỗ và chư vị khanh gia đây sẵn sàng xem xét góp ý cho Hầu tướng quân, dù sao Hầu tướng quân và chúng ta cũng đều làm việc cho bách tính, cống hiến cho quốc gia cả, việc nhân đức chúng ta đương nhiên là không nhường ai rồi,” Hắn quay ra nhìn một vòng các vị quan lại trong triều, cười hỏi: “Các vị nói xem có đúng không?”.
Quần thần vốn dĩ vẫn còn nghi ngờ, sao Hầu Thiết Tranh hồi lâu chẳng chịu nói năng gì, có ý kiến hay kiến nghị gì thì có nói hẳn ra đi. Giờ nghe Tạ Lâm nói vậy, không khỏi đột nhiên ngộ ra, thì ra là vì Hầu tướng quân chưa từng làm những việc của quan văn, nay cứ nhất định bắt ông ta phải nói, nên Hầu tướng quân bối rối đó mà, vậy là nhao nhao lên nói: “Đúng đúng, là vì xã tắc vì bách tính, thì đương nhiên là có ích rồi.” “Tướng quân cứ nói hết ra đi.” “Đây là công lao và thành tích, là công lao và thành tích đấy!”.
Quần thần xôn xao ồn ào, nhiệt tình cổ vũ cho Hầu Thiết Tranh hết mức có thể.
Hầu Thiết Tranh đã quá ngũ tuần, nhưng vẫn còn đôi phần mạnh mẽ rắn rỏi, giờ sắc mặt tuy trắng nhợt, nhưng hai mắt sáng rõ có thần. Ông ta thở một hơi dài, bình tĩnh nói: “Thần……”
Vừa mới thốt ra được một chữ, thì đã bị người bên cạnh cắt ngang: “Bệ hạ, đương nhiên sau khi Hầu tướng quân chịu ba mươi roi xong, thân thể vẫn chưa khỏe lại, giờ bảo tướng quân đề ra ý kiến, thì quả thực là cố tính làm khó người ta quá, đại phu từng xem bệnh cho tướng quân đã từng nói rằng tướng quân cần phải nghỉ ngơi nhiều thêm, những chuyện lao tâm khổ tứ này, vẫn nên giao cho đám quan văn chúng ta lo lắng thì hơn.”
Mọi người nghe thấy quay lại nhìn, xem thử xem tên nào lại không có mắt như vậy, dám bác bỏ ngay trước mặt bệ hạ và Thừa tướng đại nhân. Vừa nhìn, liền lập tức ngộ ra ẩn tình bên trong.
Là phó tướng dưới quyền Hầu Thiết Tranh khi xưa, và là Binh bộ Thương thư hiện giờ Úy Trì Chính, biểu cảm đang rất tha thiết. Hành động bảo vệ thượng cấp ngày xưa của Úy Trì Chính, thực sự không có gì đáng trách.
Hiếm khi Minh Trọng Mưu nhìn thấy vị Binh bộ Thượng thư này có thái độ thất lễ như vậy, không nhịn được bật cười, “Không cần phải quá lo lắng như vậy đâu, tướng quân cứ nói ra đi, không phải vừa mới nghĩ ra lúc trước thôi sao, vậy thì cứ đề xuất ra xem nào, huống hồ Tạ khanh không phải cũng nói rồi đó ư, có chỗ nào chưa hoàn thiện, thì các vị quan văn ngoại trừ võ tướng ra đương nhiên sẽ cẩn thận bổ sung thêm vào, đương nhiên sẽ có phần công lao của khanh, sao khanh phải lo lắng như thế làm gì?”.
“Nhưng bệ hạ,” Úy Trì Chính vội vàng đáp, “Đây vẫn là chuyện vượt quá bổn phận. Hầu tướng quân vốn dĩ là quan võ, dẫm chân lấn quyền, không hợp thời,” Úy Trì Chính chắp hai tay, khom lưng nói, “Xin bệ hạ thu lại mệnh lệnh.”
Minh Trọng Mưu cau mày. Tên Úy Trì Chính này hôm nay làm sao vậy?
Trước đây không phải toàn nói đạo lý văn võ, một cương một nhu, tương sinh tương khắc, thiên vị một bên, thì quốc lực sẽ không đủ mạnh, còn về tình về lý, thì không phải chư tử bách gia đều cho rằng, chỉ cần là đúng, thì đều có thể thu nạp để dùng được cả đó sao.
(Chư Tử Bách Gia là thời kì chứng kiến sự mở rộng to lớn về văn hóa và trí thức ở TQ kéo dài từ 770 đến 222 TCN. Trùng khớp với giai đoạn Xuân Thu và Chiến Quốc, và nó cũng được gọi là thời đại hoàng kim của tư tưởng Trung Quốc và thời kì trăm nhà tranh tiếng này chứng kiến sự nảy nở của nhiều trường phái tư tưởng khác nhau như Nho gia, Pháp gia, Đạo gia, Âm Dương gia, Mặc gia, Danh gia với những nhân vật tiêu biểu như Quản Tử, Lão Tử, Khổng Tử, Thôn Trang, Mặc Tử, Mạnh Tử, Tuân Tử,...)
Sao hôm nay lại hoàn toàn trái ngược với ngày thường như vậy? Hầu Thiết Tranh chẳng qua chỉ đề xuất ý kiến thôi, thế mà hắn năm lần bảy lượt ngăn cản, rốt cuộc là muốn làm gì!
Đang trong lúc suy nghĩ, thì lại nghe Tạ Lâm cười lạnh, “Trước đây, Úy Trì đại nhân không phải luôn nói rằng, bất kỳ bình luận nào, chỉ cần có lý, có bằng có chứng, tuân thủ đúng quy tắc, thì cớ gì mà không nói? Sao hôm nay lại đi ngược lại phương pháp cũ thế?”.
“Xem ra lời nói và hành động của Úy Trì đại nhân có chỗ bất nhất rồi, giống như kiểu bản thân cho rằng nhạc của mình cao không ai có thể phụ họa được.” Tạ Lâm thở dài, vẻ như tiếc hận lắm.
“Ngươi!” Úy Trì Chính nghe vậy, lập tức tái mặt.
Tạ Lâm khẽ mỉm cười, trong nụ cười mang theo vẻ miệt thị.
Úy Trì Chính thấy thế, khuôn mặt lại càng đen hơn.
Minh Trọng Mưu thấy, nếu cả đại điện của triều đình nhất định phải biến thành một cái chợ, cãi nhau trong buổi nghị sự chỉ vì một cái kiến nghị, thì quả thực mất hết cả thể diện của Đại Sở, liền hậm hực hừ một tiếng. Thánh thượng đã lên cơn giận, hai người bọn Tạ Lâm cũng phải cung kính cúi đầu, không nói tiếp nữa.
Minh Trọng Mưu khẽ ho khan, từ tốn nói: “Hầu tướng quân, khanh muốn nói gì, thì cứ nói đi, trẫm nghĩ các đại thần của triều đình ta, đều sẽ rửa tai lắng nghe.”
Hầu Thiết Tranh nhìn bốn phía xung quanh. Úy Trì Chính cùng với quần thần cùng làm quan trong triều không kìm được bước lên trước một bước với vẻ chờ mong lo lắng.
Làm quan suốt ba đời vua, triều đình đã thay đổi rất nhiều, có những lão thần vẫn còn làm quan, có những người đã thay một khuôn mặt mới. Có người đã cùng trở thành nguyên lão ba triều, có người lại vì đổi đế vương, mà rời bỏ kinh thành; đến địa phương làm quan có, kẻ từ quan có, vẫn như ngày xưa có.
Những khuôn mặt quen thuộc, những khuôn mặt mới lạ, tất cả đều đang ở trước mặt. Là trung tâm quyền lực của triều đình Đại Sở, chuyện trong thiên hạ, đều thuộc thẩm quyền của các quần thần đang đứng đây. Và trên ghế rồng kia..
Hầu Thiết Tranh ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn đến người đang ngồi trên đó, mũ rồng, áo rồng, ghế rồng ánh lên sắc vàng kim lấp lánh, khiến người ngồi trên chiếc ghế ấy trở nên chói mắt rực rỡ, đến mức ngay cả khuôn mặt cũng không thấy rõ ràng.
Thiên tử chỉ mới đăng cơ được hai năm, tuy rằng đã qua tuổi trưởng thành, nhưng vẫn bị gian thần ràng buộc khống chế, không quyền thế, nếu đã không thể uy hiếp, thì không có Hầu Thiết Tranh ta trấn giữ ngoài biên ải, triều đình Đại Sở sẽ phát triển như thế nào?
Chỉ e là chẳng có chút công lao thành tích nào!
Minh Trọng Mưu thấy ánh mắt sáng quắc của Hầu Thiết Tranh đang nhìn mình, không khỏi phải nheo nheo mắt lại.
Vị tướng quân trọng thần nguyên lão này, trước giờ không hy vọng lập công, chỉ mong đừng có lỗi, chưa từng vượt quá giới hạn, sao hôm nay lại khác hẳn với ngày thường thế? Dám ngẩng đầu nhìn thẳng long nhan, có thể coi là đại bất kính, xưa nay Hầu Thiết Tranh chưa bao giờ phạm phải lỗi này, hôm nay làm sao thế?
Ánh mắt uy nghiêm của Hầu Thiết Tranh nhìn chăm chú vào Minh Trọng Mưu, khiến Úy Trì Chính thấp thỏm nảy sinh dự cảm không hay.
Tuy Hầu Thiết Tranh tuổi đã ngoại ngũ tuần, nhưng vẫn uy phong lẫm liệt, triều phục dài rủ, đột nhiên bước lên trước một bước. Ông ta vốn dĩ là trọng thần trong triều, nên vị trí đứng ở phía trước, cứ đi theo cái đà ấy, khiến quần thần gần như tưởng rằng, ông ta đang sải bước lên bậc thang, hướng đến ngai vàng!
Đúng lúc ấy đột nhiên có một người quát to, “Hầu Thiết Tranh!”.
Hầu Thiết Tranh nghe thấy tiếng quát, bước chân liền dừng lại, nghiêng mặt nhìn chủ nhân tiếng quát —— Thừa tướng Tạ Lâm.
Chỉ thấy Tạ Lâm dường như không di chuyển gì, nhưng lại xoay người, vừa hay chắn ngang đường sải bước của Hầu Thiết Tranh, sắc mặt lạnh lùng nghiêm túc, không còn vẻ bình tĩnh dửng dưng, gian xảo đến cùng cực nữa.
Tuy lời nói của Tạ Lâm đầy ép buộc, thao túng lộng quyền, giờ lại đột nhiên đứng trên bậc thang, hoàng đế Vạn Triệu ngự trên đỉnh cao của quyền lực, được hắn che khuất, ẩn sau bóng lưng không nhìn thấy gì.
Con người này……
Suy nghĩ của Hầu Thiết Tranh dao động, hơi khẽ thở dài, hai đầu gối quỳ xuống, tháo chiếc mũ quan trên đầu xuống cầm trên tay, đặt xuống sàn đại điện, thân hình rạp xuống, nặng nề khấu đầu.
“Bệ hạ, thần có tội.”
Mọi người nhìn thấy, lập tức ồ lên, cái dập đầu này của Hầu Thiết Tranh, lại còn tháo mũ đặt xuống, hàm ý trong đó, không cần nói cũng hiểu.
Minh Trọng Mưu ngẩn người, trầm giọng nói: “Hầu tướng quân là công thần của triều đình ta, đuổi giặc Di bảo vệ giang sơn, triều đình ta có thể thái bình yên ổn như thế này, hoàn toàn nhờ Hầu tướng quân, trẫm không hiểu, Hầu tướng quân có tội chỗ nào?”.
“Xin bệ hạ đừng nói thần có công đuổi giặc Di bảo vệ giang sơn, thần thực sự thấy rất xấu hổ.” Hầu Thiết Tranh từ tốn nói, “Thần dẫn binh suốt ba mươi năm, nhưng người Di lại không ngừng tiến xuống phía Nam, thậm chí còn tự xưng là một nước, hiện giờ lại phải dựa vào con gái của thần gả cho quốc vương nước Di, mới bình ổn được chiến loạn giữa hai bên, đổi lại được hòa bình như bây giờ.” Hầu Thiết Tranh chậm rãi dập đầu, “Thần…… xấu hổ với Vĩnh Lưu bệ hạ, xấu hổ với tiên đế, lại càng xấu hổ với bệ hạ.”
“Thần muốn từ chức Trấn Viễn Uy Võ đại tướng quân, cởi giáp về vườn, quay lại quê cũ.”
Minh Trọng Mưu nhìn đăm đăm vào ông ta. Nhưng từ đầu đến cuối Hầu Thiết Tranh không chịu ngẩng đầu lên, từ đầu đến cuối không nhìn thấy rốt cuộc là thật sự bàng quan không quan tâm, hay bi phẫn cùng cực, hay chỉ còn lại sự bình tĩnh.
Hồi lâu, Minh Trọng Mưu mới đáp: “Chuẩn.”
Cuối cùng câu nói này đã kết thúc tất cả.
Chỉ một chữ thôi, mà lại như sét đánh giữa trời quang, giống làn gió nhẹ nhưng lại cuồn cuộn dấy lên ngàn con sóng, mọi người ồ lên xôn xao.
Vị đại tướng quân suốt ba mươi năm từ năm Vĩnh Lưu đến giờ, từ bỏ chức quan, cởi giáp về vườn, chỉ để lại buồn vui của thiên hạ. Rốt cuộc là đại tướng quân cảm thấy thiên hạ đã bắt đầu yên ổn, còn khoác áo giáp nữa, thì cũng chẳng có việc gì để làm, nên mới nản lòng thoái chí, từ quan về quê, hay trong triều có người bức ép làm ra hành động đó, không ai biết được.
Chưa đến một ngày, thiên tử ban chiếu, mở kho lương cứu nạn dân, khai thông dòng sông, trồng trọt cây cỏ, khai khẩn đất hoang.
Dân chúng nghi ngờ, quan lại địa phương nghi ngờ, đột nhiên thánh mệnh ban ra như vậy, lại nghe nói đây là do Tạ Thừa tướng cũng rất nhiều những vị đại thần cùng tham mưu nghĩ cách. Nếu đã vậy rồi, thì cứ làm thôi.
Vậy là muôn dân được cứu ngay lập tức, số người chết đói trong cơn lũ lụt không đáng kể, khai thông kênh rạch dẫn nước ở Trường Giang vào, theo đà phát triển ấy, trồng thêm các loại cây trái, chưa đầy nửa tháng, lũ lụt ngừng, thổ nhưỡng còn màu mỡ hơn so với trước.
Năm đó thu hoạch lớn, dân cả nước vui mừng. Triều đình Đại Sở ngày một phồn thịnh, đây là chuyện về sau tạm thời không nhắc đến.
Ngày ấy, Minh Trọng Mưu đích thân tiễn Hầu Thiết Tranh lên đường, bầu không khí trong lành, cảnh sắc tươi tắn, nhưng tâm trạng lại ảm đạm, bách quan chậm rãi lũ lượt theo sau, cũng chẳng nói câu nào. Trong lòng Minh Trọng Mưu cảm khái, thở dài nói: “Hầu tướng quân đi thế này, e rằng khanh và trẫm khó lòng gặp lại, không biết Hầu tướng quân có dự định gì không?”.
“Hai chữ tướng quân này, xin bệ hạ đừng nhắc đến nữa,” Hầu Thiết Tranh khựng lại một thoáng, nhìn cảnh sắc phía trước, vầng thái dương nghiêng nghiêng phía chân trời, ánh nắng reo xuống mặt đất, cỏ xanh mướt lá cây non tơ, cảnh sắc tràn đầy, không khỏi than, “Sau khi cởi giáp về quê, chỉ có một nguyện vọng duy nhất, có lẽ là làm một nông phu.”
Ta vốn dĩ sinh ra từ muôn dân, giờ quay trở lại làm một người dân, âu cũng là lẽ đương nhiên.
Hầu Thiết Tranh dần dần đi xa, sải bước ngẩng cao đầu, thói quen của quân nhân, nhất thời không thể sửa ngay được.
“Nông phu?” Minh Trọng Mưu nghĩ đến cảnh Hầu Thiết Tranh lừng lẫy giờ lại đi cày bừa chẻ củi, áo vải bố, quần xắn, tay quệt mồ hôi trên trán, không khỏi lắc đầu bật cười.
Thiết nghĩ những người như Hầu Thiết Tranh, dù đi đâu, thì đều có thể làm lên sự nghiệp cả.
Trẫm không mảy may có chút lo lắng.
Người trẫm lo lắng, khắp trên dưới trong triều, chỉ có duy nhất một gã mà thôi!
“Không phải thần, mà là Hầu tướng quân ngài ấy có việc ạ.” Quyền thần Thừa tướng trải qua ba đời vua Đại Sở Tạ Lâm, quay đầu lại, nhếch môi nhìn vị đại nguyên soái nắm binh mã trong tay, “Có phải không, Hầu tướng quân?” Thừa tướng đại nhân ngoại hình thanh tú xuất chúng, mím môi cười nhạt, ôn hòa ấm áp, dịu dàng như mơ.
Hầu Thiết Tranh chỉ cảm thấy toàn hơi giá dâng lên từ dưới chân, bàn tay nắm chặt dưới bộ triều phục rồi lại thả ra, thả ra rồi lại nắm vào, mười ngón tay siết chặt vào lòng bàn tay, thậm chí móng tay đâm sâu vào trong da thịt, ông ta cũng không hề hay biết. Hầu Thiết Tranh chỉ thấy cả người mình căng cứng như dây cung, hoặc mang theo đầy tên nhọn bắn hết ra, hoặc dây đứt cung gãy, hoàn toàn không còn chút uy phong nào nữa.
Tên gian thần kia không chỉ hủy hoại hạnh phúc của con gái ta, còn lấy muôn dân bách tính ra để ép ta phải phuất phục. Hầu Thiết Tranh gừng càng già càng cay, ánh mắt như chuông đồng, nhìn chằm chằm vào Tạ Lâm. Ánh mắt được tích lũy suốt bao nhiêu năm tháng làm tướng quân, cực kỳ có tính uy hiếp, nếu là người thường, sợ rằng đã tè ra quần từ lâu rồi.
Nhưng dường như Tạ Lâm chẳng cảm thấy gì hết, vẫn chỉ cười nhạt như trước, nhìn thấy vẻ giãy dụa do dự của Hầu Thiết Tranh, Tạ Lâm lại bồi thêm một liều thuốc mạnh nữa, xin chỉ thị từ bệ hạ: “Triều đình ta có Hầu tướng quân, chính là phúc của vạn dân, xưa nay Hầu tướng quân luôn quan tâm đến phúc của muôn dân, tính mạng của bách tính còn quan trọng hơn cả tính mạng và chức quan của bản thân. Tuy tướng quân là võ tướng, nhưng trong việc xảy ra lũ lụt ở hai vùng Giang Chiết, cũng từng đề xuất vài ý kiến, có thể coi là lương thần của triều đình ta.”
“Ồ?” Minh Trọng Mưu nghe vậy, không khỏi nhướng nhướng mày, lộ ra vẻ hưng phấn. “Hầu tướng quân đề xuất thế nào vậy? Chi bằng nói ra thử xem sao.”
Tuy rằng hiện giờ hắn cứ nghe đến chuyện lũ lụt là thấy mệt, nhưng võ tướng cũng góp chút sức nghĩ đôi ba cách cho chuyện của quan văn, khiến Minh Trọng Mưu cảm thấy vô cùng hứng thú, rất muốn nghe thử xem rốt cuộc Hầu Thiết Tranh định nói gì.
Thánh thượng đã lên tiếng, Hầu Thiết Tranh đương nhiên không thể không nói.
Nhưng Hầu Thiết Tranh lại không thể mở miệng!
Bàn tay của ông ta siết càng lúc chặt, máu tươi từ kẽ năm ngón tay chảy xuống ống tay áo to rộng, may mà triều phục tối màu, nên mới không nhìn rõ màu máu đỏ. Sắc mặt của ông ta u ám, mấy lần há miệng ra thì cũng bấy nhiêu lần ngậm miệng vào, khuôn mặt thoạt xanh thoạt trắng, khiến các triều thần đoán già đoán non, rằng sau khi Hầu tướng quân bị đánh ba mươi roi, dưỡng bệnh suốt nửa tháng xong, sắc mặt xám xịt thế kia, chắc chắn là vì miệng vết thương vẫn chưa lành.
Hầu Thiết Tranh chỉ cảm thấy sợi dây trên cánh cung trong đầu mình, càng lúc càng căng, càng lúc càng căng, gần như bất cứ lúc nào cũng có thể đứt.
Thánh thượng đang đợi ông ta lên tiếng, các đại thần đang đợi ông ta lên tiếng.
Và tên Tạ Lâm kia cũng đang đợi ông mở lời.
“Tướng quân đừng ngần ngại,” Tạ Lâm cười nhạt nói, “Võ tướng đương nhiên không bằng được quan văn, nếu sợ ý tưởng không đủ hoàn thiện, thì giờ cứ nói ra, Tạ mỗ và chư vị khanh gia đây sẵn sàng xem xét góp ý cho Hầu tướng quân, dù sao Hầu tướng quân và chúng ta cũng đều làm việc cho bách tính, cống hiến cho quốc gia cả, việc nhân đức chúng ta đương nhiên là không nhường ai rồi,” Hắn quay ra nhìn một vòng các vị quan lại trong triều, cười hỏi: “Các vị nói xem có đúng không?”.
Quần thần vốn dĩ vẫn còn nghi ngờ, sao Hầu Thiết Tranh hồi lâu chẳng chịu nói năng gì, có ý kiến hay kiến nghị gì thì có nói hẳn ra đi. Giờ nghe Tạ Lâm nói vậy, không khỏi đột nhiên ngộ ra, thì ra là vì Hầu tướng quân chưa từng làm những việc của quan văn, nay cứ nhất định bắt ông ta phải nói, nên Hầu tướng quân bối rối đó mà, vậy là nhao nhao lên nói: “Đúng đúng, là vì xã tắc vì bách tính, thì đương nhiên là có ích rồi.” “Tướng quân cứ nói hết ra đi.” “Đây là công lao và thành tích, là công lao và thành tích đấy!”.
Quần thần xôn xao ồn ào, nhiệt tình cổ vũ cho Hầu Thiết Tranh hết mức có thể.
Hầu Thiết Tranh đã quá ngũ tuần, nhưng vẫn còn đôi phần mạnh mẽ rắn rỏi, giờ sắc mặt tuy trắng nhợt, nhưng hai mắt sáng rõ có thần. Ông ta thở một hơi dài, bình tĩnh nói: “Thần……”
Vừa mới thốt ra được một chữ, thì đã bị người bên cạnh cắt ngang: “Bệ hạ, đương nhiên sau khi Hầu tướng quân chịu ba mươi roi xong, thân thể vẫn chưa khỏe lại, giờ bảo tướng quân đề ra ý kiến, thì quả thực là cố tính làm khó người ta quá, đại phu từng xem bệnh cho tướng quân đã từng nói rằng tướng quân cần phải nghỉ ngơi nhiều thêm, những chuyện lao tâm khổ tứ này, vẫn nên giao cho đám quan văn chúng ta lo lắng thì hơn.”
Mọi người nghe thấy quay lại nhìn, xem thử xem tên nào lại không có mắt như vậy, dám bác bỏ ngay trước mặt bệ hạ và Thừa tướng đại nhân. Vừa nhìn, liền lập tức ngộ ra ẩn tình bên trong.
Là phó tướng dưới quyền Hầu Thiết Tranh khi xưa, và là Binh bộ Thương thư hiện giờ Úy Trì Chính, biểu cảm đang rất tha thiết. Hành động bảo vệ thượng cấp ngày xưa của Úy Trì Chính, thực sự không có gì đáng trách.
Hiếm khi Minh Trọng Mưu nhìn thấy vị Binh bộ Thượng thư này có thái độ thất lễ như vậy, không nhịn được bật cười, “Không cần phải quá lo lắng như vậy đâu, tướng quân cứ nói ra đi, không phải vừa mới nghĩ ra lúc trước thôi sao, vậy thì cứ đề xuất ra xem nào, huống hồ Tạ khanh không phải cũng nói rồi đó ư, có chỗ nào chưa hoàn thiện, thì các vị quan văn ngoại trừ võ tướng ra đương nhiên sẽ cẩn thận bổ sung thêm vào, đương nhiên sẽ có phần công lao của khanh, sao khanh phải lo lắng như thế làm gì?”.
“Nhưng bệ hạ,” Úy Trì Chính vội vàng đáp, “Đây vẫn là chuyện vượt quá bổn phận. Hầu tướng quân vốn dĩ là quan võ, dẫm chân lấn quyền, không hợp thời,” Úy Trì Chính chắp hai tay, khom lưng nói, “Xin bệ hạ thu lại mệnh lệnh.”
Minh Trọng Mưu cau mày. Tên Úy Trì Chính này hôm nay làm sao vậy?
Trước đây không phải toàn nói đạo lý văn võ, một cương một nhu, tương sinh tương khắc, thiên vị một bên, thì quốc lực sẽ không đủ mạnh, còn về tình về lý, thì không phải chư tử bách gia đều cho rằng, chỉ cần là đúng, thì đều có thể thu nạp để dùng được cả đó sao.
(Chư Tử Bách Gia là thời kì chứng kiến sự mở rộng to lớn về văn hóa và trí thức ở TQ kéo dài từ đến TCN. Trùng khớp với giai đoạn Xuân Thu và Chiến Quốc, và nó cũng được gọi là thời đại hoàng kim của tư tưởng Trung Quốc và thời kì trăm nhà tranh tiếng này chứng kiến sự nảy nở của nhiều trường phái tư tưởng khác nhau như Nho gia, Pháp gia, Đạo gia, Âm Dương gia, Mặc gia, Danh gia với những nhân vật tiêu biểu như Quản Tử, Lão Tử, Khổng Tử, Thôn Trang, Mặc Tử, Mạnh Tử, Tuân Tử,...)
Sao hôm nay lại hoàn toàn trái ngược với ngày thường như vậy? Hầu Thiết Tranh chẳng qua chỉ đề xuất ý kiến thôi, thế mà hắn năm lần bảy lượt ngăn cản, rốt cuộc là muốn làm gì!
Đang trong lúc suy nghĩ, thì lại nghe Tạ Lâm cười lạnh, “Trước đây, Úy Trì đại nhân không phải luôn nói rằng, bất kỳ bình luận nào, chỉ cần có lý, có bằng có chứng, tuân thủ đúng quy tắc, thì cớ gì mà không nói? Sao hôm nay lại đi ngược lại phương pháp cũ thế?”.
“Xem ra lời nói và hành động của Úy Trì đại nhân có chỗ bất nhất rồi, giống như kiểu bản thân cho rằng nhạc của mình cao không ai có thể phụ họa được.” Tạ Lâm thở dài, vẻ như tiếc hận lắm.
“Ngươi!” Úy Trì Chính nghe vậy, lập tức tái mặt.
Tạ Lâm khẽ mỉm cười, trong nụ cười mang theo vẻ miệt thị.
Úy Trì Chính thấy thế, khuôn mặt lại càng đen hơn.
Minh Trọng Mưu thấy, nếu cả đại điện của triều đình nhất định phải biến thành một cái chợ, cãi nhau trong buổi nghị sự chỉ vì một cái kiến nghị, thì quả thực mất hết cả thể diện của Đại Sở, liền hậm hực hừ một tiếng. Thánh thượng đã lên cơn giận, hai người bọn Tạ Lâm cũng phải cung kính cúi đầu, không nói tiếp nữa.
Minh Trọng Mưu khẽ ho khan, từ tốn nói: “Hầu tướng quân, khanh muốn nói gì, thì cứ nói đi, trẫm nghĩ các đại thần của triều đình ta, đều sẽ rửa tai lắng nghe.”
Hầu Thiết Tranh nhìn bốn phía xung quanh. Úy Trì Chính cùng với quần thần cùng làm quan trong triều không kìm được bước lên trước một bước với vẻ chờ mong lo lắng.
Làm quan suốt ba đời vua, triều đình đã thay đổi rất nhiều, có những lão thần vẫn còn làm quan, có những người đã thay một khuôn mặt mới. Có người đã cùng trở thành nguyên lão ba triều, có người lại vì đổi đế vương, mà rời bỏ kinh thành; đến địa phương làm quan có, kẻ từ quan có, vẫn như ngày xưa có.
Những khuôn mặt quen thuộc, những khuôn mặt mới lạ, tất cả đều đang ở trước mặt. Là trung tâm quyền lực của triều đình Đại Sở, chuyện trong thiên hạ, đều thuộc thẩm quyền của các quần thần đang đứng đây. Và trên ghế rồng kia..
Hầu Thiết Tranh ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn đến người đang ngồi trên đó, mũ rồng, áo rồng, ghế rồng ánh lên sắc vàng kim lấp lánh, khiến người ngồi trên chiếc ghế ấy trở nên chói mắt rực rỡ, đến mức ngay cả khuôn mặt cũng không thấy rõ ràng.
Thiên tử chỉ mới đăng cơ được hai năm, tuy rằng đã qua tuổi trưởng thành, nhưng vẫn bị gian thần ràng buộc khống chế, không quyền thế, nếu đã không thể uy hiếp, thì không có Hầu Thiết Tranh ta trấn giữ ngoài biên ải, triều đình Đại Sở sẽ phát triển như thế nào?
Chỉ e là chẳng có chút công lao thành tích nào!
Minh Trọng Mưu thấy ánh mắt sáng quắc của Hầu Thiết Tranh đang nhìn mình, không khỏi phải nheo nheo mắt lại.
Vị tướng quân trọng thần nguyên lão này, trước giờ không hy vọng lập công, chỉ mong đừng có lỗi, chưa từng vượt quá giới hạn, sao hôm nay lại khác hẳn với ngày thường thế? Dám ngẩng đầu nhìn thẳng long nhan, có thể coi là đại bất kính, xưa nay Hầu Thiết Tranh chưa bao giờ phạm phải lỗi này, hôm nay làm sao thế?
Ánh mắt uy nghiêm của Hầu Thiết Tranh nhìn chăm chú vào Minh Trọng Mưu, khiến Úy Trì Chính thấp thỏm nảy sinh dự cảm không hay.
Tuy Hầu Thiết Tranh tuổi đã ngoại ngũ tuần, nhưng vẫn uy phong lẫm liệt, triều phục dài rủ, đột nhiên bước lên trước một bước. Ông ta vốn dĩ là trọng thần trong triều, nên vị trí đứng ở phía trước, cứ đi theo cái đà ấy, khiến quần thần gần như tưởng rằng, ông ta đang sải bước lên bậc thang, hướng đến ngai vàng!
Đúng lúc ấy đột nhiên có một người quát to, “Hầu Thiết Tranh!”.
Hầu Thiết Tranh nghe thấy tiếng quát, bước chân liền dừng lại, nghiêng mặt nhìn chủ nhân tiếng quát —— Thừa tướng Tạ Lâm.
Chỉ thấy Tạ Lâm dường như không di chuyển gì, nhưng lại xoay người, vừa hay chắn ngang đường sải bước của Hầu Thiết Tranh, sắc mặt lạnh lùng nghiêm túc, không còn vẻ bình tĩnh dửng dưng, gian xảo đến cùng cực nữa.
Tuy lời nói của Tạ Lâm đầy ép buộc, thao túng lộng quyền, giờ lại đột nhiên đứng trên bậc thang, hoàng đế Vạn Triệu ngự trên đỉnh cao của quyền lực, được hắn che khuất, ẩn sau bóng lưng không nhìn thấy gì.
Con người này……
Suy nghĩ của Hầu Thiết Tranh dao động, hơi khẽ thở dài, hai đầu gối quỳ xuống, tháo chiếc mũ quan trên đầu xuống cầm trên tay, đặt xuống sàn đại điện, thân hình rạp xuống, nặng nề khấu đầu.
“Bệ hạ, thần có tội.”
Mọi người nhìn thấy, lập tức ồ lên, cái dập đầu này của Hầu Thiết Tranh, lại còn tháo mũ đặt xuống, hàm ý trong đó, không cần nói cũng hiểu.
Minh Trọng Mưu ngẩn người, trầm giọng nói: “Hầu tướng quân là công thần của triều đình ta, đuổi giặc Di bảo vệ giang sơn, triều đình ta có thể thái bình yên ổn như thế này, hoàn toàn nhờ Hầu tướng quân, trẫm không hiểu, Hầu tướng quân có tội chỗ nào?”.
“Xin bệ hạ đừng nói thần có công đuổi giặc Di bảo vệ giang sơn, thần thực sự thấy rất xấu hổ.” Hầu Thiết Tranh từ tốn nói, “Thần dẫn binh suốt ba mươi năm, nhưng người Di lại không ngừng tiến xuống phía Nam, thậm chí còn tự xưng là một nước, hiện giờ lại phải dựa vào con gái của thần gả cho quốc vương nước Di, mới bình ổn được chiến loạn giữa hai bên, đổi lại được hòa bình như bây giờ.” Hầu Thiết Tranh chậm rãi dập đầu, “Thần…… xấu hổ với Vĩnh Lưu bệ hạ, xấu hổ với tiên đế, lại càng xấu hổ với bệ hạ.”
“Thần muốn từ chức Trấn Viễn Uy Võ đại tướng quân, cởi giáp về vườn, quay lại quê cũ.”
Minh Trọng Mưu nhìn đăm đăm vào ông ta. Nhưng từ đầu đến cuối Hầu Thiết Tranh không chịu ngẩng đầu lên, từ đầu đến cuối không nhìn thấy rốt cuộc là thật sự bàng quan không quan tâm, hay bi phẫn cùng cực, hay chỉ còn lại sự bình tĩnh.
Hồi lâu, Minh Trọng Mưu mới đáp: “Chuẩn.”
Cuối cùng câu nói này đã kết thúc tất cả.
Chỉ một chữ thôi, mà lại như sét đánh giữa trời quang, giống làn gió nhẹ nhưng lại cuồn cuộn dấy lên ngàn con sóng, mọi người ồ lên xôn xao.
Vị đại tướng quân suốt ba mươi năm từ năm Vĩnh Lưu đến giờ, từ bỏ chức quan, cởi giáp về vườn, chỉ để lại buồn vui của thiên hạ. Rốt cuộc là đại tướng quân cảm thấy thiên hạ đã bắt đầu yên ổn, còn khoác áo giáp nữa, thì cũng chẳng có việc gì để làm, nên mới nản lòng thoái chí, từ quan về quê, hay trong triều có người bức ép làm ra hành động đó, không ai biết được.
Chưa đến một ngày, thiên tử ban chiếu, mở kho lương cứu nạn dân, khai thông dòng sông, trồng trọt cây cỏ, khai khẩn đất hoang.
Dân chúng nghi ngờ, quan lại địa phương nghi ngờ, đột nhiên thánh mệnh ban ra như vậy, lại nghe nói đây là do Tạ Thừa tướng cũng rất nhiều những vị đại thần cùng tham mưu nghĩ cách. Nếu đã vậy rồi, thì cứ làm thôi.
Vậy là muôn dân được cứu ngay lập tức, số người chết đói trong cơn lũ lụt không đáng kể, khai thông kênh rạch dẫn nước ở Trường Giang vào, theo đà phát triển ấy, trồng thêm các loại cây trái, chưa đầy nửa tháng, lũ lụt ngừng, thổ nhưỡng còn màu mỡ hơn so với trước.
Năm đó thu hoạch lớn, dân cả nước vui mừng. Triều đình Đại Sở ngày một phồn thịnh, đây là chuyện về sau tạm thời không nhắc đến.
Ngày ấy, Minh Trọng Mưu đích thân tiễn Hầu Thiết Tranh lên đường, bầu không khí trong lành, cảnh sắc tươi tắn, nhưng tâm trạng lại ảm đạm, bách quan chậm rãi lũ lượt theo sau, cũng chẳng nói câu nào. Trong lòng Minh Trọng Mưu cảm khái, thở dài nói: “Hầu tướng quân đi thế này, e rằng khanh và trẫm khó lòng gặp lại, không biết Hầu tướng quân có dự định gì không?”.
“Hai chữ tướng quân này, xin bệ hạ đừng nhắc đến nữa,” Hầu Thiết Tranh khựng lại một thoáng, nhìn cảnh sắc phía trước, vầng thái dương nghiêng nghiêng phía chân trời, ánh nắng reo xuống mặt đất, cỏ xanh mướt lá cây non tơ, cảnh sắc tràn đầy, không khỏi than, “Sau khi cởi giáp về quê, chỉ có một nguyện vọng duy nhất, có lẽ là làm một nông phu.”
Ta vốn dĩ sinh ra từ muôn dân, giờ quay trở lại làm một người dân, âu cũng là lẽ đương nhiên.
Hầu Thiết Tranh dần dần đi xa, sải bước ngẩng cao đầu, thói quen của quân nhân, nhất thời không thể sửa ngay được.
“Nông phu?” Minh Trọng Mưu nghĩ đến cảnh Hầu Thiết Tranh lừng lẫy giờ lại đi cày bừa chẻ củi, áo vải bố, quần xắn, tay quệt mồ hôi trên trán, không khỏi lắc đầu bật cười.
Thiết nghĩ những người như Hầu Thiết Tranh, dù đi đâu, thì đều có thể làm lên sự nghiệp cả.
Trẫm không mảy may có chút lo lắng.
Người trẫm lo lắng, khắp trên dưới trong triều, chỉ có duy nhất một gã mà thôi!
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
“Không phải thần, mà là Hầu tướng quân ngài ấy có việc ạ.” Quyền thần Thừa tướng trải qua ba đời vua Đại Sở Tạ Lâm, quay đầu lại, nhếch môi nhìn vị đại nguyên soái nắm binh mã trong tay, “Có phải không, Hầu tướng quân?” Thừa tướng đại nhân ngoại hình thanh tú xuất chúng, mím môi cười nhạt, ôn hòa ấm áp, dịu dàng như mơ.
Hầu Thiết Tranh chỉ cảm thấy toàn hơi giá dâng lên từ dưới chân, bàn tay nắm chặt dưới bộ triều phục rồi lại thả ra, thả ra rồi lại nắm vào, mười ngón tay siết chặt vào lòng bàn tay, thậm chí móng tay đâm sâu vào trong da thịt, ông ta cũng không hề hay biết. Hầu Thiết Tranh chỉ thấy cả người mình căng cứng như dây cung, hoặc mang theo đầy tên nhọn bắn hết ra, hoặc dây đứt cung gãy, hoàn toàn không còn chút uy phong nào nữa.
Tên gian thần kia không chỉ hủy hoại hạnh phúc của con gái ta, còn lấy muôn dân bách tính ra để ép ta phải phuất phục. Hầu Thiết Tranh gừng càng già càng cay, ánh mắt như chuông đồng, nhìn chằm chằm vào Tạ Lâm. Ánh mắt được tích lũy suốt bao nhiêu năm tháng làm tướng quân, cực kỳ có tính uy hiếp, nếu là người thường, sợ rằng đã tè ra quần từ lâu rồi.
Nhưng dường như Tạ Lâm chẳng cảm thấy gì hết, vẫn chỉ cười nhạt như trước, nhìn thấy vẻ giãy dụa do dự của Hầu Thiết Tranh, Tạ Lâm lại bồi thêm một liều thuốc mạnh nữa, xin chỉ thị từ bệ hạ: “Triều đình ta có Hầu tướng quân, chính là phúc của vạn dân, xưa nay Hầu tướng quân luôn quan tâm đến phúc của muôn dân, tính mạng của bách tính còn quan trọng hơn cả tính mạng và chức quan của bản thân. Tuy tướng quân là võ tướng, nhưng trong việc xảy ra lũ lụt ở hai vùng Giang Chiết, cũng từng đề xuất vài ý kiến, có thể coi là lương thần của triều đình ta.”
“Ồ?” Minh Trọng Mưu nghe vậy, không khỏi nhướng nhướng mày, lộ ra vẻ hưng phấn. “Hầu tướng quân đề xuất thế nào vậy? Chi bằng nói ra thử xem sao.”
Tuy rằng hiện giờ hắn cứ nghe đến chuyện lũ lụt là thấy mệt, nhưng võ tướng cũng góp chút sức nghĩ đôi ba cách cho chuyện của quan văn, khiến Minh Trọng Mưu cảm thấy vô cùng hứng thú, rất muốn nghe thử xem rốt cuộc Hầu Thiết Tranh định nói gì.
Thánh thượng đã lên tiếng, Hầu Thiết Tranh đương nhiên không thể không nói.
Nhưng Hầu Thiết Tranh lại không thể mở miệng!
Bàn tay của ông ta siết càng lúc chặt, máu tươi từ kẽ năm ngón tay chảy xuống ống tay áo to rộng, may mà triều phục tối màu, nên mới không nhìn rõ màu máu đỏ. Sắc mặt của ông ta u ám, mấy lần há miệng ra thì cũng bấy nhiêu lần ngậm miệng vào, khuôn mặt thoạt xanh thoạt trắng, khiến các triều thần đoán già đoán non, rằng sau khi Hầu tướng quân bị đánh ba mươi roi, dưỡng bệnh suốt nửa tháng xong, sắc mặt xám xịt thế kia, chắc chắn là vì miệng vết thương vẫn chưa lành.
Hầu Thiết Tranh chỉ cảm thấy sợi dây trên cánh cung trong đầu mình, càng lúc càng căng, càng lúc càng căng, gần như bất cứ lúc nào cũng có thể đứt.
Thánh thượng đang đợi ông ta lên tiếng, các đại thần đang đợi ông ta lên tiếng.
Và tên Tạ Lâm kia cũng đang đợi ông mở lời.
“Tướng quân đừng ngần ngại,” Tạ Lâm cười nhạt nói, “Võ tướng đương nhiên không bằng được quan văn, nếu sợ ý tưởng không đủ hoàn thiện, thì giờ cứ nói ra, Tạ mỗ và chư vị khanh gia đây sẵn sàng xem xét góp ý cho Hầu tướng quân, dù sao Hầu tướng quân và chúng ta cũng đều làm việc cho bách tính, cống hiến cho quốc gia cả, việc nhân đức chúng ta đương nhiên là không nhường ai rồi,” Hắn quay ra nhìn một vòng các vị quan lại trong triều, cười hỏi: “Các vị nói xem có đúng không?”.
Quần thần vốn dĩ vẫn còn nghi ngờ, sao Hầu Thiết Tranh hồi lâu chẳng chịu nói năng gì, có ý kiến hay kiến nghị gì thì có nói hẳn ra đi. Giờ nghe Tạ Lâm nói vậy, không khỏi đột nhiên ngộ ra, thì ra là vì Hầu tướng quân chưa từng làm những việc của quan văn, nay cứ nhất định bắt ông ta phải nói, nên Hầu tướng quân bối rối đó mà, vậy là nhao nhao lên nói: “Đúng đúng, là vì xã tắc vì bách tính, thì đương nhiên là có ích rồi.” “Tướng quân cứ nói hết ra đi.” “Đây là công lao và thành tích, là công lao và thành tích đấy!”.
Quần thần xôn xao ồn ào, nhiệt tình cổ vũ cho Hầu Thiết Tranh hết mức có thể.
Hầu Thiết Tranh đã quá ngũ tuần, nhưng vẫn còn đôi phần mạnh mẽ rắn rỏi, giờ sắc mặt tuy trắng nhợt, nhưng hai mắt sáng rõ có thần. Ông ta thở một hơi dài, bình tĩnh nói: “Thần……”
Vừa mới thốt ra được một chữ, thì đã bị người bên cạnh cắt ngang: “Bệ hạ, đương nhiên sau khi Hầu tướng quân chịu ba mươi roi xong, thân thể vẫn chưa khỏe lại, giờ bảo tướng quân đề ra ý kiến, thì quả thực là cố tính làm khó người ta quá, đại phu từng xem bệnh cho tướng quân đã từng nói rằng tướng quân cần phải nghỉ ngơi nhiều thêm, những chuyện lao tâm khổ tứ này, vẫn nên giao cho đám quan văn chúng ta lo lắng thì hơn.”
Mọi người nghe thấy quay lại nhìn, xem thử xem tên nào lại không có mắt như vậy, dám bác bỏ ngay trước mặt bệ hạ và Thừa tướng đại nhân. Vừa nhìn, liền lập tức ngộ ra ẩn tình bên trong.
Là phó tướng dưới quyền Hầu Thiết Tranh khi xưa, và là Binh bộ Thương thư hiện giờ Úy Trì Chính, biểu cảm đang rất tha thiết. Hành động bảo vệ thượng cấp ngày xưa của Úy Trì Chính, thực sự không có gì đáng trách.
Hiếm khi Minh Trọng Mưu nhìn thấy vị Binh bộ Thượng thư này có thái độ thất lễ như vậy, không nhịn được bật cười, “Không cần phải quá lo lắng như vậy đâu, tướng quân cứ nói ra đi, không phải vừa mới nghĩ ra lúc trước thôi sao, vậy thì cứ đề xuất ra xem nào, huống hồ Tạ khanh không phải cũng nói rồi đó ư, có chỗ nào chưa hoàn thiện, thì các vị quan văn ngoại trừ võ tướng ra đương nhiên sẽ cẩn thận bổ sung thêm vào, đương nhiên sẽ có phần công lao của khanh, sao khanh phải lo lắng như thế làm gì?”.
“Nhưng bệ hạ,” Úy Trì Chính vội vàng đáp, “Đây vẫn là chuyện vượt quá bổn phận. Hầu tướng quân vốn dĩ là quan võ, dẫm chân lấn quyền, không hợp thời,” Úy Trì Chính chắp hai tay, khom lưng nói, “Xin bệ hạ thu lại mệnh lệnh.”
Minh Trọng Mưu cau mày. Tên Úy Trì Chính này hôm nay làm sao vậy?
Trước đây không phải toàn nói đạo lý văn võ, một cương một nhu, tương sinh tương khắc, thiên vị một bên, thì quốc lực sẽ không đủ mạnh, còn về tình về lý, thì không phải chư tử bách gia đều cho rằng, chỉ cần là đúng, thì đều có thể thu nạp để dùng được cả đó sao.
(Chư Tử Bách Gia là thời kì chứng kiến sự mở rộng to lớn về văn hóa và trí thức ở TQ kéo dài từ 770 đến 222 TCN. Trùng khớp với giai đoạn Xuân Thu và Chiến Quốc, và nó cũng được gọi là thời đại hoàng kim của tư tưởng Trung Quốc và thời kì trăm nhà tranh tiếng này chứng kiến sự nảy nở của nhiều trường phái tư tưởng khác nhau như Nho gia, Pháp gia, Đạo gia, Âm Dương gia, Mặc gia, Danh gia với những nhân vật tiêu biểu như Quản Tử, Lão Tử, Khổng Tử, Thôn Trang, Mặc Tử, Mạnh Tử, Tuân Tử,...)
Sao hôm nay lại hoàn toàn trái ngược với ngày thường như vậy? Hầu Thiết Tranh chẳng qua chỉ đề xuất ý kiến thôi, thế mà hắn năm lần bảy lượt ngăn cản, rốt cuộc là muốn làm gì!
Đang trong lúc suy nghĩ, thì lại nghe Tạ Lâm cười lạnh, “Trước đây, Úy Trì đại nhân không phải luôn nói rằng, bất kỳ bình luận nào, chỉ cần có lý, có bằng có chứng, tuân thủ đúng quy tắc, thì cớ gì mà không nói? Sao hôm nay lại đi ngược lại phương pháp cũ thế?”.
“Xem ra lời nói và hành động của Úy Trì đại nhân có chỗ bất nhất rồi, giống như kiểu bản thân cho rằng nhạc của mình cao không ai có thể phụ họa được.” Tạ Lâm thở dài, vẻ như tiếc hận lắm.
“Ngươi!” Úy Trì Chính nghe vậy, lập tức tái mặt.
Tạ Lâm khẽ mỉm cười, trong nụ cười mang theo vẻ miệt thị.
Úy Trì Chính thấy thế, khuôn mặt lại càng đen hơn.
Minh Trọng Mưu thấy, nếu cả đại điện của triều đình nhất định phải biến thành một cái chợ, cãi nhau trong buổi nghị sự chỉ vì một cái kiến nghị, thì quả thực mất hết cả thể diện của Đại Sở, liền hậm hực hừ một tiếng. Thánh thượng đã lên cơn giận, hai người bọn Tạ Lâm cũng phải cung kính cúi đầu, không nói tiếp nữa.
Minh Trọng Mưu khẽ ho khan, từ tốn nói: “Hầu tướng quân, khanh muốn nói gì, thì cứ nói đi, trẫm nghĩ các đại thần của triều đình ta, đều sẽ rửa tai lắng nghe.”
Hầu Thiết Tranh nhìn bốn phía xung quanh. Úy Trì Chính cùng với quần thần cùng làm quan trong triều không kìm được bước lên trước một bước với vẻ chờ mong lo lắng.
Làm quan suốt ba đời vua, triều đình đã thay đổi rất nhiều, có những lão thần vẫn còn làm quan, có những người đã thay một khuôn mặt mới. Có người đã cùng trở thành nguyên lão ba triều, có người lại vì đổi đế vương, mà rời bỏ kinh thành; đến địa phương làm quan có, kẻ từ quan có, vẫn như ngày xưa có.
Những khuôn mặt quen thuộc, những khuôn mặt mới lạ, tất cả đều đang ở trước mặt. Là trung tâm quyền lực của triều đình Đại Sở, chuyện trong thiên hạ, đều thuộc thẩm quyền của các quần thần đang đứng đây. Và trên ghế rồng kia..
Hầu Thiết Tranh ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn đến người đang ngồi trên đó, mũ rồng, áo rồng, ghế rồng ánh lên sắc vàng kim lấp lánh, khiến người ngồi trên chiếc ghế ấy trở nên chói mắt rực rỡ, đến mức ngay cả khuôn mặt cũng không thấy rõ ràng.
Thiên tử chỉ mới đăng cơ được hai năm, tuy rằng đã qua tuổi trưởng thành, nhưng vẫn bị gian thần ràng buộc khống chế, không quyền thế, nếu đã không thể uy hiếp, thì không có Hầu Thiết Tranh ta trấn giữ ngoài biên ải, triều đình Đại Sở sẽ phát triển như thế nào?
Chỉ e là chẳng có chút công lao thành tích nào!
Minh Trọng Mưu thấy ánh mắt sáng quắc của Hầu Thiết Tranh đang nhìn mình, không khỏi phải nheo nheo mắt lại.
Vị tướng quân trọng thần nguyên lão này, trước giờ không hy vọng lập công, chỉ mong đừng có lỗi, chưa từng vượt quá giới hạn, sao hôm nay lại khác hẳn với ngày thường thế? Dám ngẩng đầu nhìn thẳng long nhan, có thể coi là đại bất kính, xưa nay Hầu Thiết Tranh chưa bao giờ phạm phải lỗi này, hôm nay làm sao thế?
Ánh mắt uy nghiêm của Hầu Thiết Tranh nhìn chăm chú vào Minh Trọng Mưu, khiến Úy Trì Chính thấp thỏm nảy sinh dự cảm không hay.
Tuy Hầu Thiết Tranh tuổi đã ngoại ngũ tuần, nhưng vẫn uy phong lẫm liệt, triều phục dài rủ, đột nhiên bước lên trước một bước. Ông ta vốn dĩ là trọng thần trong triều, nên vị trí đứng ở phía trước, cứ đi theo cái đà ấy, khiến quần thần gần như tưởng rằng, ông ta đang sải bước lên bậc thang, hướng đến ngai vàng!
Đúng lúc ấy đột nhiên có một người quát to, “Hầu Thiết Tranh!”.
Hầu Thiết Tranh nghe thấy tiếng quát, bước chân liền dừng lại, nghiêng mặt nhìn chủ nhân tiếng quát —— Thừa tướng Tạ Lâm.
Chỉ thấy Tạ Lâm dường như không di chuyển gì, nhưng lại xoay người, vừa hay chắn ngang đường sải bước của Hầu Thiết Tranh, sắc mặt lạnh lùng nghiêm túc, không còn vẻ bình tĩnh dửng dưng, gian xảo đến cùng cực nữa.
Tuy lời nói của Tạ Lâm đầy ép buộc, thao túng lộng quyền, giờ lại đột nhiên đứng trên bậc thang, hoàng đế Vạn Triệu ngự trên đỉnh cao của quyền lực, được hắn che khuất, ẩn sau bóng lưng không nhìn thấy gì.
Con người này……
Suy nghĩ của Hầu Thiết Tranh dao động, hơi khẽ thở dài, hai đầu gối quỳ xuống, tháo chiếc mũ quan trên đầu xuống cầm trên tay, đặt xuống sàn đại điện, thân hình rạp xuống, nặng nề khấu đầu.
“Bệ hạ, thần có tội.”
Mọi người nhìn thấy, lập tức ồ lên, cái dập đầu này của Hầu Thiết Tranh, lại còn tháo mũ đặt xuống, hàm ý trong đó, không cần nói cũng hiểu.
Minh Trọng Mưu ngẩn người, trầm giọng nói: “Hầu tướng quân là công thần của triều đình ta, đuổi giặc Di bảo vệ giang sơn, triều đình ta có thể thái bình yên ổn như thế này, hoàn toàn nhờ Hầu tướng quân, trẫm không hiểu, Hầu tướng quân có tội chỗ nào?”.
“Xin bệ hạ đừng nói thần có công đuổi giặc Di bảo vệ giang sơn, thần thực sự thấy rất xấu hổ.” Hầu Thiết Tranh từ tốn nói, “Thần dẫn binh suốt ba mươi năm, nhưng người Di lại không ngừng tiến xuống phía Nam, thậm chí còn tự xưng là một nước, hiện giờ lại phải dựa vào con gái của thần gả cho quốc vương nước Di, mới bình ổn được chiến loạn giữa hai bên, đổi lại được hòa bình như bây giờ.” Hầu Thiết Tranh chậm rãi dập đầu, “Thần…… xấu hổ với Vĩnh Lưu bệ hạ, xấu hổ với tiên đế, lại càng xấu hổ với bệ hạ.”
“Thần muốn từ chức Trấn Viễn Uy Võ đại tướng quân, cởi giáp về vườn, quay lại quê cũ.”
Minh Trọng Mưu nhìn đăm đăm vào ông ta. Nhưng từ đầu đến cuối Hầu Thiết Tranh không chịu ngẩng đầu lên, từ đầu đến cuối không nhìn thấy rốt cuộc là thật sự bàng quan không quan tâm, hay bi phẫn cùng cực, hay chỉ còn lại sự bình tĩnh.
Hồi lâu, Minh Trọng Mưu mới đáp: “Chuẩn.”
Cuối cùng câu nói này đã kết thúc tất cả.
Chỉ một chữ thôi, mà lại như sét đánh giữa trời quang, giống làn gió nhẹ nhưng lại cuồn cuộn dấy lên ngàn con sóng, mọi người ồ lên xôn xao.
Vị đại tướng quân suốt ba mươi năm từ năm Vĩnh Lưu đến giờ, từ bỏ chức quan, cởi giáp về vườn, chỉ để lại buồn vui của thiên hạ. Rốt cuộc là đại tướng quân cảm thấy thiên hạ đã bắt đầu yên ổn, còn khoác áo giáp nữa, thì cũng chẳng có việc gì để làm, nên mới nản lòng thoái chí, từ quan về quê, hay trong triều có người bức ép làm ra hành động đó, không ai biết được.
Chưa đến một ngày, thiên tử ban chiếu, mở kho lương cứu nạn dân, khai thông dòng sông, trồng trọt cây cỏ, khai khẩn đất hoang.
Dân chúng nghi ngờ, quan lại địa phương nghi ngờ, đột nhiên thánh mệnh ban ra như vậy, lại nghe nói đây là do Tạ Thừa tướng cũng rất nhiều những vị đại thần cùng tham mưu nghĩ cách. Nếu đã vậy rồi, thì cứ làm thôi.
Vậy là muôn dân được cứu ngay lập tức, số người chết đói trong cơn lũ lụt không đáng kể, khai thông kênh rạch dẫn nước ở Trường Giang vào, theo đà phát triển ấy, trồng thêm các loại cây trái, chưa đầy nửa tháng, lũ lụt ngừng, thổ nhưỡng còn màu mỡ hơn so với trước.
Năm đó thu hoạch lớn, dân cả nước vui mừng. Triều đình Đại Sở ngày một phồn thịnh, đây là chuyện về sau tạm thời không nhắc đến.
Ngày ấy, Minh Trọng Mưu đích thân tiễn Hầu Thiết Tranh lên đường, bầu không khí trong lành, cảnh sắc tươi tắn, nhưng tâm trạng lại ảm đạm, bách quan chậm rãi lũ lượt theo sau, cũng chẳng nói câu nào. Trong lòng Minh Trọng Mưu cảm khái, thở dài nói: “Hầu tướng quân đi thế này, e rằng khanh và trẫm khó lòng gặp lại, không biết Hầu tướng quân có dự định gì không?”.
“Hai chữ tướng quân này, xin bệ hạ đừng nhắc đến nữa,” Hầu Thiết Tranh khựng lại một thoáng, nhìn cảnh sắc phía trước, vầng thái dương nghiêng nghiêng phía chân trời, ánh nắng reo xuống mặt đất, cỏ xanh mướt lá cây non tơ, cảnh sắc tràn đầy, không khỏi than, “Sau khi cởi giáp về quê, chỉ có một nguyện vọng duy nhất, có lẽ là làm một nông phu.”
Ta vốn dĩ sinh ra từ muôn dân, giờ quay trở lại làm một người dân, âu cũng là lẽ đương nhiên.
Hầu Thiết Tranh dần dần đi xa, sải bước ngẩng cao đầu, thói quen của quân nhân, nhất thời không thể sửa ngay được.
“Nông phu?” Minh Trọng Mưu nghĩ đến cảnh Hầu Thiết Tranh lừng lẫy giờ lại đi cày bừa chẻ củi, áo vải bố, quần xắn, tay quệt mồ hôi trên trán, không khỏi lắc đầu bật cười.
Thiết nghĩ những người như Hầu Thiết Tranh, dù đi đâu, thì đều có thể làm lên sự nghiệp cả.
Trẫm không mảy may có chút lo lắng.
Người trẫm lo lắng, khắp trên dưới trong triều, chỉ có duy nhất một gã mà thôi!