Đại điện trong triều, văn võ bách quan đứng thẳng dưới cầu thang, ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy ngai vàng sáng lấp lánh của hoàng đế, nhưng trên chiếc ghế rồng duy nhất ấy, lại thiếu mất bóng dáng của một người cô độc.
Bách quan thấy vậy, không khỏi bàn tán xôn xao.
Có một người nôn nóng nói: “Hôm nay đã là ngày thứ ba bệ hạ không lên triều rồi, thế này thì……”
Người khác vội vàng đáp: “Hạ quan còn có cấp báo, phải tấu lên với bệ hạ, bệ hạ không lên triều, không nghe chính sự, cũng không nghị sự, chẳng để tâm đến việc gì, vậy phải làm thế nào đây?”.
Có tiếng nhao nhao đồng ý, có người nghi ngờ: Bệ hạ không phải là vị hôn quân, cho dù người vừa mới đăng cơ, thời gian tự mình chấp chính vẫn còn ngắn, nhưng cũng sẽ không vô duyên vô cớ chẳng màng chuyện triều chính thế này. Ba ngày không lên triều sáng, trong triều sớm đã náo loạn hết cả lên rồi
Văn võ khắp triều, duy chỉ có hai người là không có chút hoảng loạn nào.
Úy Trì Chính yên lặng một lúc, đột nhiên cười cười, “Bệ hạ không thượng triều, vậy mà Thừa tướng đại nhân cũng không mảy may biến sắc, thật là đáng kính, đáng kính.”
Tạ Lâm như thể không nghe ra ý châm chọc trong câu nói của hắn, dửng dưng nói: “Bệ hạ tự biết chừng mực, không đến phiên hai người ngài và ta xen vào.”
“Chừng mực?” Úy Trì Chính bật cười, “Thật ra hạ quan lại cảm thấy, sự bình tĩnh trước sóng gió của Thừa tướng đại nhân, e là đến từ một nguyên nhân khác, đương nhiên hạ quan không phủ nhận, Thừa tướng đại nhân là người càng gặp khó khăn lại càng hiên ngang đối mặt.”
Tạ Lâm cũng không hé răng nói thêm gì. Hắn như một lão tăng đang ngồi thiền, tất cả những ngoại vật đều không thể phá vỡ nội tâm chiếc giếng cổ không chút gợn sóng của hắn.
Úy Trì Chính cũng không để tâm, ngẩng đầu nhìn chăm chú vào ngai vàng của hoàng đế, nói với vẻ ý vị thâm sâu: “Chỉ e đây mới là kết quả mà ngài luôn mong chờ.”
Khuôn mặt Tạ Lâm không chút cảm xúc, gần như hoàn toàn bàng quan với mọi lời hắn nói.
Không bao lâu, chỉ thấy tổng quan thái giám Lại Xương dẫn theo vài tên thái giám đi ra từ sau đại điện, chúng thần nhìn theo, còn tưởng vì bệ hạ sắp lên triều sớm, nên vội vàng sửa sang lại cho nghiêm chỉnh, người nào người nấy lại ra dáng trọng thần văn võ, trang nghiêm đứng đắn. Đã qua hồi lâu, vẫn chỉ cảm thấy bầu không khí yên tĩnh, giọng nói của bệ hạ nơi nào, bệ hạ đã ngồi vững vàng trên ghế rồng chưa? Thiết nghĩ bệ hạ hai ngày không lên triều sáng, nhất định hôm nay lại định cho chúng ta leo cây cũng nên?
Nghĩ đến đây, quần thần cũng không để tâm đến việc đại bất kính nữa, ngẩng phắt đầu lên nhìn.
Sau lưng Lại Xương, trên ngai vàng của hoàng đế, vậy mà lại chẳng thấy bóng dáng Minh Trọng Mưu đâu. Thoáng chốc mọi người lại hiểu ra, xem ra quả nhiên là bệ hạ lại thất hứa với bọn họ rồi.
“Lại đại nhân, thế này……”
Lại Xương thở dài như chưa nghe thấy gì, “Hôm nay thân thể bệ hạ không khỏe, không tiện thảo luận chính sự, các vị xin mời quay về cho.” Tuy rằng ông ta nghe lệnh của hoàng đế nói vậy, nhưng trong lòng cũng đôi phần phản đối việc hoàng đế bỗng dưng chẳng biết vì lý do gì không chịu thượng triều.
Quần thần vừa nghe xong, không nhịn được bàn luận xôn xao, trong đó có một vị lão thần bước lên, cung kính hỏi: “Lại đại nhân, rốt cuộc thân thể của bệ hạ có chỗ nào không khỏe, đã có ngự y chẩn đoán chưa?”.
“Ngự y xem rồi,” Lại Xương nói, “Chỉ bảo là sức khỏe bệ hạ không có gì đáng ngại, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là được.”
Thân thể bệ hạ không khỏe, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày, vậy cũng có thể hiểu được, nhưng sự vụ trong triều phức tạp, không có quyết định của bệ hạ, công việc tích lại trong một thời gian ngắn lại cộng thêm phía sau thúc giục như đang đòi nợ, quần thần chỉ cảm thấy áp lực càng được nhân thêm, “Lại đại nhân à, bệ hạ không thượng triều, chúng ta khó xử vô cùng, có thể nói chuyện, khuyên bệ hạ đôi lời được không, không mong phê duyệt tấu chương, chỉ hy vọng lúc triều sáng, có thể giải quyết suôn sẻ mớ công việc hỗn độn như chúng ta hiện giờ, còn việc của bản thân chúng ta, chúng ta sẽ tự mình xử lý.”
Lại Xương có chút khó xử: “Việc này…… tiểu nhân cũng đã khuyên vô số lần rồi, nhưng……”
Nhìn thấy vẻ ấp a ấp úng của tổng quản đại nhân, thì hiểu ngay bệ hạ không mảy may nghe vào mấy lời khuyên lơn này.
Chúng thần âu sầu, giờ thì hay rồi. Chỉ e là bệ hạ dầu muối không ngấm, cứng mềm không chịu.
“Thái hậu thì sao, thái hậu nói thế nào?” Có một thần tử đề nghị.
“Đâu phải tiểu nhân không nghĩ đến chuyện tìm thái hậu chứ?” Lại Xương giống như ăn phải hoàng liên, mặt mày nhăn nhó, “Nhưng thái hậu nói……”
“Con cháu tự có phúc của con cháu,” hôm đó thái hậu khẽ cầm tách trà lên, cánh môi mượt mà, nói: “Hoàng đế đã không còn là một đứa trẻ nữa, hiểu rõ mình nên làm gì, không nên làm gì.”
Lại Xương trần thuật lại nguyên văn những lời thái hậu đã nói, quần thần lập tức cảm thấy như mình vừa ăn một cục hoàng liên cỡ lớn, yếu hầu vừa đắng vừa chát.
Nếu hoàng đế thực sự cứng mềm đều không ăn, vậy thì phải làm sao?
Có thần tử rất lanh lẹ, đột nhiên nghĩ ra một ý, sán lại gần bên cạnh Tạ Lâm, nói: “Trong triều không thể không có bệ hạ, hiện giờ chức quan của Thừa tướng đại nhân là lớn nhất, ngài lại có trách nhiệm giám quốc, nên đương nhiên lúc bệ hạ không có ở đây, chi bằng để Thừa tướng đại nhân đưa ra chỉ thị cho mọi người, chi bằng……” Hắn ta không nói tiếp nữa, nhưng hàm ý bên trong, không cần nói cũng biết.
Người nào có mắt nhìn, thì hiểu ngay tên thần tử đó là người thuộc phe cánh của Tạ Lâm, giờ nói những lời ấy, cũng không biết là nghĩ ra kế hoạch gì. Nhưng với tình hình hiện giờ, thì gần như chẳng có cách nào tốt hơn, lao nhao nói: “Chi bằng Thừa tướng đại nhân chủ trì, đứng ra giải quyết mọi việc, bọn ta cũng tiện có hướng đi hơn, những công việc lớn nhỏ khác bọn ta tự mình xử lý cũng được, cũng không quá phiền đến Thừa tướng đại nhân đâu.”
“Không sai, trước đây Thừa tướng đại nhân cũng thay bệ hạ phê duyệt tấu chương, nên đã quá quen thuộc chính vụ rồi, thiết nghĩ với tình hình như hiện giờ, Thừa tướng đại nhân cũng không quá để vào mắt đâu.”
Có một người trong Tạ Lâm đảng, nhớ tới trước khi bệ hạ tự mình xử lý chính sự, chuyện triều chính hầu như đều một tay Thừa tướng đại nhân ôm trọn hết, hiện giờ chẳng qua cũng chỉ là trở về ngày xưa mà thôi, liền bật ra tiếng cười “hì hì” giống như trong lòng hiểu cả chẳng cần phải nói ra.
Tạ Lâm giống như nghe thấy, lại giống như không nghe thấy, ít nhất là Úy Trì Chính đứng bên cạnh cũng không nhìn ra được biểu cảm của hắn có bất kỳ sự thay đổi nào, nhìn nghiêng, thì trông Tạ Lâm không buồn cũng chẳng vui, đường nét khuôn mặt rõ ràng, nhãn thần bình tĩnh mà kiên định.
Tạ Lâm vung ống tay áo dài, xua lui đám quần thần vây xung quanh, tiến lên một bước, cao giọng hỏi Lại Xương: “Lại đại nhân, hiện giờ bệ hạ đang ở đâu?”.
Lại Xương nghe xong, cảm thấy rất do dự, hành tung của bệ hạ, vốn dĩ không tiện nói cho ngoại thần biết. Tạ Lâm hiểu nỗi do dự của ông ta, nên cười lạnh một tiếng đáp: “Lại đại nhân, bệ hạ thật sự bị bệnh sao?”.
Lại Xương lập tức phản bác ngay: “Đó là đương nhiên, sao có thể là giả được?”.
“Ồ?” Tạ Lâm nhướng mày, “Vậy chính xác là ngự y nào đã chẩn mạch cho bệ hạ vậy, có thể nhờ Lại Xương đại nhân mời ra cho bọn ta được gặp một lát không?”.
Quần thần nghi ngờ, nghe những lời của Lại Xương, ai nấy đều cảm thấy rất trúc trắc, giờ bảo Lại Xương dẫn vị ngự y đã chẩn mạch cho bệ hạ đến để gặp mặt mọi người, thì cũng chẳng có gì là quá đáng cả. Thế nhưng Lại Xương lai chần chừ như vậy, tức là việc này nhất định không phải tầm thường.
“Lại đại nhân,” Tạ Lâm khẩn thiết nói, “Xin hãy hiểu và thông cảm cho tấm lòng lo lắng của đám thần tử giành cho bệ hạ, nếu thật sự là có bệnh nặng, bọn ta tới thăm một lát, cũng coi như thể hiện chút quan tâm ít ỏi.”
Lại Xương thấy lời lẽ của Tạ Lâm khẩn thiết như vậy, cũng không kìm được phải xúc động, nhưng vừa nhớ đến người ở đằng sau ngàn vạn lần căn dặn, hoàng lệnh không thể làm trái, liền nghiến răng, đáp: “Tạ đại nhân, chuyện này không phải ý của tiểu nhân, bệ hạ không gặp người khác, cũng không để các vị gặp người, xin các vị đại nhân quay về cho.”
Lời vừa dứt, quần thần lập tức hiểu ra.
Ồ dám là bệ hạ đang chơi chúng ta làm, bệnh tình gì nghỉ dưỡng gì, thật ra bệ hạ vốn dĩ chẳng làm sao cả, thật ra bệ hạ không muốn xử lý triều chính, mượn cớ bị bệnh, để các ngươi đừng tới làm phiền trẫm.
“Bệ hạ còn nói,” Lại Xương ngập ngừng, cảm thấy những lời này rất có lỗi, khó mà mở miệng được, nhưng lại không thể không nói, “Nếu quần thần có việc, Thừa tướng gánh trách nhiệm giám quốc, có việc gì cứ hỏi ngài ấy là được, không cần phải hỏi bệ hạ.”
Quần thần ngạc nhiên, Úy Trì Chính lại càng ngạc nhiên hơn.
Những lời này của bệ hạ, hiển nhiên là định chắp tay nhường đại quyền triều chính cho Tạ Lâm, đây là ân sủng, nhưng cũng là biểu hiện của một hôn quân.
Thời gian bệ hạ đăng cơ vẫn còn ngắn, kể từ khi tự mình chấp chính, luôn cần cù tiết kiệm, chưa từng lười biếng, nếu cứ thế này mãi, nếu không…… nếu không có gian thần Tạ Lâm kia chen chân vào, thì cảnh tượng Đại Sở hưng thịnh đã ở ngay trước mặt rồi.
Nhưng trên thế gian này không có giá như, triều đình Đại Sở có tên gian thần ấy, khiến quần thần chỉ cảm thấy viễn cảnh thịnh thế kia, lập tức sẽ tiêu tan, rồi biến mất.
Úy Trì Chính nhìn thấy xu thế trong triều nghiêng hẳn về một bên như thế, liền thấp giọng nói bên tai Tạ Lâm: “Hạ quan chỉ biết, thu lại triều chính, quyền lực về tay mình, Thừa tướng đại nhân, chắc đã sớm dự liệu được kết quả này rồi đúng không?”.
Không đợi bệ hạ ra quyết định, không quan tâm tới suy nghĩ của bệ hạ, liền thu lại binh quyền, trục xuất lương tướng, khiến bệ hạ nản lòng thoái chí, không thiết tha gì chuyện triều chính nữa. Hiện giờ bệ hạ không ở dây, đương nhiên Thừa tướng là to nhất. Nay đã hoàn toàn không còn giống với lúc bệ hạ mới đăng cơ nữa, hoàng đế đã tự mình chấp chính, mượn cơ hội này, ràng buộc quyền lực của hoàng đế, nắm giữ triều chính, hoàng đế sẽ càng khó vùng lên hơn, đến lúc đó Tạ Lâm hô mưa gọi gió, bệ hạ như một con rối chỉ biết nghe theo mệnh lệnh, Đại Sở này, chỉ e là sẽ biến thành thiên hạ của họ Tạ.
Thủ đoạn khá lắm Thừa tướng đại nhân.
Tự mình nói để Tạ Lâm giám quốc xử lý chuyện triều chính là chuyện hoàn toàn khác, vì quần thần vẫn còn niệm tưởng, cảm thấy sẽ có một ngày bệ hạ khỏi bệnh giải quyết công việc triều chính. Nhưng ngay từ đầu, bệ hạ đã quyết định bỏ mặc tất cả, buông tay luôn sao?
Quần thần lòng đau như cắt, hỗn loạn nhốn nháo, còn có một vị thần tử hét lên chói tai, “Trời ạ, đạo trời ơi ——” Mới nói được năm chữ này, cổ vẹo đi, ngã ngửa ra sau, đau thương quá độ, ngất luôn. Vị đại thần bên cạnh vội vàng đỡ lấy, ra sức ấn vào huyệt của ông ta, kinh hãi nói: “Đại nhân, đại nhân!”.
Chỉ thoáng chốc, trong trung tâm quyền lực của triều định Đại Sở, quần thần khóc lóc thảm thiết, người nào người nấy như quỷ khóc sói gào, như thể mất cha mất mẹ, kêu gào trời xanh bất công.
Cho dù là Úy Trì Chính đã quen nhìn thấy cảnh tượng thi thể la liệt khắp nơi, hôm qua còn là bằng hữu nâng chén rượu nói lời hân hoan, hôm nay đã trở thành một cái xác chốn sa trường, cũng không khỏi ngẩn người, trong lòng thấy bi thương.
Cảnh khóc lóc trên đại điện, rõ ràng là không phục khi để Tạ Lâm quản lý triều chính, đồng nghĩa với việc trực tiếp không coi mặt mũi Tạ Lâm ra gì, giáng cho Tạ Lâm một cái tát như trời giáng.
Chủ sự Hộ bộ Hồ Du của đảng Tạ Lâm, còn sợ Tạ Lâm không chịu nổi cảnh tượng này, đứng bên cạnh hắn, lo lắng nói: “Thừa tướng, ngài không cần để tâm đâu……” nhưng ông ta còn chưa nói xong, thì lại nhìn thấy sắc mặt Tạ Lâm đầy vẻ khinh thường, quát lớn cắt ngang: “Đủ rồi! Khóc lóc ỉ ôi, còn ra thể thống gì nữa!”.
Quần thần bị dọa cho giật nảy mình, lập tức im bặt.
Ánh mắt Tạ Lâm lộ ra tia sáng lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào người vừa ngất, vị đại thần bên cạnh đang đỡ ông ta vào lòng nhìn thấy thế, tim liền run lên, hai tay thả ra, vị đại thần trong lòng lập tức sõng xoài, gáy đập xuống đất.
Cảnh tượng gào khóc trong đại điện, đột nhiên dừng lại, khiến người ta trở nên nghiêm túc kính cẩn hơn hẳn.
Đại điện trong triều, văn võ bách quan đứng thẳng dưới cầu thang, ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy ngai vàng sáng lấp lánh của hoàng đế, nhưng trên chiếc ghế rồng duy nhất ấy, lại thiếu mất bóng dáng của một người cô độc.
Bách quan thấy vậy, không khỏi bàn tán xôn xao.
Có một người nôn nóng nói: “Hôm nay đã là ngày thứ ba bệ hạ không lên triều rồi, thế này thì……”
Người khác vội vàng đáp: “Hạ quan còn có cấp báo, phải tấu lên với bệ hạ, bệ hạ không lên triều, không nghe chính sự, cũng không nghị sự, chẳng để tâm đến việc gì, vậy phải làm thế nào đây?”.
Có tiếng nhao nhao đồng ý, có người nghi ngờ: Bệ hạ không phải là vị hôn quân, cho dù người vừa mới đăng cơ, thời gian tự mình chấp chính vẫn còn ngắn, nhưng cũng sẽ không vô duyên vô cớ chẳng màng chuyện triều chính thế này. Ba ngày không lên triều sáng, trong triều sớm đã náo loạn hết cả lên rồi
Văn võ khắp triều, duy chỉ có hai người là không có chút hoảng loạn nào.
Úy Trì Chính yên lặng một lúc, đột nhiên cười cười, “Bệ hạ không thượng triều, vậy mà Thừa tướng đại nhân cũng không mảy may biến sắc, thật là đáng kính, đáng kính.”
Tạ Lâm như thể không nghe ra ý châm chọc trong câu nói của hắn, dửng dưng nói: “Bệ hạ tự biết chừng mực, không đến phiên hai người ngài và ta xen vào.”
“Chừng mực?” Úy Trì Chính bật cười, “Thật ra hạ quan lại cảm thấy, sự bình tĩnh trước sóng gió của Thừa tướng đại nhân, e là đến từ một nguyên nhân khác, đương nhiên hạ quan không phủ nhận, Thừa tướng đại nhân là người càng gặp khó khăn lại càng hiên ngang đối mặt.”
Tạ Lâm cũng không hé răng nói thêm gì. Hắn như một lão tăng đang ngồi thiền, tất cả những ngoại vật đều không thể phá vỡ nội tâm chiếc giếng cổ không chút gợn sóng của hắn.
Úy Trì Chính cũng không để tâm, ngẩng đầu nhìn chăm chú vào ngai vàng của hoàng đế, nói với vẻ ý vị thâm sâu: “Chỉ e đây mới là kết quả mà ngài luôn mong chờ.”
Khuôn mặt Tạ Lâm không chút cảm xúc, gần như hoàn toàn bàng quan với mọi lời hắn nói.
Không bao lâu, chỉ thấy tổng quan thái giám Lại Xương dẫn theo vài tên thái giám đi ra từ sau đại điện, chúng thần nhìn theo, còn tưởng vì bệ hạ sắp lên triều sớm, nên vội vàng sửa sang lại cho nghiêm chỉnh, người nào người nấy lại ra dáng trọng thần văn võ, trang nghiêm đứng đắn. Đã qua hồi lâu, vẫn chỉ cảm thấy bầu không khí yên tĩnh, giọng nói của bệ hạ nơi nào, bệ hạ đã ngồi vững vàng trên ghế rồng chưa? Thiết nghĩ bệ hạ hai ngày không lên triều sáng, nhất định hôm nay lại định cho chúng ta leo cây cũng nên?
Nghĩ đến đây, quần thần cũng không để tâm đến việc đại bất kính nữa, ngẩng phắt đầu lên nhìn.
Sau lưng Lại Xương, trên ngai vàng của hoàng đế, vậy mà lại chẳng thấy bóng dáng Minh Trọng Mưu đâu. Thoáng chốc mọi người lại hiểu ra, xem ra quả nhiên là bệ hạ lại thất hứa với bọn họ rồi.
“Lại đại nhân, thế này……”
Lại Xương thở dài như chưa nghe thấy gì, “Hôm nay thân thể bệ hạ không khỏe, không tiện thảo luận chính sự, các vị xin mời quay về cho.” Tuy rằng ông ta nghe lệnh của hoàng đế nói vậy, nhưng trong lòng cũng đôi phần phản đối việc hoàng đế bỗng dưng chẳng biết vì lý do gì không chịu thượng triều.
Quần thần vừa nghe xong, không nhịn được bàn luận xôn xao, trong đó có một vị lão thần bước lên, cung kính hỏi: “Lại đại nhân, rốt cuộc thân thể của bệ hạ có chỗ nào không khỏe, đã có ngự y chẩn đoán chưa?”.
“Ngự y xem rồi,” Lại Xương nói, “Chỉ bảo là sức khỏe bệ hạ không có gì đáng ngại, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là được.”
Thân thể bệ hạ không khỏe, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày, vậy cũng có thể hiểu được, nhưng sự vụ trong triều phức tạp, không có quyết định của bệ hạ, công việc tích lại trong một thời gian ngắn lại cộng thêm phía sau thúc giục như đang đòi nợ, quần thần chỉ cảm thấy áp lực càng được nhân thêm, “Lại đại nhân à, bệ hạ không thượng triều, chúng ta khó xử vô cùng, có thể nói chuyện, khuyên bệ hạ đôi lời được không, không mong phê duyệt tấu chương, chỉ hy vọng lúc triều sáng, có thể giải quyết suôn sẻ mớ công việc hỗn độn như chúng ta hiện giờ, còn việc của bản thân chúng ta, chúng ta sẽ tự mình xử lý.”
Lại Xương có chút khó xử: “Việc này…… tiểu nhân cũng đã khuyên vô số lần rồi, nhưng……”
Nhìn thấy vẻ ấp a ấp úng của tổng quản đại nhân, thì hiểu ngay bệ hạ không mảy may nghe vào mấy lời khuyên lơn này.
Chúng thần âu sầu, giờ thì hay rồi. Chỉ e là bệ hạ dầu muối không ngấm, cứng mềm không chịu.
“Thái hậu thì sao, thái hậu nói thế nào?” Có một thần tử đề nghị.
“Đâu phải tiểu nhân không nghĩ đến chuyện tìm thái hậu chứ?” Lại Xương giống như ăn phải hoàng liên, mặt mày nhăn nhó, “Nhưng thái hậu nói……”
“Con cháu tự có phúc của con cháu,” hôm đó thái hậu khẽ cầm tách trà lên, cánh môi mượt mà, nói: “Hoàng đế đã không còn là một đứa trẻ nữa, hiểu rõ mình nên làm gì, không nên làm gì.”
Lại Xương trần thuật lại nguyên văn những lời thái hậu đã nói, quần thần lập tức cảm thấy như mình vừa ăn một cục hoàng liên cỡ lớn, yếu hầu vừa đắng vừa chát.
Nếu hoàng đế thực sự cứng mềm đều không ăn, vậy thì phải làm sao?
Có thần tử rất lanh lẹ, đột nhiên nghĩ ra một ý, sán lại gần bên cạnh Tạ Lâm, nói: “Trong triều không thể không có bệ hạ, hiện giờ chức quan của Thừa tướng đại nhân là lớn nhất, ngài lại có trách nhiệm giám quốc, nên đương nhiên lúc bệ hạ không có ở đây, chi bằng để Thừa tướng đại nhân đưa ra chỉ thị cho mọi người, chi bằng……” Hắn ta không nói tiếp nữa, nhưng hàm ý bên trong, không cần nói cũng biết.
Người nào có mắt nhìn, thì hiểu ngay tên thần tử đó là người thuộc phe cánh của Tạ Lâm, giờ nói những lời ấy, cũng không biết là nghĩ ra kế hoạch gì. Nhưng với tình hình hiện giờ, thì gần như chẳng có cách nào tốt hơn, lao nhao nói: “Chi bằng Thừa tướng đại nhân chủ trì, đứng ra giải quyết mọi việc, bọn ta cũng tiện có hướng đi hơn, những công việc lớn nhỏ khác bọn ta tự mình xử lý cũng được, cũng không quá phiền đến Thừa tướng đại nhân đâu.”
“Không sai, trước đây Thừa tướng đại nhân cũng thay bệ hạ phê duyệt tấu chương, nên đã quá quen thuộc chính vụ rồi, thiết nghĩ với tình hình như hiện giờ, Thừa tướng đại nhân cũng không quá để vào mắt đâu.”
Có một người trong Tạ Lâm đảng, nhớ tới trước khi bệ hạ tự mình xử lý chính sự, chuyện triều chính hầu như đều một tay Thừa tướng đại nhân ôm trọn hết, hiện giờ chẳng qua cũng chỉ là trở về ngày xưa mà thôi, liền bật ra tiếng cười “hì hì” giống như trong lòng hiểu cả chẳng cần phải nói ra.
Tạ Lâm giống như nghe thấy, lại giống như không nghe thấy, ít nhất là Úy Trì Chính đứng bên cạnh cũng không nhìn ra được biểu cảm của hắn có bất kỳ sự thay đổi nào, nhìn nghiêng, thì trông Tạ Lâm không buồn cũng chẳng vui, đường nét khuôn mặt rõ ràng, nhãn thần bình tĩnh mà kiên định.
Tạ Lâm vung ống tay áo dài, xua lui đám quần thần vây xung quanh, tiến lên một bước, cao giọng hỏi Lại Xương: “Lại đại nhân, hiện giờ bệ hạ đang ở đâu?”.
Lại Xương nghe xong, cảm thấy rất do dự, hành tung của bệ hạ, vốn dĩ không tiện nói cho ngoại thần biết. Tạ Lâm hiểu nỗi do dự của ông ta, nên cười lạnh một tiếng đáp: “Lại đại nhân, bệ hạ thật sự bị bệnh sao?”.
Lại Xương lập tức phản bác ngay: “Đó là đương nhiên, sao có thể là giả được?”.
“Ồ?” Tạ Lâm nhướng mày, “Vậy chính xác là ngự y nào đã chẩn mạch cho bệ hạ vậy, có thể nhờ Lại Xương đại nhân mời ra cho bọn ta được gặp một lát không?”.
Quần thần nghi ngờ, nghe những lời của Lại Xương, ai nấy đều cảm thấy rất trúc trắc, giờ bảo Lại Xương dẫn vị ngự y đã chẩn mạch cho bệ hạ đến để gặp mặt mọi người, thì cũng chẳng có gì là quá đáng cả. Thế nhưng Lại Xương lai chần chừ như vậy, tức là việc này nhất định không phải tầm thường.
“Lại đại nhân,” Tạ Lâm khẩn thiết nói, “Xin hãy hiểu và thông cảm cho tấm lòng lo lắng của đám thần tử giành cho bệ hạ, nếu thật sự là có bệnh nặng, bọn ta tới thăm một lát, cũng coi như thể hiện chút quan tâm ít ỏi.”
Lại Xương thấy lời lẽ của Tạ Lâm khẩn thiết như vậy, cũng không kìm được phải xúc động, nhưng vừa nhớ đến người ở đằng sau ngàn vạn lần căn dặn, hoàng lệnh không thể làm trái, liền nghiến răng, đáp: “Tạ đại nhân, chuyện này không phải ý của tiểu nhân, bệ hạ không gặp người khác, cũng không để các vị gặp người, xin các vị đại nhân quay về cho.”
Lời vừa dứt, quần thần lập tức hiểu ra.
Ồ dám là bệ hạ đang chơi chúng ta làm, bệnh tình gì nghỉ dưỡng gì, thật ra bệ hạ vốn dĩ chẳng làm sao cả, thật ra bệ hạ không muốn xử lý triều chính, mượn cớ bị bệnh, để các ngươi đừng tới làm phiền trẫm.
“Bệ hạ còn nói,” Lại Xương ngập ngừng, cảm thấy những lời này rất có lỗi, khó mà mở miệng được, nhưng lại không thể không nói, “Nếu quần thần có việc, Thừa tướng gánh trách nhiệm giám quốc, có việc gì cứ hỏi ngài ấy là được, không cần phải hỏi bệ hạ.”
Quần thần ngạc nhiên, Úy Trì Chính lại càng ngạc nhiên hơn.
Những lời này của bệ hạ, hiển nhiên là định chắp tay nhường đại quyền triều chính cho Tạ Lâm, đây là ân sủng, nhưng cũng là biểu hiện của một hôn quân.
Thời gian bệ hạ đăng cơ vẫn còn ngắn, kể từ khi tự mình chấp chính, luôn cần cù tiết kiệm, chưa từng lười biếng, nếu cứ thế này mãi, nếu không…… nếu không có gian thần Tạ Lâm kia chen chân vào, thì cảnh tượng Đại Sở hưng thịnh đã ở ngay trước mặt rồi.
Nhưng trên thế gian này không có giá như, triều đình Đại Sở có tên gian thần ấy, khiến quần thần chỉ cảm thấy viễn cảnh thịnh thế kia, lập tức sẽ tiêu tan, rồi biến mất.
Úy Trì Chính nhìn thấy xu thế trong triều nghiêng hẳn về một bên như thế, liền thấp giọng nói bên tai Tạ Lâm: “Hạ quan chỉ biết, thu lại triều chính, quyền lực về tay mình, Thừa tướng đại nhân, chắc đã sớm dự liệu được kết quả này rồi đúng không?”.
Không đợi bệ hạ ra quyết định, không quan tâm tới suy nghĩ của bệ hạ, liền thu lại binh quyền, trục xuất lương tướng, khiến bệ hạ nản lòng thoái chí, không thiết tha gì chuyện triều chính nữa. Hiện giờ bệ hạ không ở dây, đương nhiên Thừa tướng là to nhất. Nay đã hoàn toàn không còn giống với lúc bệ hạ mới đăng cơ nữa, hoàng đế đã tự mình chấp chính, mượn cơ hội này, ràng buộc quyền lực của hoàng đế, nắm giữ triều chính, hoàng đế sẽ càng khó vùng lên hơn, đến lúc đó Tạ Lâm hô mưa gọi gió, bệ hạ như một con rối chỉ biết nghe theo mệnh lệnh, Đại Sở này, chỉ e là sẽ biến thành thiên hạ của họ Tạ.
Thủ đoạn khá lắm Thừa tướng đại nhân.
Tự mình nói để Tạ Lâm giám quốc xử lý chuyện triều chính là chuyện hoàn toàn khác, vì quần thần vẫn còn niệm tưởng, cảm thấy sẽ có một ngày bệ hạ khỏi bệnh giải quyết công việc triều chính. Nhưng ngay từ đầu, bệ hạ đã quyết định bỏ mặc tất cả, buông tay luôn sao?
Quần thần lòng đau như cắt, hỗn loạn nhốn nháo, còn có một vị thần tử hét lên chói tai, “Trời ạ, đạo trời ơi ——” Mới nói được năm chữ này, cổ vẹo đi, ngã ngửa ra sau, đau thương quá độ, ngất luôn. Vị đại thần bên cạnh vội vàng đỡ lấy, ra sức ấn vào huyệt của ông ta, kinh hãi nói: “Đại nhân, đại nhân!”.
Chỉ thoáng chốc, trong trung tâm quyền lực của triều định Đại Sở, quần thần khóc lóc thảm thiết, người nào người nấy như quỷ khóc sói gào, như thể mất cha mất mẹ, kêu gào trời xanh bất công.
Cho dù là Úy Trì Chính đã quen nhìn thấy cảnh tượng thi thể la liệt khắp nơi, hôm qua còn là bằng hữu nâng chén rượu nói lời hân hoan, hôm nay đã trở thành một cái xác chốn sa trường, cũng không khỏi ngẩn người, trong lòng thấy bi thương.
Cảnh khóc lóc trên đại điện, rõ ràng là không phục khi để Tạ Lâm quản lý triều chính, đồng nghĩa với việc trực tiếp không coi mặt mũi Tạ Lâm ra gì, giáng cho Tạ Lâm một cái tát như trời giáng.
Chủ sự Hộ bộ Hồ Du của đảng Tạ Lâm, còn sợ Tạ Lâm không chịu nổi cảnh tượng này, đứng bên cạnh hắn, lo lắng nói: “Thừa tướng, ngài không cần để tâm đâu……” nhưng ông ta còn chưa nói xong, thì lại nhìn thấy sắc mặt Tạ Lâm đầy vẻ khinh thường, quát lớn cắt ngang: “Đủ rồi! Khóc lóc ỉ ôi, còn ra thể thống gì nữa!”.
Quần thần bị dọa cho giật nảy mình, lập tức im bặt.
Ánh mắt Tạ Lâm lộ ra tia sáng lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào người vừa ngất, vị đại thần bên cạnh đang đỡ ông ta vào lòng nhìn thấy thế, tim liền run lên, hai tay thả ra, vị đại thần trong lòng lập tức sõng xoài, gáy đập xuống đất.
Cảnh tượng gào khóc trong đại điện, đột nhiên dừng lại, khiến người ta trở nên nghiêm túc kính cẩn hơn hẳn.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Đại điện trong triều, văn võ bách quan đứng thẳng dưới cầu thang, ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy ngai vàng sáng lấp lánh của hoàng đế, nhưng trên chiếc ghế rồng duy nhất ấy, lại thiếu mất bóng dáng của một người cô độc.
Bách quan thấy vậy, không khỏi bàn tán xôn xao.
Có một người nôn nóng nói: “Hôm nay đã là ngày thứ ba bệ hạ không lên triều rồi, thế này thì……”
Người khác vội vàng đáp: “Hạ quan còn có cấp báo, phải tấu lên với bệ hạ, bệ hạ không lên triều, không nghe chính sự, cũng không nghị sự, chẳng để tâm đến việc gì, vậy phải làm thế nào đây?”.
Có tiếng nhao nhao đồng ý, có người nghi ngờ: Bệ hạ không phải là vị hôn quân, cho dù người vừa mới đăng cơ, thời gian tự mình chấp chính vẫn còn ngắn, nhưng cũng sẽ không vô duyên vô cớ chẳng màng chuyện triều chính thế này. Ba ngày không lên triều sáng, trong triều sớm đã náo loạn hết cả lên rồi
Văn võ khắp triều, duy chỉ có hai người là không có chút hoảng loạn nào.
Úy Trì Chính yên lặng một lúc, đột nhiên cười cười, “Bệ hạ không thượng triều, vậy mà Thừa tướng đại nhân cũng không mảy may biến sắc, thật là đáng kính, đáng kính.”
Tạ Lâm như thể không nghe ra ý châm chọc trong câu nói của hắn, dửng dưng nói: “Bệ hạ tự biết chừng mực, không đến phiên hai người ngài và ta xen vào.”
“Chừng mực?” Úy Trì Chính bật cười, “Thật ra hạ quan lại cảm thấy, sự bình tĩnh trước sóng gió của Thừa tướng đại nhân, e là đến từ một nguyên nhân khác, đương nhiên hạ quan không phủ nhận, Thừa tướng đại nhân là người càng gặp khó khăn lại càng hiên ngang đối mặt.”
Tạ Lâm cũng không hé răng nói thêm gì. Hắn như một lão tăng đang ngồi thiền, tất cả những ngoại vật đều không thể phá vỡ nội tâm chiếc giếng cổ không chút gợn sóng của hắn.
Úy Trì Chính cũng không để tâm, ngẩng đầu nhìn chăm chú vào ngai vàng của hoàng đế, nói với vẻ ý vị thâm sâu: “Chỉ e đây mới là kết quả mà ngài luôn mong chờ.”
Khuôn mặt Tạ Lâm không chút cảm xúc, gần như hoàn toàn bàng quan với mọi lời hắn nói.
Không bao lâu, chỉ thấy tổng quan thái giám Lại Xương dẫn theo vài tên thái giám đi ra từ sau đại điện, chúng thần nhìn theo, còn tưởng vì bệ hạ sắp lên triều sớm, nên vội vàng sửa sang lại cho nghiêm chỉnh, người nào người nấy lại ra dáng trọng thần văn võ, trang nghiêm đứng đắn. Đã qua hồi lâu, vẫn chỉ cảm thấy bầu không khí yên tĩnh, giọng nói của bệ hạ nơi nào, bệ hạ đã ngồi vững vàng trên ghế rồng chưa? Thiết nghĩ bệ hạ hai ngày không lên triều sáng, nhất định hôm nay lại định cho chúng ta leo cây cũng nên?
Nghĩ đến đây, quần thần cũng không để tâm đến việc đại bất kính nữa, ngẩng phắt đầu lên nhìn.
Sau lưng Lại Xương, trên ngai vàng của hoàng đế, vậy mà lại chẳng thấy bóng dáng Minh Trọng Mưu đâu. Thoáng chốc mọi người lại hiểu ra, xem ra quả nhiên là bệ hạ lại thất hứa với bọn họ rồi.
“Lại đại nhân, thế này……”
Lại Xương thở dài như chưa nghe thấy gì, “Hôm nay thân thể bệ hạ không khỏe, không tiện thảo luận chính sự, các vị xin mời quay về cho.” Tuy rằng ông ta nghe lệnh của hoàng đế nói vậy, nhưng trong lòng cũng đôi phần phản đối việc hoàng đế bỗng dưng chẳng biết vì lý do gì không chịu thượng triều.
Quần thần vừa nghe xong, không nhịn được bàn luận xôn xao, trong đó có một vị lão thần bước lên, cung kính hỏi: “Lại đại nhân, rốt cuộc thân thể của bệ hạ có chỗ nào không khỏe, đã có ngự y chẩn đoán chưa?”.
“Ngự y xem rồi,” Lại Xương nói, “Chỉ bảo là sức khỏe bệ hạ không có gì đáng ngại, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là được.”
Thân thể bệ hạ không khỏe, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày, vậy cũng có thể hiểu được, nhưng sự vụ trong triều phức tạp, không có quyết định của bệ hạ, công việc tích lại trong một thời gian ngắn lại cộng thêm phía sau thúc giục như đang đòi nợ, quần thần chỉ cảm thấy áp lực càng được nhân thêm, “Lại đại nhân à, bệ hạ không thượng triều, chúng ta khó xử vô cùng, có thể nói chuyện, khuyên bệ hạ đôi lời được không, không mong phê duyệt tấu chương, chỉ hy vọng lúc triều sáng, có thể giải quyết suôn sẻ mớ công việc hỗn độn như chúng ta hiện giờ, còn việc của bản thân chúng ta, chúng ta sẽ tự mình xử lý.”
Lại Xương có chút khó xử: “Việc này…… tiểu nhân cũng đã khuyên vô số lần rồi, nhưng……”
Nhìn thấy vẻ ấp a ấp úng của tổng quản đại nhân, thì hiểu ngay bệ hạ không mảy may nghe vào mấy lời khuyên lơn này.
Chúng thần âu sầu, giờ thì hay rồi. Chỉ e là bệ hạ dầu muối không ngấm, cứng mềm không chịu.
“Thái hậu thì sao, thái hậu nói thế nào?” Có một thần tử đề nghị.
“Đâu phải tiểu nhân không nghĩ đến chuyện tìm thái hậu chứ?” Lại Xương giống như ăn phải hoàng liên, mặt mày nhăn nhó, “Nhưng thái hậu nói……”
“Con cháu tự có phúc của con cháu,” hôm đó thái hậu khẽ cầm tách trà lên, cánh môi mượt mà, nói: “Hoàng đế đã không còn là một đứa trẻ nữa, hiểu rõ mình nên làm gì, không nên làm gì.”
Lại Xương trần thuật lại nguyên văn những lời thái hậu đã nói, quần thần lập tức cảm thấy như mình vừa ăn một cục hoàng liên cỡ lớn, yếu hầu vừa đắng vừa chát.
Nếu hoàng đế thực sự cứng mềm đều không ăn, vậy thì phải làm sao?
Có thần tử rất lanh lẹ, đột nhiên nghĩ ra một ý, sán lại gần bên cạnh Tạ Lâm, nói: “Trong triều không thể không có bệ hạ, hiện giờ chức quan của Thừa tướng đại nhân là lớn nhất, ngài lại có trách nhiệm giám quốc, nên đương nhiên lúc bệ hạ không có ở đây, chi bằng để Thừa tướng đại nhân đưa ra chỉ thị cho mọi người, chi bằng……” Hắn ta không nói tiếp nữa, nhưng hàm ý bên trong, không cần nói cũng biết.
Người nào có mắt nhìn, thì hiểu ngay tên thần tử đó là người thuộc phe cánh của Tạ Lâm, giờ nói những lời ấy, cũng không biết là nghĩ ra kế hoạch gì. Nhưng với tình hình hiện giờ, thì gần như chẳng có cách nào tốt hơn, lao nhao nói: “Chi bằng Thừa tướng đại nhân chủ trì, đứng ra giải quyết mọi việc, bọn ta cũng tiện có hướng đi hơn, những công việc lớn nhỏ khác bọn ta tự mình xử lý cũng được, cũng không quá phiền đến Thừa tướng đại nhân đâu.”
“Không sai, trước đây Thừa tướng đại nhân cũng thay bệ hạ phê duyệt tấu chương, nên đã quá quen thuộc chính vụ rồi, thiết nghĩ với tình hình như hiện giờ, Thừa tướng đại nhân cũng không quá để vào mắt đâu.”
Có một người trong Tạ Lâm đảng, nhớ tới trước khi bệ hạ tự mình xử lý chính sự, chuyện triều chính hầu như đều một tay Thừa tướng đại nhân ôm trọn hết, hiện giờ chẳng qua cũng chỉ là trở về ngày xưa mà thôi, liền bật ra tiếng cười “hì hì” giống như trong lòng hiểu cả chẳng cần phải nói ra.
Tạ Lâm giống như nghe thấy, lại giống như không nghe thấy, ít nhất là Úy Trì Chính đứng bên cạnh cũng không nhìn ra được biểu cảm của hắn có bất kỳ sự thay đổi nào, nhìn nghiêng, thì trông Tạ Lâm không buồn cũng chẳng vui, đường nét khuôn mặt rõ ràng, nhãn thần bình tĩnh mà kiên định.
Tạ Lâm vung ống tay áo dài, xua lui đám quần thần vây xung quanh, tiến lên một bước, cao giọng hỏi Lại Xương: “Lại đại nhân, hiện giờ bệ hạ đang ở đâu?”.
Lại Xương nghe xong, cảm thấy rất do dự, hành tung của bệ hạ, vốn dĩ không tiện nói cho ngoại thần biết. Tạ Lâm hiểu nỗi do dự của ông ta, nên cười lạnh một tiếng đáp: “Lại đại nhân, bệ hạ thật sự bị bệnh sao?”.
Lại Xương lập tức phản bác ngay: “Đó là đương nhiên, sao có thể là giả được?”.
“Ồ?” Tạ Lâm nhướng mày, “Vậy chính xác là ngự y nào đã chẩn mạch cho bệ hạ vậy, có thể nhờ Lại Xương đại nhân mời ra cho bọn ta được gặp một lát không?”.
Quần thần nghi ngờ, nghe những lời của Lại Xương, ai nấy đều cảm thấy rất trúc trắc, giờ bảo Lại Xương dẫn vị ngự y đã chẩn mạch cho bệ hạ đến để gặp mặt mọi người, thì cũng chẳng có gì là quá đáng cả. Thế nhưng Lại Xương lai chần chừ như vậy, tức là việc này nhất định không phải tầm thường.
“Lại đại nhân,” Tạ Lâm khẩn thiết nói, “Xin hãy hiểu và thông cảm cho tấm lòng lo lắng của đám thần tử giành cho bệ hạ, nếu thật sự là có bệnh nặng, bọn ta tới thăm một lát, cũng coi như thể hiện chút quan tâm ít ỏi.”
Lại Xương thấy lời lẽ của Tạ Lâm khẩn thiết như vậy, cũng không kìm được phải xúc động, nhưng vừa nhớ đến người ở đằng sau ngàn vạn lần căn dặn, hoàng lệnh không thể làm trái, liền nghiến răng, đáp: “Tạ đại nhân, chuyện này không phải ý của tiểu nhân, bệ hạ không gặp người khác, cũng không để các vị gặp người, xin các vị đại nhân quay về cho.”
Lời vừa dứt, quần thần lập tức hiểu ra.
Ồ dám là bệ hạ đang chơi chúng ta làm, bệnh tình gì nghỉ dưỡng gì, thật ra bệ hạ vốn dĩ chẳng làm sao cả, thật ra bệ hạ không muốn xử lý triều chính, mượn cớ bị bệnh, để các ngươi đừng tới làm phiền trẫm.
“Bệ hạ còn nói,” Lại Xương ngập ngừng, cảm thấy những lời này rất có lỗi, khó mà mở miệng được, nhưng lại không thể không nói, “Nếu quần thần có việc, Thừa tướng gánh trách nhiệm giám quốc, có việc gì cứ hỏi ngài ấy là được, không cần phải hỏi bệ hạ.”
Quần thần ngạc nhiên, Úy Trì Chính lại càng ngạc nhiên hơn.
Những lời này của bệ hạ, hiển nhiên là định chắp tay nhường đại quyền triều chính cho Tạ Lâm, đây là ân sủng, nhưng cũng là biểu hiện của một hôn quân.
Thời gian bệ hạ đăng cơ vẫn còn ngắn, kể từ khi tự mình chấp chính, luôn cần cù tiết kiệm, chưa từng lười biếng, nếu cứ thế này mãi, nếu không…… nếu không có gian thần Tạ Lâm kia chen chân vào, thì cảnh tượng Đại Sở hưng thịnh đã ở ngay trước mặt rồi.
Nhưng trên thế gian này không có giá như, triều đình Đại Sở có tên gian thần ấy, khiến quần thần chỉ cảm thấy viễn cảnh thịnh thế kia, lập tức sẽ tiêu tan, rồi biến mất.
Úy Trì Chính nhìn thấy xu thế trong triều nghiêng hẳn về một bên như thế, liền thấp giọng nói bên tai Tạ Lâm: “Hạ quan chỉ biết, thu lại triều chính, quyền lực về tay mình, Thừa tướng đại nhân, chắc đã sớm dự liệu được kết quả này rồi đúng không?”.
Không đợi bệ hạ ra quyết định, không quan tâm tới suy nghĩ của bệ hạ, liền thu lại binh quyền, trục xuất lương tướng, khiến bệ hạ nản lòng thoái chí, không thiết tha gì chuyện triều chính nữa. Hiện giờ bệ hạ không ở dây, đương nhiên Thừa tướng là to nhất. Nay đã hoàn toàn không còn giống với lúc bệ hạ mới đăng cơ nữa, hoàng đế đã tự mình chấp chính, mượn cơ hội này, ràng buộc quyền lực của hoàng đế, nắm giữ triều chính, hoàng đế sẽ càng khó vùng lên hơn, đến lúc đó Tạ Lâm hô mưa gọi gió, bệ hạ như một con rối chỉ biết nghe theo mệnh lệnh, Đại Sở này, chỉ e là sẽ biến thành thiên hạ của họ Tạ.
Thủ đoạn khá lắm Thừa tướng đại nhân.
Tự mình nói để Tạ Lâm giám quốc xử lý chuyện triều chính là chuyện hoàn toàn khác, vì quần thần vẫn còn niệm tưởng, cảm thấy sẽ có một ngày bệ hạ khỏi bệnh giải quyết công việc triều chính. Nhưng ngay từ đầu, bệ hạ đã quyết định bỏ mặc tất cả, buông tay luôn sao?
Quần thần lòng đau như cắt, hỗn loạn nhốn nháo, còn có một vị thần tử hét lên chói tai, “Trời ạ, đạo trời ơi ——” Mới nói được năm chữ này, cổ vẹo đi, ngã ngửa ra sau, đau thương quá độ, ngất luôn. Vị đại thần bên cạnh vội vàng đỡ lấy, ra sức ấn vào huyệt của ông ta, kinh hãi nói: “Đại nhân, đại nhân!”.
Chỉ thoáng chốc, trong trung tâm quyền lực của triều định Đại Sở, quần thần khóc lóc thảm thiết, người nào người nấy như quỷ khóc sói gào, như thể mất cha mất mẹ, kêu gào trời xanh bất công.
Cho dù là Úy Trì Chính đã quen nhìn thấy cảnh tượng thi thể la liệt khắp nơi, hôm qua còn là bằng hữu nâng chén rượu nói lời hân hoan, hôm nay đã trở thành một cái xác chốn sa trường, cũng không khỏi ngẩn người, trong lòng thấy bi thương.
Cảnh khóc lóc trên đại điện, rõ ràng là không phục khi để Tạ Lâm quản lý triều chính, đồng nghĩa với việc trực tiếp không coi mặt mũi Tạ Lâm ra gì, giáng cho Tạ Lâm một cái tát như trời giáng.
Chủ sự Hộ bộ Hồ Du của đảng Tạ Lâm, còn sợ Tạ Lâm không chịu nổi cảnh tượng này, đứng bên cạnh hắn, lo lắng nói: “Thừa tướng, ngài không cần để tâm đâu……” nhưng ông ta còn chưa nói xong, thì lại nhìn thấy sắc mặt Tạ Lâm đầy vẻ khinh thường, quát lớn cắt ngang: “Đủ rồi! Khóc lóc ỉ ôi, còn ra thể thống gì nữa!”.
Quần thần bị dọa cho giật nảy mình, lập tức im bặt.
Ánh mắt Tạ Lâm lộ ra tia sáng lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào người vừa ngất, vị đại thần bên cạnh đang đỡ ông ta vào lòng nhìn thấy thế, tim liền run lên, hai tay thả ra, vị đại thần trong lòng lập tức sõng xoài, gáy đập xuống đất.
Cảnh tượng gào khóc trong đại điện, đột nhiên dừng lại, khiến người ta trở nên nghiêm túc kính cẩn hơn hẳn.