Đại Sở đã qua mấy đời hoàng đế, trải qua vô số những buổi thượng triều sáng sớm, nhưng khi hoàng đế hỏi đại thần lại ngây người, Tạ Lâm tuyệt đối là người đầu tiên. Nếu như là người thường, thì đã trị hắn tội đại bất kính từ lâu rồi.
Minh Trọng Mưu chỉ đành nén lửa giận đang cuồn cuộn như cơn sóng dữ của mình xuống, kiềm chế nói:
“Tạ khanh, hôm trước, tuy trẫm đã đồng ý không phái binh tới biên tái chi viện, nhưng tình hình ở đó căng thẳng, người Di càn rỡ, xâm phạm biên cương nước ta như vậy, Tạ khanh có phải đã sớm nghĩ ra được kế sách gì hay có thể đánh lui địch thì hãy mau nói ra đi?”.
Tạ Lâm nghe xong, nhưng lại ngẩn người, đôi mắt đen láy sáng lấp lánh như sao, không nhịn được liếc đến chỗ Úy Trì Chính, lại thấy vị phó tướng của quá khứ, Binh bộ Thượng thư của hiện tại, ánh mắt sáng ngời đang nhìn mình, dường như đang đợi kế sách gì hay của mình thật.
Tạ Lâm vốn dĩ tưởng rằng, tên Úy Trì Chính này là phó tướng của đại quân, cái gì gọi là lâm trận không đổi tướng, đại quân hiện giờ đang trấn thủ biên giới, mà phó tướng lại được giữ lại nhậm chức ở kinh đô. Trước nay Binh bộ Thượng thư đều do quan văn đảm nhận, Đại Sở trước nay trọng văn coi nhẹ võ, cho dù là văn thần cùng cấp với võ quan, nhưng quan văn vẫn cứ thắng võ tướng, huống hồ dựa trên cấp bậc quan lại, từ phó tướng lên Thượng thư, cũng không biết đã nhảy qua bao nhiêu bậc. Suy nghĩ của Úy Trì Chính, nếu là trong đầu óc của người thường, sợ là sẽ cho rằng Úy Trì Chính vì được thăng chức, nên thành ra thèm muốn phú quý. Biên cương mùa hạ tiết thu gió thổi bụi bay đầy trời, mùa đông lạnh đến buốt xương, lại thêm quần áo lương thực thiếu thốn, chịu đói chịu rét, nghĩ tới nơi kinh thành phồn hoa, so với chốn biên cương, không biết là tốt gấp bao nhiêu lần. Úy Trì Chính có suy nghĩ như vậy, cũng không thể nói là không đúng được.
Nhưng Tạ Lâm trước nay luôn tự hào rằng mình rất có tài nhìn người, quan sát hành động lời nói của Úy Trì Chính, có thể gọi là tên giống như người, chính trực vô tư, nghe nói hắn lại thích việc chinh chiến chốn sa trường, người như vậy, sao có thể vì một chức quan nhỏ bé mà quay lưng với tâm nguyện của bản thân được?
Chỉ e là đang tùy cơ hành động.
Quả nhiên hôm nay tới rồi.
Tạ Lâm vội vàng cung kính nói:
“Bệ hạ, lâm trận đổi tướng, là điều đại kỵ của nhà binh, Trấn Viễn Uy Võ đại tướng quân Hầu Thiết Tranh, tuy rằng ngang bướng tự cho mình là đúng, tấn công kém, nhưng giỏi phòng thủ, để ông ấy trấn giữ biên giới, thì bệ hạ không cần phải lo lắng.”
Minh Trọng Mưu “hừ” một tiếng, rõ ràng vô cùng bất mãn với cách nói thuận nước đẩy thuyền của Tạ Lâm,
“Hôm trước, khanh còn nói Hầu Thiết Tranh dùng ba mươi vạn binh mã giải quyết nước Di nhỏ bé là chuyện rất khó, rõ ràng là năng lực không đủ, bắt trẫm sớm đưa ra quyết định, sao hôm nay, lại sửa lại thế?”.
Tuy rằng những lời này bản thân đã nói trước mặt quần thần từ lâu, nhưng từ miệng Minh Trọng Mưu thốt ra, khiến Tạ Lâm thấy có đôi chút kỳ quặc. Phó tướng không còn như ngày xưa, lắc mình biến hóa, giữ chức Binh bộ Thượng thư, trở thành đồng liêu với mình, văn thần không giống võ tướng, lời nói của bản thân, đương nhiên cũng phải khác đi chứ, nếu không sau này cùng làm quan trong triều với Úy Trì Chính, thì làm sao sống chung được?
Tạ Lâm cười làm lành:
“Hiện giờ không giống trước kia, phó tướng cởi giáp, mặc quan phục, có tác dụng như trên chiến trường, đám thần tử như chúng thần, sao có thể tụt lại phía sau được, những lời nói hôm trước, đương nhiên đều là nói đùa thôi. Thần cho rằng, nước Di dám to gan làm loạn, là vì thiếu thốn vật tư, không có đất canh tác trồng trọt, chỉ có thể chăn thả, nghe nói bọn họ không có lương thực không rau dưa hoa quả, chỉ dựa vào việc giết mổ bò cừu, không có bò cừu thì ăn vỏ cây gặm ngọn cỏ, vô cùng đói khổ, đương nhiên là sẽ nghĩ tới triều đình ta đất đai màu mỡ phì nhiêu, muốn chiếm vật tư của ta để nuôi dân. Sói đói, thì còn có thể cắn người, huống hồ là đám người Di không biết liêm sỉ, dốt đặc cắn mai ấy?”.
Minh Trọng Mưu trầm ngâm hồi lâu,
“Những lời ái khanh nói cũng có lý, vậy theo ý kiến của ái khanh, thì nên làm thế nào?”.
Tạ Lâm bèn thưa:
“Chi bằng, đưa công chúa quận chúa có họ hàng với hoàng tộc, lấy danh nghía hòa thân, gả cho vua nước Di, nên duyên Tấn Tần mãi mãi, lấy vật tư từ nước chúng ta, ban cho nước Di, để bọn họn được đủ ăn, có thể trồng trọt dệt vải, ăn được no, mặc được ấm, cuộc sống ổn định, thì tất nhiên sẽ không muốn trải qua cuộc sống chém chém giết giết nữa.
(Nên duyên Tấn Tần nguyên văn là Tấn Tần chi hảo có liên quan đến thời Xuân Thu nước Tần và nước Tấn có nhiều mối lương duyên nên đời sau thường dùng câu nói đó để gọi những cuộc hôn nhân tốt lành giữa các quốc gia hay thế tộc lớn.)
“Vậy Tạ khanh cảm thấy, đưa cô gái thế nào đi hòa thân thì hợp?”.
“Người tốt nhất, đương nhiên là công chúa hoặc quận chúa trong họ hàng của hoàng thất, nhưng con gái trong dòng tộc hoàng thất đất nước ta, hoặc là quá nhỏ, hoặc đã lập gia đình, để hoàn toàn phù hợp, thì chi bằng, chọn ra một người có thể diện từ trong số con gái của các đại thần, dung mạo xinh đẹp phẩm chất đoan trang nhất, vậy cũng đã thể hiện được uy nghi của triều đình ta hậu đãi cho đám dân đen nước Di rồi. Thần có chọn được một người.”
Ánh mắt Minh Trọng Mưu chứa đầy nghi ngờ,
“Nói!”.
“Con gái của Trấn Viễn Uy Võ đại tướng quân, Hầu Vận Vi.”
Tạ Lâm đứng trên đại điện, thái độ cung kính, không chút thay đổi.
Hầu Vận Vi, chính là một trong hai cô gái ngày hôm đó bị Tạ Lâm cho uống thuốc để quyến rũ Minh Trọng Mưu. Nhưng có lẽ Hầu Vận Vi dung mạo không được đẹp, hoặc thánh thượng không thích, hoặc tính nhẫn nại siêu cao, tóm lại nếu như nàng ta quyến rũ thêm chút nữa, được thánh thượng thích thêm chút nữa, thì e là giờ đã được thánh thượng nạp vào hậu cung, nhận trăm ngàn sủng ái rồi.
Chỉ đáng tiếc là không có.
Thái hậu đã nói, phải tìm cho hai nàng ấy một mối duyên tốt. Mấy ngày trước, Tạ Lâm đã suy tính rất lâu. Nghĩ rằng vua nước Di là vương một nước, tuy rằng tuổi tác đã cao, nhưng vẫn xứng đôi với con gái của đại tướng quân.
Huống hồ……
“Gả con gái của Trấn Viễn Uy Võ đại tướng quân tới nước Di, nhất định có thể xoa dịu cơn giận của nước Di, hơn thế Hầu Vận Vi dung mạo đoan trang, nhất định sẽ khiến vua nước Di yêu thích, thần nghe nói vương hậu của nước Di đã tạ thế từ hai năm trước, Hầu Vận Vi là con gái của đại tướng quân cao quý, lại được bệ hạ của triều đình ta làm chủ hôn, chắc chắn sẽ được làm chính thất, nàng ta sẽ không bị thiệt thòi đâu.”
Những lời của Tạ Lâm, rõ ràng mạch lạc, trật tự đâu ra đấy, dạo trước trong nước gặp phải trận thiên tai lớn, nên không thể kéo dài việc đánh trận được. Hiện giờ dùng việc hòa thân để làm dịu đi chiến sự, đương nhiên là cách tốt nhất. Đợi sau khi quốc gia nghỉ ngơi lấy lại sức rồi, lúc thời cơ chín muồi, lại phát động chiến sự, đến khi đó một đòn đánh tan nước Di, đây có thể coi là thượng sách.
Dường như những lời của Tạ Lâm, khiến mọi người không thể phản đối gì được.
Minh Trọng Mưu quét mắt nhìn xung quanh, thấy quần thần không ai có thể đưa ra được ý kiến nào hay hơn, đang định đập bàn đưa ra quyết định.
Đột nhiên có một người đứng bật dậy khỏi ghế, phẫn nộ nói:
“Thần phản đối.”
Tiếng quát này, cơ hồ như vang vọng lên từng hồi từng hồi khắp trong ngoài đại điện. Người này thân cao tám thước, tháo vát nhanh nhẹn, Tạ Lâm nheo mắt nhìn về phía đó, nhưng trong lúc mơ hồ lại nhận ra, người đó không mặc quan phục, mà là một thân chiến bào, uy phong lẫm liệt, khí thế ép người.
Tạ Lâm không nhịn được bật cười lạnh lùng,
“Úy Trì tướng quân, à không, bây giờ nên sửa thành Úy Trì đại nhân chứ, những lời này của đại nhân là có ý gì?”.
Thừa tướng đại nhân ngày thường tuy rằng nghiêm túc, nhưng nụ cười phần nhiều cũng hòa ái dễ gần, khiến người ta như được đắm chìm trong gió xuân. Nay nở nụ cười lạnh lùng, làm Úy Trì Chính có cảm tưởng như, người đứng trước mặt không phải là Thừa tướng đương triều, mà là một con rắn với những chiếc răng kịch độc, bất cứ lúc nào cũng sẽ lao tới cắn người.
Úy Trì Chính sống lưng thẳng tắp, hàng mày cao, khuôn mặt đầy sát khí:
“Tạ Lâm, rốt cuộc là ngài bất mãn điều gì, mà muốn hủy hoại đi hạnh phúc cả đời của con gái Hầu tướng quân? Hầu tướng quân một đời vì nước, rời xa quê hương, đóng quân trấn giữ nơi biên cương, cho dù không có công lao, thì cũng có khổ lao, cuộc hôn nhân của con gái, lại thành trò đùa như vậy sao?”.
Tạ Lâm hơi liếm liếm môi, đột nhiên Úy Trì Chính phát hiện ra, cánh môi Tạ Lâm, mỏng mà đỏ tươi, những người như vậy, đều là kẻ bạc tình phụ nghĩa.
“Trò đùa?”
Tạ Lâm nói,
“Hầu Vận Vi vì dân vì nước, việc hòa thân này, khó lòng tránh được, thân phận ấy, địa vị ấy, đã quyết định sẽ có một ngày, nàng ta nhất định phải hy sinh tất cả cho đất nước,”
Tạ Lâm chắp tay hướng về phía thánh thượng, cười lạnh nói,
“Không bắt nàng ta hy sinh hy sinh thân mình vì xã tắc, đó là sự nhân từ của bệ hạ, nhưng thế không phải sẽ khiến nàng ta được sủng mà kiêu, tùy tiện làm bừa sao!”.
Hôm đó, trên chốn triều đình người tranh ta đoạt, nơi lời nói đanh thép, có thần tử cố gắng lấy dũng khí, phản bác lại Tạ thừa tướng, đều bị hắn nhanh mồm nhanh miệng thấy chiêu tiếp chiêu, cản lại. Hầu Vận Vi hòa thân, là việc không thể tránh khỏi. Trong ngày hôm đó, bệ hạ lệnh cho Tạ Thừa tướng soạn thư, trình bày ý định hòa thân ngừng chiến với vua nước Di, con gái của đại tướng quân sẽ mang rất nhiều của hồi môn đi theo, cùng các kỹ thuật trồng trọt dệt vải, bảo đảm người Di được ăn no, mặc ấm, không phải chịu cảnh đói rét, thể hiện được thành ý nên duyên Tấn Tần giữa Đại Sở và nước Di.
Ý chỉ rất nhanh đã được khoái mã hỏa tốc gửi tới tay vua nước Di, ông ta đọc thư xong vô cùng vui mừng, quả nhiên đồng ý.
Bệ hạ đích thân hạ chỉ, phong cho con gái Hầu Vận Vi của Trấn Viễn Uy Võ đại tướng quân, làm Định Quốc công chúa, ban thưởng của hồi môn, để nàng ta được gả đi khí thế rỡ ràng.
Hầu Vận Vi năm nay vừa tròn mười sáu tuổi, đang là lúc tươi trẻ đẹp đẽ nhất, mang theo rất nhiều của cải, rầm rộ, khoa trương gả cho vua nước Di nhiều hơn mình đến hai mươi tuổi, đủ để trở thành cha nàng.
Bão cát ở nước Di rất lớn, dưới ánh tà dương, Úy Trì Chính không kìm được cẩn thận dặn dò Hầu Vận Vi, lại tỉ mỉ buộc một chiếc khăn lụa lên cần cổ thanh mảnh trắng nõn của nàng thiếu nữ.
Một ngày nhiều gió, Định Quốc công chúa lên đường, đủ để một trăm người, có thể nhìn thấy từ phía xa dưới ánh chiều tà, kéo dài đến vài dặm. Cờ, ngựa, người, đông đúc dày đặc, từ phía Đông, mãi cho tới tận phía Tây, cho đến khi ánh tịch dương không còn nhìn thấy đầu, cũng chẳng nhìn thấy đuôi đâu nữa.
Trong ngày nhiều gió ấy, Úy Trì Chính không kìm được cưỡi một con ngựa cao lớn, phi thật nhanh, tiễn Định Quốc công chúa suốt mười mấy dặm, nhìn trời không muốn quay về.
Nhưng, vẫn cứ phải về.
Cha của nàng ấy là Uy Võ đại tướng quân, bản thân hắn làm tham tướng, được ông ấy đề bạt, mới có được vị trí như ngày hôm nay.
Là con gái của đại tướng quân, nên rất thân thiện với hắn, cùng hái hoa huyên thảo bên hồ, nhưng lại chẳng dám cầm tay nhau.
(Hoa huyên thảo còn được gọi là hoàng hoa, kim trâm thái, người xưa cho rằng nó có thể khiến người khác quên đi được ưu phiền. Nhưng trong phần chú thích của tác giả thì trong Kinh Thi loại hoa này có nghĩa là tương tư.)
Hắn đã hiểu thấu được tâm tư nàng từ lâu.
Nhưng cuối cùng nàng lại trở thành người phụ nữ của kẻ khác.
Cô gái yêu kiều xinh xắn là thanh mai trúc mã với Úy Trì Chính, hắn đã tận mắt nhìn thấy nàng lớn lên, giờ thân phận rỡ ràng, được phong làm Định Quốc công chúa, là niềm vinh dự người bình thường có cầu cũng chẳng được. Nàng mang theo niềm vinh dự đó, đi xa tới tận biên cương, bình định lửa chiến, mối lương duyên tốt đẹp giờ cắt đứt.
Úy Trì Chính nghỉ chân ghìm cương ngựa nhìn theo, cả một giang sơn như vậy, lại phải mang một cô gái yếu đuối ra đổi, đáng buồn đáng tiếc làm sao.
Đầu sỏ gây lên chuyện, lại đang ở trong kinh thành, con người đó.
Như rắn độc, như mãnh thú, âm hiểm xảo trá nhìn chằm chằm vào những người xung quanh, quan sát sơ hở của bọn họ, cuối cùng tấn công một cú chí mạng.
Giang sơn xương trắng.
Trong ngoài triều đình, vẫn dáng vẻ múa hát thái bình, cảnh tượng thịnh thế.
Tất cả, giang sơn, xương trắng.
xxx
Ba hôm trước, Úy Trì Chính biết được tin, trong Lại bộ, có một người bị tống vào ngục, tên là Trác Thanh.
Hắn mắc tội, chỉ vì đã viết một bài thơ, với những từ kiểu như “Hồng nhan xương trắng, giang sơn cô quạnh, đất đai ngàn mẫu, vạn phôi hoàng thổ,” bị người của Hình bộ, cho rằng chế nhạo thời thế, là phản ghịch, là tội tru di, vì thế liền bắt giam.
Úy Trì Chính biết được tin này, liền vội vàng liên lạc với người bằng hữu ở Hình bộ, hỏi thử xem rốt cuộc sự việc là như thế nào.
Tại sao Úy Trì Chính lại quan tâm đến chuyện này thế?
Chỉ là vì, Trác Thanh cũng từng là thuộc hạ dưới trướng đại tướng quân, khi làm tham mưu, đã bày mưu tính kế cho Hầu Thiết Tranh, đánh thắng rất nhiều trận chiến. Hai năm trước, Trác Thanh cảm thấy làm tham mưu khó bề thăng tiến, nên đã xin Hầu Thiết Tranh được từ chức, muốn thi thử giành chức quan. Hầu Thiết Tranh đồng ý, không ngờ hắn thật sự thi đỗ. Úy Trì Chính nghe nói lúc hắn nhậm chức ở Lại bộ, còn vô cùng vui vẻ.
Không ngờ lần này lại bị tống giam. Úy Trì Chính đang nghĩ, trong bài thơ có lẽ thật sự có đôi phần ẩn ý bên trong, nhưng dựa vào mối giao tình đồng liêu trước đây, hắn không thể không cứu.
Mà lúc này, gian thần xu nịnh Tạ Lâm, đang thảo luận với bệ hạ về chuyện “Cho người ta một con cá, không bằng cho họ một cái cần câu cá”.
“Bệ hạ.” Tạ Lâm vội vàng kêu lên một tiếng.
Đại Sở đã qua mấy đời hoàng đế, trải qua vô số những buổi thượng triều sáng sớm, nhưng khi hoàng đế hỏi đại thần lại ngây người, Tạ Lâm tuyệt đối là người đầu tiên. Nếu như là người thường, thì đã trị hắn tội đại bất kính từ lâu rồi.
Minh Trọng Mưu chỉ đành nén lửa giận đang cuồn cuộn như cơn sóng dữ của mình xuống, kiềm chế nói:
“Tạ khanh, hôm trước, tuy trẫm đã đồng ý không phái binh tới biên tái chi viện, nhưng tình hình ở đó căng thẳng, người Di càn rỡ, xâm phạm biên cương nước ta như vậy, Tạ khanh có phải đã sớm nghĩ ra được kế sách gì hay có thể đánh lui địch thì hãy mau nói ra đi?”.
Tạ Lâm nghe xong, nhưng lại ngẩn người, đôi mắt đen láy sáng lấp lánh như sao, không nhịn được liếc đến chỗ Úy Trì Chính, lại thấy vị phó tướng của quá khứ, Binh bộ Thượng thư của hiện tại, ánh mắt sáng ngời đang nhìn mình, dường như đang đợi kế sách gì hay của mình thật.
Tạ Lâm vốn dĩ tưởng rằng, tên Úy Trì Chính này là phó tướng của đại quân, cái gì gọi là lâm trận không đổi tướng, đại quân hiện giờ đang trấn thủ biên giới, mà phó tướng lại được giữ lại nhậm chức ở kinh đô. Trước nay Binh bộ Thượng thư đều do quan văn đảm nhận, Đại Sở trước nay trọng văn coi nhẹ võ, cho dù là văn thần cùng cấp với võ quan, nhưng quan văn vẫn cứ thắng võ tướng, huống hồ dựa trên cấp bậc quan lại, từ phó tướng lên Thượng thư, cũng không biết đã nhảy qua bao nhiêu bậc. Suy nghĩ của Úy Trì Chính, nếu là trong đầu óc của người thường, sợ là sẽ cho rằng Úy Trì Chính vì được thăng chức, nên thành ra thèm muốn phú quý. Biên cương mùa hạ tiết thu gió thổi bụi bay đầy trời, mùa đông lạnh đến buốt xương, lại thêm quần áo lương thực thiếu thốn, chịu đói chịu rét, nghĩ tới nơi kinh thành phồn hoa, so với chốn biên cương, không biết là tốt gấp bao nhiêu lần. Úy Trì Chính có suy nghĩ như vậy, cũng không thể nói là không đúng được.
Nhưng Tạ Lâm trước nay luôn tự hào rằng mình rất có tài nhìn người, quan sát hành động lời nói của Úy Trì Chính, có thể gọi là tên giống như người, chính trực vô tư, nghe nói hắn lại thích việc chinh chiến chốn sa trường, người như vậy, sao có thể vì một chức quan nhỏ bé mà quay lưng với tâm nguyện của bản thân được?
Chỉ e là đang tùy cơ hành động.
Quả nhiên hôm nay tới rồi.
Tạ Lâm vội vàng cung kính nói:
“Bệ hạ, lâm trận đổi tướng, là điều đại kỵ của nhà binh, Trấn Viễn Uy Võ đại tướng quân Hầu Thiết Tranh, tuy rằng ngang bướng tự cho mình là đúng, tấn công kém, nhưng giỏi phòng thủ, để ông ấy trấn giữ biên giới, thì bệ hạ không cần phải lo lắng.”
Minh Trọng Mưu “hừ” một tiếng, rõ ràng vô cùng bất mãn với cách nói thuận nước đẩy thuyền của Tạ Lâm,
“Hôm trước, khanh còn nói Hầu Thiết Tranh dùng ba mươi vạn binh mã giải quyết nước Di nhỏ bé là chuyện rất khó, rõ ràng là năng lực không đủ, bắt trẫm sớm đưa ra quyết định, sao hôm nay, lại sửa lại thế?”.
Tuy rằng những lời này bản thân đã nói trước mặt quần thần từ lâu, nhưng từ miệng Minh Trọng Mưu thốt ra, khiến Tạ Lâm thấy có đôi chút kỳ quặc. Phó tướng không còn như ngày xưa, lắc mình biến hóa, giữ chức Binh bộ Thượng thư, trở thành đồng liêu với mình, văn thần không giống võ tướng, lời nói của bản thân, đương nhiên cũng phải khác đi chứ, nếu không sau này cùng làm quan trong triều với Úy Trì Chính, thì làm sao sống chung được?
Tạ Lâm cười làm lành:
“Hiện giờ không giống trước kia, phó tướng cởi giáp, mặc quan phục, có tác dụng như trên chiến trường, đám thần tử như chúng thần, sao có thể tụt lại phía sau được, những lời nói hôm trước, đương nhiên đều là nói đùa thôi. Thần cho rằng, nước Di dám to gan làm loạn, là vì thiếu thốn vật tư, không có đất canh tác trồng trọt, chỉ có thể chăn thả, nghe nói bọn họ không có lương thực không rau dưa hoa quả, chỉ dựa vào việc giết mổ bò cừu, không có bò cừu thì ăn vỏ cây gặm ngọn cỏ, vô cùng đói khổ, đương nhiên là sẽ nghĩ tới triều đình ta đất đai màu mỡ phì nhiêu, muốn chiếm vật tư của ta để nuôi dân. Sói đói, thì còn có thể cắn người, huống hồ là đám người Di không biết liêm sỉ, dốt đặc cắn mai ấy?”.
Minh Trọng Mưu trầm ngâm hồi lâu,
“Những lời ái khanh nói cũng có lý, vậy theo ý kiến của ái khanh, thì nên làm thế nào?”.
Tạ Lâm bèn thưa:
“Chi bằng, đưa công chúa quận chúa có họ hàng với hoàng tộc, lấy danh nghía hòa thân, gả cho vua nước Di, nên duyên Tấn Tần mãi mãi, lấy vật tư từ nước chúng ta, ban cho nước Di, để bọn họn được đủ ăn, có thể trồng trọt dệt vải, ăn được no, mặc được ấm, cuộc sống ổn định, thì tất nhiên sẽ không muốn trải qua cuộc sống chém chém giết giết nữa.
(Nên duyên Tấn Tần nguyên văn là Tấn Tần chi hảo có liên quan đến thời Xuân Thu nước Tần và nước Tấn có nhiều mối lương duyên nên đời sau thường dùng câu nói đó để gọi những cuộc hôn nhân tốt lành giữa các quốc gia hay thế tộc lớn.)
“Vậy Tạ khanh cảm thấy, đưa cô gái thế nào đi hòa thân thì hợp?”.
“Người tốt nhất, đương nhiên là công chúa hoặc quận chúa trong họ hàng của hoàng thất, nhưng con gái trong dòng tộc hoàng thất đất nước ta, hoặc là quá nhỏ, hoặc đã lập gia đình, để hoàn toàn phù hợp, thì chi bằng, chọn ra một người có thể diện từ trong số con gái của các đại thần, dung mạo xinh đẹp phẩm chất đoan trang nhất, vậy cũng đã thể hiện được uy nghi của triều đình ta hậu đãi cho đám dân đen nước Di rồi. Thần có chọn được một người.”
Ánh mắt Minh Trọng Mưu chứa đầy nghi ngờ,
“Nói!”.
“Con gái của Trấn Viễn Uy Võ đại tướng quân, Hầu Vận Vi.”
Tạ Lâm đứng trên đại điện, thái độ cung kính, không chút thay đổi.
Hầu Vận Vi, chính là một trong hai cô gái ngày hôm đó bị Tạ Lâm cho uống thuốc để quyến rũ Minh Trọng Mưu. Nhưng có lẽ Hầu Vận Vi dung mạo không được đẹp, hoặc thánh thượng không thích, hoặc tính nhẫn nại siêu cao, tóm lại nếu như nàng ta quyến rũ thêm chút nữa, được thánh thượng thích thêm chút nữa, thì e là giờ đã được thánh thượng nạp vào hậu cung, nhận trăm ngàn sủng ái rồi.
Chỉ đáng tiếc là không có.
Thái hậu đã nói, phải tìm cho hai nàng ấy một mối duyên tốt. Mấy ngày trước, Tạ Lâm đã suy tính rất lâu. Nghĩ rằng vua nước Di là vương một nước, tuy rằng tuổi tác đã cao, nhưng vẫn xứng đôi với con gái của đại tướng quân.
Huống hồ……
“Gả con gái của Trấn Viễn Uy Võ đại tướng quân tới nước Di, nhất định có thể xoa dịu cơn giận của nước Di, hơn thế Hầu Vận Vi dung mạo đoan trang, nhất định sẽ khiến vua nước Di yêu thích, thần nghe nói vương hậu của nước Di đã tạ thế từ hai năm trước, Hầu Vận Vi là con gái của đại tướng quân cao quý, lại được bệ hạ của triều đình ta làm chủ hôn, chắc chắn sẽ được làm chính thất, nàng ta sẽ không bị thiệt thòi đâu.”
Những lời của Tạ Lâm, rõ ràng mạch lạc, trật tự đâu ra đấy, dạo trước trong nước gặp phải trận thiên tai lớn, nên không thể kéo dài việc đánh trận được. Hiện giờ dùng việc hòa thân để làm dịu đi chiến sự, đương nhiên là cách tốt nhất. Đợi sau khi quốc gia nghỉ ngơi lấy lại sức rồi, lúc thời cơ chín muồi, lại phát động chiến sự, đến khi đó một đòn đánh tan nước Di, đây có thể coi là thượng sách.
Dường như những lời của Tạ Lâm, khiến mọi người không thể phản đối gì được.
Minh Trọng Mưu quét mắt nhìn xung quanh, thấy quần thần không ai có thể đưa ra được ý kiến nào hay hơn, đang định đập bàn đưa ra quyết định.
Đột nhiên có một người đứng bật dậy khỏi ghế, phẫn nộ nói:
“Thần phản đối.”
Tiếng quát này, cơ hồ như vang vọng lên từng hồi từng hồi khắp trong ngoài đại điện. Người này thân cao tám thước, tháo vát nhanh nhẹn, Tạ Lâm nheo mắt nhìn về phía đó, nhưng trong lúc mơ hồ lại nhận ra, người đó không mặc quan phục, mà là một thân chiến bào, uy phong lẫm liệt, khí thế ép người.
Tạ Lâm không nhịn được bật cười lạnh lùng,
“Úy Trì tướng quân, à không, bây giờ nên sửa thành Úy Trì đại nhân chứ, những lời này của đại nhân là có ý gì?”.
Thừa tướng đại nhân ngày thường tuy rằng nghiêm túc, nhưng nụ cười phần nhiều cũng hòa ái dễ gần, khiến người ta như được đắm chìm trong gió xuân. Nay nở nụ cười lạnh lùng, làm Úy Trì Chính có cảm tưởng như, người đứng trước mặt không phải là Thừa tướng đương triều, mà là một con rắn với những chiếc răng kịch độc, bất cứ lúc nào cũng sẽ lao tới cắn người.
Úy Trì Chính sống lưng thẳng tắp, hàng mày cao, khuôn mặt đầy sát khí:
“Tạ Lâm, rốt cuộc là ngài bất mãn điều gì, mà muốn hủy hoại đi hạnh phúc cả đời của con gái Hầu tướng quân? Hầu tướng quân một đời vì nước, rời xa quê hương, đóng quân trấn giữ nơi biên cương, cho dù không có công lao, thì cũng có khổ lao, cuộc hôn nhân của con gái, lại thành trò đùa như vậy sao?”.
Tạ Lâm hơi liếm liếm môi, đột nhiên Úy Trì Chính phát hiện ra, cánh môi Tạ Lâm, mỏng mà đỏ tươi, những người như vậy, đều là kẻ bạc tình phụ nghĩa.
“Trò đùa?”
Tạ Lâm nói,
“Hầu Vận Vi vì dân vì nước, việc hòa thân này, khó lòng tránh được, thân phận ấy, địa vị ấy, đã quyết định sẽ có một ngày, nàng ta nhất định phải hy sinh tất cả cho đất nước,”
Tạ Lâm chắp tay hướng về phía thánh thượng, cười lạnh nói,
“Không bắt nàng ta hy sinh hy sinh thân mình vì xã tắc, đó là sự nhân từ của bệ hạ, nhưng thế không phải sẽ khiến nàng ta được sủng mà kiêu, tùy tiện làm bừa sao!”.
Hôm đó, trên chốn triều đình người tranh ta đoạt, nơi lời nói đanh thép, có thần tử cố gắng lấy dũng khí, phản bác lại Tạ thừa tướng, đều bị hắn nhanh mồm nhanh miệng thấy chiêu tiếp chiêu, cản lại. Hầu Vận Vi hòa thân, là việc không thể tránh khỏi. Trong ngày hôm đó, bệ hạ lệnh cho Tạ Thừa tướng soạn thư, trình bày ý định hòa thân ngừng chiến với vua nước Di, con gái của đại tướng quân sẽ mang rất nhiều của hồi môn đi theo, cùng các kỹ thuật trồng trọt dệt vải, bảo đảm người Di được ăn no, mặc ấm, không phải chịu cảnh đói rét, thể hiện được thành ý nên duyên Tấn Tần giữa Đại Sở và nước Di.
Ý chỉ rất nhanh đã được khoái mã hỏa tốc gửi tới tay vua nước Di, ông ta đọc thư xong vô cùng vui mừng, quả nhiên đồng ý.
Bệ hạ đích thân hạ chỉ, phong cho con gái Hầu Vận Vi của Trấn Viễn Uy Võ đại tướng quân, làm Định Quốc công chúa, ban thưởng của hồi môn, để nàng ta được gả đi khí thế rỡ ràng.
Hầu Vận Vi năm nay vừa tròn mười sáu tuổi, đang là lúc tươi trẻ đẹp đẽ nhất, mang theo rất nhiều của cải, rầm rộ, khoa trương gả cho vua nước Di nhiều hơn mình đến hai mươi tuổi, đủ để trở thành cha nàng.
Bão cát ở nước Di rất lớn, dưới ánh tà dương, Úy Trì Chính không kìm được cẩn thận dặn dò Hầu Vận Vi, lại tỉ mỉ buộc một chiếc khăn lụa lên cần cổ thanh mảnh trắng nõn của nàng thiếu nữ.
Một ngày nhiều gió, Định Quốc công chúa lên đường, đủ để một trăm người, có thể nhìn thấy từ phía xa dưới ánh chiều tà, kéo dài đến vài dặm. Cờ, ngựa, người, đông đúc dày đặc, từ phía Đông, mãi cho tới tận phía Tây, cho đến khi ánh tịch dương không còn nhìn thấy đầu, cũng chẳng nhìn thấy đuôi đâu nữa.
Trong ngày nhiều gió ấy, Úy Trì Chính không kìm được cưỡi một con ngựa cao lớn, phi thật nhanh, tiễn Định Quốc công chúa suốt mười mấy dặm, nhìn trời không muốn quay về.
Nhưng, vẫn cứ phải về.
Cha của nàng ấy là Uy Võ đại tướng quân, bản thân hắn làm tham tướng, được ông ấy đề bạt, mới có được vị trí như ngày hôm nay.
Là con gái của đại tướng quân, nên rất thân thiện với hắn, cùng hái hoa huyên thảo bên hồ, nhưng lại chẳng dám cầm tay nhau.
(Hoa huyên thảo còn được gọi là hoàng hoa, kim trâm thái, người xưa cho rằng nó có thể khiến người khác quên đi được ưu phiền. Nhưng trong phần chú thích của tác giả thì trong Kinh Thi loại hoa này có nghĩa là tương tư.)
Hắn đã hiểu thấu được tâm tư nàng từ lâu.
Nhưng cuối cùng nàng lại trở thành người phụ nữ của kẻ khác.
Cô gái yêu kiều xinh xắn là thanh mai trúc mã với Úy Trì Chính, hắn đã tận mắt nhìn thấy nàng lớn lên, giờ thân phận rỡ ràng, được phong làm Định Quốc công chúa, là niềm vinh dự người bình thường có cầu cũng chẳng được. Nàng mang theo niềm vinh dự đó, đi xa tới tận biên cương, bình định lửa chiến, mối lương duyên tốt đẹp giờ cắt đứt.
Úy Trì Chính nghỉ chân ghìm cương ngựa nhìn theo, cả một giang sơn như vậy, lại phải mang một cô gái yếu đuối ra đổi, đáng buồn đáng tiếc làm sao.
Đầu sỏ gây lên chuyện, lại đang ở trong kinh thành, con người đó.
Như rắn độc, như mãnh thú, âm hiểm xảo trá nhìn chằm chằm vào những người xung quanh, quan sát sơ hở của bọn họ, cuối cùng tấn công một cú chí mạng.
Giang sơn xương trắng.
Trong ngoài triều đình, vẫn dáng vẻ múa hát thái bình, cảnh tượng thịnh thế.
Tất cả, giang sơn, xương trắng.
xxx
Ba hôm trước, Úy Trì Chính biết được tin, trong Lại bộ, có một người bị tống vào ngục, tên là Trác Thanh.
Hắn mắc tội, chỉ vì đã viết một bài thơ, với những từ kiểu như “Hồng nhan xương trắng, giang sơn cô quạnh, đất đai ngàn mẫu, vạn phôi hoàng thổ,” bị người của Hình bộ, cho rằng chế nhạo thời thế, là phản ghịch, là tội tru di, vì thế liền bắt giam.
Úy Trì Chính biết được tin này, liền vội vàng liên lạc với người bằng hữu ở Hình bộ, hỏi thử xem rốt cuộc sự việc là như thế nào.
Tại sao Úy Trì Chính lại quan tâm đến chuyện này thế?
Chỉ là vì, Trác Thanh cũng từng là thuộc hạ dưới trướng đại tướng quân, khi làm tham mưu, đã bày mưu tính kế cho Hầu Thiết Tranh, đánh thắng rất nhiều trận chiến. Hai năm trước, Trác Thanh cảm thấy làm tham mưu khó bề thăng tiến, nên đã xin Hầu Thiết Tranh được từ chức, muốn thi thử giành chức quan. Hầu Thiết Tranh đồng ý, không ngờ hắn thật sự thi đỗ. Úy Trì Chính nghe nói lúc hắn nhậm chức ở Lại bộ, còn vô cùng vui vẻ.
Không ngờ lần này lại bị tống giam. Úy Trì Chính đang nghĩ, trong bài thơ có lẽ thật sự có đôi phần ẩn ý bên trong, nhưng dựa vào mối giao tình đồng liêu trước đây, hắn không thể không cứu.
Mà lúc này, gian thần xu nịnh Tạ Lâm, đang thảo luận với bệ hạ về chuyện “Cho người ta một con cá, không bằng cho họ một cái cần câu cá”.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
“Bệ hạ.” Tạ Lâm vội vàng kêu lên một tiếng.
Đại Sở đã qua mấy đời hoàng đế, trải qua vô số những buổi thượng triều sáng sớm, nhưng khi hoàng đế hỏi đại thần lại ngây người, Tạ Lâm tuyệt đối là người đầu tiên. Nếu như là người thường, thì đã trị hắn tội đại bất kính từ lâu rồi.
Minh Trọng Mưu chỉ đành nén lửa giận đang cuồn cuộn như cơn sóng dữ của mình xuống, kiềm chế nói:
“Tạ khanh, hôm trước, tuy trẫm đã đồng ý không phái binh tới biên tái chi viện, nhưng tình hình ở đó căng thẳng, người Di càn rỡ, xâm phạm biên cương nước ta như vậy, Tạ khanh có phải đã sớm nghĩ ra được kế sách gì hay có thể đánh lui địch thì hãy mau nói ra đi?”.
Tạ Lâm nghe xong, nhưng lại ngẩn người, đôi mắt đen láy sáng lấp lánh như sao, không nhịn được liếc đến chỗ Úy Trì Chính, lại thấy vị phó tướng của quá khứ, Binh bộ Thượng thư của hiện tại, ánh mắt sáng ngời đang nhìn mình, dường như đang đợi kế sách gì hay của mình thật.
Tạ Lâm vốn dĩ tưởng rằng, tên Úy Trì Chính này là phó tướng của đại quân, cái gì gọi là lâm trận không đổi tướng, đại quân hiện giờ đang trấn thủ biên giới, mà phó tướng lại được giữ lại nhậm chức ở kinh đô. Trước nay Binh bộ Thượng thư đều do quan văn đảm nhận, Đại Sở trước nay trọng văn coi nhẹ võ, cho dù là văn thần cùng cấp với võ quan, nhưng quan văn vẫn cứ thắng võ tướng, huống hồ dựa trên cấp bậc quan lại, từ phó tướng lên Thượng thư, cũng không biết đã nhảy qua bao nhiêu bậc. Suy nghĩ của Úy Trì Chính, nếu là trong đầu óc của người thường, sợ là sẽ cho rằng Úy Trì Chính vì được thăng chức, nên thành ra thèm muốn phú quý. Biên cương mùa hạ tiết thu gió thổi bụi bay đầy trời, mùa đông lạnh đến buốt xương, lại thêm quần áo lương thực thiếu thốn, chịu đói chịu rét, nghĩ tới nơi kinh thành phồn hoa, so với chốn biên cương, không biết là tốt gấp bao nhiêu lần. Úy Trì Chính có suy nghĩ như vậy, cũng không thể nói là không đúng được.
Nhưng Tạ Lâm trước nay luôn tự hào rằng mình rất có tài nhìn người, quan sát hành động lời nói của Úy Trì Chính, có thể gọi là tên giống như người, chính trực vô tư, nghe nói hắn lại thích việc chinh chiến chốn sa trường, người như vậy, sao có thể vì một chức quan nhỏ bé mà quay lưng với tâm nguyện của bản thân được?
Chỉ e là đang tùy cơ hành động.
Quả nhiên hôm nay tới rồi.
Tạ Lâm vội vàng cung kính nói:
“Bệ hạ, lâm trận đổi tướng, là điều đại kỵ của nhà binh, Trấn Viễn Uy Võ đại tướng quân Hầu Thiết Tranh, tuy rằng ngang bướng tự cho mình là đúng, tấn công kém, nhưng giỏi phòng thủ, để ông ấy trấn giữ biên giới, thì bệ hạ không cần phải lo lắng.”
Minh Trọng Mưu “hừ” một tiếng, rõ ràng vô cùng bất mãn với cách nói thuận nước đẩy thuyền của Tạ Lâm,
“Hôm trước, khanh còn nói Hầu Thiết Tranh dùng ba mươi vạn binh mã giải quyết nước Di nhỏ bé là chuyện rất khó, rõ ràng là năng lực không đủ, bắt trẫm sớm đưa ra quyết định, sao hôm nay, lại sửa lại thế?”.
Tuy rằng những lời này bản thân đã nói trước mặt quần thần từ lâu, nhưng từ miệng Minh Trọng Mưu thốt ra, khiến Tạ Lâm thấy có đôi chút kỳ quặc. Phó tướng không còn như ngày xưa, lắc mình biến hóa, giữ chức Binh bộ Thượng thư, trở thành đồng liêu với mình, văn thần không giống võ tướng, lời nói của bản thân, đương nhiên cũng phải khác đi chứ, nếu không sau này cùng làm quan trong triều với Úy Trì Chính, thì làm sao sống chung được?
Tạ Lâm cười làm lành:
“Hiện giờ không giống trước kia, phó tướng cởi giáp, mặc quan phục, có tác dụng như trên chiến trường, đám thần tử như chúng thần, sao có thể tụt lại phía sau được, những lời nói hôm trước, đương nhiên đều là nói đùa thôi. Thần cho rằng, nước Di dám to gan làm loạn, là vì thiếu thốn vật tư, không có đất canh tác trồng trọt, chỉ có thể chăn thả, nghe nói bọn họ không có lương thực không rau dưa hoa quả, chỉ dựa vào việc giết mổ bò cừu, không có bò cừu thì ăn vỏ cây gặm ngọn cỏ, vô cùng đói khổ, đương nhiên là sẽ nghĩ tới triều đình ta đất đai màu mỡ phì nhiêu, muốn chiếm vật tư của ta để nuôi dân. Sói đói, thì còn có thể cắn người, huống hồ là đám người Di không biết liêm sỉ, dốt đặc cắn mai ấy?”.
Minh Trọng Mưu trầm ngâm hồi lâu,
“Những lời ái khanh nói cũng có lý, vậy theo ý kiến của ái khanh, thì nên làm thế nào?”.
Tạ Lâm bèn thưa:
“Chi bằng, đưa công chúa quận chúa có họ hàng với hoàng tộc, lấy danh nghía hòa thân, gả cho vua nước Di, nên duyên Tấn Tần mãi mãi, lấy vật tư từ nước chúng ta, ban cho nước Di, để bọn họn được đủ ăn, có thể trồng trọt dệt vải, ăn được no, mặc được ấm, cuộc sống ổn định, thì tất nhiên sẽ không muốn trải qua cuộc sống chém chém giết giết nữa.
(Nên duyên Tấn Tần nguyên văn là Tấn Tần chi hảo có liên quan đến thời Xuân Thu nước Tần và nước Tấn có nhiều mối lương duyên nên đời sau thường dùng câu nói đó để gọi những cuộc hôn nhân tốt lành giữa các quốc gia hay thế tộc lớn.)
“Vậy Tạ khanh cảm thấy, đưa cô gái thế nào đi hòa thân thì hợp?”.
“Người tốt nhất, đương nhiên là công chúa hoặc quận chúa trong họ hàng của hoàng thất, nhưng con gái trong dòng tộc hoàng thất đất nước ta, hoặc là quá nhỏ, hoặc đã lập gia đình, để hoàn toàn phù hợp, thì chi bằng, chọn ra một người có thể diện từ trong số con gái của các đại thần, dung mạo xinh đẹp phẩm chất đoan trang nhất, vậy cũng đã thể hiện được uy nghi của triều đình ta hậu đãi cho đám dân đen nước Di rồi. Thần có chọn được một người.”
Ánh mắt Minh Trọng Mưu chứa đầy nghi ngờ,
“Nói!”.
“Con gái của Trấn Viễn Uy Võ đại tướng quân, Hầu Vận Vi.”
Tạ Lâm đứng trên đại điện, thái độ cung kính, không chút thay đổi.
Hầu Vận Vi, chính là một trong hai cô gái ngày hôm đó bị Tạ Lâm cho uống thuốc để quyến rũ Minh Trọng Mưu. Nhưng có lẽ Hầu Vận Vi dung mạo không được đẹp, hoặc thánh thượng không thích, hoặc tính nhẫn nại siêu cao, tóm lại nếu như nàng ta quyến rũ thêm chút nữa, được thánh thượng thích thêm chút nữa, thì e là giờ đã được thánh thượng nạp vào hậu cung, nhận trăm ngàn sủng ái rồi.
Chỉ đáng tiếc là không có.
Thái hậu đã nói, phải tìm cho hai nàng ấy một mối duyên tốt. Mấy ngày trước, Tạ Lâm đã suy tính rất lâu. Nghĩ rằng vua nước Di là vương một nước, tuy rằng tuổi tác đã cao, nhưng vẫn xứng đôi với con gái của đại tướng quân.
Huống hồ……
“Gả con gái của Trấn Viễn Uy Võ đại tướng quân tới nước Di, nhất định có thể xoa dịu cơn giận của nước Di, hơn thế Hầu Vận Vi dung mạo đoan trang, nhất định sẽ khiến vua nước Di yêu thích, thần nghe nói vương hậu của nước Di đã tạ thế từ hai năm trước, Hầu Vận Vi là con gái của đại tướng quân cao quý, lại được bệ hạ của triều đình ta làm chủ hôn, chắc chắn sẽ được làm chính thất, nàng ta sẽ không bị thiệt thòi đâu.”
Những lời của Tạ Lâm, rõ ràng mạch lạc, trật tự đâu ra đấy, dạo trước trong nước gặp phải trận thiên tai lớn, nên không thể kéo dài việc đánh trận được. Hiện giờ dùng việc hòa thân để làm dịu đi chiến sự, đương nhiên là cách tốt nhất. Đợi sau khi quốc gia nghỉ ngơi lấy lại sức rồi, lúc thời cơ chín muồi, lại phát động chiến sự, đến khi đó một đòn đánh tan nước Di, đây có thể coi là thượng sách.
Dường như những lời của Tạ Lâm, khiến mọi người không thể phản đối gì được.
Minh Trọng Mưu quét mắt nhìn xung quanh, thấy quần thần không ai có thể đưa ra được ý kiến nào hay hơn, đang định đập bàn đưa ra quyết định.
Đột nhiên có một người đứng bật dậy khỏi ghế, phẫn nộ nói:
“Thần phản đối.”
Tiếng quát này, cơ hồ như vang vọng lên từng hồi từng hồi khắp trong ngoài đại điện. Người này thân cao tám thước, tháo vát nhanh nhẹn, Tạ Lâm nheo mắt nhìn về phía đó, nhưng trong lúc mơ hồ lại nhận ra, người đó không mặc quan phục, mà là một thân chiến bào, uy phong lẫm liệt, khí thế ép người.
Tạ Lâm không nhịn được bật cười lạnh lùng,
“Úy Trì tướng quân, à không, bây giờ nên sửa thành Úy Trì đại nhân chứ, những lời này của đại nhân là có ý gì?”.
Thừa tướng đại nhân ngày thường tuy rằng nghiêm túc, nhưng nụ cười phần nhiều cũng hòa ái dễ gần, khiến người ta như được đắm chìm trong gió xuân. Nay nở nụ cười lạnh lùng, làm Úy Trì Chính có cảm tưởng như, người đứng trước mặt không phải là Thừa tướng đương triều, mà là một con rắn với những chiếc răng kịch độc, bất cứ lúc nào cũng sẽ lao tới cắn người.
Úy Trì Chính sống lưng thẳng tắp, hàng mày cao, khuôn mặt đầy sát khí:
“Tạ Lâm, rốt cuộc là ngài bất mãn điều gì, mà muốn hủy hoại đi hạnh phúc cả đời của con gái Hầu tướng quân? Hầu tướng quân một đời vì nước, rời xa quê hương, đóng quân trấn giữ nơi biên cương, cho dù không có công lao, thì cũng có khổ lao, cuộc hôn nhân của con gái, lại thành trò đùa như vậy sao?”.
Tạ Lâm hơi liếm liếm môi, đột nhiên Úy Trì Chính phát hiện ra, cánh môi Tạ Lâm, mỏng mà đỏ tươi, những người như vậy, đều là kẻ bạc tình phụ nghĩa.
“Trò đùa?”
Tạ Lâm nói,
“Hầu Vận Vi vì dân vì nước, việc hòa thân này, khó lòng tránh được, thân phận ấy, địa vị ấy, đã quyết định sẽ có một ngày, nàng ta nhất định phải hy sinh tất cả cho đất nước,”
Tạ Lâm chắp tay hướng về phía thánh thượng, cười lạnh nói,
“Không bắt nàng ta hy sinh hy sinh thân mình vì xã tắc, đó là sự nhân từ của bệ hạ, nhưng thế không phải sẽ khiến nàng ta được sủng mà kiêu, tùy tiện làm bừa sao!”.
Hôm đó, trên chốn triều đình người tranh ta đoạt, nơi lời nói đanh thép, có thần tử cố gắng lấy dũng khí, phản bác lại Tạ thừa tướng, đều bị hắn nhanh mồm nhanh miệng thấy chiêu tiếp chiêu, cản lại. Hầu Vận Vi hòa thân, là việc không thể tránh khỏi. Trong ngày hôm đó, bệ hạ lệnh cho Tạ Thừa tướng soạn thư, trình bày ý định hòa thân ngừng chiến với vua nước Di, con gái của đại tướng quân sẽ mang rất nhiều của hồi môn đi theo, cùng các kỹ thuật trồng trọt dệt vải, bảo đảm người Di được ăn no, mặc ấm, không phải chịu cảnh đói rét, thể hiện được thành ý nên duyên Tấn Tần giữa Đại Sở và nước Di.
Ý chỉ rất nhanh đã được khoái mã hỏa tốc gửi tới tay vua nước Di, ông ta đọc thư xong vô cùng vui mừng, quả nhiên đồng ý.
Bệ hạ đích thân hạ chỉ, phong cho con gái Hầu Vận Vi của Trấn Viễn Uy Võ đại tướng quân, làm Định Quốc công chúa, ban thưởng của hồi môn, để nàng ta được gả đi khí thế rỡ ràng.
Hầu Vận Vi năm nay vừa tròn mười sáu tuổi, đang là lúc tươi trẻ đẹp đẽ nhất, mang theo rất nhiều của cải, rầm rộ, khoa trương gả cho vua nước Di nhiều hơn mình đến hai mươi tuổi, đủ để trở thành cha nàng.
Bão cát ở nước Di rất lớn, dưới ánh tà dương, Úy Trì Chính không kìm được cẩn thận dặn dò Hầu Vận Vi, lại tỉ mỉ buộc một chiếc khăn lụa lên cần cổ thanh mảnh trắng nõn của nàng thiếu nữ.
Một ngày nhiều gió, Định Quốc công chúa lên đường, đủ để một trăm người, có thể nhìn thấy từ phía xa dưới ánh chiều tà, kéo dài đến vài dặm. Cờ, ngựa, người, đông đúc dày đặc, từ phía Đông, mãi cho tới tận phía Tây, cho đến khi ánh tịch dương không còn nhìn thấy đầu, cũng chẳng nhìn thấy đuôi đâu nữa.
Trong ngày nhiều gió ấy, Úy Trì Chính không kìm được cưỡi một con ngựa cao lớn, phi thật nhanh, tiễn Định Quốc công chúa suốt mười mấy dặm, nhìn trời không muốn quay về.
Nhưng, vẫn cứ phải về.
Cha của nàng ấy là Uy Võ đại tướng quân, bản thân hắn làm tham tướng, được ông ấy đề bạt, mới có được vị trí như ngày hôm nay.
Là con gái của đại tướng quân, nên rất thân thiện với hắn, cùng hái hoa huyên thảo bên hồ, nhưng lại chẳng dám cầm tay nhau.
(Hoa huyên thảo còn được gọi là hoàng hoa, kim trâm thái, người xưa cho rằng nó có thể khiến người khác quên đi được ưu phiền. Nhưng trong phần chú thích của tác giả thì trong Kinh Thi loại hoa này có nghĩa là tương tư.)
Hắn đã hiểu thấu được tâm tư nàng từ lâu.
Nhưng cuối cùng nàng lại trở thành người phụ nữ của kẻ khác.
Cô gái yêu kiều xinh xắn là thanh mai trúc mã với Úy Trì Chính, hắn đã tận mắt nhìn thấy nàng lớn lên, giờ thân phận rỡ ràng, được phong làm Định Quốc công chúa, là niềm vinh dự người bình thường có cầu cũng chẳng được. Nàng mang theo niềm vinh dự đó, đi xa tới tận biên cương, bình định lửa chiến, mối lương duyên tốt đẹp giờ cắt đứt.
Úy Trì Chính nghỉ chân ghìm cương ngựa nhìn theo, cả một giang sơn như vậy, lại phải mang một cô gái yếu đuối ra đổi, đáng buồn đáng tiếc làm sao.
Đầu sỏ gây lên chuyện, lại đang ở trong kinh thành, con người đó.
Như rắn độc, như mãnh thú, âm hiểm xảo trá nhìn chằm chằm vào những người xung quanh, quan sát sơ hở của bọn họ, cuối cùng tấn công một cú chí mạng.
Giang sơn xương trắng.
Trong ngoài triều đình, vẫn dáng vẻ múa hát thái bình, cảnh tượng thịnh thế.
Tất cả, giang sơn, xương trắng.
xxx
Ba hôm trước, Úy Trì Chính biết được tin, trong Lại bộ, có một người bị tống vào ngục, tên là Trác Thanh.
Hắn mắc tội, chỉ vì đã viết một bài thơ, với những từ kiểu như “Hồng nhan xương trắng, giang sơn cô quạnh, đất đai ngàn mẫu, vạn phôi hoàng thổ,” bị người của Hình bộ, cho rằng chế nhạo thời thế, là phản ghịch, là tội tru di, vì thế liền bắt giam.
Úy Trì Chính biết được tin này, liền vội vàng liên lạc với người bằng hữu ở Hình bộ, hỏi thử xem rốt cuộc sự việc là như thế nào.
Tại sao Úy Trì Chính lại quan tâm đến chuyện này thế?
Chỉ là vì, Trác Thanh cũng từng là thuộc hạ dưới trướng đại tướng quân, khi làm tham mưu, đã bày mưu tính kế cho Hầu Thiết Tranh, đánh thắng rất nhiều trận chiến. Hai năm trước, Trác Thanh cảm thấy làm tham mưu khó bề thăng tiến, nên đã xin Hầu Thiết Tranh được từ chức, muốn thi thử giành chức quan. Hầu Thiết Tranh đồng ý, không ngờ hắn thật sự thi đỗ. Úy Trì Chính nghe nói lúc hắn nhậm chức ở Lại bộ, còn vô cùng vui vẻ.
Không ngờ lần này lại bị tống giam. Úy Trì Chính đang nghĩ, trong bài thơ có lẽ thật sự có đôi phần ẩn ý bên trong, nhưng dựa vào mối giao tình đồng liêu trước đây, hắn không thể không cứu.
Mà lúc này, gian thần xu nịnh Tạ Lâm, đang thảo luận với bệ hạ về chuyện “Cho người ta một con cá, không bằng cho họ một cái cần câu cá”.