“Cái gì?” Úy Trì Chính vốn dĩ còn nhàn nhã dửng dưng, sau khi nghe sau, trái tim lập tức chấn động, quay đầu lại nhìn, ánh mắt găm thẳng về phía Trác Thanh, “Ngươi nói Tạ Lâm muốn phá thai?”.
Trác Thanh gật đầu đáp: “Bên ngoài đồn đại thế, quả thực là vậy.”
Úy Trì Chính kinh ngạc ngồi trở lại ghế, “…… Tạ Lâm là con gái?”.
Quan sát phong thái, hành động của Tạ Lâm ngày thường hoàn toàn giống với đàn ông, hơn thế thân làm Thừa tướng lúc giáo huấn mọi người, câu nào cũng ngời ngời đạo lý, khí thế dọa người, khiến người ta không thể phản bác, thêm vào đó tướng mạo……
Tay hắn siết chặt đấm xuống mặt bàn. Sao lại không phát hiện ra từ sớm chứ, hắn đã từng nghĩ, tướng mạo như vậy là quá đẹp nếu so với cánh đàn ông con trai, quan sát những hành động hàng ngày cũng có thể nhận ra được thân phận thật của đối phương, chỉ là Tạ Lâm che giấu quá giỏi, khiến người ta không hề có chút nghi ngờ.
Giọng nói đầy phẫn nộ của Trác Thanh từ phía sau lưng truyền đến, “Một ả đàn bà mà cũng dám làm quan trong triều đình Đại Sở lâu như vậy, đè đầu cưỡi cổ cánh đàn ông chúng ta, cũng không biết ả đã mê hoặc bệ hạ bằng cách nào, mà bệ hạ đã không trừng phạt ả thì thôi, lại còn để ả mang thai con của mình! Tiên đế chắc chắn cũng bị ả ta làm cho mờ mắt, nếu không sao có thể cản trở bệ hạ ngày này qua ngày khác như thế, dựa vào uy nghi của bệ hạ mà còn phải nhường nhịn ả ta ba phần, quả thực muốn nhịn cũng không nhịn được……”
Trác Thanh e là cũng bị sốc về chuyện Tạ Lâm là con gái, bắt đầu không ngừng lải nhà lải nhải, trong lời nói tràn đầy phẫn uất, nhưng dường như Úy Trì Chính lại không nghe lọt tai.
Trong đầu hắn toàn là chuyện đối phương là con gái.
Cái cảm giác mông lung mờ mịt đối với Tạ Lâm, dường như đột nhiên sáng tỏ, giống như cánh cửa sổ được mở tung, bên ngoài cửa sổ là đủ mọi cảnh sắc rực rỡ.
Nếu như đối phương là đàn ông, Úy Trì Chính còn có thể an ủi bản thân, tại sao cứ luôn chú ý tới nàng như vậy, là vì cùng làm quan trong triều, là vị hắn ngưỡng mộ đối phương, và cả ghen tị nữa, hắn không thể không dõi mắt nhìn theo nàng.
Nhưng nếu đối phương là con gái thì sao?
Cái cớ đó của hắn toàn toàn không còn tác dụng, thứ tình cảm ấy hiện ra một cách trần trụi dưới ánh sáng ban ngày chói chang, khiến hắn ngay cả cơ hội cự tuyệt cũng không thể.
“Thế này là sao? Là sao chứ? ……” Úy Trì Chính khẽ lẩm bẩm.
Điều này khiến cho những hành động chống đối lại Tạ Lâm của hắn trở nên nực cười và đáng thương vô cùng.
XXX
“Ái khanh, chén rượu này chúc khanh lần này xuất chinh, đánh một trận là tiêu diệt được cả nước Di, mã đáo thành công.” Minh Trọng Mưu cầm chén rượu, nhấc lên hướng về phía Úy Trì Chính, sau đó một hơi uống cạn.
Quần thần cũng đồng loạt nói: “Chúc Úy Trì đại nhân lần này xuất chinh, đánh một trận là tiêu diệt được cả nước Di, mã đáo thành công.” Âm thanh như sấm vang chớp giật, nói xong, tất cả cùng nâng ly uống cạn.
Úy Trì Chính bị những lời này làm cho hưng phấn sôi sục, cũng đứng dậy nói: “Úy Trì Chính nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của bệ hạ và các vị đại thần, nước Di xâm phạm lãnh thổ chúng ta, quấy nhiễu dân lành, Úy Trình Chính chắc chắn sẽ vì bệ hạ, vì xã tắc, định quốc an bang, diệt trừ đám người man di này, trả lại yên bình cho giang sơn ta!” Nói đoạn, hắn cũng ngửa cổ uống cạn, sau đó ném chén rượu xuống đất.
Cái chén rơi xuống phát ra một tiếng “choang” rồi vỡ thành từng mảnh, mọi người cũng cảm động lây, đồng loạt bật cười ha hả, cũng noi theo đập vỡ chén rượu trong tay, “Trả lại yên bình cho giang sơn ta! Trả lại yên bình cho giang sơn!” Quần thần nhắc đi nhắc lại, kích động đến rơi nước mắt.
Nước Di xâm lược biên cương Đại Sở đã được gần năm mươi năm, mọi người không tài nào chịu nổi sự nhũng nhiễu này, dường như vì kẻ địch mà tất cả vắt óc suy tính, bạc trắng cả đầu, giờ cuối cùng đã có thể trừ được gốc, đương nhiên là vui mừng khôn xiết.
Minh Trọng Mưu đứng dậy, vẫy vẫy tay với Lại Xương, ông ta gật gật đầu, đặt một chiếc hộp gấm lên bàn của bệ hạ.
Quần thần thấy vậy liền dừng lại, nghĩ đến mục đích của buổi yến tiệc lần này, ánh mắt liền rơi cả xuống chiếc hộp gấm, rồi giống như phải bỏng, đồng loạt cúi đầu.
“Đây là gì, Úy Trì khanh có biết không?” Minh Trọng Mưu cười hỏi.
Úy Trì Chính nheo nheo mắt, cung kính đáp: “Thần không biết.”
Hắn đang nói dối một cách vô cùng trắng trợn, có lý nào mà hắn lại không biết chứ? Ngày xưa thượng cấp của hắn Hầu Thiết Tranh chính vì món đồ đó mà phải cởi giáp về quê, ôm nỗi ấm ức quay lại cố hương. Còn hắn lại được ban cho món đồ ấy, lại là vì sự tín nhiệm của bệ hạ, và sự xoay chuyển triệt để của thế cục trong triều.
Nhưng cho dù Úy Trình Chính có biết, cũng phải giả vờ như không biết.
Minh Trọng Mưu cười cười, cũng không mở chiếc hộp ra, mà đứng lên, đặt nó trước mặt Úy Trì Chính, khẽ bảo: “Cất nó cho kỹ, trẫm không định lấy nó về đâu, trẫm còn muốn khanh bình định cả Lưu Cầu nữa. Định quốc an bang, đây là những lời khanh nói, trẫm tin khanh.”
Úy Trì Chính ngước mắt nhìn vị thiên tử Đại Sở trước mặt, người rất giống Tạ Lâm, mỗi một ngày, hắn lại có thể nhìn thấy điểm khác nhau từ người, có thể là trưởng thành hơn, có thể uy nghi hơn, hoặc tâm dạ trở lên thâm sâu khó dò hơn.
Duy chỉ có đôi mắt ấy, chứa đựng vô tận, dường như sâu thẳm không có đáy mà lại kiên định vô cùng.
Đây chính là người Tạ Lâm nguyện hy sinh cả đời cống hiến sao? Úy Trì Chính vốn dĩ luôn cho rằng, Tạ Lâm và bệ hạ ở bên nhau, có lẽ là có mục đích khác.
Nhưng giờ hắn đột nhiên đã hiểu ra được điều gì đó.
Có những chuyện xảy ra, không nhất định phải có mục đích.
Úy Trình Chính nhận lấy hổ phù, cẩn thận cất vào trong người.
Minh Trọng Mưu thấy vậy, mỉm cười sung sướng.
Đột nhiên nghe tiếng Sử Đạt Thượng thư bộ Lại, hiện giờ kiêm thêm cả việc xử lý công việc Thừa tướng của Tạ Lâm ở bên cạnh vang lên rõ mồn một: “Bệ hạ, thần có một việc mong bệ hạ ân chuẩn.”
Minh Trọng Mưu nghi ngờ đáp: “Nói.”
Sử Đạt cung kính thưa: “Xin bệ hạ hãy chỉ hôn cho con gái Sử Hồng Dược của thần.”
Lời vừa thốt ra quần thần lập tức xôn xao. Vấn đề thành hôn phong ba bão táp của con gái Sử Đạt là Sử Hồng Dược mọi người đều biết khá rõ, cô gái này tưởng như được lập làm Hoàng hậu nơi, sau đó suýt chút nữa được gả Tạ Lâm, giờ đúng vào lúc bệ hạ trao hổ phù cho Úy Trì Chính, thì Sử Đạt lại đột nhiên đề cập đến vấn đề này, hàm ý trong đó không cần nói cũng biết.
Minh Trọng Mưu hiểu ra, Sử Hồng Dược bị hắn từ chối, về lý hắn nên giúp nàng ta sắp xếp chuyện tương lai mới phải, Sử Đạt nhắc tới chuyện chỉ hôn, cũng không có gì là quá đáng.
“Nếu đã như vậy, thì để trẫm quyết định nhé,” Minh Trọng Mưu cười ha ha nói, “Truyền khẩu dụ của trẫm, chỉ hôn con gái của Thượng thư bộ Lại Sử Đạt là Sử Hồng Dược cho Thượng thư bộ Binh Úy Trì Chính, đợi khi Úy Trì Chính tiêu diệt được nước Di khải hoàn trở về, sẽ chọn ngày lành cử hành hôn lễ.”
Sử Đạt sung sướng, khấu đầu: “Tạ ơn bệ hạ.”
Vẻ mặt Úy Trì Chính mông lung, ngây người ra, quần thần đang muốn chúc mừng, nhưng thấy hắn cứ lần chần không hành lễ tạ ơn, nên tất cả bất giác cũng ngẩn ra, bên trong đại điện im lặng một cách đáng sợ.
Một vị đại thần đứng ngay cạnh vội giật gấu áo hắn, nháy nháy mắt ra hiệu, lúc ấy Úy Trì Chính mới hoảng hốt sực tỉnh, khấu đầu: “Tạ ơn long ân của bệ hạ.”
Đến khi ấy mọi người mới hân hoan chúc mừng, Ông Đạt của bộ Binh cười nói: “Đến lúc Úy Trì đại nhân tiêu diệt được nước Di khải hoàn trở về, lại lấy được con gái của Sử Đạt đại nhân, đúng là song hỷ lâm môn, phải uống thêm một chén mới đúng.”
Quần thần phá lên cười, thi nhau cạn chén chúc tụng, vô cùng náo nhiệt.
Duy chỉ có Úy Trì Chính ngồi một bên, sắc mặt sầm sì, cũng không biết đang nghĩ gì.
XXX
Úy Trì Chính từng lên đường đưa con gái của Hầu Thiết Tranh được phong làm An Định công chúa sang nước Di, hắn tuyệt nhiên không hề nghi ngờ tình cảm mình giành cho nàng ta.
Nhưng khi hắn được tiễn lên đường đi tiêu diệt nước Di, hắn lại cảm thấy vô cùng xúc động.
Trước khi lên đường, Úy Trì Chính thúc ngựa đến phủ Thừa tướng.
Cửa lớn của phủ Thừa tướng đóng chặt, không một ai đi vào được cũng chẳng ai có thể đi ra được. Ngay cả hắn cũng vậy. Vì thế việc Úy Trì Chính có thể làm, chỉ là nắm lấy chiếc vòng đồng trên cửa, muốn gõ, nhưng rồi đành buông tay.
Bên ngoài phủ Thừa tướng toàn là cấm vệ trong cung, vì thế hành động này của Úy Trì Chính lập tức bị bọn họ ngăn cản, “Phủ Thừa tướng không được vào, vị đại nhân này xin hãy quay về đi.”
Cấm vệ trong cung thuộc sự thống lĩnh của bệ hạ, trước giờ không quan tâm ai là quan lớn ai là quan nhỏ, đối xử với tất cả bình đằng như nhau. Nói không cho vào tức là không cho vào.
Úy Trì Chính liếc nhìn tên cấm vệ, hừ lạnh nói: “Úy Trì mỗ chỉ đứng ở đây một lát, không định đi vào.”
Tuy hắn nói vậy, nhưng cấm vệ không tin lời hắn, vẫn đứng bên cạnh canh chừng.
Úy Trì Chính liếc nhìn biển tên trên cửa lớn của phủ, trái tim phiền muộn.
Thật không biết mình tới đây làm gì nữa.
Hắn không muốn gặp Tạ Lâm, không muốn một chút nào.
Nhưng tại sao vẫn cứ tới đây, hắn cũng không biết nữa.
Hôm đó, Úy Trì Chính đứng trước cửa lớn của phủ Thừa tướng, nhìn cánh cửa sơn son đến ngây ngẩn, si ngốc suốt cả một buổi sáng, cấm vệ cả một buổi sáng cũng nhìn theo hắn chằm chằm. Cả buổi, Úy Trì Chính không hề nảy sinh một mảy may ý niệm sẽ đi vào, đến khi mặt trời lên đến đỉnh đầu, hắn liền quay người rời đi, đầu không hề ngoảnh lại.
Cấm vệ thở phào nhẹ nhõm, trở về vị trí cũ.
Úy Trì Chính cũng không biết rằng biểu hiện, ánh mắt, thần thái, hành động, tất cả mọi thứ của mình đều không thoát được cặp mắt ẩn trong bóng tối của Trác Thanh.
Đợi đến khi Úy Trì Chính đi rồi, Trác Thanh cũng đi tới trước cửa phủ Thừa tướng, hắn ngẩng đầu nhìn tấm biển, sau đó nhặt một hòn đá dưới đất lên, dùng hết sức bình sinh ném thẳng vào chữ “Thừa” trên biển, sau đó quay người định bỏ đi.
Âm thanh quá lớn, khiến mấy gã cấm vệ vừa nãy giật thót.
Một tên ôn thần vừa đi, tên khác lại đến. Cấm vệ cáu tiết tóm lấy bả vai Trác Thanh: “Ngươi làm gì vậy hả?”.
Trác Thanh hừ một tiếng nói, “Cấm vệ đại nhân, các ngài không phải chỉ lo quản người ra vào phủ Thừa tướng thôi sao? Ta một chưa từng bước vào phủ Thừa tướng, hai là chưa từng bước ra khỏi phủ Thừa tướng, các ngài quản được ta chắc?”.
Mấy gã cấm vệ không ngờ hắn lại ăn nói ngang ngược như vậy, bất giác ngẩn tò te, “Cái này……”
Trác Thanh hét to về phía cửa lớn: “Tạ Lâm, sớm muộn gì ngươi cũng ngã ngựa thôi, ngươi cứ nhớ lấy cho ta!” Nói đoạn, Trác Thanh giãy ra khỏi tay cấm vệ, xoay người nghênh ngang bỏ đi.
Cấm vệ bị hành động chẳng ra làm sao của hắn làm cho kinh ngạc, không khỏi sờ sờ mũi, nhủ thầm hôm nay sao lại gặp toàn phải mấy thằng cha kỳ quặc thế, đầu óc tên nào tên nấy đều có vấn đề hết à? Sau đó cũng coi như không có chuyện gì xảy ra, lặng lẽ quay về vị trí.
XXX
Tin thắng trận từ nước Di của Úy Trì Chính liên tiếp từ phía Bắc truyền về, một nước Di thiếu mất đại tướng giống như không còn phụ tá đắc lực, mất sạch sức chiến đấu, cho dù hoàng đế nước Di vẫn chủ chiến, nhưng tuổi cao nên lực bất tòng tâm, huống hồ chưa từng trải qua những màn cân não căng thẳng bao giờ.
Hoàng đế nước Di cũng có hai người con trai, một người chủ hòa, kết quả bị đánh cho thua liểng xiểng liên tục rút lui, người kia chủ chiến, nhưng không có hành động chẳng có sách lược, dưới áp lực của Úy Trì Chính, cũng chỉ biết rút lui liên tục.
Quân Đại Sở tiêu diệt được nước Di, chỉ mất vỏn vẹn có hơn nửa năm.
Binh lực tuy rằng tương đương, nhưng vật tư của nước Di thiếu thốn, thêm vào đó những người đáng tin lại chẳng có mấy người, binh sĩ nước Di đều không có ý chí chiến đấu, bị quân Đại Sở đánh cho không thể phản kích.
Hoàng đế nước Di sủng hạnh mỹ nhân, cướp đoạt vô số châu báu của người dân, khiến cho quốc lực trong nước suy yếu, vua đã mất đi lòng dân, đương nhiên sẽ không có ai liều mạng đứng ra bảo vệ một vị vua như vậy.
Xuân qua hạ đến, hạ đi thu về.
Ngày nước Di bị đánh chiếm hoàn toàn, hoàng tử chủ hòa tự cắt cổ mình, hoàng tử chủ chiến dẫn theo tàn binh trốn xa về phía Bắc, nơi đó khí hậu lạnh lẽo khô cằn, vật tư càng vì thế mà thêm thiếu thốn, nhưng bọn họ cũng không còn lựa chọn nào khác.
Úy Trì Chính không định truy kích, vì hắn biết, đối phương sẽ không bao giờ có cơ hội đông sơn tái khởi.
Úy Trì Chính dẫn quân đội của hắn vào cung điện của hoàng đế nước Di, tất cả những thứ thượng hạng trong hoàng cung xa hoa tráng lệ đang bày ra ngay trước mắt hắn, tất cả đều được sắp xếp bố trí, giống hệt với Đại Sở.
Một cô gái xinh đẹp khoác áo lông thú, co người cuộn mình lại trên ghế rồng, bên cạnh là thi thể của hoàng đế nước Di.
Khuôn mặt già nua hằn đầy những nếp nhăn chứa đầy vẻ hoảng sợ, hoang mang, không thể tin được. Khắp người ông ta toàn là máu, nhuộm đỏ cả long bào đang mặc trên người.
Trên ngực của ông cắm một con dao găm, đuôi của con dao còn có cả tua rua đỏ, khảm vô số những viên đá quý đầy màu sắc, chứng tỏ vai trò của nó là vật sưu tầm chứ không phải để giết người.
Úy Trì Chính liếc nhìn một cái là hiểu ra ngay, “Muội đã giết ông ta.”
Cô gái càng co mình vào trong chiếc áo lông, tựa hồ như đó là lớp vỏ bảo vệ cho nàng ta, “Phải,” giọng nói của nàng ta uyển chuyển dễ nghe như chim vàng anh, “Ông ta là do muội giết, ông ta chết mà không hề phòng bị gì, huynh nhìn thấy biểu cảm sợ hãi của ông ta đi, lúc ông ta chết nhất định không dám tin.” Nàng ta nhìn cái xác, có lẽ do nhìn thấy con dao cắm trên ngực thi thể nên nói tiếp, “Có lẽ huynh không biết, món vũ khí ấy là do ông ta tặng muội, còn cả cung điện và những thứ châu báu này nữa. Vì muội thích, nên thứ gì ông ta cũng kiếm cho muội.”
“Ngoài trừ cha của muội ra, ông ta là người đối xử với muội tốt nhất.”
Dụng mạo tuyệt đẹp của cô gái, tựa như vầng trăng tròn trên bầu trời đêm, nhưng vẻ tang thương của nàng, lại giống như cơn mưa dưới ánh trăng ấy.
Úy Trì Chính khẽ gật gật đầu, “Có lẽ ông ta đối xử với muội còn tốt hơn cả ta.”
Nàng ta trầm mặc, có lẽ vì không còn gì để nói, hoặc vì ngấm ngầm thừa nhận.
Úy Trì Chính cơ hồ như không nhìn đến biểu cảm của nàng ta, “Ta nghe nói ông ta vì muội, mà dốc hết tài lực quốc gia, vì thế ta mới đánh chiếm được dễ dàng như vậy, muội nên được ghi công đầu.”
Nàng khẽ hừ một tiếng, “Dù có thế nào đi nữa, muội vẫn là con gái của Hầu Thiết Tranh.”
Úy Trì Chính không nói gì thêm, có lẽ lần này hắn đã chú ý đến vẻ nghi ngờ bất an trong biểu cảm của nàng.
“Thật sự rất lạnh,” Tiết trời đầu thu, bên ngoài vẫn rất ấm, nhưng nàng lại cuộn mình trong chiếc áo khoác lông thú, “Lâu như vậy, muội vẫn luôn ngóng chờ huynh sẽ tới. Tới và cứu muội đi, không để muội phải đối mặt với gã đàn ông đáng tuổi cha mình.”
“Nhưng, huynh không hề đến.” Nàng tiếp tục nói, “Muội nghe nói rồi, muội đã nghe bọn họ kể, huynh được làm Thượng thư bộ Binh, huynh đang nắm giữ binh quyền của cha muội, thống soái trong trận đánh nước Di lần này chính là huynh. Hoàng đế nước Di vốn dĩ định lấy muội ra uy hiếp, dùng muội để bảo toàn tính mạng của ông ta, nhưng sau đó ông ta lại không nỡ nhẫn tâm, nói sẽ dẫn muội đi.”
“Muội không nghe, liền đâm ông ta, một nhát còn chưa đủ, đâm thêm nhát nữa, rồi lại nhát nữa, cho đến khi khắp người ông ta toàn là máu, trên người muội cũng toàn là máu, mới dừng lại.”
Nàng cởi chiếc áo lông thú ra, bên trong cũng mặc một bộ quần áo màu trắng, chân để trần, bộ quần áo trắng đã bị máu nhuộm đỏ, chân ướt nhẹp toàn máu là máu. Nàng đứng dậy, yếu ớt như một nhành liễu, tựa hồ như chỉ thoáng chốc thôi là sẽ gẫy, “Muội đã giết người, huynh còn cần muội không?”.
Thời gian trôi qua lâu như vậy, mà nàng lại càng đẹp, ngay cả con gái của Sử Đạt là Sử Hồng Dược cũng không đẹp bằng nàng.
Dung mạo của Tạ Lâm kia, lại càng không bằng một nửa nàng.
Lúc này, Úy Trì Chính phát hiện ra, không ngờ thứ bản thân nhớ đến không phải là tình ý đã từng có khi ở trong quân doanh giữa hắn và nàng, không phải từng chút từng chút một đó.
Mà là một người khác, là người mà hắn không nên nghĩ đến.
Rốt cuộc là bị mê hoặc hay trúng tà?
Úy Trì Chính xua đi bóng người xuất hiện trong đầu, cười nói, “Sao lại không cần? Muội giết hoàng đế nước địch, là công thần của Đại Sở ta, muội còn là thần dân của Đại Sở, thân là thống lĩnh của đại quân, ta đương nhiên phải cứu thần dân của mình về nước rồi.”
Nàng ta đi về phía hắn, “Muội muốn huynh nói những lời thật lòng cơ.”
Úy Trì Chính phát hiện ra, trực giác của phụ nữ luôn nhạy bén đến đáng sợ.
“Đương nhiên đó là những lời thật lòng, sau khi ta quay về sẽ lấy muội, những gì lão hoàng đế kia có thể cho muội, ta cũng sẽ cố hết sức cho muội, vậy muội đã yên tâm chưa?” Úy Trì Chính nói.
Nàng ta hài lòng, nép mình vào trong lòng hắn.
Úy Trì Chính tiêu diệt được nước Di, mang về vô số chiến lợi phẩm như ngựa, cừu, dê và tù binh, lại dẫn theo cả Hầu Vận Vi con gái của Hầu Thiết Tranh, vốn dĩ phải được trọng thưởng.
Nhưng đã có một chuyện khác xảy ra khiến triều đình Đại Sở náo loạn, nên không ai còn tâm trí đâu để phong thưởng ghi công cho hắn, chuyện này so với chuyện của hắn lại càng cấp bách hơn.
Chính là: Thân phận con gái của Tạ Lâm đã bị các triều thần phát hiện.
Tạ Lâm nắm giữ triều chính lâu năm, dựa vào thân phận Thừa tướng để giám quốc, lại gây thù chuốc oán với rất nhiều người, từ lâu đã trở thành cái gai trong mắt, cái xương trong thịt, thân phận con gái của nàng bị bại lộ, lập tức những mắc mứu do bị chèn ép quá lâu đã hoàn toàn bùng nổ, rất nhiều quan lại trong triều ra sức đào bới thêm thắt nhằm vào thân phận con gái của nàng.
Quần thần theo phe của Úy Trì Chính, cho rằng Tạ Lâm che giấu thân phận, nắm giữ triều chính, không để kỷ cương vào mắt, thêm nữa hành vi không theo quy củ, không cha không vua, là nữ mà lại nạp thiếp, đảo lộn âm dương, coi thường sự vụ ngoài biên giới, tham ô hối lộ, kết bè kết cánh, theo luật phải chu di.
(Không cha không vua: Nguyên văn là vô phụ vô quân, đây là một câu nói của Mạnh Tử, ông cho rằng không cha, không vua là loại cầm thú.)
Phe cánh tham quan ô lại của nàng ta nhiều, cấu kết với gian thần, coi thường kỷ cương, theo lý là sẽ chịu tội liên đới.
Chỉ trong một thời gian ngắn, mọi việc trong Đại Sở trở nên náo loạn, giống y như việc nước Di bị tiêu diệt.
Sau khi Úy Trì Chính về triều, liền đối mặt với việc Tạ Lâm sẽ bị bắt giữ, và phải chịu thẩm vấn, không khỏi cảm thấy kinh hãi, nhủ thầm thân phận con gái của nàng rõ ràng đã được che giấu rất khéo, tại sao lại đột nhiên bị lộ?
Úy Trì Chính về phủ sắp xếp cho Hầu Vận Vi xong xuôi, định đi gặp Trác Thanh để nghe ngóng tin tức.
Nhưng Trác Thanh lại mang bộ mặt sầm sì, cười lạnh lùng, ghé sát lại gần hắn, thì thầm nói: “Đại nhân, nỗi khổ của ngài, Trác Thanh đã giúp ngài thu xếp ổn thỏa cả rồi, ngài chỉ việc xem kịch hay thôi, những chuyện còn lại cứ yên tâm đi.”
“Cái gì?” Úy Trì Chính vốn dĩ còn nhàn nhã dửng dưng, sau khi nghe sau, trái tim lập tức chấn động, quay đầu lại nhìn, ánh mắt găm thẳng về phía Trác Thanh, “Ngươi nói Tạ Lâm muốn phá thai?”.
Trác Thanh gật đầu đáp: “Bên ngoài đồn đại thế, quả thực là vậy.”
Úy Trì Chính kinh ngạc ngồi trở lại ghế, “…… Tạ Lâm là con gái?”.
Quan sát phong thái, hành động của Tạ Lâm ngày thường hoàn toàn giống với đàn ông, hơn thế thân làm Thừa tướng lúc giáo huấn mọi người, câu nào cũng ngời ngời đạo lý, khí thế dọa người, khiến người ta không thể phản bác, thêm vào đó tướng mạo……
Tay hắn siết chặt đấm xuống mặt bàn. Sao lại không phát hiện ra từ sớm chứ, hắn đã từng nghĩ, tướng mạo như vậy là quá đẹp nếu so với cánh đàn ông con trai, quan sát những hành động hàng ngày cũng có thể nhận ra được thân phận thật của đối phương, chỉ là Tạ Lâm che giấu quá giỏi, khiến người ta không hề có chút nghi ngờ.
Giọng nói đầy phẫn nộ của Trác Thanh từ phía sau lưng truyền đến, “Một ả đàn bà mà cũng dám làm quan trong triều đình Đại Sở lâu như vậy, đè đầu cưỡi cổ cánh đàn ông chúng ta, cũng không biết ả đã mê hoặc bệ hạ bằng cách nào, mà bệ hạ đã không trừng phạt ả thì thôi, lại còn để ả mang thai con của mình! Tiên đế chắc chắn cũng bị ả ta làm cho mờ mắt, nếu không sao có thể cản trở bệ hạ ngày này qua ngày khác như thế, dựa vào uy nghi của bệ hạ mà còn phải nhường nhịn ả ta ba phần, quả thực muốn nhịn cũng không nhịn được……”
Trác Thanh e là cũng bị sốc về chuyện Tạ Lâm là con gái, bắt đầu không ngừng lải nhà lải nhải, trong lời nói tràn đầy phẫn uất, nhưng dường như Úy Trì Chính lại không nghe lọt tai.
Trong đầu hắn toàn là chuyện đối phương là con gái.
Cái cảm giác mông lung mờ mịt đối với Tạ Lâm, dường như đột nhiên sáng tỏ, giống như cánh cửa sổ được mở tung, bên ngoài cửa sổ là đủ mọi cảnh sắc rực rỡ.
Nếu như đối phương là đàn ông, Úy Trì Chính còn có thể an ủi bản thân, tại sao cứ luôn chú ý tới nàng như vậy, là vì cùng làm quan trong triều, là vị hắn ngưỡng mộ đối phương, và cả ghen tị nữa, hắn không thể không dõi mắt nhìn theo nàng.
Nhưng nếu đối phương là con gái thì sao?
Cái cớ đó của hắn toàn toàn không còn tác dụng, thứ tình cảm ấy hiện ra một cách trần trụi dưới ánh sáng ban ngày chói chang, khiến hắn ngay cả cơ hội cự tuyệt cũng không thể.
“Thế này là sao? Là sao chứ? ……” Úy Trì Chính khẽ lẩm bẩm.
Điều này khiến cho những hành động chống đối lại Tạ Lâm của hắn trở nên nực cười và đáng thương vô cùng.
XXX
“Ái khanh, chén rượu này chúc khanh lần này xuất chinh, đánh một trận là tiêu diệt được cả nước Di, mã đáo thành công.” Minh Trọng Mưu cầm chén rượu, nhấc lên hướng về phía Úy Trì Chính, sau đó một hơi uống cạn.
Quần thần cũng đồng loạt nói: “Chúc Úy Trì đại nhân lần này xuất chinh, đánh một trận là tiêu diệt được cả nước Di, mã đáo thành công.” Âm thanh như sấm vang chớp giật, nói xong, tất cả cùng nâng ly uống cạn.
Úy Trì Chính bị những lời này làm cho hưng phấn sôi sục, cũng đứng dậy nói: “Úy Trì Chính nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của bệ hạ và các vị đại thần, nước Di xâm phạm lãnh thổ chúng ta, quấy nhiễu dân lành, Úy Trình Chính chắc chắn sẽ vì bệ hạ, vì xã tắc, định quốc an bang, diệt trừ đám người man di này, trả lại yên bình cho giang sơn ta!” Nói đoạn, hắn cũng ngửa cổ uống cạn, sau đó ném chén rượu xuống đất.
Cái chén rơi xuống phát ra một tiếng “choang” rồi vỡ thành từng mảnh, mọi người cũng cảm động lây, đồng loạt bật cười ha hả, cũng noi theo đập vỡ chén rượu trong tay, “Trả lại yên bình cho giang sơn ta! Trả lại yên bình cho giang sơn!” Quần thần nhắc đi nhắc lại, kích động đến rơi nước mắt.
Nước Di xâm lược biên cương Đại Sở đã được gần năm mươi năm, mọi người không tài nào chịu nổi sự nhũng nhiễu này, dường như vì kẻ địch mà tất cả vắt óc suy tính, bạc trắng cả đầu, giờ cuối cùng đã có thể trừ được gốc, đương nhiên là vui mừng khôn xiết.
Minh Trọng Mưu đứng dậy, vẫy vẫy tay với Lại Xương, ông ta gật gật đầu, đặt một chiếc hộp gấm lên bàn của bệ hạ.
Quần thần thấy vậy liền dừng lại, nghĩ đến mục đích của buổi yến tiệc lần này, ánh mắt liền rơi cả xuống chiếc hộp gấm, rồi giống như phải bỏng, đồng loạt cúi đầu.
“Đây là gì, Úy Trì khanh có biết không?” Minh Trọng Mưu cười hỏi.
Úy Trì Chính nheo nheo mắt, cung kính đáp: “Thần không biết.”
Hắn đang nói dối một cách vô cùng trắng trợn, có lý nào mà hắn lại không biết chứ? Ngày xưa thượng cấp của hắn Hầu Thiết Tranh chính vì món đồ đó mà phải cởi giáp về quê, ôm nỗi ấm ức quay lại cố hương. Còn hắn lại được ban cho món đồ ấy, lại là vì sự tín nhiệm của bệ hạ, và sự xoay chuyển triệt để của thế cục trong triều.
Nhưng cho dù Úy Trình Chính có biết, cũng phải giả vờ như không biết.
Minh Trọng Mưu cười cười, cũng không mở chiếc hộp ra, mà đứng lên, đặt nó trước mặt Úy Trì Chính, khẽ bảo: “Cất nó cho kỹ, trẫm không định lấy nó về đâu, trẫm còn muốn khanh bình định cả Lưu Cầu nữa. Định quốc an bang, đây là những lời khanh nói, trẫm tin khanh.”
Úy Trì Chính ngước mắt nhìn vị thiên tử Đại Sở trước mặt, người rất giống Tạ Lâm, mỗi một ngày, hắn lại có thể nhìn thấy điểm khác nhau từ người, có thể là trưởng thành hơn, có thể uy nghi hơn, hoặc tâm dạ trở lên thâm sâu khó dò hơn.
Duy chỉ có đôi mắt ấy, chứa đựng vô tận, dường như sâu thẳm không có đáy mà lại kiên định vô cùng.
Đây chính là người Tạ Lâm nguyện hy sinh cả đời cống hiến sao? Úy Trì Chính vốn dĩ luôn cho rằng, Tạ Lâm và bệ hạ ở bên nhau, có lẽ là có mục đích khác.
Nhưng giờ hắn đột nhiên đã hiểu ra được điều gì đó.
Có những chuyện xảy ra, không nhất định phải có mục đích.
Úy Trình Chính nhận lấy hổ phù, cẩn thận cất vào trong người.
Minh Trọng Mưu thấy vậy, mỉm cười sung sướng.
Đột nhiên nghe tiếng Sử Đạt Thượng thư bộ Lại, hiện giờ kiêm thêm cả việc xử lý công việc Thừa tướng của Tạ Lâm ở bên cạnh vang lên rõ mồn một: “Bệ hạ, thần có một việc mong bệ hạ ân chuẩn.”
Minh Trọng Mưu nghi ngờ đáp: “Nói.”
Sử Đạt cung kính thưa: “Xin bệ hạ hãy chỉ hôn cho con gái Sử Hồng Dược của thần.”
Lời vừa thốt ra quần thần lập tức xôn xao. Vấn đề thành hôn phong ba bão táp của con gái Sử Đạt là Sử Hồng Dược mọi người đều biết khá rõ, cô gái này tưởng như được lập làm Hoàng hậu nơi, sau đó suýt chút nữa được gả Tạ Lâm, giờ đúng vào lúc bệ hạ trao hổ phù cho Úy Trì Chính, thì Sử Đạt lại đột nhiên đề cập đến vấn đề này, hàm ý trong đó không cần nói cũng biết.
Minh Trọng Mưu hiểu ra, Sử Hồng Dược bị hắn từ chối, về lý hắn nên giúp nàng ta sắp xếp chuyện tương lai mới phải, Sử Đạt nhắc tới chuyện chỉ hôn, cũng không có gì là quá đáng.
“Nếu đã như vậy, thì để trẫm quyết định nhé,” Minh Trọng Mưu cười ha ha nói, “Truyền khẩu dụ của trẫm, chỉ hôn con gái của Thượng thư bộ Lại Sử Đạt là Sử Hồng Dược cho Thượng thư bộ Binh Úy Trì Chính, đợi khi Úy Trì Chính tiêu diệt được nước Di khải hoàn trở về, sẽ chọn ngày lành cử hành hôn lễ.”
Sử Đạt sung sướng, khấu đầu: “Tạ ơn bệ hạ.”
Vẻ mặt Úy Trì Chính mông lung, ngây người ra, quần thần đang muốn chúc mừng, nhưng thấy hắn cứ lần chần không hành lễ tạ ơn, nên tất cả bất giác cũng ngẩn ra, bên trong đại điện im lặng một cách đáng sợ.
Một vị đại thần đứng ngay cạnh vội giật gấu áo hắn, nháy nháy mắt ra hiệu, lúc ấy Úy Trì Chính mới hoảng hốt sực tỉnh, khấu đầu: “Tạ ơn long ân của bệ hạ.”
Đến khi ấy mọi người mới hân hoan chúc mừng, Ông Đạt của bộ Binh cười nói: “Đến lúc Úy Trì đại nhân tiêu diệt được nước Di khải hoàn trở về, lại lấy được con gái của Sử Đạt đại nhân, đúng là song hỷ lâm môn, phải uống thêm một chén mới đúng.”
Quần thần phá lên cười, thi nhau cạn chén chúc tụng, vô cùng náo nhiệt.
Duy chỉ có Úy Trì Chính ngồi một bên, sắc mặt sầm sì, cũng không biết đang nghĩ gì.
XXX
Úy Trì Chính từng lên đường đưa con gái của Hầu Thiết Tranh được phong làm An Định công chúa sang nước Di, hắn tuyệt nhiên không hề nghi ngờ tình cảm mình giành cho nàng ta.
Nhưng khi hắn được tiễn lên đường đi tiêu diệt nước Di, hắn lại cảm thấy vô cùng xúc động.
Trước khi lên đường, Úy Trì Chính thúc ngựa đến phủ Thừa tướng.
Cửa lớn của phủ Thừa tướng đóng chặt, không một ai đi vào được cũng chẳng ai có thể đi ra được. Ngay cả hắn cũng vậy. Vì thế việc Úy Trì Chính có thể làm, chỉ là nắm lấy chiếc vòng đồng trên cửa, muốn gõ, nhưng rồi đành buông tay.
Bên ngoài phủ Thừa tướng toàn là cấm vệ trong cung, vì thế hành động này của Úy Trì Chính lập tức bị bọn họ ngăn cản, “Phủ Thừa tướng không được vào, vị đại nhân này xin hãy quay về đi.”
Cấm vệ trong cung thuộc sự thống lĩnh của bệ hạ, trước giờ không quan tâm ai là quan lớn ai là quan nhỏ, đối xử với tất cả bình đằng như nhau. Nói không cho vào tức là không cho vào.
Úy Trì Chính liếc nhìn tên cấm vệ, hừ lạnh nói: “Úy Trì mỗ chỉ đứng ở đây một lát, không định đi vào.”
Tuy hắn nói vậy, nhưng cấm vệ không tin lời hắn, vẫn đứng bên cạnh canh chừng.
Úy Trì Chính liếc nhìn biển tên trên cửa lớn của phủ, trái tim phiền muộn.
Thật không biết mình tới đây làm gì nữa.
Hắn không muốn gặp Tạ Lâm, không muốn một chút nào.
Nhưng tại sao vẫn cứ tới đây, hắn cũng không biết nữa.
Hôm đó, Úy Trì Chính đứng trước cửa lớn của phủ Thừa tướng, nhìn cánh cửa sơn son đến ngây ngẩn, si ngốc suốt cả một buổi sáng, cấm vệ cả một buổi sáng cũng nhìn theo hắn chằm chằm. Cả buổi, Úy Trì Chính không hề nảy sinh một mảy may ý niệm sẽ đi vào, đến khi mặt trời lên đến đỉnh đầu, hắn liền quay người rời đi, đầu không hề ngoảnh lại.
Cấm vệ thở phào nhẹ nhõm, trở về vị trí cũ.
Úy Trì Chính cũng không biết rằng biểu hiện, ánh mắt, thần thái, hành động, tất cả mọi thứ của mình đều không thoát được cặp mắt ẩn trong bóng tối của Trác Thanh.
Đợi đến khi Úy Trì Chính đi rồi, Trác Thanh cũng đi tới trước cửa phủ Thừa tướng, hắn ngẩng đầu nhìn tấm biển, sau đó nhặt một hòn đá dưới đất lên, dùng hết sức bình sinh ném thẳng vào chữ “Thừa” trên biển, sau đó quay người định bỏ đi.
Âm thanh quá lớn, khiến mấy gã cấm vệ vừa nãy giật thót.
Một tên ôn thần vừa đi, tên khác lại đến. Cấm vệ cáu tiết tóm lấy bả vai Trác Thanh: “Ngươi làm gì vậy hả?”.
Trác Thanh hừ một tiếng nói, “Cấm vệ đại nhân, các ngài không phải chỉ lo quản người ra vào phủ Thừa tướng thôi sao? Ta một chưa từng bước vào phủ Thừa tướng, hai là chưa từng bước ra khỏi phủ Thừa tướng, các ngài quản được ta chắc?”.
Mấy gã cấm vệ không ngờ hắn lại ăn nói ngang ngược như vậy, bất giác ngẩn tò te, “Cái này……”
Trác Thanh hét to về phía cửa lớn: “Tạ Lâm, sớm muộn gì ngươi cũng ngã ngựa thôi, ngươi cứ nhớ lấy cho ta!” Nói đoạn, Trác Thanh giãy ra khỏi tay cấm vệ, xoay người nghênh ngang bỏ đi.
Cấm vệ bị hành động chẳng ra làm sao của hắn làm cho kinh ngạc, không khỏi sờ sờ mũi, nhủ thầm hôm nay sao lại gặp toàn phải mấy thằng cha kỳ quặc thế, đầu óc tên nào tên nấy đều có vấn đề hết à? Sau đó cũng coi như không có chuyện gì xảy ra, lặng lẽ quay về vị trí.
XXX
Tin thắng trận từ nước Di của Úy Trì Chính liên tiếp từ phía Bắc truyền về, một nước Di thiếu mất đại tướng giống như không còn phụ tá đắc lực, mất sạch sức chiến đấu, cho dù hoàng đế nước Di vẫn chủ chiến, nhưng tuổi cao nên lực bất tòng tâm, huống hồ chưa từng trải qua những màn cân não căng thẳng bao giờ.
Hoàng đế nước Di cũng có hai người con trai, một người chủ hòa, kết quả bị đánh cho thua liểng xiểng liên tục rút lui, người kia chủ chiến, nhưng không có hành động chẳng có sách lược, dưới áp lực của Úy Trì Chính, cũng chỉ biết rút lui liên tục.
Quân Đại Sở tiêu diệt được nước Di, chỉ mất vỏn vẹn có hơn nửa năm.
Binh lực tuy rằng tương đương, nhưng vật tư của nước Di thiếu thốn, thêm vào đó những người đáng tin lại chẳng có mấy người, binh sĩ nước Di đều không có ý chí chiến đấu, bị quân Đại Sở đánh cho không thể phản kích.
Hoàng đế nước Di sủng hạnh mỹ nhân, cướp đoạt vô số châu báu của người dân, khiến cho quốc lực trong nước suy yếu, vua đã mất đi lòng dân, đương nhiên sẽ không có ai liều mạng đứng ra bảo vệ một vị vua như vậy.
Xuân qua hạ đến, hạ đi thu về.
Ngày nước Di bị đánh chiếm hoàn toàn, hoàng tử chủ hòa tự cắt cổ mình, hoàng tử chủ chiến dẫn theo tàn binh trốn xa về phía Bắc, nơi đó khí hậu lạnh lẽo khô cằn, vật tư càng vì thế mà thêm thiếu thốn, nhưng bọn họ cũng không còn lựa chọn nào khác.
Úy Trì Chính không định truy kích, vì hắn biết, đối phương sẽ không bao giờ có cơ hội đông sơn tái khởi.
Úy Trì Chính dẫn quân đội của hắn vào cung điện của hoàng đế nước Di, tất cả những thứ thượng hạng trong hoàng cung xa hoa tráng lệ đang bày ra ngay trước mắt hắn, tất cả đều được sắp xếp bố trí, giống hệt với Đại Sở.
Một cô gái xinh đẹp khoác áo lông thú, co người cuộn mình lại trên ghế rồng, bên cạnh là thi thể của hoàng đế nước Di.
Khuôn mặt già nua hằn đầy những nếp nhăn chứa đầy vẻ hoảng sợ, hoang mang, không thể tin được. Khắp người ông ta toàn là máu, nhuộm đỏ cả long bào đang mặc trên người.
Trên ngực của ông cắm một con dao găm, đuôi của con dao còn có cả tua rua đỏ, khảm vô số những viên đá quý đầy màu sắc, chứng tỏ vai trò của nó là vật sưu tầm chứ không phải để giết người.
Úy Trì Chính liếc nhìn một cái là hiểu ra ngay, “Muội đã giết ông ta.”
Cô gái càng co mình vào trong chiếc áo lông, tựa hồ như đó là lớp vỏ bảo vệ cho nàng ta, “Phải,” giọng nói của nàng ta uyển chuyển dễ nghe như chim vàng anh, “Ông ta là do muội giết, ông ta chết mà không hề phòng bị gì, huynh nhìn thấy biểu cảm sợ hãi của ông ta đi, lúc ông ta chết nhất định không dám tin.” Nàng ta nhìn cái xác, có lẽ do nhìn thấy con dao cắm trên ngực thi thể nên nói tiếp, “Có lẽ huynh không biết, món vũ khí ấy là do ông ta tặng muội, còn cả cung điện và những thứ châu báu này nữa. Vì muội thích, nên thứ gì ông ta cũng kiếm cho muội.”
“Ngoài trừ cha của muội ra, ông ta là người đối xử với muội tốt nhất.”
Dụng mạo tuyệt đẹp của cô gái, tựa như vầng trăng tròn trên bầu trời đêm, nhưng vẻ tang thương của nàng, lại giống như cơn mưa dưới ánh trăng ấy.
Úy Trì Chính khẽ gật gật đầu, “Có lẽ ông ta đối xử với muội còn tốt hơn cả ta.”
Nàng ta trầm mặc, có lẽ vì không còn gì để nói, hoặc vì ngấm ngầm thừa nhận.
Úy Trì Chính cơ hồ như không nhìn đến biểu cảm của nàng ta, “Ta nghe nói ông ta vì muội, mà dốc hết tài lực quốc gia, vì thế ta mới đánh chiếm được dễ dàng như vậy, muội nên được ghi công đầu.”
Nàng khẽ hừ một tiếng, “Dù có thế nào đi nữa, muội vẫn là con gái của Hầu Thiết Tranh.”
Úy Trì Chính không nói gì thêm, có lẽ lần này hắn đã chú ý đến vẻ nghi ngờ bất an trong biểu cảm của nàng.
“Thật sự rất lạnh,” Tiết trời đầu thu, bên ngoài vẫn rất ấm, nhưng nàng lại cuộn mình trong chiếc áo khoác lông thú, “Lâu như vậy, muội vẫn luôn ngóng chờ huynh sẽ tới. Tới và cứu muội đi, không để muội phải đối mặt với gã đàn ông đáng tuổi cha mình.”
“Nhưng, huynh không hề đến.” Nàng tiếp tục nói, “Muội nghe nói rồi, muội đã nghe bọn họ kể, huynh được làm Thượng thư bộ Binh, huynh đang nắm giữ binh quyền của cha muội, thống soái trong trận đánh nước Di lần này chính là huynh. Hoàng đế nước Di vốn dĩ định lấy muội ra uy hiếp, dùng muội để bảo toàn tính mạng của ông ta, nhưng sau đó ông ta lại không nỡ nhẫn tâm, nói sẽ dẫn muội đi.”
“Muội không nghe, liền đâm ông ta, một nhát còn chưa đủ, đâm thêm nhát nữa, rồi lại nhát nữa, cho đến khi khắp người ông ta toàn là máu, trên người muội cũng toàn là máu, mới dừng lại.”
Nàng cởi chiếc áo lông thú ra, bên trong cũng mặc một bộ quần áo màu trắng, chân để trần, bộ quần áo trắng đã bị máu nhuộm đỏ, chân ướt nhẹp toàn máu là máu. Nàng đứng dậy, yếu ớt như một nhành liễu, tựa hồ như chỉ thoáng chốc thôi là sẽ gẫy, “Muội đã giết người, huynh còn cần muội không?”.
Thời gian trôi qua lâu như vậy, mà nàng lại càng đẹp, ngay cả con gái của Sử Đạt là Sử Hồng Dược cũng không đẹp bằng nàng.
Dung mạo của Tạ Lâm kia, lại càng không bằng một nửa nàng.
Lúc này, Úy Trì Chính phát hiện ra, không ngờ thứ bản thân nhớ đến không phải là tình ý đã từng có khi ở trong quân doanh giữa hắn và nàng, không phải từng chút từng chút một đó.
Mà là một người khác, là người mà hắn không nên nghĩ đến.
Rốt cuộc là bị mê hoặc hay trúng tà?
Úy Trì Chính xua đi bóng người xuất hiện trong đầu, cười nói, “Sao lại không cần? Muội giết hoàng đế nước địch, là công thần của Đại Sở ta, muội còn là thần dân của Đại Sở, thân là thống lĩnh của đại quân, ta đương nhiên phải cứu thần dân của mình về nước rồi.”
Nàng ta đi về phía hắn, “Muội muốn huynh nói những lời thật lòng cơ.”
Úy Trì Chính phát hiện ra, trực giác của phụ nữ luôn nhạy bén đến đáng sợ.
“Đương nhiên đó là những lời thật lòng, sau khi ta quay về sẽ lấy muội, những gì lão hoàng đế kia có thể cho muội, ta cũng sẽ cố hết sức cho muội, vậy muội đã yên tâm chưa?” Úy Trì Chính nói.
Nàng ta hài lòng, nép mình vào trong lòng hắn.
Úy Trì Chính tiêu diệt được nước Di, mang về vô số chiến lợi phẩm như ngựa, cừu, dê và tù binh, lại dẫn theo cả Hầu Vận Vi con gái của Hầu Thiết Tranh, vốn dĩ phải được trọng thưởng.
Nhưng đã có một chuyện khác xảy ra khiến triều đình Đại Sở náo loạn, nên không ai còn tâm trí đâu để phong thưởng ghi công cho hắn, chuyện này so với chuyện của hắn lại càng cấp bách hơn.
Chính là: Thân phận con gái của Tạ Lâm đã bị các triều thần phát hiện.
Tạ Lâm nắm giữ triều chính lâu năm, dựa vào thân phận Thừa tướng để giám quốc, lại gây thù chuốc oán với rất nhiều người, từ lâu đã trở thành cái gai trong mắt, cái xương trong thịt, thân phận con gái của nàng bị bại lộ, lập tức những mắc mứu do bị chèn ép quá lâu đã hoàn toàn bùng nổ, rất nhiều quan lại trong triều ra sức đào bới thêm thắt nhằm vào thân phận con gái của nàng.
Quần thần theo phe của Úy Trì Chính, cho rằng Tạ Lâm che giấu thân phận, nắm giữ triều chính, không để kỷ cương vào mắt, thêm nữa hành vi không theo quy củ, không cha không vua, là nữ mà lại nạp thiếp, đảo lộn âm dương, coi thường sự vụ ngoài biên giới, tham ô hối lộ, kết bè kết cánh, theo luật phải chu di.
(Không cha không vua: Nguyên văn là vô phụ vô quân, đây là một câu nói của Mạnh Tử, ông cho rằng không cha, không vua là loại cầm thú.)
Phe cánh tham quan ô lại của nàng ta nhiều, cấu kết với gian thần, coi thường kỷ cương, theo lý là sẽ chịu tội liên đới.
Chỉ trong một thời gian ngắn, mọi việc trong Đại Sở trở nên náo loạn, giống y như việc nước Di bị tiêu diệt.
Sau khi Úy Trì Chính về triều, liền đối mặt với việc Tạ Lâm sẽ bị bắt giữ, và phải chịu thẩm vấn, không khỏi cảm thấy kinh hãi, nhủ thầm thân phận con gái của nàng rõ ràng đã được che giấu rất khéo, tại sao lại đột nhiên bị lộ?
Úy Trì Chính về phủ sắp xếp cho Hầu Vận Vi xong xuôi, định đi gặp Trác Thanh để nghe ngóng tin tức.
Nhưng Trác Thanh lại mang bộ mặt sầm sì, cười lạnh lùng, ghé sát lại gần hắn, thì thầm nói: “Đại nhân, nỗi khổ của ngài, Trác Thanh đã giúp ngài thu xếp ổn thỏa cả rồi, ngài chỉ việc xem kịch hay thôi, những chuyện còn lại cứ yên tâm đi.”