Cuối năm Vạn Triệu thứ năm, tấm biển của phủ Thừa tướng được sửa thành “Tạ phủ”.
Lại đúng vào lúc năm ấy tuyết rơi, những bông hoa tuyết phiêu diêu phủ trắng khắp kinh thành.
Một cỗ xe ngựa chậm rãi đi tới, lưu lại trên mặt đường hai vệt bánh xe sâu hoắm. Cỗ xe rất đơn giản không có trang trí gì, nhưng người đánh xe ngồi phía trước trông rất thong dong nhàn nhã.
Xe đi tới Tạ phủ, thì từ từ dừng lại, sau khi cho xe ngựa dừng lại xong, người đánh xe liền quay lại nói với người bên trong xe: “Gia, tới Tạ phủ rồi.”
Trong xe truyền ra một tiếng “ừ” hờ hững của một người đàn ông, người đánh xe lập tức nhanh nhẹn đi tới chỗ cửa xe, định đỡ người đó xuống.
Người tới tóc được búi cao, mũ áo chỉnh tề, khuôn mặt vô cùng anh tuấn, lông mày dài đến gần thái dương, đôi mắt lấp lánh có thần, khí độ trên người và chiếc xe quá đỗi đơn giản quả thực không hề ăn khớp với nhau.
Hắn đút tay vào ống tay áo, không để người đánh xe đỡ: “Ngươi đi gọi cửa, sau đó quay về phủ đi.”
Người đánh xe tuân lệnh, nhưng lại không nhịn được nói: “Gia, Trác gia đã dặn dò tiểu nhân đi theo người, giờ một mình người vào gặp nàng ta, nếu Trác gia biết, thì sợ rằng tiểu nhân sẽ gặp phiền phức mất, hay người……”
Người đó “hừ” khẽ một tiếng, cắt ngang lời hắn, “Bên phía Trác Thanh ngươi không cần lo, đi gọi đi.”
Người đánh xe nghe hắn nói vậy, như được đại xá, lập tức đi tới trước cửa lớn của Tạ phủ gọi cửa.
Hắn quay đi nên không kịp nhìn người đàn ông sau lưng mình, khi trông thấy tấm biển đề “Tạ phủ” ánh mắt trở nên phức tạp.
Không bao lâu, cửa lớn sâu hun hút của Tạ phủ mở ra, người đánh xe đưa thiếp cho người mở cửa, người này nhìn tên người đề trên thiếp, sắc mặt lập tức cả kinh, nhìn ra người đàn ông đứng đằng sau người lái xe, người này khí độ bất phàm, đang khẽ gật gật đầu với hắn.
Người mở cửa vội vàng cuống quýt nói: “Xin ngài đợi cho một lát, tiểu nhân đi thông báo với gia một tiếng.” Nói xong, liền xoay người chạy đi.
Người đánh xe quay đầu nhìn gia nhà mình, thấy hắn vẫn giữ vẻ mặt bình tình, hình như không chút để tâm, bất giác nhủ thầm: “Trên thế gian này có thể khiến gia nhà chúng ta đợi ở bên ngoài, ngoài trừ đương kim thánh thượng ra cũng chỉ có người trong Tạ phủ này thôi.”
Nhưng, lần này không để hắn phải đợi lâu, cửa lại được mở ra, người mở cửa cung kính nói: “Úy Trì đại nhân, gia mời ngài vào.”
Người đàn ông dùng ống tay áo phủi những bông tuyết vương trên người đi, sau đó tủm tỉm cười, ra hiệu cho người đánh xe mau quay về, rồi hẹn hắn khi nào thì nên tới đón, sau đó thoải mái đi theo người mở cửa.
Không sai, người đó chính là Thượng thư bộ Binh, Úy Trì Chính.
Năm năm Vạn Triệu dường như không dài, mà dường như cũng lại rất dài, Úy Trì Chính từ một kẻ võ biền của năm đó, đã trở nên linh hoạt khéo léo hơn trong cư xử, lại có phong phạm của kẻ bề trên, khí độ khiến người ta phải bội phục.
Hắn đi theo gã hầu mở cửa đi sâu vào trong Tạ phủ, cách không xa, thẳng dưới bóng cây, có một người thả tóc ống tay áo rộng đứng đó, những bông tuyết trắng bạc tôn nên khuôn mặt ửng hồng của nàng, giống như một đóa hoa mai giữa tiết trời cuối đông đầu xuân.
Nàng dường như chẳng thay đổi gì cả, mà cũng dường như thay đổi thật nhiều.
Gã hầu rời đi, Úy Trì Chính đứng từ xa ngắm nhìn nàng hồi lâu, ngược lại nàng không nhịn được mỉm cười, “Úy Trì đại nhân lạnh lùng trẫm tĩnh như thế từ bao giờ vậy, khác ngày xưa nhiều quá.”
Đôi mắt hắn khẽ động, cứ như thể vừa tỉnh khỏi một giấc mộng, hắn từ từ tiến lại gần nàng, đứng cách nàng một cánh tay, Úy Trì Chính cũng muốn đến gần hơn, nhưng đột nhiên hắn phát hiện ra chân mình như bị buộc phải vật gì đó rất nặng, khiến hắn không thể tiến về phía trước dù chỉ một bước.
Phải rất lâu sau, Úy Trì Chính mới chậm rãi mở miệng, “Ta cứ tưởng sau khi nàng không làm Thừa tướng nữa, thì người trong phủ cũng sẽ không gọi nàng là “gia” nữa, không ngờ ngoài trừ đổi tên biển ra, thì tất cả vẫn như cũ.”
Tạ Lâm nhướng mày bật cười, nhìn hắn xuyên qua khoảng cách giữa hai người họ, “Trên đời có thứ gì là không thay đổi đâu, ngược lại còn thay đổi nhiều là đằng khác.” Nàng cười nói tiếp, “Vì thế mới không bắt bọn họ thay đổi xưng hô, cũng là vì bọn họ gọi quen rồi, ta cũng nghe quen rồi, làm “Tạ Lâm” quá lâu, tình tính thói quen sống, dù có muốn thay đổi cũng không thể, chi bằng cứ để như thế này.”
Úy Trì Chính trầm mặc.
Trước kia hắn quả thực đã hiểu lầm nàng quá nhiều, tưởng nàng là một tên gian thần, hận không thể diệt trừ thẳng tay. Có lẽ trước nay hắn chưa bao giờ có thể ngờ được rằng, sẽ có một người gánh trên vai trách nhiệm nặng nề như vậy, lại còn giấu kín suốt bao nhiêu năm.
Hắn lại càng không muốn nghĩ đến việc, lúc hắn oán hận người ấy sâu đậm nhất, bất tri bất giác đã luôn chú ý tới nàng, thậm chí trong đôi mắt hắn toàn là bóng hình nàng.
Thế nên ngay cả bản thân mình thực sự muốn gì, cũng mơ hồ không rõ.
Úy Trì Chính đè nén cơn xúc động trong lòng, thấp giọng nói: “Quả thực từ ngày đó trở đi, ta không hề tới tìm nàng, hôm nay đột nhiên kích động, nên muốn…… tới thăm.”
Tạ Lâm ngước mắt lên nhìn hắn, Úy Trì Chính đột nhiên nhận ra, nàng tuy cao gầy, nhưng cũng không cao bằng hắn, tuy rằng khí thế hơn người, nhưng bóng dáng lại toát lên vẻ cô đơn, mấy năm trước, tại sao hắn lại không phát hiện ra nàng là con gái cơ chứ?
“Ngài tới, ta còn phải cám ơn ngài ấy chứ,” Tạ Lâm đáp, “Những năm đầu Vạn Triệu còn nhiều bỡ ngỡ, ta thường nghe bệ hạ kể, Úy Trì đại nhân là trụ cột vững chãi liêm khiết của triều đình, là cánh tay đắc lực của bệ hạ, Đại Sở có được cục diện như bây giờ, đại nhân đã phải vất vả rồi, công lao là điều không thể phủ nhận.”
“Hơn thế,” nàng thở dài nói, “Đại nhân từng lên tiếng can gián bệ hạ, chém đầu đám gian thần coi như giết gà dọa khỉ, nỗi sợ hãi ấy sẽ giúp đề phòng sự báo thù sau này, có như vậy ta mới được an toàn, lần này Tạ Lâm phải đa tạ Úy Trì đại nhân rồi.”
Năm Vạn Triệu thứ ba, Úy Trì Chính từng khuyên bệ hạ rằng, đảng gian thần nếu như biết mình bị Tạ Lâm lợi dụng, sợ rằng sẽ trả thù, vì thế hoàng đế Vạn Triệu Minh Trọng Mưu mới hạ lệnh, lôi một hai tên đầu sỏ của đám gian thần ra ngọ môn chém đầu, cả triều đình kinh hãi, mới khiến cho thế lực của hai phe là gian thần và trung thần liêm khiết của Đại Sở kiềm chế lẫn nhau trong một thời gian dài, đồng thời duy trì được sự an toàn cho Tạ Lâm.
Lời cảm ơn này của Tạ Lâm, đã muộn mất hai năm, nhưng cũng chưa muộn lắm.
Lúc trước đã chuyển thù thành bạn, giờ chỉ là nói cho rõ ràng ra thôi.
Nhưng Úy Trì Chính lại cảm thấy, thế là quá muộn.
Lúc hắn nạp con gái của Hầu Thiết Tranh làm thiếp đã là quá muộn, lúc hắn hiểu nhầm nàng là kẻ đại gian đại ác đã là quá muộn, hoặc ngay từ lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng, đã là quá muộn.
Hắn không ngăn được tiếng cười đầy chế giễu với lời cảm ơn ấy, nhưng lại không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt nàng, như thể chỉ cần liếc nhìn một cái, sẽ có cảm giác trời xuân sau những ngày đông giá vẫn còn ở rất xa.
“Nàng không cần phải cảm ơn ta, ta chỉ làm việc vì bệ hạ thôi, nếu nàng đã đặt trái tim vào triều chính, thì ở trong lòng bệ hạ lại càng……” Cổ họng hắn giật giật, nuốt ba chữ “yêu tha thiết” trở lại, sau đó nói tiếp, “Sao ta có thể giống như ngày xưa, nhất định dồn nàng vào chỗ chết chứ?”.
Có những chuyện mình hắn biết là được, có những lời, hắn hiểu mình vĩnh viễn không bao giờ có thể nói ra được, đó sẽ trở thành bí mật mãi mãi chôn vùi trong lòng hắn.
Đôi mắt Tạ Lâm cong cong, cười đáp: “Mắt nhìn người của bệ hạ quả nhiên không tồi, ta biết ngài là người công bằng liêm chính, việc có đúng sai thị phi, nhưng trong lòng Úy Trì đại nhân trước giờ đều rất có chừng mực, chưa từng lệch lạc.” Nàng thở dài, “Không chỉ ta, mà ngay cả tân Thừa tướng vừa nhậm chức Trầm Hòa Anh về điểm này cũng còn xa mới bằng được ngài. Tạ Lâm chỉ sợ vẫn còn thiếu nợ ân tình của đại nhân thôi, mong đại nhân có thể đừng để bụng những mâu thuẫn trước kia, giúp đỡ cho Trầm Hòa Anh, việc xây dựng một đất nước hùng mạnh, e là sẽ rơi lên vai của hai người rồi.”
“Chỉ có hai người bọn ta thôi sao?” Trái tim Úy Trì Chính run lên, quay đầu nhìn nàng, “Vậy còn nàng thì sao?” Hắn nhẫn nhịn một lúc lâu, lại hỏi: “Người đối xử với nàng tốt chứ?”.
Úy Trì Chính nghĩ đến chuyện Tạ Lâm đã sinh hai vị hoàng tử cho bệ hạ, nhưng lại không có bất kỳ danh phận gì.
Nếu bệ hạ không yêu nàng, thì sao phải đến mức dù lộ dung nhan thật của mình, cũng phải bảo vệ nàng.
Nhưng nếu yêu nàng, tại sao đến giờ vẫn chần chừ không lập nàng làm Hoàng hậu, chần chừ không giải tán hậu cung.
Tạ Lâm nghe thế, chỉ khẽ mỉm cười, trả lời lại bằng bốn chữ, nhưng mãi cho đến khi Úy Trì Chính ra về quay lại phủ của mình, cũng không thể quên được vẻ mặt nàng khi nói bốn chữ đó.
Dường như cái lạnh buốt của đông giá đã rời xa, hoa xuân bắt đầu nở rộ.
Dường như tất cả đau khổ đều tan thành mây khói, dường như mọi niềm hy vọng đều đã ở ngay trước mắt nàng, khiến cho một Tạ Lâm vốn trầm lặng quen giấu kín mọi tâm sự trong lòng bất giác mỉm cười.
“Tất cả đều tốt.”
Về sau mỗi khi Úy Trì Chính đọc một bản tấu chương nào đó, nhắc với bệ hạ rằng ý kiến trong bản tấu là do Tạ Lâm đề xuất.
Mỗi lần như thế bệ hạ lại cúi đầu trầm tư, nhưng không kìm được khóe môi cong lên, so với vẻ mặt Tạ Lâm khi đứng dưới bóng cây trong ngày tuyết rơi trắng xóa trời ấy, nào có khác gì nhau?
Cuối năm Vạn Triệu thứ năm, tấm biển của phủ Thừa tướng được sửa thành “Tạ phủ”.
Lại đúng vào lúc năm ấy tuyết rơi, những bông hoa tuyết phiêu diêu phủ trắng khắp kinh thành.
Một cỗ xe ngựa chậm rãi đi tới, lưu lại trên mặt đường hai vệt bánh xe sâu hoắm. Cỗ xe rất đơn giản không có trang trí gì, nhưng người đánh xe ngồi phía trước trông rất thong dong nhàn nhã.
Xe đi tới Tạ phủ, thì từ từ dừng lại, sau khi cho xe ngựa dừng lại xong, người đánh xe liền quay lại nói với người bên trong xe: “Gia, tới Tạ phủ rồi.”
Trong xe truyền ra một tiếng “ừ” hờ hững của một người đàn ông, người đánh xe lập tức nhanh nhẹn đi tới chỗ cửa xe, định đỡ người đó xuống.
Người tới tóc được búi cao, mũ áo chỉnh tề, khuôn mặt vô cùng anh tuấn, lông mày dài đến gần thái dương, đôi mắt lấp lánh có thần, khí độ trên người và chiếc xe quá đỗi đơn giản quả thực không hề ăn khớp với nhau.
Hắn đút tay vào ống tay áo, không để người đánh xe đỡ: “Ngươi đi gọi cửa, sau đó quay về phủ đi.”
Người đánh xe tuân lệnh, nhưng lại không nhịn được nói: “Gia, Trác gia đã dặn dò tiểu nhân đi theo người, giờ một mình người vào gặp nàng ta, nếu Trác gia biết, thì sợ rằng tiểu nhân sẽ gặp phiền phức mất, hay người……”
Người đó “hừ” khẽ một tiếng, cắt ngang lời hắn, “Bên phía Trác Thanh ngươi không cần lo, đi gọi đi.”
Người đánh xe nghe hắn nói vậy, như được đại xá, lập tức đi tới trước cửa lớn của Tạ phủ gọi cửa.
Hắn quay đi nên không kịp nhìn người đàn ông sau lưng mình, khi trông thấy tấm biển đề “Tạ phủ” ánh mắt trở nên phức tạp.
Không bao lâu, cửa lớn sâu hun hút của Tạ phủ mở ra, người đánh xe đưa thiếp cho người mở cửa, người này nhìn tên người đề trên thiếp, sắc mặt lập tức cả kinh, nhìn ra người đàn ông đứng đằng sau người lái xe, người này khí độ bất phàm, đang khẽ gật gật đầu với hắn.
Người mở cửa vội vàng cuống quýt nói: “Xin ngài đợi cho một lát, tiểu nhân đi thông báo với gia một tiếng.” Nói xong, liền xoay người chạy đi.
Người đánh xe quay đầu nhìn gia nhà mình, thấy hắn vẫn giữ vẻ mặt bình tình, hình như không chút để tâm, bất giác nhủ thầm: “Trên thế gian này có thể khiến gia nhà chúng ta đợi ở bên ngoài, ngoài trừ đương kim thánh thượng ra cũng chỉ có người trong Tạ phủ này thôi.”
Nhưng, lần này không để hắn phải đợi lâu, cửa lại được mở ra, người mở cửa cung kính nói: “Úy Trì đại nhân, gia mời ngài vào.”
Người đàn ông dùng ống tay áo phủi những bông tuyết vương trên người đi, sau đó tủm tỉm cười, ra hiệu cho người đánh xe mau quay về, rồi hẹn hắn khi nào thì nên tới đón, sau đó thoải mái đi theo người mở cửa.
Không sai, người đó chính là Thượng thư bộ Binh, Úy Trì Chính.
Năm năm Vạn Triệu dường như không dài, mà dường như cũng lại rất dài, Úy Trì Chính từ một kẻ võ biền của năm đó, đã trở nên linh hoạt khéo léo hơn trong cư xử, lại có phong phạm của kẻ bề trên, khí độ khiến người ta phải bội phục.
Hắn đi theo gã hầu mở cửa đi sâu vào trong Tạ phủ, cách không xa, thẳng dưới bóng cây, có một người thả tóc ống tay áo rộng đứng đó, những bông tuyết trắng bạc tôn nên khuôn mặt ửng hồng của nàng, giống như một đóa hoa mai giữa tiết trời cuối đông đầu xuân.
Nàng dường như chẳng thay đổi gì cả, mà cũng dường như thay đổi thật nhiều.
Gã hầu rời đi, Úy Trì Chính đứng từ xa ngắm nhìn nàng hồi lâu, ngược lại nàng không nhịn được mỉm cười, “Úy Trì đại nhân lạnh lùng trẫm tĩnh như thế từ bao giờ vậy, khác ngày xưa nhiều quá.”
Đôi mắt hắn khẽ động, cứ như thể vừa tỉnh khỏi một giấc mộng, hắn từ từ tiến lại gần nàng, đứng cách nàng một cánh tay, Úy Trì Chính cũng muốn đến gần hơn, nhưng đột nhiên hắn phát hiện ra chân mình như bị buộc phải vật gì đó rất nặng, khiến hắn không thể tiến về phía trước dù chỉ một bước.
Phải rất lâu sau, Úy Trì Chính mới chậm rãi mở miệng, “Ta cứ tưởng sau khi nàng không làm Thừa tướng nữa, thì người trong phủ cũng sẽ không gọi nàng là “gia” nữa, không ngờ ngoài trừ đổi tên biển ra, thì tất cả vẫn như cũ.”
Tạ Lâm nhướng mày bật cười, nhìn hắn xuyên qua khoảng cách giữa hai người họ, “Trên đời có thứ gì là không thay đổi đâu, ngược lại còn thay đổi nhiều là đằng khác.” Nàng cười nói tiếp, “Vì thế mới không bắt bọn họ thay đổi xưng hô, cũng là vì bọn họ gọi quen rồi, ta cũng nghe quen rồi, làm “Tạ Lâm” quá lâu, tình tính thói quen sống, dù có muốn thay đổi cũng không thể, chi bằng cứ để như thế này.”
Úy Trì Chính trầm mặc.
Trước kia hắn quả thực đã hiểu lầm nàng quá nhiều, tưởng nàng là một tên gian thần, hận không thể diệt trừ thẳng tay. Có lẽ trước nay hắn chưa bao giờ có thể ngờ được rằng, sẽ có một người gánh trên vai trách nhiệm nặng nề như vậy, lại còn giấu kín suốt bao nhiêu năm.
Hắn lại càng không muốn nghĩ đến việc, lúc hắn oán hận người ấy sâu đậm nhất, bất tri bất giác đã luôn chú ý tới nàng, thậm chí trong đôi mắt hắn toàn là bóng hình nàng.
Thế nên ngay cả bản thân mình thực sự muốn gì, cũng mơ hồ không rõ.
Úy Trì Chính đè nén cơn xúc động trong lòng, thấp giọng nói: “Quả thực từ ngày đó trở đi, ta không hề tới tìm nàng, hôm nay đột nhiên kích động, nên muốn…… tới thăm.”
Tạ Lâm ngước mắt lên nhìn hắn, Úy Trì Chính đột nhiên nhận ra, nàng tuy cao gầy, nhưng cũng không cao bằng hắn, tuy rằng khí thế hơn người, nhưng bóng dáng lại toát lên vẻ cô đơn, mấy năm trước, tại sao hắn lại không phát hiện ra nàng là con gái cơ chứ?
“Ngài tới, ta còn phải cám ơn ngài ấy chứ,” Tạ Lâm đáp, “Những năm đầu Vạn Triệu còn nhiều bỡ ngỡ, ta thường nghe bệ hạ kể, Úy Trì đại nhân là trụ cột vững chãi liêm khiết của triều đình, là cánh tay đắc lực của bệ hạ, Đại Sở có được cục diện như bây giờ, đại nhân đã phải vất vả rồi, công lao là điều không thể phủ nhận.”
“Hơn thế,” nàng thở dài nói, “Đại nhân từng lên tiếng can gián bệ hạ, chém đầu đám gian thần coi như giết gà dọa khỉ, nỗi sợ hãi ấy sẽ giúp đề phòng sự báo thù sau này, có như vậy ta mới được an toàn, lần này Tạ Lâm phải đa tạ Úy Trì đại nhân rồi.”
Năm Vạn Triệu thứ ba, Úy Trì Chính từng khuyên bệ hạ rằng, đảng gian thần nếu như biết mình bị Tạ Lâm lợi dụng, sợ rằng sẽ trả thù, vì thế hoàng đế Vạn Triệu Minh Trọng Mưu mới hạ lệnh, lôi một hai tên đầu sỏ của đám gian thần ra ngọ môn chém đầu, cả triều đình kinh hãi, mới khiến cho thế lực của hai phe là gian thần và trung thần liêm khiết của Đại Sở kiềm chế lẫn nhau trong một thời gian dài, đồng thời duy trì được sự an toàn cho Tạ Lâm.
Lời cảm ơn này của Tạ Lâm, đã muộn mất hai năm, nhưng cũng chưa muộn lắm.
Lúc trước đã chuyển thù thành bạn, giờ chỉ là nói cho rõ ràng ra thôi.
Nhưng Úy Trì Chính lại cảm thấy, thế là quá muộn.
Lúc hắn nạp con gái của Hầu Thiết Tranh làm thiếp đã là quá muộn, lúc hắn hiểu nhầm nàng là kẻ đại gian đại ác đã là quá muộn, hoặc ngay từ lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng, đã là quá muộn.
Hắn không ngăn được tiếng cười đầy chế giễu với lời cảm ơn ấy, nhưng lại không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt nàng, như thể chỉ cần liếc nhìn một cái, sẽ có cảm giác trời xuân sau những ngày đông giá vẫn còn ở rất xa.
“Nàng không cần phải cảm ơn ta, ta chỉ làm việc vì bệ hạ thôi, nếu nàng đã đặt trái tim vào triều chính, thì ở trong lòng bệ hạ lại càng……” Cổ họng hắn giật giật, nuốt ba chữ “yêu tha thiết” trở lại, sau đó nói tiếp, “Sao ta có thể giống như ngày xưa, nhất định dồn nàng vào chỗ chết chứ?”.
Có những chuyện mình hắn biết là được, có những lời, hắn hiểu mình vĩnh viễn không bao giờ có thể nói ra được, đó sẽ trở thành bí mật mãi mãi chôn vùi trong lòng hắn.
Đôi mắt Tạ Lâm cong cong, cười đáp: “Mắt nhìn người của bệ hạ quả nhiên không tồi, ta biết ngài là người công bằng liêm chính, việc có đúng sai thị phi, nhưng trong lòng Úy Trì đại nhân trước giờ đều rất có chừng mực, chưa từng lệch lạc.” Nàng thở dài, “Không chỉ ta, mà ngay cả tân Thừa tướng vừa nhậm chức Trầm Hòa Anh về điểm này cũng còn xa mới bằng được ngài. Tạ Lâm chỉ sợ vẫn còn thiếu nợ ân tình của đại nhân thôi, mong đại nhân có thể đừng để bụng những mâu thuẫn trước kia, giúp đỡ cho Trầm Hòa Anh, việc xây dựng một đất nước hùng mạnh, e là sẽ rơi lên vai của hai người rồi.”
“Chỉ có hai người bọn ta thôi sao?” Trái tim Úy Trì Chính run lên, quay đầu nhìn nàng, “Vậy còn nàng thì sao?” Hắn nhẫn nhịn một lúc lâu, lại hỏi: “Người đối xử với nàng tốt chứ?”.
Úy Trì Chính nghĩ đến chuyện Tạ Lâm đã sinh hai vị hoàng tử cho bệ hạ, nhưng lại không có bất kỳ danh phận gì.
Nếu bệ hạ không yêu nàng, thì sao phải đến mức dù lộ dung nhan thật của mình, cũng phải bảo vệ nàng.
Nhưng nếu yêu nàng, tại sao đến giờ vẫn chần chừ không lập nàng làm Hoàng hậu, chần chừ không giải tán hậu cung.
Tạ Lâm nghe thế, chỉ khẽ mỉm cười, trả lời lại bằng bốn chữ, nhưng mãi cho đến khi Úy Trì Chính ra về quay lại phủ của mình, cũng không thể quên được vẻ mặt nàng khi nói bốn chữ đó.
Dường như cái lạnh buốt của đông giá đã rời xa, hoa xuân bắt đầu nở rộ.
Dường như tất cả đau khổ đều tan thành mây khói, dường như mọi niềm hy vọng đều đã ở ngay trước mắt nàng, khiến cho một Tạ Lâm vốn trầm lặng quen giấu kín mọi tâm sự trong lòng bất giác mỉm cười.
“Tất cả đều tốt.”
Về sau mỗi khi Úy Trì Chính đọc một bản tấu chương nào đó, nhắc với bệ hạ rằng ý kiến trong bản tấu là do Tạ Lâm đề xuất.
Mỗi lần như thế bệ hạ lại cúi đầu trầm tư, nhưng không kìm được khóe môi cong lên, so với vẻ mặt Tạ Lâm khi đứng dưới bóng cây trong ngày tuyết rơi trắng xóa trời ấy, nào có khác gì nhau?