Chờ đợi đã lâu, đại tửu lâu cũng khai mạc vô cùng náo nhiệt, chọn ngày tốt giờ lành, pháo bùm bùm vang tận mây xanh, các đoàn múa rồng múa lân múa may trước tửu lâu góp vui, khách nhân nối đuôi nhau tiến vào tửu lâu, nối liền không dứt.
Sự rầm rộ này vốn dĩ vượt qua dự tính ban đầu của bọn họ, tân quản sự của tửu lâu là Phúc Thất mấy ngày liền làm không xuể, việc kinh doanh thuận lợi như thế đương nhiên là cao hứng, nhưng người không đủ phục vụ thì cũng khổ.
Sở Hòa Khiêm vốn dĩ rất thông minh về vấn đề kinh doanh, tửu lâu mới khai trương này, đầu bếp lại đem tài nghệ nấu nướng ngay tại phòng ăn, hơn nữa Man đại đầu một ngày đem đến hơn hai trăm cái bánh bao, đặc biệt riêng ngày hôm nay mỗi người đều được ăn miễn phí hai cái, chỉ dựa vào hai điểm này, đã dẫn dụ được hầu hết các thực khách đến cửa, trước ăn sau xem biểu diễn. Trong tửu lâu đã kín chỗ, bên trong chật ních, phía trước còn có đoàn người rồng rắn nối đuôi nhau xếp thành hàng dài.
Phúc Thất làm việc cật lực đến đầu váng mắt hoa, người không đủ để phục vụ, hắn đành phải đi nhờ vả Man Tiểu Nhu đến hỗ trợ. Vốn dĩ định nhờ nàng phụ giúp chạy bàn, hỗ trợ giúp mấy tiểu nhị, nhưng sau đó suy nghĩ kĩ lại dù sao nàng cũng là một cô nương gia, cũng biết không thích hợp chạy nhảy tới lui như thế, vì thế sửa lại nhờ nàng giúp đỡ ngồi ở quầy tính toán tiếp sổ sách thu tiền, chính mình thì tự xuống bếp phụ giúp bưng thức ăn.
Cũng biết việc làm đến ngập đầu nhưng dù thế hắn vẫn chưa nghĩ đến phái người đi Sở phủ tìm cứu binh đến, tự mình lao xuống bếp xoay trở đến chóng mặt.
Việc tính toán sổ sách thu tiền, đối với Man Tiểu Nhu mà nói là vô cùng thuần thục, không thành vấn đề, làm việc ở đây thì thật thoải mái, rảnh rỗi, thân nàng là chưởng quầy, chỉ ngồi ở quầy, khi đến thời điểm mới đứng dậy đi tính tiền.
Nhưng những chuyện như thế này nàng cảm thấy không được quen lắm, bình thường ở cái tiệm nhỏ của nàng, toàn là thực khách đến trước mặt nàng để thanh toán, nhưng bây giờ thì tự mình đến từng bàn để tính, thực sự có hơi lười một chút.
Vả lại nơi này là tửu lâu, đương nhiên là nơi để người ta uống rượu tán gẫu, có chút chuyện cho dù nàng không muốn nghe, cũng sẽ bay thẳng vào lỗ tai nàng.
Thình lình nghe được một đề tài mà nàng cảm thấy hứng thú, nàng dựng thẳng lỗ tai cao lên, nghe lén một tửu khách đang nói chuyện ở một bên.
“Đại Bảo, nghe nói bệnh của mẹ ngươi đã trị khỏi rồi?” Một người mặc quần áo màu xám, nhìn thoáng qua có chút giống con chuột hỏi vị khách đang ngồi đối diện.
Cái người được kêu là Đại Bảo...... Thật sự thực “Đại”, cái cằm phì nộn của hắn quơ quơ, thực vui vẻ gật đầu, “Đúng vậy, ta mang nương ta đi khắp nơi để cầu y, rốt cuộc cũng tìm được một vị đại phu trị dứt căn bệnh của bà.”
Bên cạnh Đại Bảo là một tửu khách mặc bộ quần áo màu lam vỗ vỗ bờ vai của hắn, “Ngươi thật đúng là vận khí tốt, mẹ ngươi bệnh đã hơn mười năm, không nghĩ tới còn có người có thể chữa khỏi, rốt cuộc là người đại phu nào giỏi như vậy?”
Hắn vuốt cằm, “Kỳ thật ta cũng không biết, đại phu kia từ đầu tới đuôi cũng chưa nói tên tuổi của hắn, cũng chỉ là bảo ta câm miệng.” Có điểm xấu hổ cười cười.
“Câm miệng? Đây là tại sao?” Tửu khách giống như chuột hỏi.
“Bởi vì nương của ta lúc đó bệnh tình đột nhiên lại tái phát, cơn suyễn bất ngờ lại đến, muốn ngất đi, ta nhịn không được khóc lớn, người trẻ tuổi kia nghe xong cảm thấy vô cùng ầm ỹ, bước đến đánh ta hai tát tay, bảo ta câm miệng, sau đó đã cứu nương của ta.” Hắn cười ngây ngô một chút.
“Loại đại phu gì? Còn đánh người, như vậy mà ngươi còn cười được?” Tửu khách kia kinh hô một tiếng.
Đại Bảo gật gật đầu, “Có thể cứu nương của ta, cho dù cho hắn đánh mười cái tát, ta đều nguyện ý.” Phận làm con như hắn, chịu chút ít khổ sở như thế để có thể cứu được mẫu thân, thế thì đáng là gì.
Man Tiểu Nhu chấn động tâm thần. Bị bệnh mười mấy năm đều có thể chữa khỏi? Nếu là Tiểu Tri, không biết có hy vọng hay không?
“Cô nương, tính tiền!” Điếm tiểu nhị kêu một tiếng từ xa xa.
“Đến đây.” Nàng quay đầu xem liếc mắt một cái các tửu khách này, nhắm chừng bọn họ cũng chưa rời khỏi đây sớm như thế, vội xoay người đi làm việc trước.
Đợi đến khi nàng trở lại vị trí, mấy vị tửu khách kia quả nhiên vẫn còn ngồi đó bàn luận, cũng vửa đi đến điểm mấu chốt.
“Kỳ thật, cũng không hoàn toàn không biết danh tánh của vị đại phu kia, nhưng đây chỉ là phán đoán của ta, không biết có chính xác không.” Đại Bảo có điểm thần bí hạ giọng.
Vị khách áo lam và người còn lại bị cuốn hút vào sự thần bí của hắn, đều vội vã ghé sát vào bên người hắn, hai người trăm miệng một lời hỏi: “Là ai?”
“Vào lúc ta và nương của ta sắp rời khỏi, nhìn thấy một vị phu nhân xinh đẹp đứng bên cạnh vị đại phu đó, phu nhân kia kêu hắn một tiếng -- Nhược Húc, mà phu nhân kia nếu ta không nhìn lầm, đúng là nữ nhi duy nhất của Sở gia đã gả đi ra ngoài năm năm trước-- Sở Quân Nhi.”
Vị khách diện mạo giống chuột ngừng lại, sờ sờ cằm, “A...... Ngươi nói Nhược Húc, có phải ý ngươi muốn nói là vị thần y mà ngươi từng đề cập qua thần y Băng Nhược Húc?” Năm năm trước có nghe Đại Bảo nói qua tên vị thần y này, tuy rằng thời gian đã khá lâu, nhưng hắn vẫn là có chút ấn tượng.
Đại Bảo gật gật đầu, “Ta cũng đoán như vậy, trên giang hồ nói, Băng Nhược Húc cá tính vừa chính vừa tà, tướng mạo không tầm thường, rất giống đại phu kia mà ta gặp được.”
Bọn họ nói nhỏ giọng, Man Tiểu Nhu nghe không rõ lắm, nhưng thực khẳng định có nhắc tới “Băng Nhược Húc” Ba chữ. Sẽ là vị thần y kia sao?
Đột nhiên quay đầu nhìn bọn họ, nàng vội vã cất bước vọt tới bên cạnh bàn của ba người, “Ngươi nói, ngươi gặp hắn ở đâu? Nói cho ta biết nhanh đi!”
Không có mở đầu khách sáo qua loa, trực tiếp hỏi, giọng nói của nàng kích động, ngón tay run rẩy. Tìm nhiều năm như vậy, rốt cục đã cho nàng tìm được người sao? Tạ ơn trời, rốt cục Tiểu Tri đáng thương đã có hy vọng rồi!
Vài tửu khách hoảng sợ, Đại Bảo sửng sốt một hồi lâu mới lấy lại tinh thần, xem bộ dáng cô nương này kích động như thế, trong lòng chắc có chuyện gì, nhất định là trong nhà cũng có người bị bênh giống hệt như mẹ hắn vậy, nhưng hắn chỉ có thể áy náy nhìn nàng, “Cô nương, cô muốn tìm vị đại phu kia sao?”
Man Tiểu Nhu nhịn không được giơ tay nắm lấy cánh tay hắn, “Ngươi nhanh chút nói cho ta biết!” Băng Nhược Húc? Thật là Băng Nhược Húc sao? Tiểu Tri được cứu rồi!
Đại Bảo tuy rằng bị nàng nắm vô cùng đau, nhưng không bỏ tay nàng ra, “Thực thật có lỗi, cô nương, vị đại phu kia chính là ta ngẫu nhiên gặp được mà thôi, là trên đường ta mang theo nương ta đến biên ngoại đi tìm thần y, ở một gian khách sạn gặp được, ngày hôm sau ta có đến hỏi thăm với vị chưởng quầy, thì bọn họ đã rời khỏi đó rồi, hơn nữa chưởng quầy cũng không biết bọn họ là ai.”
Nghe vậy, tâm Man Tiểu Nhu nhói đau, trước mắt cảm thấy mờ mịt, thân mình khẽ run lên, chân đứng không vững.
“Cô nương!” Đại Bảo vội vàng đứng lên đỡ lấy bả vai của nàng.
“Man cô nương, cô nương không sao chứ?” Tiếng nói trầm thấp từ nàng phía sau truyền đến.
Đoàn người đồng thời quay đầu nhìn về phía nơi thanh âm phát ra.
Vừa xong chuyện trong phủ, Sở Hòa Khiêm đương nhiên muốn đến tửu lâu mới khai trương để xem một chút, không nghĩ tới chỉ mới vừa bước vào tửu lâu, liền thấy thân mình nàng lay động, đứng không vững để người ta phải đỡ lấy.
Tận đáy lòng trong nháy mắt có loại cảm giác khó chịu hiện lên, không chút nghĩ ngợi đi đến phía sau nàng, một đôi hắc đồng lạnh lùng nhìn người đang dám cả gan chạm vào thân thể nàng, một tay không tự chủ được vội vã nhẹ đỡ lấy thắt lưng của nàng. (>”
Đại Bảo bị hắn nhìn, đáy lòng sợ hãi, vội vàng buông tay ra, “Ta, ta ta ta ta chỉ là giúp, hỗ trợ.” Một câu nói lắp bắp, đã bị sắc mặt của Sở Hòa Khiêm dọa im bặt.
“Ta không sao.” Man Tiểu Nhu hít một hơi thật sâu, làm cho chính mình tỉnh táo lại. Nàng chính là… Thất vọng quá lớn, nhất thời có chút không thừa nhận được.
“Cô nương, tính tiền nơi này!” Điếm tiểu nhị bận rộn kêu nàng.
“Ngũ thiếu gia, tôi đi tính tiền với vị khách phía trước đây.” Không chú ý đến bộ dáng kì lạ bất thường của Sở Hòa Khiêm, nàng nói với hắn, vội vã đi về hướng tiểu nhị kia.
“Thất thúc đâu?” Mày kiếm nhướng cao, nhìn quanh bốn phía. Quản sự vậy mà không ở dưới lầu!
“Người không đủ, Thất thúc giúp đỡ chạy bưng thức ăn.” Dứt lời, Man Tiểu Nhu đi qua tính tiền trước.
Sở Hòa Khiêm nghiêng đầu nhìn Phúc Tu Duyên đi theo phía sau hắn, “Đi về trong phủ điều thêm người đến giúp đỡ.” Thất thúc này cũng thật sự là lão hồ đồ, nhiều việc như thế này chỉ cần báo cho hắn điều động thêm người đến hỗ trợ là được, tại sao lại dám bảo nàng đi ra để hỗ trợ?
Lại nhìn đến tên lúc trước hảo tâm ra tay đỡ lấy nàng, hắn liền xoay người chạy lên lầu.
Hắn vừa đi khỏi, Đại Bảo lúc này mới vỗ vỗ ngực thở phù một hơi nhẹ nhõm.
“Đến đây đi, mau ăn nhanh một chút, sợ tới mức uống rượu vừa rồi đều tỉnh hẳn.” Tửu khách lâu năm cười nói, hai người khác cũng bật cười theo
Quá không bao lâu, Phúc Tu Duyên mang theo vài tên hạ nhân đến giúp, quản sự Phúc Thất thế này mới trở lại vị trí chưởng quầy một lần nữa,Man Tiểu Nhu phận sự đã xong lui về phía sau, cũng định đi về nhà.
“Ôi.” Nàng thở dài mất mát. Vốn dĩ nghĩ đến rốt cục đã tìm được chỗ ở của thần y, không nghĩ tới vẫn là không có tin tức!
Mới đi ra cửa tửu lâu mà thôi, tay áo của nàng đột nhiên bị người khác nắm lại.
Nâng xoay người nhìn lại, đúng là vị tửu khách vừa rồi đã nhắc đến Băng Nhược Húc, nàng nghi hoặc hỏi: “Vị khách quan này, có việc sao?”
Đại Bảo nhìn trái nhìn phải, mới thấp giọng mở miệng, “Cô nương, nếu cô nương muốn tìm vị đại phu kia, ta còn có thể chỉ điểm cho cô nương một con đường để tìm.” Kỳ thật, hắn vừa rồi ở tửu lâu đã nói, chính là nàng dường như không có nghe đến.
Man Tiểu Nhu sửng sốt, “Ngươi, ngươi nói còn có biện pháp?” Tiếp theo đáy lòng vui vẻ, hít vào vài ngụm khí, “Ngươi nói nhanh lên một chút! Cầu xin ngươi.” Cúi đầu khẩn cầu.
Hắn vội xua tay, “Cô nương, cô nương đừng như vậy, người nên cầu không phải ta. Ta ở tửu lâu mới vừa rồi, còn có nhắc đến một người, ta nói bên cạnh Băng Nhược Húc, còn có một vị phu nhân, vị phu nhân kia, nếu ta nhớ không lầm là, chính là Lục tiểu thư của Sở phủ.”
“Lục tiểu thư của Sở phủ?” Nàng suy nghĩ một chút, lập tức nghĩ tới, “Ngươi là nói, nhiều năm trước được gả đến quan ngoại Sở...... Quân nhi?”
“Đúng vậy, nếu Sở lục tiểu thư gọi vị đại phu kia thân thiết như vậy, hai người khẳng định là có quan hệ, quan hệ này, cô nương tìm người của Sở gia để hỏi thăm, nói không chừng có thể giúp được cô nương chuyện này.” Đại Bảo đem sự tình nói xong, xoay người rời đi trước.
Bỏ lại Man Tiểu Nhu nở nụ cười vui sướng, vội vén váy trở về nhà, vội vã về nhà nói cho nương tin tức tốt này.
Lầu hai của tửu lâu, cũng là ở phía trên lúc nàng mới vừa rồi cùng Đại Bảo nói chuyện, Sở Hòa Khiêm đang dựa vào lan can, trên tay cầm một chén rượu, “Thì ra là đang tìm Nhược Húc...” Ánh mắt dời về phía bóng dáng Man Tiểu Nhu đang chạy vội vã ở ngã tư đường thượng, nở ra nụ cười thâm sâu khác.
Dưới ánh nắng nóng cháy gay gắt của mặt trời, Man Tiểu Nhu đi ở trên đường, nhịn không được lấy khăn thêu trong lòng ra lau mồ hôi, trên khuôn mặt trắng noãn hé ra hai áng mây đỏ ửng.
“Hô, rốt cục đã đến.” Giữa ánh nắng trưa gay gắt như thế này mà rời khỏi nhà, nàng không phải điên rồi, mà là có chuyện đứng đắn cần làm.
Ngày hôm qua sau khi nghe xong vị khách quan kia nói xong, nàng về nhà cùng nương thương lượng một chút, quyết định hôm nay nàng sẽ đến tìm Ngũ thiếu gia hỏi thăm tin tức.
Cửa lớn của Sở phủ là một màu đỏ thắm, đã biểu hiện ra sự phú quý của Sở gia, cửa lớn của Sở gia thật rộng, hai bên tường kéo dài về hai bên đến mức nàng nhìn không thấy điểm kết thúc.
“Đều là tiền.” Man Tiểu Nhu nhịn không được nói. Nàng đi đến cửa Sở phủ, nhìn hai bên trái phải một chút, cất giọng gọi to: “Có người ở đây không?”
Trong chốc lát, có người đi ra, nhìn nàng một cái, “Cô nương, xin hỏi có chuyện gì sao?”
“Thật ngại quá, làm phiền ngươi vào thông báo một tiếng, ta họ Man, muốn gặp Ngũ thiếu gia.” Không hổ người ta là nhà giàu, đứng từ cửa nhìn vào bên trong một đình nghỉ mát sắc màu rực rỡ, hai bên hành lang kéo dài liên tiếp từ cửa vào đến thật sâu bên trong, thật sự là xinh đẹp.
Người gia nhân trông cửa tiến đến, nhìn nàng một cái, suy nghĩ. “Cô nương, mời cô nương chờ một lát, tôi đi thông báo một tiếng.”
Man Tiểu Nhu lẳng lặng đợi trong chốc lát, qua không bao lâu, người giữ cửa bước ra còn dẫn theo một người khác.
Đến trước mặt nàng trung niên nam tử nhìn lên thấy nàng, trên khuôn mặt tươi cười nhẹ giọng nói: “Là Man cô nương sao? Tôi là Phúc quản sự, Ngũ thiếu gia đang ở bên trong chờ cô, bảo tôi tới dẫn đường.”
“Làm phiền thúc.” Nàng nghiêng người đáp lễ, đi theo phía sau ông ấy đi vào nhà, đi đước một đoạn đường ngắn, mới đến một gian lầu các đứng đơn độc riêng lẻ so với các lầu các khác nối đuôi nhau.
Phúc quản sự quay đầu đối nàng vuốt cằm nói: “Man cô nương, đã đến rồi, nơi này là Du Vân Lâu là nơi Ngũ thiếu gia dùng để bàn công việc, Ngũ thiếu gia đang chờ cô nương, mau vào đi thôi.”
“Đã làm phiền.”
“Không phiền, tiểu nhân đi xuống trước.” Phúc quản sự gật đầu chào nàng, sau đó rời đi.
Man Tiểu Nhu nhìn xem lầu các trước mắt. Một gian rộng lớn như vậy hắn chỉ dùng để làm nơi bàn việc? Nàng cất bước đi đến trước phòng, nhấc tay lên gõ nhẹ lên cửa phòng hai tiếng.
“Vào đi.” Trong phòng truyền đến thanh âm của Sở Hòa Khiêm.
Nàng thế này mới đẩy cửa vào phòng, hắn đang ngồi ở sau bàn, cầm trong tay đặt bút viết ghi chép vào sổ, tất cả bốn phía đều là ngăn tủ, bên trong chứa rất nhiều sách.
“Man cô nương, mời ngồi, chờ tôi một lát.” Hắn cũng không ngẩng đầu lên nói, chăm chú vào quyển vở.
Nhìn nhìn bốn phía, gian phòng này thật rộng lớn, chỉ có hai ghế dựa, một là Sở Hòa Khiêm đang ngồi, cái còn lại để ở đối diện hắn, suy nghĩ một lát, nàng bước đến kéo ghế ra ngồi xuống.
Ngồi ở đối diện hắn, Man Tiểu Nhu không có việc gì làm đành phải nhìn chằm chằm vào người. Kỳ thật, dáng vẻ của Sở Hòa Khiêm thật thu hút, đôi mày kiếm nhướng cao, một đôi mắt đen sáng đầy sức lực, đôi mắt ấy thường ngày mang theo tia ôn nhu, ấm áp, cái mũi cao thẳng, một đôi môi nhếch lên như đang cười, khóe môi luôn hơi nhếch lên, làm cho người đối diện có cảm giác hiền hòa an tâm, theo dõi môi hắn, không biết tại sao, trên mặt nàng xuất hiện một trận khô nóng.
Có chút bối rối dời đi tầm mắt, nàng thầm nghĩ, Man Tiểu Nhu, ngươi là nổi điên sao? Nhìn mặt người ta cũng sẽ xem đến mặt đỏ!
“Man cô nương.” Đáy lòng vẫn còn đang bối rối, Sở Hòa Khiêm lại đột nhiên lên tiếng.
Tim nàng đập mạnh, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, “Ngũ thiếu gia.” Làm như không có việc gì, cười.
Sở Hòa Khiêm mâu quang chợt lóe, sâu tận trong tâm khẽ cười một tiếng, nhìn gương mặt đang đỏ ửng của nàng hỏi, “Không biết Man cô nương hôm nay tới tìm ta, có chuyện gì sao?” Nàng nhìn hắn lại nhìn đến mặt đỏ, điểm này, làm cho hơi cao hứng một chút.
“Ngũ thiếu gia, thật không dám dấu diếm, ta là có một số việc muốn hỏi thăm ngài một chút.” Nhắc tới vấn đề chính, vẻ bối rối của nàng lập tức biến mất, lập tức trở về vẻ thông minh hoạt bát thường ngày mà hắn nhìn thấy ở tiệm.
Hắn trước tiên đem sổ sách bỏ sang một bên, “Man cô nương, có việc gì cần ta hỗ trợ sao?”
Đôi mắt long lanh kiên nghị nhìn chăm chú từng chi tiết biến hóa trên mặt hắn, “Là về...... Một vị đại phu, giang hồ tặng cho hắn biệt danh là thiếu niên thần y.” Nếu thật sự hắn thực sự cùng người Sở gia có quan hệ, đây là may mắn nhất trong đời mà nàng gặp được.
Những năm gần đây, bệnh tình của Tiểu Tri từng đến không biết bao nhiêu vị đại phu lớn nhỏ, nhưng đều không thể trị tận gốc, vài năm gần đây còn càng ngày càng nghiêm trọng, nếu là thiếu niên thần y chịu ra tay hỗ trợ, bệnh của Tiểu Tri chắc chắn sẽ được chữa khỏi.
Hơn nữa thuốc của Tiểu Tri càng ngày càng quý hiếm, trong nhà đã không đủ sức.
“Ý nàng muốn hỏi là biểu đệ Băng Nhược Húc của ta sao?” Sở Hòa Khiêm trực tiếp hỏi. Từ hôm qua đến nay hắn đã ở đây đợi nàng, chờ nàng khi nào thì mới mở miệng hỏi hắn.
“Ngài là nói...... Băng Nhược Húc là biểu đệ của ngài?” Đáp án này có chút vượt ngoài dự định của nàng. Không đúng! Man Tiểu Nhu lắc đầu, “Chuyện này chưa từng nghe ai nhắc đến, làm sao có thể?” (biểu đệ: em họ)
Hắn cười khẽ, “Nhược Húc cũng không thích đề cập đến việc riêng tư của mình, trên giang hồ cũng không kết bạn với ai, cho nên ngoại trừ người trong nhà ra, cũng không mấy ai biết đệ ấy và chúng tôi có quan hệ thân thích.” Tâm luôn đề phòng nặng như thế.
“Man cô nương, nàng tìm Nhược Húc là vì muội muội sao?” Suy nghĩ một lát, Sở Hòa Khiêm vẫn là chủ động mở miệng.
Man Tiểu Nhu nhìn hắn một cái, “Đúng vậy.” Nàng cũng không cần đoán hắn làm sao biết được, dựa vào thế lực của hắn, muốn biết chuyện nhà nàng là rất dễ dàng.
“Muội muội bị bệnh, có nghiêm trọng lắm không?”
“Vâng, nếu là biểu đệ của ngài, Ngũ thiếu gia, không biết có thể thỉnh ngài giúp cho một việc không?” Nếu đúng là thân thích thì quá tốt rồi, được hắn ra mặt, hẳn là không thành vấn đề.
“Nếu là muốn ta hỗ trợ thỉnh Nhược Húc đến chẩn bệnh, ta đây chỉ có thể nói thành thật xin lỗi. Cá tính của Nhược Húc cổ quái, ta cũng rất khó nói cho đệ đồng ý, huống hồ, ta cũng không biết đệ ấy hiện tại đang ở đâu.” Chuyện này là hắn nói thật, dù sao, hắn sao lại phải giúp nàng?
Nàng khó nén vẻ mất mát trên mặt, không nghĩ tới vừa mới dấy lên chút lửa hy vọng, trong chốc lát lại bị dập tắt.
Nhìn thấy bộ dáng thất vọng của nàng, đáy lòng của Sở Hòa Khiêm hơi bủn rủn, sửng sốt, trái tim nhói đau. Loại cảm giác này...... Là thương tiếc sao? Đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, đứng dậy đi đến bên cạnh nàng, “Man cô nương, như vậy đi, ta nghĩ ta sẽ viết một phong thư đến hỏi di nương của ta thử xem bà ấy có biết Nhược Húc đang ở đâu hay không?”
Man Tiểu Nhu ngước mắt lên nhìn hắn đang đứng cạnh nàng, đôi mắt mở to, , “Ngài chịu giúp ta? Tại sao?” Người này bình thường mặc dù đều cười đến vô hại, nhưng nàng mới không tin hắn thật sự có lòng tốt như vậy. Nếu thật sự là người tốt, làm gì có khả năng đứng vững trong thương trường lâu năm như vậy?
Sở Hòa Khiêm giả vờ vô tội nở rộ tươi cười ôn nhu, “Man cô nương, từ lần đầu tiên gặp mặt, ta đã rất ngưỡng mộ cô.” Trước mắt, hắn xác thực không có mục đích gì, chỉ là đơn thuần xuất phát từ nội tâm của hắn.
“Ngưỡng mộ tôi?” Nàng không hiểu ý tứ của hắn.
“Đúng vậy, rất khó có thể thấy một cô nương giống như cô, biết kinh doanh giỏi, trí tuệ lại thiện lương, cho nên thực ngưỡng mộ cô. Chỉ một điểm này, cho nên tôi nghĩ cùng cô kết giao làm bằng hữu.” Rất khó có thể tìm được một cô nương, có thể tác động đến cảm xúc của hắn, chỉ riêng chuyện này, đã đủ nguyên nhân để hắn ra tay giúp nàng. Tuy không nói ra miệng nguyên nhân chân chính nhất thôi.
Lời này thật sự khó có thể làm cho nàng tin được, Man Tiểu Nhu mày liễu một bên dương cao cao. Nếu hắn không định nói sự thật, nàng cũng không cần khách khí, loại người này làm ăn thủ đoạn, nàng không phải không hiểu, muốn trước tiên tranh thủ đoạt lấy sự tin tưởng của nàng, nhưng nàng đối với hắn mà nói, chẳng lẽ chịu thua kém hắn sao?
“Được! Coi như kết giao làm bằng hữu, Ngũ thiếu gia, vậy làm phiền ngài.” Muốn đùa như thế nào, nàng đều nghênh tiếp, nhưng bây giờ thân thể của Tiểu Tri là quan trọng nhất, nghe theo lời hắn cũng đâu có hại gì.
“Không cần phải khách khí như thế, Tiểu Nhu.” Sở Hòa Khiêm nhìn ra được nàng đang suy nghĩ cái gì, tươi cười khả cúc nhìn nàng vuốt cằm nói.
Nghe được hắn dùng ngữ khí vô cùng thân thiết như thế kêu tên mình, không biết tại sao, nàng chính là nhịn không được nổi da gà lên, lộ ra nụ cười giả lả, “Được, được.” Người này nhất định có vấn đề. ^______^
Hai người nhìn nhau cười giả lả, mãi đến khi Man Tiểu Nhu cảm thấy không ổn vội vã chuyển ánh mắt, đứng lên chuẩn bị rời đi. Nếu cứ cười cùng hắn mãi như thế, nàng sợ da mặt của nàng sẽ bị kéo căng vì cười nhiều quá.
“Ngũ thiếu gia, tôi xin phép đi trước một bước, về chuyện thần y thì cầu xin ngài.”
“Ừ, ta phái người đưa nàng trở về.”
“Không cần, tôi tự mình trở về là được.” Nàng đứng dậy kéo ghế dựa ra, dưới chân không biết vấp phải cái gì, mất thăng bằng một chút, sắp té ngã--
Sở Hòa Khiêm trong chớp mắt đã vọt đến bên cạnh nàng, vươn tay bắt lấy thắt lưng của nàng, đem nàng cả người kéo vào lòng mình.
Không bị ngã xuống mặt đất, Man Tiểu Nhu lại bị lực đạo của hắn kéo mạnh vào ngực, cả người choáng váng, đụng vào ngực hắn mạnh đến phát đau.
“Tiểu Nhu, nàng không sao chứ?” Hắn lần đầu tiên nhìn mặt của nàng gần như vậy, hai người cận kề gần sát chỉ còn thiếu môi chạm vào môi.
Tâm vừa động, môi đỏ mọng tươi mới ướt át, hương khí thơm ngát thản nhiên bay lên mũi, thân mình mềm mại tựa vào trên người hắn, làm cho trong lòng bàn tay hắn tê dại ngứa, có cảm giác xúc động muốn ôm chặt lấy nàng.
“Tôi không sao.” Hơi thở của hắn phả nhẹ nóng rực vào mặt của nàng, hai gò má nàng nhanh chóng nhiễm thượng đỏ ửng, đáy lòng nàng hơi hoảng hốt, muốn bước lùi về phía sau một bước, trên lưng căng thẳng, mới phát hiện tay hắn còn đặt trên lưng của nàng.
Vừa ngẩng đầu, lại chạm vào đôi mắt hắn, hai tròng mắt đen láy tỏa sáng giống như mặt nước hồ lung linh, làm cho nàng trong nháy mắt không thể thoát khỏi sự vây hãm của mặt nước hồ êm ái đó.
“Khiêm nhi!”
Cửa phòng đang đóng chặt, đột nhiên bị một lực đạo mạnh mẽ đẩy ra, một vị phu nhân xinh đẹp bước vào, nhìn thấy tình cảnh trong phòng trừng lớn mắt, miệng còn mở ra thật to, mãi nhìn hai người chằm chằm.
Man Tiểu Nhu bị giọng nói của bà làm cho hoảng hốt, theo bản năng bước lui về phía sau, dựa vào bên người Sở Hòa Khiêm, vừa định hỏi nhỏ hắn, vị phu nhân này là ai mà thôi, chợt nghe đến thấy hắn mở miệng --
“Nương.”
Chờ đợi đã lâu, đại tửu lâu cũng khai mạc vô cùng náo nhiệt, chọn ngày tốt giờ lành, pháo bùm bùm vang tận mây xanh, các đoàn múa rồng múa lân múa may trước tửu lâu góp vui, khách nhân nối đuôi nhau tiến vào tửu lâu, nối liền không dứt.
Sự rầm rộ này vốn dĩ vượt qua dự tính ban đầu của bọn họ, tân quản sự của tửu lâu là Phúc Thất mấy ngày liền làm không xuể, việc kinh doanh thuận lợi như thế đương nhiên là cao hứng, nhưng người không đủ phục vụ thì cũng khổ.
Sở Hòa Khiêm vốn dĩ rất thông minh về vấn đề kinh doanh, tửu lâu mới khai trương này, đầu bếp lại đem tài nghệ nấu nướng ngay tại phòng ăn, hơn nữa Man đại đầu một ngày đem đến hơn hai trăm cái bánh bao, đặc biệt riêng ngày hôm nay mỗi người đều được ăn miễn phí hai cái, chỉ dựa vào hai điểm này, đã dẫn dụ được hầu hết các thực khách đến cửa, trước ăn sau xem biểu diễn. Trong tửu lâu đã kín chỗ, bên trong chật ních, phía trước còn có đoàn người rồng rắn nối đuôi nhau xếp thành hàng dài.
Phúc Thất làm việc cật lực đến đầu váng mắt hoa, người không đủ để phục vụ, hắn đành phải đi nhờ vả Man Tiểu Nhu đến hỗ trợ. Vốn dĩ định nhờ nàng phụ giúp chạy bàn, hỗ trợ giúp mấy tiểu nhị, nhưng sau đó suy nghĩ kĩ lại dù sao nàng cũng là một cô nương gia, cũng biết không thích hợp chạy nhảy tới lui như thế, vì thế sửa lại nhờ nàng giúp đỡ ngồi ở quầy tính toán tiếp sổ sách thu tiền, chính mình thì tự xuống bếp phụ giúp bưng thức ăn.
Cũng biết việc làm đến ngập đầu nhưng dù thế hắn vẫn chưa nghĩ đến phái người đi Sở phủ tìm cứu binh đến, tự mình lao xuống bếp xoay trở đến chóng mặt.
Việc tính toán sổ sách thu tiền, đối với Man Tiểu Nhu mà nói là vô cùng thuần thục, không thành vấn đề, làm việc ở đây thì thật thoải mái, rảnh rỗi, thân nàng là chưởng quầy, chỉ ngồi ở quầy, khi đến thời điểm mới đứng dậy đi tính tiền.
Nhưng những chuyện như thế này nàng cảm thấy không được quen lắm, bình thường ở cái tiệm nhỏ của nàng, toàn là thực khách đến trước mặt nàng để thanh toán, nhưng bây giờ thì tự mình đến từng bàn để tính, thực sự có hơi lười một chút.
Vả lại nơi này là tửu lâu, đương nhiên là nơi để người ta uống rượu tán gẫu, có chút chuyện cho dù nàng không muốn nghe, cũng sẽ bay thẳng vào lỗ tai nàng.
Thình lình nghe được một đề tài mà nàng cảm thấy hứng thú, nàng dựng thẳng lỗ tai cao lên, nghe lén một tửu khách đang nói chuyện ở một bên.
“Đại Bảo, nghe nói bệnh của mẹ ngươi đã trị khỏi rồi?” Một người mặc quần áo màu xám, nhìn thoáng qua có chút giống con chuột hỏi vị khách đang ngồi đối diện.
Cái người được kêu là Đại Bảo...... Thật sự thực “Đại”, cái cằm phì nộn của hắn quơ quơ, thực vui vẻ gật đầu, “Đúng vậy, ta mang nương ta đi khắp nơi để cầu y, rốt cuộc cũng tìm được một vị đại phu trị dứt căn bệnh của bà.”
Bên cạnh Đại Bảo là một tửu khách mặc bộ quần áo màu lam vỗ vỗ bờ vai của hắn, “Ngươi thật đúng là vận khí tốt, mẹ ngươi bệnh đã hơn mười năm, không nghĩ tới còn có người có thể chữa khỏi, rốt cuộc là người đại phu nào giỏi như vậy?”
Hắn vuốt cằm, “Kỳ thật ta cũng không biết, đại phu kia từ đầu tới đuôi cũng chưa nói tên tuổi của hắn, cũng chỉ là bảo ta câm miệng.” Có điểm xấu hổ cười cười.
“Câm miệng? Đây là tại sao?” Tửu khách giống như chuột hỏi.
“Bởi vì nương của ta lúc đó bệnh tình đột nhiên lại tái phát, cơn suyễn bất ngờ lại đến, muốn ngất đi, ta nhịn không được khóc lớn, người trẻ tuổi kia nghe xong cảm thấy vô cùng ầm ỹ, bước đến đánh ta hai tát tay, bảo ta câm miệng, sau đó đã cứu nương của ta.” Hắn cười ngây ngô một chút.
“Loại đại phu gì? Còn đánh người, như vậy mà ngươi còn cười được?” Tửu khách kia kinh hô một tiếng.
Đại Bảo gật gật đầu, “Có thể cứu nương của ta, cho dù cho hắn đánh mười cái tát, ta đều nguyện ý.” Phận làm con như hắn, chịu chút ít khổ sở như thế để có thể cứu được mẫu thân, thế thì đáng là gì.
Man Tiểu Nhu chấn động tâm thần. Bị bệnh mười mấy năm đều có thể chữa khỏi? Nếu là Tiểu Tri, không biết có hy vọng hay không?
“Cô nương, tính tiền!” Điếm tiểu nhị kêu một tiếng từ xa xa.
“Đến đây.” Nàng quay đầu xem liếc mắt một cái các tửu khách này, nhắm chừng bọn họ cũng chưa rời khỏi đây sớm như thế, vội xoay người đi làm việc trước.
Đợi đến khi nàng trở lại vị trí, mấy vị tửu khách kia quả nhiên vẫn còn ngồi đó bàn luận, cũng vửa đi đến điểm mấu chốt.
“Kỳ thật, cũng không hoàn toàn không biết danh tánh của vị đại phu kia, nhưng đây chỉ là phán đoán của ta, không biết có chính xác không.” Đại Bảo có điểm thần bí hạ giọng.
Vị khách áo lam và người còn lại bị cuốn hút vào sự thần bí của hắn, đều vội vã ghé sát vào bên người hắn, hai người trăm miệng một lời hỏi: “Là ai?”
“Vào lúc ta và nương của ta sắp rời khỏi, nhìn thấy một vị phu nhân xinh đẹp đứng bên cạnh vị đại phu đó, phu nhân kia kêu hắn một tiếng -- Nhược Húc, mà phu nhân kia nếu ta không nhìn lầm, đúng là nữ nhi duy nhất của Sở gia đã gả đi ra ngoài năm năm trước-- Sở Quân Nhi.”
Vị khách diện mạo giống chuột ngừng lại, sờ sờ cằm, “A...... Ngươi nói Nhược Húc, có phải ý ngươi muốn nói là vị thần y mà ngươi từng đề cập qua thần y Băng Nhược Húc?” Năm năm trước có nghe Đại Bảo nói qua tên vị thần y này, tuy rằng thời gian đã khá lâu, nhưng hắn vẫn là có chút ấn tượng.
Đại Bảo gật gật đầu, “Ta cũng đoán như vậy, trên giang hồ nói, Băng Nhược Húc cá tính vừa chính vừa tà, tướng mạo không tầm thường, rất giống đại phu kia mà ta gặp được.”
Bọn họ nói nhỏ giọng, Man Tiểu Nhu nghe không rõ lắm, nhưng thực khẳng định có nhắc tới “Băng Nhược Húc” Ba chữ. Sẽ là vị thần y kia sao?
Đột nhiên quay đầu nhìn bọn họ, nàng vội vã cất bước vọt tới bên cạnh bàn của ba người, “Ngươi nói, ngươi gặp hắn ở đâu? Nói cho ta biết nhanh đi!”
Không có mở đầu khách sáo qua loa, trực tiếp hỏi, giọng nói của nàng kích động, ngón tay run rẩy. Tìm nhiều năm như vậy, rốt cục đã cho nàng tìm được người sao? Tạ ơn trời, rốt cục Tiểu Tri đáng thương đã có hy vọng rồi!
Vài tửu khách hoảng sợ, Đại Bảo sửng sốt một hồi lâu mới lấy lại tinh thần, xem bộ dáng cô nương này kích động như thế, trong lòng chắc có chuyện gì, nhất định là trong nhà cũng có người bị bênh giống hệt như mẹ hắn vậy, nhưng hắn chỉ có thể áy náy nhìn nàng, “Cô nương, cô muốn tìm vị đại phu kia sao?”
Man Tiểu Nhu nhịn không được giơ tay nắm lấy cánh tay hắn, “Ngươi nhanh chút nói cho ta biết!” Băng Nhược Húc? Thật là Băng Nhược Húc sao? Tiểu Tri được cứu rồi!
Đại Bảo tuy rằng bị nàng nắm vô cùng đau, nhưng không bỏ tay nàng ra, “Thực thật có lỗi, cô nương, vị đại phu kia chính là ta ngẫu nhiên gặp được mà thôi, là trên đường ta mang theo nương ta đến biên ngoại đi tìm thần y, ở một gian khách sạn gặp được, ngày hôm sau ta có đến hỏi thăm với vị chưởng quầy, thì bọn họ đã rời khỏi đó rồi, hơn nữa chưởng quầy cũng không biết bọn họ là ai.”
Nghe vậy, tâm Man Tiểu Nhu nhói đau, trước mắt cảm thấy mờ mịt, thân mình khẽ run lên, chân đứng không vững.
“Cô nương!” Đại Bảo vội vàng đứng lên đỡ lấy bả vai của nàng.
“Man cô nương, cô nương không sao chứ?” Tiếng nói trầm thấp từ nàng phía sau truyền đến.
Đoàn người đồng thời quay đầu nhìn về phía nơi thanh âm phát ra.
Vừa xong chuyện trong phủ, Sở Hòa Khiêm đương nhiên muốn đến tửu lâu mới khai trương để xem một chút, không nghĩ tới chỉ mới vừa bước vào tửu lâu, liền thấy thân mình nàng lay động, đứng không vững để người ta phải đỡ lấy.
Tận đáy lòng trong nháy mắt có loại cảm giác khó chịu hiện lên, không chút nghĩ ngợi đi đến phía sau nàng, một đôi hắc đồng lạnh lùng nhìn người đang dám cả gan chạm vào thân thể nàng, một tay không tự chủ được vội vã nhẹ đỡ lấy thắt lưng của nàng. (>”
Đại Bảo bị hắn nhìn, đáy lòng sợ hãi, vội vàng buông tay ra, “Ta, ta ta ta ta chỉ là giúp, hỗ trợ.” Một câu nói lắp bắp, đã bị sắc mặt của Sở Hòa Khiêm dọa im bặt.
“Ta không sao.” Man Tiểu Nhu hít một hơi thật sâu, làm cho chính mình tỉnh táo lại. Nàng chính là… Thất vọng quá lớn, nhất thời có chút không thừa nhận được.
“Cô nương, tính tiền nơi này!” Điếm tiểu nhị bận rộn kêu nàng.
“Ngũ thiếu gia, tôi đi tính tiền với vị khách phía trước đây.” Không chú ý đến bộ dáng kì lạ bất thường của Sở Hòa Khiêm, nàng nói với hắn, vội vã đi về hướng tiểu nhị kia.
“Thất thúc đâu?” Mày kiếm nhướng cao, nhìn quanh bốn phía. Quản sự vậy mà không ở dưới lầu!
“Người không đủ, Thất thúc giúp đỡ chạy bưng thức ăn.” Dứt lời, Man Tiểu Nhu đi qua tính tiền trước.
Sở Hòa Khiêm nghiêng đầu nhìn Phúc Tu Duyên đi theo phía sau hắn, “Đi về trong phủ điều thêm người đến giúp đỡ.” Thất thúc này cũng thật sự là lão hồ đồ, nhiều việc như thế này chỉ cần báo cho hắn điều động thêm người đến hỗ trợ là được, tại sao lại dám bảo nàng đi ra để hỗ trợ?
Lại nhìn đến tên lúc trước hảo tâm ra tay đỡ lấy nàng, hắn liền xoay người chạy lên lầu.
Hắn vừa đi khỏi, Đại Bảo lúc này mới vỗ vỗ ngực thở phù một hơi nhẹ nhõm.
“Đến đây đi, mau ăn nhanh một chút, sợ tới mức uống rượu vừa rồi đều tỉnh hẳn.” Tửu khách lâu năm cười nói, hai người khác cũng bật cười theo
Quá không bao lâu, Phúc Tu Duyên mang theo vài tên hạ nhân đến giúp, quản sự Phúc Thất thế này mới trở lại vị trí chưởng quầy một lần nữa,Man Tiểu Nhu phận sự đã xong lui về phía sau, cũng định đi về nhà.
“Ôi.” Nàng thở dài mất mát. Vốn dĩ nghĩ đến rốt cục đã tìm được chỗ ở của thần y, không nghĩ tới vẫn là không có tin tức!
Mới đi ra cửa tửu lâu mà thôi, tay áo của nàng đột nhiên bị người khác nắm lại.
Nâng xoay người nhìn lại, đúng là vị tửu khách vừa rồi đã nhắc đến Băng Nhược Húc, nàng nghi hoặc hỏi: “Vị khách quan này, có việc sao?”
Đại Bảo nhìn trái nhìn phải, mới thấp giọng mở miệng, “Cô nương, nếu cô nương muốn tìm vị đại phu kia, ta còn có thể chỉ điểm cho cô nương một con đường để tìm.” Kỳ thật, hắn vừa rồi ở tửu lâu đã nói, chính là nàng dường như không có nghe đến.
Man Tiểu Nhu sửng sốt, “Ngươi, ngươi nói còn có biện pháp?” Tiếp theo đáy lòng vui vẻ, hít vào vài ngụm khí, “Ngươi nói nhanh lên một chút! Cầu xin ngươi.” Cúi đầu khẩn cầu.
Hắn vội xua tay, “Cô nương, cô nương đừng như vậy, người nên cầu không phải ta. Ta ở tửu lâu mới vừa rồi, còn có nhắc đến một người, ta nói bên cạnh Băng Nhược Húc, còn có một vị phu nhân, vị phu nhân kia, nếu ta nhớ không lầm là, chính là Lục tiểu thư của Sở phủ.”
“Lục tiểu thư của Sở phủ?” Nàng suy nghĩ một chút, lập tức nghĩ tới, “Ngươi là nói, nhiều năm trước được gả đến quan ngoại Sở...... Quân nhi?”
“Đúng vậy, nếu Sở lục tiểu thư gọi vị đại phu kia thân thiết như vậy, hai người khẳng định là có quan hệ, quan hệ này, cô nương tìm người của Sở gia để hỏi thăm, nói không chừng có thể giúp được cô nương chuyện này.” Đại Bảo đem sự tình nói xong, xoay người rời đi trước.
Bỏ lại Man Tiểu Nhu nở nụ cười vui sướng, vội vén váy trở về nhà, vội vã về nhà nói cho nương tin tức tốt này.
Lầu hai của tửu lâu, cũng là ở phía trên lúc nàng mới vừa rồi cùng Đại Bảo nói chuyện, Sở Hòa Khiêm đang dựa vào lan can, trên tay cầm một chén rượu, “Thì ra là đang tìm Nhược Húc...” Ánh mắt dời về phía bóng dáng Man Tiểu Nhu đang chạy vội vã ở ngã tư đường thượng, nở ra nụ cười thâm sâu khác.
Dưới ánh nắng nóng cháy gay gắt của mặt trời, Man Tiểu Nhu đi ở trên đường, nhịn không được lấy khăn thêu trong lòng ra lau mồ hôi, trên khuôn mặt trắng noãn hé ra hai áng mây đỏ ửng.
“Hô, rốt cục đã đến.” Giữa ánh nắng trưa gay gắt như thế này mà rời khỏi nhà, nàng không phải điên rồi, mà là có chuyện đứng đắn cần làm.
Ngày hôm qua sau khi nghe xong vị khách quan kia nói xong, nàng về nhà cùng nương thương lượng một chút, quyết định hôm nay nàng sẽ đến tìm Ngũ thiếu gia hỏi thăm tin tức.
Cửa lớn của Sở phủ là một màu đỏ thắm, đã biểu hiện ra sự phú quý của Sở gia, cửa lớn của Sở gia thật rộng, hai bên tường kéo dài về hai bên đến mức nàng nhìn không thấy điểm kết thúc.
“Đều là tiền.” Man Tiểu Nhu nhịn không được nói. Nàng đi đến cửa Sở phủ, nhìn hai bên trái phải một chút, cất giọng gọi to: “Có người ở đây không?”
Trong chốc lát, có người đi ra, nhìn nàng một cái, “Cô nương, xin hỏi có chuyện gì sao?”
“Thật ngại quá, làm phiền ngươi vào thông báo một tiếng, ta họ Man, muốn gặp Ngũ thiếu gia.” Không hổ người ta là nhà giàu, đứng từ cửa nhìn vào bên trong một đình nghỉ mát sắc màu rực rỡ, hai bên hành lang kéo dài liên tiếp từ cửa vào đến thật sâu bên trong, thật sự là xinh đẹp.
Người gia nhân trông cửa tiến đến, nhìn nàng một cái, suy nghĩ. “Cô nương, mời cô nương chờ một lát, tôi đi thông báo một tiếng.”
Man Tiểu Nhu lẳng lặng đợi trong chốc lát, qua không bao lâu, người giữ cửa bước ra còn dẫn theo một người khác.
Đến trước mặt nàng trung niên nam tử nhìn lên thấy nàng, trên khuôn mặt tươi cười nhẹ giọng nói: “Là Man cô nương sao? Tôi là Phúc quản sự, Ngũ thiếu gia đang ở bên trong chờ cô, bảo tôi tới dẫn đường.”
“Làm phiền thúc.” Nàng nghiêng người đáp lễ, đi theo phía sau ông ấy đi vào nhà, đi đước một đoạn đường ngắn, mới đến một gian lầu các đứng đơn độc riêng lẻ so với các lầu các khác nối đuôi nhau.
Phúc quản sự quay đầu đối nàng vuốt cằm nói: “Man cô nương, đã đến rồi, nơi này là Du Vân Lâu là nơi Ngũ thiếu gia dùng để bàn công việc, Ngũ thiếu gia đang chờ cô nương, mau vào đi thôi.”
“Đã làm phiền.”
“Không phiền, tiểu nhân đi xuống trước.” Phúc quản sự gật đầu chào nàng, sau đó rời đi.
Man Tiểu Nhu nhìn xem lầu các trước mắt. Một gian rộng lớn như vậy hắn chỉ dùng để làm nơi bàn việc? Nàng cất bước đi đến trước phòng, nhấc tay lên gõ nhẹ lên cửa phòng hai tiếng.
“Vào đi.” Trong phòng truyền đến thanh âm của Sở Hòa Khiêm.
Nàng thế này mới đẩy cửa vào phòng, hắn đang ngồi ở sau bàn, cầm trong tay đặt bút viết ghi chép vào sổ, tất cả bốn phía đều là ngăn tủ, bên trong chứa rất nhiều sách.
“Man cô nương, mời ngồi, chờ tôi một lát.” Hắn cũng không ngẩng đầu lên nói, chăm chú vào quyển vở.
Nhìn nhìn bốn phía, gian phòng này thật rộng lớn, chỉ có hai ghế dựa, một là Sở Hòa Khiêm đang ngồi, cái còn lại để ở đối diện hắn, suy nghĩ một lát, nàng bước đến kéo ghế ra ngồi xuống.
Ngồi ở đối diện hắn, Man Tiểu Nhu không có việc gì làm đành phải nhìn chằm chằm vào người. Kỳ thật, dáng vẻ của Sở Hòa Khiêm thật thu hút, đôi mày kiếm nhướng cao, một đôi mắt đen sáng đầy sức lực, đôi mắt ấy thường ngày mang theo tia ôn nhu, ấm áp, cái mũi cao thẳng, một đôi môi nhếch lên như đang cười, khóe môi luôn hơi nhếch lên, làm cho người đối diện có cảm giác hiền hòa an tâm, theo dõi môi hắn, không biết tại sao, trên mặt nàng xuất hiện một trận khô nóng.
Có chút bối rối dời đi tầm mắt, nàng thầm nghĩ, Man Tiểu Nhu, ngươi là nổi điên sao? Nhìn mặt người ta cũng sẽ xem đến mặt đỏ!
“Man cô nương.” Đáy lòng vẫn còn đang bối rối, Sở Hòa Khiêm lại đột nhiên lên tiếng.
Tim nàng đập mạnh, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, “Ngũ thiếu gia.” Làm như không có việc gì, cười.
Sở Hòa Khiêm mâu quang chợt lóe, sâu tận trong tâm khẽ cười một tiếng, nhìn gương mặt đang đỏ ửng của nàng hỏi, “Không biết Man cô nương hôm nay tới tìm ta, có chuyện gì sao?” Nàng nhìn hắn lại nhìn đến mặt đỏ, điểm này, làm cho hơi cao hứng một chút.
“Ngũ thiếu gia, thật không dám dấu diếm, ta là có một số việc muốn hỏi thăm ngài một chút.” Nhắc tới vấn đề chính, vẻ bối rối của nàng lập tức biến mất, lập tức trở về vẻ thông minh hoạt bát thường ngày mà hắn nhìn thấy ở tiệm.
Hắn trước tiên đem sổ sách bỏ sang một bên, “Man cô nương, có việc gì cần ta hỗ trợ sao?”
Đôi mắt long lanh kiên nghị nhìn chăm chú từng chi tiết biến hóa trên mặt hắn, “Là về...... Một vị đại phu, giang hồ tặng cho hắn biệt danh là thiếu niên thần y.” Nếu thật sự hắn thực sự cùng người Sở gia có quan hệ, đây là may mắn nhất trong đời mà nàng gặp được.
Những năm gần đây, bệnh tình của Tiểu Tri từng đến không biết bao nhiêu vị đại phu lớn nhỏ, nhưng đều không thể trị tận gốc, vài năm gần đây còn càng ngày càng nghiêm trọng, nếu là thiếu niên thần y chịu ra tay hỗ trợ, bệnh của Tiểu Tri chắc chắn sẽ được chữa khỏi.
Hơn nữa thuốc của Tiểu Tri càng ngày càng quý hiếm, trong nhà đã không đủ sức.
“Ý nàng muốn hỏi là biểu đệ Băng Nhược Húc của ta sao?” Sở Hòa Khiêm trực tiếp hỏi. Từ hôm qua đến nay hắn đã ở đây đợi nàng, chờ nàng khi nào thì mới mở miệng hỏi hắn.
“Ngài là nói...... Băng Nhược Húc là biểu đệ của ngài?” Đáp án này có chút vượt ngoài dự định của nàng. Không đúng! Man Tiểu Nhu lắc đầu, “Chuyện này chưa từng nghe ai nhắc đến, làm sao có thể?” (biểu đệ: em họ)
Hắn cười khẽ, “Nhược Húc cũng không thích đề cập đến việc riêng tư của mình, trên giang hồ cũng không kết bạn với ai, cho nên ngoại trừ người trong nhà ra, cũng không mấy ai biết đệ ấy và chúng tôi có quan hệ thân thích.” Tâm luôn đề phòng nặng như thế.
“Man cô nương, nàng tìm Nhược Húc là vì muội muội sao?” Suy nghĩ một lát, Sở Hòa Khiêm vẫn là chủ động mở miệng.
Man Tiểu Nhu nhìn hắn một cái, “Đúng vậy.” Nàng cũng không cần đoán hắn làm sao biết được, dựa vào thế lực của hắn, muốn biết chuyện nhà nàng là rất dễ dàng.
“Muội muội bị bệnh, có nghiêm trọng lắm không?”
“Vâng, nếu là biểu đệ của ngài, Ngũ thiếu gia, không biết có thể thỉnh ngài giúp cho một việc không?” Nếu đúng là thân thích thì quá tốt rồi, được hắn ra mặt, hẳn là không thành vấn đề.
“Nếu là muốn ta hỗ trợ thỉnh Nhược Húc đến chẩn bệnh, ta đây chỉ có thể nói thành thật xin lỗi. Cá tính của Nhược Húc cổ quái, ta cũng rất khó nói cho đệ đồng ý, huống hồ, ta cũng không biết đệ ấy hiện tại đang ở đâu.” Chuyện này là hắn nói thật, dù sao, hắn sao lại phải giúp nàng?
Nàng khó nén vẻ mất mát trên mặt, không nghĩ tới vừa mới dấy lên chút lửa hy vọng, trong chốc lát lại bị dập tắt.
Nhìn thấy bộ dáng thất vọng của nàng, đáy lòng của Sở Hòa Khiêm hơi bủn rủn, sửng sốt, trái tim nhói đau. Loại cảm giác này...... Là thương tiếc sao? Đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, đứng dậy đi đến bên cạnh nàng, “Man cô nương, như vậy đi, ta nghĩ ta sẽ viết một phong thư đến hỏi di nương của ta thử xem bà ấy có biết Nhược Húc đang ở đâu hay không?”
Man Tiểu Nhu ngước mắt lên nhìn hắn đang đứng cạnh nàng, đôi mắt mở to, , “Ngài chịu giúp ta? Tại sao?” Người này bình thường mặc dù đều cười đến vô hại, nhưng nàng mới không tin hắn thật sự có lòng tốt như vậy. Nếu thật sự là người tốt, làm gì có khả năng đứng vững trong thương trường lâu năm như vậy?
Sở Hòa Khiêm giả vờ vô tội nở rộ tươi cười ôn nhu, “Man cô nương, từ lần đầu tiên gặp mặt, ta đã rất ngưỡng mộ cô.” Trước mắt, hắn xác thực không có mục đích gì, chỉ là đơn thuần xuất phát từ nội tâm của hắn.
“Ngưỡng mộ tôi?” Nàng không hiểu ý tứ của hắn.
“Đúng vậy, rất khó có thể thấy một cô nương giống như cô, biết kinh doanh giỏi, trí tuệ lại thiện lương, cho nên thực ngưỡng mộ cô. Chỉ một điểm này, cho nên tôi nghĩ cùng cô kết giao làm bằng hữu.” Rất khó có thể tìm được một cô nương, có thể tác động đến cảm xúc của hắn, chỉ riêng chuyện này, đã đủ nguyên nhân để hắn ra tay giúp nàng. Tuy không nói ra miệng nguyên nhân chân chính nhất thôi.
Lời này thật sự khó có thể làm cho nàng tin được, Man Tiểu Nhu mày liễu một bên dương cao cao. Nếu hắn không định nói sự thật, nàng cũng không cần khách khí, loại người này làm ăn thủ đoạn, nàng không phải không hiểu, muốn trước tiên tranh thủ đoạt lấy sự tin tưởng của nàng, nhưng nàng đối với hắn mà nói, chẳng lẽ chịu thua kém hắn sao?
“Được! Coi như kết giao làm bằng hữu, Ngũ thiếu gia, vậy làm phiền ngài.” Muốn đùa như thế nào, nàng đều nghênh tiếp, nhưng bây giờ thân thể của Tiểu Tri là quan trọng nhất, nghe theo lời hắn cũng đâu có hại gì.
“Không cần phải khách khí như thế, Tiểu Nhu.” Sở Hòa Khiêm nhìn ra được nàng đang suy nghĩ cái gì, tươi cười khả cúc nhìn nàng vuốt cằm nói.
Nghe được hắn dùng ngữ khí vô cùng thân thiết như thế kêu tên mình, không biết tại sao, nàng chính là nhịn không được nổi da gà lên, lộ ra nụ cười giả lả, “Được, được.” Người này nhất định có vấn đề. ^______^
Hai người nhìn nhau cười giả lả, mãi đến khi Man Tiểu Nhu cảm thấy không ổn vội vã chuyển ánh mắt, đứng lên chuẩn bị rời đi. Nếu cứ cười cùng hắn mãi như thế, nàng sợ da mặt của nàng sẽ bị kéo căng vì cười nhiều quá.
“Ngũ thiếu gia, tôi xin phép đi trước một bước, về chuyện thần y thì cầu xin ngài.”
“Ừ, ta phái người đưa nàng trở về.”
“Không cần, tôi tự mình trở về là được.” Nàng đứng dậy kéo ghế dựa ra, dưới chân không biết vấp phải cái gì, mất thăng bằng một chút, sắp té ngã--
Sở Hòa Khiêm trong chớp mắt đã vọt đến bên cạnh nàng, vươn tay bắt lấy thắt lưng của nàng, đem nàng cả người kéo vào lòng mình.
Không bị ngã xuống mặt đất, Man Tiểu Nhu lại bị lực đạo của hắn kéo mạnh vào ngực, cả người choáng váng, đụng vào ngực hắn mạnh đến phát đau.
“Tiểu Nhu, nàng không sao chứ?” Hắn lần đầu tiên nhìn mặt của nàng gần như vậy, hai người cận kề gần sát chỉ còn thiếu môi chạm vào môi.
Tâm vừa động, môi đỏ mọng tươi mới ướt át, hương khí thơm ngát thản nhiên bay lên mũi, thân mình mềm mại tựa vào trên người hắn, làm cho trong lòng bàn tay hắn tê dại ngứa, có cảm giác xúc động muốn ôm chặt lấy nàng.
“Tôi không sao.” Hơi thở của hắn phả nhẹ nóng rực vào mặt của nàng, hai gò má nàng nhanh chóng nhiễm thượng đỏ ửng, đáy lòng nàng hơi hoảng hốt, muốn bước lùi về phía sau một bước, trên lưng căng thẳng, mới phát hiện tay hắn còn đặt trên lưng của nàng.
Vừa ngẩng đầu, lại chạm vào đôi mắt hắn, hai tròng mắt đen láy tỏa sáng giống như mặt nước hồ lung linh, làm cho nàng trong nháy mắt không thể thoát khỏi sự vây hãm của mặt nước hồ êm ái đó.
“Khiêm nhi!”
Cửa phòng đang đóng chặt, đột nhiên bị một lực đạo mạnh mẽ đẩy ra, một vị phu nhân xinh đẹp bước vào, nhìn thấy tình cảnh trong phòng trừng lớn mắt, miệng còn mở ra thật to, mãi nhìn hai người chằm chằm.
Man Tiểu Nhu bị giọng nói của bà làm cho hoảng hốt, theo bản năng bước lui về phía sau, dựa vào bên người Sở Hòa Khiêm, vừa định hỏi nhỏ hắn, vị phu nhân này là ai mà thôi, chợt nghe đến thấy hắn mở miệng --
“Nương.”