“Thôi bỏ đi, không sao rồi.”
“Cục cưng, rốt cuộc có chuyện gì vậy”
“Tôi còn chưa hỏi anh đấy, anh tìm đâu ra cái truyện này thế, tôi nhất định phải đi rì pọt nó, đi tố cáo nó!!! Đây là truyền bá văn hóa phẩm đồi trụy!!! Đây là xuyên tạc sự thật một cách trần trụi!!!”
“Cục cưng, nếu biết trước em phản ứng mạnh như vậy anh đã không cho em đọc rồi. Nhưng thực ra cũng rất thú vị đúng không, à còn có cả manhua đồng nhân của hai ta nữa, muốn anh gửi cho xem hơm?”
“Anh! Đi! Chết! Đê!”
“Phải nói rằng, fans ngày nay thật là quá tri kỷ quá hiểu ý mình rồi, làm sao họ biết là anh muốn ‘thế nào’ em rồi lại ‘thế nào’ em nhỉ, cục cưng em nói phải hơm”
“……”
Chu Dận hiện đã rất bất lực rồi. Đối mặt với một người muốn đánh cũng đánh không tới, muốn trêu cũng trêu không được, mình mắng thì đối phương còn có thể mặt dày khiến mình phải lo bị khô miệng, cậu chỉ có thể ở một bên hít thở sâu, một bên thì tự kỷ ám thị với bản thân “Thế giới tươi đẹp như vậy, tui không thể bạo phát được, không được không được”.
“A, bốn giờ rồi, đến giờ bà tác giả kia ra chương mới rồi. Lần trước bị cho ăn chay(1), lần này anh nhất định phải đi nhắn tin bắt bả bù lại mới được.”
“Hả?”
“Là cái đồng nhân anh vừa gửi cho em đó. Vẫn chưa viết xong, anh phải đi hối bả đây ~”
“!!! Anh đi chết ngay cho ông nhờ đê a a a a a a a a!!!”
“Bao giờ xong anh sẽ gửi cho em mờ, yên tâm đi cục cưng ~”
“!!! Đinh Công Mệnh!!!!!!!!!”
Tối hôm đó, Chu Dận nằm mơ thấy một giấc mơ kinh khủng nhất đời này của cậu, trong mơ có một người đàn ông đang ở trên người cậu, miệng vừa nói “Cục cưng à, đến một phát nào”, thân vừa làm vận động pít-tông. Đương lúc cậu bị dằn vặt đến chết đi sống lại, người kia bỗng xoay mặt cậu ra hôn môi. Cậu định thần nhìn lại, thình lình thấy đó là khuôn mặt của sếp núi băng.
“Hoắc Hoắc Hoắc Hoắc Nhiên!!!” Cậu hét lớn rồi bật dậy. Thân dưới là một mảng ẩm ướt.
(1): Nguyên văn là “卡肉” (tạp nhục), tui tra thì toàn ra mấy cái gì đâu ở trên game, bực mình quá nên chém đại luôn:v
———————————————————————————————
Lời tác giả:
Chương này viết đến là đau khổ, tình tiết phát triển cái gì đó tui đã không khống chế nổi nữa.
Tên của tiểu công cuối cùng cũng chính thức xuất hiện rồi, có điều độ phúc hắc của ảnh chỉ mới là một mảng nhỏ lộ ra của tảng băng chìm thôi.
Tiểu thụ cậu thật là đáng thương, sao lại bị một tên như thế nhìn trúng chứ, bị bẻ cong cũng là chuyện sớm muộn thôi.
Còn một khoảng thời gian nữa mới đến kết thúc, tui sẽ không để cho bọn họ thông đồng với nhau nhanh thế đâu a há há há há há há
Cuối cùng, viết ngụy H rất có cảm giác tội lỗi, mọi người phải cùng LZ đọc thầm trong lòng ba lần, không liên quan đến người thật không liên quan đến người thật không liên quan đến người thật a a a.
“Cục cưng, rốt cuộc có chuyện gì vậy”
“Tôi còn chưa hỏi anh đấy, anh tìm đâu ra cái truyện này thế, tôi nhất định phải đi rì pọt nó, đi tố cáo nó!!! Đây là truyền bá văn hóa phẩm đồi trụy!!! Đây là xuyên tạc sự thật một cách trần trụi!!!”
“Cục cưng, nếu biết trước em phản ứng mạnh như vậy anh đã không cho em đọc rồi. Nhưng thực ra cũng rất thú vị đúng không, à còn có cả manhua đồng nhân của hai ta nữa, muốn anh gửi cho xem hơm?”
“Anh! Đi! Chết! Đê!”
“Phải nói rằng, fans ngày nay thật là quá tri kỷ quá hiểu ý mình rồi, làm sao họ biết là anh muốn ‘thế nào’ em rồi lại ‘thế nào’ em nhỉ, cục cưng em nói phải hơm”
“……”
Chu Dận hiện đã rất bất lực rồi. Đối mặt với một người muốn đánh cũng đánh không tới, muốn trêu cũng trêu không được, mình mắng thì đối phương còn có thể mặt dày khiến mình phải lo bị khô miệng, cậu chỉ có thể ở một bên hít thở sâu, một bên thì tự kỷ ám thị với bản thân “Thế giới tươi đẹp như vậy, tui không thể bạo phát được, không được không được”.
“A, bốn giờ rồi, đến giờ bà tác giả kia ra chương mới rồi. Lần trước bị cho ăn chay(1), lần này anh nhất định phải đi nhắn tin bắt bả bù lại mới được.”
“Hả?”
“Là cái đồng nhân anh vừa gửi cho em đó. Vẫn chưa viết xong, anh phải đi hối bả đây ~”
“!!! Anh đi chết ngay cho ông nhờ đê a a a a a a a a!!!”
“Bao giờ xong anh sẽ gửi cho em mờ, yên tâm đi cục cưng ~”
“!!! Đinh Công Mệnh!!!!!!!!!”
Tối hôm đó, Chu Dận nằm mơ thấy một giấc mơ kinh khủng nhất đời này của cậu, trong mơ có một người đàn ông đang ở trên người cậu, miệng vừa nói “Cục cưng à, đến một phát nào”, thân vừa làm vận động pít-tông. Đương lúc cậu bị dằn vặt đến chết đi sống lại, người kia bỗng xoay mặt cậu ra hôn môi. Cậu định thần nhìn lại, thình lình thấy đó là khuôn mặt của sếp núi băng.
“Hoắc Hoắc Hoắc Hoắc Nhiên!!!” Cậu hét lớn rồi bật dậy. Thân dưới là một mảng ẩm ướt.
(1): Nguyên văn là “卡肉” (tạp nhục), tui tra thì toàn ra mấy cái gì đâu ở trên game, bực mình quá nên chém đại luôn:v
———————————————————————————————
Lời tác giả:
Chương này viết đến là đau khổ, tình tiết phát triển cái gì đó tui đã không khống chế nổi nữa.
Tên của tiểu công cuối cùng cũng chính thức xuất hiện rồi, có điều độ phúc hắc của ảnh chỉ mới là một mảng nhỏ lộ ra của tảng băng chìm thôi.
Tiểu thụ cậu thật là đáng thương, sao lại bị một tên như thế nhìn trúng chứ, bị bẻ cong cũng là chuyện sớm muộn thôi.
Còn một khoảng thời gian nữa mới đến kết thúc, tui sẽ không để cho bọn họ thông đồng với nhau nhanh thế đâu a há há há há há há
Cuối cùng, viết ngụy H rất có cảm giác tội lỗi, mọi người phải cùng LZ đọc thầm trong lòng ba lần, không liên quan đến người thật không liên quan đến người thật không liên quan đến người thật a a a.