Mấy tuần sau đó, mỗi ngày Chu Dận đều lấy danh nghĩa củng cố tình hữu nghị để quỵt tiền cơm, á nhầm, theo cách giải thích của cậu là vì tiến thêm một bước trong công cuộc tìm hiểu núi băng cùng phát triển tình hữu nghị giữa hai người mà gắng hết sức ăn một bữa cơm.
Đồng thời dưới góc nhìn của cậu, hành động chân chó lần này đã đạt được hiệu quả không tệ. Núi băng không đột ngột nổi giận nữa, cũng không trừ tiền lương với bắt tăng ca để làm khó cậu. Thậm chí có khi còn chủ động nói mấy câu, giọng nghe cũng không khô khan như trước.
Đều là công lao của tên mặt dày nào đó cả, nhờ có hắn trường kỳ thông não, Chu Dận mới có thể gần đèn thì sáng, phát huy bản lĩnh mặt dày không sợ buồn nôn không sợ coi thường không sợ lúng túng này đến mức tối đa. Chưa mất mấy ngày, các thông tin cá nhân của núi băng như tuổi tác, chòm sao, sở thích, đam mê, mảnh tình vắt vai, trong nhà có mấy người mỗi người có mấy mẫu ruộng mỗi mẫu có mấy con trâu(1), vân vân và mây mây Chu Dận đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
Tên mặt dày ở trên QQ cười nói với cậu: “Em cũng đâu hẹn hò với anh ta, hiểu rõ như vậy làm gì”. Chu Dận lập tức phản bác lại, nói: “Còn không phải vì phát triển tình hữu nghị sao, tính tình núi băng muộn tao vầy, lại không có bạn bè gì hết, thân là một người bạn tôi đương nhiên phải dùng hết thảy sự nhiệt tình của mình đi quan tâm anh ta chứ”. Về phần khi nói lời này có chứa bao phần chột dạ không tên thì chỉ có bản thân Chu Dận biết mà thôi.
Tóm cái váy, khoảng thời gian chung đụng với núi băng này cũng không tệ lắm, nếu như bỏ qua một số lúc anh ta làm ra một số hành động vượt ngoài dự liệu của cậu.
Chẳng hạn như hôm sau bữa tăng ca, núi băng đột nhiên lấy ra một tuýp thuốc mỡ giảm sưng thanh nhiệt đưa cho cậu, bảo cậu bôi lên ngón tay. Cậu bỗng cảm thấy có chút thụ sủng nhược kinh, ờm, xem ra núi băng là một cấp trên tốt rất biết quan tâm đến nhân viên.
Lại chẳng hạn như một buổi trưa nào đó, hai người vừa mới ăn xong cơm trong văn phòng, núi băng đột nhiên vươn tay giúp cậu lau đi hạt cơm dính bên khóe miệng. Cử chỉ quá mức thân mật này khiến cả khuôn mặt cậu nóng bừng lên như bị thiêu, thế nhưng núi băng lại không để ý tẹo nào. Cậu còn nhìn thấy rõ ràng ý cười nhàn nhạt nơi mắt anh ta, sau đó mặt càng thêm đỏ.
Lại chẳng hạn như một buổi chiều nào đó, trong lúc cậu đang thao thao bất tuyệt tám chuyện trên trời dưới biển với đồng nghiệp, không cẩn thận thốt ra hai chữ núi băng, kết quả bị người nào đó gọi vào văn phòng. Não cậu nhanh chóng xoay chuyển, lý do đều đã chuẩn bị xong xuôi cả, nhưng cơn cuồng phong trong tưởng tượng lại không đến. Núi băng chỉ nói một câu “Cậu có thể gọi tên tôi”, CPU của cậu lập tức đứng hình tại chỗ. Cuối cùng ấp úng gọi một tiếng “Hoắc… Hoắc Nhiên”, bấy giờ núi băng mới chịu thả cậu đi.
Lại chẳng hạn như một buổi tối nào đó, cậu tan làm đi bộ đến bến xe, đi được nửa đường thì trời đổ mưa to, cậu không mang theo ô thế là cả người bị xối ướt sũng. Cậu chợt nghĩ lúc này mà có xe riêng thì tốt rồi, kết quả hai phút sau núi băng đánh xe đến trước mặt cậu, không nói một lời kéo cậu vào trong xe. Ngồi trên xe cậu mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, lúc tỉnh dậy đã thấy về đến dưới nhà mình rồi, trên người còn đắp một cái áo khoác xa lạ, trên áo hình như còn dính nước miếng của chính mình. Quê quá đi, cậu lắp ba lắp bắp nói câu cảm ơn rồi phi như bay xuống xe, trái tim đánh trống không ngừng.
Lại chẳng hạn như một buổi cuối tuần nào đó, cậu đi xem phim cùng núi băng. Cậu ngồi xuống rồi mới phát hiện ra hai người họ sắp xem là phim kinh dị. Vừa đến mấy cảnh ghê ghê, cậu liền sợ đến nhắm chặt hai mắt, tay nắm chặt đệm ghế không buông. Trong bóng tối, cậu chỉ cảm thấy có một bàn tay nắm lấy tay cậu, tách những ngón tay đang nắm chặt của cậu ra, sau đó để mười ngón tay của hai người đan vào nhau. Cùng lúc bên tai truyền đến tiếng hít thở của người nào đó, giọng nói trầm thấp khẽ vang “Đừng sợ, tôi ở đây”. Cậu từ từ an tâm lại, mở mắt ra. Người bên cạnh nhìn không rõ vẻ mặt, chỉ là bàn tay nắm cậu càng thêm chặt. Mãi đến khi hết phim, núi băng cũng không buông tay cậu ra.
(1): Câu này là lời thoại trích từ trong phim hài cổ trang “Võ lâm ngoại truyện”
Đồng thời dưới góc nhìn của cậu, hành động chân chó lần này đã đạt được hiệu quả không tệ. Núi băng không đột ngột nổi giận nữa, cũng không trừ tiền lương với bắt tăng ca để làm khó cậu. Thậm chí có khi còn chủ động nói mấy câu, giọng nghe cũng không khô khan như trước.
Đều là công lao của tên mặt dày nào đó cả, nhờ có hắn trường kỳ thông não, Chu Dận mới có thể gần đèn thì sáng, phát huy bản lĩnh mặt dày không sợ buồn nôn không sợ coi thường không sợ lúng túng này đến mức tối đa. Chưa mất mấy ngày, các thông tin cá nhân của núi băng như tuổi tác, chòm sao, sở thích, đam mê, mảnh tình vắt vai, trong nhà có mấy người mỗi người có mấy mẫu ruộng mỗi mẫu có mấy con trâu(1), vân vân và mây mây Chu Dận đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
Tên mặt dày ở trên QQ cười nói với cậu: “Em cũng đâu hẹn hò với anh ta, hiểu rõ như vậy làm gì”. Chu Dận lập tức phản bác lại, nói: “Còn không phải vì phát triển tình hữu nghị sao, tính tình núi băng muộn tao vầy, lại không có bạn bè gì hết, thân là một người bạn tôi đương nhiên phải dùng hết thảy sự nhiệt tình của mình đi quan tâm anh ta chứ”. Về phần khi nói lời này có chứa bao phần chột dạ không tên thì chỉ có bản thân Chu Dận biết mà thôi.
Tóm cái váy, khoảng thời gian chung đụng với núi băng này cũng không tệ lắm, nếu như bỏ qua một số lúc anh ta làm ra một số hành động vượt ngoài dự liệu của cậu.
Chẳng hạn như hôm sau bữa tăng ca, núi băng đột nhiên lấy ra một tuýp thuốc mỡ giảm sưng thanh nhiệt đưa cho cậu, bảo cậu bôi lên ngón tay. Cậu bỗng cảm thấy có chút thụ sủng nhược kinh, ờm, xem ra núi băng là một cấp trên tốt rất biết quan tâm đến nhân viên.
Lại chẳng hạn như một buổi trưa nào đó, hai người vừa mới ăn xong cơm trong văn phòng, núi băng đột nhiên vươn tay giúp cậu lau đi hạt cơm dính bên khóe miệng. Cử chỉ quá mức thân mật này khiến cả khuôn mặt cậu nóng bừng lên như bị thiêu, thế nhưng núi băng lại không để ý tẹo nào. Cậu còn nhìn thấy rõ ràng ý cười nhàn nhạt nơi mắt anh ta, sau đó mặt càng thêm đỏ.
Lại chẳng hạn như một buổi chiều nào đó, trong lúc cậu đang thao thao bất tuyệt tám chuyện trên trời dưới biển với đồng nghiệp, không cẩn thận thốt ra hai chữ núi băng, kết quả bị người nào đó gọi vào văn phòng. Não cậu nhanh chóng xoay chuyển, lý do đều đã chuẩn bị xong xuôi cả, nhưng cơn cuồng phong trong tưởng tượng lại không đến. Núi băng chỉ nói một câu “Cậu có thể gọi tên tôi”, CPU của cậu lập tức đứng hình tại chỗ. Cuối cùng ấp úng gọi một tiếng “Hoắc… Hoắc Nhiên”, bấy giờ núi băng mới chịu thả cậu đi.
Lại chẳng hạn như một buổi tối nào đó, cậu tan làm đi bộ đến bến xe, đi được nửa đường thì trời đổ mưa to, cậu không mang theo ô thế là cả người bị xối ướt sũng. Cậu chợt nghĩ lúc này mà có xe riêng thì tốt rồi, kết quả hai phút sau núi băng đánh xe đến trước mặt cậu, không nói một lời kéo cậu vào trong xe. Ngồi trên xe cậu mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, lúc tỉnh dậy đã thấy về đến dưới nhà mình rồi, trên người còn đắp một cái áo khoác xa lạ, trên áo hình như còn dính nước miếng của chính mình. Quê quá đi, cậu lắp ba lắp bắp nói câu cảm ơn rồi phi như bay xuống xe, trái tim đánh trống không ngừng.
Lại chẳng hạn như một buổi cuối tuần nào đó, cậu đi xem phim cùng núi băng. Cậu ngồi xuống rồi mới phát hiện ra hai người họ sắp xem là phim kinh dị. Vừa đến mấy cảnh ghê ghê, cậu liền sợ đến nhắm chặt hai mắt, tay nắm chặt đệm ghế không buông. Trong bóng tối, cậu chỉ cảm thấy có một bàn tay nắm lấy tay cậu, tách những ngón tay đang nắm chặt của cậu ra, sau đó để mười ngón tay của hai người đan vào nhau. Cùng lúc bên tai truyền đến tiếng hít thở của người nào đó, giọng nói trầm thấp khẽ vang “Đừng sợ, tôi ở đây”. Cậu từ từ an tâm lại, mở mắt ra. Người bên cạnh nhìn không rõ vẻ mặt, chỉ là bàn tay nắm cậu càng thêm chặt. Mãi đến khi hết phim, núi băng cũng không buông tay cậu ra.
(1): Câu này là lời thoại trích từ trong phim hài cổ trang “Võ lâm ngoại truyện”