Hoắc Nhiên là gay. Trước khi gặp Chu Dận anh đã nắm rõ xu hướng tình dục của mình rồi, sau khi gặp cậu chỉ là càng chắc chắn hơn mà thôi, có lẽ còn mang thêm một chút vui mừng nữa.
Khoảng thời gian rất dài trước đấy, ấn tượng của anh về Chu Dận đều đến từ bảng thông báo của công ty. Bởi vì tên của Chu Dận năm lần bảy lượt nằm lù lù trên đó, không phải đi muộn thì cũng là vi phạm kỉ luật.
Có thể là do muốn xem thử cái người gần như tháng nào cũng giúp công ty tiết kiệm được một khoản kia ra làm sao, anh dần dần để tâm đến viên chức nhỏ nọ. Tướng mạo cũng không phải khẩu vị của anh, chỉ có thể miễn cưỡng coi là thanh tú, nhưng tính cách thì đúng là có chút thú vị.
Anh không phải mới lần một lần hai trông thấy Chu Dận đứng trước bảng thông báo đấm ngực giậm chân lẩm bẩm “Mợ nó tiền lương tháng này chưa gì đã bị trừ hết”, cũng không phải mới chỉ một lần trông thấy Chu Dận ở trong giờ làm việc ngồi trước máy tính khi thì cười ngu khi thì tức giận lầm bầm cái gì đó, càng không phải lần đầu tiên trông thấy Chu Dận cùng đám đồng nghiệp kề vai sát cánh nói chuyện trên trời dưới biển sau đó cười đến là xán lạn.
Anh chỉ là lấy làm lạ, người này sao có thể có nhiều biểu cảm như vậy, hỉ nộ ái ố, tất cả đều thể hiện hết trên mặt. Nói cho cùng, anh phát hiện mình đối với Chu Dận, có phần hâm mộ. Hâm mộ sự nhiệt tình tràn đầy sức sống của cậu, hâm mộ tính cách không kiêng dè gì của cậu, hâm mộ cậu có thể ở trong hiện thực trao chân tâm nhận chân tâm.
Nói thật, anh không thể tin vào tình cảm trong đời thật. Có lẽ ngồi ngốc ở cái xã hội này lâu rồi, người vô tình kẻ khó lường cũng gặp nhiều, anh theo thói quen lúc nào cũng ngụy trang bản chất thật của mình lại.
Trên mạng, anh chơi đùa rất vui vẻ, được xem là hồng nhan bạn hữu khắp thiên hạ, ai cũng không tưởng tượng nổi trong đời thật anh lại là một bộ băng sơn, người sống chớ gần. Nhưng anh rất rõ, cả hai đều không phải bản thân mình chân chính. Mình chân chính, song chỉ là một người bình thường đang trốn trong lớp vỏ ngoài bảo vệ, sợ cho đi lại càng sợ bị tổn thương. Mạng lưới giả lập cũng không thể bù đắp nổi sự thiếu thốn tình cảm trong hiện thực.
Sau đấy, vào một ngày nào đó, anh vô tình nghe được một câu chửi bằng tiếng địa phương của Chu Dận, cùng cái giọng nói trong ký ức hoàn toàn trùng khớp. Chính là cậu trai thẳng bị anh trêu chọc rất thảm qua mạng kia, nói đặc giọng Xuyên phổ nhưng khi cất tiếng hát lại cực kỳ hay, đáp không lại người ta thì liền phun một câu “em gái anh”. Lúc đó không hiểu vì sao bản thân bỗng nổi lên ý nghĩ muốn ghẹo cậu ta, càng ngày càng táo tợn chiếm tiện nghi cậu ta bằng miệng, mãi đến khi người bạn kia nói rằng cậu ấy không phải người trong giới, anh mới im lặng.
Chuyện này cũng không đọng lại trong ký ức của anh lâu, chỉ là đôi khi nghĩ đến dáng vẻ lúc đó của người bên kia mạng, tức đến phát điên phát giồ như thế nào là anh lại thấy buồn cười.
Giọng của Chu Dận không khỏi khiến anh thấy quen thuộc, anh bèn gọi người vào văn phòng tìm đại mấy câu dạy bảo một hồi. Nhìn người kia ngoài miệng thì vâng vâng dạ dạ mà trên mặt lại đầy vẻ phẫn hận, kiểu gì cũng cảm thấy giải trí rất tốt.
Buổi tối trên QQ, Nĩa Ăn bỗng nhiên nói với anh rằng cái đoạn ghi âm lén thu kia hot rồi, cả hai đương sự đều nổi. Nổi cái kiểu này, thật sự là ngoài ý muốn, đột nhiên anh rất muốn biết hiện giờ đương sự còn lại đang có tâm tình gì, nhất định là lại tạc mao.
Nài nỉ hết nước cộng thêm bảo đảm tuyệt đối sẽ không ra tay với trai thẳng, anh cuối cùng cũng lấy được số QQ của người nào đó từ chỗ Nĩa Ăn. Cách lần nói chuyện đầu tiên đã hai tháng mà quả nhiên tính tình người kia vẫn giống trước, chọc phát là nổ.
Về sau anh dùng một kế nhỏ, rất nhanh đã xác định Chu Dận chính là cái người trên Internet kia. Phát hiện này khiến anh vô cùng cao hứng, thế là ở trên QQ, trên ca hội, anh càng toàn lực mà trêu chọc cậu, người nào đó vẫn như trước ngoài xù lông thì chẳng thể làm gì được anh.
Thật ra anh rất thích cái cảm giác này, ở trên mạng thoải mái trò chuyện thích thì chửi mấy phát dù sao cũng tốt hơn trong hiện thực người kia luôn luôn đề phòng anh. Nhưng dần dần, anh nhận ra mình vẫn chưa thỏa mãn với việc chỉ cùng Chu Dận làm bạn trên mạng, anh muốn trong hiện thực người kia cũng phải dựa vào anh, tin tưởng anh, thậm chí là thích anh.
Thế là anh để Chu Dận thử cùng núi băng ở chung với nhau. Người kia còn thật nghe lời của anh, ngây ngốc chạy đến tìm anh ăn cơm chung, trò chuyện cùng anh, lấy danh nghĩa là phát triển tình hữu nghị. Cũng trong nháy mắt đó, anh quyết định phải bắt cho bằng được tên nhóc này, quyết định bất chấp hậu quả trong thực tế mà cho đi một lần, dù rằng đối phương là thẳng.
Anh cố ý gửi đồng nhân của hai người cho cậu đọc, muốn nhìn một chút xem phản ứng của người kia thế nào. Kết quả ngày hôm sau, Chu Dận liền ngáo ngơ chạy đến tìm anh làm cố vấn tâm lý cho mình, bày tỏ hết nỗi lòng. Mộng xuân, còn mơ thấy đàn ông. Anh khéo léo ám chỉ cậu phải nhìn thẳng vào vấn đề, lại bị người kia đáp lại một câu tức đến suýt chút ói máu.
Chu Dận hỏi tiếp rằng, nếu mơ thấy hai người đàn ông thì sao giờ. Lúc ấy anh nghe xong liền muốn đè ngay tên nhóc này xuống, làm tại chỗ luôn. Thế nhưng thấy cậu vẫn trưng ra vẻ mặt vô tội không hiểu gì, chỉ có thể tự mình nhịn đến nội thương, đuổi cậu ra ngoài. Xế chiều hôm đó Chu Dận tìm anh trên QQ, anh bèn nhân cơ hội gọi người vào văn phòng mình giáo huấn một trận to, còn bắt cậu ở lại tăng ca.
Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ tủi thân không nói một lời của người kia, anh bỗng mềm lòng. Chu Dận ngồi đánh tài liệu một buổi tối, anh ngồi nhìn lại nhật ký trò chuyện của hai người từ khi quen biết đến nay một buổi tối, lửa giận trong bụng đã sớm biến mất tăm, chỉ còn lại hối hận.
Sau đó, anh đưa Chu Dận về nhà. Trên xe, người kia lại ngáo ngơ trò chuyện với anh, cứ như sự lúng túng trước đấy chưa hề xảy ra. Thật khờ, khờ đến mức anh nói một câu tin tưởng cậu liền không để ý chuyện cũ nữa, khờ đến mức nghe không hiểu chữ “thích” mà anh nói, tôi thích đâu phải chỉ có giọng hát của em.
Mấy tuần kế tiếp, hai người ngày càng gần gũi với nhau hơn. Nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cậu bản thân cũng căng thẳng, nhìn cậu dầm mưa bản thân sẽ đau lòng, nhìn nét mặt cậu khi ngủ thì hi vọng thời gian có thể dừng lại, lúc nắm lấy tay cậu thì cảm thấy đời này không còn tiếc nuối nữa. Anh nghĩ mình thực sự đã lún sâu quá rồi, nhưng cũng mơ hồ nhận thấy Chu Dận không chừng cũng có cảm giác với anh.
Sau đó nữa chính là buổi tỏ tình ở ca hội, anh đã nghĩ nếu như lần này thất bại thì sẽ đồng thời mất đi người bạn Chu Dận này, cả trên mạng lẫn đời thật. May mà, may mà người kia cho anh một cơ hội. Bọn họ cuối cùng cũng có thể ở bên nhau.
Người bên cạnh đã say giấc nồng, không biết đang mơ mộng đẹp gì mà khóe miệng cứ nhếch lên. Anh nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán Chu Dận, cảm giác được người kia càng ôm chặt mình hơn, “Ngốc ạ”.
Khoảng thời gian rất dài trước đấy, ấn tượng của anh về Chu Dận đều đến từ bảng thông báo của công ty. Bởi vì tên của Chu Dận năm lần bảy lượt nằm lù lù trên đó, không phải đi muộn thì cũng là vi phạm kỉ luật.
Có thể là do muốn xem thử cái người gần như tháng nào cũng giúp công ty tiết kiệm được một khoản kia ra làm sao, anh dần dần để tâm đến viên chức nhỏ nọ. Tướng mạo cũng không phải khẩu vị của anh, chỉ có thể miễn cưỡng coi là thanh tú, nhưng tính cách thì đúng là có chút thú vị.
Anh không phải mới lần một lần hai trông thấy Chu Dận đứng trước bảng thông báo đấm ngực giậm chân lẩm bẩm “Mợ nó tiền lương tháng này chưa gì đã bị trừ hết”, cũng không phải mới chỉ một lần trông thấy Chu Dận ở trong giờ làm việc ngồi trước máy tính khi thì cười ngu khi thì tức giận lầm bầm cái gì đó, càng không phải lần đầu tiên trông thấy Chu Dận cùng đám đồng nghiệp kề vai sát cánh nói chuyện trên trời dưới biển sau đó cười đến là xán lạn.
Anh chỉ là lấy làm lạ, người này sao có thể có nhiều biểu cảm như vậy, hỉ nộ ái ố, tất cả đều thể hiện hết trên mặt. Nói cho cùng, anh phát hiện mình đối với Chu Dận, có phần hâm mộ. Hâm mộ sự nhiệt tình tràn đầy sức sống của cậu, hâm mộ tính cách không kiêng dè gì của cậu, hâm mộ cậu có thể ở trong hiện thực trao chân tâm nhận chân tâm.
Nói thật, anh không thể tin vào tình cảm trong đời thật. Có lẽ ngồi ngốc ở cái xã hội này lâu rồi, người vô tình kẻ khó lường cũng gặp nhiều, anh theo thói quen lúc nào cũng ngụy trang bản chất thật của mình lại.
Trên mạng, anh chơi đùa rất vui vẻ, được xem là hồng nhan bạn hữu khắp thiên hạ, ai cũng không tưởng tượng nổi trong đời thật anh lại là một bộ băng sơn, người sống chớ gần. Nhưng anh rất rõ, cả hai đều không phải bản thân mình chân chính. Mình chân chính, song chỉ là một người bình thường đang trốn trong lớp vỏ ngoài bảo vệ, sợ cho đi lại càng sợ bị tổn thương. Mạng lưới giả lập cũng không thể bù đắp nổi sự thiếu thốn tình cảm trong hiện thực.
Sau đấy, vào một ngày nào đó, anh vô tình nghe được một câu chửi bằng tiếng địa phương của Chu Dận, cùng cái giọng nói trong ký ức hoàn toàn trùng khớp. Chính là cậu trai thẳng bị anh trêu chọc rất thảm qua mạng kia, nói đặc giọng Xuyên phổ nhưng khi cất tiếng hát lại cực kỳ hay, đáp không lại người ta thì liền phun một câu “em gái anh”. Lúc đó không hiểu vì sao bản thân bỗng nổi lên ý nghĩ muốn ghẹo cậu ta, càng ngày càng táo tợn chiếm tiện nghi cậu ta bằng miệng, mãi đến khi người bạn kia nói rằng cậu ấy không phải người trong giới, anh mới im lặng.
Chuyện này cũng không đọng lại trong ký ức của anh lâu, chỉ là đôi khi nghĩ đến dáng vẻ lúc đó của người bên kia mạng, tức đến phát điên phát giồ như thế nào là anh lại thấy buồn cười.
Giọng của Chu Dận không khỏi khiến anh thấy quen thuộc, anh bèn gọi người vào văn phòng tìm đại mấy câu dạy bảo một hồi. Nhìn người kia ngoài miệng thì vâng vâng dạ dạ mà trên mặt lại đầy vẻ phẫn hận, kiểu gì cũng cảm thấy giải trí rất tốt.
Buổi tối trên QQ, Nĩa Ăn bỗng nhiên nói với anh rằng cái đoạn ghi âm lén thu kia hot rồi, cả hai đương sự đều nổi. Nổi cái kiểu này, thật sự là ngoài ý muốn, đột nhiên anh rất muốn biết hiện giờ đương sự còn lại đang có tâm tình gì, nhất định là lại tạc mao.
Nài nỉ hết nước cộng thêm bảo đảm tuyệt đối sẽ không ra tay với trai thẳng, anh cuối cùng cũng lấy được số QQ của người nào đó từ chỗ Nĩa Ăn. Cách lần nói chuyện đầu tiên đã hai tháng mà quả nhiên tính tình người kia vẫn giống trước, chọc phát là nổ.
Về sau anh dùng một kế nhỏ, rất nhanh đã xác định Chu Dận chính là cái người trên Internet kia. Phát hiện này khiến anh vô cùng cao hứng, thế là ở trên QQ, trên ca hội, anh càng toàn lực mà trêu chọc cậu, người nào đó vẫn như trước ngoài xù lông thì chẳng thể làm gì được anh.
Thật ra anh rất thích cái cảm giác này, ở trên mạng thoải mái trò chuyện thích thì chửi mấy phát dù sao cũng tốt hơn trong hiện thực người kia luôn luôn đề phòng anh. Nhưng dần dần, anh nhận ra mình vẫn chưa thỏa mãn với việc chỉ cùng Chu Dận làm bạn trên mạng, anh muốn trong hiện thực người kia cũng phải dựa vào anh, tin tưởng anh, thậm chí là thích anh.
Thế là anh để Chu Dận thử cùng núi băng ở chung với nhau. Người kia còn thật nghe lời của anh, ngây ngốc chạy đến tìm anh ăn cơm chung, trò chuyện cùng anh, lấy danh nghĩa là phát triển tình hữu nghị. Cũng trong nháy mắt đó, anh quyết định phải bắt cho bằng được tên nhóc này, quyết định bất chấp hậu quả trong thực tế mà cho đi một lần, dù rằng đối phương là thẳng.
Anh cố ý gửi đồng nhân của hai người cho cậu đọc, muốn nhìn một chút xem phản ứng của người kia thế nào. Kết quả ngày hôm sau, Chu Dận liền ngáo ngơ chạy đến tìm anh làm cố vấn tâm lý cho mình, bày tỏ hết nỗi lòng. Mộng xuân, còn mơ thấy đàn ông. Anh khéo léo ám chỉ cậu phải nhìn thẳng vào vấn đề, lại bị người kia đáp lại một câu tức đến suýt chút ói máu.
Chu Dận hỏi tiếp rằng, nếu mơ thấy hai người đàn ông thì sao giờ. Lúc ấy anh nghe xong liền muốn đè ngay tên nhóc này xuống, làm tại chỗ luôn. Thế nhưng thấy cậu vẫn trưng ra vẻ mặt vô tội không hiểu gì, chỉ có thể tự mình nhịn đến nội thương, đuổi cậu ra ngoài. Xế chiều hôm đó Chu Dận tìm anh trên QQ, anh bèn nhân cơ hội gọi người vào văn phòng mình giáo huấn một trận to, còn bắt cậu ở lại tăng ca.
Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ tủi thân không nói một lời của người kia, anh bỗng mềm lòng. Chu Dận ngồi đánh tài liệu một buổi tối, anh ngồi nhìn lại nhật ký trò chuyện của hai người từ khi quen biết đến nay một buổi tối, lửa giận trong bụng đã sớm biến mất tăm, chỉ còn lại hối hận.
Sau đó, anh đưa Chu Dận về nhà. Trên xe, người kia lại ngáo ngơ trò chuyện với anh, cứ như sự lúng túng trước đấy chưa hề xảy ra. Thật khờ, khờ đến mức anh nói một câu tin tưởng cậu liền không để ý chuyện cũ nữa, khờ đến mức nghe không hiểu chữ “thích” mà anh nói, tôi thích đâu phải chỉ có giọng hát của em.
Mấy tuần kế tiếp, hai người ngày càng gần gũi với nhau hơn. Nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cậu bản thân cũng căng thẳng, nhìn cậu dầm mưa bản thân sẽ đau lòng, nhìn nét mặt cậu khi ngủ thì hi vọng thời gian có thể dừng lại, lúc nắm lấy tay cậu thì cảm thấy đời này không còn tiếc nuối nữa. Anh nghĩ mình thực sự đã lún sâu quá rồi, nhưng cũng mơ hồ nhận thấy Chu Dận không chừng cũng có cảm giác với anh.
Sau đó nữa chính là buổi tỏ tình ở ca hội, anh đã nghĩ nếu như lần này thất bại thì sẽ đồng thời mất đi người bạn Chu Dận này, cả trên mạng lẫn đời thật. May mà, may mà người kia cho anh một cơ hội. Bọn họ cuối cùng cũng có thể ở bên nhau.
Người bên cạnh đã say giấc nồng, không biết đang mơ mộng đẹp gì mà khóe miệng cứ nhếch lên. Anh nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán Chu Dận, cảm giác được người kia càng ôm chặt mình hơn, “Ngốc ạ”.