Lúc gửi tiền cho cô bán bánh kếp Tàu, trong lòng Trì Hạ cảm thấy có một luồng khí nhộn nhạo nho nhỏ, tất nhiên không phải vì trời nóng – bây giờ đã là tiết lập thu rồi, mà là vì sự căng thẳng không nói ra được. Bánh kếp Tàu 3 đồng một cái, lúc đưa tờ 10 tệ cho cô bán bánh cậu còn hi vọng xa vời rằng cô ấy sẽ trả lại 7 tệ cho mình – cơ mà điều này làm sao có thể xảy ra được ( ̄▽ ̄”)~
Cô bán bánh kếp Tàu vẫn cười híp mắt, cũng không vội lấy tiền: “Tiểu Trì nè, bạn gái con bảo sẽ dẫn tới cho cô coi đâu?”
Tai Hoắc Tạ chớp cái dựng thẳng đứng, Trì Hạ ngập ngừng gãi gãi đầu, nở một nụ cười ngu si: “Hi hi, không có bạn gái, cô xem bạn giai như này có được không?”
Cô bán bánh cũng bị cậu chọc cười: “Được, sao lại không được? Ôi, thằng bé này đúng là đẹp giai nha, trông cứ như minh tinh màn bạc ấy! Có bạn gái không con? Đẹp trai thế này mà chưa có bạn gái á? … Aiz, Tiểu Trì, cầm lấy tiền đi, cô đã bảo là sẽ mời tụi con miễn phí, không có bạn gái, bạn giai cũng được!”
Bạn giai? Bạn giai! Bạn giai bạn giai bạn giai … Hoắc đẹp giai thoắt cái như lòng nở hoa, không giữ nổi bộ mặt đơ nữa, nhẹ nhàng cười với cô bán bánh: “Cảm ơn cô.”
Cô bán bánh to béo cười ha ha bỏ một chiếc bánh kếp Tàu vào túi, vẫy tay tiễn hai bạn nhỏ ra về, quay sang tám chuyện với ông chồng nhà mình ở hàng bánh nướng bên cạnh: “Đúng là kỳ văn quặc, dạo này mấy thằng nhóc đẹp giai như vậy toàn không có bạn gái! Cơ mà cậu nhóc cao cao kia quả đúng là giai đẹp, ui chùi ui, liếc mắt một cái mà không khác gì Tiểu Lý Phi Đao, nhìn tới nỗi trái tim nhỏ này của tôi á …”
Chú bán bánh nướng rốt cục cũng lên cơn ấm ức: “Tôi biết ngay mà, biết ngay mà! Cái thằng Tiểu Lý Phi Đao ấy trước giờ vẫn là người tình trong mộng của bà! Nếu không phải vì tôi họ Lý, bà cũng không thèm gả cho tôi phỏng o( ̄ヘ ̄o#)!”
(~( ̄▽ ̄~) tui là một đường kẻ ngang qua bữa ăn chung của hai cậu nhóc không có bạn gái (~ ̄▽ ̄)~)
Trì Hạ nhìn trái nhìn phải, hạ quyết định: “Chúng ta vào quán đằng trước kia ăn đi, lần trước em đã từng đi ăn với bạn ở đấy, cũng khá ngon. Anh thấy sao?”
Hoắc Tạ: “Ừm.” Trong lòng: bạn giai, bạn giai ……
Trì Hạ cầm menu hỏi Hoắc Tạ: “Anh muốn ăn gì?”
Nội tâm Hoắc Tạ: bạn giai, bạn giai, bạn giai.
Trì Hạ nghi hoặc hỏi lại: “Hoắc Tạ …?”
Hoắc Tạ ngẩng đầu, nói theo phản xạ điều kiện: “Bạ …cháo bí đỏ.”
“Ồ, vâng … Ế, nhưng mà hình như không có cháo bí đỏ …?” Bạn nhỏ Trì Hạ mặt đầy dấu hỏi lật qua lật lại tờ menu, sao tìm hoài không thấy nhỉ. Hoắc đại mỹ nam liếc nhanh mặt trên của menu, thản nhiên nói: “Không có thì thôi, cho một bát cháo thịt kho.”
“Vậy được, em cũng ăn món đó ~/~” Bạn nhỏ Trì Hạ vô cùng vui vẻ xoay người gọi món, không hề hay biết phía sau có một người đang nhìn mình chằm chằm đến nỗi trên đầu nổi mụn.
Nhưng hai người vừa quay lại đối mặt với nhau, lại rơi vào bầu không khí trầm mặc ngượng ngùng. Một người là do xấu hổ không dám mở miệng, người còn lại là do không biết mở đầu kiểu gì. Dù sao kết cục cũng thành anh nhìn em, em nhìn anh, đấy gọi là yêu trong tim mà miệng khó nói (……), đành ngồi nhìn nhau cắn bánh kếp Tàu. Đột nhiên có một đứa trẻ béo ú chạy qua người cậu, không để ý vấp phải chân, kẹo trong túi rơi hết ra ngoài. Trì Hạ vội vàng đỡ cu cậu dậy phủi mông cho nó, Hoắc Tạ lẳng lặng nhặt hết chỗ kẹo dưới đất bỏ lại vào túi cho thằng nhỏ. Thằng nhóc béo cũng khá xấu hổ, cặp mắt tròn xoe chớp chớp, mau lẹ móc hai chiếc kẹo nhét vào lòng Trì Hạ, quay đầu chạy mất. Hoắc Tạ liếc mắt nhìn – thì ra là hai chiếc kẹo mashmallow vừa mềm vừa kute.
“Ai dô, hồi nhỏ em cũng thích ăn kẹo này lắm.” Trì Hạ hớn hở chia một chiếc cho Hoắc Tạ, bóc cái trong tay mình rồi thả vào mồm, trưng ra biểu cảm siêu cấp hạnh phúc o(* ̄▽ ̄*)o: “Em còn nhớ hồi ấy có một anh bé trong túi lúc nào cũng có loại kẹo này, em còn suốt ngày nhìn chằm chặp người ta, hôm nào cũng có kẹo ăn.”
Tim Hoắc Tạ thoáng gia tốc, anh cố hết sức giữ giọng nói ổn định, mặt bình tĩnh hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó á?” Trì Hạ nghiêm túc cau mày. “ …không nhớ nữa rồi.”
“…” Hoắc Tạ ngấu nghiến cắn miếng bánh kếp Tàu trong tay, mặt đầy sát khí. Mà người nào đó bên kia không hề hay biết mình đã nên tội nên tình gì, vẫn còn đang chìm đắm trong hồi ức tươi đẹp thuở thiếu thời: “Cơ mà em vẫn còn nhớ anh bé ấy rất chi là béo, hí, y như cu cậu hồi nãy ý, thảo nào trong túi lúc nào cũng thấy kẹo …”
“…” Hoắc đại mỹ nam đáng thương bị một miếng bánh cuộn nghẹn ứ họng, ôm bàn ho hết một chập, làm Trì Hạ sợ đến nỗi vỗ lưng liên hồi giúp anh: “Không sao chứ? Anh có cần uống miếng nước không?”
Hoắc Tạ cầm cốc ực ực một hơi hết sạch, xong rồi mới buồn tủi nói: “…khó chịu.”
Bạn nhỏ Trì Hạ chẳng biết phải làm sao: “Sao ạ? Khó chịu??! Vậy vậy vậy vậy phải làm sao! … không thì, không thì anh ăn kẹo nhé?” vừa nói vừa bóc vỏ chiếc kẹo mashmallow kia, cầm kẹo để bên miệng Hoắc Tạ.
Màu hồng phấn và màu trắng sữa quyện với nhau vô cùng hòa hợp, nhìn cái là biết ngay vị dâu tây, hồi ấy có một nhóc con nào đó thích ăn vị này nhất, thế là Hoắc Tạ nhân cơ hội liền nếm được không biết bao nhiêu lần vị dâu tây còn đọng ở bên đôi môi hồng mọng ấy … anh hậm hực goàm một miếng ngoạm hết cái kẹo, đồng thời cũng ngậm luôn đầu ngón tay của Trì Hạ trong miệng, còn cắn cắn không nhẹ không nặng như là trừng phạt – nhìn khuôn mặt Trì Hạ một chốc hết trắng lại hồng, anh mới thấy tâm trạng phấn chấn lên, vừa ý nói: “Vị dâu tây.”
Trì Hạ: “…” ý anh là kẹo đúng không? Thực sự là kẹo đúng không đúng không?!!
Thực ra thứ đồ ngọt lịm này, anh từ lâu đã không thích nữa rồi. Hoắc Tạ khổ sở nuốt kẹo, mặt dầy nghiêm túc hỏi Trì Hạ: “Anh béo à?”
Bạn nhỏ Trì Hạ từ lúc bị cắn đầu ngón tay vẫn luôn trong trạng thái ngơ ngơ lập tức bật dậy: “Béo thế nào được!” Hoắc Tạ sao có thể gọi là béo chứ? Nhớ lại đường cong hình thể khi nãy lúc anh cúi người nhặt kẹo, bợn nhỏ Trì Hạ bắt đầu mặt đỏ tim đập.
“Vậy mới nói,” Hoắc đại mỹ nam nghiêm khắc chỉ bảo. “Anh vốn không hề thích ăn kẹo, làm sao có thể béo được! Hồi bé kẹo trong túi anh đều là mua cho em đó!”
“…a gì cơ ạ?” Khoảnh khắc ấy, bạn nhỏ Trì Hạ cuối cũng cũng – đỏ lựng như quả cả chua, bị đơ rồi.
Lúc gửi tiền cho cô bán bánh kếp Tàu, trong lòng Trì Hạ cảm thấy có một luồng khí nhộn nhạo nho nhỏ, tất nhiên không phải vì trời nóng – bây giờ đã là tiết lập thu rồi, mà là vì sự căng thẳng không nói ra được. Bánh kếp Tàu đồng một cái, lúc đưa tờ tệ cho cô bán bánh cậu còn hi vọng xa vời rằng cô ấy sẽ trả lại tệ cho mình – cơ mà điều này làm sao có thể xảy ra được ( ̄▽ ̄”)~
Cô bán bánh kếp Tàu vẫn cười híp mắt, cũng không vội lấy tiền: “Tiểu Trì nè, bạn gái con bảo sẽ dẫn tới cho cô coi đâu?”
Tai Hoắc Tạ chớp cái dựng thẳng đứng, Trì Hạ ngập ngừng gãi gãi đầu, nở một nụ cười ngu si: “Hi hi, không có bạn gái, cô xem bạn giai như này có được không?”
Cô bán bánh cũng bị cậu chọc cười: “Được, sao lại không được? Ôi, thằng bé này đúng là đẹp giai nha, trông cứ như minh tinh màn bạc ấy! Có bạn gái không con? Đẹp trai thế này mà chưa có bạn gái á? … Aiz, Tiểu Trì, cầm lấy tiền đi, cô đã bảo là sẽ mời tụi con miễn phí, không có bạn gái, bạn giai cũng được!”
Bạn giai? Bạn giai! Bạn giai bạn giai bạn giai … Hoắc đẹp giai thoắt cái như lòng nở hoa, không giữ nổi bộ mặt đơ nữa, nhẹ nhàng cười với cô bán bánh: “Cảm ơn cô.”
Cô bán bánh to béo cười ha ha bỏ một chiếc bánh kếp Tàu vào túi, vẫy tay tiễn hai bạn nhỏ ra về, quay sang tám chuyện với ông chồng nhà mình ở hàng bánh nướng bên cạnh: “Đúng là kỳ văn quặc, dạo này mấy thằng nhóc đẹp giai như vậy toàn không có bạn gái! Cơ mà cậu nhóc cao cao kia quả đúng là giai đẹp, ui chùi ui, liếc mắt một cái mà không khác gì Tiểu Lý Phi Đao, nhìn tới nỗi trái tim nhỏ này của tôi á …”
Chú bán bánh nướng rốt cục cũng lên cơn ấm ức: “Tôi biết ngay mà, biết ngay mà! Cái thằng Tiểu Lý Phi Đao ấy trước giờ vẫn là người tình trong mộng của bà! Nếu không phải vì tôi họ Lý, bà cũng không thèm gả cho tôi phỏng o( ̄ヘ ̄o#)!”
(~( ̄▽ ̄~) tui là một đường kẻ ngang qua bữa ăn chung của hai cậu nhóc không có bạn gái (~ ̄▽ ̄)~)
Trì Hạ nhìn trái nhìn phải, hạ quyết định: “Chúng ta vào quán đằng trước kia ăn đi, lần trước em đã từng đi ăn với bạn ở đấy, cũng khá ngon. Anh thấy sao?”
Hoắc Tạ: “Ừm.” Trong lòng: bạn giai, bạn giai ……
Trì Hạ cầm menu hỏi Hoắc Tạ: “Anh muốn ăn gì?”
Nội tâm Hoắc Tạ: bạn giai, bạn giai, bạn giai.
Trì Hạ nghi hoặc hỏi lại: “Hoắc Tạ …?”
Hoắc Tạ ngẩng đầu, nói theo phản xạ điều kiện: “Bạ …cháo bí đỏ.”
“Ồ, vâng … Ế, nhưng mà hình như không có cháo bí đỏ …?” Bạn nhỏ Trì Hạ mặt đầy dấu hỏi lật qua lật lại tờ menu, sao tìm hoài không thấy nhỉ. Hoắc đại mỹ nam liếc nhanh mặt trên của menu, thản nhiên nói: “Không có thì thôi, cho một bát cháo thịt kho.”
“Vậy được, em cũng ăn món đó ~/~” Bạn nhỏ Trì Hạ vô cùng vui vẻ xoay người gọi món, không hề hay biết phía sau có một người đang nhìn mình chằm chằm đến nỗi trên đầu nổi mụn.
Nhưng hai người vừa quay lại đối mặt với nhau, lại rơi vào bầu không khí trầm mặc ngượng ngùng. Một người là do xấu hổ không dám mở miệng, người còn lại là do không biết mở đầu kiểu gì. Dù sao kết cục cũng thành anh nhìn em, em nhìn anh, đấy gọi là yêu trong tim mà miệng khó nói (……), đành ngồi nhìn nhau cắn bánh kếp Tàu. Đột nhiên có một đứa trẻ béo ú chạy qua người cậu, không để ý vấp phải chân, kẹo trong túi rơi hết ra ngoài. Trì Hạ vội vàng đỡ cu cậu dậy phủi mông cho nó, Hoắc Tạ lẳng lặng nhặt hết chỗ kẹo dưới đất bỏ lại vào túi cho thằng nhỏ. Thằng nhóc béo cũng khá xấu hổ, cặp mắt tròn xoe chớp chớp, mau lẹ móc hai chiếc kẹo nhét vào lòng Trì Hạ, quay đầu chạy mất. Hoắc Tạ liếc mắt nhìn – thì ra là hai chiếc kẹo mashmallow vừa mềm vừa kute.
“Ai dô, hồi nhỏ em cũng thích ăn kẹo này lắm.” Trì Hạ hớn hở chia một chiếc cho Hoắc Tạ, bóc cái trong tay mình rồi thả vào mồm, trưng ra biểu cảm siêu cấp hạnh phúc o( ̄▽ ̄)o: “Em còn nhớ hồi ấy có một anh bé trong túi lúc nào cũng có loại kẹo này, em còn suốt ngày nhìn chằm chặp người ta, hôm nào cũng có kẹo ăn.”
Tim Hoắc Tạ thoáng gia tốc, anh cố hết sức giữ giọng nói ổn định, mặt bình tĩnh hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó á?” Trì Hạ nghiêm túc cau mày. “ …không nhớ nữa rồi.”
“…” Hoắc Tạ ngấu nghiến cắn miếng bánh kếp Tàu trong tay, mặt đầy sát khí. Mà người nào đó bên kia không hề hay biết mình đã nên tội nên tình gì, vẫn còn đang chìm đắm trong hồi ức tươi đẹp thuở thiếu thời: “Cơ mà em vẫn còn nhớ anh bé ấy rất chi là béo, hí, y như cu cậu hồi nãy ý, thảo nào trong túi lúc nào cũng thấy kẹo …”
“…” Hoắc đại mỹ nam đáng thương bị một miếng bánh cuộn nghẹn ứ họng, ôm bàn ho hết một chập, làm Trì Hạ sợ đến nỗi vỗ lưng liên hồi giúp anh: “Không sao chứ? Anh có cần uống miếng nước không?”
Hoắc Tạ cầm cốc ực ực một hơi hết sạch, xong rồi mới buồn tủi nói: “…khó chịu.”
Bạn nhỏ Trì Hạ chẳng biết phải làm sao: “Sao ạ? Khó chịu??! Vậy vậy vậy vậy phải làm sao! … không thì, không thì anh ăn kẹo nhé?” vừa nói vừa bóc vỏ chiếc kẹo mashmallow kia, cầm kẹo để bên miệng Hoắc Tạ.
Màu hồng phấn và màu trắng sữa quyện với nhau vô cùng hòa hợp, nhìn cái là biết ngay vị dâu tây, hồi ấy có một nhóc con nào đó thích ăn vị này nhất, thế là Hoắc Tạ nhân cơ hội liền nếm được không biết bao nhiêu lần vị dâu tây còn đọng ở bên đôi môi hồng mọng ấy … anh hậm hực goàm một miếng ngoạm hết cái kẹo, đồng thời cũng ngậm luôn đầu ngón tay của Trì Hạ trong miệng, còn cắn cắn không nhẹ không nặng như là trừng phạt – nhìn khuôn mặt Trì Hạ một chốc hết trắng lại hồng, anh mới thấy tâm trạng phấn chấn lên, vừa ý nói: “Vị dâu tây.”
Trì Hạ: “…” ý anh là kẹo đúng không? Thực sự là kẹo đúng không đúng không?!!
Thực ra thứ đồ ngọt lịm này, anh từ lâu đã không thích nữa rồi. Hoắc Tạ khổ sở nuốt kẹo, mặt dầy nghiêm túc hỏi Trì Hạ: “Anh béo à?”
Bạn nhỏ Trì Hạ từ lúc bị cắn đầu ngón tay vẫn luôn trong trạng thái ngơ ngơ lập tức bật dậy: “Béo thế nào được!” Hoắc Tạ sao có thể gọi là béo chứ? Nhớ lại đường cong hình thể khi nãy lúc anh cúi người nhặt kẹo, bợn nhỏ Trì Hạ bắt đầu mặt đỏ tim đập.
“Vậy mới nói,” Hoắc đại mỹ nam nghiêm khắc chỉ bảo. “Anh vốn không hề thích ăn kẹo, làm sao có thể béo được! Hồi bé kẹo trong túi anh đều là mua cho em đó!”
“…a gì cơ ạ?” Khoảnh khắc ấy, bạn nhỏ Trì Hạ cuối cũng cũng – đỏ lựng như quả cả chua, bị đơ rồi.