Ngày vào học thứ ba, bạn nhỏ Trì Hạ dùng một cây kẹo hồ lô bọc đường để đổi lấy số điện thoại di động của Hoắc Tạ từ lớp trưởng – à phải rồi, Hoắc Tạ chính là anh đẹp giai canh thịt dê hầm ấy (có chỗ nào đó không đúng)
Ở cùng phòng với Hoắc Tạ còn có hai anh đẹp giai khác, một người tên là Dương Quang, người cũng như tên, cứ như là một mặt trời nhỏ tràn trề năng lượng; người còn lại họ Phương tên Vy, có khuôn mặt đẹp đến mức không giống người, trong buổi họp lớp đầu tiên cậu ta đã làm ngất ngây gần hết cả lớp – trừ Trì Hạ ra, vì cậu đang mải nhìn Hoắc Tạ mà chảy nước dãi. Trì Hạ cảm thấy mình lớn đến chừng này mới lần đầu hiểu được cảm giác của tiếng sét ái tình (Này, mau tỉnh lại đê! Tiếng sét ái tình của cậu là với bát canh thịt dê hầm ấy!)
Sau đó, trái tim rạo rực chân thành đang e ấp tình cảm chớm nở dành cho mối tình đầu của cậu thiếu niên mới lớn Trì Hạ, trong lúc đang bê cơm tối về ký túc xá, đột nhiên thăng hoa lên một tầng cao mới – đi qua phòng 301, cũng là phòng ký túc xá của Hoắc Tạ, cậu ngửi thấy một mùi hương … quyến rũ khó có thể tưởng tượng nổi!
Thiếu lan thiếu xạ, vậy mà vẫn thơm nức như là canh nấu cá!
Bát canh thịt lừa băm viên trong tay so với nó bỗng như mất hết hương vị, cái bụng ton hót nhảy tung tăng của bạn nhỏ Trì Hạ (……) ùn ùn nổi mụn.
Cửa không hề đóng, ở ngoài có thể nghe thấy từ trong phòng phát ra đoạn đối thoại như thế này:
“Tôi thấy cho hơi ít cà ri đó!” – Dương Quang.
“Nhầm rồi.” – Phương Vy.
“Nhưng ông thái tận ba củ khoai tây cho vào …” – Dương Quang.
“Ông còn đòi thái tận sáu khúc giăm bông thả vào thì sao.” – Phương Vy.
“Thế cà tím với đậu có cần cho vào nữa không?” – Dương Quang.
“Phí lời.” – Phương Vy.
“Nước cũng không nhiều lắm mà, nếu cứ nấu như này, nước canh có phải hơi đặc không? Nước canh sệt quá ăn còn ngon không? Nhỡ không ngon thì tụi mình phải xử lý cái nồi này kiểu gì?” – Dương Quang.
“ … Không ăn thì cút!” – Phương Vy.
“Hu hu hu đằng ấy không yêu người ta nữa rồi! Tiểu Vy, đằng ấy có biết đằng này thương đằng ấy tới mức nào không! Người ta sẽ đưa đằng ấy lên trời cao, ngắm những vì sao xinh đẹp …” Bạn học Dương Quang hào hứng cất cao giọng ngân nga bài ca mang tên “Tiểu Vy”.
“ – Bốp!!!”
Một âm thanh chói tai vang lên, khiến Trì Hạ đang nấp ngoài cửa nghe trộm chảy nước miếng, sợ đến nhũn cả chân, xoạch một tiếng, một con mãnh hổ lạc bình địa đâm vào trong phòng, tạo dáng xấp mặt hôn đất, ba người trong phòng vội vàng nhìn ra – Phương Vy cầm thìa canh, Hoắc Tạ cầm sách hướng dẫn, Dương Quang sao bay đầy đầu: “Một bé dễ thương ngã úp mặt xuống đất, hai bé dễ thương ngã úp mặt xuống đất, nhiều thiệt là nhiều bé dễ thương ngã úp mặt xuống đất …”
Dưới ánh mắt trợn trừng của mọi người, bạn nhỏ Trì Hạ khe khẽ vẫy tay: “Là thế này, tui lại đến mượn bát đây hi hi hi …”
Ngày vào học thứ ba, bạn nhỏ Trì Hạ dùng một cây kẹo hồ lô bọc đường để đổi lấy số điện thoại di động của Hoắc Tạ từ lớp trưởng – à phải rồi, Hoắc Tạ chính là anh đẹp giai canh thịt dê hầm ấy (có chỗ nào đó không đúng)
Ở cùng phòng với Hoắc Tạ còn có hai anh đẹp giai khác, một người tên là Dương Quang, người cũng như tên, cứ như là một mặt trời nhỏ tràn trề năng lượng; người còn lại họ Phương tên Vy, có khuôn mặt đẹp đến mức không giống người, trong buổi họp lớp đầu tiên cậu ta đã làm ngất ngây gần hết cả lớp – trừ Trì Hạ ra, vì cậu đang mải nhìn Hoắc Tạ mà chảy nước dãi. Trì Hạ cảm thấy mình lớn đến chừng này mới lần đầu hiểu được cảm giác của tiếng sét ái tình (Này, mau tỉnh lại đê! Tiếng sét ái tình của cậu là với bát canh thịt dê hầm ấy!)
Sau đó, trái tim rạo rực chân thành đang e ấp tình cảm chớm nở dành cho mối tình đầu của cậu thiếu niên mới lớn Trì Hạ, trong lúc đang bê cơm tối về ký túc xá, đột nhiên thăng hoa lên một tầng cao mới – đi qua phòng , cũng là phòng ký túc xá của Hoắc Tạ, cậu ngửi thấy một mùi hương … quyến rũ khó có thể tưởng tượng nổi!
Thiếu lan thiếu xạ, vậy mà vẫn thơm nức như là canh nấu cá!
Bát canh thịt lừa băm viên trong tay so với nó bỗng như mất hết hương vị, cái bụng ton hót nhảy tung tăng của bạn nhỏ Trì Hạ (……) ùn ùn nổi mụn.
Cửa không hề đóng, ở ngoài có thể nghe thấy từ trong phòng phát ra đoạn đối thoại như thế này:
“Tôi thấy cho hơi ít cà ri đó!” – Dương Quang.
“Nhầm rồi.” – Phương Vy.
“Nhưng ông thái tận ba củ khoai tây cho vào …” – Dương Quang.
“Ông còn đòi thái tận sáu khúc giăm bông thả vào thì sao.” – Phương Vy.
“Thế cà tím với đậu có cần cho vào nữa không?” – Dương Quang.
“Phí lời.” – Phương Vy.
“Nước cũng không nhiều lắm mà, nếu cứ nấu như này, nước canh có phải hơi đặc không? Nước canh sệt quá ăn còn ngon không? Nhỡ không ngon thì tụi mình phải xử lý cái nồi này kiểu gì?” – Dương Quang.
“ … Không ăn thì cút!” – Phương Vy.
“Hu hu hu đằng ấy không yêu người ta nữa rồi! Tiểu Vy, đằng ấy có biết đằng này thương đằng ấy tới mức nào không! Người ta sẽ đưa đằng ấy lên trời cao, ngắm những vì sao xinh đẹp …” Bạn học Dương Quang hào hứng cất cao giọng ngân nga bài ca mang tên “Tiểu Vy”.
“ – Bốp!!!”
Một âm thanh chói tai vang lên, khiến Trì Hạ đang nấp ngoài cửa nghe trộm chảy nước miếng, sợ đến nhũn cả chân, xoạch một tiếng, một con mãnh hổ lạc bình địa đâm vào trong phòng, tạo dáng xấp mặt hôn đất, ba người trong phòng vội vàng nhìn ra – Phương Vy cầm thìa canh, Hoắc Tạ cầm sách hướng dẫn, Dương Quang sao bay đầy đầu: “Một bé dễ thương ngã úp mặt xuống đất, hai bé dễ thương ngã úp mặt xuống đất, nhiều thiệt là nhiều bé dễ thương ngã úp mặt xuống đất …”
Dưới ánh mắt trợn trừng của mọi người, bạn nhỏ Trì Hạ khe khẽ vẫy tay: “Là thế này, tui lại đến mượn bát đây hi hi hi …”