Trong văn án ta đã nói rồi, bạn công Hoắc Tạ của truyện này vẫn là một bạn bình thản muộn tao mặt đơ não xoắn yêu vợ công.
Bình thản có thể hiểu được, thân là một tiểu công đương nhiên phải trưởng thành đáng tin, có thể che mưa chắn gió cho tiểu thụ; muộn tao (*) có thể hiểu được, thân là một tiểu công tất nhiên phải yêu thương tiểu thụ đáng yêu từ tinh thần đến thân thể; mặt đơ chẳng đáng coi là khuyết điểm gì, dạo này đang có mốt mặt đơ kín đáo lạnh lùng công, tốt nhất là thích mặc áo liền mũ màu xanh lam nữa; yêu vợ đương nhiên là ưu điểm lớn nhất, đệch mợ tất cả bọn tra công trên thế giới đều chết quách đi cho ông nhá nhá nhá! Cả đời cũng đừng mơ có tiểu thụ tốt chịu “dùng tay chơi đồ chơi” (**) cho suốt nửa đời còn lại nhá nhá nhá!!!
[(*): mặt đơ mà trong lòng nổi sóng
(**): hãy cho trí tưởng tượng bay xa =)))))]
Nhưng mà cái thuộc tính “não xoắn nặng” này phải giải thích thế nào đây?
Thời gian trôi ngược về năm tiểu công bốn tuổi, cô giáo kể chuyện cho các bạn nhỏ trong lớp, do sự đòi hỏi mãnh liệt của các bé gái nên cô đã kể câu chuyện “Cô bé Lọ Lem”: “Ngày xưa, có một phú ông nọ có một người vợ mất vì trọng bệnh, người vợ phú ông được chôn cất trong vườn hoa, con gái bà là một cô bé thật thà tốt bụng, mỗi ngày cô đều tới khóc lóc trước mộ của bà …”
“Thưa cô,” bợn nhỏ Hoắc Tạ ngồi dưới giơ tay, sau đó lanh lảnh cất tiếng hỏi: “Mỗi ngày đều khóc, mắt không bị khóc đến mù luôn ạ?”
Cô giáo o(╯□╰)o: “Ặc … có lẽ cô ấy nhỏ thuốc nhỏ mắt rồi!” (Đây là cô giáo nhảm nhí tới mức nào …)
Thế là câu chuyện tiếp tục: “ … Có một lần, cha cô phải đi họp chợ, ông hỏi các con gái muốn ông mua gì về cho họ. Cô con gái lớn muốn bộ quần áo đẹp, cô con gái thứ hai muốn ngọc ngà châu báu, còn cô bé Lọ Lem chỉ mong ông mang về cho mình cành cây đầu tiên quệt qua mũ ông trên đường trở về nhà. Cô đem cành cây trồng cạnh mộ mẹ mình, mỗi ngày khi cô tới khóc bên mộ mẹ, nước mắt rơi xuống tưới lên cành cây, khiến cành cây nhỏ mau chóng lớn thành một cây đại thụ …”
“Thưa cô,” bợn nhỏ Hoắc Tạ tiếp tục giơ tay hỏi, “nhưng mà khi chúng ta tưới nước cho cây luôn phải tưới vào gốc cây, không phải trên cành cây mà.”
Cô giáo ( ̄▽ ̄”): “Đó … đó là vì nước mắt rơi xuống cành cây rồi trôi xuống gốc luôn …” (Cô ơi, cô thật là thông minh!)
Thế là câu chuyện vẫn tiếp tục: “Không lâu sau, có một chú chim nhỏ làm tổ trên cây, khi không có việc phải làm, cô bé Lọ Lem sẽ tới trò chuyện với chú chim nhỏ … bạn Hoắc Tạ, em còn câu hỏi gì sao?”
Bợn nhỏ Hoắc Tạ mặt nghiêm túc đặt câu hỏi: “Nếu cô bé Lọ Lem đã có thể nói chuyện với loài chim, sao cô ấy không bảo chim đi mổ mù mắt của các chị và dì ghẻ luôn? Là con thì con đã làm vậy rồi.”
Cô giáo ( ̄_ ̄|||): “Vì … cô bé Lọ Lem … lương thiện hơn chúng ta …” nhưng mà sau đó cmn đúng là cho mổ thật ấy á á á! Có phải con đã nghe chuyện này rồi cố ý hỏi xoáy cô không hả hả hả!!!
Sau đó, câu chuyện lại tiếp tục: “… Mụ dì ghẻ đưa hai người chị đi tham dự vũ hội, còn cô bé Lọ Lem phải ngồi một mình cô đơn khóc dưới gốc cây. Lúc ấy, chú chim nhỏ bạn của cô bay khỏi tán cây, mang tới một bộ váy dạ hội làm từ sợi bạc và một đôi giày nhảy làm từ sợi ánh sáng cho cô … bạn Hoắc Tạ, em khó chịu ở đâu sao?!!”
Bánh bao Hoắc Tạ mặt ngây thơ chơp chớp mắt: “Thưa cô, con không khó chịu, con chỉ muốn hỏi sao chú chim nhỏ có thể ngậm váy và giày rồi kéo ra được, những thứ đó được kéo ra từ đâu, chẳng nhẽ trên chân nó có đeo chiếc nhẫn không gian để chứa đồ ạ?” (Này nhóc con, mầy đọc nhiều tiểu thuyết khoa học viễn tưởng quá rồi đấy)
Cô giáo (ㄒoㄒ): “Cô cũng rất muốn hỏi bố mẹ con làm sao mà sinh con ra trên đời được đó …” (Cô ơi, cô vất vả rồi!!!)
Bánh bao Hoắc Tạ sáu tuổi, một hôm bố mẹ không có nhà, thư ký của bố Hoắc đến nhà bé lấy văn kiện quan trọng, vừa nhấn chuông cửa xong, Hoắc bánh bao lại không chịu mở cửa cho chú, đứng sau cửa bắt đầu tra hỏi: “Chú là ai?”
Chú thư ký vội vàng cười đáp: “Tiểu Tạ, chú là chú Tiểu Trần thư ký của bố con nè.”
Hoắc bánh bao: “Tui kiễng không tới mắt mèo không nhìn được mặt chú, tui làm sao biết được chú có phải chú Tiểu Trần hay không.”
Chú thư ký: “Vậy con mở hé cửa ra có phải là biết ngay có quen chú hay không sao?”
Hoắc bánh bao: “Không được, nhỡ đâu chú là kẻ xấu mạo danh chú Tiểu Trần định tới bắt cóc tui thì sao.”
Chú thư ký: “Chú chú chú không phải là người xấu đâu, chú là chú Tiểu Trần thật mà, không thì làm sao chú biết nhà con ở đây, con tên là Tiểu Tạ nào?”
Hoắc bánh bao làm bộ nghiêm chỉnh: “Chắc chắn là mẹ con lại tiện tay vứt hóa đơn tiền điện lung tung!”
Chú thư ký bất lực: “… Chú … Việc này thực sự không xảy ra mà!!! Không đúng, mẹ con có vứt hóa đơn tiền điện lung tung không chú làm sao mà biết được? Tiểu Tạ con không nhớ giọng của chú à? Lần trước con cùng bố tới công ty, chú còn mua kem cho con đấy!”
Hoắc bánh bao: “Ừm … quên mất rồi, chỉ nhớ kem rất ngọt thôi.”
Chú thư ký cuống đến độ đầu toàn dấu hỏi chấm: “Vậy! Vậy vậy vậy! Vậy chú ra cửa sổ cho con nhìn một cái là được!”
Hoắc banh bao nhìn kinh bỉ: “Nhà tui trên tầng mười hai, chú tưởng chú là người nhện chắc?”
Chú thư ký đáng thương _(:з」∠)_: “ …Tiểu Tạ à, chú thực sự không phải người xấu đâu, chú phải tới nhà con lấy một văn kiện rất quan trọng rất quan trọng rất quan trọng, bố con đang đợi chú lấy về dùng trong cuộc họp đó, hay là con ném tập văn kiện ấy qua cửa sổ xuống dưới được không?”
Hoắc bánh bao: “Tui sao biết được chú có phải là người của công ty đối thủ đến khai thác bí mật công ty bố tui không? Sao chép phương án của người khác lại còn định đâm sau lưng bố tui? Cho dù chú là người trong công ty bố tui, nhưng cũng không thể loại trừ khả năng chú là gián điệp nằm vùng! Tui không có bị chú lừa đâu o( ̄ヘ ̄o#)!”
Chú thư ký bi thảm /(ㄒoㄒ)/~~: “Tiểu Tạ, con nghĩ quá nhiều rồi, chú thực sự thực sự không phải người xấu mà … nhà chú ba đời đều là nông dân chân chất mà mà mà …”
Thế mới nói, từ bé đã suốt ngày xem phim linh tinh là cực kỳ không tốt, sẽ làm não đã xoắn lại càng xoắn thêm (……)
Vậy khi gặp được bạn nhỏ Trì Hạ rồi, Hoắc Tạ Hoắc đại mỹ nam sẽ bổ não đến mức nào đây?
[Xin hãy nghe nhạc phụ họa: “Mary có một chú cừu nhỏ”] Đầu xoăn nhỏ … thật đáng yêu … có phải cũng giống như lông cừu vậy không? Chắc chắn cảm giác cũng mịn màng êm dịu như vậy ha? Có thể mang về nhà nuôi không? Nuôi cho béo trắng tròn quay thì xoa sẽ càng sướng ôm sẽ càng thích nhỉ! Tóc xoăn về sau có thể thử nhuộm sang màu trắng xem, hình như còn có thể cạo xuống se sợi đan thành găng tay được nữa đó *” (Cưng à! Cưng đúng là vua bổ não đấy cưng!!!)
Trong văn án ta đã nói rồi, bạn công Hoắc Tạ của truyện này vẫn là một bạn bình thản muộn tao mặt đơ não xoắn yêu vợ công.
Bình thản có thể hiểu được, thân là một tiểu công đương nhiên phải trưởng thành đáng tin, có thể che mưa chắn gió cho tiểu thụ; muộn tao () có thể hiểu được, thân là một tiểu công tất nhiên phải yêu thương tiểu thụ đáng yêu từ tinh thần đến thân thể; mặt đơ chẳng đáng coi là khuyết điểm gì, dạo này đang có mốt mặt đơ kín đáo lạnh lùng công, tốt nhất là thích mặc áo liền mũ màu xanh lam nữa; yêu vợ đương nhiên là ưu điểm lớn nhất, đệch mợ tất cả bọn tra công trên thế giới đều chết quách đi cho ông nhá nhá nhá! Cả đời cũng đừng mơ có tiểu thụ tốt chịu “dùng tay chơi đồ chơi” () cho suốt nửa đời còn lại nhá nhá nhá!!!
[(): mặt đơ mà trong lòng nổi sóng
(): hãy cho trí tưởng tượng bay xa =)))))]
Nhưng mà cái thuộc tính “não xoắn nặng” này phải giải thích thế nào đây?
Thời gian trôi ngược về năm tiểu công bốn tuổi, cô giáo kể chuyện cho các bạn nhỏ trong lớp, do sự đòi hỏi mãnh liệt của các bé gái nên cô đã kể câu chuyện “Cô bé Lọ Lem”: “Ngày xưa, có một phú ông nọ có một người vợ mất vì trọng bệnh, người vợ phú ông được chôn cất trong vườn hoa, con gái bà là một cô bé thật thà tốt bụng, mỗi ngày cô đều tới khóc lóc trước mộ của bà …”
“Thưa cô,” bợn nhỏ Hoắc Tạ ngồi dưới giơ tay, sau đó lanh lảnh cất tiếng hỏi: “Mỗi ngày đều khóc, mắt không bị khóc đến mù luôn ạ?”
Cô giáo o(╯□╰)o: “Ặc … có lẽ cô ấy nhỏ thuốc nhỏ mắt rồi!” (Đây là cô giáo nhảm nhí tới mức nào …)
Thế là câu chuyện tiếp tục: “ … Có một lần, cha cô phải đi họp chợ, ông hỏi các con gái muốn ông mua gì về cho họ. Cô con gái lớn muốn bộ quần áo đẹp, cô con gái thứ hai muốn ngọc ngà châu báu, còn cô bé Lọ Lem chỉ mong ông mang về cho mình cành cây đầu tiên quệt qua mũ ông trên đường trở về nhà. Cô đem cành cây trồng cạnh mộ mẹ mình, mỗi ngày khi cô tới khóc bên mộ mẹ, nước mắt rơi xuống tưới lên cành cây, khiến cành cây nhỏ mau chóng lớn thành một cây đại thụ …”
“Thưa cô,” bợn nhỏ Hoắc Tạ tiếp tục giơ tay hỏi, “nhưng mà khi chúng ta tưới nước cho cây luôn phải tưới vào gốc cây, không phải trên cành cây mà.”
Cô giáo ( ̄▽ ̄”): “Đó … đó là vì nước mắt rơi xuống cành cây rồi trôi xuống gốc luôn …” (Cô ơi, cô thật là thông minh!)
Thế là câu chuyện vẫn tiếp tục: “Không lâu sau, có một chú chim nhỏ làm tổ trên cây, khi không có việc phải làm, cô bé Lọ Lem sẽ tới trò chuyện với chú chim nhỏ … bạn Hoắc Tạ, em còn câu hỏi gì sao?”
Bợn nhỏ Hoắc Tạ mặt nghiêm túc đặt câu hỏi: “Nếu cô bé Lọ Lem đã có thể nói chuyện với loài chim, sao cô ấy không bảo chim đi mổ mù mắt của các chị và dì ghẻ luôn? Là con thì con đã làm vậy rồi.”
Cô giáo ( ̄_ ̄|||): “Vì … cô bé Lọ Lem … lương thiện hơn chúng ta …” nhưng mà sau đó cmn đúng là cho mổ thật ấy á á á! Có phải con đã nghe chuyện này rồi cố ý hỏi xoáy cô không hả hả hả!!!
Sau đó, câu chuyện lại tiếp tục: “… Mụ dì ghẻ đưa hai người chị đi tham dự vũ hội, còn cô bé Lọ Lem phải ngồi một mình cô đơn khóc dưới gốc cây. Lúc ấy, chú chim nhỏ bạn của cô bay khỏi tán cây, mang tới một bộ váy dạ hội làm từ sợi bạc và một đôi giày nhảy làm từ sợi ánh sáng cho cô … bạn Hoắc Tạ, em khó chịu ở đâu sao?!!”
Bánh bao Hoắc Tạ mặt ngây thơ chơp chớp mắt: “Thưa cô, con không khó chịu, con chỉ muốn hỏi sao chú chim nhỏ có thể ngậm váy và giày rồi kéo ra được, những thứ đó được kéo ra từ đâu, chẳng nhẽ trên chân nó có đeo chiếc nhẫn không gian để chứa đồ ạ?” (Này nhóc con, mầy đọc nhiều tiểu thuyết khoa học viễn tưởng quá rồi đấy)
Cô giáo (ㄒoㄒ): “Cô cũng rất muốn hỏi bố mẹ con làm sao mà sinh con ra trên đời được đó …” (Cô ơi, cô vất vả rồi!!!)
Bánh bao Hoắc Tạ sáu tuổi, một hôm bố mẹ không có nhà, thư ký của bố Hoắc đến nhà bé lấy văn kiện quan trọng, vừa nhấn chuông cửa xong, Hoắc bánh bao lại không chịu mở cửa cho chú, đứng sau cửa bắt đầu tra hỏi: “Chú là ai?”
Chú thư ký vội vàng cười đáp: “Tiểu Tạ, chú là chú Tiểu Trần thư ký của bố con nè.”
Hoắc bánh bao: “Tui kiễng không tới mắt mèo không nhìn được mặt chú, tui làm sao biết được chú có phải chú Tiểu Trần hay không.”
Chú thư ký: “Vậy con mở hé cửa ra có phải là biết ngay có quen chú hay không sao?”
Hoắc bánh bao: “Không được, nhỡ đâu chú là kẻ xấu mạo danh chú Tiểu Trần định tới bắt cóc tui thì sao.”
Chú thư ký: “Chú chú chú không phải là người xấu đâu, chú là chú Tiểu Trần thật mà, không thì làm sao chú biết nhà con ở đây, con tên là Tiểu Tạ nào?”
Hoắc bánh bao làm bộ nghiêm chỉnh: “Chắc chắn là mẹ con lại tiện tay vứt hóa đơn tiền điện lung tung!”
Chú thư ký bất lực: “… Chú … Việc này thực sự không xảy ra mà!!! Không đúng, mẹ con có vứt hóa đơn tiền điện lung tung không chú làm sao mà biết được? Tiểu Tạ con không nhớ giọng của chú à? Lần trước con cùng bố tới công ty, chú còn mua kem cho con đấy!”
Hoắc bánh bao: “Ừm … quên mất rồi, chỉ nhớ kem rất ngọt thôi.”
Chú thư ký cuống đến độ đầu toàn dấu hỏi chấm: “Vậy! Vậy vậy vậy! Vậy chú ra cửa sổ cho con nhìn một cái là được!”
Hoắc banh bao nhìn kinh bỉ: “Nhà tui trên tầng mười hai, chú tưởng chú là người nhện chắc?”
Chú thư ký đáng thương _(:з」∠)_: “ …Tiểu Tạ à, chú thực sự không phải người xấu đâu, chú phải tới nhà con lấy một văn kiện rất quan trọng rất quan trọng rất quan trọng, bố con đang đợi chú lấy về dùng trong cuộc họp đó, hay là con ném tập văn kiện ấy qua cửa sổ xuống dưới được không?”
Hoắc bánh bao: “Tui sao biết được chú có phải là người của công ty đối thủ đến khai thác bí mật công ty bố tui không? Sao chép phương án của người khác lại còn định đâm sau lưng bố tui? Cho dù chú là người trong công ty bố tui, nhưng cũng không thể loại trừ khả năng chú là gián điệp nằm vùng! Tui không có bị chú lừa đâu o( ̄ヘ ̄o#)!”
Chú thư ký bi thảm /(ㄒoㄒ)/~~: “Tiểu Tạ, con nghĩ quá nhiều rồi, chú thực sự thực sự không phải người xấu mà … nhà chú ba đời đều là nông dân chân chất mà mà mà …”
Thế mới nói, từ bé đã suốt ngày xem phim linh tinh là cực kỳ không tốt, sẽ làm não đã xoắn lại càng xoắn thêm (……)
Vậy khi gặp được bạn nhỏ Trì Hạ rồi, Hoắc Tạ Hoắc đại mỹ nam sẽ bổ não đến mức nào đây?
[Xin hãy nghe nhạc phụ họa: “Mary có một chú cừu nhỏ”] Đầu xoăn nhỏ … thật đáng yêu … có phải cũng giống như lông cừu vậy không? Chắc chắn cảm giác cũng mịn màng êm dịu như vậy ha? Có thể mang về nhà nuôi không? Nuôi cho béo trắng tròn quay thì xoa sẽ càng sướng ôm sẽ càng thích nhỉ! Tóc xoăn về sau có thể thử nhuộm sang màu trắng xem, hình như còn có thể cạo xuống se sợi đan thành găng tay được nữa đó ” (Cưng à! Cưng đúng là vua bổ não đấy cưng!!!)