Từ hôm ấy, bạn nhỏ Trì Hạ nghiễm nhiên trở thành người lấy cơm chuyên nghiệp, khụ, chuyên trách cho Hoắc Tạ. Tuy nhiên về sau, khi Hoắc Tạ bảo cậu đi lấy cơm luôn thoải mái bảo tùy Trì Hạ muốn mua gì cũng được, còn Trì Hạ chỉ biết đổi đủ loại món đem về cho anh, bánh bao chiên này, cơm kho thịt này, trứng đúc này, canh Tứ Xuyên này … nhưng rốt cuộc Hoắc Tạ thích ăn cái gì nhất hả! Thật là làm người ta phát rầu luôn hu hu hu!
Chuyện mà ngay cả bạn nhỏ Trì Hạ cũng không phát hiện ra là, thời gian cậu ngồi đợi bên hàng bánh kếp Tàu càng ngày càng lâu, còn chẳng để ý mình đã lân la quen biết luôn cả chủ quán từ bao giờ. Cô bán bánh cuộn vừa hay cũng có đứa con xấp xỉ tuổi cậu, nên cô đối xử với Trì Hạ xởi lởi hết mức. Một hôm lại thấy cậu xách hộp cơm và cặp lồng cháo đến mua bánh cuộn, cô bán bánh nổi hứng hỏi: “Tiểu Trì, mua nhiều đồ như vậy có ăn hết nổi không?”
Trì Hạ ( ̄▽ ̄”): “Cô ơi, con mua hộ người ta mà.”
“Ô, có người yêu rồi à?”
Trì Hạ ( ̄▽ ̄”): “Ack, vẫn chưa cưa đổ ạ …”
Cô hàng bánh cười híp mắt: “Không vội không vội, Tiểu Trì của chúng ta là đứa trẻ ngoan như thế này, chắc chắn sẽ cưa được người ta thôi. Bao giờ thành người yêu thì dẫn người ta đến cho cô xem mặt nhá, cô mời hai đứa ăn bán kếp Tàu miễn phí!”
Trì Hạ cười hi hi hi nhận lời, cứ nghĩ tới cảnh tượng cậu và Hoắc Tạ mỗi người cầm một chiếc bánh kếp Tàu ngồi trước quầy hàng, anh một miếng em một miếng … là lại hạnh phúc đến mức nổi mụn.
Tất nhiên, trong giai đoạn hiện nay thì Trì Hạ cũng chỉ dám tưởng tượng vậy thôi =。=, thế gọi là có ý đồ mà không có gan thực hiện. Vậy nên cuối cùng cơ hội hưởng ưu đãi ăn bánh kếp Tàu miễn phí đã rơi vào tay chị khóa trên trong Hội Sinh Viên, Trì Hạ làm chân sai vặt giúp chị vẽ panel cả buổi chiều, làm xong xuôi hai chị em vác cái bụng rỗng tuếch quàng vai bá cổ nhau đi ăn cơm tối. Chị khóa trên cao 1m7 nặng 51kg, đã từng đạt Á quân giải Judo của tỉnh, sở thích đi giày cao gót 10cm và trêu chọc em giai dễ thương khóa dưới, bá đạo từ đầu đến chân, càng không cần nhắc tới anh bạn giai đội trưởng đội bóng rổ của trường cao 1m9 làm gì. Trì Hạ nhỏ yếu không chọc vào nổi không chọc vào nổi, chỉ còn cách làm chân chó xun xoe dưới gót dày của nữ vương đại nhân, hai tay dâng bánh kếp Tàu lên trước mặt nàng ta. Chị khóa trên ăn bánh cuộn, tiện tay xoa xoa cái đầu nhỏ xoăn tít của cậu: “Ui chao ôi, cục xoăn nhỏ thật là ngoan~”
Cảnh tượng này đã lọt hết vào mắt Hoắc Tạ, kẻ mấy hôm nay mới lần đầu tiên bước chân ra phố mua đồ ăn tối, chói mắt khỏi nói – Mệ nó, thảo nào hôm nay không thấy mang cơm cho mình! Hóa ra đúng là có người thứ ba, đi bưng cơm cho người ta rồi! Cmn còn dám để người khác xoa cái đầu xoăn của cậu! Cmn còn quàng vai bá cổ ríu ra ríu rít! Cmn về nhà phải dùng gia pháp! Bỏ giọ ném sông! Xem cậu còn dám hú hí với người ngoài không (?) Rốt cuộc cậu có hiểu ăn chực một bữa (?) phải dùng thân (??) báo đáp cả đời(*) không hả hả hả o(≧口≦)o (Tỉnh lại đê anh ê!!!)
[(*): chế của câu为君一日恩,误妾百年身 – Tạm dịch: “Chịu ơn một ngày, phải lấy thân báo đáp cả đời”]
Từ hôm ấy, bạn nhỏ Trì Hạ nghiễm nhiên trở thành người lấy cơm chuyên nghiệp, khụ, chuyên trách cho Hoắc Tạ. Tuy nhiên về sau, khi Hoắc Tạ bảo cậu đi lấy cơm luôn thoải mái bảo tùy Trì Hạ muốn mua gì cũng được, còn Trì Hạ chỉ biết đổi đủ loại món đem về cho anh, bánh bao chiên này, cơm kho thịt này, trứng đúc này, canh Tứ Xuyên này … nhưng rốt cuộc Hoắc Tạ thích ăn cái gì nhất hả! Thật là làm người ta phát rầu luôn hu hu hu!
Chuyện mà ngay cả bạn nhỏ Trì Hạ cũng không phát hiện ra là, thời gian cậu ngồi đợi bên hàng bánh kếp Tàu càng ngày càng lâu, còn chẳng để ý mình đã lân la quen biết luôn cả chủ quán từ bao giờ. Cô bán bánh cuộn vừa hay cũng có đứa con xấp xỉ tuổi cậu, nên cô đối xử với Trì Hạ xởi lởi hết mức. Một hôm lại thấy cậu xách hộp cơm và cặp lồng cháo đến mua bánh cuộn, cô bán bánh nổi hứng hỏi: “Tiểu Trì, mua nhiều đồ như vậy có ăn hết nổi không?”
Trì Hạ ( ̄▽ ̄”): “Cô ơi, con mua hộ người ta mà.”
“Ô, có người yêu rồi à?”
Trì Hạ ( ̄▽ ̄”): “Ack, vẫn chưa cưa đổ ạ …”
Cô hàng bánh cười híp mắt: “Không vội không vội, Tiểu Trì của chúng ta là đứa trẻ ngoan như thế này, chắc chắn sẽ cưa được người ta thôi. Bao giờ thành người yêu thì dẫn người ta đến cho cô xem mặt nhá, cô mời hai đứa ăn bán kếp Tàu miễn phí!”
Trì Hạ cười hi hi hi nhận lời, cứ nghĩ tới cảnh tượng cậu và Hoắc Tạ mỗi người cầm một chiếc bánh kếp Tàu ngồi trước quầy hàng, anh một miếng em một miếng … là lại hạnh phúc đến mức nổi mụn.
Tất nhiên, trong giai đoạn hiện nay thì Trì Hạ cũng chỉ dám tưởng tượng vậy thôi =。=, thế gọi là có ý đồ mà không có gan thực hiện. Vậy nên cuối cùng cơ hội hưởng ưu đãi ăn bánh kếp Tàu miễn phí đã rơi vào tay chị khóa trên trong Hội Sinh Viên, Trì Hạ làm chân sai vặt giúp chị vẽ panel cả buổi chiều, làm xong xuôi hai chị em vác cái bụng rỗng tuếch quàng vai bá cổ nhau đi ăn cơm tối. Chị khóa trên cao m nặng kg, đã từng đạt Á quân giải Judo của tỉnh, sở thích đi giày cao gót cm và trêu chọc em giai dễ thương khóa dưới, bá đạo từ đầu đến chân, càng không cần nhắc tới anh bạn giai đội trưởng đội bóng rổ của trường cao m làm gì. Trì Hạ nhỏ yếu không chọc vào nổi không chọc vào nổi, chỉ còn cách làm chân chó xun xoe dưới gót dày của nữ vương đại nhân, hai tay dâng bánh kếp Tàu lên trước mặt nàng ta. Chị khóa trên ăn bánh cuộn, tiện tay xoa xoa cái đầu nhỏ xoăn tít của cậu: “Ui chao ôi, cục xoăn nhỏ thật là ngoan~”
Cảnh tượng này đã lọt hết vào mắt Hoắc Tạ, kẻ mấy hôm nay mới lần đầu tiên bước chân ra phố mua đồ ăn tối, chói mắt khỏi nói – Mệ nó, thảo nào hôm nay không thấy mang cơm cho mình! Hóa ra đúng là có người thứ ba, đi bưng cơm cho người ta rồi! Cmn còn dám để người khác xoa cái đầu xoăn của cậu! Cmn còn quàng vai bá cổ ríu ra ríu rít! Cmn về nhà phải dùng gia pháp! Bỏ giọ ném sông! Xem cậu còn dám hú hí với người ngoài không (?) Rốt cuộc cậu có hiểu ăn chực một bữa (?) phải dùng thân (??) báo đáp cả đời() không hả hả hả o(≧口≦)o (Tỉnh lại đê anh ê!!!)
[(): chế của câu为君一日恩,误妾百年身 – Tạm dịch: “Chịu ơn một ngày, phải lấy thân báo đáp cả đời”]
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Từ hôm ấy, bạn nhỏ Trì Hạ nghiễm nhiên trở thành người lấy cơm chuyên nghiệp, khụ, chuyên trách cho Hoắc Tạ. Tuy nhiên về sau, khi Hoắc Tạ bảo cậu đi lấy cơm luôn thoải mái bảo tùy Trì Hạ muốn mua gì cũng được, còn Trì Hạ chỉ biết đổi đủ loại món đem về cho anh, bánh bao chiên này, cơm kho thịt này, trứng đúc này, canh Tứ Xuyên này … nhưng rốt cuộc Hoắc Tạ thích ăn cái gì nhất hả! Thật là làm người ta phát rầu luôn hu hu hu!
Chuyện mà ngay cả bạn nhỏ Trì Hạ cũng không phát hiện ra là, thời gian cậu ngồi đợi bên hàng bánh kếp Tàu càng ngày càng lâu, còn chẳng để ý mình đã lân la quen biết luôn cả chủ quán từ bao giờ. Cô bán bánh cuộn vừa hay cũng có đứa con xấp xỉ tuổi cậu, nên cô đối xử với Trì Hạ xởi lởi hết mức. Một hôm lại thấy cậu xách hộp cơm và cặp lồng cháo đến mua bánh cuộn, cô bán bánh nổi hứng hỏi: “Tiểu Trì, mua nhiều đồ như vậy có ăn hết nổi không?”
Trì Hạ ( ̄▽ ̄”): “Cô ơi, con mua hộ người ta mà.”
“Ô, có người yêu rồi à?”
Trì Hạ ( ̄▽ ̄”): “Ack, vẫn chưa cưa đổ ạ …”
Cô hàng bánh cười híp mắt: “Không vội không vội, Tiểu Trì của chúng ta là đứa trẻ ngoan như thế này, chắc chắn sẽ cưa được người ta thôi. Bao giờ thành người yêu thì dẫn người ta đến cho cô xem mặt nhá, cô mời hai đứa ăn bán kếp Tàu miễn phí!”
Trì Hạ cười hi hi hi nhận lời, cứ nghĩ tới cảnh tượng cậu và Hoắc Tạ mỗi người cầm một chiếc bánh kếp Tàu ngồi trước quầy hàng, anh một miếng em một miếng … là lại hạnh phúc đến mức nổi mụn.
Tất nhiên, trong giai đoạn hiện nay thì Trì Hạ cũng chỉ dám tưởng tượng vậy thôi =。=, thế gọi là có ý đồ mà không có gan thực hiện. Vậy nên cuối cùng cơ hội hưởng ưu đãi ăn bánh kếp Tàu miễn phí đã rơi vào tay chị khóa trên trong Hội Sinh Viên, Trì Hạ làm chân sai vặt giúp chị vẽ panel cả buổi chiều, làm xong xuôi hai chị em vác cái bụng rỗng tuếch quàng vai bá cổ nhau đi ăn cơm tối. Chị khóa trên cao 1m7 nặng 51kg, đã từng đạt Á quân giải Judo của tỉnh, sở thích đi giày cao gót 10cm và trêu chọc em giai dễ thương khóa dưới, bá đạo từ đầu đến chân, càng không cần nhắc tới anh bạn giai đội trưởng đội bóng rổ của trường cao 1m9 làm gì. Trì Hạ nhỏ yếu không chọc vào nổi không chọc vào nổi, chỉ còn cách làm chân chó xun xoe dưới gót dày của nữ vương đại nhân, hai tay dâng bánh kếp Tàu lên trước mặt nàng ta. Chị khóa trên ăn bánh cuộn, tiện tay xoa xoa cái đầu nhỏ xoăn tít của cậu: “Ui chao ôi, cục xoăn nhỏ thật là ngoan~”
Cảnh tượng này đã lọt hết vào mắt Hoắc Tạ, kẻ mấy hôm nay mới lần đầu tiên bước chân ra phố mua đồ ăn tối, chói mắt khỏi nói – Mệ nó, thảo nào hôm nay không thấy mang cơm cho mình! Hóa ra đúng là có người thứ ba, đi bưng cơm cho người ta rồi! Cmn còn dám để người khác xoa cái đầu xoăn của cậu! Cmn còn quàng vai bá cổ ríu ra ríu rít! Cmn về nhà phải dùng gia pháp! Bỏ giọ ném sông! Xem cậu còn dám hú hí với người ngoài không (?) Rốt cuộc cậu có hiểu ăn chực một bữa (?) phải dùng thân (??) báo đáp cả đời(*) không hả hả hả o(≧口≦)o (Tỉnh lại đê anh ê!!!)
[(*): chế của câu为君一日恩,误妾百年身 – Tạm dịch: “Chịu ơn một ngày, phải lấy thân báo đáp cả đời”]