Nghe vậy, Ngao Liệt tức đến mức ngay cả mái tóc trắng cũng dựng đứng cả lên. “Kể cả cô nương tên là Bạch Lộ ngươi cũng không để ý sao? Nếu ta đem chuyện ngươi muốn làm kể cho cô ấy, ta thật muốn nghe xem cô ấy sẽ nói như thế nào.”
“Ngao Liệt!” Ngao Lãng giận dữ hô thẳng tên tộc trưởng.
“Ngươi sợ cái gì? Sợ cô ấy sẽ ngăn cản ngươi?” Ngao Liệt hỏi lại.
“Ngươi dám đi tìm nàng, đừng trách ta không khách khí.” Đôi mắt sáng của Ngao Lãng trở nên đỏ thẫm trừng trừng nhìn hắn.
“Nhìn lại bộ dạng của ngươi bây giờ xem… Chỉ vì một người phàm mà khiến cho tâm trí mê muội, ngươi tỉnh ngộ lại cho ta, nhớ lại những ngày trước kia ở cùng Ngọc Đế, ngươi là Ứng Long mà người yêu quý nhất, cũng là người luôn ở bên cạnh hắn, Ngọc Đế nhất định đang chờ ngươi trở về.” Ngao Liệt hy vọng nói như vậy hữu dụng.
“Ngọc Đế cũng không thiếu người làm bạn, nhưng Bạch Lộ chỉ có một mình ta, mà ta cũng chỉ có nàng…” Ngao Lãng bắt buộc phải lựa chọn một người.
Nói đến đây, Ngao Lãng cũng bởi vì quá mức mệt mỏi liền bất tri bất giác quỳ rạp trên mặt đất ngủ thiếp đi.
“Đã không còn cách nào có thể ngăn cản sao?” Ngao Liệt thở dài lẩm bẩm.
Hắn lại ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời xanh thẳm, hy vọng ông trời có thể cho mình một lời mách bảo, năm đó Ngọc Đế muốn bản thân hắn ở lại đây là để giúp Ngao Lãng vượt qua kiếp nạn này, nhưng mà hiện tại Ngao Liệt thực sự không biết mình nên làm như thế nào. Đợi cả buổi, vẫn là không có được một chút tin tức gì, Ngao Liệt quyết định đi tìm cô nương tên Bạch Lộ, chỉ cần tác động một chút vào tâm lý của cô ấy chắc chắn còn hữu dụng hơn là hắn cứ ngồi đây tranh cãi với Ngao Lãng.
Rất nhanh, Ngao Liệt đã tới Bạch phủ, tìm được căn phòng treo vải đỏ của Bạch Lộ.
“Aizz…” Bạch Lộ bất chợt thở dài, lấy ra chiếc túi hương màu tím đeo ở trước ngực, cô chỉ có thể thông qua vật mà nghĩ đến người. “Ngao Lãng lúc này hẳn là đang chuyên tâm tu luyện, tuy rằng thực sự rất muốn nhìn thấy hắn, nhưng mình phải nhẫn nại mới được… Không thể làm phiền hắn…”
Nghe nàng nói vậy, Ngao Liệt bất đắc dĩ thở dài. “Ngươi như vậy sẽ hại hắn có biết hay không?” Nói xong, liền hướng về phía Bạch Lộ làm chút pháp thuật. “Này!”
Bạch Lộ bị tiếng gọi đột nhiên vang lên bên cạnh làm giật nảy mình, cả người đang ở trên ghế hoảng sợ nhảy dựng lên, sau đó trừng mắt nhìn cậu thiếu niên tóc trắng trước mặt. “Ngươi… Ngươi… vào bằng cách nào?”
“Ta trực tiếp xuyên cửa vào.” Ngao Liệt liếc nhìn vẻ mặt kinh ngạc của nàng. “Ngươi yên tâm, ta không phải yêu quái, ta là tộc trưởng của bộ tộc Ứng Long.”
Nghe vậy, Bạch Lộ mới hồi phục tinh thần lại. “Ngươi… Chính là vị tộc trưởng mà Ngao Lãng đã nhắc đến? Nhưng mà… Ngươi thoạt nhìn vẫn còn nhỏ tuổi…”
“Tuổi thật của ta còn lớn hơn những gì ngươi nghĩ!” Hắn rống lên một tiếng. “Quên đi, chuyện này không quan trọng, sở dĩ ta hiện thân, là có việc muốn nhờ ngươi, mong ngươi hãy để yên cho Ngao Lãng chuyên tâm tu luyện, đừng khiến tâm tư của hắn lúc nào cũng nghĩ về ngươi nữa, như vậy đối với hắn không có lợi.”
Nàng có chút buồn bực nói: “Nhưng mà Ngao Lãng nói với ta hắn muốn bế quan tu luyện, tạm thời không thể tới gặp ta…”
“Hắn lừa gạt ngươi!” Ngao Liệt liếc mắt nhìn nàng một cái. “Kỳ thực thời gian này hắn đều ở…”
Nói đến đây, một luồng thần lực liền áp sát hắn, Ngao Liệt không kịp nói hết câu đã lập tức khôi phục nguyên hình, quay trở lại giữa không trung, Ngao Lãng lúc này cũng ở trong hình dạng Ứng Long, tư thế sẵn sàng chiến đấu.
“Ta đã nói không cho phép ngươi đi tìm nàng!” Ngao Lãng giận giữ trừng mắt, may mà hắn có chút không yên lòng mới tới đây xem, kết quả Ngao Liệt thực sự đến chỗ này.
Ngao Liệt cũng thi triển thần lực, còn thẳng tay đấu lại, cả hai người, ai cũng không thủ hạ lưu tình.
Trong lòng đã sớm nghĩ ra cách, Ngao Lãng vừa đánh nhau với hắn, vừa dụ dỗ Ngao Liệt quay trở lại hướng ngọn núi mà bọn họ đang ở.
“Ngọc Đế thật sự hy vọng ngươi có thể vượt qua kiếp nạn này… Ngao Lãng, mau chóng rời khỏi cô nương tên Bạch Lộ đi…” Ngao Liệt không nhận ra được ý đồ của Ngao Lãng, vẫn không ngừng hướng về phía Ngao Lãng đang mất đi lý trí hô lớn: “Ngươi đừng có u mê không tỉnh ngộ như thế này nữa, nếu không qua được cửa này, thực sự ngươi sẽ không thể trở về…”
“A…” Đột nhiên, Ngao Lãng giả vờ như thể lực của hắn đã chống đỡ hết nổi, thân hình cứ thế rơi xuống.
“Ngao Lãng!” Ngao Liệt lập tức tỏ ra quan tâm tiến nhanh tới xem xét.
Thừa dịp này, Ngao Lãng dùng toàn lực đánh Ngao Liệt rơi vào huyệt động nơi hai người họ tu luyện, sau đó bày trí kết giới ở bốn phía, làm cho hắn không ra được.
“Ngươi làm cái gì?” Ngao Liệt suy nghĩ muốn phá tan kết giới.
Ngao Lãng ở bên ngoài lạnh lùng nhìn. “Cho dù không thể quay về cũng không sao cả, ta chỉ cần có Bạch Lộ là được rồi, bất kì ai cũng không thể làm hỏng chuyện của ta.”
Ngao Liệt vẫn không ngừng cố gắng thử mở ra kết giới. “Ngao Lãng, ngươi đừng có mắc thêm lỗi lầm nữa…”
“Đừng uổng phí sức lực, ở trong bộ tộc Ứng Long, kết giới do ta thiết lập được xem là mạnh nhất, cứ coi như lão tộc trưởng vẫn còn sống cũng khó mà phá nổi, càng đừng nói là ngươi.” Ngao Lãng bỏ lại những lời này, liền cuộn mình nằm bên ngoài hang động, không để ý đến hắn nữa.
Cho dù có thể quay lại thiên đình, Bạch Lộ cũng sẽ không ở nơi đó, vậy thì hắn trở về làm gì? Ngao Lãng nhắm mắt lại, ‘phải mau chóng dưỡng thương cho tốt’, trong lòng hắn nghĩ như vậy.
Nơi nào có Bạch Lộ, nơi đó mới là chốn dừng chân của hắn.
Tiết Tiểu thử(1) tới cũng là lúc Bạch gia nhộn nhịp chuẩn bị việc đại hỷ.
Sau mười ngày nữa tỷ tỷ sẽ xuất giá, trong lòng Bạch Lộ cũng vì chuyện này mà vui mừng mãi không thôi, cô thực sự muốn chúc phúc cho tỷ mình. Nhưng đúng lúc này, trong cung truyền đến tin tức hoàng đế đã băng hà.
“Tối hôm qua vừa nhận được tin, cậu của con cùng đại biểu ca liền vội vàng tiến cung, đến bây giờ vẫn còn chưa trở về, thật sự là quá đường đột…” Mợ cũng không kìm được nỗi xúc động. “Chính vì vậy, hôn lễ của Anh nhi cũng không tiện tổ chức quá náo nhiệt, phải thu nhỏ lại một chút, dù sao nhà chúng ta cùng với bên thông gia đều làm quan trong triều, tốt hơn hết là đừng để cho người ngoài dị nghị sau lưng.”
“Tỷ tỷ nói như thế nào?” Nghĩ đến khoảng thời gian gần đây, cảm tình của cô cùng với tỷ tỷ đã được cải thiện rất nhiều, không những vậy, tỷ tỷ còn luôn quan tâm đến mình, Bạch Lộ thực sự rất vui vẻ.
Mợ nhấp một ngụm trà. “Anh nhi nói việc này nàng cũng có thể thông cảm, cứ làm theo ý của cậu con thôi.”
“Con muốn đi gặp tỷ tỷ.” Bạch Lộ biết mỗi cô gái đều hy vọng có thể thuận lợi vui vẻ gả vào nhà chồng, cho nên muốn đi an ủi nàng một chút.
Bạch Lộ đi trên hành lang, vô tình liếc mắt về hướng chân trời đã dần mờ tối, đúng lúc nhìn thấy Ngao Lãng toàn thân ẩn ẩn phát ra ánh sáng xẹt qua mái hiên, liền nhanh chóng chạy về sân phòng của mình.
“Ngao Lãng!” Bạch Lộ có cảm giác lần gặp nhau gần đây nhất của hai người dường như đã trở thành chuyện của rất nhiều năm về trước. “Không phải chàng nói muốn bế quan tu luyện, làm ta còn tưởng rằng phải thật lâu sau mới có thể gặp được chàng.”
Giang tay đón lấy thân thể mềm mại đang vội vàng chạy tới, Ngao Lãng ôm thật chặt Bạch Lộ vào trong lòng, thật muốn vĩnh viễn cũng không buông tay. “Đây có phải nàng đang biểu hiện nàng rất nhớ ta hay không?”
“Đó là đương nhiên…” Nàng thẹn thùng thừa nhận, muốn nhìn hắn thật cẩn thận. “Sắc mặt của chàng không tốt lắm, làm sao vậy? Sinh bệnh sao?”
Ngao Lãng hừ nhẹ một tiếng. “Ta là thần thú, sẽ không bị bệnh.”
“Nói cũng phải… Đúng rồi! Tộc trưởng của chàng từng đến tìm ta, nhưng mà mới nói chuyện được một nửa đã đi mất rồi, ta còn chưa kịp hỏi rõ đã có chuyện gì xảy ra.” Việc này vẫn luôn khiến cho Bạch Lộ cảm thấy thấp thỏm, không thể yên lòng được. “Hắn nói chàng gạt ta, rốt cuộc gạt ta cái gì?”
Ngao Lãng nghĩ tới tộc trưởng còn đang bị nhốt trong kết giới, tìm bừa một lý do lấy lệ. “Ý của hắn là nói ta lừa nàng phải chuyên tâm tu luyện, kỳ thực căn bản là ta không thể tĩnh tâm, cho nên hắn rất phiền lòng, muốn nàng tới khuyên nhủ ta.”
“Thì ra là như vậy, ta nghĩ ngài ấy cũng là vì muốn tốt cho chàng.” Bạch Lộ nhẹ nhàng nói.
Ngao Lãng hừ hừ, không thích Bạch Lộ vì một nam nhân khác mà nói với hắn. “Vào trong nhà rồi nói sau.”
“Ừm.” Nàng cười ngọt ngào. “Vốn dĩ ta muốn đi tìm tỷ tỷ, mười ngày nữa nàng sẽ xuất giá, thực sự ta không nỡ. Khó khăn lắm cảm tình của hai tỷ muội chúng ta mới có thể tốt được như vậy, không ngờ lại phải sớm chia tay.”
Trông nàng cười vui vẻ đến thế, Ngao Lãng cũng cảm thấy phấn khởi.
Ban đầu định để cho tỷ tỷ của Bạch Lộ xuất giá xong sẽ giải trừ phép thuật, nhưng mà thấy nàng tươi cười hạnh phúc như vậy, Ngao Lãng quyết định sẽ để yên hiện trạng mọi việc.
“… Có điều nhà tướng công của tỷ tỷ cũng là ở kinh thành, nếu như muốn gặp cũng không phải là việc không thể.” Bạch Lộ tự an ủi chính mình.
“Nhị tiểu thư, người đang làm gì vậy?” Đúng lúc tỳ nữ mang bữa tối lại đây, trông thấy chủ nhân một mình ở trong sân nói nói cười cười, không khỏi hoang mang cất giọng hỏi.
Bạch Lộ vội vàng che lại cái miệng nhỏ, bởi vì nhất thời cao hứng, đã quên chú ý xung quanh có người đến hay không. “A… Không có, là ta đang tự nói một mình mà thôi… Ta vẫn chưa đói bụng, các ngươi cứ để ở trong phòng là được rồi, không cần hầu hạ đâu.”
“Vâng.” Tỳ nữ liền bưng bữa tối vào trong phòng rồi lui xuống, không nghi ngờ nữa.
Bạch Lộ thở ra. “Về sau phải cẩn thận một chút mới được, nếu không những người khác đều không nhìn thấy chàng, lại xem ta cứ lẩm bẩm một mình, còn khoa tay múa chân, sẽ cho rằng ta trúng tà mất.”
“Có ta ở đây, nếu như mấy tên yêu ma quỷ quái không thiết sống kia dám đến gần nàng, hắn sẽ phải nếm thử xem nắm đấm của ta có bao nhiêu lợi hại, chỉ cần một quyền, là ta có thể đánh chết bọn chúng.” Ngao Lãng hừ hừ nói.
Nghe vậy, Bạch Lộ phốc xích nở nụ cười. “Ta đương nhiên tin tưởng chàng sẽ bảo vệ ta… Lúc này ta vẫn chưa đói bụng, chúng ta đi chờ mặt trăng lên đi!”
Ngao Lãng nhìn thấy trên khuôn mặt nàng tràn đầy ý cười, thần sắc cứng nhắc căng thẳng của hắn cũng theo đó mà dần trở nên dịu dàng hơn. “Ừ.” Cho dù Bạch Lộ nói cái gì, hắn đều sẽ nghe. Tuy rằng “thích” sẽ làm cho hắn không còn dáng vẻ uy phong, không còn cao ngạo cuồng vọng như trước nữa thì Ngao Lãng cũng sẽ không để ý, chỉ cần trong lòng Bạch Lộ có một mình hắn là quá đủ rồi.
Tới khi hai người đặt chân đến đỉnh núi, mặt trăng cũng đã lên cao. Ánh trăng bao phủ lấy bọn họ, in trên mặt đất bóng dáng của cả hai, từ giờ sẽ không còn ai cảm thấy cô đơn nữa.
Nghe thấy Ngao Liệt bị nhốt trong huyệt động vẫn luôn kiên trì ý định muốn phá kết giới, hơn nữa hắn còn không ngừng gào thét tên của mình, vì để phòng ngừa vạn nhất, Ngao Lãng đặt thêm một đạo kết giới ở xung quanh hai người, ngăn cách thanh âm quấy nhiễu ở bên ngoài, không muốn có bất cứ thứ gì đến gây rối hắn cùng Bạch Lộ.
Bạch Lộ ngồi xuống, khẽ gọi nam nhân bên cạnh: “Ngao Lãng…”
“Hửm?” Ngao Lãng kéo tâm tư của mình quay về, nghiêng đầu nhìn nàng.
“Nếu có một cô nương khác cũng trông thấy được chàng giống như ta, chàng cũng sẽ đưa cô ấy đến ngắm trăng sao?” Nàng đột nhiên muốn hỏi như vậy.
“Chắc chắn sẽ không có.” Ngao Lãng cảm thấy kì quái liếc nhìn nàng một cái.
“Cho nên ta mới nói giả sử mà có, chàng sẽ đưa cô ấy tới sao?” Bạch Lộ cũng biết bản thân không nên ích kỉ như vậy, chẳng qua nàng vẫn luôn hi vọng mình là độc nhất vô nhị.
“Chắc chắn sẽ không có chuyện đó, vì sao còn muốn giả thiết?” Ngao Lãng vẫn cảm thấy vấn đề này thật sự rất dư thừa, hoàn toàn không rõ trọng điểm đặt ở chỗ nào.
Bạch Lộ quay mặt sang chỗ khác, không muốn nói thêm nữa.
“Nàng… Tức giận?” Ngao Lãng lúc này mới cảm thấy khác thường, may mắn đầu óc hắn còn có vẻ nhanh nhạy, hiểu được nàng vì sao đột nhiên thay đổi. “Nếu giả sử thực sự có một cô nương khác thấy được ta, ta… vẫn sẽ chỉ đưa một mình nàng đến.”
“Vì sao?” Bạch Lộ chậm rãi quay đầu lại.
“Ai bảo nàng hồi nhỏ vừa nhát gan lại hay khóc nhè, tuy rằng nàng như vậy trêu đùa rất vui, nhưng mà ai ngờ nàng chẳng những không hề chạy tới nói với người lớn trong nhà, lại còn luôn luôn ở cùng ta…” Ngao Lãng hy vọng bản thân sẽ không lỡ lời, hắn cũng không muốn lại chọc Bạch Lộ tức giận. “Dần dần, càng lúc ta càng không thể chịu đựng được việc ngắm trăng một mình, ta cảm thấy sợ hãi khi phải nếm trải nỗi cô độc cùng hư không… Là nàng đã giúp ta vượt qua tất cả.”
“Thật vậy sao?” Bạch Lộ nghe thấy hắn cuối cùng cũng thừa nhận bản thân mình cô đơn, nguyện ý cùng nàng chia sẻ tâm tình, hắn thay đổi như vậy khiến nàng cảm thấy đau lòng.
“Tất nhiên rồi.” Ngao Lãng chỉ còn thiếu không chỉ tay lên trời mà thề.
“Ta cũng giống như chàng, không thể tưởng tượng nổi một ngày nào đó sẽ không được gặp chàng nữa.” Nàng ngượng ngùng cười cười, dựa trán vào đầu vai Ngao Lãng.
“Ừ.” Đáy mắt Ngao Lãng lóe lên một tia thống khổ, không quay về được thiên đình, hắn không lấy được tiên dược, cũng không thể khiến cho Bạch Lộ trở nên trường sinh bất lão.
Bạch Lộ tựa đầu vào vai Ngao Lãng, trông thấy gương mặt hắn toát lên vẻ đau đớn bèn vươn bàn tay nhỏ bé, nhẹ nhàng mơn trớn đừng đường nét. “Không nên như vậy… Hiện tại không phải ta đang ở bên cạnh chàng hay sao?”
Cổ họng Ngao Lãng đột nhiên co rút lại, khuôn mặt tuấn tú cúi thấp xuống, ngậm lấy cái miệng nhỏ nhắn đang tuôn ra những lời dịu dàng, vừa thô lỗ vừa trúc trắc duyện cắn.
“Ưm…” Bạch Lộ vốn dĩ muốn cự tuyệt, nhưng khi nghĩ lại nàng lại muốn, đời này nàng chỉ có một người nam nhân là hắn, cần gì phải để ý, phải dè dặt, vậy thì cứ ngượng ngùng mà đón nhận đi.
Từ trong cổ họng Ngao Lãng phát ra một tiếng than nhẹ, bàn tay khẽ lướt trên thân thể mềm mại đầy dụ hoặc.
Dục vọng mãnh liệt như vậy, trước đây cũng đã từng phát sinh một lần, lúc ấy hắn còn không biết nguyên nhân tại sao, nhưng hiện tại Ngao Lãng đã hiểu được, đó là bởi vì thích, hắn thích Bạch Lộ, cho nên hắn muốn Bạch Lộ chỉ là của một mình hắn, hoàn toàn, không chỉ là tâm, mà còn cả thân thể nàng.
Trong lòng nghĩ như vậy, Ngao Lãng hôn càng sâu, khiến cho Bạch Lộ buộc phải ngả người nằm xuống. Cùng lúc ấy, nàng khẽ hé mở mi mắt, nhìn vào thân ảnh cao lớn đang đắm mình trong ánh trăng ở trước mặt.
“Bạch Lộ…” Ngao Lãng cất giọng khàn khàn gọi nàng.
“Sao, chuyện gì?” Khuôn mặt Bạch Lộ đỏ bừng.
“Chúng ta làm vợ chồng chân chính đi…” Ngao Lãng muốn nàng hoàn toàn là của hắn.
Bạch Lộ không nhìn rõ lắm vẻ mặt của Ngao Lãng lúc này như thế nào, nhưng nàng có thể thấy được từng ngọn lửa đang hừng hực cháy trong đáy mắt của hắn, nóng bỏng đến mức khiến cho cơ thể nàng như nhũn ra.
“Được…” Nếu làm như vậy có thể khiến Ngao Lãng cảm thấy an tâm, vậy thì nàng nguyện ý cho hắn, huống chi nàng đã sớm coi hắn là trượng phu của mình.
Hôm nay là ngày mồng năm.
Giờ lành vừa đến, Bạch Lộ có chút khẩn trương đi vào từ đường, tóc nàng được búi cao lên, trên đầu còn gài một bông hoa mẫu đơn tượng trưng cho sự tôn quý, tốt đẹp, toàn thân được bao phủ bởi chiếc áo dài màu tím, cả người cúi lạy về hướng bức họa của Ứng Long đại nhân ở trên bàn thờ. Tới dự lễ ngoại trừ người nhà Bạch gia đứng ở hai bên còn có vị hoàng đế lớn tuổi cùng vài vị đại thần trong triều đến để biểu đạt sự thành kính.
Nghi thức kế nhiệm rất đơn giản, không đến một canh giờ đã xong.
Cậu của Bạch Lộ cùng đại biểu ca vội vàng mời vài vị quan trong triều đến đại sảnh uống trà, nhị biểu ca cùng nhị biểu tẩu thì tiếp đón bà con thân thích, mợ cùng với đại biểu tẩu, còn có tỷ tỷ vừa mới suôn sẻ bàn xong chuyện hôn nhân, với địa vị ở trong triều của Bạch gia, không ít người tranh nhau muốn kết làm thông gia, lại càng không sợ không có đối tượng thích hợp, cho nên liền để các nàng phụ trách khoản đãi vài vị nữ quyến, cuối cùng chỉ còn lại một mình nàng ở lại từ đường.
Cho đến khi người tỳ nữ cuối cùng thu dọn mọi thứ xong đi ra ngoài, Bạch Lộ mới cầm lấy chiếc túi hương màu tím đặt ở chiếc đĩa trên bàn thờ, bởi vì bên trong chính là vảy trên người Ngao Lãng, khiến cho nàng càng thêm quý trọng.
“Ứng Long đại nhân…” Nàng đặt chiếc túi hương màu tím lên trên ngực khẽ kêu.
Không lâu sau, Ngao Lãng vỗ hai cánh, theo lời triệu hồi của Bạch Lộ mà đến.
Khi Ngao Lãng hóa lại thành hình người, đi vào trong từ đường, nhìn phía Bạch Lộ đang cười dịu dàng đối với mình tựa như một đóa mẫu đơn nở rộ, lồng ngực của hắn giống như bị vật nặng hung hăng đâm vào một chút, ánh mắt không thể nào rời khỏi người nàng.
“Ngươi nhìn cái gì?” Bạch Lộ ngượng ngùng hỏi.
Ngao Lãng ho nhẹ một tiếng. “Ngươi trang điểm như vậy trông còn được.”
“Cái gì mà trông còn được?” Nàng vẻ mặt buồn bực quở trách, nàng vẫn luôn hy vọng trong mắt người mình thích, bản thân sẽ đặc biệt hơn người bình thường “Ngay cả khen ta xinh đẹp một lần mà cũng không chịu nói, thật sự là keo kiệt.”
Hắn có chút kỳ quái nói: “Được rồi, là… là rất đẹp mắt.”
“Cám ơn.” Bạch Lộ phốc xích cười, biết rằng đối với người không hay nịnh nọt người khác như Ngao Lãng mà nói, những lời này đã là sự ca ngợi lớn nhất.
“Bất cứ lúc nào ngươi mang nó trên người, ta có thể biết ngươi ở nơi nào, khi muốn gặp ta, chỉ cần gọi một tiếng, ta sẽ lập tức tới.” Ngao Lãng nhận lấy chiếc túi hương màu tím trên tay nàng, lấy một sợi dây màu hồng gắn vào chiếc túi rồi đeo vào cổ Bạch Lộ, nhìn trên người nàng mang theo vảy của chính mình, loại cảm xúc thỏa mãn này đang dần lấp đầy tâm của hắn.
Bạch Lộ nhớ kỹ lời nói của hắn, cầm lấy chiếc túi hương ở trên ngực để vào trong vạt áo, kề sát da thịt chính mình, “Ta cam đoan sẽ không làm mất nó… Hiện tại hôn sự của tỷ tỷ đã được ấn định, vài tháng sau sẽ xuất giá, mà nương cũng không còn nữa, ta có thể dành càng nhiều thời gian bầu bạn với Ứng Long đại nhân, cũng sẽ cố gắng sống đến một trăm tuổi, như vậy có thể ở cùng ngươi lâu một chút… Ha ha, chẳng qua đến lúc đó ta đã biến thành một lão thái bà đầu bạc, ngay cả đi đường cũng không nổi, có khi phải nhờ Ứng Long đại nhân tới cõng ta mất…”
Không đợi nàng nói xong, đôi mắt đen sáng ngời của Ngao Lãng đã sớm hiện lên một tầng hơi nước. “Ta nhất định sẽ cõng ngươi, bất luận đến nơi nào, ta đều nguyện ý cõng ngươi đi.”
“Ta cũng sẽ không tìm trượng phu, bởi vì ở trên ta còn có hai biểu ca, về sau nếu như bọn họ sinh nữ nhi, cũng có thể để các nàng tiếp nhận vị trí vu nữ.” Bạch Lộ cười dịu dàng.
Cổ họng Ngao Lãng nghẹn lại, nhưng vẫn cố ý muốn bắt bẻ nàng. “Nếu không có nữ nhi thì sao?”
“Như vậy… Dù sao vẫn có cháu gái đi, ta là muốn sống đến một trăm tuổi, nhất định có thể đợi đến lúc cháu gái của biểu ca được sinh ra… Thế nên cho dù ta không tìm trượng phu vào cửa cũng không sao cả…” Nàng điều chỉnh lại cảm xúc trên khuôn mặt nhỏ nhắn, hít vào một hơi thật sâu. “Chỉ cần ta còn sống một ngày, sẽ luôn ở cùng ngươi một ngày, sẽ không để ngươi cô đơn…”
“Nếu ngươi có thể sống mãi mãi thì sao? Chỉ cần không chết là có thể vĩnh viễn ở lại bên cạnh ta…” Trong lòng Ngao Lãng đã có quyết định, dự tính mấy ngày nữa sẽ bắt đầu tiến hành.
“Ta không phải sẽ thành yêu quái chứ?” Bạch Lộ không khỏi bật cười, cũng không coi lời nói của hắn là sự thật. “Ta không muốn làm yêu quái, cho nên bây giờ chúng ta cứ giao hẹn trước, chờ sau khi ta chết, nếu lại đầu thai chuyển thế, ngươi nhất định phải tới tìm ta, có lẽ ta còn có thể thấy được ngươi, bởi vậy, chúng ta lại có thể tiếp tục ở cùng nhau.”
“Ừm.” Ngao Lãng mơ hồ trả lời một tiếng.
Một khi đã đầu thai chuyển thế, nàng cũng sẽ theo đó mà quên đi những chuyện ở kiếp trước, lại càng quên luôn hắn, nghĩ đến sẽ có một ngày Bạch Lộ cho dù có gặp mặt cũng không nhớ ra hắn, không có một chút ấn tượng gì về những kỉ hiệm của hai người bọn họ, trái tim Ngao Lãng giống như bị con dao cắt ra thành từng mảnh nhỏ, nỗi đau đớn xé nát lòng hắn khiến cho Ngao Lãng suýt nữa nhịn không được khóc thét thành tiếng.
Bạch Lộ thấy sắc mặt hắn đột nhiên trở nên tái nhợt, vội vàng hỏi: “Ứng Long đại nhân làm sao vậy?”
“Trái tim ta… Đau quá…” Hắn nhắm mắt nói.
Nàng vẻ mặt sốt ruột: “Bị thương sao?”
“Không phải… Chẳng qua là nghĩ đến… Có một ngày ngươi cũng sẽ chết đi… Ta…” Ngao Lãng không thể nói ra chính xác cảm xúc trong lòng lúc này. “Ta không thể nào chịu được… Tại sao lại đau như vậy?”
“Đó là bởi vì Ứng Long đại nhân… Thích ta sao?” Bạch Lộ rụt rè hỏi khẽ.
“Thích… Đó là cái gì?” Trái tim Ngao Lãng loạn nhịp mạnh mẽ.
“Thích chính là thích… Thích một người, lúc nào cũng muốn đối xử tốt với người đó, sẽ không đành để người đó đau lòng, càng sẽ muốn mỗi giây mỗi phút ở bên cạnh người đó, hy vọng trong mắt người đó chỉ có một mình mình…” Nàng nói ra ý nghĩ của bản thân. “Giống như ta… Thích Ứng Long đại nhân, vì Ứng Long đại nhân, về sau cho dù cậu có muốn ta tìm trượng phu, ta cũng không chấp nhận.”
Cho đến tận giây phút này, sau khi cảm nhận được rõ ràng tình cảm của Ngao Lãng đối với mình, Bạch Lộ mới ngượng ngùng thổ lộ tâm sự của nữ nhi, muốn để cho hắn biết được trái tim mình.
Hắn ngẩn người nghe Bạch Lộ nói, giờ khắc này, Ngao Lãng mới thoáng hiểu được. Thì ra chính hắn cũng như vậy, hắn thích Bạch Lộ, lúc nào cũng muốn đối tốt với nàng, muốn cùng nàng ở chung một chỗ, đời đời kiếp kiếp cũng không bao giờ tách ra, Ngao Lãng bỗng nhiên như bừng tỉnh, lúc đầu hắn vẫn luôn không nghĩ ra loại cảm xúc vẫn luôn lấp đầy tâm tư của mình kia rốt cuộc là cái gì, hóa ra đó chính là… thích.
“Đúng… Ta thích nàng… Vẫn luôn luôn thích nàng…” Ngao Lãng đã hiểu hoàn toàn, đã minh bạch, cái gì cũng đều đã thông suốt, “Bởi vì rất thích cho nên tâm mới có thể đau đớn đến vậy…”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Lộ càng đỏ. “Nếu như đau quá cũng không ổn.”
“Không việc gì, đau một chút mới tốt… Bởi vì ta muốn nhớ kỹ loại cảm giác này…” Hắn dùng sức ôm chầm lấy Bạch Lộ, đem thân thể mềm mại trong lòng gắt gao giữ lấy, vội vàng thấp tiếng kêu lên: “Ta không muốn quên đi… muốn bản thân nhớ thật kĩ, thật kĩ…”
Nàng có chút xấu hổ lúng túng nói: “Chàng… Buông ta ra trước đã…”
“Không buông!” Ngao Lãng quát.
“Ở nơi của chúng ta, nếu như ôm một cô nương chưa xuất giá như thế này sẽ phải phụ trách.” Bạch Lộ biết hắn không hiểu, đành phải trực tiếp nói thẳng ra.
“Ta phụ trách là được!” Ngao Lãng chính là không chịu buông tay.
“Chàng có biết thế nào gọi là phụ trách sao?” Nàng vẻ mặt xấu hổ. “Sẽ phải làm vợ chồng cả đời, không thể lại thích một cô nương khác.”
Hắn quát, giọng trầm đục: “Làm vợ chồng thì làm vợ chồng, trừ nàng ra, bất kì người nào ta cũng cảm thấy chướng mắt.”
Trong lòng Bạch Lộ vui vẻ, trên môi hé ra nụ cười ngọt lịm, “Đây là do Ứng Long đại nhân tự mình nói, không được gạt ta, tương lai nếu như lại đi thích một cô nương khác…”
“Gọi ta là Ngao Lãng, đây là tên mà Ngọc Đế chọn cho ta.” Chỉ vì muốn độc chiếm, cho nên ngay cả tên đều nguyện ý nói cho nàng. “Ứng Long cũng không chỉ có một mình ta, ai biết được nàng đang nói đến ai.”
“Ngao… Ngao Lãng.” Bạch Lộ xấu hổ nói.
Ngao Lãng hít vào một hơi thật sâu, khiến cho tình cảm đang tràn đầy trong lồng ngực lan tỏa khắp toàn thân. “Về sau cứ dùng tên này triệu hồi ta, chỉ có nàng mới có thể gọi ta như vậy…”
“Được.” Nàng gật đầu.
“Bây giờ ta đã biết được bản thân mình thích nàng, cho nên mỗi ngày ta lại càng muốn tới tìm nàng, từ sáng đến tối sẽ luôn luôn ở bên cạnh nàng, không cho phép chê ta phiền phức.” Ngao Lãng sau khi xác định tâm ý của mình, ham muốn chiếm hữu lại càng mạnh.
Bạch Lộ mím môi cười. “Được, ta cam đoan sẽ không chê chàng phiền phức.”
“Còn nữa, không được nói chuyện cùng với nam nhân khác.” Hắn cũng không muốn lại mọc ra thêm một cái “Đại Thuyên ca” nữa.
Nàng phốc xích cười ra tiếng. “Như vậy cậu ta cùng với hai vị biểu ca, còn có nô tài trong phủ làm sao bây giờ?”
“Bọn họ… không tính.” Ngao Lãng thoáng suy nghĩ. “Nam nhân bên ngoài thì không được.”
“Ta đã biết.” Bạch Lộ nín cười nói.
Ngao Lãng liếc mắt nhìn nàng một cái. “Không cho phép!”
“Được, ta không cười……” Nàng lấy tay che miệng.
“Lại càng không cho phép nàng cười với nam nhân khác.” Ngao Lãng ghen tuông dữ dội cảnh cáo.
“Chẳng lẽ chàng muốn ta thấy người khác liền trưng ra bộ mặt nhăn nhó hay sao?” Bạch Lộ có chút dở khóc dở cười.
“Không sai, nàng chỉ có thể cười với ta.” Hắn hừ một tiếng.
“… Được, ta đã biết.” Bạch Lộ tuy rằng rất muốn cười, bất quá lại cảm thấy vô cùng ngọt ngào. “Ta sẽ không tùy tiện cười với nam nhân khác.”
“Thế này còn tạm được.” Ngao Lãng lúc này mới hơi hơi vừa lòng.
“Ta còn phải đi sang phòng bên cạnh nói lời cảm tạ tân khách cùng với họ hàng thân thích, cậu bảo nên có lễ nghĩa trên dưới, nghe nói có mấy người họ hàng muốn ở lại vài ngày, thân là chủ nhà, ta cũng nên sắp xếp mọi việc ổn thỏa cho họ, cho nên vài hôm sau chàng hãy lại đến tìm ta.” Nàng nói rõ.
Chỉ cần không phải là Bạch Lộ không muốn ở bên hắn thì tốt rồi, lúc này Ngao Lãng cũng đang có chuyện muốn làm. “Ách… Như vậy cũng tốt, bởi vì gần đây tộc trưởng vẫn luôn theo sát ta vô cùng sít sao, muốn ta bế quan tu luyện, cho nên tạm thời không thể tới gặp nàng…” Hắn không thể không nói dối.
“Sẽ rất lâu sao?” Bạch Lộ nghĩ đến sẽ có một thời gian không được nhìn thấy hắn, đã bắt đầu cảm thấy nhớ nhớ.
“Sẽ không lâu lắm, ta cam đoan.” Hắn hứa hẹn.
“Được.” Mặc kệ bao lâu nàng cũng sẽ chờ đợi.
Ngao Lãng lại ôm chặt nàng, hạ quyết tâm bắt buộc phải lấy được tiên dược.
Không biết được đây là lần thứ bao nhiêu hắn từ trên thiên không ngã xuống, Ngao Lãng nằm trên mặt đất thở dài, bất quá không lâu sau lại bò lên, hắn không nghĩ sẽ bỏ cuộc, cũng không thể bỏ cuộc.
Hắn phải thử lại một lần!
Vì Bạch Lộ, cũng vì tương lai của bọn họ, hắn phải lấy được tiên dược có thể làm cho con người trường sinh bất lão, nhưng mà dường như xung quanh thiên đình lúc nào cũng có một bức tường vô hình, không cho Ngao Lãng xâm nhập vào một bước, mặc cho hắn dùng đủ các loại phương pháp, vẫn là vô kế khả thi.
Ngao Lãng nhìn chằm chằm lên trời, cảm thấy phẫn uất lại không còn sức mà rống giận.
Vì sao? Hắn là Ứng Long mà Ngọc Đế yêu quý nhất, chẳng lẽ người không thể dung túng hắn một lần, vì sao lại phải tàn nhẫn vô tình như vậy, còn muốn hắn trải qua tu luyện mới được phép quay trở về thiên đình?
Hắn lại nghĩ tới hơn một ngàn năm trước, hắn cũng từng cầu xin Ngọc Đế, nhưng mà người nhất định không chịu dàn xếp, muốn hắn lại tu luyện hai ngàn năm, chỉ bởi vì đây là khoảng thời gian hắn sẽ gặp phải kiếp nạn ở nơi này, đến lúc đó người sẽ nhìn xem hắn lựa chọn như thế nào, Ngao Lãng nghĩ mãi cũng không thông những lời đó có ý tứ gì, hắn hiện tại chỉ mong nhanh chút lấy được tiên dược, khiến cho Bạch Lộ có thể trường sinh bất lão, hắn chỉ có nguyện vọng nho nhỏ này.
Vì sao Ngọc Đế lại không chịu thành toàn cho hắn?
Tất cả bất mãn cùng phẫn nộ ở trong lòng Ngao Lãng lúc này toàn bộ đều bùng nổ, hắn rống to, hắn rít gào, cho đến khi ngay cả khí lực để bay cũng không còn, mới mệt mỏi ôm vết thương trở lại đỉnh núi.
“Mấy ngày nay vì sao trên người ngươi luôn xuất hiện vết thương? Rốt cuộc đã đi làm cái gì?” Ngao Liệt thời gian này cũng phiền lòng đến mức không thể tĩnh tâm tu luyện, nhìn thấy hắn lâm vào thảm trạng này, nhịn không được liền mở miệng hỏi.
Ngao Lãng chịu đau thét lớn một tiếng. “Phải làm như thế nào mới có thể trở lại thiên đình?”
“Tất nhiên là tu luyện, đợi đến khi thần lực có thể hoàn toàn khôi phục…”
“Ta không chờ được lâu như vậy!” Ngao Lãng buồn bã cắt ngang lời nói của hắn, cảm xúc nôn nóng trong lòng hắn lúc này giống như dây đàn đang kéo căng hết cỡ, bất cứ lúc nào cũng có thể đứt. “Ta chỉ muốn lập tức, muốn mau chóng trở về…… Nói cho ta biết rốt cuộc phải dùng biện pháp gì mới có thể… Xin ngươi nói cho ta…”
Ngao Liệt trông thấy người cao ngạo như hắn, cư nhiên ngay cả từ “xin” này cũng nói ra, trong lòng vô cùng khiếp sợ. “Những vết thương này của ngươi chính là muốn bay trở về thiên đình, kết quả lại bị ngã xuống? Ngươi lần trước không phải mới nói với ta không quan tâm bản thân phải chờ mấy trăm năm, thậm chí là không thể quay về, làm sao có thể đột nhiên thay đổi chủ ý? Lại là vì cái gì?”
Hắn không chịu nói ra sự thật. “Ta chỉ muốn biết phương pháp!”
“Chẳng lẽ lại là vì nàng?” Ngao Liệt không cần chỉ tên nói họ, hắn tin rằng Ngao Lãng nghe hiểu. “Tuổi thọ của người phàm bất quá chỉ có năm, sáu mươi năm, đối với chúng ta mà nói, chẳng qua chỉ là một cái nháy mắt, không cần tốn nhiều tâm tư đặt trên người bọn họ…”
Ngao Lãng khàn khàn rống to: “Chính là bởi vì sự sống của Bạch Lộ quá ngắn ngủi, cho nên ta mới muốn…” Hắn kịp thời đem vế sau nuốt trở lại.
“Mới muốn thế nào?” gương mặt thiếu niên của Ngao Liệt đột nhiên ngưng trọng, giọng nói trở nên nghiêm khắc. “Muốn quay về thiên đình trộm tiên dược? Ngươi điên rồi có phải không?”
Hắn cắn chặt răng, giống như muốn kéo đứt quai hàm. “Ta chỉ muốn nàng còn sống, chỉ cần Bạch Lộ vĩnh viễn ở lại bên cạnh ta, chuyện khác ta cũng không quan tâm.”
Ngao Liệt cũng rít gào với hắn. “Ngươi có thể bình tĩnh một chút hay không? Xem ra hiện tại, cái cô nương tên gọi Bạch Lộ kia có lẽ chính là kiếp nạn mà Ngọc Đế nhắc tới, ngươi phải rời xa nàng ra…”
“Ta làm không được… Ta không thể không có Bạch Lộ, cho dù nàng có thật sự là kiếp nạn của ta, ta cũng không muốn mất đi nàng, cuộc sống chỉ còn lại có cô đơn… rất thống khổ…” Ngao Lãng ôm đầu hét lớn. “Ta có thể buông tha cho hết thảy, buông tha cho thần lực… Chỉ cần được ở bên nàng…”
“Ngươi cho rằng có thể lừa gạt được Ngọc Đế sao? Nhất cử nhất động của chúng ta ở thế gian, ngươi nghĩ là Ngọc Đế đều không biết?” Trong lòng Ngao Liệt lại càng bất an, chỉ sợ có một ngày hành vi liều lĩnh của Ngao Lãng sẽ hại chết chính hắn. “Chỉ cần ngươi có thể vượt qua kiếp nạn này, tu luyện đủ hai ngàn năm là có thể trở lại thiên đình…”
“Ta không quan tâm kiếp nạn gì cả!” Hắn hận Ngọc Đế vô tình, chẳng lẽ những năm tháng hắn đã từng làm bạn với Ngọc Đế ở thiên đình cũng không đủ để đổi lấy nguyện vọng nho nhỏ này hay sao? Ngao Lãng cũng chỉ muốn có một viên tiên dược mà thôi.