“Không thoải mái sao?” Vệ Thiên Lãng thấy thần sắc của nàng không tốt, lập tức bước nhanh tiến lại gần.
“Ta… Giống như đã quên mất chuyện gì, rõ ràng là sắp nghĩ ra rồi, nhưng đột nhiên lại không nhớ được…” Lục Nhi lắc đầu, muốn để bản thân mình tỉnh táo lại một chút.
“Nàng nhớ tới cái gì?” Vệ Thiên Lãng dắt thê tử ra chỗ sáng hơn.
“Nhớ tới… Tướng công hình như không tên là Vệ Thiên Lãng… Mà được gọi bằng một cái tên khác, tên là… tên là… Không thể nào nghĩ ra được…” Lục Nhi ngây ngô cười hai tiếng. “Có lẽ là do quá mệt mỏi, nên mới suy nghĩ linh tinh như vậy… Tướng công sao lại có thể có tên khác được…”
“Có lẽ thật sự là do quá mệt mỏi.” Vệ Thiên Lãng nhận ra nàng cũng sắp nhớ lại, tự nhủ bản thân, chỉ cần bọn họ ở chung thêm một thời gian nữa, hẳn là Lục Nhi sẽ nhớ ra chuyện kiếp trước. “Chuyến hành trình lần này khiến nàng vất vả nhiều rồi, ta có nghe tì nữ nói buổi chiều nàng có tỉnh lại một lát, ăn thêm chút gì đó rồi lại ngủ tiếp, nếu mệt quá nàng cứ về phòng nghỉ ngơi đi.”
Lục Nhi ấn ấn thái dương. “Bây giờ ta không muốn ngủ, chỉ muốn…được ngắm trăng.”
“Lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, ta cũng đã từng hỏi nàng, ‘Nàng rất thích ánh trăng sao?’, nàng nói ‘Đúng vậy’.” Hắn hỏi. “Vì sao?”
Thật ra ta cũng không hiểu vì sao, nghe nương và các tỷ tỷ nói, lúc ta còn rất nhỏ, chắc khoảng hai, ba tuổi gì đó, ban đêm thường ngồi trên thềm đá ngắm trăng, cứ nhìn cho đến khi ngủ quên mất, tới tận sáng mới bị người đánh thức, cho dù có là mùa đông thì ta vẫn như vậy, vì vậy mới thường xuyên không cẩn thận bị cảm lạnh, khiến nương toàn phải đi sang ngủ cùng ta, để ta sẽ không vì nửa đêm không ngủ được lại chạy ra ngoài ngắm trăng. Có điều, ta rất hư, không nghe lời, nhân lúc nương ngủ say, lại vụng trộm chạy ra ngoài…” Lục Nhi nghiêng đầu, ngây thơ cười. “Cho đến tận bây giờ vẫn như vậy, có lúc nhìn ánh trăng, lại có cảm giác bản thân mình đã từng ngắm rất nhiều năm rồi… Ta nói như vậy, tướng công có cười ta hay không?”
Cổ họng Vệ Thiên Lãng hơi nghẹn lại, “Sao ta có thể cười nàng chứ? Chỉ có một mình nàng ngắm trăng hay sao?” Tuy biết nàng vẫn chưa nhớ ra chính mình, nhưng hắn hi vọng, nàng sẽ nghĩ đến những ngày hai người cùng nhau ngắm trăng ở kiếp trước.
“Đương nhiên không phải. Còn có ánh trăng bầu bạn với ta.” Lục Nhi cười đến thật đáng yêu. “Chỉ cần có nó, một chút ta cũng không thấy cô đơn, bởi vì nó sẽ bảo vệ ta.”
“Ánh trăng sao có thể bảo vệ nàng được?” Hốc mắt của hắn hơi phiếm hồng.
“A… Ta cũng không rõ lắm, chỉ có điều, mõi lần nhìn thấy nó, ta liền cảm thấy rất an tâm, giống như đang có một người rất thân thiết, rất đáng tin tưởng ở bên cạnh, ta có thể hoàn toàn dựa vào người đó…” Càng nói, khuôn mặt Lục Nhi càng thêm đỏ. “Ta không nói nữa, mỗi lần nghe ta nói những điều này, các tỷ tỷ đều cười đến đau bụng, nhất định tướng công cũng sẽ giễu cợt ta.”
“Ta sẽ không giễu cợt nàng.” Vệ Thiên Lãng biết rõ, đến tận bây giờ, nàng vẫn còn nhớ tới hắn, có điều những kí ức này dường như vẫn còn đang ngủ say, chưa thức tỉnh. “Ta cũng giống nàng, mỗi lần ngắm trăng, đều có cảm giác như đã nhìn rất nhiều năm… rất nhiều năm rồi, dường như vẫn luôn nhìn từ kiếp trước đến kiếp này.”
Lục Nhi như tìm được bạn tri âm. “Ta cũng cảm thấy như vậy… Thì ra cảm giác của tướng công cũng giống ta, thật đúng là tốt quá, cứ như thế này, dường như ta lại tiến đến gần tướng công hơn một chút, sẽ không… Giống người xa lạ…” Thanh âm càng nói càng nhỏ, khuôn mặt nàng cũng trở nên đỏ tới mức như muốn thiêu cháy.
“Sau này chúng ta có thể cùng nhau ngắm trăng.” Hắn dịu dàng nói.
Đôi mắt nàng tỏa sáng, dùng sức gật đầu. “Tướng công… Không tức giận sao?”
“Sao nàng lại hỏi như vậy?” Vệ Thiên Lãng không hiểu.
“Bởi vì, ngày đó, lúc ở trên thuyền, khi nói chuyện tướng công muốn nạp thiếp, ta cứ tưởng tướng công nghĩ ta chán ghét chàng, mới có thể đồng ý việc tướng công nạp thiếp…” Lục Nhi vẫn luôn canh cánh việc này trong lòng, chịu đựng tới tận bây giờ mới dám nhắc lại.
Hắn nhớ lại chuyện hôm đó đột nhiên tức giận vô cớ, vội vàng xin lỗi. “Ta không giận nàng, thật ra nàng đồng ý cũng không hề sai, không thể trách nàng được…”
Dù vậy, Lục Nhi vẫn không hi vọng trượng phu hiểu lầm nàng thêm. “Nhưng mà ta thực sự không có chán ghét tướng công, tuy rằng ban đầu có chút sợ hãi, có điều mấy ngày nay, tướng công rất quan tâm tới ta, cho nên ta không thấy sợ nữa…”
“Lục Nhi…” Vệ Thiên Lãng định nói.
Nàng nắm chặt bàn tay, giọng nói cũng kích động theo. “Nếu tướng công thực sự muốn nạp thiếp, tuy trái tim của ta rất đau, rất khổ sở, nhưng chỉ cần tướng công vui vẻ, ta sẽ cố chịu đựng…”
Vệ Thiên Lãng ngẩn ra, hiểu rõ Lục Nhi đã thích mình, chỉ vì nàng thích mình, mới có thể miễn cưỡng thành toàn cho mình, cuối cùng hắn cũng chạm được vào trái tim Lục Nhi.
“Những lời ta nói thật ngốc, cũng không biết nên biểu đạt như thế nào mới có thể không làm tướng công tức giận…” Lục Nhi cúi thấp đầu, thanh âm càng lúc càng nhỏ.
Không đợi Lục Nhi nói xong, Vệ Thiên Lãng đã nhanh chóng ôm nàng vào lòng. “Nàng không có chọc giận ta…”
“Thật vậy sao?” Bị hắn ôm chặt như vậy khiến Lục Nhi có cảm giác vô cùng thân thuộc, không những không có một chút sợ hãi hay chán ghét, trái lại dường như có một thứ tình cảm mà nàng vẫn luôn mong nhớ đang chậm rãi lan tỏa khắp người.
Dường như từ rất lâu rồi, nàng cũng từng được tướng công ôm như vậy…
Lục Nhi không kìm lòng được, từng giọt nước mắt nhẹ nhàng chạy xuống.
“Đương nhiên là thật…” Vệ Thiên Lãng nâng khuôn mặt ướt đẫm của nàng lên, hỏi: “Sao lại khóc?”
Nàng sờ sờ mặt mình, cũng cảm thấy buồn bực. “Làm sao có thể như vậy… Sao ta lại rơi nước mắt…”
“Có phải nàng nghĩ đến việc gì hay không?” Hắn hỏi nhỏ.
“Giống như có… Mà cũng giống như không có… Ta cũng không biết…” Lục Nhi gõ gõ cái trán, biểu tình vô cùng rối rắm. “Gần đây ta cảm thấy mình trở nên rất kì quái, luôn có cảm giác dường như đã quên mất việc gì đó, nhưng mà cho dù có nghĩ tới mức đầu óc muốn nổ tung cũng không thể nào nhớ ra nổi…”
Vệ Thiên Lãng nhìn chằm chằm nàng, nếu như nàng cứ miễn cưỡng suy nghĩ tới chuyện kiếp trước, có lẽ sẽ làm Lục Nhi hiện tại cảm thấy vô cùng khó chịu, có lẽ để nàng quên sẽ tốt hơn.
“Như vậy thì… Không cần nhớ ra cũng được.” Hắn hiểu rõ Lục Nhi vẫn nhớ chính mình, như vậy là đủ rồi, Vệ Thiên Lãng quyết định.
“Ừ.” Lục Nhi nhu thuận gật đầu.
“Ta có thể ôm nàng thêm một lát được không?” Vệ Thiên Lãng luyến tiếc phải buông tay.
Nàng ở trong lòng hắn, gật đầu. “Đương nhiên là có thể, tướng công.”
Đúng rồi! Người nam nhân này là trượng phu của nàng, là người sẽ ở bên mình trọn đời trọn kiếp, cho đến tận bây giờ, Lục Nhi mới ý thức được điều này. Nhớ lại quãng đường vất vả đi từ Chu quốc tới Ngu quốc, người này không những luôn hết lòng chăm sóc chính mình mà còn không nỡ nói nặng lời với nàng một câu, càng không nói đến việc đánh nàng, quả thực tướng công đối xử với nàng rất tốt…
Nàng cũng thích tướng công.
Nửa tháng sau –
Lục Nhi nhận ra cuộc sống những ngày qua ở Vệ phủ của nàng còn tốt hơn khi trước rất nhiều, tất cả nô tài cùng tỳ nữ trong phủ đều nghe nàng, chuyện gì cũng không phiền nàng động tay, không những vậy còn chuẩn bị chu đáo mọi việc hầu hạ nàng. Nàng hiểu được, những thứ này có được đều là nhờ sự trân trọng cùng yêu chiều của tướng công dành cho nàng.
Ban ngày, cho dù Vệ Thiên Lãng có việc phải đi ra ngoài thì nhất định trước buổi tối hắn cũng sẽ trở về, dùng bữa tối với thê tử, sau đó hai người sẽ cùng nhau ngắm trăng.
“Tướng công, hai ngày nữa trăng sẽ tròn.” Lục Nhi ngồi trên thềm đá, bàn tay nhỏ nâng cằm, đôi mắt đăm đăm nhìn lên mặt trăng sáng tỏ trên cao, “Thiếp thích trăng tròn nhất…”
“Vì sao?” Vệ Thiên Lãng ngồi xuống bên cạnh nàng.
“Bởi vì trăng tròn tượng trưng cho sự đoàn viên, sẽ không bao giờ tách rời.” Nàng cười ngây ngốc. “Cho nên, thiếp thích nhất ngồi cầu nguyện dưới ánh trăng rằm, mong rằng tất cả mọi người đều có thể được sống cùng với người mình thích.”
Hắn cười nhẹ một tiếng. “Vậy, trăng tròn lần này, nàng cũng sẽ cầu mong nguyện vọng đó hay sao?”
“Thiếp… Thiếp muốn cầu…” Lục Nhi đột nhiên phát hiện mặt mình ngày càng đỏ thêm, bèn vươn tay sờ sờ, quả nhiên rất nóng. “Thiếp muốn cầu…”
‘Cùng tướng công làm phu thê cả đời.’ Nàng rất muốn nói như vậy.
Thì ra bản thân mình thực sự rất thích tướng công, rõ ràng tướng công ngày nào cũng bề bộn rất nhiều việc nhưng vẫn luôn dành thời gian chăm sóc nàng, không để nàng cảm thấy cô đơn, hơn bất kì ai, Lục Nhi hiểu được sự dịu dàng và tri kỉ mà tướng công dành cho nàng, tình yêu cứ thế chậm rãi bén rễ ở trong lòng, nàng cũng đang dần dần cảm nhận được.
“Là nguyện vọng gì?” Vệ Thiên Lãng không nghe rõ, bởi vì xung quanh rất tối, hắn dựa sát mặt lại gần nàng một chút.
Hai má Lục Nhi đỏ bừng, lại bị hắn hỏi một câu như vậy, khiến nàng xấu hổ không nói nên lời. “Thiếp hi vọng… Tướng công luôn luôn khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi.”
“Cảm ơn nàng.” Tuy đây không phải là những lời mà Vệ Thiên Lãng muốn nghe, nhưng hắn vẫn rất vui vẻ.
Nàng nhỏ giọng nói: “Không có gì.”
Vệ Thiên Lãng đưa mắt nhìn về phía ánh sáng dịu nhẹ cuối chân trời. “Bầu trời đêm nay thực sự rất đẹp… Ta rất vui khi có thể được ở đây thưởng thức cùng nàng…”
“Thiếp… Thiếp cũng vậy.” Lục Nhi thẹn thùng nói.
Ý cười trong đáy mắt Vệ Thiên Lãng càng thêm rõ nét, hắn quyết định sẽ không suy nghĩ thêm về chuyện kiếp trước nữa, hắn chỉ cần nắm chắc hiện tại, nắm chắc niềm hạnh phúc mà mình đang có.
Như vậy là đủ rồi.
Không biết qua bao lâu, Vệ Thiên Lãng chợt cảm giác được sức nặng bên vai trái, hắn nghiêng đầu liền trông thấy thì ra là Lục Nhi đã vô tình ngủ quên.
“Trước kia nàng cũng thường xuyên tựa vào vai ta ngủ như vậy…” Vệ Thiên Lãng vươn tay khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn, thì thào.
Lục Nhi không có tỉnh lại, nàng ngủ rất yên tâm, bên môi còn vương nụ cười.
“Nhất định kiếp này chúng ta sẽ hạnh phúc.” Vệ Thiên Lãng dịu dàng hứa hẹn.
Thấy Lục Nhi ngủ rất say, hắn chỉ còn cách đưa nàng về phòng, nhẹ nhàng đặt nàng lên giường, Vệ Thiên Lãng cứ như vậy ngồi bên cạnh ngắm nhìn, dường như cho dù hắn có nhìn cả đời cũng đều cảm thấy không đủ.
Đến tận khi, Vệ Thiên Lãng cũng ngủ quên trên giường.
Trời dần sáng, tiếng gà gáy vang lên rộn ràng, những người hầu trong phủ cũng bắt đầu một ngày làm việc mới.
Lục Nhi khẽ cựa mình, chợt nàng phát hiện ra có cái gì đó đang đè nặng lên người, đôi mắt nhập nhèm theo bản năng hơi hé ra, lúc này nàng mới nhận ra có một cánh tay của nam nhân đang đặt ngang thắt lưng mình.
“Tướng…” Lục Nhi nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào gương mặt nam tính gần sát bên cạnh, ngay cả hô hấp của hắn nàng cũng có thể cảm nhận được, hai má đỏ lên, định lên tiếng đánh thức trượng phu dậy, nhưng trông thấy hắn ngủ rất say, cuối cùng vẫn quyết định đem thanh âm nuốt trở lại.
Thực ra, tướng công có quyền được ngủ ở đây, nhưng hắn lo lắng nàng không quen với sự có mặt của hắn, có khi còn cảm thấy sợ hãi, mới sang phòng khác ngủ. Trong lòng Lục Nhi hiểu rõ, cũng biết bản thân mình nên làm như thế nào, đợi trượng phu tình dậy, nàng sẽ nói cho hắn, nàng rất thích tướng công, và… phu thê thì nên đồng giường cộng chẩm[1] mới đúng.
Đợi đến lúc Lục Nhi nhìn sang phía trượng phu ở bên cạnh, mới phát hiện ra không biết hắn đã tỉnh lại từ bao giờ, cho dù ánh nến tắt đã lâu, nàng không nhìn thấy rõ biểu cảm trên mặt hắn, nhưng nàng biết đôi mắt nóng rực như hai ngọn lửa đang hừng hực cháy kia vẫn luôn dõi sát theo nàng, khiến tâm tư nàng rối bời.
“Tướng… Tướng công…” Lục Nhi nhẹ nhàng kêu.
Giọng nói Vệ Thiên Lãng khàn khàn: “Chúng ta có thể trở thành phu thê thực sự được không?”
“…Vâng.” Nàng thẹn thùng trả lời.
Hắn ghé sát vào bên cạnh nàng, hôn lên khuôn mặt đỏ ửng, cho tới khi chiếm được cái miệng nhỏ nhắn, mới không kiềm chế được nỗi xúc động, dùng sức cắn mút, tất cả đều chỉ vì hắn đã chờ đợi giây phút này từ rất lâu rồi.
“Thiếp… Thiếp rất thích tướng công… Thực sự… Rất thích… Rất thích…” Lục Nhi vất vả lắm mới tìm được cơ hội nói chuyện, dùng thanh âm đứt quãng thể hiện rõ tâm ý của chính mình.
“Ta cũng giống nàng…” Cuối cùng Vệ Thiên Lãng cũng đợi được đến lúc nàng nói ra những câu này.
Khóe mắt Lục Nhi ươn ướt, tận tai nghe được tướng công nói cũng thích mình, nàng vui mừng phát khóc. “Thiếp muốn… Làm phu thê cả đời với tướng công… Sẽ không bao giờ chia lìa…”
“Tất nhiên là sẽ không bao giờ chia lìa… Ta hứa với nàng…” Bọn họ sẽ cùng nhau bách niên giai lão, cùng nhau đi hết cả cuộc đời, sẽ không bao giờ có chuyện để một nửa của mình phải chịu đựng sự cô đơn nữa.
Nàng dùng sức gật đầu. “Thiếp tin tưởng tướng công…”
Vệ Thiên Lãng vươn tay cởi áo cánh của nàng, sau đó cũng thoát đồ của chính mình, để giữa hai người bọn họ không còn bất kì sự ngăn cách nào nữa. “Cuối cùng chúng ta cũng có thể ở cùng một chỗ…”
“Vâng…” Lục Nhi cảm giác được cơ thể ngây ngô của mình dưới sự trêu chọc của trượng phu càng lúc càng trở nên mẫn cảm, giống như từng lớp tuyết dày lạnh lẽo đang dần tan thành những dòng nước mềm mại, nàng chỉ biết thở gấp không ngừng, cho đến khi sự hư không được lấp đầy.
Khoảnh khắc cảm nhận được sự kết hợp giữa hai người, Vệ Thiên Lãng hiểu rõ cuộc đời của mình đã không còn khuyết thiếu nữa, cho dù hắn không bao giờ biết được cha mẹ mình là ai, nhưng hắn đã có cha nuôi, hiện giờ lại có một người vợ mà mình thương yêu nhất trên đời, tương lai không xa, bên cạnh hắn sẽ xuất hiện thêm vài đứa trẻ đáng yêu ngoan ngoãn, hắn cảm thấy bản thân mình may mắn hơn bất cứ ai trên đời này.
Hắn không còn cô đơn một mình nữa, cuối cùng hắn cũng có nhà để về.
“Rất đau sao?” Khi dục vọng trong cơ thể dần dần dịu đi, Vệ Thiên Lãng mới hỏi nàng những câu này, hắn chỉ sợ bản thân mình quá thô lỗ, sẽ khiến thê tử bị thương.
Lục Nhi nép sát vào ngực hắn, khẽ ngọ nguậy. “Tướng công rất dịu dàng, một chút cũng không thấy đau…”
“Đồ ngốc.” Vệ Thiên Lãng sủng nịch mắng.
Nụ cười ngượng ngùng hiện lên trên gương mặt nàng. “Buổi tối… Tướng công… Không cần phải đi chỗ khác ngủ nữa…”
“Điều đó là đương nhiên.” Hắn cũng không muốn phải ngủ một mình.
“Tướng công.” Lục Nhi nhẹ giọng lên tiếng.
Vệ Thiên Lãng từ từ nhắm hai mắt lại, trả lời nàng. “Sao thế?”
“Cảm ơn chàng đã tới tìm thiếp.” Nếu như buổi lễ Vu Lan hôm đó, tướng công không muốn tiến lại gần nàng, không muốn tới bàn chuyện làm ăn với gia gia, có lẽ cả đời này nàng cũng không có cơ hội được gả cho hắn.
Nghe vậy, Vệ Thiên Lãng càng thêm ôm chặt thê tử vào lòng. “Cho dù có chuyện gì xảy ra, ta đều sẽ tìm được nàng…” Chỉ có bản thân hắn mới hiểu hết những lời này.