Thuyền dừng lại ở bến thuyền huyện Thiên Thủy, cảm giác một cước đạp lên đất phẳng, Tiểu Đao nhảy nhót la hét, “Đất! Là đất!”
Hiểu Nguyệt cùng Hách Kim Phong vội vàng kéo nàng lại, nha đầu này có đôi khi rất không biết kiềm chế.
Vào một khách điếm lớn nhất huyện Thiên Thủy, mọi người chọn mấy gian phòng nghỉ lại, sau đó bắt đầu hỏi thăm chuyện tình ở Nại Hà môn.
Nại Hà môn này tương đối thần bí, ở trên giang hồ cũng chưa có danh tiếng gì, nhưng Nại Hà bà bà Vương Như Mộng thì có chút tiếng tăm, chỉ là mấy năm gần đây không nhận đồ đệ cũng không mở rộng môn phái, giống như cô gia quả nhân.
Tiểu Đao sau khi chọn chỗ ở xong, liền trông ngày trông đêm, mẫu thân nhà nàng lâu đến thật!
Tiết Bắc Phàm thì không chờ lâu được như vậy, mấy ngày nay hắn cùng Hách Kim Phong theo đường thủy đi vài chuyến, thuê người dẫn đường, kiểm tra địa hình trước cho chắc, phát hiện đường đi rất phức tạp, vùng giữa Nại Hà môn là thấp nhất, giống như giấc mộng cũng giống như ảo ảnh, Tiết Bắc Phàm sợ đả thảo kinh xà, không dám tới gần.
Buổi trưa thứ ba sau khi tiến vào huyện Thiên Thủy, Tiểu Đao sau một giấc ngủ no, lười biếng đứng dậy, xoa bóp chân, cảm giác do ở trên thuyền nên bị gầy hẳn đi. Lấy tay sờ sờ eo của y phục, cảm giác không thể ăn thêm, có chút hoài niệm thân hình gầy lúc mới vừa rời thuyền, cảm giác mặc váy rộng đặc biệt phiêu dật rất là thần tiên, vì thế muốn ăn vài món thanh đạm, bèn cầm một chén canh sen đi loanh quanh.
Hậu viện, Hiểu Nguyệt vẫn như trước giúp mọi người giặt y phục. Tiểu Đao từng nói với nàng nhiều lần, mấy chuyện này cứ giao cho tiểu nhị là được, nhưng Hiểu Nguyệt tựa hồ rất thích giặt, cũng không biết vì cái gì, có đôi lúc còn rất yêu nấu cơm.
Trọng Hoa ở bên cạnh Hiểu Nguyệt, đang cùng nàng nói gì đó, Hiểu Nguyệt nghe rất chăm chú, thỉnh thoảng còn gật gật đầu.
Tiểu Đao vểnh tai. . . . . . Cái gì tam hạ ngũ khứ nhị, tứ hạ ngũ khứ nhất*, hình như là đang dạy nàng cách gảy bàn tính thì phải.
*tam hạ ngũ khứ nhị, tứ hạ ngũ khứ nhất: Trọng Hoa đang chỉ Hiểu Nguyệt cách dùng bàn tính, vì Ngạn không biết cách sử dụng bàn tính cổ như thế nào, nên đành để nguyên, nhưng mời mọi người vào xem trang này để biết them chi tiết về bàn tính cổ.
Tiểu Đao híp mắt tựa vào lan can xem náo nhiệt, nàng còn đứng tại chỗ huýt sáo thật lớn, nhưng hai người kia hoàn toàn không chú ý tới, thật là “tập trung” nha!
Nghĩ đến đây, Tiểu Đao khẽ cười.
Đang cười, chợt nghe bên cạnh có người nói chuyện, “Bồ Tát cũng thích nàng cười như vậy đấy!”
Tiểu Đao cả kinh, khóe miệng cong lên còn chưa kịp hạ xuống, xoay mặt liếc mắt một cái. . . . . . Tiết Bắc Phàm đã trở lại, còn xách theo hai con vịt trời.
Tiết Bắc Phàm theo ánh mắt của Tiểu Đao nhìn phía trước, thấy Hiểu Nguyệt cùng Trọng Hoa, lắc đầu, “Nàng thật sự không giống nữ nhân.”
Tiểu Đao lườm hắn một cái, khoanh tay, “Điều tra Nại Hà môn thế nào rồi?”
“Thật sự là không được tốt lắm.” Tiết Bắc Phàm đem vịt cho một tiểu nhị bảo hắn làm giúp món vịt tái hay vịt chín gì đó cho bữa trưa, thấy Tiểu Đao uống canh sen, liền đoạt lấy, “Không ăn cơm uống cái này làm gì? Không sợ đau dạ dày à?”
Tiểu Đao muốn giật lấy, đang ầm ĩ, Hách Kim Phong kích động chạy vào, “Tiểu Đao!”
Tiểu Đao thấy hắn cầm phong thư trong tay, có chút khó hiểu, “Đại ca, sao vậy?”
“Mấy hôm trước ta bảo người đưa tin cho phụ thân, ông vừa nghe nói ta tìm được muội, liền bảo lập tức sẽ chạy tới!”
Tiểu Đao kinh ngạc há hốc miệng. . . . . . Trong lòng có chút bất ổn. Có thể gặp phụ thân của mình đương nhiên là chuyện tốt, chẳng qua . . . . . . Nương nàng cũng đang tới, nếu vạn nhất đột nhiên gặp mặt, là hung hay cát hoàn toàn không đoán trước được.
Tiểu Đao còn đang xuất thần, Tiết Bắc Phàm nhìn nàng cố gắng bĩu môi, ý bảo nàng nhìn Hiểu Nguyệt hai người bọn họ.
Tiểu Đao thuận thế nhìn sang, chỉ thấy Trọng Hoa nhẹ nhàng giúp Hiểu Nguyệt lau đi giọt nước dính trên mặt, cười đến ôn hòa, lỗ tai Hiểu Nguyệt hồng hồng, cúi đầu giặt y phục.
Tiểu Đao nhướng mi —— Ồ . . . . . Cảnh đẹp nha!
Lúc này, có tiểu nhị của khách điếm tiến vào, “Tiết công tử?”
Tiết Bắc Phàm gật gật đầu.
“Bên ngoài có một vị Thẩm công tử tìm ngài.” Tiểu nhị nói xong, Tiết Bắc Phàm hơi sửng sốt. . . . . . Đến nhanh như vậy?
Mà Hiểu Nguyệt còn lại lập tức đứng lên, sau đó xoay người chạy vào phòng lấy mặt nạ đeo lên, chạy đến bên người Tiểu Đao. Trọng Hoa còn đứng bên cạnh giếng nước giặt y phục ngẩn người, Hiểu Nguyệt thiên chân khả ái trước đó không thấy nữa, lại biến thành một Hiểu Nguyệt như trước giống như hồ nước lặng dù có chuyện gì xảy ra cũng không vui không buồn. Trọng Hoa nhíu chặt mày, trong lòng đối với Thẩm Tinh Hải mơ hồ có chút bất mãn, lại một lần nữa bắt đầu. Vươn tay sờ trán để bản thân bình tĩnh một chút, ngẩng đầu nhìn sang Tiết Bắc Phàm, Tiết Bắc Phàm lặng lẽ nhìn hắn chỉ chỉ Tiểu Đao, sau đó liền xuất môn.
Hiểu Nguyệt theo Tiết Bắc Phàm xuất môn, Tiểu Đao dựa vào cánh cửa xem náo nhiệt, Hách Kim Phong có chút buồn bực hỏi Tiểu Đao, “Muội nói Thẩm Tinh Hải có thể không cho Hiểu Nguyệt mang cái mặt nạ kia hay không?”
Tiểu Đao vỗ vỗ vai hắn, ý bảo hắn cũng đi ra ngoài, chuẩn bị ăn cơm đi.
Chờ tất cả mọi người đi rồi, Tiểu Đao ngẩng đầu, nhìn Trọng Hoa đang đi tới bên cạnh.
Tiểu Đao chớp mắt, “Có việc?”
Trọng Hoa gật đầu.
Tiểu Đao vỗ vỗ vai hắn, “Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, chỉ cần ngươi đừng buông tay nhất định sẽ thành công.” Nói xong, trên mặt lộ ra bộ dạng hưng phấn tràn trề, đi đến phía trước trước, muốn nhìn xem Thẩm Tinh Hải kia thay đổi như thế nào.
Tiền viện, người tới cũng không phải chỉ có Thẩm Tinh Hải, còn có Vương Bích Ba.
Khuôn mặt Tiểu Đao lập tức xụ xuống, ghét bỏ nhìn hắn.
Vương Bích Ba kéo Tiểu Đao vào trong viện, “Sự tình ta đều xử lí thỏa đáng, nàng cũng đừng bày sắc mặt đó với ta nữa!”
Tiểu Đao nhìn phía sau hắn, “Biểu muội ngươi đâu?”
Vương Bích Ba buông tay, “Có người khác rồi!”
Tiểu Đao vỗ tay một cái, “Báo ứng!”
Vương Bích Ba nhìn trời, “Tiểu gia hỏa kia cũng không tệ lắm, Lan Chi cùng hắn cũng coi như tình đầu ý hợp, chờ hai người bọn họ bàn bạc xong, ta giúp các nàng tổ chức hỉ sự.”
Tiểu Đao mở to hai mắt trừng hắn, “Ngươi không tức chết sao? Thật hào phóng!”
Vương Bích Ba xoa thắt lưng trừng nàng, “Ta nói thế nào nàng cũng không thông suốt vậy? Ta nói bao nhiêu lần rồi, Lan Chi thành thân ta sẽ không khóc, nàng lập gia đình ta mới khóc đó!”
Tiểu Đao lui về sau hai bước.
“Bất quá quên đi!” Vương Bích Ba khoanh tay nói với Tiểu Đao, “Ta có thể chờ.”
“Chờ cái gì?” Tiểu Đao không rõ.
Vương Bích Ba cười, nhỏ giọng nhắc nhở Tiểu Đao, “Sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày Tiết Bắc Phàm khiến nàng thương tâm, ta chờ nàng trở về bên ta mà khóc.”
Tiểu Đao thấy hắn ngoài cười nhưng trong không cười, bĩu môi, “Ngươi hiện tại thích tiền nhiều hơn hay là thích ta nhiều hơn?”
Vương Bích Ba ngẩn người, gãi đầu.
“Đúng rồi!” Tiểu Đao chỉ hắn, “Duy trì trạng thái này! Đến lúc đó có thể chui vào đống tiền mà khóc nha!”
Vương Bích Ba thở dài.
“Ngươi vì sao lại cùng Thẩm Tinh Hải đến đây?”
“Trên đường gặp, sau đó nói chuyện rất hợp ý nên cùng đến.” Vương Bích Ba mỉm cười, “Thẩm Tinh Hải chính là vì sinh nhật của Liễu Như Nguyệt nên mới chạy tới đây.”
“Liễu Như Nguyệt. . . . . .” Tiểu Đao gãi đầu, “Người này nghe quen tai thì phải?”
Vương Bích Ba thấp giọng, “Liễu quận chúa, chính là vị hôn thê bắt buộc trước đó của Thẩm Tinh Hải.”
“A!” Tiểu Đao vỗ tay một cái, “Nhớ rồi, là độc phụ kia!”
“A, nàng sao lại nói người ta như thế?” Vương Bích Ba tựa hồ có chút ý kiến, “Liễu Như Nguyệt thanh danh rất tốt đó!”
“Ha!” Tiểu Đao cười lạnh một tiếng, “Tai nghe là giả mắt thấy mới thật, ta hiển nhiên đã biết qua, ghét nhất loại người này.”
“Nữ nhân thật khó hiểu.” Vương Bích Ba lại chỉ chỉ phía sau, “Ngụy Tân Kiệt hình như cũng tới rồi.”
Tiểu Đao nhíu mày, “Hắn tính. . . . . .”
“Ngụy Tân Kiệt trước đó đã xử lí thỏa đáng án tử của Thái Biện, lại đến Quỷ thành bắt hai tên phản đồ của Bắc Hải phái, đang được sự sủng ái, chẳng phải nên thừa thắng xông lên sao?” Vương Bích Ba cười xấu xa, “Mọi người đều nghĩ rằng mình là đường lang bổ thiền*, ai biết nha đầu như nàng là hoàng tước tại hậu chứ!”
*đường lang bổ thiền, hoàng tước tại hậu: bọ ngựa bắt ve sầu, hoàng tước ở sau lưng
Tiểu Đao cười, vỗ vai Vương Bích Ba, “Làm tốt lắm, chuyện trước đó không so đo với ngươi nữa.”
Vương Bích Ba khẽ cười, “Thật sự?”
“Ừ hừ.” Tiểu Đao suy nghĩ gì đó, lại hỏi hắn, “Ngươi có quen Vương Như Mộng không?”
Vương Bích Ba nháy mắt mấy cái, cười khổ, “Nại Hà bà bà Vương Như Mộng à, là biểu cô của ta.”
“Hả?!” Tiểu Đao kinh ngạc há to miệng, Vương Bích Ba ánh mắt nheo lại, “Lại ‘Hả’ một tiếng nghe một cái coi!”
Tiểu Đao biểu tình nghiêm túc, “Nói chuyện đứng đắn chút!”
“Là biểu cô của ta mà!” Vương Bích Ba buông tay, “Nàng không thấy cùng một họ sao?”
Tiểu Đao nghiêng đầu suy nghĩ sắp xếp bối phận*, “Vậy, Vương Như Mộng kia là biểu tỷ của nương ta, bà ấy lại là biểu cô của ngươi, không phải là nói, hai chúng ta kỳ thật là thân thích. . . . . .”
*bối phận: vai vế
Vương Bích Ba cười, “Đơn giản mà nói, người là biểu tỷ của nương ngươi, cha ta là biểu đệ của cha người, tính đi tính lại, ta gọi người một tiếng biểu cô, hai ta cũng coi như biểu huynh muội cực kỳ xa đó.”
Tiểu Đao há hốc miệng, “Trước đó ngươi không nói!”
Vương Bích Ba khoanh tay, “Nàng nói nếu không phải trước kia đã quen biết, nương nàng làm sao lại quen biết ta như vậy được?”
Tiểu Đao ngẩng mặt, “Vậy ngươi vẫn không nói với ta?”
“Ai!” Vương Bích Ba khoát tay chặn lại, “Đâu lại về đấy thôi, Lan Chi là biểu huynh muội gần với ta như vậy nàng cũng còn tác hợp, vậy hai ta hoàn toàn không có chướng ngại!”
“Nếu là thân thích. . .” Tiểu Đao duỗi tay ra, “Chia gia sản cho ta!”
Vương Bích Ba nhìn trời, trêu chọc với nha đầu này một chút cũng không được.
“Biểu cô của ngươi có đặc điểm gì không?”
“Đặc điểm?” Vương Bích Ba khó hiểu.
“Chính là nếu muốn cùng nàng làm quen hoặc là sống chung, xuống tay từ bên nào sẽ tốt hơn?”
“Biểu cô của ta không có đặc điểm gì, chỉ có tranh cường háo thắng!” Vương Bích Ba nháy mắt mấy cái, “Mềm cứng gì cũng không ăn, khích tướng mới có tác dụng.”
“Khích tướng. . . . . .” Tiểu Đao đại khái có chút chuẩn bị tâm lý, thì ra là kẻ háo thắng!
Nghĩ xong, nàng phất tay áo muốn đi ra ngoài, Vương Bích Ba đi theo phía sau nàng, nhỏ giọng nói, “Ta còn nhận được chút tin tứcc, có lẽ nàng sẽ thích nghe.”
“Chuyện gì?” Tiểu Đao quay đầu lại.
“Sinh nhật của Liễu Như Nguyệt Thẩm Tinh Hải lại không tới, điều này làm cho nàng ta thập phần bất mãn.” Vương Bích Ba vươn hai ngón tay, khẽ cười, “Cho nên ta đã cho người thả tin tức ra bên ngoài, để cho vị quận chúa kia biết hành tung của Thẩm Tinh Hải. Theo tin tức đáng tin đó, nàng ta nhất định sẽ đánh tới đây luôn!”
“Hay cho ngươi! Hai chúng ta quả nhiên là thân thích!” Tiểu Đao bật người, hung hăng đấm Vương Bích Ba một cái. Vương Bích Ba ôm ngực ho khan, “Tốt xấu gì cũng nên nhã nhặn một chút chứ, đau!”
Tiểu Đao cảm thấy hài lòng vừa quay đầu lại, chỉ thấy Tiết Bắc Phàm đang đứng ở cửa, đang nhìn bọn họ, ánh mắt kia. . . . . . Tiểu Đao trong nháy mắt cảm thấy có phải mình nhìn nhầm hay không, bộ dạng của Tiết Bắc Phàm, hình như là đang ghen tị.
Thời điểm trong đầu xuất hiện hai chữ “Ghen tị”, tâm tình Tiểu Đao không hiểu vì sao tốt vô cùng. Vì thế khóe miệng nhếch lên, cất bước trở về phòng .
Vương Bích Ba đi theo phía sau, lúc đi qua bên người Tiết Bắc Phàm liền nhìn hắn mỉm cười, hạ giọng, “Chưa biết ai thắng ai thua, ngươi hãy tự lo thân đi.” Nói xong, ngẩng mặt đi vào.
Tiết Bắc Phàm khẽ nhíu mày, vừa rồi nhìn thấy Tiểu Đao cùng Vương Bích Ba bộ dạng hết sức thân mật nói nói cười cười, trong lòng ẩn ẩn có một ngọn lửa bùng lên. Hắn cười cười giống như tự chế giễu, một người trước khi gặp được đối thủ, vĩnh viễn sẽ không biết được bản thân mình rốt cuộc có bao nhiêu để ý.
Vào khách điếm, Tiểu Đao lại nhìn thấy một tình cảnh khác.
Hiểu Nguyệt đã sớm tháo mặt nạ ra, Thẩm Tinh Hải ngồi bên cạnh nàng, đang cùng nàng nói đùa. Trên mặt nàng là nét tươi cười xán lạn trước nay chưa có, Tiểu Đao nhìn thấy bất giác lại run người một cái.
Thẩm Tinh Hải tâm tình có vẻ vô cùng tốt, còn hẹn Hiểu Nguyệt lát nữa đi ra ngoài đi dạo, Hiểu Nguyệt trên mặt tuy tươi cười nhưng đáy mắt tựa hồ có chút bất an.
Trọng Hoa an vị ở phía đối diện bọn họ, cúi đầu cũng không biết tâm tư đang suy nghĩ cái gì.
Tiểu Đao mỉm cười, đi tới, đến bên cạnh Thẩm Tinh Hải, “A, Thẩm viên chủ, lâu ngày không gặp.”
Thẩm Tinh Hải nhanh chóng quay sang Tiểu Đao đáp lễ, “Tiểu Đao cô nương, biệt lai vô dạng.”
“Không việc gì không việc gì, dù gì cũng có Hiểu Nguyệt hỗ trợ.” Tiểu Đao cười cười, ngồi xuống cạnh Hiểu Nguyệt.
Thẩm Tinh Hải gật đầu, ngồi ở một bên cũng có chút xấu hổ, thấy Tiết Bắc Phàm cùng Vương Bích Ba tiến vào, hơi hơi kinh ngạc, “Hai ngươi quen biết sao?”
Vương Bích Ba cười, Tiết Bắc Phàm cũng nhếch miệng, thân thủ chỉ đối phương, “Tình địch!”
Tiểu Đao chống cằm cau mày, bĩu môi, “Có bệnh!”
Thẩm Tinh Hải hiểu rõ cười cười, gật đầu, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, chợt nghe Tiểu Đao đột nhiên hỏi, “Đúng rồi Thẩm viên chủ, Liễu quận chúa đâu? Nghe nói hai người sắp thành hôn.”
Thẩm Tinh Hải xấu hổ cười một tiếng, lắc đầu, “Không thể nào, đừng nghe giang hồ tung tin đồn chứ!”
Hiểu Nguyệt kinh ngạc liếc mắt nhìn Thẩm Tinh Hải một cái, trong lòng tựa hồ có một chút cái gì chảy vào huyết mạch, thật đáng sợ —— ngày thành thân của Thiếu chủ cùng Liễu Như Nguyệt đã sớm định rồi, lão phu nhân để ý nhất chính là hôn sự này, làm sao lại nói là tin đồn?
“Như vậy thì. . .” Tiểu Đao cảm thấy rất hứng thú hỏi, “Thẩm viên chủ làm sao lại đột nhiên bỏ chạy đến đây, ta cũng không đem Hiểu Nguyệt trả lại cho ngươi đâu!”
Thẩm Tinh Hải cười đến bất đắc dĩ, “Hiểu Nguyệt vẫn cho mọi người mượn mấy ngày, bất quá không lưu ở bên cạnh ta tựu chung vẫn có chút phiền phức, hơn nữa ta cũng không yên tâm.”
“Lo lắng cái gì?” Tiểu Đao cười hì hì híp mắt, “Ngươi cũng xem như nhà đương gia, Hiểu Nguyệt cũng đã lớn như vậy, nên tìm nhà chồng chứ!”
Thẩm Tinh Hải chần chờ một chút, mỉm cười quay đầu lại nhìn Hiểu Nguyệt, “Cũng đúng nhỉ, có người trong lòng sao?”
Hiểu Nguyệt không biết làm sao, cúi đầu không nói lời nào, ngón tay khẽ túm vạt áo của Tiểu Đao, ý bảo nàng —— đừng náo loạn nữa.
Tiểu Đao vờ như không có cảm giác, vui vẻ cười vỗ vỗ vai Trọng Hoa, “Trọng Hoa, ngươi cũng nghe được rồi, Thẩm viên chủ cũng không cấm Hiểu Nguyệt thành thân! Nhanh đi nhanh đi!”
Khuôn mặt Trọng Hoa đỏ bừng, Hiểu Nguyệt cũng không phải không biết xấu hổ, túm Tiểu Đao —— đừng náo loạn!
Tiểu Đao thấy Thẩm Tinh Hải trên mặt thoáng có chút không nén được giận, trong lòng buồn cười, Thẩm Tinh Hải hắn cho tới bây giờ cũng chỉ cho rằng Hiểu Nguyệt là một hạ nhân, cũng chưa từng nói qua với người khác đây là nữ nhân của hắn, cho nên Trọng Hoa cũng không xem như đoạt nữ nhân của huynh đệ. Nhưng mà hiện tại Trọng Hoa đem chuyện nói rõ, thì sẽ biến thành hắn thích Hiểu Nguyệt trước, Thẩm Tinh Hải nếu không chịu buông tay, như vậy mới gọi là không thành toàn huynh đệ, đoạt nữ nhân của huynh đệ.
Cho nên mới nói có những lúc, ai đúng ai sai, hoàn toàn ở chỗ ai lanh mồm lanh miệng ai ăn nói vụng về!
Tiểu Đao vui vẻ liếc nhìn Tiết Bắc Phàm ở một bên, Tiết Bắc Phàm vô lực nhìn trời —— e sợ thiên hạ bất loạn chính là đây! Có chút đồng tình nhìn Thẩm Tinh Hải lại nhìn sang Trọng Hoa, lại nghĩ, Trọng Hoa xưa nay luôn luôn ôn hòa hẳn là sẽ không dám nói cái gì trước, để tránh Hiểu Nguyệt khổ sở.
Câu hỏi này của Tiểu Đao, cũng là có đạo lý —— thân phận lúc này của Hiểu Nguyệt còn chưa xác định, Trọng Hoa mặc kệ Hiểu Nguyệt có thân phận gì, đồng ý gả cho hắn, hắn liền lập tức dám mở tiệc. Mà Thẩm Tinh Hải còn lại thì có chút khó xử, một bên là Hiểu Nguyệt, bên kia lại là Liễu Như Nguyệt. Song Nguyệt người nào là trăng sáng trên trời kẻ nào là bóng trăng đáy nước, lấy tâm tư lo được lo mất của hắn, tất nhiên là sẽ không dễ dàng thừa nhận.
Giằng co như vậy một hồi, lát sau Trọng Hoa bỗng nhiên mở miệng, “Ta thích Hiểu Nguyệt.”
Tiết Bắc Phàm kinh ngạc nhìn Trọng Hoa, dường như không tin vào tai mình, lại nghe Trọng Hoa gằn từng tiếng nói với Thẩm Tinh Hải, “Ta không muốn nàng tiếp tục làm hạ nhân, để ta giúp nàng chuộc thân.”
Thẩm Tinh Hải khẽ nhíu mày, nhìn Trọng Hoa, thật lâu sau, cười nói, “Ta cũng không xem nàng như hạ nhân.”
Trọng Hoa giơ tay, “Vậy khế ước bán thân đâu? Đưa đây!”
Thẩm Tinh Hải vươn tay, lấy khế ước bán thân của Hiểu Nguyệt ra giao cho nàng.
Hiểu Nguyệt nhìn tờ giấy nhăn nhúm kia, nó là tờ giấy quyết định vận mệnh cả đời của bản thân mình, liền bắt đầu phát ngốc.
Thẩm Tinh Hải cười nói, “Cầm đi, nàng theo ta nhiều năm như vậy, vào sinh ra tử, vậy cái này nên trả lại cho nàng, cầm lấy đi.”
Hiểu Nguyệt trầm mặc một hồi lâu, hỏi, “Vậy sau nay có phải ta cũng không thể quay về Tinh Hải viên hay không?”
Thẩm Tinh Hải sửng sốt, lập tức lắc đầu, “Đương nhiên không phải, Tinh Hải viên vĩnh viễn luôn có phòng của nàng, nàng muốn ở lại cũng được, ta cũng muốn giữ nàng ở bên cạnh.”
Hiểu Nguyệt ngẩng đầu nhìn Thẩm Tinh Hải lại nhìn Trọng Hoa.
Trọng Hoa mỉm cười, “Từ nay về sau nàng là người tự do, muốn đi đâu thì đi đó.”
Tiểu Đao chống cằm, trầm mặc không nói. Trọng Hoa là nam nhân tốt, hắn nguyên bản có thể nói với Thẩm Tinh Hải, muốn Hiểu Nguyệt, bảo hắn đem nàng cho mình, Thẩm Tinh Hải cũng không có cớ để từ chối. Nhưng mà hắn không làm vậy, đối với hắn giúp Hiểu Nguyệt được tự do trước quan trọng hơn. Nói cách khác, cho dù Hiểu Nguyệt không chọn ai, Trọng Hoa cũng hy vọng nàng có thể có quyền lựa chọn người khác tốt hơn. Mà Thẩm Tinh Hải kia nói một câu không cần rời khỏi Tinh Hải viên, lại không muốn thừa nhận bản thân có cảm tình với Hiểu Nguyệt, lo được lo mất kỳ thật đến cuối cùng vẫn là lo cho lợi ích của bản thân, mà không phải là Hiểu Nguyệt. Ván đầu tiên, Thẩm Tinh Hải đã thua.
Tiểu Đao khẽ thở dài, thực ra, có một số việc nhất định phải giết ngươi chết ta sống mới có thể phân cao thấp, đối với một nữ tử lòng sáng như gương, ai thắng một bậc, vừa thấy là biết.
Hiểu Nguyệt ảm đạm cầm khế ước bán thân, trong lòng trống rỗng. Cho dù Thẩm Tinh Hải hợp tình hợp lý nói một tiếng, “Hiểu Nguyệt là của ta, ta không để cho người khác”, cho dù hắn không cưới mình, vĩnh viễn đi theo hắn cũng được rồi, nhưng mà hiện tại thì sao? Kết quả là, bản thân mình vẫn là một kẻ hạ nhân có cũng được không có cũng chẳng sao mà thôi. . . . . .
Trọng Hoa không nói thêm gì cả, chỉ là đổi đề tài, đàm luận sang chuyện của Nại Hà môn.
Thẩm Tinh Hải cũng không nhắc lại chuyện vừa rồi Trọng Hoa đã nói, chuyện thích Hiểu Nguyệt, kết quả không tốt.
Tiểu Đao yên lặng vươn tay, tiếp nhận khế ước bán thân trong tay Tiểu Nguyệt, khẽ xé hai cái, cầm lấy nó chạy tới trù phòng ở hậu viện, đem tờ giấy vứt vào trong lò lửa.
Ngọn lửa thiêu rụi tờ giấy, ràng buộc giữa Hiểu Nguyệt và Thẩm Tinh Hải không còn nữa.
Lúc này Hiểu Nguyệt mới phát hiện, vốn dĩ nàng cảm thấy đi theo Thẩm Tinh Hải là chuyện thiên kinh địa nghĩa, vì Thẩm Tinh Hải chết cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa, dù cho nhìn thấy hắn cưới nữ nhân khác cũng không sao cả, bản thân mình có thể yên lặng bồi bên cạnh hắn, chịu chút ủy khuất nho nhỏ gì đó cũng đều là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Nhiều chuyện thiên kinh địa nghĩa như vậy, đến cuối cùng cũng chỉ vì một tờ giấy này, ném vào trong lửa, bất quá chỉ là một đốm lửa nhỏ. Liền tan thành mây khói như vậy.
Tiểu Đao thấy Hiểu Nguyệt ngây người, biết nàng trong lòng khổ sở, “Hiểu Nguyệt, cô đừng giận ta, ta luôn tự quyết định, vốn dĩ ai cũng không tư cách quyết định giùm cô. . . . . .”
Hiểu Nguyệt chậm rãi quay lại, lộ vẻ đau thương cười cười, “Sớm muộn gì cũng có ngày này, cũng có kết cục này.”
Tiểu Đao mũi chua xót, “Nào có! Tên đó không xứng với cô!”
Hiểu Nguyệt cười cười, vỗ đầu Tiểu Đao, “Cô khóc cái gì, ta còn chưa khóc mà.”
Tiểu Đao khụt khịt, “Nào có!”
“Cô một khi sốt ruột, sẽ nói nào có.” Hiểu Nguyệt tìm cái băng ghế ngồi xuống trước, “Kỳ thật. . . . . .”
“Kỳ thật cái gì?” Tiểu Đao ngẩng mặt.
“Ta rất sợ thiếu chủ sẽ đột nhiên chạy tới, sau đó đột nhiên đối xử tốt với ta.” Hiểu Nguyệt cuối đầu, “Hắn đời này, cho tới bây giờ chưa từng nghĩ sẽ lấy ta, ngay cả một chút suy nghĩ cũng chưa từng có. Hiện giờ bắt đầu lo lắng, cũng bởi vì thân thế của ta, ta đối với hắn dù cho vô dụng, cũng không bằng một kẻ thân thế mơ hồ.”
Tiểu Đao cúi đầu, nhìn mũi chân của mình.
“Tiểu Đao.”
“Ừ?” Tiểu Đao ngẩng mặt.
“Cô chán ghét ta?”
“Hả?” Tiểu Đao che mặt.
“Ta chính là tự mình lừa mình, cô lại không muốn chọc phá cho ta xem.”
Tiểu Đao bĩu môi, nhỏ giọng than thở, “Cô như vậy chính là giận chó đánh mèo nha, đi không ra thỉ* thì trách hố xí ấy. . . . . .”
*thỉ: phân, nhưng mà Ngạn nghĩ không nên đưa từ việt hóa vào trong truyện, chị Tiểu Đao nói năng kinh khủng quá =))))))))
“A.” Hiểu Nguyệt hai mắt đỏ hồng liếc nàng, “Ai là thỉ ai là hố xí?”
Tiểu Đao lấy ra khăn tay đưa cho Hiểu Nguyệt lau mặt, “Thẩm Tinh Hải là thỉ, Trọng Hoa là hố xí.”
Hiểu Nguyệt bật cười, “Trọng Hoa không phải là hố xí, hắn là người tốt.”
“A!” Tiểu Đao chỉ nàng nàng, “Cô thừa nhận Thẩm Tinh Hải không tốt bằng Trọng Hoa có phải không?!”
Hiểu Nguyệt cúi đầu không nói.
“Mặc kệ bọn họ, nam nhân không phải thỉ thì chính là hố xí.” Tiểu Đao bĩu môi.
“Cô vì sao lại nói như vậy?”
“Chẳng lẽ không đúng sao? Nhất định sau này phải chỉnh cho tốt!! Bình thường không có tác dụng gì, còn vướng chân vướng tay, không có lại đi tìm khắp nơi!” Tiểu Đao nhếch khóe miệng, “Chỗ nào có thỉ thì chỗ đó sẽ có hầm cầu, tựa như có nam nhân tốt thì nhất định có nam nhân xấu! Cho nên, phải chọn đúng hầm cầu với thỉ!!”
Hiểu Nguyệt mặt nhăn lại, chuyện thương tâm vừa rồi khiến bản thân khóc không ra nước mắt cũng chẳng còn nhớ rõ, nhìn Tiểu Đao, “Cái gì mà thỉ với hố xí chứ, cô xem cô nói kìa!”
Tiểu Đao cười đắc ý, “Nữ nhân vì nam nhân không vui, cũng giống như bởi vì tìm không thấy hố xí lại đi không ra thỉ vậy, chỉ là tạm thời thôi! Đừng để ở trong lòng, không có gì đáng ngại!”
Hiểu Nguyệt nhìn chằm chằm Tiểu Đao, tựa hồ thông suốt, “Đúng nhỉ, kỳ thật ta cũng có thể không chọn ai cả, cứ thế bước chân vào giang hồ gì đó, hoặc đi buôn bán, dù sao ta lúc này cũng đã tự do!”
Tiểu Đao vỗ tay một cái, “Nha đầu ngoan, cái này tính là thông suốt rồi!”
Hiểu Nguyệt cúi đầu cười.
“Cô không phải sợ không có nơi để đi chứ?” Tiểu Đao cười híp mắt, “Ta bảo nương ta nhận cô làm nghĩa nữ, sau đó hai ta chính là tỷ muội thật rồi! Về sau nhà của ta chính là nhà của cô. Trời đất bao la, hầm cầu rất hiếm có nha! Chậm rãi tìm thôi.”
Hiểu Nguyệt bị nàng đùa đến hoàn toàn vui vẻ, gật đầu, “Ừ! Hầm cầu rất hiếm có!”
“Hắt xì. . . . . .”
Bên trong khách điếm, Tiết Bắc Phàm, Thẩm Tinh Hải, Trọng Hoa, Vương Bích Ba cùng Hách Kim Phong năm đại nam nhân mắt to trừng mắt nhỏ, ngửa mặt lên trời hắt xì một cái. . . . . . nửa bên mặt phải nóng như hỏa thiêu.