Tiêu Lân nghĩ thầm :
- “Hoa nhường nguyệt thẹn, chẳng lẽ oan hồn A Chí là Ngạc Tu Di”.
Ý niệm đó còn đọng trong đầu chàng, thì sực nhớ đến lời cảnh báo của Khấu Đà Tử, Tiêu Lân thi triển Hấp Tinh Đại Tà công.
Ngay lập tức chân diện của Thường Tam Lĩnh nhăn nhó một cách lạ thường. Những thớ thịt trên mặt gã chảy xệ xuống trông thật khổ não.
Mọi người thị nhãn ồ lên :
- Xem khuôn mặt của Thường Tam Lĩnh công tử kìa.
Thường Tam Lĩnh xuất hạn mồ hôi hột, cột sống gã gai buốt khi cảm nhận chân ngươn của mình đang dần dần cạn kiệt một cách kỳ lạ. Ngay cả hơi thở cũng trở nên khó khăn đến độ tưởng như có cái gì chẹn ngang họng.
Tam Lĩnh biến sắc thét lên :
- A Chí cô nương tha mạng... A Chí cô nương tha mạng.
Tiêu Lân nhìn sang gã :
- Hê... Thường Tam Lĩnh công tử không có tội với A Chí cô nương sao lại hốt hoảng như vậy. Xem chừng chính Thường Tam Lĩnh công tử mới là kẻ biến thái bại hoại. Nếu đúng là kẻ hại A Chí cô nương, Thường Tam Lĩnh công tử hãy thành thật nói ra những gì mình đã làm tại Dương Châu đi.
Tiêu Lân rít một luồng chân khí, trang trọng nói tiếp :
- Nếu Thường Tam Lĩnh công tử không thành thật, không cần A Chí cô nương bắt hồn công tử, mà chính Diêm Vương lão gia sẽ bắt hồn công tử đó. Còn nếu công tử thành thật, Tiêu Lân có thể xin với Diêm Vương lão nhân gia tha cho một lần để ăn năn sám hối.
Thường Tam Lĩnh dùng ống tay áo quệt mồ hôi. Y ngập ngừng nói :
- Ta nói... Ta nói.
Y cúi gằm mặt xuống, lí nhí nói lại tất cả những gì mình đã làm tại Dương Châu, trong khi Tiêu Lân thì chăm chăm nhìn về phía oan hồn A Chí. Chẳng lẽ oan hồn A Chí là do Tu Di giả dạng. Nếu nàng giả dạng thì hẳn đã biết hành động của Thường Tam Lĩnh. Biết hành động của Thường Tam Lĩnh sao không cứu Tiêu Lân lúc ở Dương Châu nhỉ. Bây giờ Tu Di mới xuất đầu lộ diện.
Tam Lĩnh vanh vách kể lại tất cả những gì mình làm, rồi nói với oan hồn A Chí :
- A Chí! Tại hạ có lý do mới làm như vậy. Nay tại hạ đã biết lỗi của mình, mong cô nương siêu thoát, đừng hại đến Thường Tam Lĩnh.
Tiêu Lân buông tay Thường Tam Lĩnh :
- Chỉ có nói thôi chưa đủ. Ngươi còn phải dập đầu tạ tội trước oan hồn của A Chí cô nương.
Tiêu Lân ôm quyền :
- Vãn sinh phán như vậy, Diêm Vương lão nhân gia thấy có đúng không?
Một giọng nói rền rền vang lên :
- Tên súc sinh nghiệt chủng kia hãy làm đi.
Nghe giọng nói rền rền như từ cõi hư vô vọng về, Thường Tam Lĩnh càng hồn xiêu phách lạc hơn nữa. Tứ chi bủn rủn rã rời. Y từ từ quì xuống hành đại lễ.
Tiêu Lân nói :
- Mạnh lên mới được.
Thường Tam Lĩnh đập đầu xuống sàn gạch.
Mọi người thấy gã sụp lạy oan hồn mà xầm xì bàn tán.
Nghe mọi người bàn tán về mình, Thường Tam Lĩnh vừa thẹn vừa sợ nhưng không dám ngẩng mặt nhìn lên.
Khi y hành đại lễ rồi, oan hồn A Chí mới thả bước chầm chậm đến trước mặt y.
Tam Lĩnh lí nhí nói :
- A Chí cô nương. Thường mỗ có lý do buộc phải làm vậy. Ta thật không có ý hại nàng đâu.
- Thường Tam Lĩnh! Ngươi ngẩng lên xem coi ta là ai.
Giọng nói thanh tao của Ngạc Tu Di, buộc Tam Lĩnh phải ngẩng mặt nhìn lên. Khi chân diện của Tu Di với tất cả những nét thanh tú hoa nhường nguyệt thẹn đập vào mắt Thường Tam Lĩnh, gã mới sờ sững thốt :
- Thế này là thế nào. Tại sao lại là nàng?
Tiêu Lân nói :
- Ngươi đã tự thú rồi không được ngậm máu phun người nữa nhé. Ngươi đã nói rành rọt tất cả mọi người nghe rồi đó. Kẻ bại hoại là ngươi chứ không phải Tiêu thiếu gia nhé.
Tiêu Lân nhìn lại Ngạc Tu Di :
- Tiêu Lân đa tạ cô nương đã giúp Tiêu Lân giải oan nhục cho mình.
Tu Di nhìn Tiêu Lân từ tốn nối :
- Tu Di phải mang ân Tiêu huynh mới đúng. Nếu không có Tiêu huynh, Tu Di còn bị ràng buộc hôn ước với Thường Tam Lĩnh. Người mà Tu Di ngay từ đầu đã biết là kẻ bại hoại.
Thường Tam Lĩnh biến sắc. Y rít giọng nói :
- Tu Di! Nàng định hủy hôn ước ư.
Tu Di nhìn Thường Tam Lĩnh :
- Trong hôn ước nói rõ, nếu Thường Tam Lĩnh huynh là kẻ bất đạo thì Tu Di được quyền hủy hôn ước. Nay Thường Tam Lĩnh đã là kẻ bất đạo. Tất cả mọi người ở đây ai cũng biết, nên Tu Di được quyền hủy hôn ước với Thường Tam Lĩnh một cách quang minh chính đại.
Tu Di vừa nói vừa lấy trong ống tay áo ra một tờ hồng điều.
Tam Lĩnh gằn giọng nói :
- Tu Di! Ta cấm nàng. Chỉ cần gặp Bang chủ Cái bang Khấu Đà Tử ta và nàng sẽ chính thức thành hôn.
Gã vừa thốt dứt câu, lão Đà Tử Bang chủ Cái bang với khinh công “Hành Tẩu Di Hình bộ” lướt đến.
- Có lão phu đây... Có lão ăn mày đây.
Tam Lĩnh lúng túng nhìn Khấu Đà Tử :
- Lão Đà Tử! Phải lão Đà Tử lập hôn phối cho ta và Tu Di không?
Lão Đà Tử nhận lấy tấm giấy hồng điều từ tay Tu Di. Lão nhìn qua tấm giấy hồng điều :
- Đúng rồi! Tờ hôn phối này do chính tay lão phu thảo ra. Trong đó có những điều khoản rất rõ ràng. Khi nào Tu Di đến tuổi cập kê sẽ chính thức thành hôn với Thường Tam Lĩnh đại thiếu gia. Nhưng kèm theo đó có những điều kiện ràng buộc khác. Ngươi đã phạm vào những điều ràng buộc trong tờ hôn phối như bất đạo, bất nghĩa, và bất chung, nên Tu Di được quyền hủy hôn sự.
Lão chìa tờ hôn phối đến trước mặt Thường Tam Lĩnh :
- Tam Lĩnh ngươi không còn gì để nói chứ?
Khấu Đà Tử nói xong, đánh đá lửa châm vào hai ngọn nến. Sau khi thắp hai ngọn nến xong. Khấu Đà Tử trịnh trọng nói :
- Thường Tam Lĩnh... Giờ thì lão Cái bang tuyên thệ hủy hôn phối với ngươi.
Khấu Đà Tử vừa nói vừa toan đốt tờ hôn phối thì Huyền cung Cung chủ Chu Tuyết Ngọc cùng với Tảo Tảo và sáu ả cung nữ phiêu bồng lướt đến. Chân chưa chạm đất, Huyền cung Cung chủ đã phất ống tay áo trang y, một đạo khí kình ôn nhu thổi đến dập tắt hai ngọn nến. Vừa dụng chưởng khí thổi tắt hai ngọn nến, Chu Tuyết Ngọc vừa nói :
- Lão ăn mày thúi. Bổn cung không cho lão hủy hôn phối.
khấu Đà Tử trao tờ hôn phối vào tay Tiêu Lân :
- Ngươi cầm nó dùm ta.
Khấu Đà Tử trao tờ hôn phối cho Tiêu Lân rồi nhìn lại Huyền cung Cung chủ Chu Tuyết Ngọc.
Lão chấp tay sau lưng nhìn Huyền cung Cung chủ :
- Tại sao bổn Bang chủ không được hủy hôn phối giữa Tu Di và Thường Tam Lĩnh chứ?
- Bởi bổn cung không muốn hủy.
- Hê... Nếu không hủy tờ hôn phối kia thì Thường Tam Lĩnh phải chứng minh mình là người không bất đạo, đúng không nào. Còn bây giờ y đã tự thú mình là người bất đạo, sao giữ được tờ hôn phối đó.
Huyền cung Cung chủ phá lên cười khanh khách. Thị vừa cười vừa nói :
- Lão ăn mày chúa, trước đây lão lập hôn ước với bổn cung gá nghĩa Thường Tam Lĩnh với Tu Di ái nữ của lão. Lão và bổn cung từng tuyên thệ ai bội hôn, bội ước, thì kẻ đó bị trời tru đất diệt.
- Khấu Đà Tử này đồng ý. Nhưng nay chính Thường Tam Lĩnh bội hôn bội ước trước chứ đâu phải lão phu nào.
Huyền cung Cung chủ hừ nhạt một tiếng rồi nói :
- Lão quỷ có thể qua mặt được ai, nhưng không qua mặt được bổn cung đâu. Lão né tránh bổn cung? Né tránh cả Tu Di và Thường Tam Lĩnh, cốt để kéo dài hôn sự, chờ sai lầm của Tam Lĩnh. Nói gì thì nói, cho dù Tam Lĩnh có bất đạo bất nghĩa thì vẫn cứ thực thi hôn ước của lão với bổn cung.
- Chu Tuyết Ngọc, bà nói sao khó nghe quá. Cứ như bà ép được lão ăn mày này vậy.
- Nếu như lão hủy hôn phối thì bổn cung sẽ thay trời tế độ lão.
- Lão ăn mày này cũng đâu có sợ gì ngươi chứ.
Hai người toan động thủ.
Tiêu Lân liền lên tiếng :
- Dừng tay.
Chàng vừa nói vừa ôm quyền bước đến bên Khấu Đà Tử. Chàng ôm quyền nói :
- Bang chủ, vì sao Bang chủ lại lập tờ hôn phối này với Chu Tuyết Ngọc cung chủ?
Lão Khấu Đà Tử bối rối. Lão ngập ngừng nói :
- Ơ... Ơ...
Tiêu Lân lườm lão :
- Lão huynh nói thật đi.
- Ơ... Vì lúc đó ta còn trẻ trung, và thấy Cung chủ... Cung chủ đẹp nên không dằn lòng mới lập hôn phối với thị. Nhưng sau đó ta biết thị... thị là một dâm nữ... Tất cả đã muộn rồi.
Chu Tuyết Ngọc phá lên cười :
- Lão định nuốt lời đó à?
Tiêu Lân lườm Khấu Đà Tử :
- Lão đúng là đồ ôn dịch mà. Đem cả Tu Di ra gả bán để thỏa tật háo sắc, thảo nào Di Hoa Tiên Tử không muốn gặp lão. Và lão cũng chẳng dám nhìn Tu Di là ái nữ của mình.
Khấu Đà Tử nhăn mặt nói.
- Nho sinh thúi! Ngươi đừng có mắng nhiếc ta như vậy. Lúc trẻ ai chẳng có một lần sai quấy, mà chỉ cần ta hủy được tờ hôn phối nầy thì xem như đã chuộc lỗi với Di Hoa Tiên Tử rồi.
Tiêu Lân gật đầu :
- Xét cho cùng Khấu Đà Tử bang chủ cung tội. Biết việc mình làm sai nên không dám chường mặt ra với võ lâm giang hồ mặc dù đường đường là một trong Tứ Đỉnh Thiên Can.
Chàng nhìn lại Huyền cung Cung chủ ôm quyền nói :
- Cung chủ lập tờ hôn phối với Bang chủ Cái bang Khấu Đà Tử, ép người phải gả ái nữ Ngạc Tu Di cho Thường Tam Lĩnh. Chắc hẳn Cung chủ và Thường Tam Lĩnh có quan hệ rất khắn khít với nhau. Có thể nói cho tại hạ biết mối quan hệ đó không?
Chu Tuyết Ngọc nhìn Tiêu Lân :
- Tiêu công tử, bổn cung những tưởng ngươi bỏ mạng trong Tử Địa Vô Luân rồi.
- Khoan nhắc đến chuyện đó. Nếu như tại hạ mạng yểu thì hẳn cũng đã mất mạng trong Tử Địa Vô Luân rồi. Nhưng trời không cho Tiêu Lân chết.
Chàng nhìn Chu Tuyết Ngọc tằng hắng lấy giọng nói tiếp :
- Cung chủ có thể cho Tiêu Lân biết mối quan hệ của người với Thường Tam Lĩnh được không?
- Bổn cung nghĩ Tiêu công tử có may mắn sống sót, thì không nên xen vào chuyện này.
- Dù muốn hay không muốn thì Tiêu Lân cũng xen vào rồi. Phải chi Thường Tam Lĩnh không tạo ra cái nhục cho Tiêu Lân tại Dương Châu thì Tiêu Lân không xen vào. Khổ nỗi y đã buộc Tiêu Lân nhúng tay vào.
Tam Lĩnh thét lên :
- Ngươi nhúng tay vào bổn đại gia giết ngươi.
Y vừa nói vừa toan xông đến Tiêu Lân nhưng Chu Tuyết Ngọc đanh giọng quát :
- Dừng lại!
Tam Lĩnh miễn cưỡng dừng bộ, thối lại sau lưng Huyền cung Cung chủ Chu Tuyết Ngọc.
Tuyết Ngọc lườm Tam Lĩnh rồi quay lại đối mặt với Tiêu Lân. Nụ cười mỉm hiện trên hai cánh môi của thị.
Huyền cung Cung chủ Chu Tuyết Ngọc nhã nhặn nói :
- Thôi được, Tiêu công tử muốn biết thì bổn cung sẽ cho Tiêu công tử biết.
Chắp tay sau lưng Huyền cung Cung chủ ôn nhu nói :
- Thường Tam Lĩnh là trưởng nam của bổn cung.
- Trưởng nam? Hóa ra y là con của Cung chủ?
- Không sai.
Tiêu Lân buông luôn một câu bằng chất giọng thật nhạt nhẽo :
- Thảo nào y lại có hành động giống Cung chủ như vậy. Cổ nhân có câu nói không sai, rau nào sâu nấy, mẹ gà sinh con gà, mẹ quạ sinh con quạ mà.
Đôi chân mày Huyền cung Cung chủ chau lại. Thị gằn giọng nói :
- Tiêu Lân, ngươi nói gì thế!
Tiêu Lân khoát tay :
- Cung chủ đừng giận, Tiêu Lân mạn phép hỏi Cung chủ. Chẳng hay Cung chủ đã nói mối quan hệ của Tiêu Lân cho Thường Tam Lĩnh công tử biết chưa?
- Tiêu Lân, ngươi muốn nói mối quan hệ gì?
- Thì mối quan hệ giữa Tiêu Lân với Cung chủ đó. Cung chủ không nhớ chuyện xảy ra ở biệt cung của Cung chủ à. Trong gian tiền sảnh có hồ nước, Cung chủ khỏa thân đỏng đảnh để khuyến dụ Tiêu Lân làm tướng công cho Cung chủ đó.
Chàng chắt lưỡi :
- Ai chà. Nếu chuyện đó xảy ra, thì bây giờ Thường Tam Lĩnh phải gọi Tiêu Lân là lão nhân gia mới đúng.
Chàng nhìn lại Thường Tam Lĩnh :
- Tam Lĩnh, ngươi may mắn lắm đó. Nếu như hôm đó, Tiêu Lân chịu theo ý của mẫu thân ngươi thì bây giờ ngươi phải khấu đầu hành đại lễ bái Tiêu Lân, và còn dập đầu gọi ta là lão nhân gia đó. Ngươi may mắn lắm! Ngươi may mắn lắm.
Tuyết Ngọc đỏ mặt, gằn giọng nói :
- Im!
- Cung chủ, chuyện như thế nào Tiêu Lân nói thế nấy, có thêm bớt đâu mà Cung chủ buộc Tiêu Lân phải ngậm miệng chứ.
Chàng xoa trán :
- Thôi được rồi, trước đây Cung chủ đã phải lòng Tiêu Lân. Xem chừng ta và Cung chủ cũng có duyên có nợ. Tạm thời cứ lấy mối quan hệ đó giải quyết chuyện này.
Chàng tằng hắng nhìn Thường Tam Lĩnh nói :
- Hê. Tên súc sinh nghiệp chủng ôn dịch, nghe lão nhân gia phán đây.
Tam Lĩnh trừng mắt :
- Ngươi...
Tiêu Lân tròn mắt nhìn lại gã :
- Ngươi dám hỗn với lão nhân gia của ngươi à. Nếu ngươi hổng tin, hỏi mẫu thân của ngươi coi có phải mẫu thân của ngươi đã từng chọn ta làm ý trung nhân của người không?
Sắc diện Chu Tuyết Ngọc đỏ rần.
Tiêu Lân nhướng mày tủm tỉm cười nói tiếp :
- Lấy cương vị là lão nhân gia của Thường Tam Lĩnh, bổn thiếu gia tuyên cáo hủy hôn ước này. Tờ hôn ước này đốt không được thì xé nó đi chứ để làm cái gì bây giờ.
Thường Tam Lĩnh gầm lên :
- Tên nho sinh cẩu trệ này muốn chết.
Thường Tam Lĩnh vừa nói vừa lắc người tràn tới ba bộ, đồng thời vung chưởng bổ vào Tiêu Lân.
Gã vừa phát chưởng công vừa nói :
- Thường mỗ đưa ngươi xuống A tỳ.
Tiêu Lân không hề né tránh mà dựng hữu thủ đón thẳng đỡ thẳng lấy chưởng công của đối phương.
Chát!
Sau âm thanh khô khốc đó, chưởng ảnh của Thường Tam Lĩnh dính chặt vào chưởng ảnh của chàng. Gã cố rút tay lại nhưng chẳng thể nào rút được. Đã không rút được chưởng lại mà ngược lại còn cảm nhận chân khí đang bị đối phương hút lấy.
Mồ hôi vã ra trán, Thường Tam Lĩnh thét lên :
- Ngươi... Mẫu thân cứu Lĩnh nhi.
Gã vừa thốt dứt lời thì Tiêu Lân nói :
- Không cần kêu cứu như vậy, bổn thiếu gia trả ngươi về cho mẫu thân của ngươi đó.
Chàng chỉ khẽ phẩy tay một cái.
Chẳng có uy kình nào phát ra nhưng thân ảnh của Thường Tam Lĩnh chẳng khác nào cánh diều bị cuốn phăng ngược trở lại Huyền cung Cung chủ Chu Tuyết Ngọc.
Chu Tuyết Ngọc vươn tay chộp lấy Thường Tam Lĩnh. Thị đặt y xuống đất, rồi định nhãn nhìn lại Tiêu Lân.
Tam Lĩnh nói :
- Quái lạ thật. Không thể nào tin được!
Làm sao Tam Lĩnh thấu đáo được sự kiện mà y vừa trải qua, nên cứ giương mắt nhìn Tiêu Lân gần như không chớp.
Tiêu Lân nhìn lại Huyền cung Cung chủ :
- Cung chủ có Hấp Tinh đại pháp, còn Tiêu thiếu gia thì có Hấp Tinh Đại Tà công. Hai công phu đó đều khởi đầu bằng hai chữ Hấp Tinh. Chẳng biết cái nào hơn cái nào, Đại pháp hay Đại tà. Không chừng Đại tà là cha đẻ của Đại pháp lắm.
Tiêu Lân nói rồi cười mỉm với Chu Tuyết Ngọc.
Đôi chân mày Huyền cung Cung chủ nheo lại :
- Tiêu Lân. Ngươi không ngoa ngôn đấy chứ?
Tiêu Lân giả lả nói :
- Cung chủ muốn biết Tiêu Lân này có ngoa ngôn hay không thì cứ thử một lần sẽ biết ngay mà.
- Được! Dù ngươi có giảo hoạt miệng lưỡi đến mấy, cuối cùng cũng phải lòi cái đuôi của ngươi thôi.
Vừa nói Chu Tuyết Ngọc vừa toan phát động chưởng công, nhưng Tiêu Lân khoát tay :
- Khoan.
- Ngươi còn muốn nói gì nữa.
Tiêu Lân thò tay ra sau lưng rồi từ từ quay lưng lại với Chu Tuyết Ngọc :
- Cung chủ nhìn Tiêu Lân xem.
- Ngươi muốn ta nhìn gì?
- Cung chủ có thấy gì không?
- Bổn cung chẳng thấy gì cả.
- Thế thì tốt rồi.
Tiêu Lân từ từ quay mặt lại đối diện với Tuyết Ngọc. Chàng ôn nhu nói :
- Đến lượt Cung chủ cho Tiêu Lân xem.
Đôi chân mày Chu Tuyết Ngọc nhíu
- Tiêu Lân, ngươi muốn xem gì?
Tiêu Lân chắt lưỡi nói :
- Có vậy mà cũng hỏi nữa. Cứ quay lại đi. Tại hạ sợ...
Chàng bỏ lửng câu nói giữa chừng.
Tiêu Lân nói :
- Nếu Cung chủ không quay lại, Tiêu Lân không giao thủ với Cung chủ.
- Được.
Huyền cung Cung chủ Chu Tuyết Ngọc từ từ quay lưng lại chàng.
Tiêu Lân vỗ tay nói :
- Thấy rồi.
Chu Tuyết Ngọc chau mày :
- Tiêu Lân. Ngươi thấy gì?
Tiêu Lân reo lên :
- Tại hạ thấy Cung chủ có chiếc đuôi. Chiếc đuôi dài lắm, quấn quanh hong người. Thảo nào Cung chủ có đuôi nên mới tưởng tượng ai cũng có đuôi như Cung chủ.
Câu nói này của Tiêu Lân khiến chân diện của Huyền cung Cung chủ đỏ tợ than hồng. Chu Tuyết Ngọc vừa tức vừa giận đến đỏ cả mặt. Tức giận quá, Chu Tuyết Ngọc gằn giọng nói :
- Bổn cung sẽ gắn đuôi vào ngươi.
Nghe hai người đối đáp Lão bang chủ Cái bang không sao dằn được phá lên cười khanh khách.
Tràng cười còn rộ trên miệng Khấu Đà Tử thì Chu Tuyết Ngọc thét lên một tiếng thật lớn. Cùng với tiếng thét đó thị thi triển Hấp Tinh đại pháp.
Hai luồng khí công xoáy tròn với nhau cuốn đến Tiêu Lân.
Chàng không né tránh, mà thản nhiên xoay tròn đôi bản thủ tiếp nhận lấy hai đạo xoáy khí của Huyền cung Cung chủ. Trên giang hồ ai cũng biết xoáy khí Hấp Tinh đại pháp của Chu Tuyết Ngọc lợi hại như thế nào, đã có không biết bao nhiêu cao thủ táng mạng bởi hai đạo xoáy khí Hấp Tinh đại pháp đó, thế nhưng Tiêu Lân chẳng màng tới sự lợi hại đó.
Đôi bản thủ của chàng tiếp tục xoay tròn và từ tâm trung bản thủ có một hấp lực vô biên phát ra hút lấy hai lực khí kình của đối phương.
Hai đạo xoáy khí của Huyền cung Cung chủ như bị hút vào tâm trung bản thủ của Tiêu Lân.
Chu Tuyết Ngọc lộ vẻ căng thẳng ra mặt. Làm sao Chu Tuyết Ngọc không lộ vẻ căng thẳng cho được khi nhận ra nội lực phát tán ra chưởng khí như thể bị hút vào cõi hư vô, vô thanh, vô sắc.
Thậm chí Tuyết Ngọc gia tăng công lực cũng chẳng có tác dụng gì. Nội lực của Huyền cung Cung chủ nhanh chóng cạn kiệt.
Đến lúc này Huyền cung Cung chủ mới giật mình kịp nhận ra kỳ biến nơi Tiêu Lân. Nhưng khi nhận ra thì đã muộn rồi, Chu Tuyết Ngọc cảm nhận rõ mồn một có hấp lực uy mãnh rút cả mình về phía Tiêu Lân.
Huyền cung Cung chủ nghiến răng trụ thân nhưng đôi cước pháp cứ trượt trên mặt đất, mà không sao gượng lại được. Khoảng cách càng lúc càng rút ngắn dần. Chân diện của Huyền cung Cung chủ giờ đây trông thật thảm não.
Hai hàm răng của Huyền cung Cung chủ nghiến vào nhau phát ra những âm thanh ken két.
Bất thình lình, hấp lực vụt tan biến, Huyền cung Cung chủ mất đà, ngã nhào ngay xuống trước mũi giày của Tiêu Lân.
Tiêu Lân nhìn Chu Tuyết Ngọc. Chàng rít giọng nói :
- Thiếu gia có thể lấy mạng mụ bất cứ lúc nào.
Tuyết Ngọc nhìn lên Tiêu Lân. Nội lực trong người Chu Tuyết Ngọc giờ đây cạn kiệt đến độ không sao giở được tứ chi.
Tuyết Ngọc nghẹn lời nói :
- Lấy mạng bổn cung đi.
Tiêu Lân buông tiếng thở dài, Chàng chỉ muốn nện xuống thân ảnh của Huyền cung Cung chủ một chưởng kết liễu cuộc sống của mụ nhưng rồi lại lắc đầu xua đi ý tưởng đó.
Chàng thở hắt ra một tiếng bước đến bên Khấu Đà Tử, rồi quay lại nói với Huyền cung Cung chủ :
- Đừng bao giờ cho bổn thiếu gia gặp lại mụ nữa.