Tổng tiêu đầu Trương Phong tiêu cục Mạnh Phú dáng người đẩy đà, ngồi bệ vệ trên chiếc ngai sơn son thếp vàng. Đứng hầu quạt cho lão là bốn ả cung nữ. Người nào cũng chỉ vừa ngoài đôi mươi. Ngồi dưới chiếc ngai sơn son thếp vàng một chút là hai gã đại lực sĩ, trên lưng là một giá đao. Vẻ mặt của họ trông thật lạnh lùng, toát ra vẻ tàn nhẫn vô nhân.
Tiêu Lân ôm quyền nói :
- Trước tiên Tiêu Lân phải ôm quyền xá Mạnh tiêu đầu. Và rất cảm kích vì được Tổng tiêu đầu tiếp kiến.
Mệnh Phú rọi đôi mắt ti hí vào Tiêu Lân :
- Tiêu nho sinh đến Trương Phong tiêu cục, khăng khăng đòi gặp bổn tiêu đầu, hẳn có chuyện gì muốn thỉnh giáo bổn tiêu đầu.
Tiêu Lân ôm quyền nói :
- Mạnh tôn giá! Nếu như không chuyện hệ trọng thì tại hạ cũng chẳng đến đây đòi gặp tôn giá cho bằng được. Tại hạ đến diện kiến tôn giá lần này, nói thật tâm tại hạ chỉ vì sự sinh tồn của tôn giá.
Nghe Tiêu Lân thốt ra câu này, mặt của Mạnh Phú sa sầm hẳn lại với những nét bất nhẫn lộ trên ánh mắt hừng hực.
Mạnh Phú trang trọng nói :
- Thịnh tình của Tiêu nho sinh đến Trương Phong tiêu cục vì sự sinh tồn của bổn tiêu đầu?
Tiêu Lân gật đầu.
Mạnh Phú khoanh tay trước ngực dựa vào thành tựa, nhíu mày nhìn Tiêu Lân :
- Nghe Tiêu nho sinh nói, bổn tiêu đầu lấy làm lạ đó.
Tiêu Lân giả lả cười :
- Mạnh tiêu đầu lạ nhưng Tiêu Lân thì chẳng thấy có gì lạ cả. Chỉ cần tiêu
đầu suy nghĩ một chút thì hẳn nghiệm ra ngay.
Mạnh Phú cau mày :
- Tiêu nho sinh! Bổn tiêu đầu và Tiêu nho sinh không quen biết nhau. Cớ gì Tiêu nho sinh lại đến Trương Phong tiêu cục buông những lời hù dọa thế.
Mạnh Phú chỏi tay chồm đến trước, gằn giọng nói :
- Cần gì cứ nói. Bổn tiêu đầu sẵn lòng ban phát cho ngươi vài nén bạc vụn làm lộ phí mà đèn sách. Còn nhận ngươi làm sư gia...
Mạnh Phú lắc đầu :
- Bổn tiêu đầu không nhận ngươi đâu.
Tiêu Lân lắc đầu khoát tay :
- Không không! Tại hạ đến đây thỉnh kiến tiêu đầu không phải để xin chút bạc vụn, hay xin làm sư gia cho Trương Phong tiêu cục. Nếu có ý đó thì tại hạ đã nhận làm Bang chủ Cái bang còn sướng hơn à.
Tiêu Lân thả tay xuống, nhìn Mạnh Phú nói :
- Tại hạ đến đây vì việc khác. Việc này nhất định có quan hệ đến sự tồn sinh của Mạnh tiêu đầu đó.
Manh Phú cau mày đanh mặt. Y gằn giọng nói :
- Thế Tiêu nho sinh có thể cho bổn tiêu đầu biết chuyện không?
- Đến đây tất nhiên tại hạ phải nói chứ không nói, Tổng tiêu đầu lại nghĩ khác cho tại hạ. Khổ thân tại hạ lắm
Tiêu Lân rít một luồng chân khí căng phồng lồng ngực rồi nói :
- Trước tiên, tại hạ nhắc lại cho Mạnh tiêu đầu biết chuyện trong quá khứ. Câu chuyện xảy ra mười lăm năm trước. Lúc đó Mạnh tiêu đầu chỉ là Phó tiêu cục của Trương Phong tiêu cục.
Chàng nhướng mày nhìn Mạnh Phú, quan sát chân diện lão.
Bộ mặt tròn nũng của Mạnh Phú chảy xệ xuống. Sắc diện của y đỏ bừng như quả chín.
Mạnh Phú nói :
- Chuyện quá khứ là chuyện gì?
- Mạnh tiêu đầu cũng không nhớ ra à. Nếu Mạnh tiêu đầu không nhớ thì Tiêu Lân đành phải kể rõ tất cả cho người nhớ.
Tiêu Lân chắt lưỡi nói :
- Phàm thời gian cũng khiến cho người ta quên, nhưng có những chuyện không bao gìơ quên. Nếu Mạnh tiêu đầu quên thì buộc Tiêu Lân phải nhắc lại. Nhưng trước khi Tiêu Lân nhắc lại, mong Tổng tiêu đầu suy xét mà đừng nổi cơn thịnh nộ.
Mạnh Phú cau mày, gằn giọng nói :
- Cứ nói.
Tiêu Lân ôm quyền xá :
- Tiêu Lân cảm kích đa tạ Mạnh tiêu đầu.
Chàng chắp tay sau lưng, bước đến một bộ nhìn Mạnh Phú, từ tốn nói :
- Mười lăm năm trước, Mạnh tôn giá chỉ là Phó tổng tiêu đầu của Trương Phong tiêu cục.
Mạnh Phú cướp lời chàng :
- Điều đó ai cũng biết. Tổng tiêu đầu Trương Phong tiêu cục là Trương Tính. Nho sinh không nói sai. Trương đại ca của Mạnh mỗ là tổng tiêu đầu Trương Phong tiêu cục.
- Hê... Xem ra Mạnh tôn giá còn nhớ tất cả đấy chứ. Thế mà nói với tại hạ Mạnh tôn giá chẳng nhớ gì.
- Tên nho sinh thúi nói đến đâu, Mạnh mỗ nhớ đến đó.
- Thế thì tốt quá. Mười lăm năm trước trong một lần áp tiêu, Mạnh tôn giá đã phản bội lại Trương Tính tổng tiêu đầu, cấu kết với Trại chủ lục lâm Tăng Thừa và Mạnh Vĩnh để cướp tiêu. Mạnh tiêu đầu còn dụng mưu rót rượu độc cho Trương Tính uống để đoạt cả Trương Phong tiêu cục.
Tiêu Lân buông tiếng thở dài :
- Huynh đệ với nhau mà làm vậy thật ác nhân ác đức quá.
Mặt của Mạnh Phú chảy xệ xuống trông thật là khó coi. Y nghiêm giọng nói :
- Tiêu nho sinh còn biết gì nữa không?
- Còn biết nhiều lắm chứ... Nếu như tại hạ không biết nhiều thì đến đây làm cái con khỉ gì.
Câu nói này khiến cho Mạnh Phú đã bất nhẫn càng bất nhẫn hơn.
Tiêu Lân ôm quyền :
- Mạnh tiêu đầu đã nhớ ra chưa nhỉ.
Tiêu nho sinh nói tiếp đi :
- Nói tiếp nhe... Sau khi Trương Tính tiêu đầu uống rượu độc thì Mạnh tôn giá mới ra mặt. Nếu không có rượu độc thì Mạnh tôn giá chẳng làm gì được Trương tiêu đầu. Nhưng nhờ có rượu độc mà Tôn giá đã bức tử Trương tiêu đầu. Trương tiêu đầu ẵm theo đứa bé gái thương yêu nhất của mình, lúc đó chỉ vừa lên năm bỏ chạy. Nhưng Mạnh tôn giá nhất định truy sát, nhổ cỏ tận gốc vì sợ Trương tiêu đầu có thể còn sống mà sau này gieo kiếp họa.
Hai cánh môi dày của Mạnh Phú mím lại.
Tiêu Lân nhìn lão nói tiếp :
- Khi Mạnh tôn giá cùng nhị vị Trại chủ Tăng Thừa và Mạnh Vĩnh truy sát Trương tiêu đầu đến Đoạn Hồn nhai. Trong bước đường cùng, Trương tiêu đầu đã nhảy xuống Đoạn Hồn nhai ôm theo đứa bé.
Tiêu Lân ôm quyền :
- Tại hạ nói có đúng không nhỉ?
- Nho sinh kể tiếp cho bổn tiêu đầu nghe.
- Mạnh tiêu đầu tưởng đâu rơi xuống Đoạn Hồn nhai thì Trương Tính tôn giá chết.
Chàng lắc đầu :
- Không như tôn giá tưởng đâu. Trương tổng tiêu đầu và đứa bé gái kia không chết.
Chàng cười khẩy rồi nói tiếp :
- Hai người đó không chết mà lại gặp kỳ duyên. Võ công của họ giờ đây đã đạt đến cảnh giới tối thượng. Mạnh tôn giá có nghe nói đến Tử Địa Vô Luân chứ?
- Mạnh mỗ có nghe nói đến.
- Đứa bé gái năm nào mà tôn giá tưởng đã chết khi buộc phải nhảy xuống Đoạn Hồn nhai, chính là chủ nhân của Tử Địa Vô Luân. Tại hạ may mắn có gặp được vị cô nương đó. Yến Yến vì từ tâm mới cho tại hạ đến đây nói với tôn giá.
Chàng xoay tay ve cằm, chắc lưỡi nói :
- Yến Yến nói gì nhỉ.
Nhìn lại Mạnh Phú, Tiêu Lân nghiêm giọng nói :
- Tại hạ không nhớ lời của Yến Yến, nhưng nàng nói cho tôn giá một cơ hội để sinh tồn là trao lại Trương Phong tiêu cục cho họ Trương. Rồi mau mau rời khỏi giang hồ võ lâm, mà tìm ngôi chùa nào đó xuất gia đầu Phật, sám hối những việc mình đã làm. Chỉ như vậy Mạnh tôn giá mới giữ được mạng để tồn vong.
Tiêu Lân ôm quyền :
- Tại hạ nói lời hay ý đẹp chắc chắn Mạnh tôn giá nghe theo lời của tại hạ chứ.
Mạnh Phú ngửa mặt trời khanh khách. Y vừa cười vừa nói :
- Tiêu nho sinh nói hay lắm. Thảo nào bọn hủ nho các ngươi luôn được thiên hạ gắn cho là những hạng người môi mép. Ngồi vắt óc suy tưởng thảo ra những chuyện thị phi trên giang hồ.
Mạnh Phú hừ nhạt một tiếng rồi nói :
- Tiêu nho sinh! Nghe Mạnh mỗ nói đây. Mạnh mỗ chẳng biết chuyện mười lăm năm trước do ngươi thêu dệt. Những gì ngươi nói bổn tiêu đầu nghe chát lỗ tai quá.
Y từ từ đứng lên định nhãn nhìn Tiêu Lân :
- Mạnh mỗ chỉ biết một điều duy nhất, chỉ một điều này thôi. Sau khi Trương Tính tổng tiêu đầu đại ca bị chết trong một lần áp tiêu, chỉ còn lại một mình Mạnh mỗ sống sót đã quay về Hàm Đan với trọng trách gây dựng lại Trương Phong tiêu cục. Để làm được điều đó...
Mạnh Phú cười khảy rồi nói :
- Mạnh mỗ đã thay Trương Tính đại ca chăm sóc Trương phu nhân bằng tình nghĩa, nên Trương tẩu tẩu đã trở thành Mạnh phu nhân...
Tiêu Lân cướp lời Mạnh Phú :
- Và tôn giá đã trở thành Tổng tiêu đầu.
- Điều đó chắc chắn phải xảy ra như vậy thôi. Không thể nào khác hơn được
Tiêu Lân ôm quyền :
- Bái phục... Bái phục...
- Tiêu nho sinh bái phục ta cái gì?
- Tôn giá sắp xếp rất hay. Vậy tôn giá có thể cho tại hạ gặp Mạnh phu nhân không?
Mạnh Phú bật cười sằng sặc rồi nói :
- Tiêu nho sinh gặp bổn tiêu đầu đủ rồi, cần gì phải gặp phu nhân của Mạnh mỗ.
- Mạnh tôn giá không cho Tiêu Lân gặp Mạnh phu nhân thì sao chứng nhận được lời nói của tôn giá chứ.
Mạnh Phú hừ nhạt một tiếng rồi :
- Tiêu Lân? Bổn Tiêu đầu chỉ có thể cho người gặp một người.
Tiêu Lân ôn nhu nói :
- Tiêu đầu định cho Tiêu Lân gặp ai à.
Mạnh Phú gằn giọng nói :
- Diêm Vương.
Tiêu Lân nhướng mày :
- Diêm Vương? Lý do gì tại hạ phải gặp Diêm Vương?
- Lý do gì ư. Ngươi đã thêu dệt ra một câu chuyện làm tổn hại thanh danh của bổn tiêu đầu. Một câu chuyện bỉ ổi, và đê tiện do bọn hủ nho các ngươi nặn óc chế tác ra. Một câu chuyện khiến cho Mạnh mỗ phẫn nộ, muốn đưa ngay ngươi xuống A tỳ Địa ngục gặp Diêm Vương để chuộc lại tội lỗi của mình.
Tiêu Lân khoát tay :
- Mạnh tiêu đầu. Tại hạ đây vì tình ý tốt đẹp chứ không hề có ý gì khác. Mạnh tiêu đầu không có làm chuyện bậy bạ thì thôi, cớ gì lại kéo Diêm Vương lão nhân gia vào chuyện này. Nếu Mạnh tiêu đầu đúng là người làm bậy, hóa ra biến cả Diêm Vương lão nhân gia thành đồng lõa của mình ư.
Chàng lắc đầu :
- Không nên! Không nên! Nếu Diêm Vương lão nhân gia nổi giận, Mạnh tiêu đầu không gánh vác nổi đâu. Tiêu Lân đã từng gặp Hắc y quỷ diện. Người đó là tử thần của Diêm Vương lão gia đó. Nhỡ y mà nghe được thì Mạnh tiêu đầu khó mà bảo toàn được mạng sống của mình.
Chàng thở dài nói tiếp :
- Thực hư thế nào thì Mạnh tôn giá cứ cho tại hạ gặp Mạnh phu nhân là được rồi. Để tại hạ còn ra về mà có chuyện nó lại với Yến Yến cô nương.
Mạnh Phú gằn giọng nói tiếp :
- Chẳng có Mạnh phu nhân nào cả mà chỉ có Diêm Vương chờ ngươi thôi.
Vừa nói Mạnh phú vừa từ từ đứng lên.
Tiêu Lân nói :
- Hê... Bộ Tổng tiêu đầu định làm thiệt hả. Định giết tại hạ thật sao. Nếu Tổng tiêu đầu làm vậy hóa ra là hành động giết người diệt khẩu, đương nhiên thú nhận việc làm bại hoại của mình rồi.
Mạnh Phú cười khẩy rồi nói :
- Bổn tiêu đầu làm gì tự bổn tiêu đầu biết nhưng ngươi ngang nhiên đến Trương Phong tiêu cục buông những lời khiếm nhã phỉ báng Tổng tiêu đầu, bấy nhiêu đó đủ để cho bổn tiêu đầu tống ngươi xuống cõi A tỳ. Chẳng còn gì để ngươi phản đối nữa.
Tiêu Lân cau mày, nhăn mặt, chàng nói :
- Bứt dây động rừng, có làm chuyện bại hoài thì mới đong đóng như Mạnh tiêu đầu. Còn người quang minh chính đại đâu có sừng cổ, tức giận như tôn giá đâu. Mạnh tiêu đầu hãy thú nhận đi. Sau đó trao lại Trương Phong tiêu cục cho họ Trương. Tại hạ sẽ nói thay lời Yến Yến tha cho tôn giá. Bỏ qua cơ hội này tôn giá chẳng có cơ hội thứ hai đâu.
Mạnh Phú thét lên :
- Nho sinh thúi im miệng! Bổn tiêu đầu chẳng còn cơ hội cho ngươi đâu.
Chàng ôm quyền nói :
- Tiêu Lân thất vọng về tôn giá... Thất vọng về tôn giá.
- Hãy đem sự thất vọng đó trình bày với Diêm chúa.
Mạnh Phú nhìn hai gã đại hán ngồi bên dưới nói :
- Lấy mạng nho sinh thúi này hẳn không cần đến bảo đao, bổn tiêu đầu phiền đến hai đệ vậy.
Hai gã đại hán đứng lên. Họ cùng định nhãn nhìn Tiêu Lân. Cả hai lòn tay ra sau lưng. Họ chưa kịp rút binh khí thì Tịnh Nô lên tiếng :
- Mạnh tổng tiêu đầu.
Mặc dù giọng nói của Tịnh Nô nói bằng chất giọng nhu hòa nhưng giọng nói của nàng vẫn buộc Mạnh tổng tiêu đầu phải nhìn đến.
Tịnh Nô rút trong ống tay áo ra một tấm kim bài. Nàng chìa tấm kim bài đến trước Mạnh Phú tổng tiêu đầu :
- Tiêu đầu nhận ra tấm kim bài này không?
Mạnh Phú nhìn tấm Kim bài gần như không chớp mắt. Lão ngập ngừng nói :
- Kim bài tử lệnh.
- Đúng. Đây là kim bài tử lệnh của Minh chủ. Người giữ Kim bài tử lệnh thì có quyền phán lệnh như chính Minh chủ. Vậy Mạnh tổng tiêu đầu đã thấy Kim bài tử lệnh, có kháng lại Tịnh Nô không?
Mạnh Phú sa sầm mặt. Bộ mặt tròn lẳng của gã những tưởng co rút lại khi tận mắt thấy tấm Kim bài tử lệnh trên tay Tịnh Nô.
Mạnh Phú tổng tiêu đầu Trương Phong tiêu cục nói :
- Bổn tiêu đầu không dám chống lại Kim bài tử lệnh.
Tịnh Nô nhìn Mạnh Phú khẽ gật đầu :
- Vậy thì tốt. Tịnh Nô thay Minh chủ lệnh cho Mạnh tiêu đầu hãy cho Tiêu Lân công tử gặp Mạnh phu nhân.
Mạnh Phú buông tiếng thở dài.
Tịnh Nô nói :
- Tiêu đầu phải thực thi mệnh lệnh của Tịnh Nô. Hay muốn kháng lại mệnh lệnh đó.
Mạch Phú ôm quyền xá :
- Bổn tiêu đầu không dám... Không dám.
Y nhìn lại Tiêu Lân :
- Tiêu công tử sao ngay từ đầu công tử không nói mình là người của Võ lâm Minh chủ để Mạnh mỗ bồi tiếp chu đáo.
Tiêu Lân ve cằm cười mỉm rồi nói :
- Tiêu thiếu gia có phải là người của Võ lâm Minh chủ đâu mà tự nhận mình là người của Võ lâm Minh chủ. Không dám nhận... Không dám nhận.
Nhưng bây giờ Tịnh Nô muội muội đã xen vào Tiêu Lân cũng đành chiều theo ý của Tịnh Nô thôi.
Mạnh Phú đổi giọng thật ôn nhu từ tốn :
- Nếu công tử muốn gặp Mạnh nương, bổn tiêu đầu sẽ dẫn người đi gặp.
- Ngay từ đầu Tổng tiêu đầu nhã nhặn như thế có phải hay hơn không?
Tiêu Lân nhìn lại hai gã đại lực sĩ. Chàng từ tốn nói :
- Nếu tại hạ đoán không lầm nhị vị đây hẳn là Tăng Thừa và Mạnh Vĩnh trại chủ.
Mạnh Phú gượng cười nói :
- Tiêu công tử quả là có con mắt tinh tường. Đúng là Tăng Thừa và Mạnh Vĩnh. Mạnh Vĩnh là bào đệ với bổn tiêu đầu. Còn Tăng Thừa là bằng hữu tri giao.
Tiêu Lân mỉm cười :
- Thảo nào hai vị có mặt ở đây.
Chàng ôm quyền hướng về Mạnh Phú :
- Mạnh tôn giá, mặc dù Tịnh Nô đã dùng Kim bài tử lệnh thay Minh chủ lệnh cho tôn giá. Tuy nhiên sự vụ hôm nay Tiêu Lân không muốn nhờ đến uy vũ của Giang minh chủ. Tại hạ không muốn làm phiền đến Minh chủ bởi đây là chuyện riêng của tại hạ. Bổn thiếu gia chỉ muốn đích thân mình truy rõ căn cơ. Để chứng minh cho điều tại hạ vừa nói, Tiêu Lân sẵn sàng thỉnh giáo cao chiêu của nhị vị Trại chủ đây.
Mạnh Phú lộ vẻ bối rối. Lão liếc trộm về phía Tịnh Nô.
Tiêu Lân nói :
- Tổng tiêu đầu đừng áy áy. Chỉ cần nhị vị Trại chủ lấy được mạng của gã nho sinh thúi này thì xem như chẳng còn chuyện gì ở đây nữa. Tổng tiêu đầu nên tận dụng cơ hội này.
Lời nói của Tiêu Lân càng khiến cho Mạnh Phú lúng túng hơn. Lão ngập ngừng nói :
- Bổn tiêu đầu không thể chống lại Kim bài tử lệnh.
- Tiêu Lân lại không muốn biến mình thành người theo đóm ăn tàn hay dựa vào người khác mà hành sự.
Chàng nhìn lại Mạnh Vĩnh và Tăng Thừa từ tốn nói :
- Bổn tiêu đầu Mạnh Phú đã lệnh cho nhị vị huynh trưởng. Đừng nghĩ tại hạ là người của Võ lâm Minh chủ. Nhị vị hãy xem như không có Kim bài tử lệnh vậy.
Tịnh Nô lên tiếng :
- Tiêu huynh.
Chàng nhìn nàng khẽ lắc đầu, từ tốn nói :
- Tịnh Nô. Việc hôm nay huynh đã có chủ đích. Hãy để cho Tiêu huynh tự giải quyết chuyện này.
Chàng nhìn lại Mạnh Phú :
- Tổng tiêu đầu đồng ý chứ.
Mạnh Phú ôm quyền :
- Cung kính không bằng phụng mạng, nếu có chuyện gì xảy ra cho công tử, xin công tử đừng trách bổn tiêu đầu.
- Đao kiếm vô phãn, chưởng pháp vô tình, Tiêu Lân nào dám oán trách Mạnh tiêu đầu chứ.
Mạnh Phú nhìn Tịnh Nô.
Tiêu Lân nhận ra hai luồng nhãn quang bối rối của họ Mạnh.
Chàng nói với Tịnh Nô :
- Tịnh Nô! Hãy chuẩn y lời của huynh.
Tịnh Nô buông tiếng thở dài. Nàng cất Kim bài tử lệnh.
Tịnh Nô nói :
- Huynh muốn cho Mạnh tiêu đầu thấy bản lãnh của mình. Tịnh Nô không dám cản.
Tiêu Lân nhìn nàng điểm nụ cười mỉm. Chàng nhìn lại Tăng Thừa và Mạnh Vĩnh :
- Bổn thiếu gia thỉnh mời nhị vị tôn giá.
Mạnh Phú khẽ gật đầu với hai người đó. Nhận được cái gật đầu của Mạnh Phú. Tăng Thừa lẫn Mạnh Vĩnh liền rút binh khí. Trên tay gã là hai ngọn quỷ đao sáng ngời.
Tiêu Lân từ tốn nói :
- Tại hạ ấn chứng võ công của nhị vị bởi vì Mạnh tiêu đầu nói, nhị vị có thể lấy mạng bổn thiếu gia mà không cần đến Mạnh tiêu đầu. Nhưng nếu nhị vị không làm được như ý của Mạnh tiêu đầu thì phải ngoan ngoãn nói ra sự thật đó nhé.
Tăng Thừa vuốt mấy sợi râu dài mọc ngay giữa má rồi nói :
- Tăng mỗ sẽ nói với Tiêu công tử.
Y vừa nói vừa vung quỷ đao dồn tám thành nội lực chém thẳng vào Tiêu Lân.
Thế đao của Tăng Thừa khiến cho Tịnh Nô không khỏi giật mình buột miệng thốt :
- Tiêu huynh.
Lời còn đọng trên môi miệng nàng thì Tiêu Lân đã thi triển “Hành Tẩu Di Hình bộ” lách tránh chiêu công của đối phương, chàng vừa phát tác Huyết chỉ điểm vào lưỡi quỷ đao.
Keng!
Lần phát tác Huyết chỉ này, Tiêu Lân dụng đến tám thành nội lực. Nội công của chàng giờ đây đã có thêm nội lực của chính Tuệ Thiện đại sư truyền thụ, nên đạo chỉ có uy lực di sơn đảo hải đến độ Tiêu Lân cũng phải sững sờ.
Sau âm thanh khô khốc đó, ngọn quỷ đao bật ra khỏi tay Tăng Thừa. Nó chưa kịp rơi xuống đất thì Tiêu Lân đã sử dụng “Hấp Tinh Đại Tà công” hút lấy. Ngọn khoái đao lọt thỏm vào tay chàng. Tiêu Lân nhích bộ đặt lưỡi đao vào ngay yết hầu họ Tăng.
Mọi sự biến diễn chỉ trong chớp mắt gần như Tăng Thừa không có chút phản ứng gì. Ngay cả Mạnh Phú và Mạnh Vĩnh cũng trố mắt ra nhìn. Cả hai không thể nào tin được sự biến diễn ra ngay trước mắt họ.
Đặt lưỡi đao vào cổ Tăng Thừa, Tiêu Lân nói :
- Tăng tôn giá đã nghiệm ra võ công của tại hạ rồi chứ?
Tăng Thừa xuất hạn mồ hôi. Y miễn cưỡng nói :
- Tiêu nho sinh cứ lấy mạng Tăng mỗ.
- Hãy cho tại hạ biết chuyện xảy ra tại Đoạn Hồn nhai có đúng như lời tại hạ nói không?
- Tăng mỗ không biết gì cả.
- Hay thật.
Chàng quẳng ngọn lưỡi đao xuống sàn gạch :
- Không biết, xem như tôn giá không có can dự vào. Nhưng nếu Tiêu Lân thiếu gia biết Tăng tôn giá nói hai lời thì sẽ thỉnh cầu lão Diêm chúa chuyển ngay sứ giả đến lấy mạng tôn giá đó.
Tăng Thừa liếc xéo về phía Mạnh Phú rồi cúi gầm mặt xuống.
Tiêu Lân nhìn lại Mạnh Phú :
- Mạnh tiêu đầu... Giờ hẳn không thể giấu Mạnh phu nhân chứ.
Mạnh Phú ôm quyền từ tốn nói :
- Tiêu công tử, bổn tiêu đầu có mắt nhưng không có tròng. Nay đã nghiệm ra cao nhân, đâu dám không tuân lệnh Tiêu công tử.
Mạnh Phú ôm quyền hướng lên trời :
- Bổn tiêu đầu chỉ còn tin vào trời đất chứng giám cho sự thanh bạch của Mạnh mỗ.
Tiêu Lân nhìn Mạnh Phú, chàng nghĩ thầm :
- “Ôi cha, giờ thì khác hẳn trước rồi. Mạnh tôn giá giống một con kỳ nhông đổi màu. Có ma mới tin vào lời của tôn giá”.
Ý niệm đó trôi qua đầu, Tiêu Lân ôm quyền từ tốn nói :
- Mạnh tôn giá tin vào trời đất còn bổn thiếu gia thì chỉ tin vào Trương phu nhân.
Tổng tiêu đầu Trương Phong tiêu cục Mạnh Phú dáng người đẩy đà, ngồi bệ vệ trên chiếc ngai sơn son thếp vàng. Đứng hầu quạt cho lão là bốn ả cung nữ. Người nào cũng chỉ vừa ngoài đôi mươi. Ngồi dưới chiếc ngai sơn son thếp vàng một chút là hai gã đại lực sĩ, trên lưng là một giá đao. Vẻ mặt của họ trông thật lạnh lùng, toát ra vẻ tàn nhẫn vô nhân.
Tiêu Lân ôm quyền nói :
- Trước tiên Tiêu Lân phải ôm quyền xá Mạnh tiêu đầu. Và rất cảm kích vì được Tổng tiêu đầu tiếp kiến.
Mệnh Phú rọi đôi mắt ti hí vào Tiêu Lân :
- Tiêu nho sinh đến Trương Phong tiêu cục, khăng khăng đòi gặp bổn tiêu đầu, hẳn có chuyện gì muốn thỉnh giáo bổn tiêu đầu.
Tiêu Lân ôm quyền nói :
- Mạnh tôn giá! Nếu như không chuyện hệ trọng thì tại hạ cũng chẳng đến đây đòi gặp tôn giá cho bằng được. Tại hạ đến diện kiến tôn giá lần này, nói thật tâm tại hạ chỉ vì sự sinh tồn của tôn giá.
Nghe Tiêu Lân thốt ra câu này, mặt của Mạnh Phú sa sầm hẳn lại với những nét bất nhẫn lộ trên ánh mắt hừng hực.
Mạnh Phú trang trọng nói :
- Thịnh tình của Tiêu nho sinh đến Trương Phong tiêu cục vì sự sinh tồn của bổn tiêu đầu?
Tiêu Lân gật đầu.
Mạnh Phú khoanh tay trước ngực dựa vào thành tựa, nhíu mày nhìn Tiêu Lân :
- Nghe Tiêu nho sinh nói, bổn tiêu đầu lấy làm lạ đó.
Tiêu Lân giả lả cười :
- Mạnh tiêu đầu lạ nhưng Tiêu Lân thì chẳng thấy có gì lạ cả. Chỉ cần tiêu
đầu suy nghĩ một chút thì hẳn nghiệm ra ngay.
Mạnh Phú cau mày :
- Tiêu nho sinh! Bổn tiêu đầu và Tiêu nho sinh không quen biết nhau. Cớ gì Tiêu nho sinh lại đến Trương Phong tiêu cục buông những lời hù dọa thế.
Mạnh Phú chỏi tay chồm đến trước, gằn giọng nói :
- Cần gì cứ nói. Bổn tiêu đầu sẵn lòng ban phát cho ngươi vài nén bạc vụn làm lộ phí mà đèn sách. Còn nhận ngươi làm sư gia...
Mạnh Phú lắc đầu :
- Bổn tiêu đầu không nhận ngươi đâu.
Tiêu Lân lắc đầu khoát tay :
- Không không! Tại hạ đến đây thỉnh kiến tiêu đầu không phải để xin chút bạc vụn, hay xin làm sư gia cho Trương Phong tiêu cục. Nếu có ý đó thì tại hạ đã nhận làm Bang chủ Cái bang còn sướng hơn à.
Tiêu Lân thả tay xuống, nhìn Mạnh Phú nói :
- Tại hạ đến đây vì việc khác. Việc này nhất định có quan hệ đến sự tồn sinh của Mạnh tiêu đầu đó.
Manh Phú cau mày đanh mặt. Y gằn giọng nói :
- Thế Tiêu nho sinh có thể cho bổn tiêu đầu biết chuyện không?
- Đến đây tất nhiên tại hạ phải nói chứ không nói, Tổng tiêu đầu lại nghĩ khác cho tại hạ. Khổ thân tại hạ lắm
Tiêu Lân rít một luồng chân khí căng phồng lồng ngực rồi nói :
- Trước tiên, tại hạ nhắc lại cho Mạnh tiêu đầu biết chuyện trong quá khứ. Câu chuyện xảy ra mười lăm năm trước. Lúc đó Mạnh tiêu đầu chỉ là Phó tiêu cục của Trương Phong tiêu cục.
Chàng nhướng mày nhìn Mạnh Phú, quan sát chân diện lão.
Bộ mặt tròn nũng của Mạnh Phú chảy xệ xuống. Sắc diện của y đỏ bừng như quả chín.
Mạnh Phú nói :
- Chuyện quá khứ là chuyện gì?
- Mạnh tiêu đầu cũng không nhớ ra à. Nếu Mạnh tiêu đầu không nhớ thì Tiêu Lân đành phải kể rõ tất cả cho người nhớ.
Tiêu Lân chắt lưỡi nói :
- Phàm thời gian cũng khiến cho người ta quên, nhưng có những chuyện không bao gìơ quên. Nếu Mạnh tiêu đầu quên thì buộc Tiêu Lân phải nhắc lại. Nhưng trước khi Tiêu Lân nhắc lại, mong Tổng tiêu đầu suy xét mà đừng nổi cơn thịnh nộ.
Mạnh Phú cau mày, gằn giọng nói :
- Cứ nói.
Tiêu Lân ôm quyền xá :
- Tiêu Lân cảm kích đa tạ Mạnh tiêu đầu.
Chàng chắp tay sau lưng, bước đến một bộ nhìn Mạnh Phú, từ tốn nói :
- Mười lăm năm trước, Mạnh tôn giá chỉ là Phó tổng tiêu đầu của Trương Phong tiêu cục.
Mạnh Phú cướp lời chàng :
- Điều đó ai cũng biết. Tổng tiêu đầu Trương Phong tiêu cục là Trương Tính. Nho sinh không nói sai. Trương đại ca của Mạnh mỗ là tổng tiêu đầu Trương Phong tiêu cục.
- Hê... Xem ra Mạnh tôn giá còn nhớ tất cả đấy chứ. Thế mà nói với tại hạ Mạnh tôn giá chẳng nhớ gì.
- Tên nho sinh thúi nói đến đâu, Mạnh mỗ nhớ đến đó.
- Thế thì tốt quá. Mười lăm năm trước trong một lần áp tiêu, Mạnh tôn giá đã phản bội lại Trương Tính tổng tiêu đầu, cấu kết với Trại chủ lục lâm Tăng Thừa và Mạnh Vĩnh để cướp tiêu. Mạnh tiêu đầu còn dụng mưu rót rượu độc cho Trương Tính uống để đoạt cả Trương Phong tiêu cục.
Tiêu Lân buông tiếng thở dài :
- Huynh đệ với nhau mà làm vậy thật ác nhân ác đức quá.
Mặt của Mạnh Phú chảy xệ xuống trông thật là khó coi. Y nghiêm giọng nói :
- Tiêu nho sinh còn biết gì nữa không?
- Còn biết nhiều lắm chứ... Nếu như tại hạ không biết nhiều thì đến đây làm cái con khỉ gì.
Câu nói này khiến cho Mạnh Phú đã bất nhẫn càng bất nhẫn hơn.
Tiêu Lân ôm quyền :
- Mạnh tiêu đầu đã nhớ ra chưa nhỉ.
Tiêu nho sinh nói tiếp đi :
- Nói tiếp nhe... Sau khi Trương Tính tiêu đầu uống rượu độc thì Mạnh tôn giá mới ra mặt. Nếu không có rượu độc thì Mạnh tôn giá chẳng làm gì được Trương tiêu đầu. Nhưng nhờ có rượu độc mà Tôn giá đã bức tử Trương tiêu đầu. Trương tiêu đầu ẵm theo đứa bé gái thương yêu nhất của mình, lúc đó chỉ vừa lên năm bỏ chạy. Nhưng Mạnh tôn giá nhất định truy sát, nhổ cỏ tận gốc vì sợ Trương tiêu đầu có thể còn sống mà sau này gieo kiếp họa.
Hai cánh môi dày của Mạnh Phú mím lại.
Tiêu Lân nhìn lão nói tiếp :
- Khi Mạnh tôn giá cùng nhị vị Trại chủ Tăng Thừa và Mạnh Vĩnh truy sát Trương tiêu đầu đến Đoạn Hồn nhai. Trong bước đường cùng, Trương tiêu đầu đã nhảy xuống Đoạn Hồn nhai ôm theo đứa bé.
Tiêu Lân ôm quyền :
- Tại hạ nói có đúng không nhỉ?
- Nho sinh kể tiếp cho bổn tiêu đầu nghe.
- Mạnh tiêu đầu tưởng đâu rơi xuống Đoạn Hồn nhai thì Trương Tính tôn giá chết.
Chàng lắc đầu :
- Không như tôn giá tưởng đâu. Trương tổng tiêu đầu và đứa bé gái kia không chết.
Chàng cười khẩy rồi nói tiếp :
- Hai người đó không chết mà lại gặp kỳ duyên. Võ công của họ giờ đây đã đạt đến cảnh giới tối thượng. Mạnh tôn giá có nghe nói đến Tử Địa Vô Luân chứ?
- Mạnh mỗ có nghe nói đến.
- Đứa bé gái năm nào mà tôn giá tưởng đã chết khi buộc phải nhảy xuống Đoạn Hồn nhai, chính là chủ nhân của Tử Địa Vô Luân. Tại hạ may mắn có gặp được vị cô nương đó. Yến Yến vì từ tâm mới cho tại hạ đến đây nói với tôn giá.
Chàng xoay tay ve cằm, chắc lưỡi nói :
- Yến Yến nói gì nhỉ.
Nhìn lại Mạnh Phú, Tiêu Lân nghiêm giọng nói :
- Tại hạ không nhớ lời của Yến Yến, nhưng nàng nói cho tôn giá một cơ hội để sinh tồn là trao lại Trương Phong tiêu cục cho họ Trương. Rồi mau mau rời khỏi giang hồ võ lâm, mà tìm ngôi chùa nào đó xuất gia đầu Phật, sám hối những việc mình đã làm. Chỉ như vậy Mạnh tôn giá mới giữ được mạng để tồn vong.
Tiêu Lân ôm quyền :
- Tại hạ nói lời hay ý đẹp chắc chắn Mạnh tôn giá nghe theo lời của tại hạ chứ.
Mạnh Phú ngửa mặt trời khanh khách. Y vừa cười vừa nói :
- Tiêu nho sinh nói hay lắm. Thảo nào bọn hủ nho các ngươi luôn được thiên hạ gắn cho là những hạng người môi mép. Ngồi vắt óc suy tưởng thảo ra những chuyện thị phi trên giang hồ.
Mạnh Phú hừ nhạt một tiếng rồi nói :
- Tiêu nho sinh! Nghe Mạnh mỗ nói đây. Mạnh mỗ chẳng biết chuyện mười lăm năm trước do ngươi thêu dệt. Những gì ngươi nói bổn tiêu đầu nghe chát lỗ tai quá.
Y từ từ đứng lên định nhãn nhìn Tiêu Lân :
- Mạnh mỗ chỉ biết một điều duy nhất, chỉ một điều này thôi. Sau khi Trương Tính tổng tiêu đầu đại ca bị chết trong một lần áp tiêu, chỉ còn lại một mình Mạnh mỗ sống sót đã quay về Hàm Đan với trọng trách gây dựng lại Trương Phong tiêu cục. Để làm được điều đó...
Mạnh Phú cười khảy rồi nói :
- Mạnh mỗ đã thay Trương Tính đại ca chăm sóc Trương phu nhân bằng tình nghĩa, nên Trương tẩu tẩu đã trở thành Mạnh phu nhân...
Tiêu Lân cướp lời Mạnh Phú :
- Và tôn giá đã trở thành Tổng tiêu đầu.
- Điều đó chắc chắn phải xảy ra như vậy thôi. Không thể nào khác hơn được
Tiêu Lân ôm quyền :
- Bái phục... Bái phục...
- Tiêu nho sinh bái phục ta cái gì?
- Tôn giá sắp xếp rất hay. Vậy tôn giá có thể cho tại hạ gặp Mạnh phu nhân không?
Mạnh Phú bật cười sằng sặc rồi nói :
- Tiêu nho sinh gặp bổn tiêu đầu đủ rồi, cần gì phải gặp phu nhân của Mạnh mỗ.
- Mạnh tôn giá không cho Tiêu Lân gặp Mạnh phu nhân thì sao chứng nhận được lời nói của tôn giá chứ.
Mạnh Phú hừ nhạt một tiếng rồi :
- Tiêu Lân? Bổn Tiêu đầu chỉ có thể cho người gặp một người.
Tiêu Lân ôn nhu nói :
- Tiêu đầu định cho Tiêu Lân gặp ai à.
Mạnh Phú gằn giọng nói :
- Diêm Vương.
Tiêu Lân nhướng mày :
- Diêm Vương? Lý do gì tại hạ phải gặp Diêm Vương?
- Lý do gì ư. Ngươi đã thêu dệt ra một câu chuyện làm tổn hại thanh danh của bổn tiêu đầu. Một câu chuyện bỉ ổi, và đê tiện do bọn hủ nho các ngươi nặn óc chế tác ra. Một câu chuyện khiến cho Mạnh mỗ phẫn nộ, muốn đưa ngay ngươi xuống A tỳ Địa ngục gặp Diêm Vương để chuộc lại tội lỗi của mình.
Tiêu Lân khoát tay :
- Mạnh tiêu đầu. Tại hạ đây vì tình ý tốt đẹp chứ không hề có ý gì khác. Mạnh tiêu đầu không có làm chuyện bậy bạ thì thôi, cớ gì lại kéo Diêm Vương lão nhân gia vào chuyện này. Nếu Mạnh tiêu đầu đúng là người làm bậy, hóa ra biến cả Diêm Vương lão nhân gia thành đồng lõa của mình ư.
Chàng lắc đầu :
- Không nên! Không nên! Nếu Diêm Vương lão nhân gia nổi giận, Mạnh tiêu đầu không gánh vác nổi đâu. Tiêu Lân đã từng gặp Hắc y quỷ diện. Người đó là tử thần của Diêm Vương lão gia đó. Nhỡ y mà nghe được thì Mạnh tiêu đầu khó mà bảo toàn được mạng sống của mình.
Chàng thở dài nói tiếp :
- Thực hư thế nào thì Mạnh tôn giá cứ cho tại hạ gặp Mạnh phu nhân là được rồi. Để tại hạ còn ra về mà có chuyện nó lại với Yến Yến cô nương.bg-ssp-{height:px}
Mạnh Phú gằn giọng nói tiếp :
- Chẳng có Mạnh phu nhân nào cả mà chỉ có Diêm Vương chờ ngươi thôi.
Vừa nói Mạnh phú vừa từ từ đứng lên.
Tiêu Lân nói :
- Hê... Bộ Tổng tiêu đầu định làm thiệt hả. Định giết tại hạ thật sao. Nếu Tổng tiêu đầu làm vậy hóa ra là hành động giết người diệt khẩu, đương nhiên thú nhận việc làm bại hoại của mình rồi.
Mạnh Phú cười khẩy rồi nói :
- Bổn tiêu đầu làm gì tự bổn tiêu đầu biết nhưng ngươi ngang nhiên đến Trương Phong tiêu cục buông những lời khiếm nhã phỉ báng Tổng tiêu đầu, bấy nhiêu đó đủ để cho bổn tiêu đầu tống ngươi xuống cõi A tỳ. Chẳng còn gì để ngươi phản đối nữa.
Tiêu Lân cau mày, nhăn mặt, chàng nói :
- Bứt dây động rừng, có làm chuyện bại hoài thì mới đong đóng như Mạnh tiêu đầu. Còn người quang minh chính đại đâu có sừng cổ, tức giận như tôn giá đâu. Mạnh tiêu đầu hãy thú nhận đi. Sau đó trao lại Trương Phong tiêu cục cho họ Trương. Tại hạ sẽ nói thay lời Yến Yến tha cho tôn giá. Bỏ qua cơ hội này tôn giá chẳng có cơ hội thứ hai đâu.
Mạnh Phú thét lên :
- Nho sinh thúi im miệng! Bổn tiêu đầu chẳng còn cơ hội cho ngươi đâu.
Chàng ôm quyền nói :
- Tiêu Lân thất vọng về tôn giá... Thất vọng về tôn giá.
- Hãy đem sự thất vọng đó trình bày với Diêm chúa.
Mạnh Phú nhìn hai gã đại hán ngồi bên dưới nói :
- Lấy mạng nho sinh thúi này hẳn không cần đến bảo đao, bổn tiêu đầu phiền đến hai đệ vậy.
Hai gã đại hán đứng lên. Họ cùng định nhãn nhìn Tiêu Lân. Cả hai lòn tay ra sau lưng. Họ chưa kịp rút binh khí thì Tịnh Nô lên tiếng :
- Mạnh tổng tiêu đầu.
Mặc dù giọng nói của Tịnh Nô nói bằng chất giọng nhu hòa nhưng giọng nói của nàng vẫn buộc Mạnh tổng tiêu đầu phải nhìn đến.
Tịnh Nô rút trong ống tay áo ra một tấm kim bài. Nàng chìa tấm kim bài đến trước Mạnh Phú tổng tiêu đầu :
- Tiêu đầu nhận ra tấm kim bài này không?
Mạnh Phú nhìn tấm Kim bài gần như không chớp mắt. Lão ngập ngừng nói :
- Kim bài tử lệnh.
- Đúng. Đây là kim bài tử lệnh của Minh chủ. Người giữ Kim bài tử lệnh thì có quyền phán lệnh như chính Minh chủ. Vậy Mạnh tổng tiêu đầu đã thấy Kim bài tử lệnh, có kháng lại Tịnh Nô không?
Mạnh Phú sa sầm mặt. Bộ mặt tròn lẳng của gã những tưởng co rút lại khi tận mắt thấy tấm Kim bài tử lệnh trên tay Tịnh Nô.
Mạnh Phú tổng tiêu đầu Trương Phong tiêu cục nói :
- Bổn tiêu đầu không dám chống lại Kim bài tử lệnh.
Tịnh Nô nhìn Mạnh Phú khẽ gật đầu :
- Vậy thì tốt. Tịnh Nô thay Minh chủ lệnh cho Mạnh tiêu đầu hãy cho Tiêu Lân công tử gặp Mạnh phu nhân.
Mạnh Phú buông tiếng thở dài.
Tịnh Nô nói :
- Tiêu đầu phải thực thi mệnh lệnh của Tịnh Nô. Hay muốn kháng lại mệnh lệnh đó.
Mạch Phú ôm quyền xá :
- Bổn tiêu đầu không dám... Không dám.
Y nhìn lại Tiêu Lân :
- Tiêu công tử sao ngay từ đầu công tử không nói mình là người của Võ lâm Minh chủ để Mạnh mỗ bồi tiếp chu đáo.
Tiêu Lân ve cằm cười mỉm rồi nói :
- Tiêu thiếu gia có phải là người của Võ lâm Minh chủ đâu mà tự nhận mình là người của Võ lâm Minh chủ. Không dám nhận... Không dám nhận.
Nhưng bây giờ Tịnh Nô muội muội đã xen vào Tiêu Lân cũng đành chiều theo ý của Tịnh Nô thôi.
Mạnh Phú đổi giọng thật ôn nhu từ tốn :
- Nếu công tử muốn gặp Mạnh nương, bổn tiêu đầu sẽ dẫn người đi gặp.
- Ngay từ đầu Tổng tiêu đầu nhã nhặn như thế có phải hay hơn không?
Tiêu Lân nhìn lại hai gã đại lực sĩ. Chàng từ tốn nói :
- Nếu tại hạ đoán không lầm nhị vị đây hẳn là Tăng Thừa và Mạnh Vĩnh trại chủ.
Mạnh Phú gượng cười nói :
- Tiêu công tử quả là có con mắt tinh tường. Đúng là Tăng Thừa và Mạnh Vĩnh. Mạnh Vĩnh là bào đệ với bổn tiêu đầu. Còn Tăng Thừa là bằng hữu tri giao.
Tiêu Lân mỉm cười :
- Thảo nào hai vị có mặt ở đây.
Chàng ôm quyền hướng về Mạnh Phú :
- Mạnh tôn giá, mặc dù Tịnh Nô đã dùng Kim bài tử lệnh thay Minh chủ lệnh cho tôn giá. Tuy nhiên sự vụ hôm nay Tiêu Lân không muốn nhờ đến uy vũ của Giang minh chủ. Tại hạ không muốn làm phiền đến Minh chủ bởi đây là chuyện riêng của tại hạ. Bổn thiếu gia chỉ muốn đích thân mình truy rõ căn cơ. Để chứng minh cho điều tại hạ vừa nói, Tiêu Lân sẵn sàng thỉnh giáo cao chiêu của nhị vị Trại chủ đây.
Mạnh Phú lộ vẻ bối rối. Lão liếc trộm về phía Tịnh Nô.
Tiêu Lân nói :
- Tổng tiêu đầu đừng áy áy. Chỉ cần nhị vị Trại chủ lấy được mạng của gã nho sinh thúi này thì xem như chẳng còn chuyện gì ở đây nữa. Tổng tiêu đầu nên tận dụng cơ hội này.
Lời nói của Tiêu Lân càng khiến cho Mạnh Phú lúng túng hơn. Lão ngập ngừng nói :
- Bổn tiêu đầu không thể chống lại Kim bài tử lệnh.
- Tiêu Lân lại không muốn biến mình thành người theo đóm ăn tàn hay dựa vào người khác mà hành sự.
Chàng nhìn lại Mạnh Vĩnh và Tăng Thừa từ tốn nói :
- Bổn tiêu đầu Mạnh Phú đã lệnh cho nhị vị huynh trưởng. Đừng nghĩ tại hạ là người của Võ lâm Minh chủ. Nhị vị hãy xem như không có Kim bài tử lệnh vậy.
Tịnh Nô lên tiếng :
- Tiêu huynh.
Chàng nhìn nàng khẽ lắc đầu, từ tốn nói :
- Tịnh Nô. Việc hôm nay huynh đã có chủ đích. Hãy để cho Tiêu huynh tự giải quyết chuyện này.
Chàng nhìn lại Mạnh Phú :
- Tổng tiêu đầu đồng ý chứ.
Mạnh Phú ôm quyền :
- Cung kính không bằng phụng mạng, nếu có chuyện gì xảy ra cho công tử, xin công tử đừng trách bổn tiêu đầu.
- Đao kiếm vô phãn, chưởng pháp vô tình, Tiêu Lân nào dám oán trách Mạnh tiêu đầu chứ.
Mạnh Phú nhìn Tịnh Nô.
Tiêu Lân nhận ra hai luồng nhãn quang bối rối của họ Mạnh.
Chàng nói với Tịnh Nô :
- Tịnh Nô! Hãy chuẩn y lời của huynh.
Tịnh Nô buông tiếng thở dài. Nàng cất Kim bài tử lệnh.
Tịnh Nô nói :
- Huynh muốn cho Mạnh tiêu đầu thấy bản lãnh của mình. Tịnh Nô không dám cản.
Tiêu Lân nhìn nàng điểm nụ cười mỉm. Chàng nhìn lại Tăng Thừa và Mạnh Vĩnh :
- Bổn thiếu gia thỉnh mời nhị vị tôn giá.
Mạnh Phú khẽ gật đầu với hai người đó. Nhận được cái gật đầu của Mạnh Phú. Tăng Thừa lẫn Mạnh Vĩnh liền rút binh khí. Trên tay gã là hai ngọn quỷ đao sáng ngời.
Tiêu Lân từ tốn nói :
- Tại hạ ấn chứng võ công của nhị vị bởi vì Mạnh tiêu đầu nói, nhị vị có thể lấy mạng bổn thiếu gia mà không cần đến Mạnh tiêu đầu. Nhưng nếu nhị vị không làm được như ý của Mạnh tiêu đầu thì phải ngoan ngoãn nói ra sự thật đó nhé.
Tăng Thừa vuốt mấy sợi râu dài mọc ngay giữa má rồi nói :
- Tăng mỗ sẽ nói với Tiêu công tử.
Y vừa nói vừa vung quỷ đao dồn tám thành nội lực chém thẳng vào Tiêu Lân.
Thế đao của Tăng Thừa khiến cho Tịnh Nô không khỏi giật mình buột miệng thốt :
- Tiêu huynh.
Lời còn đọng trên môi miệng nàng thì Tiêu Lân đã thi triển “Hành Tẩu Di Hình bộ” lách tránh chiêu công của đối phương, chàng vừa phát tác Huyết chỉ điểm vào lưỡi quỷ đao.
Keng!
Lần phát tác Huyết chỉ này, Tiêu Lân dụng đến tám thành nội lực. Nội công của chàng giờ đây đã có thêm nội lực của chính Tuệ Thiện đại sư truyền thụ, nên đạo chỉ có uy lực di sơn đảo hải đến độ Tiêu Lân cũng phải sững sờ.
Sau âm thanh khô khốc đó, ngọn quỷ đao bật ra khỏi tay Tăng Thừa. Nó chưa kịp rơi xuống đất thì Tiêu Lân đã sử dụng “Hấp Tinh Đại Tà công” hút lấy. Ngọn khoái đao lọt thỏm vào tay chàng. Tiêu Lân nhích bộ đặt lưỡi đao vào ngay yết hầu họ Tăng.
Mọi sự biến diễn chỉ trong chớp mắt gần như Tăng Thừa không có chút phản ứng gì. Ngay cả Mạnh Phú và Mạnh Vĩnh cũng trố mắt ra nhìn. Cả hai không thể nào tin được sự biến diễn ra ngay trước mắt họ.
Đặt lưỡi đao vào cổ Tăng Thừa, Tiêu Lân nói :
- Tăng tôn giá đã nghiệm ra võ công của tại hạ rồi chứ?
Tăng Thừa xuất hạn mồ hôi. Y miễn cưỡng nói :
- Tiêu nho sinh cứ lấy mạng Tăng mỗ.
- Hãy cho tại hạ biết chuyện xảy ra tại Đoạn Hồn nhai có đúng như lời tại hạ nói không?
- Tăng mỗ không biết gì cả.
- Hay thật.
Chàng quẳng ngọn lưỡi đao xuống sàn gạch :
- Không biết, xem như tôn giá không có can dự vào. Nhưng nếu Tiêu Lân thiếu gia biết Tăng tôn giá nói hai lời thì sẽ thỉnh cầu lão Diêm chúa chuyển ngay sứ giả đến lấy mạng tôn giá đó.
Tăng Thừa liếc xéo về phía Mạnh Phú rồi cúi gầm mặt xuống.
Tiêu Lân nhìn lại Mạnh Phú :
- Mạnh tiêu đầu... Giờ hẳn không thể giấu Mạnh phu nhân chứ.
Mạnh Phú ôm quyền từ tốn nói :
- Tiêu công tử, bổn tiêu đầu có mắt nhưng không có tròng. Nay đã nghiệm ra cao nhân, đâu dám không tuân lệnh Tiêu công tử.
Mạnh Phú ôm quyền hướng lên trời :
- Bổn tiêu đầu chỉ còn tin vào trời đất chứng giám cho sự thanh bạch của Mạnh mỗ.
Tiêu Lân nhìn Mạnh Phú, chàng nghĩ thầm :
- “Ôi cha, giờ thì khác hẳn trước rồi. Mạnh tôn giá giống một con kỳ nhông đổi màu. Có ma mới tin vào lời của tôn giá”.
Ý niệm đó trôi qua đầu, Tiêu Lân ôm quyền từ tốn nói :
- Mạnh tôn giá tin vào trời đất còn bổn thiếu gia thì chỉ tin vào Trương phu nhân.