Tiêu Lân quỳ dưới đài Kim thân Phật tổ, những vị cao tăng Thiếu Lâm tự ngồi hai bên Đại Hồng bảo điện. Tất cả đều cất tiếng kệ Khổng Tước kinh.
Pháp Lạc đại sư bước đến trước mặt Tiêu Lân :
- A Di Đà Phật... Tiêu thiếu hiệp đã quyết định xuất gia đầu Phật?
Tiêu Lân ngẩng mặt nhìn lên :
- Đại sư! Vãn bối đã quyết định qui y cửa Phật.
- Tiêu thiếu hiệp đã suy nghĩ kỹ rồi?
Tiêu Lân gật đầu :
- Vãn bối đã suy nghĩ kỹ rồi. Chỉ có qui y cửa Phật, vãn bối mới có thể chuộc lại tội lỗi cho cha mình.
- A Di Đà Phật... Thiện Tai... Thiện tai.
Pháp Lạc đại sư cầm lấy mái tóc của Tiêu Lân. Vị cao tăng Thiếu Lâm từ từ đặt lưỡi dao xuống. Khi lưỡi dao vừa phạm vào tóc Tiêu Lân thì Tu Di và Yến Yến chạy vào. Hai người quì xuống bên cạnh Tiêu Lân.
Pháp Lạc đại sư dừng tay lại nhìn hai người.
Tu Di nói :
- Đại sư xin đại sư xuống tóc cho tiểu nữ.
Yến Yến cũng nói :
- Đại sư tiểu nữ cũng muốn được xuống tóc.
Tiêu Lân cau mày.
Pháp Lạc đại sư mỉm cười niệm phật hiệu :
- A Di Đà Phật. Tiêu thí chủ nghĩ sao?
Tiêu Lân cúi mặt nhìn xuống.
Pháp Lạc đại sư mỉm cười niệm phật hiệu :
- A Di Đà Phật... Bần tăng thấy Tiêu thiếu hiệp còn vương vấn hồng trần. Tình duyên quá nặng chưa thể xuất gia được.
Tiêu Lân ngẩng lên :
- Đại sư...
- A Di Đà Phật... Nếu Tiêu thí chủ xuất gia để ngày đêm tụng kinh siêu thoát cho Giang thí chủ... Chuyện đó bần tăng và các vị cao tăng Thiếu Lâm có thể làm thay thế cho người. Tất cả chúng sinh trong cõi nhân sinh này đều đáng được hưởng lòng từ bi hỉ xả của Phật tổ Như Lai. Tiêu thiếu hiệp hãy quay lại cõi tục, tiếp tục những thiên chức của mình. Việc làm của thiếu hiệp trong thời gian qua đáng được cho thiên hạ phải tự soi lấy mình.
Tu Di và Yến Yến nhìn Pháp Lạc đại sư. Hai nàng đồng thanh nói :
- Đa tạ đại sư đã mở đường cho Tiêu ca.
Tu Di lẫn Yến Yến cùng nắm tay Tiêu Lân. Tu Di nói :
- Tiêu ca, chúng ta đi.
Không để cho chàng có đồng ý hay không, Tu Di và Yến Yến níu tay Tiêu Lân rời ngay khỏi Đại Hồng bảo điện.
Pháp Lạc đại sư bước theo ba người đến tận cửa mới dừng bước.
Ra đến ngôi tam quan, Tiêu Lân nhìn Tu Di và Yến Yến nói :
- Hai người làm sao vậy? Ta chết cũng bị hai người, giờ xuất gia cũng bị hai người nữa. Bộ hai người định...
Tu Di nói :
- Tu Di và Yến Yến sẽ theo Tiêu ca đến cùng.
- Theo Tiêu Lân... Thế thì hãy theo coi...
Tiêu Lân nói rồi thi triển “Hành Tẩu Di Hình bộ” băng mình đi. Chàng những tưởng với thuật “Hành Tẩu Di Hình bộ”, Tu Di và Yến Yến sẽ không bao giờ bắt kịp mình...
Nhưng không như Tiêu Lân nghĩ, hai người cũng dụng ngay thuật “Hành Tẩu Di Hình bộ”. Mỗi người một bên nắm tay Tiêu Lân bám sát theo chàng.
Tiêu Lân dừng cước pháp nhìn lại Tu Di và Yến Yến :
- Tu Di, Yến Yến bộ hai người định theo Tiêu Lân hết cả cuộc đời sao?
Tu Di và Yến Yến cùng gật đầu, đồng thanh nói :
- Hết cả cuộc đời.
Tiêu Lân xoa trán :
- Ta chết, hai người chết theo, ta làm hòa thượng hai người tự nguyện làm ni cô. Vậy nếu Tiêu Lân làm tướng công của hai nàng, thì hai nàng có chịu không?
Tu Di và Yến Yến đỏ mặt im lặng. Cả hai cùng biểu lộ vẻ thẹn thùng ngượng ngùng...
Tiêu Lân phá lên cười :
- Hai người không chịu hả?
Tu Di và Yến Yến cùng lắc đầu. Cả hai cùng bá lấy vai Tiêu Lân :
- Tu Di đồng ý, miễn huynh đối xử tốt với Tu Di.
- Yến Yến cũng đồng ý.
Tiêu Lân nhướng mày nói :
- Ta đâu có số đào hoa mà hưởng được diễm phúc như thế này. Có lẽ đây là ý trời đúng như đại sư nói. Bổn thiếu gia chưa có cơ duyên với Phật gia, nên đành phải chấp nhận số phận diễm phúc này.
Tiêu Lân nói rồi bật cười, vòng tay qua tiếu yêu của Tu Di và Yến Yến nhất bổng hai người lên thi triển “Hành Tẩu Di Hình bộ” băng nhanh về phía trước.
Vừa cắp Tu Di và Yến Yến thi triển khinh thuật, Tiêu Lân vừa nói :
- Bổn thiếu gia làm bộ xuất gia để có được hai nàng đó. Tiêu Lân đâu thể nào xuất gia đầu Phật được khi còn mang nặng hai trang giai nhân tuyệt sắc hai bên mình...
Tiêu Lân quỳ dưới đài Kim thân Phật tổ, những vị cao tăng Thiếu Lâm tự ngồi hai bên Đại Hồng bảo điện. Tất cả đều cất tiếng kệ Khổng Tước kinh.
Pháp Lạc đại sư bước đến trước mặt Tiêu Lân :
- A Di Đà Phật... Tiêu thiếu hiệp đã quyết định xuất gia đầu Phật?
Tiêu Lân ngẩng mặt nhìn lên :
- Đại sư! Vãn bối đã quyết định qui y cửa Phật.
- Tiêu thiếu hiệp đã suy nghĩ kỹ rồi?
Tiêu Lân gật đầu :
- Vãn bối đã suy nghĩ kỹ rồi. Chỉ có qui y cửa Phật, vãn bối mới có thể chuộc lại tội lỗi cho cha mình.
- A Di Đà Phật... Thiện Tai... Thiện tai.
Pháp Lạc đại sư cầm lấy mái tóc của Tiêu Lân. Vị cao tăng Thiếu Lâm từ từ đặt lưỡi dao xuống. Khi lưỡi dao vừa phạm vào tóc Tiêu Lân thì Tu Di và Yến Yến chạy vào. Hai người quì xuống bên cạnh Tiêu Lân.
Pháp Lạc đại sư dừng tay lại nhìn hai người.
Tu Di nói :
- Đại sư xin đại sư xuống tóc cho tiểu nữ.
Yến Yến cũng nói :
- Đại sư tiểu nữ cũng muốn được xuống tóc.
Tiêu Lân cau mày.
Pháp Lạc đại sư mỉm cười niệm phật hiệu :
- A Di Đà Phật. Tiêu thí chủ nghĩ sao?
Tiêu Lân cúi mặt nhìn xuống.
Pháp Lạc đại sư mỉm cười niệm phật hiệu :
- A Di Đà Phật... Bần tăng thấy Tiêu thiếu hiệp còn vương vấn hồng trần. Tình duyên quá nặng chưa thể xuất gia được.
Tiêu Lân ngẩng lên :
- Đại sư...
- A Di Đà Phật... Nếu Tiêu thí chủ xuất gia để ngày đêm tụng kinh siêu thoát cho Giang thí chủ... Chuyện đó bần tăng và các vị cao tăng Thiếu Lâm có thể làm thay thế cho người. Tất cả chúng sinh trong cõi nhân sinh này đều đáng được hưởng lòng từ bi hỉ xả của Phật tổ Như Lai. Tiêu thiếu hiệp hãy quay lại cõi tục, tiếp tục những thiên chức của mình. Việc làm của thiếu hiệp trong thời gian qua đáng được cho thiên hạ phải tự soi lấy mình.
Tu Di và Yến Yến nhìn Pháp Lạc đại sư. Hai nàng đồng thanh nói :
- Đa tạ đại sư đã mở đường cho Tiêu ca.
Tu Di lẫn Yến Yến cùng nắm tay Tiêu Lân. Tu Di nói :
- Tiêu ca, chúng ta đi.bg-ssp-{height:px}
Không để cho chàng có đồng ý hay không, Tu Di và Yến Yến níu tay Tiêu Lân rời ngay khỏi Đại Hồng bảo điện.
Pháp Lạc đại sư bước theo ba người đến tận cửa mới dừng bước.
Ra đến ngôi tam quan, Tiêu Lân nhìn Tu Di và Yến Yến nói :
- Hai người làm sao vậy? Ta chết cũng bị hai người, giờ xuất gia cũng bị hai người nữa. Bộ hai người định...
Tu Di nói :
- Tu Di và Yến Yến sẽ theo Tiêu ca đến cùng.
- Theo Tiêu Lân... Thế thì hãy theo coi...
Tiêu Lân nói rồi thi triển “Hành Tẩu Di Hình bộ” băng mình đi. Chàng những tưởng với thuật “Hành Tẩu Di Hình bộ”, Tu Di và Yến Yến sẽ không bao giờ bắt kịp mình...
Nhưng không như Tiêu Lân nghĩ, hai người cũng dụng ngay thuật “Hành Tẩu Di Hình bộ”. Mỗi người một bên nắm tay Tiêu Lân bám sát theo chàng.
Tiêu Lân dừng cước pháp nhìn lại Tu Di và Yến Yến :
- Tu Di, Yến Yến bộ hai người định theo Tiêu Lân hết cả cuộc đời sao?
Tu Di và Yến Yến cùng gật đầu, đồng thanh nói :
- Hết cả cuộc đời.
Tiêu Lân xoa trán :
- Ta chết, hai người chết theo, ta làm hòa thượng hai người tự nguyện làm ni cô. Vậy nếu Tiêu Lân làm tướng công của hai nàng, thì hai nàng có chịu không?
Tu Di và Yến Yến đỏ mặt im lặng. Cả hai cùng biểu lộ vẻ thẹn thùng ngượng ngùng...
Tiêu Lân phá lên cười :
- Hai người không chịu hả?
Tu Di và Yến Yến cùng lắc đầu. Cả hai cùng bá lấy vai Tiêu Lân :
- Tu Di đồng ý, miễn huynh đối xử tốt với Tu Di.
- Yến Yến cũng đồng ý.
Tiêu Lân nhướng mày nói :
- Ta đâu có số đào hoa mà hưởng được diễm phúc như thế này. Có lẽ đây là ý trời đúng như đại sư nói. Bổn thiếu gia chưa có cơ duyên với Phật gia, nên đành phải chấp nhận số phận diễm phúc này.
Tiêu Lân nói rồi bật cười, vòng tay qua tiếu yêu của Tu Di và Yến Yến nhất bổng hai người lên thi triển “Hành Tẩu Di Hình bộ” băng nhanh về phía trước.
Vừa cắp Tu Di và Yến Yến thi triển khinh thuật, Tiêu Lân vừa nói :
- Bổn thiếu gia làm bộ xuất gia để có được hai nàng đó. Tiêu Lân đâu thể nào xuất gia đầu Phật được khi còn mang nặng hai trang giai nhân tuyệt sắc hai bên mình...