Nàng nên nghĩa chính nghiêm từ nói cho hắn biết đây là chuyện không nên làm, nhưng khi nghe đến hai chữ “kho hàng” này, khiến Hình Hoan kích động. Một lát sau, nàng cố gắng giả vờ xem như không có chuyện gì xảy ra, mở miệng: "Mượn hoa hiến Phật a, coi như ngươi có chút hảo tâm, vậy chúng ta lúc nào thì lẻn vào kho hàng hắn? Nói trước cho ta biết, ta hảo chuẩn bị."
"Chuẩn bị cái gì?" Loại dự cảm chẳng lành dấy lên, khiến cho hắn bắt đầu hối hận tật lắm mồm của mình.
"Chuẩn bị bao thật lớn a, nếu không làm sao có phương tiện vận chuyển."
"Hoan Hoan muội muội. . . . . ." Hắn nhắm lại mắt, thành khẩn kêu nàng, "Nữ nhân nên hảo hảo để cho nam nhân nuôi, an phận, chớ luôn nghĩ chuyện lừa gạt bịp bợm trộm, đến lúc đó không ai có thể cứu được ngươi."
Nàng tức giận ngước mắt nhìn Ngộ Sắc, học tư thế của hắn nằm xuống, đôi mắt vừa lúc nhìn thấy bầu trời đêm, sao lốm đốm đầy trời làm thành hình cung trăng, cộng thêm trong tay còn nắm cái lò sưởi nhỏ, tâm tình tự dưng thoải mái , lời nói cũng đi theo nhiều, "Ngươi biết cái gì, ta mỗi ngày đều thu nhiều phong hưu thư như vậy, ai biết tướng công ta cực hạn nhẫn nại ở đâu? Nếu như ngày nào đó hắn tính toán cưới nữ nhân kia, ta nên làm cái gì? Tiếp tục trở về chăn cừu sao? Vậy công sức ta bỏ ra trong hai năm qua coi là cái gì? Ta không thể chỉ chờ bị đuổi mới về a, mẹ nói nữ nhân phải vì mình lo lắng nhiều."
"Hắn biết sao?"
"Biết cái gì?" Hình Hoan không rõ ý trong lời nói liền quay đầu.
"Biết ngươi một mực vì chính mình mà tính toán đường lui sao?"
Nàng liên tiếp lắc đầu, bộ dáng rất khẩn trương: "Dĩ nhiên không thể để cho hắn biết, làm gì có tướng công nhà nào sẽ thích nương tử của mình lúc nào cũng suy nghĩ việc rời khỏi hắn sẽ sống thế nào a. . . . . ."
"Nói không chừng hắn thích đấy. Tướng công của ngươi không phải có tính cách ngược lại với ngươi hay sao? Đó không phải là có chí hướng thật xa, dạng nữ nhân không thích dựa vào nam nhân mà sống sao? Tốt nhất hay là đối với hắn yêu thương xa cách, dựa vào bản chất mà nói, tướng công của ngươi so với ngươi còn tiện hơn." Hắn rất có cảm xúc cắt đứt lời của nàng.
Lời nói cùng sự thật hoàn toàn tương xứng, đem Hình Hoan hù họa một phen thật cả kinh, nàng giương mắt nhìn. “Làm sao ngươi biết?”
"Bởi vì ta là cao tăng đắc đạo, không chỗ nào không biết."
"Vậy. . . . . . cao tăng, ngươi biết ta nên làm thế nào mới có thể làm cho hắn buông tha nữ nhân kia, biết được đã thân phận đã thành thân của mình hay sao?" Sự thật chứng minh, nàng lại một lần kìm lòng không được tin chuyện hoang đường của hắn.
"Đắc đạo cao tăng không quan tâm nhi nữ tình trường." Thân là bằng hữu, hắn thật ra thì nên dạy nàng nhiều hơn, cho nàng biết những gì mà nam nhân bình thường đều thích, để cho lấy lại trái tim của tướng công nàng, bảo đảm đoạn hôn nhân này đầu bạc răng long. . . . . .
Nhưng giờ khắc này, hắn cái gì cũng không muốn nói, nhìn nàng cầu xin mà không khỏi nản lòng thoái chí, hắn cảm thấy khó chịu vô cùng.
"Vậy ngươi quan tâm cái gì? Những vị hôn thê đã chết trong truyền thuyết của ngươi sao? !" Không quan tâm cái rắm, nhi nữ tình trường cho tới bây giờ hắn cũng không thiếu qua, có tư cách gì bày ra tư thái lục căn thanh tịnh.
"Quá nhiều, quan tâm không tới." Hắn thẳng thắn trả lời, con mắt sắc thâm trầm, "Bần tăng vì giang sơn xã tắc, chỉ quan tâm giang hồ dân sanh mà thôi."
"Vậy ngươi còn có thì giờ ở nơi này hết ăn lại uống?"
"Thuận tiện lừa gạt tài trợ."
"Là sao?" Lời này có ý tứ gì?
"Nhâm công tử là phú thương, để cho hắn cầm ít bạc ra ngoài cứu tế giang hồ nhi nữ, bần tăng cũng coi là cướp của người giàu giúp người nghèo mà thôi."
"Có ý tứ gì? Ngươi buổi chiều cùng Nhâm Vạn Ngân nói cái gì?" Nàng xâu chuỗi toàn bộ sự việc suy ra, rốt cuộc nhận thấy được, Ngộ Sắc thường xuyên dẫn nàng ra vào phủ đệ của Nhâm Vạn Ngân, tựa hồ thật đúng là không phải đơn giản lừa gạt ăn uống.
"Muốn biết?" Hắn quay đầu, nửa chống lên thân thể, hướng về phía nháy mắt con mắt, "Ngươi thừa nhận ta so Nhâm Vạn Ngân suất hơn, ta sẽ nói cho ngươi biết."
Đảo con mắt hoa đào, nhìn chằm chằm người đối diện, nàng suy nghĩ rối loạn chốc lát, giống như bị trúng cổ của hắn, đầu óc trống rỗng. Trầm mặc hồi lâu, gió ban đêm thổi nhẹ qua làm tỉnh giấc, lúng túng che giấu sự hoảng hốt, cố làm qua loa hừ vài tiếng, ". . . . . . Ừ, ngươi suất, ngươi suất nhất."
"Ngươi không phải nói ta cũng biết rõ. Chớ yêu ta, bị quá nhiều nữ nhân thích, bần tăng sẽ rất phiền não." Dù lời khen ngợi của nàng cũng không phải là phát ra từ nội tâm, hắn nghe được đây chỉ là lời nói qua loa, nhưng vẫn cảm thấy thỏa mãn. Thật đơn giản, chỉ nói vài câu dễ dàng thắng được những lời tâm tình triền miên mà hắn từng nghe qua, đọc qua.
Ánh mắt Ngộ Sắc không được tự nhiên, thấy nàng thẹn quá hóa giận định há mồm muốn mắng hắn, hắn nhếch miệng nhộn nhạo ra trước sau như một, nở nụ cười xấu xa để che giấu tâm tư, cho nàng đáp án nàng muốn, "Bần tăng chỉ là nói cho hắn biết, gần đây vận hàng không cần đi đường núi, sẽ rủi ro."
"Hắn gần đây có hàng muốn vận?"
"Ừ."
"Vậy hắn còn có thể vận sao?"
"Sẽ."
"Tại sao?"
Bởi vì Nhâm Vạn Ngân là người tham tiền, chưa thấy quan tài chưa rơi lệ, mà trên thực tế, đám kia hàng phải đi qua Du Châu, cũng chỉ có cái kia đường núi có thể đi. Đáp án rất rõ ràng, thế nhưng hắn lại cố ý muốn trêu chọc nàng, "Bởi vì bần tăng đêm xem thiên tượng, hắn đang kiếp số khó tránh, ta dám chắc chắn, nhưng ta quyết không phụ trách."
". . . . . . Ngươi rốt cuộc that quá rảnh, ngày nào cũng xem thiên tượng?" Nàng mới sẽ không giống cùng một dạng với Nhâm Vạn Ngân, vừa nghe đến"rủi ro" liền đem hắn lời nói phụng làm thánh chỉ.
"Chúng ta không phải đang xem à?"
"Vậy ngươi trừ xem đến già chuyện của Nhâm Vạn Ngân, còn có xem đến chuyện khác? Nói thí dụ như sao nhân duyên của ta."
"Có, xuất hiện rồi."
"Thiệt hay giả?"
"Muốn nghe tường giải? Vậy ngươi thừa nhận ta so với tướng công ngươi suất hơn."
". . . . . ." Đắc đạo cao tăng! Ngươi có thể không tán gẫu một chút! ! Là một người xuất gia, tại sao như vậy ưa ganh đua so sánh.
Nàng nên nghĩa chính nghiêm từ nói cho hắn biết đây là chuyện không nên làm, nhưng khi nghe đến hai chữ “kho hàng” này, khiến Hình Hoan kích động. Một lát sau, nàng cố gắng giả vờ xem như không có chuyện gì xảy ra, mở miệng: "Mượn hoa hiến Phật a, coi như ngươi có chút hảo tâm, vậy chúng ta lúc nào thì lẻn vào kho hàng hắn? Nói trước cho ta biết, ta hảo chuẩn bị."
"Chuẩn bị cái gì?" Loại dự cảm chẳng lành dấy lên, khiến cho hắn bắt đầu hối hận tật lắm mồm của mình.
"Chuẩn bị bao thật lớn a, nếu không làm sao có phương tiện vận chuyển."
"Hoan Hoan muội muội. . . . . ." Hắn nhắm lại mắt, thành khẩn kêu nàng, "Nữ nhân nên hảo hảo để cho nam nhân nuôi, an phận, chớ luôn nghĩ chuyện lừa gạt bịp bợm trộm, đến lúc đó không ai có thể cứu được ngươi."
Nàng tức giận ngước mắt nhìn Ngộ Sắc, học tư thế của hắn nằm xuống, đôi mắt vừa lúc nhìn thấy bầu trời đêm, sao lốm đốm đầy trời làm thành hình cung trăng, cộng thêm trong tay còn nắm cái lò sưởi nhỏ, tâm tình tự dưng thoải mái , lời nói cũng đi theo nhiều, "Ngươi biết cái gì, ta mỗi ngày đều thu nhiều phong hưu thư như vậy, ai biết tướng công ta cực hạn nhẫn nại ở đâu? Nếu như ngày nào đó hắn tính toán cưới nữ nhân kia, ta nên làm cái gì? Tiếp tục trở về chăn cừu sao? Vậy công sức ta bỏ ra trong hai năm qua coi là cái gì? Ta không thể chỉ chờ bị đuổi mới về a, mẹ nói nữ nhân phải vì mình lo lắng nhiều."
"Hắn biết sao?"
"Biết cái gì?" Hình Hoan không rõ ý trong lời nói liền quay đầu.
"Biết ngươi một mực vì chính mình mà tính toán đường lui sao?"
Nàng liên tiếp lắc đầu, bộ dáng rất khẩn trương: "Dĩ nhiên không thể để cho hắn biết, làm gì có tướng công nhà nào sẽ thích nương tử của mình lúc nào cũng suy nghĩ việc rời khỏi hắn sẽ sống thế nào a. . . . . ."
"Nói không chừng hắn thích đấy. Tướng công của ngươi không phải có tính cách ngược lại với ngươi hay sao? Đó không phải là có chí hướng thật xa, dạng nữ nhân không thích dựa vào nam nhân mà sống sao? Tốt nhất hay là đối với hắn yêu thương xa cách, dựa vào bản chất mà nói, tướng công của ngươi so với ngươi còn tiện hơn." Hắn rất có cảm xúc cắt đứt lời của nàng.
Lời nói cùng sự thật hoàn toàn tương xứng, đem Hình Hoan hù họa một phen thật cả kinh, nàng giương mắt nhìn. “Làm sao ngươi biết?”
"Bởi vì ta là cao tăng đắc đạo, không chỗ nào không biết."
"Vậy. . . . . . cao tăng, ngươi biết ta nên làm thế nào mới có thể làm cho hắn buông tha nữ nhân kia, biết được đã thân phận đã thành thân của mình hay sao?" Sự thật chứng minh, nàng lại một lần kìm lòng không được tin chuyện hoang đường của hắn.
"Đắc đạo cao tăng không quan tâm nhi nữ tình trường." Thân là bằng hữu, hắn thật ra thì nên dạy nàng nhiều hơn, cho nàng biết những gì mà nam nhân bình thường đều thích, để cho lấy lại trái tim của tướng công nàng, bảo đảm đoạn hôn nhân này đầu bạc răng long. . . . . .
Nhưng giờ khắc này, hắn cái gì cũng không muốn nói, nhìn nàng cầu xin mà không khỏi nản lòng thoái chí, hắn cảm thấy khó chịu vô cùng.
"Vậy ngươi quan tâm cái gì? Những vị hôn thê đã chết trong truyền thuyết của ngươi sao? !" Không quan tâm cái rắm, nhi nữ tình trường cho tới bây giờ hắn cũng không thiếu qua, có tư cách gì bày ra tư thái lục căn thanh tịnh.
"Quá nhiều, quan tâm không tới." Hắn thẳng thắn trả lời, con mắt sắc thâm trầm, "Bần tăng vì giang sơn xã tắc, chỉ quan tâm giang hồ dân sanh mà thôi."
"Vậy ngươi còn có thì giờ ở nơi này hết ăn lại uống?"
"Thuận tiện lừa gạt tài trợ."
"Là sao?" Lời này có ý tứ gì?bg-ssp-{height:px}
"Nhâm công tử là phú thương, để cho hắn cầm ít bạc ra ngoài cứu tế giang hồ nhi nữ, bần tăng cũng coi là cướp của người giàu giúp người nghèo mà thôi."
"Có ý tứ gì? Ngươi buổi chiều cùng Nhâm Vạn Ngân nói cái gì?" Nàng xâu chuỗi toàn bộ sự việc suy ra, rốt cuộc nhận thấy được, Ngộ Sắc thường xuyên dẫn nàng ra vào phủ đệ của Nhâm Vạn Ngân, tựa hồ thật đúng là không phải đơn giản lừa gạt ăn uống.
"Muốn biết?" Hắn quay đầu, nửa chống lên thân thể, hướng về phía nháy mắt con mắt, "Ngươi thừa nhận ta so Nhâm Vạn Ngân suất hơn, ta sẽ nói cho ngươi biết."
Đảo con mắt hoa đào, nhìn chằm chằm người đối diện, nàng suy nghĩ rối loạn chốc lát, giống như bị trúng cổ của hắn, đầu óc trống rỗng. Trầm mặc hồi lâu, gió ban đêm thổi nhẹ qua làm tỉnh giấc, lúng túng che giấu sự hoảng hốt, cố làm qua loa hừ vài tiếng, ". . . . . . Ừ, ngươi suất, ngươi suất nhất."
"Ngươi không phải nói ta cũng biết rõ. Chớ yêu ta, bị quá nhiều nữ nhân thích, bần tăng sẽ rất phiền não." Dù lời khen ngợi của nàng cũng không phải là phát ra từ nội tâm, hắn nghe được đây chỉ là lời nói qua loa, nhưng vẫn cảm thấy thỏa mãn. Thật đơn giản, chỉ nói vài câu dễ dàng thắng được những lời tâm tình triền miên mà hắn từng nghe qua, đọc qua.
Ánh mắt Ngộ Sắc không được tự nhiên, thấy nàng thẹn quá hóa giận định há mồm muốn mắng hắn, hắn nhếch miệng nhộn nhạo ra trước sau như một, nở nụ cười xấu xa để che giấu tâm tư, cho nàng đáp án nàng muốn, "Bần tăng chỉ là nói cho hắn biết, gần đây vận hàng không cần đi đường núi, sẽ rủi ro."
"Hắn gần đây có hàng muốn vận?"
"Ừ."
"Vậy hắn còn có thể vận sao?"
"Sẽ."
"Tại sao?"
Bởi vì Nhâm Vạn Ngân là người tham tiền, chưa thấy quan tài chưa rơi lệ, mà trên thực tế, đám kia hàng phải đi qua Du Châu, cũng chỉ có cái kia đường núi có thể đi. Đáp án rất rõ ràng, thế nhưng hắn lại cố ý muốn trêu chọc nàng, "Bởi vì bần tăng đêm xem thiên tượng, hắn đang kiếp số khó tránh, ta dám chắc chắn, nhưng ta quyết không phụ trách."
". . . . . . Ngươi rốt cuộc that quá rảnh, ngày nào cũng xem thiên tượng?" Nàng mới sẽ không giống cùng một dạng với Nhâm Vạn Ngân, vừa nghe đến"rủi ro" liền đem hắn lời nói phụng làm thánh chỉ.
"Chúng ta không phải đang xem à?"
"Vậy ngươi trừ xem đến già chuyện của Nhâm Vạn Ngân, còn có xem đến chuyện khác? Nói thí dụ như sao nhân duyên của ta."
"Có, xuất hiện rồi."
"Thiệt hay giả?"
"Muốn nghe tường giải? Vậy ngươi thừa nhận ta so với tướng công ngươi suất hơn."
". . . . . ." Đắc đạo cao tăng! Ngươi có thể không tán gẫu một chút! ! Là một người xuất gia, tại sao như vậy ưa ganh đua so sánh.