Nghĩ tới, nàng cười một cái so với lúc nãy còn ngọt hơn, tay vẫn như cũ khoác lên khuỷu tay của hắn, một tay kia thả bội kiếm xuống, không chút để ý nói, "Đúng rồi, huynh xem muội đem người nào mang đến."
Nghe vậy, Triệu Vĩnh Yên cũng phối hợp quét mắt theo đuôi nàng nhìn mấy người kia trong phòng ăn, đều là khuôn mặt xa lạ khiến cho hắn chau mày hồ nghi, "Người nào? Ta có biết không?"
"Làm sao huynh mau quên như vậy a. Không phải đã đáp ứng sẽ mua xiêm y cho muội sao? Muội không muốn cùng người khác đụng áo nên biện pháp tốt nhất chính tìm người đích thân chế một y phục khác. Vì thế muội đem sư phó của hàng may, lão bản hàng tơ lụa, lão bản phường nhuộm, tú nương, lão bản kim sức,… tất cả đều mang tới, a đúng rồi, còn có nàng, nghe nói nàng là trang dung nổi danh nhất kinh thành, am hiểu nhất xuất giá trang rồi."
Nàng giới thiệu từng người tới, mỗi thân phận từ trong môi nàng buông ra, đều khiến Hình Hoan cả kinh, miệng há hốc ra, lại không phát ra được một tiếng, hai người bọn họ định thành thân sao?
". . . . . . Hiểu Nhàn muội muội, muội đem toàn bộ bọn họ mang đến là chuẩn bị làm cái gì?" Không chỉ là Hình Hoan, ngay cả Vĩnh Yên cũng không biết làm thế nào. Biệt viện của hắn chứ không phải cái chợ. Sao lại có thể tùy ý cho phép người xa lạ bước vào!
"Đương nhiên là may xiêm y a, chẳng lẽ mờ bọn họ ăn cơm a. . . . . . Ủa, ngươi ở đây ăn cơm à?" Nàng sóng mắt hơi đổi, giống như là mới phát hiện trước mắt bày ra bàn ăn, giọng lộ ra kinh ngạc.
"Ừ, muốn ăn chung không?" Bên cạnh truyền đến ánh mắt sáng quắc của Hình Hoan, khiến Vĩnh Yên không được tự nhiên ngửa thân thể ra sau, không để lại dấu vết tránh được Quản Hiểu Nhàn đụng vào.
"Ách. . . . . . Không cần. Vĩnh Yên ca, thức ăn mà đầu bếp nhà huynh nấu ra muội thật không dám ăn. Huynh từ trong chùa chiềng nào mà kiếm một vị đầu bếp thế này? Tốn bao nhiêu bạc? Ngươi bị gạt à! Đợi đó, ta sẽ đi bắt tên đầu bếp kia đi gặp quan, giúp ngươi hả giận!"
Kiếm đầu bếp từ trong chùa chiềng nào a? Không sai, điều này hình dung quá đúng, vô cùng chuẩn xác đạp trúng xương sườn mềm của Triệu Vĩnh Yên. Tiếp thu được lời nói chói tai, hắn khinh thường quét mắt toàn bộ thức ăn chay trên bàn, "Đích thực ta cũng không có muốn ăn, nhìn là muốn nôn. Người đâu, dọn toàn bộ."
"Dọn toàn bộ… !" Hình Hoan kìm nén cảm xúc đến mức tận cùng rồi, nàng tỉ mỉ chuẩn bị cho hắn thức ăn, cũng bởi vì một câu nói của người khác, hắn liền nếm cũng không nguyện nếm một hớp?
Cái gì gọi là không có muốn ăn, nhìn là muốn nôn? Nàng ở trong phủ Nhâm Vạn Ngân nấu nhiều bữa cơm như vậy, mà cho tới bây giờ cũng chỉ là tán dương, làm sao có thể khiến người ta muốn nôn? Chẳng lẽ đại sư cùng vị phú thương đều có bệnh?
"Ngươi có ý kiến?" Con ngươi Vĩnh Yên nghiêng một bên, hơi cáu trừng hướng nàng, "Ta cũng có ý kiến, chớ đem ta cùng hòa thượng đánh đồng!"
"Triệu Vĩnh Yên! Ngươi thật là quá đáng!" So sánh với việc nhẫn nhục chịu đựng những ngày trước, thái độ Hình Hoan trở nên khác thường, tay nắm quyền, cắn chặt cánh môi, không giấu tức giận gầm nhẹ.
Có lẽ đối với người khác chuyện nàng đau khổ phát tiết là không liên quan, nhưng đây là qua hai năm thành thân, Hình Hoan lần đầu tiên thể hiện sự tức giận với hắn. Nàng nhẫn nhục chịu đựng sự coi thường của hắn, thậm chí đem số phong hưu thư nàng nhận xếp đầy rương, nàng vẫn không hề nửa câu oán hận, một lòng muốn đem hắn hầu hạ thật tốt, đổi lấy là cái gì? Là hắn cùng những nữ nhân khác thi nhau chà đạp, cười nhạo sự cố gắng của nàng!
Nàng thật ngu xuẩn mới cảm lương tâm cắn rứt mà trở lại tự tìm mất mặt, xem ra nàng căn bản vốn là một vật chướng mắt.
"Quay lại! Ai cho ngươi đi?" Đã phạm sai lầm, còn dám hướng về phía hắn xung khí? Xung khí xong, xoay người rời đi? Người nào nuông chiều mà nuôi dưỡng tính cách này của nàng.
Triệu Vĩnh Yên kêu lên nhưng không thấy Hình Hoan đáp lại, đầu nàng cũng không quay lại, thở phì phò bước nhanh hơn.
"Hình Hoan, ngươi muốn chết hay sao? Cánh đã mọc cứng cáp rồi, không cần đem chủ tử là ta đưa vào mắt rồi, phải không? !"
"Ta trở về Quần Anh lâu sám hối." Rốt cuộc, nàng cũng đáp lại.
Không sai, nàng cần sám hối, cả đời này nàng sai lầm lớn nhất chính là tới Triệu gia trang làm dâu.
Nghĩ tới, nàng cười một cái so với lúc nãy còn ngọt hơn, tay vẫn như cũ khoác lên khuỷu tay của hắn, một tay kia thả bội kiếm xuống, không chút để ý nói, "Đúng rồi, huynh xem muội đem người nào mang đến."
Nghe vậy, Triệu Vĩnh Yên cũng phối hợp quét mắt theo đuôi nàng nhìn mấy người kia trong phòng ăn, đều là khuôn mặt xa lạ khiến cho hắn chau mày hồ nghi, "Người nào? Ta có biết không?"
"Làm sao huynh mau quên như vậy a. Không phải đã đáp ứng sẽ mua xiêm y cho muội sao? Muội không muốn cùng người khác đụng áo nên biện pháp tốt nhất chính tìm người đích thân chế một y phục khác. Vì thế muội đem sư phó của hàng may, lão bản hàng tơ lụa, lão bản phường nhuộm, tú nương, lão bản kim sức,… tất cả đều mang tới, a đúng rồi, còn có nàng, nghe nói nàng là trang dung nổi danh nhất kinh thành, am hiểu nhất xuất giá trang rồi."
Nàng giới thiệu từng người tới, mỗi thân phận từ trong môi nàng buông ra, đều khiến Hình Hoan cả kinh, miệng há hốc ra, lại không phát ra được một tiếng, hai người bọn họ định thành thân sao?
". . . . . . Hiểu Nhàn muội muội, muội đem toàn bộ bọn họ mang đến là chuẩn bị làm cái gì?" Không chỉ là Hình Hoan, ngay cả Vĩnh Yên cũng không biết làm thế nào. Biệt viện của hắn chứ không phải cái chợ. Sao lại có thể tùy ý cho phép người xa lạ bước vào!
"Đương nhiên là may xiêm y a, chẳng lẽ mờ bọn họ ăn cơm a. . . . . . Ủa, ngươi ở đây ăn cơm à?" Nàng sóng mắt hơi đổi, giống như là mới phát hiện trước mắt bày ra bàn ăn, giọng lộ ra kinh ngạc.
"Ừ, muốn ăn chung không?" Bên cạnh truyền đến ánh mắt sáng quắc của Hình Hoan, khiến Vĩnh Yên không được tự nhiên ngửa thân thể ra sau, không để lại dấu vết tránh được Quản Hiểu Nhàn đụng vào.
"Ách. . . . . . Không cần. Vĩnh Yên ca, thức ăn mà đầu bếp nhà huynh nấu ra muội thật không dám ăn. Huynh từ trong chùa chiềng nào mà kiếm một vị đầu bếp thế này? Tốn bao nhiêu bạc? Ngươi bị gạt à! Đợi đó, ta sẽ đi bắt tên đầu bếp kia đi gặp quan, giúp ngươi hả giận!"
Kiếm đầu bếp từ trong chùa chiềng nào a? Không sai, điều này hình dung quá đúng, vô cùng chuẩn xác đạp trúng xương sườn mềm của Triệu Vĩnh Yên. Tiếp thu được lời nói chói tai, hắn khinh thường quét mắt toàn bộ thức ăn chay trên bàn, "Đích thực ta cũng không có muốn ăn, nhìn là muốn nôn. Người đâu, dọn toàn bộ."
"Dọn toàn bộ… !" Hình Hoan kìm nén cảm xúc đến mức tận cùng rồi, nàng tỉ mỉ chuẩn bị cho hắn thức ăn, cũng bởi vì một câu nói của người khác, hắn liền nếm cũng không nguyện nếm một hớp?
Cái gì gọi là không có muốn ăn, nhìn là muốn nôn? Nàng ở trong phủ Nhâm Vạn Ngân nấu nhiều bữa cơm như vậy, mà cho tới bây giờ cũng chỉ là tán dương, làm sao có thể khiến người ta muốn nôn? Chẳng lẽ đại sư cùng vị phú thương đều có bệnh?bg-ssp-{height:px}
"Ngươi có ý kiến?" Con ngươi Vĩnh Yên nghiêng một bên, hơi cáu trừng hướng nàng, "Ta cũng có ý kiến, chớ đem ta cùng hòa thượng đánh đồng!"
"Triệu Vĩnh Yên! Ngươi thật là quá đáng!" So sánh với việc nhẫn nhục chịu đựng những ngày trước, thái độ Hình Hoan trở nên khác thường, tay nắm quyền, cắn chặt cánh môi, không giấu tức giận gầm nhẹ.
Có lẽ đối với người khác chuyện nàng đau khổ phát tiết là không liên quan, nhưng đây là qua hai năm thành thân, Hình Hoan lần đầu tiên thể hiện sự tức giận với hắn. Nàng nhẫn nhục chịu đựng sự coi thường của hắn, thậm chí đem số phong hưu thư nàng nhận xếp đầy rương, nàng vẫn không hề nửa câu oán hận, một lòng muốn đem hắn hầu hạ thật tốt, đổi lấy là cái gì? Là hắn cùng những nữ nhân khác thi nhau chà đạp, cười nhạo sự cố gắng của nàng!
Nàng thật ngu xuẩn mới cảm lương tâm cắn rứt mà trở lại tự tìm mất mặt, xem ra nàng căn bản vốn là một vật chướng mắt.
"Quay lại! Ai cho ngươi đi?" Đã phạm sai lầm, còn dám hướng về phía hắn xung khí? Xung khí xong, xoay người rời đi? Người nào nuông chiều mà nuôi dưỡng tính cách này của nàng.
Triệu Vĩnh Yên kêu lên nhưng không thấy Hình Hoan đáp lại, đầu nàng cũng không quay lại, thở phì phò bước nhanh hơn.
"Hình Hoan, ngươi muốn chết hay sao? Cánh đã mọc cứng cáp rồi, không cần đem chủ tử là ta đưa vào mắt rồi, phải không? !"
"Ta trở về Quần Anh lâu sám hối." Rốt cuộc, nàng cũng đáp lại.
Không sai, nàng cần sám hối, cả đời này nàng sai lầm lớn nhất chính là tới Triệu gia trang làm dâu.