Tình địch chính là ca ca mình thân nhất, còn phải trơ mắt nhìn hắn đường hoàng đưa nương tử mình trở về phòng, mà hắn không thể không nuốt tất cả khó chịu chỉ vì cầu toàn, loại tư vị này giống như vạn kiến đốt thân, Triệu Vĩnh Yên thề đời này cũng không muốn nếm lần sau.
Nhưng trên thực tế, hắn đối với Hình Hoan hiển nhiên còn chưa đủ hiểu rõ.
Đối với Hình Hoan mà nói, những ân cần dạy bảo của mẫu thân mới là quan trọng nhất, tỷ như làm người phải không thẹn với lương tâm. Bất kể người ta đối xử cha nàng như thế nào, cũng không thể trở thành nàng đánh vỡ mặt ngoài an hòa lấy cớ. Mặc dù Triệu Vĩnh Yên trước hôm nay mới cho nàng ít ỏi sắc mặt tốt, mặc dù quan hệ phu thê bọn họ từ trước đến giờ chỉ là hư danh, nhưng hắn ít nhất không có đem nàng đuổi ra khỏi cửa, lại để cho nàng một chỗ an thân.
Nàng có thể nản lòng thoái chí lựa chọn tái giá, cho là sẽ hắn hồi báo lão phu nhân chấp nhận, nhưng nàng tuyệt không thể lựa chọn huynh trưởng của hắn. Nếu không, tránh không khỏi lúng túng khi sống cùng nhà, còn có thể cho những người trong Triệu gia trang chỉ trích, làm như vậy, chính là lấy oán báo ân.
Huống chi. . . . . . Nàng cùng Triệu Tĩnh An có thể có khả năng này hay không, ngay từ lúc hai năm trước cũng đã có đáp án.
Nghĩ tới, nàng thành thạo mà pha trà ngon trong ấm rồi đổ vào chén, cẩn thận từng li từng tí đưa đến trước mặt Tĩnh An , chọn chỗ ngồi cách hắn khá xa, giọng điệu châm chước hỏi: "Ngươi có phải cũng không muốn để cho ta đi, tiếp tục duy trì đoạn hôn nhân này hay không?"
Chạy cả ngày, Hình Hoan đã mệt chết đi, còn tưởng rằng cuối cùng có thể trở về phòng ngủ, không như ý muốn, đột nhiên bị hắn gọi, nói là có chuyện cần. Triệu Vĩnh Yên lại ngầm cho phép, nàng cũng không tìm được lý do khước từ, chuyện hắn muốn nói nàng cũng đoán được một chút.
Sự thật cũng cùng Hình Hoan dự đoán không khác nhau mấy, chỉ là, nàng hiển nhiên hiểu lầm ước nguyện ban đầu của hắn, cũng không ngờ tới lời đầu tiên hắn nói lại là, "Còn nhớ rõ lúc ta rời khỏi Nhâm phủ lúc không?"
"Ừ." Làm sao có thể quên được? Đó là nàng lần đầu tiên cảm thấy Ngộ Sắc đại sư thật ra thì cách nàng rất xa xôi, rất xa lạ.
Cũng là lần đầu tiên ý thức được, giữa bọn họ chỉ có thể hữu tình, không thể có bất kỳ ý muốn không an phận nào. Khi đó, nàng cảm thấy hắn là cái người phiêu bạc, đi qua rất nhiều nơi, biết rất nhiều bằng hữu, trải qua rất nhiều chuyện, nhưng hắn sẽ không vì bất cứ người nào lưu lại, những thứ kia toàn bộ đều là khách qua đường, bao gồm cả nàng.
"Có mấy lời vẫn không có cơ hội nói cho ngươi. Khi đó, ta không biết khoảng khắc ngắn ngủi đó có thể quay trở lại, cũng không xác định lưu lại ngươi có phải là một chuyện mạo hiểm hay không. Bây giờ nhìn lại quả thật là chuyện mạo hiểm, cũng chỉ là chuyện này sớm hay muộn cũng đều mạo hiểm quá rồi."
". . . . . ." Nàng không hiểu lúc này hắn đột nhiên nói những thứ ngụ ý này ở chỗ nào.
"Ta không thích ly biệt, vốn định im hơi lặng tiếng rời đi, kết quả vẫn bị ngươi phát hiện. Ta tự nói với mình, chỉ cần ngươi mở miệng giữ lại, ta sẽ không chút do dự mang theo ngươi đi, đáng tiếc, ngươi không có, ngươi để cho ta thấy được ngươi đối với tướng công của ngươi trung trinh như thế nào, cho dù là vì ta đưa tiễn, người nhớ mãi không quên vẫn là hắn." Nói xong, hắn khom môi cười khổ.
Cũng là vào lúc đó, nàng nói không có người nguyện ý không cần chính phẩm mà thỏa mãn ôm đồ dỏm.
Tĩnh An biết, với cá tính nàng câu kia chỉ là lời nói vô tâm, cũng chính là bởi vì vô tâm, tổn thương hắn sâu hơn. Cho hắn biết mình chỉ là một đồ dỏm, lúc chính phẩm biến mất trong mấy ngày kia, có thể để tìm kiếm chút an ủi trong lòng. Sau khi chính phẩm quay lại, hắn liền không có giá trị tồn tại.
Lúc xoay người, hắn nghĩ qua không cần thiết đi cưỡng cầu cái gì, nghĩ buông tay thừa dịp chào buổi sáng.
Kết quả, hắn còn là ức chế không được trở lại tìm nàng rồi, rất khó hình dung đó là loại cảm giác gì. Giống như hắn là con diều, đầu dây bị nàng nắm trong lòng bàn tay cực kì chắc chắn.
"Hắn là tướng công ta. . . . . ." Hình Hoan mím môi, nhưng nếu thân phận của hắn sau khi quay trở lại không phải như vậy, nàng sẽ dùng hết dũng khí nói cho hắn biết ngay lúc đó mình chẳng qua là khó chịu nên khoe khoang.
Nàng cảm thấy có thể có một bằng hữu như vậy thật là tam sinh hữu hạnh, nhưng từ đêm tân hôn đó lên, Hình Hoan cũng biết gả cho một tướng công mắt lạnh như vậy, là nàng tạo nghiệp trong quá khứ nên mới gặp kết cục đó.
"Vậy ngươi yêu đến tột cùng là ai, tướng công của ngươi hay là Triệu Vĩnh Yên ."
". . . . . . Cái này thì có cái gì bất đồng sao?" Tướng công nàng không phải là Triệu Vĩnh Yên sao? Muốn tách rời như thế nào đi.
Hắn ngưng mắt nhìn mắt của nàng, trong mắt mờ mịt là chân thật , nàng không có giả bộ ngu, nữ nhân này là thật còn chưa biết cái gì là yêu. Cái loại tình cảm trong truyền thuyết đó có thể để cho người chết đi sống tới lại hư vô mờ mịt, trước khi hắn cố ý vì nàng hoàn tục, cũng không hiểu. Cho dù là hiện tại, vẫn chỉ là u mê.
Nó nói không rõ, cũng không phải là một câu đơn giản có thể trình bày bao quát . Cho nên, Tĩnh An biết, ép nàng cũng vô ích. Hắn hờ hững cúi đầu, hớp miệng ly trà nàng tự tay làm, đi thẳng vào chủ đề: "Vậy nếu như hôm nay ta muốn ngươi lưu lại, ngươi sẽ không chút do dự sao?"
"Ta. . . . . ." Nàng biết, nhưng là nàng không thể, nàng không muốn để cho loại lúng túng vô tận này lan tràn nữa.
"Tốt lắm, không cần trả lời." Hắn chỉ là muốn biết nàng có thể do dự hay không, về phần đáp án đến tột cùng là cái gì cũng không quan trọng.Căn bản chính là kích động trong một nháy mắt, nàng muốn nói lại nghẹn vào đủ để chứng minh nàng đối với hắn cũng có cảm giác. Hắn chấp nhận, sẽ đợi, nhưng cũng không vì vậy mà dừng lại, "Chẳng qua ta đoán ngươi chính là sẽ lưu lại."
"Tại sao?"
"Bởi vì ta nhớ có người nói qua muốn màu tím khối kia, rất tỏa sáng, một tảng đá rất đáng tiền."
Con ngươi Hình Hoan bỗng chốc hé, hít hơi thật sâu, "Ngươi tìm được? ! Thật bị ngươi cầm đi? Ta biết ngay! Rõ ràng nghe nói ở chỗ Nhâm Vạn Ngân, làm sao không tìm được. . . . . . Đó là cái gì?"
Sự hưng phấn của tâm tình nàng cũng không kéo dài quá lâu, khi nhìn thấy Tĩnh An đang tiện tay rút ra cái gì đó ở trên búi tóc vứt xuống trước mặt nàng, Hình Hoan lại vô cùng ngạc nhiên. Nàng không phải lần đầu tiên nhìn thấy vật này, là cái cây ngân đũa mà hắn dùng để thay thế mõ chùy.
Hình Hoan có nhớ đã từng cẩn thận chu đáo nhìn qua nó hồi lâu, nó còn thô so với chiếc đũa bình thường, đỉnh cẩn hạt châu màu lam, đến buổi tối sẽ tỏa sáng lấp lánh. . . . . . Tỏa sáng. . . . . . Đôi mắt nàng cũng sáng, "Chẳng lẽ hạt châu này chính là tử tinh thạch chứ?"
Thấy hắn cười khẽ gật đầu, nàng nổi giận, "Đừng làm rộn! Ta không có bị mù màu, đây là màu lam."
"Đúng vậy a, ta cũng vậy không có mù màu, cho nên ngày ngày hướng về phía nó cũng còn không nhận ra." Mặc dù có thể hậu tri hậu giác* nhận ra, cần cảm tạ cái vị sư huynh luôn có mặt khắp nơi kia.
* Hậu tri hậu giác : Nghĩa là nói / thấy rồi mới hiểu . Ngược lại tiên tri tiên giác là không cần nói cũng có thể hiểu.
"Thật sự là nó?" Hình Hoan nửa tin nửa ngờ cầm nó lên lật lên lật xuống xem, ngón tay sờ qua đỉnh đũa, đụng lên viên đá, không sai đích xác là có tỏa sáng. Nghĩ ngợi một lát trừ màu sắc, còn mọi thứ cũng đều phù hợp viên đá trong truyền thuyết .
"Thật sự. Thật bất hạnh, người ban đầu vì đặt tên của nó, thật đúng là cái tên mù màu."
". . . . . ." Chà mẹ nó! Đây cũng quá kỳ cục rồi ! Dầu gì là muốn lưu truyền ở đời, viên đá trong truyền thuyết giá trị liên thành gì đó a, thì không thể phụ trách nhiệm hướng dẫn chút sao?
"Đưa cho ngươi rồi."
"Thật?" Đại thiếu gia chính là đại thiếu gia, hai năm lêu lổng vẫn tẩy đi không ít khí chất không ăn khói lửa nhân gian, thứ đáng giá như thế mà không chớp mắt liền đem tặng.
Vì phòng ngừa hắn lật lọng, Hình Hoan không ngừng mà đem bảo bối giấu vào trong áo.
"Hoan Hoan muội muội, ngươi rất muốn nó, nên rất hiểu rõ nó chứ?"
"Ách. . . . . . Hoàn hảo á..., hiểu sơ sơ." Nàng còn đắm chìm ở trong hưng phấn đột nhiên xuất hiện giọng nói cắt ngang, đành cười khúc khích liên tiếp gật đầu.
"Vậy ngươi nên biết, tảng đá kia tổng cộng có ba khối."
"Biết a, còn có một khối là truyền gia chi bảo của các ngươi nha, một khối nữa kia. . . . . . Ngô, ta không biết nó ở đâu. Nghe nói hai khối khác là màu vàng và màu đỏ, lần này người gọi tên khối đá không lẽ cũng bị mù màu sao?"
Hắn nhéo lông mày dò xét tâm nàng, không có hỏi nhiều, chỉ là duy trì nụ cười không đổi, "Ở chỗ đại tỷ."
"Quản Hiểu Nhàn ?" Có thể vui vẻ một chút hay không ? Một luồng chấn động từng đợt từng đợt tới khiến cho nàng không thể chuẩn bị.
"Ta nửa đêm canh ba đi qua nhà nàng rất nhiều lần, dường như bất hạnh chính là, bắt gặp qua nàng đang đi nhà xí, cũng gặp qua nàng đang tắm, còn nhìn thấy qua nàng soi gương luyện tập thổ lộ như thế nào đối với Vĩnh Yên . . . . . . Tóm lại, hoạt động giải trí buổi tối của Đại tỷ rất phong phú. Cho nên, tâm nguyện lớn nhất cuộc đời này của nàng, phải là bắt ta đi gặp quan, tốt nhất là có thể để cho ta đây cả đời cũng không biện pháp mở miệng nói chuyện, vì thế không tiếc đuổi theo ta tới Kinh Thành."
"Khó trách lần đó ở trong Quần Anh lâu nhìn thấy ngươi thì nàng liền đuổi theo truy sát." Trên thực tế, mỗi lần Quản Hiểu Nhàn nhìn thấy hắn, đều là đuổi theo không thả . Hình Hoan vẫn cho là, chỉ là ngộ nhận hắn là hòa thượng giả mạo mà thôi, không ngờ sự việc rối răm sâu lường như vậy, "Vậy ngươi đi nhiều như vậy, đã tìm được chưa?"
"Không có. Ta cảm thấy được ngươi tương đối có số vượng phu, có ngươi ở đây, ta tìm rất trôi chảy. Ta cũng vậy tương đối có số vượng thê, có ta ở đây, ngươi cũng rất trôi chạy thuận lợi. Có muốn suy tính nữa hợp tác lần nữa hay không?"
"Vượng cái đầu ngươi! Vượng cái chân ngươi! Vượng con mẹ cái miệng của ngươi."
"Đêm đã khuya, Hoan Hoan muội muội, ngươi bình tĩnh một chút, gọi lớn tiếng như vậy rất dễ dàng làm cho người ta hiểu lầm. Không nói nữa, ta mệt nhọc, đi ngủ. Ngươi cũng ngủ sớm một chút, ngàn vạn đừng học Đại tỷ soi gương luyện tập thổ lộ thế nào đối với ta."
". . . . . ." Hắn còn dám thật sự bỏ đi? Hơn nửa đêm, cùng nàng uống nhiều vò rượu giả như vậy, lại chạy tới nói cho nàng biết một đống tin tức phấn chấn, rồi sau đó vung ống tay áo lên lạnh nhạt rời đi, thế là sao?
Hình Hoan tức giận cắn môi, hắn căn bản là đoán chừng nàng, biết liều thuốc hấp dẫn này, nàng không có năng lực chống cự. Nhưng vấn đề là. . . . . . Hắn tại sao lại biết? Lại biết nhiều như thế? Là lão phu nhân nói? Hay là từ đầu đến cuối hắn thật ra chỉ cho là nàng tham tiền coi trọng tảng đá giá trị liên thành kia ?
Tình địch chính là ca ca mình thân nhất, còn phải trơ mắt nhìn hắn đường hoàng đưa nương tử mình trở về phòng, mà hắn không thể không nuốt tất cả khó chịu chỉ vì cầu toàn, loại tư vị này giống như vạn kiến đốt thân, Triệu Vĩnh Yên thề đời này cũng không muốn nếm lần sau.
Nhưng trên thực tế, hắn đối với Hình Hoan hiển nhiên còn chưa đủ hiểu rõ.
Đối với Hình Hoan mà nói, những ân cần dạy bảo của mẫu thân mới là quan trọng nhất, tỷ như làm người phải không thẹn với lương tâm. Bất kể người ta đối xử cha nàng như thế nào, cũng không thể trở thành nàng đánh vỡ mặt ngoài an hòa lấy cớ. Mặc dù Triệu Vĩnh Yên trước hôm nay mới cho nàng ít ỏi sắc mặt tốt, mặc dù quan hệ phu thê bọn họ từ trước đến giờ chỉ là hư danh, nhưng hắn ít nhất không có đem nàng đuổi ra khỏi cửa, lại để cho nàng một chỗ an thân.
Nàng có thể nản lòng thoái chí lựa chọn tái giá, cho là sẽ hắn hồi báo lão phu nhân chấp nhận, nhưng nàng tuyệt không thể lựa chọn huynh trưởng của hắn. Nếu không, tránh không khỏi lúng túng khi sống cùng nhà, còn có thể cho những người trong Triệu gia trang chỉ trích, làm như vậy, chính là lấy oán báo ân.
Huống chi. . . . . . Nàng cùng Triệu Tĩnh An có thể có khả năng này hay không, ngay từ lúc hai năm trước cũng đã có đáp án.
Nghĩ tới, nàng thành thạo mà pha trà ngon trong ấm rồi đổ vào chén, cẩn thận từng li từng tí đưa đến trước mặt Tĩnh An , chọn chỗ ngồi cách hắn khá xa, giọng điệu châm chước hỏi: "Ngươi có phải cũng không muốn để cho ta đi, tiếp tục duy trì đoạn hôn nhân này hay không?"
Chạy cả ngày, Hình Hoan đã mệt chết đi, còn tưởng rằng cuối cùng có thể trở về phòng ngủ, không như ý muốn, đột nhiên bị hắn gọi, nói là có chuyện cần. Triệu Vĩnh Yên lại ngầm cho phép, nàng cũng không tìm được lý do khước từ, chuyện hắn muốn nói nàng cũng đoán được một chút.
Sự thật cũng cùng Hình Hoan dự đoán không khác nhau mấy, chỉ là, nàng hiển nhiên hiểu lầm ước nguyện ban đầu của hắn, cũng không ngờ tới lời đầu tiên hắn nói lại là, "Còn nhớ rõ lúc ta rời khỏi Nhâm phủ lúc không?"
"Ừ." Làm sao có thể quên được? Đó là nàng lần đầu tiên cảm thấy Ngộ Sắc đại sư thật ra thì cách nàng rất xa xôi, rất xa lạ.
Cũng là lần đầu tiên ý thức được, giữa bọn họ chỉ có thể hữu tình, không thể có bất kỳ ý muốn không an phận nào. Khi đó, nàng cảm thấy hắn là cái người phiêu bạc, đi qua rất nhiều nơi, biết rất nhiều bằng hữu, trải qua rất nhiều chuyện, nhưng hắn sẽ không vì bất cứ người nào lưu lại, những thứ kia toàn bộ đều là khách qua đường, bao gồm cả nàng.
"Có mấy lời vẫn không có cơ hội nói cho ngươi. Khi đó, ta không biết khoảng khắc ngắn ngủi đó có thể quay trở lại, cũng không xác định lưu lại ngươi có phải là một chuyện mạo hiểm hay không. Bây giờ nhìn lại quả thật là chuyện mạo hiểm, cũng chỉ là chuyện này sớm hay muộn cũng đều mạo hiểm quá rồi."
". . . . . ." Nàng không hiểu lúc này hắn đột nhiên nói những thứ ngụ ý này ở chỗ nào.
"Ta không thích ly biệt, vốn định im hơi lặng tiếng rời đi, kết quả vẫn bị ngươi phát hiện. Ta tự nói với mình, chỉ cần ngươi mở miệng giữ lại, ta sẽ không chút do dự mang theo ngươi đi, đáng tiếc, ngươi không có, ngươi để cho ta thấy được ngươi đối với tướng công của ngươi trung trinh như thế nào, cho dù là vì ta đưa tiễn, người nhớ mãi không quên vẫn là hắn." Nói xong, hắn khom môi cười khổ.
Cũng là vào lúc đó, nàng nói không có người nguyện ý không cần chính phẩm mà thỏa mãn ôm đồ dỏm.
Tĩnh An biết, với cá tính nàng câu kia chỉ là lời nói vô tâm, cũng chính là bởi vì vô tâm, tổn thương hắn sâu hơn. Cho hắn biết mình chỉ là một đồ dỏm, lúc chính phẩm biến mất trong mấy ngày kia, có thể để tìm kiếm chút an ủi trong lòng. Sau khi chính phẩm quay lại, hắn liền không có giá trị tồn tại.
Lúc xoay người, hắn nghĩ qua không cần thiết đi cưỡng cầu cái gì, nghĩ buông tay thừa dịp chào buổi sáng.
Kết quả, hắn còn là ức chế không được trở lại tìm nàng rồi, rất khó hình dung đó là loại cảm giác gì. Giống như hắn là con diều, đầu dây bị nàng nắm trong lòng bàn tay cực kì chắc chắn.
"Hắn là tướng công ta. . . . . ." Hình Hoan mím môi, nhưng nếu thân phận của hắn sau khi quay trở lại không phải như vậy, nàng sẽ dùng hết dũng khí nói cho hắn biết ngay lúc đó mình chẳng qua là khó chịu nên khoe khoang.
Nàng cảm thấy có thể có một bằng hữu như vậy thật là tam sinh hữu hạnh, nhưng từ đêm tân hôn đó lên, Hình Hoan cũng biết gả cho một tướng công mắt lạnh như vậy, là nàng tạo nghiệp trong quá khứ nên mới gặp kết cục đó.
"Vậy ngươi yêu đến tột cùng là ai, tướng công của ngươi hay là Triệu Vĩnh Yên ."
". . . . . . Cái này thì có cái gì bất đồng sao?" Tướng công nàng không phải là Triệu Vĩnh Yên sao? Muốn tách rời như thế nào đi.
Hắn ngưng mắt nhìn mắt của nàng, trong mắt mờ mịt là chân thật , nàng không có giả bộ ngu, nữ nhân này là thật còn chưa biết cái gì là yêu. Cái loại tình cảm trong truyền thuyết đó có thể để cho người chết đi sống tới lại hư vô mờ mịt, trước khi hắn cố ý vì nàng hoàn tục, cũng không hiểu. Cho dù là hiện tại, vẫn chỉ là u mê.
Nó nói không rõ, cũng không phải là một câu đơn giản có thể trình bày bao quát . Cho nên, Tĩnh An biết, ép nàng cũng vô ích. Hắn hờ hững cúi đầu, hớp miệng ly trà nàng tự tay làm, đi thẳng vào chủ đề: "Vậy nếu như hôm nay ta muốn ngươi lưu lại, ngươi sẽ không chút do dự sao?"
"Ta. . . . . ." Nàng biết, nhưng là nàng không thể, nàng không muốn để cho loại lúng túng vô tận này lan tràn nữa.
"Tốt lắm, không cần trả lời." Hắn chỉ là muốn biết nàng có thể do dự hay không, về phần đáp án đến tột cùng là cái gì cũng không quan trọng.Căn bản chính là kích động trong một nháy mắt, nàng muốn nói lại nghẹn vào đủ để chứng minh nàng đối với hắn cũng có cảm giác. Hắn chấp nhận, sẽ đợi, nhưng cũng không vì vậy mà dừng lại, "Chẳng qua ta đoán ngươi chính là sẽ lưu lại."
"Tại sao?"
"Bởi vì ta nhớ có người nói qua muốn màu tím khối kia, rất tỏa sáng, một tảng đá rất đáng tiền."bg-ssp-{height:px}
Con ngươi Hình Hoan bỗng chốc hé, hít hơi thật sâu, "Ngươi tìm được? ! Thật bị ngươi cầm đi? Ta biết ngay! Rõ ràng nghe nói ở chỗ Nhâm Vạn Ngân, làm sao không tìm được. . . . . . Đó là cái gì?"
Sự hưng phấn của tâm tình nàng cũng không kéo dài quá lâu, khi nhìn thấy Tĩnh An đang tiện tay rút ra cái gì đó ở trên búi tóc vứt xuống trước mặt nàng, Hình Hoan lại vô cùng ngạc nhiên. Nàng không phải lần đầu tiên nhìn thấy vật này, là cái cây ngân đũa mà hắn dùng để thay thế mõ chùy.
Hình Hoan có nhớ đã từng cẩn thận chu đáo nhìn qua nó hồi lâu, nó còn thô so với chiếc đũa bình thường, đỉnh cẩn hạt châu màu lam, đến buổi tối sẽ tỏa sáng lấp lánh. . . . . . Tỏa sáng. . . . . . Đôi mắt nàng cũng sáng, "Chẳng lẽ hạt châu này chính là tử tinh thạch chứ?"
Thấy hắn cười khẽ gật đầu, nàng nổi giận, "Đừng làm rộn! Ta không có bị mù màu, đây là màu lam."
"Đúng vậy a, ta cũng vậy không có mù màu, cho nên ngày ngày hướng về phía nó cũng còn không nhận ra." Mặc dù có thể hậu tri hậu giác nhận ra, cần cảm tạ cái vị sư huynh luôn có mặt khắp nơi kia.
Hậu tri hậu giác : Nghĩa là nói / thấy rồi mới hiểu . Ngược lại tiên tri tiên giác là không cần nói cũng có thể hiểu.
"Thật sự là nó?" Hình Hoan nửa tin nửa ngờ cầm nó lên lật lên lật xuống xem, ngón tay sờ qua đỉnh đũa, đụng lên viên đá, không sai đích xác là có tỏa sáng. Nghĩ ngợi một lát trừ màu sắc, còn mọi thứ cũng đều phù hợp viên đá trong truyền thuyết .
"Thật sự. Thật bất hạnh, người ban đầu vì đặt tên của nó, thật đúng là cái tên mù màu."
". . . . . ." Chà mẹ nó! Đây cũng quá kỳ cục rồi ! Dầu gì là muốn lưu truyền ở đời, viên đá trong truyền thuyết giá trị liên thành gì đó a, thì không thể phụ trách nhiệm hướng dẫn chút sao?
"Đưa cho ngươi rồi."
"Thật?" Đại thiếu gia chính là đại thiếu gia, hai năm lêu lổng vẫn tẩy đi không ít khí chất không ăn khói lửa nhân gian, thứ đáng giá như thế mà không chớp mắt liền đem tặng.
Vì phòng ngừa hắn lật lọng, Hình Hoan không ngừng mà đem bảo bối giấu vào trong áo.
"Hoan Hoan muội muội, ngươi rất muốn nó, nên rất hiểu rõ nó chứ?"
"Ách. . . . . . Hoàn hảo á..., hiểu sơ sơ." Nàng còn đắm chìm ở trong hưng phấn đột nhiên xuất hiện giọng nói cắt ngang, đành cười khúc khích liên tiếp gật đầu.
"Vậy ngươi nên biết, tảng đá kia tổng cộng có ba khối."
"Biết a, còn có một khối là truyền gia chi bảo của các ngươi nha, một khối nữa kia. . . . . . Ngô, ta không biết nó ở đâu. Nghe nói hai khối khác là màu vàng và màu đỏ, lần này người gọi tên khối đá không lẽ cũng bị mù màu sao?"
Hắn nhéo lông mày dò xét tâm nàng, không có hỏi nhiều, chỉ là duy trì nụ cười không đổi, "Ở chỗ đại tỷ."
"Quản Hiểu Nhàn ?" Có thể vui vẻ một chút hay không ? Một luồng chấn động từng đợt từng đợt tới khiến cho nàng không thể chuẩn bị.
"Ta nửa đêm canh ba đi qua nhà nàng rất nhiều lần, dường như bất hạnh chính là, bắt gặp qua nàng đang đi nhà xí, cũng gặp qua nàng đang tắm, còn nhìn thấy qua nàng soi gương luyện tập thổ lộ như thế nào đối với Vĩnh Yên . . . . . . Tóm lại, hoạt động giải trí buổi tối của Đại tỷ rất phong phú. Cho nên, tâm nguyện lớn nhất cuộc đời này của nàng, phải là bắt ta đi gặp quan, tốt nhất là có thể để cho ta đây cả đời cũng không biện pháp mở miệng nói chuyện, vì thế không tiếc đuổi theo ta tới Kinh Thành."
"Khó trách lần đó ở trong Quần Anh lâu nhìn thấy ngươi thì nàng liền đuổi theo truy sát." Trên thực tế, mỗi lần Quản Hiểu Nhàn nhìn thấy hắn, đều là đuổi theo không thả . Hình Hoan vẫn cho là, chỉ là ngộ nhận hắn là hòa thượng giả mạo mà thôi, không ngờ sự việc rối răm sâu lường như vậy, "Vậy ngươi đi nhiều như vậy, đã tìm được chưa?"
"Không có. Ta cảm thấy được ngươi tương đối có số vượng phu, có ngươi ở đây, ta tìm rất trôi chảy. Ta cũng vậy tương đối có số vượng thê, có ta ở đây, ngươi cũng rất trôi chạy thuận lợi. Có muốn suy tính nữa hợp tác lần nữa hay không?"
"Vượng cái đầu ngươi! Vượng cái chân ngươi! Vượng con mẹ cái miệng của ngươi."
"Đêm đã khuya, Hoan Hoan muội muội, ngươi bình tĩnh một chút, gọi lớn tiếng như vậy rất dễ dàng làm cho người ta hiểu lầm. Không nói nữa, ta mệt nhọc, đi ngủ. Ngươi cũng ngủ sớm một chút, ngàn vạn đừng học Đại tỷ soi gương luyện tập thổ lộ thế nào đối với ta."
". . . . . ." Hắn còn dám thật sự bỏ đi? Hơn nửa đêm, cùng nàng uống nhiều vò rượu giả như vậy, lại chạy tới nói cho nàng biết một đống tin tức phấn chấn, rồi sau đó vung ống tay áo lên lạnh nhạt rời đi, thế là sao?
Hình Hoan tức giận cắn môi, hắn căn bản là đoán chừng nàng, biết liều thuốc hấp dẫn này, nàng không có năng lực chống cự. Nhưng vấn đề là. . . . . . Hắn tại sao lại biết? Lại biết nhiều như thế? Là lão phu nhân nói? Hay là từ đầu đến cuối hắn thật ra chỉ cho là nàng tham tiền coi trọng tảng đá giá trị liên thành kia ?