Giọng nói mất tiếng, từ từ mới nói được, là Hình Hoan hoàn toàn không có biết phản ứng ra sao. Cho nên hiện tại là như thế nào? Hắn không chỉ là chấp nhận ý tưởng của nàng, còn cực kỳ phối hợp giúp nàng một tay?
"A a a a! Làm, làm cái gì á! Sẽ đau á. . . . . ." Cảm thấy cổ chợt căng thẳng, Hình Hoan giùng giằng quơ múa đôi tay, hô lên kháng nghị.
Tĩnh An cũng không dừng lại, quả quyết níu lấy cổ áo của nàng, không có chút cảm xúc thương hương tiếc ngọc nào, kéo nàng vào trong phòng, bàn tay còn lại rũ xuống màn che. Giọng cười nhạo bên khóe miệng bay ra, còn cho ra lời nói ngượng ngùng, "Tập làm quen một chút, lát nữa sẽ đau hơn."
"Hả?" Lời này là có ý gì?
Không hiểu? Không hiểu vậy hắn liền trực tiếp dùng hành động để chứng minh.
Nếu nàng không biết sống chết chạy tới trước mặt hắn tìm kiếm an ủi, vậy hắn cũng không thể để cho nàng mất hứng mà về chứ?
Phương pháp an ủi người có rất nhiều loại, nhưng bây giờ hắn chỉ muốn dùng cái chủng loại nguyên thủy nhất.... Nếu lòng của nàng như gần như xa đung đưa không chừng, vậy hãy để cho thân thể của nàng quyết định.
Không tâm tình đi đếm từ số một những cái nút áo ngăn cách kia, hắn định cậy mạnh mà dùng lực xé lớp áo hồng; không có kiên nhẫn đi cùng tầng tầng lớp lớp áo bông trên người nàng đấu tranh, hắn dứt khoát túm kéo bứt ra một loạt. Hành động vô cùng thô bạo đủ để chứng minh, hắn thật ra thì cho tới bây giờ thì không phải là cái người tuân theo quy củ tiến hành theo chất lượng, chỉ là trong lúc vô tình vì nàng thỏa hiệp nhiều lầnlắm.
Đợi đến khi Hình Hoan phản ứng lại thì trên người chỉ còn cái yếm nhỏ miễn cưỡng che đậy thân thể, mặt nàng đỏ lên, theo bản năng giơ tay lên muốn chống lại, lại bị hắn dùng lực đẩy ngã trên giường.
Nam nhân trước mặt hếch môi lên, động tác lưu loát nghiêng hạ thân kề sát nàng, cái gối nhỏ đặt trên mép giường. Một tay lướt nhẹ cái cổ bên của nàng, một cái tay khác lướt qua gương mặt của nàng, lòng ngón tay mang theo vết chai vuốt ve môi của nàng, tràn đầy ám muội, tựa hồ như muốn nói nàng hoàn toàn đem hắn chọc phát bực rồi, thức thời , tối nay cố gắng đền bù giống như phục vụ tướng công như vậy, đem hắn phục vụ thoả đáng.
". . . . . . Ngươi, muốn, muốn làm cái gì?" Nàng đột nhiên trợn to hai mắt, đột nhiên cảm thấy hắn trở nên rất xa lạ, trong mắt đen híp lại nàng đọc không ra cảm xúc. Hình Hoan cũng biết, cũng đã đến bước này, hỏi vấn đề này thật dư thừa. Nhưng là Triệu Tĩnh An chưa bao giờ theo lý lẽ thông thường, ai có thể bảo đảm hắn có phải là muốn đem nàng lột sạch hay không, sau đó đưa đi nàng đi tìm cái chết.
Ngay cả chết đều không cho người sống yên ổn, không cho người lưu tôn nghiêm, rất giống chuyện hắn làm được.
"Muốn ăn người rồi." Câu trả lời của hắn đơn giản, tĩnh lược, tiếng nói còn chưa có tan hết, đã cúi đầu chiếm lấy môi nàng.
So sánh với ngày trước, lần này hắn hôn rất qua loa, chuyên chú trêu chọc hơn. Lòng bàn tay nóng rực dán lên sống lưng lạnh băng của nàng, một đường thông suốt dời lên trên, chạy đến cái yếm của nàng , mang theo cảm giác tê dại liên miên , đánh úp tới trước ngực phấn tròn nàng. Cảm nhận được nàng sớm đã có phản ứng, thân thể kiều muội giống như hoan nghênh hắn viếng thăm, hắn không khỏi tràn ra buồn cười, cắn vành tai của nàng, nỉ non, "Phản ứng của thân thể nàng một chút cũng không giống của người sinh không thể luyến nhân, thật đúng là ai đến cũng không thể cự tuyệt."
"Ừ. . . . . ." Thở gấp kèm âm ngâm từ trong miệng Hình Hoan bay ra. Khi đầu ngón tay hắn vừa sờ chút, huyết mạch trên toàn thân nàng cơ hồ cũng đã ngưng trệ, mãn não chỉ có một ý niệm —— tại sao muốn chống cự? Nàng vốn là muốn dâng hết cho hắn, vậy còn nhăn nhó cái gì?
Run rẩy đồng thời tăng lên, nàng ức chế không được vươn tay khoác ở cổ của hắn, thuận thế ưỡn người, hoan hợp hắn vỗ về chơi đùa. Chỉ có mình Hình Hoan rõ ràng, đáy lòng là tràn đầy sợ cùng vô dụng, giống như chỉ có chặt chẽ ôm dán sát như vậy, mới có thể cảm thấy hơi thở trước sau như một của hắn.
Nàng chủ động, là điều ngoài dự đoán của Tĩnh An.
Hắn sững sờ rũ xuống rèm mắt, bức bách mình tỉnh táo cúi nhìn kỹ xem nữ nhân phía dưới. Gương mặt rất quen thuộc, nhưng sự quyến rũ mị hoặc trong mắt cùng kiên nghị lại rất xa lạ .
Một nữ nhân mới vừa rồi đòi vì đệ đệ hắn mà tự sát, đảo mắt liền xụi lơ ở trong lòng hắn, thậm chí là đáp ứng lời mời gọi của hắn, đây coi là cái gì?
Hắn nên giữ vững lý trí rút người ra, dừng lại tất cả cử động, không để cho việc hoang đường có đúc thành cơ hội.
Nhưng Triệu Tĩnh An chỉ là ngây ngốc ngưng mắt nhìn nàng, nhớ lại một ngày kia, bị cái nữ nhân mà hắn ngay cả tên cũng muốn nhớ gài uống xuân dược, đối phương cũng là như vậy câu cuốn lấy cái cổ hắn, vẻ mặt được như ý nhìn tới trước hắn như tên đã lắp vào cung. Hắn thừa nhận, trong phút chốc, hắn mất khống chế muốn hôn thượng tấm môi, không đi quan tâm nữ nhân trước mặt này đến tột cùng là người nào, chỉ là muốn một chút say sưa mà quên đi Hình Hoan.
Hắn muốn nói cho bản thân mình biết không phải là không thể không có nàng, hành vi của hắn có nhiều tác phong xấu xa nhưng không bao gồm việc muốn nàng và đệ đệ mình vạch mặt. Huống chi, nàng cũng không phải là dung mạo kinh điểm đến khiến cho người ta muốn ngừng mà không được, khuyết điểm nhiều hơn ưu điểm, phẩm vị ác tục, nói láo liên thiên. . . . . . Nữ nhân như vậy chỗ nào cũng có, nàng không phải độc nhất vô nhị. Chỉ cần hôn đi, để mặc cho mình bị dục vọng dẫn dắt, liền có thể chặt đứt cùng nàng dây dưa.
Vậy mà. . . . . . Khi đầu ngón tay chạm được tấm gương mặt xa lạ thì những tưởng niệm trong khoảnh khắc bị câu động, tất cả phòng tuyến trong lòng mà hắn tạo ra toàn bộ tan vỡ. Hắn không làm được, Hình Hoan đã nằm rất kiên cố trong lòng của hắn, dù là không tốt, không hiếm lạ gì nhưng đối với hắn mà nói nàng là độc nhất vô nhị không thể thay thế được, hắn lại thật sự chính là không thể không có nàng.
Mặc dù đột nhiên phát hiện, nàng không có tốt đẹp như trong tưởng tượng của hắn vậy, hắn vẫn như cũ là yêu đến hết có thuốc chữa.
Ý niệm này kéo thần trí Tĩnh An chạy về, nhắm mắt lại, phát điên hôn nàng. Nụ hôn này, rất sâu, giống như là hận không được đem nàng nhập vào trong thân thể. Hắn đá văng ra ghế kê chân, giúp đỡ nàng đạp mở giày thêu, hoàn toàn triệt để cho mình đặt ở trên người nàng, kéo tay của nàng để cho nàng thiết thật cảm thấy tiểu đệ của hắn đang vương lên.
"Qua tối nay, chỉ cho nàng vì ta sống." Hắn không nhớ nàng vì người khác đi tìm chết kích động, hắn muốn nàng còn sống, hảo hảo mà sống sót, còn sống để cho hắn yêu.
"Ừ. . . . . ." Chỉ là một lời đáp ứng đơn giản, Tĩnh An sẽ không biết, cam kết này với Hình Hoan mà nói ý vị như thế nào.
Nàng từ khi bắt đầu hiểu chuyện xác định sống chết phai nhạt, không sống được, liền buông tha, tình nguyện không muốn cho mình và người thân chịu đựng thống khổ.
Từ nay về sau, trong sinh mệnh nàng sẽ có một tín niệm, vì cái tín niệm đó nàng cam nguyện hao hết tâm lực cắn răng chống cự đến giây phút cuối cùng, dù là rất đau, đều không buông tha.
Cảm nhận được một cỗ cứng rắn đốt nóng đặt ở tư mật nàng, Hình Hoan mân liếc môi, hung hăng hút một hơi, chờ đợi tiếp nhận cảm đau tê liệt mà mẫu thân từng nói với nàng kia.
Di. . . . . . Tựa hồ cũng hoàn hảo? Hắn từ từ trượt vào, nàng cảm thấy ngượng ngùng, cảm thấy khó chịu, còn có cảm giác tê dại căng đau, cơn đau có thể chịu đựng được. Hoặc là nói có chút lầm?
Không thể nào oa, nàng không có kinh nghiệm, hắn tổng nên có đi, thấy thế nào đều giống là một người phong lưu tung hoành vui vẻ. Chẳng lẽ. . . . . . Nghi hoặc nhảy lên trong đầu của Hình Hoan , nàng mở mắt ra, trộm liếc nhìn hắn. Bờ môi căng thẳng, mắt đen tràn đầy ý loạn tình mê, gương mặt xinh đẹp đến làm cho người ta không nhịn được nghĩ muốn chấm mút, nàng nuốt nước miếng, cuối cùng, còn là cẩn thận từng li từng tí đem nghi ngờ ở đáy lòng hỏi ra miệng: "Ngươi. . . . . . Chẳng lẽ cũng là lần đầu tiên chứ?"
". . . . . . Câm miệng!" Nàng có hiểu ở vào loại thời điểm này còn có thể có lý trí hỏi ra loại vấn đề này, đối với nam nhân mà nói rất đả kích hay không? Có cân nhắc qua tâm tình của hắn sao! Lần đầu tiên thì thế nào, hắn chẳng lẽ còn không đủ ra sức? Chỉ sợ làm đau nàng, cố ý chậm lại động tác, đổi lấy chính là loại kết quả này à? (à thì ra cả 2 đều là tân
Lời này giống như là một loại tuyên thệ, càng giống như là một câu chú ngữ. Tiếng nói tỏa ra, hắn đột nhiên tăng nhanh động tác, để cho nàng cũng ức chế không nổi nữa yêu kiều ra tiếng. Tiếp nhận từng đợt từng đợt đòi hỏi của hắn, thân thể tuy đau, nhưng lòng của Hình Hoan lại phiếm ngọt chưa từng có.
Đúng vậy a, là của hắn, rốt cuộc cũng rồi.
Vậy có phải sau này, nàng trốn không thoát, hắn cũng sẽ không thể rời bỏ hay không?
Dù là chỉ là vì trong phút kích động nên phải chịu trách nhiệm cũng được, chỉ cần bên cạnh hắn, nàng có thể dùng tận đời sau đòi chân tâm của tình nhân, một ngày nào đó, hắn nói không chừng cũng sẽ yêu nàng như nàng yêu hắn vậy.
Giọng nói mất tiếng, từ từ mới nói được, là Hình Hoan hoàn toàn không có biết phản ứng ra sao. Cho nên hiện tại là như thế nào? Hắn không chỉ là chấp nhận ý tưởng của nàng, còn cực kỳ phối hợp giúp nàng một tay?
"A a a a! Làm, làm cái gì á! Sẽ đau á. . . . . ." Cảm thấy cổ chợt căng thẳng, Hình Hoan giùng giằng quơ múa đôi tay, hô lên kháng nghị.
Tĩnh An cũng không dừng lại, quả quyết níu lấy cổ áo của nàng, không có chút cảm xúc thương hương tiếc ngọc nào, kéo nàng vào trong phòng, bàn tay còn lại rũ xuống màn che. Giọng cười nhạo bên khóe miệng bay ra, còn cho ra lời nói ngượng ngùng, "Tập làm quen một chút, lát nữa sẽ đau hơn."
"Hả?" Lời này là có ý gì?
Không hiểu? Không hiểu vậy hắn liền trực tiếp dùng hành động để chứng minh.
Nếu nàng không biết sống chết chạy tới trước mặt hắn tìm kiếm an ủi, vậy hắn cũng không thể để cho nàng mất hứng mà về chứ?
Phương pháp an ủi người có rất nhiều loại, nhưng bây giờ hắn chỉ muốn dùng cái chủng loại nguyên thủy nhất.... Nếu lòng của nàng như gần như xa đung đưa không chừng, vậy hãy để cho thân thể của nàng quyết định.
Không tâm tình đi đếm từ số một những cái nút áo ngăn cách kia, hắn định cậy mạnh mà dùng lực xé lớp áo hồng; không có kiên nhẫn đi cùng tầng tầng lớp lớp áo bông trên người nàng đấu tranh, hắn dứt khoát túm kéo bứt ra một loạt. Hành động vô cùng thô bạo đủ để chứng minh, hắn thật ra thì cho tới bây giờ thì không phải là cái người tuân theo quy củ tiến hành theo chất lượng, chỉ là trong lúc vô tình vì nàng thỏa hiệp nhiều lầnlắm.
Đợi đến khi Hình Hoan phản ứng lại thì trên người chỉ còn cái yếm nhỏ miễn cưỡng che đậy thân thể, mặt nàng đỏ lên, theo bản năng giơ tay lên muốn chống lại, lại bị hắn dùng lực đẩy ngã trên giường.
Nam nhân trước mặt hếch môi lên, động tác lưu loát nghiêng hạ thân kề sát nàng, cái gối nhỏ đặt trên mép giường. Một tay lướt nhẹ cái cổ bên của nàng, một cái tay khác lướt qua gương mặt của nàng, lòng ngón tay mang theo vết chai vuốt ve môi của nàng, tràn đầy ám muội, tựa hồ như muốn nói nàng hoàn toàn đem hắn chọc phát bực rồi, thức thời , tối nay cố gắng đền bù giống như phục vụ tướng công như vậy, đem hắn phục vụ thoả đáng.
". . . . . . Ngươi, muốn, muốn làm cái gì?" Nàng đột nhiên trợn to hai mắt, đột nhiên cảm thấy hắn trở nên rất xa lạ, trong mắt đen híp lại nàng đọc không ra cảm xúc. Hình Hoan cũng biết, cũng đã đến bước này, hỏi vấn đề này thật dư thừa. Nhưng là Triệu Tĩnh An chưa bao giờ theo lý lẽ thông thường, ai có thể bảo đảm hắn có phải là muốn đem nàng lột sạch hay không, sau đó đưa đi nàng đi tìm cái chết.
Ngay cả chết đều không cho người sống yên ổn, không cho người lưu tôn nghiêm, rất giống chuyện hắn làm được.
"Muốn ăn người rồi." Câu trả lời của hắn đơn giản, tĩnh lược, tiếng nói còn chưa có tan hết, đã cúi đầu chiếm lấy môi nàng.
So sánh với ngày trước, lần này hắn hôn rất qua loa, chuyên chú trêu chọc hơn. Lòng bàn tay nóng rực dán lên sống lưng lạnh băng của nàng, một đường thông suốt dời lên trên, chạy đến cái yếm của nàng , mang theo cảm giác tê dại liên miên , đánh úp tới trước ngực phấn tròn nàng. Cảm nhận được nàng sớm đã có phản ứng, thân thể kiều muội giống như hoan nghênh hắn viếng thăm, hắn không khỏi tràn ra buồn cười, cắn vành tai của nàng, nỉ non, "Phản ứng của thân thể nàng một chút cũng không giống của người sinh không thể luyến nhân, thật đúng là ai đến cũng không thể cự tuyệt."
"Ừ. . . . . ." Thở gấp kèm âm ngâm từ trong miệng Hình Hoan bay ra. Khi đầu ngón tay hắn vừa sờ chút, huyết mạch trên toàn thân nàng cơ hồ cũng đã ngưng trệ, mãn não chỉ có một ý niệm —— tại sao muốn chống cự? Nàng vốn là muốn dâng hết cho hắn, vậy còn nhăn nhó cái gì?
Run rẩy đồng thời tăng lên, nàng ức chế không được vươn tay khoác ở cổ của hắn, thuận thế ưỡn người, hoan hợp hắn vỗ về chơi đùa. Chỉ có mình Hình Hoan rõ ràng, đáy lòng là tràn đầy sợ cùng vô dụng, giống như chỉ có chặt chẽ ôm dán sát như vậy, mới có thể cảm thấy hơi thở trước sau như một của hắn.
Nàng chủ động, là điều ngoài dự đoán của Tĩnh An.
Hắn sững sờ rũ xuống rèm mắt, bức bách mình tỉnh táo cúi nhìn kỹ xem nữ nhân phía dưới. Gương mặt rất quen thuộc, nhưng sự quyến rũ mị hoặc trong mắt cùng kiên nghị lại rất xa lạ .
Một nữ nhân mới vừa rồi đòi vì đệ đệ hắn mà tự sát, đảo mắt liền xụi lơ ở trong lòng hắn, thậm chí là đáp ứng lời mời gọi của hắn, đây coi là cái gì?bg-ssp-{height:px}
Hắn nên giữ vững lý trí rút người ra, dừng lại tất cả cử động, không để cho việc hoang đường có đúc thành cơ hội.
Nhưng Triệu Tĩnh An chỉ là ngây ngốc ngưng mắt nhìn nàng, nhớ lại một ngày kia, bị cái nữ nhân mà hắn ngay cả tên cũng muốn nhớ gài uống xuân dược, đối phương cũng là như vậy câu cuốn lấy cái cổ hắn, vẻ mặt được như ý nhìn tới trước hắn như tên đã lắp vào cung. Hắn thừa nhận, trong phút chốc, hắn mất khống chế muốn hôn thượng tấm môi, không đi quan tâm nữ nhân trước mặt này đến tột cùng là người nào, chỉ là muốn một chút say sưa mà quên đi Hình Hoan.
Hắn muốn nói cho bản thân mình biết không phải là không thể không có nàng, hành vi của hắn có nhiều tác phong xấu xa nhưng không bao gồm việc muốn nàng và đệ đệ mình vạch mặt. Huống chi, nàng cũng không phải là dung mạo kinh điểm đến khiến cho người ta muốn ngừng mà không được, khuyết điểm nhiều hơn ưu điểm, phẩm vị ác tục, nói láo liên thiên. . . . . . Nữ nhân như vậy chỗ nào cũng có, nàng không phải độc nhất vô nhị. Chỉ cần hôn đi, để mặc cho mình bị dục vọng dẫn dắt, liền có thể chặt đứt cùng nàng dây dưa.
Vậy mà. . . . . . Khi đầu ngón tay chạm được tấm gương mặt xa lạ thì những tưởng niệm trong khoảnh khắc bị câu động, tất cả phòng tuyến trong lòng mà hắn tạo ra toàn bộ tan vỡ. Hắn không làm được, Hình Hoan đã nằm rất kiên cố trong lòng của hắn, dù là không tốt, không hiếm lạ gì nhưng đối với hắn mà nói nàng là độc nhất vô nhị không thể thay thế được, hắn lại thật sự chính là không thể không có nàng.
Mặc dù đột nhiên phát hiện, nàng không có tốt đẹp như trong tưởng tượng của hắn vậy, hắn vẫn như cũ là yêu đến hết có thuốc chữa.
Ý niệm này kéo thần trí Tĩnh An chạy về, nhắm mắt lại, phát điên hôn nàng. Nụ hôn này, rất sâu, giống như là hận không được đem nàng nhập vào trong thân thể. Hắn đá văng ra ghế kê chân, giúp đỡ nàng đạp mở giày thêu, hoàn toàn triệt để cho mình đặt ở trên người nàng, kéo tay của nàng để cho nàng thiết thật cảm thấy tiểu đệ của hắn đang vương lên.
"Qua tối nay, chỉ cho nàng vì ta sống." Hắn không nhớ nàng vì người khác đi tìm chết kích động, hắn muốn nàng còn sống, hảo hảo mà sống sót, còn sống để cho hắn yêu.
"Ừ. . . . . ." Chỉ là một lời đáp ứng đơn giản, Tĩnh An sẽ không biết, cam kết này với Hình Hoan mà nói ý vị như thế nào.
Nàng từ khi bắt đầu hiểu chuyện xác định sống chết phai nhạt, không sống được, liền buông tha, tình nguyện không muốn cho mình và người thân chịu đựng thống khổ.
Từ nay về sau, trong sinh mệnh nàng sẽ có một tín niệm, vì cái tín niệm đó nàng cam nguyện hao hết tâm lực cắn răng chống cự đến giây phút cuối cùng, dù là rất đau, đều không buông tha.
Cảm nhận được một cỗ cứng rắn đốt nóng đặt ở tư mật nàng, Hình Hoan mân liếc môi, hung hăng hút một hơi, chờ đợi tiếp nhận cảm đau tê liệt mà mẫu thân từng nói với nàng kia.
Di. . . . . . Tựa hồ cũng hoàn hảo? Hắn từ từ trượt vào, nàng cảm thấy ngượng ngùng, cảm thấy khó chịu, còn có cảm giác tê dại căng đau, cơn đau có thể chịu đựng được. Hoặc là nói có chút lầm?
Không thể nào oa, nàng không có kinh nghiệm, hắn tổng nên có đi, thấy thế nào đều giống là một người phong lưu tung hoành vui vẻ. Chẳng lẽ. . . . . . Nghi hoặc nhảy lên trong đầu của Hình Hoan , nàng mở mắt ra, trộm liếc nhìn hắn. Bờ môi căng thẳng, mắt đen tràn đầy ý loạn tình mê, gương mặt xinh đẹp đến làm cho người ta không nhịn được nghĩ muốn chấm mút, nàng nuốt nước miếng, cuối cùng, còn là cẩn thận từng li từng tí đem nghi ngờ ở đáy lòng hỏi ra miệng: "Ngươi. . . . . . Chẳng lẽ cũng là lần đầu tiên chứ?"
". . . . . . Câm miệng!" Nàng có hiểu ở vào loại thời điểm này còn có thể có lý trí hỏi ra loại vấn đề này, đối với nam nhân mà nói rất đả kích hay không? Có cân nhắc qua tâm tình của hắn sao! Lần đầu tiên thì thế nào, hắn chẳng lẽ còn không đủ ra sức? Chỉ sợ làm đau nàng, cố ý chậm lại động tác, đổi lấy chính là loại kết quả này à? (à thì ra cả đều là tân
Lời này giống như là một loại tuyên thệ, càng giống như là một câu chú ngữ. Tiếng nói tỏa ra, hắn đột nhiên tăng nhanh động tác, để cho nàng cũng ức chế không nổi nữa yêu kiều ra tiếng. Tiếp nhận từng đợt từng đợt đòi hỏi của hắn, thân thể tuy đau, nhưng lòng của Hình Hoan lại phiếm ngọt chưa từng có.
Đúng vậy a, là của hắn, rốt cuộc cũng rồi.
Vậy có phải sau này, nàng trốn không thoát, hắn cũng sẽ không thể rời bỏ hay không?
Dù là chỉ là vì trong phút kích động nên phải chịu trách nhiệm cũng được, chỉ cần bên cạnh hắn, nàng có thể dùng tận đời sau đòi chân tâm của tình nhân, một ngày nào đó, hắn nói không chừng cũng sẽ yêu nàng như nàng yêu hắn vậy.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Giọng nói mất tiếng, từ từ mới nói được, là Hình Hoan hoàn toàn không có biết phản ứng ra sao. Cho nên hiện tại là như thế nào? Hắn không chỉ là chấp nhận ý tưởng của nàng, còn cực kỳ phối hợp giúp nàng một tay?
"A a a a! Làm, làm cái gì á! Sẽ đau á. . . . . ." Cảm thấy cổ chợt căng thẳng, Hình Hoan giùng giằng quơ múa đôi tay, hô lên kháng nghị.
Tĩnh An cũng không dừng lại, quả quyết níu lấy cổ áo của nàng, không có chút cảm xúc thương hương tiếc ngọc nào, kéo nàng vào trong phòng, bàn tay còn lại rũ xuống màn che. Giọng cười nhạo bên khóe miệng bay ra, còn cho ra lời nói ngượng ngùng, "Tập làm quen một chút, lát nữa sẽ đau hơn."
"Hả?" Lời này là có ý gì?
Không hiểu? Không hiểu vậy hắn liền trực tiếp dùng hành động để chứng minh.
Nếu nàng không biết sống chết chạy tới trước mặt hắn tìm kiếm an ủi, vậy hắn cũng không thể để cho nàng mất hứng mà về chứ?
Phương pháp an ủi người có rất nhiều loại, nhưng bây giờ hắn chỉ muốn dùng cái chủng loại nguyên thủy nhất.... Nếu lòng của nàng như gần như xa đung đưa không chừng, vậy hãy để cho thân thể của nàng quyết định.
Không tâm tình đi đếm từ số một những cái nút áo ngăn cách kia, hắn định cậy mạnh mà dùng lực xé lớp áo hồng; không có kiên nhẫn đi cùng tầng tầng lớp lớp áo bông trên người nàng đấu tranh, hắn dứt khoát túm kéo bứt ra một loạt. Hành động vô cùng thô bạo đủ để chứng minh, hắn thật ra thì cho tới bây giờ thì không phải là cái người tuân theo quy củ tiến hành theo chất lượng, chỉ là trong lúc vô tình vì nàng thỏa hiệp nhiều lầnlắm.
Đợi đến khi Hình Hoan phản ứng lại thì trên người chỉ còn cái yếm nhỏ miễn cưỡng che đậy thân thể, mặt nàng đỏ lên, theo bản năng giơ tay lên muốn chống lại, lại bị hắn dùng lực đẩy ngã trên giường.
Nam nhân trước mặt hếch môi lên, động tác lưu loát nghiêng hạ thân kề sát nàng, cái gối nhỏ đặt trên mép giường. Một tay lướt nhẹ cái cổ bên của nàng, một cái tay khác lướt qua gương mặt của nàng, lòng ngón tay mang theo vết chai vuốt ve môi của nàng, tràn đầy ám muội, tựa hồ như muốn nói nàng hoàn toàn đem hắn chọc phát bực rồi, thức thời , tối nay cố gắng đền bù giống như phục vụ tướng công như vậy, đem hắn phục vụ thoả đáng.
". . . . . . Ngươi, muốn, muốn làm cái gì?" Nàng đột nhiên trợn to hai mắt, đột nhiên cảm thấy hắn trở nên rất xa lạ, trong mắt đen híp lại nàng đọc không ra cảm xúc. Hình Hoan cũng biết, cũng đã đến bước này, hỏi vấn đề này thật dư thừa. Nhưng là Triệu Tĩnh An chưa bao giờ theo lý lẽ thông thường, ai có thể bảo đảm hắn có phải là muốn đem nàng lột sạch hay không, sau đó đưa đi nàng đi tìm cái chết.
Ngay cả chết đều không cho người sống yên ổn, không cho người lưu tôn nghiêm, rất giống chuyện hắn làm được.
"Muốn ăn người rồi." Câu trả lời của hắn đơn giản, tĩnh lược, tiếng nói còn chưa có tan hết, đã cúi đầu chiếm lấy môi nàng.
So sánh với ngày trước, lần này hắn hôn rất qua loa, chuyên chú trêu chọc hơn. Lòng bàn tay nóng rực dán lên sống lưng lạnh băng của nàng, một đường thông suốt dời lên trên, chạy đến cái yếm của nàng , mang theo cảm giác tê dại liên miên , đánh úp tới trước ngực phấn tròn nàng. Cảm nhận được nàng sớm đã có phản ứng, thân thể kiều muội giống như hoan nghênh hắn viếng thăm, hắn không khỏi tràn ra buồn cười, cắn vành tai của nàng, nỉ non, "Phản ứng của thân thể nàng một chút cũng không giống của người sinh không thể luyến nhân, thật đúng là ai đến cũng không thể cự tuyệt."
"Ừ. . . . . ." Thở gấp kèm âm ngâm từ trong miệng Hình Hoan bay ra. Khi đầu ngón tay hắn vừa sờ chút, huyết mạch trên toàn thân nàng cơ hồ cũng đã ngưng trệ, mãn não chỉ có một ý niệm —— tại sao muốn chống cự? Nàng vốn là muốn dâng hết cho hắn, vậy còn nhăn nhó cái gì?
Run rẩy đồng thời tăng lên, nàng ức chế không được vươn tay khoác ở cổ của hắn, thuận thế ưỡn người, hoan hợp hắn vỗ về chơi đùa. Chỉ có mình Hình Hoan rõ ràng, đáy lòng là tràn đầy sợ cùng vô dụng, giống như chỉ có chặt chẽ ôm dán sát như vậy, mới có thể cảm thấy hơi thở trước sau như một của hắn.
Nàng chủ động, là điều ngoài dự đoán của Tĩnh An.
Hắn sững sờ rũ xuống rèm mắt, bức bách mình tỉnh táo cúi nhìn kỹ xem nữ nhân phía dưới. Gương mặt rất quen thuộc, nhưng sự quyến rũ mị hoặc trong mắt cùng kiên nghị lại rất xa lạ .
Một nữ nhân mới vừa rồi đòi vì đệ đệ hắn mà tự sát, đảo mắt liền xụi lơ ở trong lòng hắn, thậm chí là đáp ứng lời mời gọi của hắn, đây coi là cái gì?
Hắn nên giữ vững lý trí rút người ra, dừng lại tất cả cử động, không để cho việc hoang đường có đúc thành cơ hội.
Nhưng Triệu Tĩnh An chỉ là ngây ngốc ngưng mắt nhìn nàng, nhớ lại một ngày kia, bị cái nữ nhân mà hắn ngay cả tên cũng muốn nhớ gài uống xuân dược, đối phương cũng là như vậy câu cuốn lấy cái cổ hắn, vẻ mặt được như ý nhìn tới trước hắn như tên đã lắp vào cung. Hắn thừa nhận, trong phút chốc, hắn mất khống chế muốn hôn thượng tấm môi, không đi quan tâm nữ nhân trước mặt này đến tột cùng là người nào, chỉ là muốn một chút say sưa mà quên đi Hình Hoan.
Hắn muốn nói cho bản thân mình biết không phải là không thể không có nàng, hành vi của hắn có nhiều tác phong xấu xa nhưng không bao gồm việc muốn nàng và đệ đệ mình vạch mặt. Huống chi, nàng cũng không phải là dung mạo kinh điểm đến khiến cho người ta muốn ngừng mà không được, khuyết điểm nhiều hơn ưu điểm, phẩm vị ác tục, nói láo liên thiên. . . . . . Nữ nhân như vậy chỗ nào cũng có, nàng không phải độc nhất vô nhị. Chỉ cần hôn đi, để mặc cho mình bị dục vọng dẫn dắt, liền có thể chặt đứt cùng nàng dây dưa.
Vậy mà. . . . . . Khi đầu ngón tay chạm được tấm gương mặt xa lạ thì những tưởng niệm trong khoảnh khắc bị câu động, tất cả phòng tuyến trong lòng mà hắn tạo ra toàn bộ tan vỡ. Hắn không làm được, Hình Hoan đã nằm rất kiên cố trong lòng của hắn, dù là không tốt, không hiếm lạ gì nhưng đối với hắn mà nói nàng là độc nhất vô nhị không thể thay thế được, hắn lại thật sự chính là không thể không có nàng.
Mặc dù đột nhiên phát hiện, nàng không có tốt đẹp như trong tưởng tượng của hắn vậy, hắn vẫn như cũ là yêu đến hết có thuốc chữa.
Ý niệm này kéo thần trí Tĩnh An chạy về, nhắm mắt lại, phát điên hôn nàng. Nụ hôn này, rất sâu, giống như là hận không được đem nàng nhập vào trong thân thể. Hắn đá văng ra ghế kê chân, giúp đỡ nàng đạp mở giày thêu, hoàn toàn triệt để cho mình đặt ở trên người nàng, kéo tay của nàng để cho nàng thiết thật cảm thấy tiểu đệ của hắn đang vương lên.
"Qua tối nay, chỉ cho nàng vì ta sống." Hắn không nhớ nàng vì người khác đi tìm chết kích động, hắn muốn nàng còn sống, hảo hảo mà sống sót, còn sống để cho hắn yêu.
"Ừ. . . . . ." Chỉ là một lời đáp ứng đơn giản, Tĩnh An sẽ không biết, cam kết này với Hình Hoan mà nói ý vị như thế nào.
Nàng từ khi bắt đầu hiểu chuyện xác định sống chết phai nhạt, không sống được, liền buông tha, tình nguyện không muốn cho mình và người thân chịu đựng thống khổ.
Từ nay về sau, trong sinh mệnh nàng sẽ có một tín niệm, vì cái tín niệm đó nàng cam nguyện hao hết tâm lực cắn răng chống cự đến giây phút cuối cùng, dù là rất đau, đều không buông tha.
Cảm nhận được một cỗ cứng rắn đốt nóng đặt ở tư mật nàng, Hình Hoan mân liếc môi, hung hăng hút một hơi, chờ đợi tiếp nhận cảm đau tê liệt mà mẫu thân từng nói với nàng kia.
Di. . . . . . Tựa hồ cũng hoàn hảo? Hắn từ từ trượt vào, nàng cảm thấy ngượng ngùng, cảm thấy khó chịu, còn có cảm giác tê dại căng đau, cơn đau có thể chịu đựng được. Hoặc là nói có chút lầm?
Không thể nào oa, nàng không có kinh nghiệm, hắn tổng nên có đi, thấy thế nào đều giống là một người phong lưu tung hoành vui vẻ. Chẳng lẽ. . . . . . Nghi hoặc nhảy lên trong đầu của Hình Hoan , nàng mở mắt ra, trộm liếc nhìn hắn. Bờ môi căng thẳng, mắt đen tràn đầy ý loạn tình mê, gương mặt xinh đẹp đến làm cho người ta không nhịn được nghĩ muốn chấm mút, nàng nuốt nước miếng, cuối cùng, còn là cẩn thận từng li từng tí đem nghi ngờ ở đáy lòng hỏi ra miệng: "Ngươi. . . . . . Chẳng lẽ cũng là lần đầu tiên chứ?"
". . . . . . Câm miệng!" Nàng có hiểu ở vào loại thời điểm này còn có thể có lý trí hỏi ra loại vấn đề này, đối với nam nhân mà nói rất đả kích hay không? Có cân nhắc qua tâm tình của hắn sao! Lần đầu tiên thì thế nào, hắn chẳng lẽ còn không đủ ra sức? Chỉ sợ làm đau nàng, cố ý chậm lại động tác, đổi lấy chính là loại kết quả này à? (à thì ra cả 2 đều là tân
Lời này giống như là một loại tuyên thệ, càng giống như là một câu chú ngữ. Tiếng nói tỏa ra, hắn đột nhiên tăng nhanh động tác, để cho nàng cũng ức chế không nổi nữa yêu kiều ra tiếng. Tiếp nhận từng đợt từng đợt đòi hỏi của hắn, thân thể tuy đau, nhưng lòng của Hình Hoan lại phiếm ngọt chưa từng có.
Đúng vậy a, là của hắn, rốt cuộc cũng rồi.
Vậy có phải sau này, nàng trốn không thoát, hắn cũng sẽ không thể rời bỏ hay không?
Dù là chỉ là vì trong phút kích động nên phải chịu trách nhiệm cũng được, chỉ cần bên cạnh hắn, nàng có thể dùng tận đời sau đòi chân tâm của tình nhân, một ngày nào đó, hắn nói không chừng cũng sẽ yêu nàng như nàng yêu hắn vậy.