“I... Nàng yêu mình hay mình đã yêu nàng rồi. Có lẽ mình đã yêu Tô Mặc Linh rồi”.
Ý niệm đó trôi qua, Tùng Vĩ nhẩm nói :
- Nếu mình yêu nàng thì hay nhất nên tránh xa nàng càng xa càng tốt.
Tùng Vĩ tiến thẳng đến một tòa kỹ lâu. Vốn trước kỹ lâu luôn có những gã Cái bang chực chờ để cầu may ở những khách tìm hoa hào phóng.
Tùng Vĩ bước đến trước mặt một lão Cái bang đang khom mặt khúm núm. Chàng lấy ra một tấm ngân phiếu năm mươi lạng đưa qua trước mặt lão.
Lão Cái bang nhìn tấm ngân phiếu rồi ngước lên. Lão giả lả cười phơi cả hàm răng vẩu hoặc, thưa rang thưa rỉnh. Lão khúm núm nói :
- Công tử định làm phước cho lão già khốn khổ này?
- Tại hạ không chỉ làm phước, còn có ý dẫn tiền bối vui thú một chút trong kỹ lâu này nữa.
Lão Cái bang tròn mắt nhìn chàng.
- Công... công tử nói thật đó chứ?
- Lão tiền bối không tin vào lời của tại hạ ư? Thế thì chúng ta vào nào.
Tùng Vĩ vừa nói vừa đặt tay lên vai lão :
- Tứ hải giai huynh đệ... Huống chi tại hạ còn cần đến lão nữa đó.
- Công tử cần đến lão hủ ư? Lão hủ có gì mà công tử cần?
Tùng Vĩ nhỏ giọng nói :
- Tại hạ muốn gặp Bang chủ Ngầu Nại.
Lão ngập ngừng hỏi :
- Công tử có chuyện gì cần gặp Bang chủ Ngầu Nại.
Vỗ vai lão, Tùng Vĩ nói :
- Chỉ cần lão thông báo đến cho Bang chủ có Cang Tùng Vĩ cần gặp... xem như lão đã lập được công lớn rồi đó. Còn bây giờ tại hạ sẽ vào...
Tùng Vĩ ngẩng lên nhìn tấm liễn sơn son thếp vàng.
- Tại hạ sẽ vào “Dạ Hương lầu”.
Lão Cái bang cứ trố mắt nhìn Tùng Vĩ. Lão dụi mắt như thể chẳng tin được vào mắt mình.
- Công tử đây là Cang Tùng Vĩ?
- Chính tại hạ. Chắc chắn Bang chủ đã thông tin cho tất cả môn hạ Cái bang để truy tìm hành tung của tại hạ?
Lão Cái bang gật đầu.
- Thế thì lão trượng hãy thông tin đến Bang chủ đi.
- Lão sẽ thông tin đến Hương đàn chủ. Chắc chắn Hương đàn chủ sẽ đến... nếu như Bang chủ không đến kịp.
Tùng Vĩ gật đầu :
- Tốt lắm!
Chàng vỗ vai lão :
- Tùng Vĩ không thể chờ lâu đâu nhé.
Tùng Vĩ vừa nói, vừa lấy một nén bạc vụn đặt vào tay lão.
- Phần công của lão trượng đây.
Tùng Vĩ nói xong, bước thẳng về phía cửa Dạ Hương lâu. Từ trong Dạ Hương lâu có một thiếu nữ có bộ mặt lòe loẹt hối hả bước ra đón Tùng Vĩ.
Nàng nũng nịu hỏi :
- Công tử đến Dạ Hương lầu tìm Chúc Chúc phải không?
Tùng Vĩ nhìn nàng :
- Chúc Chúc là ai?
- Chúc Chúc là thiếp đây.
Tùng Vĩ gật đầu.
- Cũng được đấy.
Y vừa nói vừa choàng tay qua vai Chúc Chúc. Còn ả thì vòng tay qua thắt lưng Tùng Vĩ. Hai người sánh bước vào Dạ Hương lâu. Tùng Vĩ và Chúc Chúc vừa mới bước qua ngưỡng của Dạ Hương lâu thì chạm mặt ngay với Hoạt Sát Diêm La Đường Trung đang ngồi với hai ả kỹ nữ, vừa thấy Tùng Vĩ, Hoạt Sát Diêm La Đường Trung xô ngay hai ả kỹ nữ ra, đứng bật dậy.
Y nói lớn :
- Cang Tùng Vĩ!
Nghe Đường Trung gọi, Tùng Vĩ vội buông vai Chúc Chúc nhìn Hoạt Sát Diêm La Đường Trung.
Tùng Vĩ giả lả nói :
- Không ngờ được gặp tôn giá ở đây. Hạnh ngộ... Hạnh ngộ.
Vừa nói Tùng Vĩ vừa ôm quyền xá Đường Trung.
Đường Trung bước đến trước mặt Tùng Vĩ, chìa tay đến trước :
- Cang tiểu tử! Mau giao cho Đường mỗ Ngọc Chỉ thần châu.
Tùng Vĩ nhướn cao đôi chân mày :
- Ơ hay! Tại hạ đâu có thiếu nợ gì tôn giá... sao bỗng dưng tôn giá lại đòi nợ tại hạ? Ngọc Chỉ thần châu nào?
Đường Trung nheo mày quắc mắt :
- Tiểu tử đừng giả vờ nữa... Mau giao Ngọc Chỉ thần châu.
Đường Trung to tiếng, khiến cho những người khác chú ý đế Tùng Vĩ và y.
Tùng Vĩ lắc đầu, thả bước đến bàn ngồi xuống rồi lên tiếng nói :
- Cho rượu...
Chúc Chúc lưỡng lự.
Đường Trung chau mày nhìn Tùng Vĩ :
- Tiểu tử! Ta hỏi lại ngươi một lần nữa, có trao Ngọc Chỉ thần châu không?
Tùng Vĩ hất mặt nhìn Đường Trung, chậm rãi nói :
- Nếu tại hạ không giao Ngọc Chỉ thần châu cho tôn giá... tôn giá sẽ làm gì tại hạ đây?
- Không trao Ngọc Chỉ thần châu, ngươi sẽ chết đó.
- Nếu tại hạ không chết, thì tôn giá phải đem lại cho Tùng Vĩ cái gì nào?
Hoạt Sát Diêm La Đường Trung gắt giọng :
- Cang Tùng Vĩ! Đường mỗ không ngoa ngôn với ngươi đâu. Nếu ngươi không trao Ngọc Chỉ thần châu cho Đường mỗ, ngươi sẽ hối hận.
Tùng Vĩ khoát tay :
- Được rồi. Nếu tôn giá thắng được Tùng Vĩ thì sẽ có Ngọc Chỉ thần châu. Bằng như ngược lại, tôn giá sẽ tiếp nhận tại hạ làm sư tôn. Được chứ?
Đường Trung cau mày :
- Tiểu tử nói vậy có ý gì?
- Còn có ý gì nữa, được ăn cả, ngã về không. Tùng Vĩ không phải như hồi đó đâu... Tôn giá mau lượng sức mình. Không khéo trở thành hầu nô của Cang Tùng Vĩ.
Hoạt Sát Diêm La Đường Trung hừ nhạt một tiếng :
- Chẳng lẽ luyện được võ công trong Ngọc Chỉ thần châu?
- Tôn giá đã nhận biết ra rồi đó.
- Đường mỗ không tin.
Lời vừa dứt trên miệng Hoạt Sát Diêm La thì Tùng Vĩ thi triển Vạn Tướng Di Thân bộ phối hợp cùng với Tiên pháp. Chỉ trong chớp mắt, ngọn Kim tiên của Tùng Vĩ đã trói chặt Hoạt Sát Diêm La.
Tùng Vĩ chắp tay đứng trước mặt y.
- Giờ tôn giá tin chưa?
Đường Trung lõ mắt nhìn Tùng Vĩ. Y ngập ngừng nói :
- Ngươi...
- Hê! Đường tôn giá đã thua mà còn hỗn xược với kẻ thắng hả. Bây giờ tôn giá có nhận Tùng Vĩ là sư phụ không?
Mặt Hoạt Sát Diêm La đỏ bừng.
Y lắc đầu.
Tùng Vĩ nhướn mày, đanh giọng hỏi :
- Không chịu ư?
- Không.
- Thôi được rồi. Đường tôn giá không nhận Tùng Vĩ làm sư phụ cũng được, nhưng phải thốt lên câu nói này.
- Ngươi muốn nói gì cũng không.
Tùng Vĩ nhìn thẳng vào mặt Hoạt Sát Diêm La Đường Trung :
- Nếu như Tùng Vĩ cho tôn giá cơ hội làm lại từ đầu, ngươi có tâm phục và khẩu phục không?
Hoạt Sát Diêm La gật đầu.
Tùng Vĩ lườm gã, gằn giọng nói :
- Nếu thua Tùng Vĩ một lần nữa, Đường tôn giá phải quỳ xuống cất lên câu nói.
- Nói câu gì.
- Võ lâm Minh chủ Duy ngã độc tôn Cang Tùng Vĩ.
- Một đạo tỳ tiểu tử như ngươi mà có thể là Võ lâm Minh chủ sao?
- Trước là đạo tỳ, sau là Minh chủ chẳng có gì khác thường cả.
Tùng Vĩ vừa nói vừa ghịt khẽ cổ tay thâu hồi ngọn Kim tiên. Ngọn Kim tiên vừa thu về, ngay lập tức Đường Trung chớp động chiêu công. Y phối hợp đồng bộ hữu thủ và tả thủ. Hữu thủ dụng chưởng công, tả thủ dụng ám tiễn. Chưởng ảnh công vào thượng đẳng, ám tiễn chỉ công vào ba đại huyệt tối kỵ vùng Đan Điền. Chiêu công của Hoạt Sát Diêm La không để cho đối phương có cơ hội sinh tồn.
Mặc dù Hoạt Sát Diêm La chớp động chiêu công chiếm tiên cơ, nhưng khi Tùng Vĩ thi triển Vạn Tướng Di Thân bộ thì họ Đường gần như đứng sững ra. Bởi y ngỡ như chớp mắt, trước mặt có vô số Cang Tùng Vĩ, mà chưởng ảnh đã đánh ra rồi chẳng biết có nên thu về hay không.
Sự kiện kia diễn ra nhanh đến độ khi chưởng kình của Đường Trung vỗ vào chiếc bàn của Tùng Vĩ, gã mới kịp nhận thức rằng tất cả đã quá muộn màng.
Chưởng kình của Đường Trung công hụt thì cũng là lúc ba ngọn phi tiễn ghim vào búi tóc y.
Phập... Phập... Phập...
Ba ngọn phi tiễn của Đường Trung bay ngược trở lại bởi đầu ngọn Kim tiên đón lấy chúng. Chưa dừng ở đó, ngọn Kim tiên bỗng vươn thẳng ra như một ngọn trường côn, đầu của nó chập chờn ngay trước tam tinh họ Đường.
Hoạt Sát Diêm La hốt hoảng nhích bộ qua trái, thì đầu Kim tiên cũng theo gã như bóng với hình. Gã bước qua phải thì nó cũng lại theo về bên phải. Rồi bất thình lình nó mổ tới như một con rắn, áp dính vào tam tinh của Đường Trung.
Tam tinh của Đường Trung tê rần, như thể có mũi kiếm nhọn hoắt đặt đúng vào nó.
Tùng Vĩ nói :
- Sao... giờ tôn giá đã phục chưa?
Hoạt Sát Diêm La Đường Trung ngập ngừng một lúc rồi nói :
- Ta phục rồi... Ta phục rồi.
Tùng Vĩ mỉm cười nói :
- Nếu phục thì Đường tôn giá phải nói theo tại hạ.
Đanh giọng, Tùng Vĩ gằn từng tiếng :
- Võ lâm Minh chủ Duy ngã độc tôn.
Hoạt Sát Diêm La miễn cưỡng đọc theo Tùng Vĩ :
- Võ lâm Minh chủ Duy ngã độc tôn.
Tùng Vĩ khẽ gật đầu, gằn giọng nói :
- Cang Tùng Vĩ.
Mặt Hoạt Sát Diêm La đanh lại.
Đầu ngọn tiên chích tới như muốn khoét vào tam tinh lão. Cảm nhận ra điều đó, Đường Trung phải gượng thốt lên :
- Cang Tùng Vĩ.
Tùng Vĩ mỉm cười nói :
- Đã đọc rồi, giờ đọc lại cho trọn câu.
- Võ lâm Minh chủ Duy ngã độc tôn Cang Tùng Vĩ.
Đường Trung chẳng còn cách nào khác, buộc phải đọc lại câu nói của Tùng Vĩ.
- Võ lâm Minh chủ Duy ngã độc tôn Cang Tùng Vĩ.
Những người có mặt tại tiền sảnh Dạ Hương lầu cứ đứng đực ra trước hiện cảnh đó. Võ công của Hoạt Sát Diêm La Đường Trung đâu phải tầm thường, nếu không muốn nói là khó có cao thủ Hắc đạo nào xứng là đối thủ của y, nay thì phải khuất phục trước một Cang Tùng Vĩ mà niên kỷ chưa quá đôi mươi.
Hoạt Sát Diêm La Đường Trung thấy mọi người nhìn mình đâm ra bối rối. Y vừa thẹn thùng, vừa uất ức nhưng không biết làm gì được, nên muốn ly khai ngay khỏi Dạ Hương lầu.
Y toan dợm bước bỏ đi thì Túy đầu đà Đường Ngao bước xuống cầu thang. Lão vừa bước xuống cầu thang vừa nói :
- Hoạt Sát Diêm La huynh đệ vừa mới nói ai là Võ lâm Minh chủ Duy ngã độc tôn... còn gọi tên tiểu tử Cang Tùng Vĩ nữa?
Nói dứt câu thì Túy đầu đà Đường Ngao nhận ra Tùng Vĩ. Lão reo lên :
- A! Tùng Vĩ đây... Tùng Vĩ đây rồi.
Thay vì tiếp tục bước xuống cầu thang. Đường Ngao chỉ lắc vai thi triển khinh công băng qua cầu thang lướt đến ngay trước mặt Tùng Vĩ.
Y giả lả nói :
- Tùng Vĩ tiểu đệ nhận ra Túy đầu đà này chứ.
Tùng Vĩ ôm quyền :
- Không nhận ra Túy đầu đà tôn giá thì Tùng Vĩ còn nhận ra ai nữa. Chúng ta đã gặp nhau ở Bách Hoa lâu.
- Hay lắm! Tiểu huynh đệ đã nhận ra Đường Ngao này. Còn ta thì chẳng bao giờ quên Xảo Tà Tùng Vĩ. Chúng ta cùng là người một cánh đúng không?
Tùng Vĩ gật đầu nói :
- Nếu tôn giá cho Tùng Vĩ cùng một thuyền thì hay biết mấy.
- Đường Ngao này lúc nào cũng hào phóng tình huynh đệ cả. Nếu như Tùng Vĩ nhận Đường Ngao là huynh trưởng thì cứ gọi ta là Đường đại ca.
Tùng Vĩ gật đầu :
- Túy đầu đà, Đường đại ca.
Tùng Vĩ vừa thốt dứt câu, Đường Ngao ngửa mặt cười kha khả. Tràng tiếu ngạo của y nghe thật sảng khoái.
Y vừa cười vừa nói :
- Hay lắm! Hay lắm... Xảo Tà đệ đệ.
Túy đầu đà quay vào trong kỹ lâu.
- Đem rượu ra đây.
Bọn kỹ nữ bưng rượu bày ra bàn.
Đường Ngao quay lại Đường Trung và những người đang có mặt tại tiền sảnh. Y cao giọng nói :
- Tất cả mọi người lại đây.
Vẻ hào phóng, xởi lởi của Túy đầu đà Đường Ngao khiến Tùng Vĩ cũng cao hứng theo gã.
Túy đầu đà Đường Ngao bưng cả vò rượu năm cân đưa đến trước.
- Xảo Tà đệ đệ... Túy đầu đà Đường Ngao huynh có nghe đệ xỏ mũi bọn ngụy quân tử Chưởng môn tại trấn Hàm Đan, thích thú vô cùng. Đường huynh đã có ý kết thân với đệ, nhưng chẳng biết đệ ở đâu, không ngờ duyên của chúng ta đã được trời định... Huynh sẽ uống cạn vò rượu này thay cho lời thề kết tình huynh đệ.
Tùng Vĩ cao hứng bưng cả vò rượu.
- Tùng Vĩ cũng sẽ uống cạn vò rượu này để tỏ lòng thành với Đường đại ca.
- Hay lắm! Chúng ta sẽ là huynh đệ... Tất cả mọi người cùng uống chứ?
Mọi người nhao nhao hẳn lên.
- Uống... Uống...
Tất cả cùng dốc rượu tu ừng ực. Rượu chảy ra cả hai bên mép Túy đầu đà Đường Ngao.
Túy đầu đà đặt vò rượu xuống bàn thì đã cạn sạch chẳng còn giọt nào.
Khi uống vò rượu đó, đầu óc Tùng Vĩ quay cuồng. Y đặt vò rượu xuống bàn thì ngồi ngay xuống ghế không đứng được nữa.
Túy đầu đà Đường Ngao cao hứng nói :
- Xảo Tà đệ đệ tửu lượng cũng khá lắm.
Tùng Vĩ nhìn Đường Ngao.
- Nhưng không thể nào bì với huynh được.
Đường Ngao vỗ vai Tùng Vĩ.
- Như thế đã là hay lắm rồi.
Y nhìn lại Hoạt Sát Diêm La Đường Trung vẫn đang ôm khư khư vò rượu trong tay mình.
- Hoạt Sát Diêm La Đường lão đệ! Khi nãy, Đường Ngao nghe đệ nói gì thế?
Đường Trung đỏ mặt, nhưng ngậm miệng không thốt ra lời đáp lại câu hỏi của Túy đầu đà Đường Ngao.
Gã đại hán lực lưỡng đứng bên Đường Trung, liền thuật lại mọi chuyện xảy ra giữa Tùng Vĩ và Đường Trung.
Tùng Vĩ ôm quyền nói với Đường Ngao.
- Đường Ngao đại ca. Hoạt Sát Diêm La huynh nhường đệ đó.
Đường Ngao nheo mày nhìn Tùng Vĩ. Y lắc đầu nói :
- Túy đầu đà ta không tin. Chắc chắn Xảo Tà đệ đệ đã dụng Tiên pháp của Long Tiên Thần Sát đối phó với Hoạt Sát Diêm La Đường Trung lão đệ rồi. Đúng không?
Tùng Vĩ gật đầu :
- Đường đại ca nói không sai. Tiểu đệ đã dụng Tiên pháp của Mặc Tử tiên sinh để đối phó với Đường Trung huynh.
Túy đầu đà Đường Ngao ngửa mặt cười khanh khách. Y vừa cười vừa nói :
- Thảo nào... thảo nào, Đường Trung lão đệ không thảm bại ê chề. Thắng thì thắng, thua thì thua... Ngay như Túy đầu đà Đường Ngao và Cuồng Nhân Hào Doãn cũng không phải là đối thủ của Xảo Tà tiểu đệ.
Y lại cất tiếng cười sang sảng. Gã vừa cười vừa nói :
- Xảo Tà đệ rất xứng đáng là Võ lâm Minh chủ Duy ngã độc tôn Cang Tùng Vĩ.
Tùng Vĩ lắc đầu nói :
- Đường Ngao đại ca! Tùng Vĩ nhất thời phô trương thôi, không dám tự cho mình tài đức hơn đại ca.
Túy đầu đà Đường Ngao khoát tay :
- Không. Đệ đệ đừng khách sáo. Thử hỏi, ở đây bao nhiêu người chứng kiến rồi... Sự thật vẫn là sự thật. Đường Ngao tuy thô lỗ, cộc cằn nhưng lại rất trọng sự thật. Ở đây, chẳng có ai là đối thủ của Xảo Tà đệ đệ cả...
Y dang tay như ôm lấy cả một tán cây cổ thụ vô hình rồi cao giọng nói :
- Chư vị huynh đệ! Các người đồng ý với Túy đầu đà Đường Ngao này... chỉ có Cang Tùng Vĩ mới xứng là Võ lâm Minh chủ Duy ngã độc tôn không?
Mọi người đồng loạt phụ xướng với Túy đầu đà Đường Ngao :
- Rất xứng đáng... Rất xứng đáng.
Túy đầu đà Đường Ngao với tay bưng tiếp vò rượu nữa :
- Vậy chúng ta uống mừng đã có tân Võ lâm Minh chủ.
Nghe Đường Ngao nói, Cang Tùng Vĩ đỏ mặt hổ thẹn. Y hoàn toàn bất ngờ với sự biến kỳ lạ này.
Đường Ngao nói lớn, trong khi Tùng Vĩ còn đang bối rối :
- Tân Võ lâm Minh chủ Duy ngã độc tôn Cang Tùng Vĩ.
Mọi người cùng giơ cao vò rượu trong tay mình đồng loạt xướng lên :
- Tân Võ lâm Minh chủ Duy ngã độc tôn Cang Tùng Vĩ.
Phàm một người muốn đảm đương chức vị Võ lâm Minh chủ đâu phải muốn nhận thì nhận, mà phải có sự tôn vinh của các đại phái trong chốn võ lâm giang hồ. Được sự tôn vinh đó rồi thì phải đăng đàn Phong Thần bảng trên Kim đỉnh tử. Nay Tùng Vĩ ngang nhiên được Hắc đạo tôn vinh mà chẳng có lễ bái thiên địa, mà lại thật hỗn độn, bừa bộn nhưng đó cũng là sự kính trọng mà Hắc đạo dành cho Tùng Vĩ.
Túy đầu đà dốc chổng vò rượu tu ừng ực. Y uống trọn vò rượu thứ hai rồi nói :
- Kể từ bây giờ, đối với chư huynh đệ chúng ta, Xảo Tà Cang Tùng Vĩ là tân Võ lâm Minh chủ.
Y chìa vò rượu đến trước mặt Tùng Vĩ.
- Tùng Vĩ đệ đệ! Chúng ta không cầu thị, không rườm rà, không lễ tiết như bọn ngụy quân tử Bạch đạo... mà chỉ có tấm lòng đối với nhau...
Túy đầu đà liếm mép nói tiếp :
- Tấm lòng này, Túy đầu đà kính cho tân Võ lâm Minh chủ Cang Tùng Vĩ Xảo Tà đệ đệ. Mời đệ đệ.
Tùng Vĩ bối rối :
- Đường đại ca khiến cho Tùng Vĩ hổ thẹn quá.
- Hê! Hổ thẹn hay không thì danh tiếng của đệ đệ đã lẫy lừng trong giới Hắc đạo. Với giới Hắc đạo chưa một ai làm được như Tùng Vĩ đệ đệ. Đường huynh chúc mừng cho đệ.
Tùng Vĩ ôm quyền nói :
- Cung kính không bằng phụng mệnh.
Y nói xong, bưng lấy vò rượu của Đường Ngao tu một hơi dài, rồi chuyển qua người bên cạnh.
Tùng Vĩ cao hứng nói :
- Tứ hải giai huynh đệ. Vò rượu này xem như sự kết giao của huynh đệ chúng ta, hoạn nạn cùng chia, phúc đức cùng hưởng. Tất cả sẽ dùng chung một vò rượu.
Mọi người reo lên :
- Tân Minh chủ hào phóng... Rộng lượng.
Vò rượu nhanh chóng được chuyển đi từ người này qua người khác, đến khi quay lại Túy đầu đà thì đã cạn sạch.
Đón lại vò rượu, Đường Ngao cao giọng nói :
- Kể từ hôm nay, chúng ta hoạn nạn cùng chia, phúc đức cùng hưởng. Tòa Dạ Hương lâu này sẽ là Tổng đàn Võ lâm của tân Minh chủ.
Tùng Vĩ trố mắt nhìn Túy đầu đà. Y nghĩ thầm: “Lấy cả kỹ lâu làm Tổng đàn Võ lâm... Eo ôi! Xem chừng Đường đại ca sai mất rồi. Nếu các vị Chưởng môn kia biết chắc phải ôm bụng cười thôi. Còn lão Chánh Giới đại sư và Thiên Nhất đạo trưởng, cho dù có bái phục mình là tân Võ lâm Minh chủ thì cả cuộc đời chẳng dám kéo đến Tổng đàn Võ lâm”.